Wp: D301203
Chương 252: Xử lý Alpha (33) (đã beta)
Sau khi hội nghị kết thúc, Thân Giác bị cưỡng chế nằm yên trên giường.
Thuốc hạ sốt vừa uống có lẽ đã bắt đầu phát huy tác dụng, cậu cảm thấy cả người có chút hôn hôn trầm trầm, thậm chí có chút không nghe rõ được Thương Diễn Vũ đang nói gì với mình. Chỉ cảm thấy đôi lúc lại có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán cậu.
Một giấc này tựa hồ đã ngủ được rất lâu. Cậu thức giấc là do bên ngoài có tiếng mưa rơi.
Tí tách tí tách, nước mưa rơi trên cửa sổ, Thân Giác thong thả mở mắt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất ngay bên cạnh, màn che đã bị đóng kín lại, cho nên trong phòng là một mảng u tối.
Thân Giác dùng sức ngồi dậy, cậu cảm thấy phần áo sau lưng mình đã ướt đẫm, Thương Diễn Vũ đắp cho cậu hai cái chăn siêu dày, còn cẩn thận nhét mép chăn xuống cho thật kín, không để cho một chút khí lạnh nào chui vào. Lúc ngủ cậu vẫn luôn cảm thấy có gì đó đè nặng lên người, gần như là không thể động đậy nổi.
Cậu xốc chăn lên, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Nhưng chỉ vừa mở cửa ra liền nghe được giọng nói của Thương Diễn Vũ.
Thương Diễn Vũ đang gọi điện thoại, cũng không biết là đang nói chuyện với ai mà biểu tình của hắn lại có chút nghiêm túc. Giọng hắn rất nhỏ, Thân Giác lại còn đang ốm, phản ứng với xung quanh vẫn có chút chậm chạp, cho nên cậu cũng không nghe được đối phương là đang nói chuyện gì.
Nhưng Thương Diễn Vũ sau khi nghe thấy tiếng mở cửa phòng, quay đầu phát hiện đó là Thân Giác thì rất nhanh đã cúp điện thoại.
"Sao đã dậy rồi?" Hắn nhanh chóng bước đến trước mặt Thân Giác, duỗi tay dò xét trán của đối phương. Sau khi thấy đã không còn nóng như buổi sáng, hắn nhẹ nhõm mà thở ra một hơi.
Thân Giác cười nhẹ với Thương Diễn Vũ, "Em đi tắm cái đã."
Nhưng khi cậu chỉ vừa cầm quần áo bước vào phòng tắm, Thương Diễn Vũ đã bám theo sau, "Để tôi giúp em tắm."
Nhờ những lời này mà vào lúc tắm rửa, đôi mắt của Thân Giác vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt đất, chỉ trừ lúc gội đầu mà thôi. Ngay cả việc gội đầu cho cậu cũng là Thương Diễn Vũ làm cho. Lúc tắm xong thì quần áo trên người Thương Diễn Vũ cũng ướt sũng hết, những đường cong trên cơ thể săn chắc sinh đẹp kia cũng không bất ngờ lắm mà lộ ra ngoài.
Hắn cẩn thận lau tóc Thân Giác bằng khăn lông, sau khi thấy tóc cậu đã không còn ướt thì mới đẩy Thân Giác ra khỏi phòng tắm, "Trong bếp cháo vẫn còn nóng, em tự lấy ăn nhé, tôi đi tắm đã."
Thương Diễn Vũ tắm xong lại vào phòng thay chăn đệm. Thân Giác ngồi trong phòng ăn nhìn Thương Diễn Vũ tất bật bận rộn bên kia, đột nhiên cậu lại cảm thấy rất có cảm giác sinh hoạt bình phàm.
Bên ngoài, sắc trời tối tăm, tiếng mưa rơi tí tách. Vì là đang trong núi, khi trời mưa đến, bên trong phòng sẽ có một loại cảm giác ẩm ướt rất rõ, âm thanh máy giặt hoạt động liên tục vang lên. Thương Diễn Vũ tựa như một con mèo lớn xinh đẹp, hắn tự do đi lại trong phòng với tiếng bước chân thật nhẹ.
Cho đến khi đối phương lại cầm cây lau nhà lên, đi đến bên cửa sổ sát đất trong phòng khách bắt đầu lau, Thân Giác mới rũ mắt xuống.
.....
Cậu và Thương Diễn Vũ ở lại khu suối nước nóng ba ngày. Vì công ty thật sự không thể thiếu cậu được nữa, Thân Giác chỉ có thể trở về. Thương Diễn Vũ trở về cùng cậu, còn quang minh chính đại mà chuyển vào nhà mới của Thân Giác ở.
Thời gian Thân Giác ở công ty còn nhiều hơn thời gian Thân Giác ở nhà, vì vậy cậu không có chút tâm trạng nào để tân trang lại nhà cửa. Nhưng Thương Diễn Vũ lại không như vậy, lúc vẫn còn ở khách sạn, hắn đã trang trí thêm chút đồ vật cùa mình vào đó. Hiện tại, khi hắn đã đến nhà của Thân Giác, thói quen này của hắn lại càng trầm trọng hơn.
Nhà mới của Thân Giác bắt đầu có thêm một vài bức bích họa, thậm chính một trong số đó còn là do Thương Diễn Vũ tự tay vẽ. Còn đồ vật trong phòng thì lại càng lúc càng nhiều, vào một buổi sáng ngẫu nhiên, khi Thân Giác đang uống nước thì phát hiện mỗi góc bàn đều được bọc lại hết, ngay cả chân bàn cũng được mang lên những "chiếc vớ" đáng yêu.
Lúc cậu còn đang có chút ngơ ngác nhìn những chiếc vớ kia thì Thương Diễn Vũ bước ra từ trong phòng ngủ, ánh mắt hắn vẫn còn có chút mê man. Hắn đi thẳng một đường đến bên cạnh Thân Giác, dùng mặt cọ vào mặt Thân Giác xong mới đi vào nhà vệ sinh.
Gần đây Thương Diễn Vũ cũng có chút bận, có vẻ là chuẩn bị có một buổi diễn lớn cho nên mỗi ngày hắn đều phải đi tập, đến tối muộn mới quay về nhà. Hôm qua, trước khi Thân Giác đi ngủ, cậu đã nhìn thấy được quầng thâm trên mặt Thương Diễn Vũ, cậu có chút kinh ngạc mà duỗi tay chạm vào.
"Anh có quầng thâm rồi."
Làn da của Thương Diễn Vũ vẫn luôn rất đẹp, đừng nói đến mụn mà ngay cả lỗ chân lông cũng gần như là không thể nhìn thấy. Bây giờ trên mặt hắn lại xuất hiện quầng thâm một cách rõ ràng như thế này, Thân Giác chợt cảm thấy có chút thần kỳ.
Nhưng Thương Diễn Vũ vẫn trưng ra một khuôn mặt bình tĩnh, còn bắt ngược lại tay Thân Giác, kéo đến bên môi mà hôn một cái, "Em cảm thấy khó nhìn à?"
"Không phải." Thân Giác muốn rút tay về, nhưng đối phương lại không thuận theo, cậu không khỏi nhấp môi.
"Sau này em còn có thể thấy được những bộ dạng khó coi hơn của tôi, tóc bạc, răng rụng hết, khuôn mặt đầy nếp nhăn." Thương Diễn Vũ cười lên, mặt mày như họa.
Thân Giác nghe được những lời này thì có chút sửng sốt, "Anh..."
"Hửm?" Thương Diễn Vũ hạ mắt, "Sao vậy em?"
"Không có gì." Thân Giác quay mặt đi, cậu dùng sức rút tay ra khỏi bàn tay Thương Diễn Vũ.
Nói cũng kỳ lạ, hai người bọn họ chưa từng chính thức nói với nhau những lời như muốn ở bên nhau như thế này. Cứ khó hiểu như vậy mà ở cùng một chỗ, nằm trên một chiếc giường như thế này.
Thương Diễn Vũ là kiểu người có thể rất thoải mái khi ở chung nhà. Hắn gần như có thể đoán trước được tâm tư của một người nào đó, cũng có thể nắm bắt được thói quen sinh hoạt của Thân Giác.
Đối với Thân Giác mà nói, những lúc cậu ở trong thư phòng sẽ là những thời gian riêng tư của cậu, dù sao thì cậu cũng đã chia sẻ một nửa phòng ngủ của mình cho đối phương. Thương Diễn Vũ ở nơi này đã lâu như vậy rồi nhưng chưa từng đi vào thư phòng của Thân Giác.
Hắn cứ như một cơn gió, tùy ý mà dung nhập vào sinh hoạt của Thân Giác.
Thời gian cứ như vậy từng chút trôi qua, đảo mắt đã qua được năm tháng.
Trong năm tháng này, Thương Diễn Vũ vẫn thường xuyên bay qua lại hai nước vì hắn muốn diễn song song tại hai nhà hát. Bất quá, khi hắn đến nơi của Thân Giác thì vẫn luôn tận lực kéo dài thời gian để có thể ở bên cạnh Thân Giác, có đôi khi còn đi vào văn phòng Thân Giác ngồi luôn.
Lúc hắn yên tĩnh ngồi đợi, gần như khiến người khác không chút chú ý đến sự hiện diện của hắn.
Trong năm tháng này, Diêu Triển đã đến tìm Thân Giác rất nhiều lần. Sau này, vào một lần nọ, trong bãi đỗ xe tại công ty của Thân Giác, gã bắt gặp cảnh hai người ngồi trong xe đang ôm hôn nhau thì đã không còn đến nữa.
Khi Thương Diễn Vũ bị đẩy ra, hắn còn nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, "Tôi nói với em rồi, làm như vậy mới có thể đuổi gã đi được."
Thân Giác rút khăn giấy trong xe ra, lau lau miệng mình xong lại rút một khác ra, hung hăng mà lau môi đối phương, "Diễn kịch cũng phải duỗi lưỡi ra mới được sao?"
"Tôi không diễn kịch nha, vừa rồi là tôi thật lòng muốn hôn em." Thương Diễn Vũ lại tiến lại gần hôn một cái lên môi Thân Giác. Lông mi hắn vừa dày vừa dài, tựa như một cây quạt nhỏ vậy. Lúc nhìn trong khoảng cách gần lại càng cảm thấy đôi mắt của người này tựa như một cặp đá quý lộng lẫy rực rỡ, "Lúc này tôi hận không thể vừa mở mắt liền thấy chúng ta đã về tới nhà."
Nói chuyện thiếu đánh như thế này, tất nhiên là liền bị đẩy ra.
Thời tiết dần dần hạ nhiệt độ, Tết Âm Lịch cũng rất nhanh đã tới.
Trước Tết Âm Lịch, Thân Giác thật ra cũng không còn quá bận nữa, nhưng Thương Diễn Vũ lại bắt đầu bận hơn. Hắn vội vàng với những buổi biểu diễn, học sinh cũng bắt đầu kỳ nghỉ đông, không ít học sinh sẽ cùng ba mẹ đến xem diễn.
Thật ra thì có một nam sinh đang quấn lấy Thương Diễn Vũ.
Bất kỳ một vở diễn nào của Thương Diễn Vũ thiếu niên cũng sẽ đến xem. Dù cho vé đã bán hết thiếu niên cũng sẽ thông qua bọn hoàng ngưu (bọn đầu cơ) để mua với giá cao.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc thì thiếu niên sẽ đi đến hậu trường tìm Thương Diễn Vũ. Qua một thời gian dài thì ngay cả Thân Giác cũng biết đến sự xuất hiện của cậu học sinh này. Vì có rất nhiều lần khi cậu đến đón Thương Diễn Vũ về nhà, cậu đều nhìn thấy thiếu niên kia. Hôm nay cũng vậy, cậu thấy được cậu học sinh kia đang nói chuyện với Thương Diễn Vũ.
Tuy hai người không đứng sát cạnh nhau, nhưng biểu tình trên khuôn mặt của cả hai đều đang rất thả lỏng.
"Diễn Vũ." Thân Giác hạ cửa xe xuống, gọi một tiếng với Thương Diễn Vũ.
Thương Diễn Vũ nghe thấy giọng cậu thì lập tức quay đầu lại nhìn. Hôm nay hắn mặc một chiếc khoác lông dài trắng tinh, chóp mũi hắn bị đông lạnh đến hồng lên. Đôi mắt xinh đẹp kia trần đầy ý cười khi nhìn thấy Thân Giác.
Hắn quay đầu về nói gì đó với nam sinh kia rồi nhanh chóng đi về phía Thân Giác. Vừa lên xe hắn đã chủ động nói: "Đứa trẻ kia đã đến xem tôi biểu diễn rất nhiều vở, có lẽ có chút ngốc nghếch, không phân biệt đâu là tôi lúc trên sân khấu, đâu là tôi đời thường."
Thân Giác đưa mắt nhìn về phía cậu học sinh đang đứng bên kia, thiếu niên vẫn còn đang nhìn về phía này. Cậu nghĩ nghĩ, cái gì cũng không nói mà khởi động xe.
Sau lần đó, có một lần Thân Giác vô tình nhìn thấy điện thoại của Thương Diễn Vũ hiện lên thông báo.
Trên màn hình hiện ra ba thông báo—
"Ba mẹ em lại cãi nhau nữa rồi, anh Vũ ơi, em có thể gọi điện nói chuyện với anh không?"
Ngày hôm đó đúng lúc cũng là chiều đêm ba mươi, Thân Giác đã bắt đầu nghỉ phép rồi, còn Thương Diễn Vũ lại có một buổi diễn lớn trong Tết Âm Lịch, trong khoảng thời gian này hắn lại càng bận rộn hơn. Thân Giác thấy hắn vất vả như vậy liền dự định chuẩn bị một bữa cơm đêm ba mươi thịnh soạn hơn chút, cho nên đã sớm xử lý xong nguyên liệu nấu ăn. Nhưng cậu lại không nghĩ tới bản thân vậy mà lại nhìn thấy một tin nhắn như thế này.
Cậu nhìn về phía cửa phòng ngủ, người trong phòng vẫn còn đang ngủ. Hôm qua Thương Diễn Vũ ở lại tập kịch cả đêm, cho đến mười giờ sáng hôm nay mới trở về. Lúc Thương Diễn Vũ về nhà, hắn cũng không có chút dị thường nào, thậm chí còn ôm lấy Thân Giác một lúc lâu không chịu buông tay.
Chương 252: Xử lý Alpha (33) (đã beta)
Sau khi hội nghị kết thúc, Thân Giác bị cưỡng chế nằm yên trên giường.
Thuốc hạ sốt vừa uống có lẽ đã bắt đầu phát huy tác dụng, cậu cảm thấy cả người có chút hôn hôn trầm trầm, thậm chí có chút không nghe rõ được Thương Diễn Vũ đang nói gì với mình. Chỉ cảm thấy đôi lúc lại có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán cậu.
Một giấc này tựa hồ đã ngủ được rất lâu. Cậu thức giấc là do bên ngoài có tiếng mưa rơi.
Tí tách tí tách, nước mưa rơi trên cửa sổ, Thân Giác thong thả mở mắt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất ngay bên cạnh, màn che đã bị đóng kín lại, cho nên trong phòng là một mảng u tối.
Thân Giác dùng sức ngồi dậy, cậu cảm thấy phần áo sau lưng mình đã ướt đẫm, Thương Diễn Vũ đắp cho cậu hai cái chăn siêu dày, còn cẩn thận nhét mép chăn xuống cho thật kín, không để cho một chút khí lạnh nào chui vào. Lúc ngủ cậu vẫn luôn cảm thấy có gì đó đè nặng lên người, gần như là không thể động đậy nổi.
Cậu xốc chăn lên, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Nhưng chỉ vừa mở cửa ra liền nghe được giọng nói của Thương Diễn Vũ.
Thương Diễn Vũ đang gọi điện thoại, cũng không biết là đang nói chuyện với ai mà biểu tình của hắn lại có chút nghiêm túc. Giọng hắn rất nhỏ, Thân Giác lại còn đang ốm, phản ứng với xung quanh vẫn có chút chậm chạp, cho nên cậu cũng không nghe được đối phương là đang nói chuyện gì.
Nhưng Thương Diễn Vũ sau khi nghe thấy tiếng mở cửa phòng, quay đầu phát hiện đó là Thân Giác thì rất nhanh đã cúp điện thoại.
"Sao đã dậy rồi?" Hắn nhanh chóng bước đến trước mặt Thân Giác, duỗi tay dò xét trán của đối phương. Sau khi thấy đã không còn nóng như buổi sáng, hắn nhẹ nhõm mà thở ra một hơi.
Thân Giác cười nhẹ với Thương Diễn Vũ, "Em đi tắm cái đã."
Nhưng khi cậu chỉ vừa cầm quần áo bước vào phòng tắm, Thương Diễn Vũ đã bám theo sau, "Để tôi giúp em tắm."
Nhờ những lời này mà vào lúc tắm rửa, đôi mắt của Thân Giác vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt đất, chỉ trừ lúc gội đầu mà thôi. Ngay cả việc gội đầu cho cậu cũng là Thương Diễn Vũ làm cho. Lúc tắm xong thì quần áo trên người Thương Diễn Vũ cũng ướt sũng hết, những đường cong trên cơ thể săn chắc sinh đẹp kia cũng không bất ngờ lắm mà lộ ra ngoài.
Hắn cẩn thận lau tóc Thân Giác bằng khăn lông, sau khi thấy tóc cậu đã không còn ướt thì mới đẩy Thân Giác ra khỏi phòng tắm, "Trong bếp cháo vẫn còn nóng, em tự lấy ăn nhé, tôi đi tắm đã."
Thương Diễn Vũ tắm xong lại vào phòng thay chăn đệm. Thân Giác ngồi trong phòng ăn nhìn Thương Diễn Vũ tất bật bận rộn bên kia, đột nhiên cậu lại cảm thấy rất có cảm giác sinh hoạt bình phàm.
Bên ngoài, sắc trời tối tăm, tiếng mưa rơi tí tách. Vì là đang trong núi, khi trời mưa đến, bên trong phòng sẽ có một loại cảm giác ẩm ướt rất rõ, âm thanh máy giặt hoạt động liên tục vang lên. Thương Diễn Vũ tựa như một con mèo lớn xinh đẹp, hắn tự do đi lại trong phòng với tiếng bước chân thật nhẹ.
Cho đến khi đối phương lại cầm cây lau nhà lên, đi đến bên cửa sổ sát đất trong phòng khách bắt đầu lau, Thân Giác mới rũ mắt xuống.
.....
Cậu và Thương Diễn Vũ ở lại khu suối nước nóng ba ngày. Vì công ty thật sự không thể thiếu cậu được nữa, Thân Giác chỉ có thể trở về. Thương Diễn Vũ trở về cùng cậu, còn quang minh chính đại mà chuyển vào nhà mới của Thân Giác ở.
Thời gian Thân Giác ở công ty còn nhiều hơn thời gian Thân Giác ở nhà, vì vậy cậu không có chút tâm trạng nào để tân trang lại nhà cửa. Nhưng Thương Diễn Vũ lại không như vậy, lúc vẫn còn ở khách sạn, hắn đã trang trí thêm chút đồ vật cùa mình vào đó. Hiện tại, khi hắn đã đến nhà của Thân Giác, thói quen này của hắn lại càng trầm trọng hơn.
Nhà mới của Thân Giác bắt đầu có thêm một vài bức bích họa, thậm chính một trong số đó còn là do Thương Diễn Vũ tự tay vẽ. Còn đồ vật trong phòng thì lại càng lúc càng nhiều, vào một buổi sáng ngẫu nhiên, khi Thân Giác đang uống nước thì phát hiện mỗi góc bàn đều được bọc lại hết, ngay cả chân bàn cũng được mang lên những "chiếc vớ" đáng yêu.
Lúc cậu còn đang có chút ngơ ngác nhìn những chiếc vớ kia thì Thương Diễn Vũ bước ra từ trong phòng ngủ, ánh mắt hắn vẫn còn có chút mê man. Hắn đi thẳng một đường đến bên cạnh Thân Giác, dùng mặt cọ vào mặt Thân Giác xong mới đi vào nhà vệ sinh.
Gần đây Thương Diễn Vũ cũng có chút bận, có vẻ là chuẩn bị có một buổi diễn lớn cho nên mỗi ngày hắn đều phải đi tập, đến tối muộn mới quay về nhà. Hôm qua, trước khi Thân Giác đi ngủ, cậu đã nhìn thấy được quầng thâm trên mặt Thương Diễn Vũ, cậu có chút kinh ngạc mà duỗi tay chạm vào.
"Anh có quầng thâm rồi."
Làn da của Thương Diễn Vũ vẫn luôn rất đẹp, đừng nói đến mụn mà ngay cả lỗ chân lông cũng gần như là không thể nhìn thấy. Bây giờ trên mặt hắn lại xuất hiện quầng thâm một cách rõ ràng như thế này, Thân Giác chợt cảm thấy có chút thần kỳ.
Nhưng Thương Diễn Vũ vẫn trưng ra một khuôn mặt bình tĩnh, còn bắt ngược lại tay Thân Giác, kéo đến bên môi mà hôn một cái, "Em cảm thấy khó nhìn à?"
"Không phải." Thân Giác muốn rút tay về, nhưng đối phương lại không thuận theo, cậu không khỏi nhấp môi.
"Sau này em còn có thể thấy được những bộ dạng khó coi hơn của tôi, tóc bạc, răng rụng hết, khuôn mặt đầy nếp nhăn." Thương Diễn Vũ cười lên, mặt mày như họa.
Thân Giác nghe được những lời này thì có chút sửng sốt, "Anh..."
"Hửm?" Thương Diễn Vũ hạ mắt, "Sao vậy em?"
"Không có gì." Thân Giác quay mặt đi, cậu dùng sức rút tay ra khỏi bàn tay Thương Diễn Vũ.
Nói cũng kỳ lạ, hai người bọn họ chưa từng chính thức nói với nhau những lời như muốn ở bên nhau như thế này. Cứ khó hiểu như vậy mà ở cùng một chỗ, nằm trên một chiếc giường như thế này.
Thương Diễn Vũ là kiểu người có thể rất thoải mái khi ở chung nhà. Hắn gần như có thể đoán trước được tâm tư của một người nào đó, cũng có thể nắm bắt được thói quen sinh hoạt của Thân Giác.
Đối với Thân Giác mà nói, những lúc cậu ở trong thư phòng sẽ là những thời gian riêng tư của cậu, dù sao thì cậu cũng đã chia sẻ một nửa phòng ngủ của mình cho đối phương. Thương Diễn Vũ ở nơi này đã lâu như vậy rồi nhưng chưa từng đi vào thư phòng của Thân Giác.
Hắn cứ như một cơn gió, tùy ý mà dung nhập vào sinh hoạt của Thân Giác.
Thời gian cứ như vậy từng chút trôi qua, đảo mắt đã qua được năm tháng.
Trong năm tháng này, Thương Diễn Vũ vẫn thường xuyên bay qua lại hai nước vì hắn muốn diễn song song tại hai nhà hát. Bất quá, khi hắn đến nơi của Thân Giác thì vẫn luôn tận lực kéo dài thời gian để có thể ở bên cạnh Thân Giác, có đôi khi còn đi vào văn phòng Thân Giác ngồi luôn.
Lúc hắn yên tĩnh ngồi đợi, gần như khiến người khác không chút chú ý đến sự hiện diện của hắn.
Trong năm tháng này, Diêu Triển đã đến tìm Thân Giác rất nhiều lần. Sau này, vào một lần nọ, trong bãi đỗ xe tại công ty của Thân Giác, gã bắt gặp cảnh hai người ngồi trong xe đang ôm hôn nhau thì đã không còn đến nữa.
Khi Thương Diễn Vũ bị đẩy ra, hắn còn nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, "Tôi nói với em rồi, làm như vậy mới có thể đuổi gã đi được."
Thân Giác rút khăn giấy trong xe ra, lau lau miệng mình xong lại rút một khác ra, hung hăng mà lau môi đối phương, "Diễn kịch cũng phải duỗi lưỡi ra mới được sao?"
"Tôi không diễn kịch nha, vừa rồi là tôi thật lòng muốn hôn em." Thương Diễn Vũ lại tiến lại gần hôn một cái lên môi Thân Giác. Lông mi hắn vừa dày vừa dài, tựa như một cây quạt nhỏ vậy. Lúc nhìn trong khoảng cách gần lại càng cảm thấy đôi mắt của người này tựa như một cặp đá quý lộng lẫy rực rỡ, "Lúc này tôi hận không thể vừa mở mắt liền thấy chúng ta đã về tới nhà."
Nói chuyện thiếu đánh như thế này, tất nhiên là liền bị đẩy ra.
Thời tiết dần dần hạ nhiệt độ, Tết Âm Lịch cũng rất nhanh đã tới.
Trước Tết Âm Lịch, Thân Giác thật ra cũng không còn quá bận nữa, nhưng Thương Diễn Vũ lại bắt đầu bận hơn. Hắn vội vàng với những buổi biểu diễn, học sinh cũng bắt đầu kỳ nghỉ đông, không ít học sinh sẽ cùng ba mẹ đến xem diễn.
Thật ra thì có một nam sinh đang quấn lấy Thương Diễn Vũ.
Bất kỳ một vở diễn nào của Thương Diễn Vũ thiếu niên cũng sẽ đến xem. Dù cho vé đã bán hết thiếu niên cũng sẽ thông qua bọn hoàng ngưu (bọn đầu cơ) để mua với giá cao.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc thì thiếu niên sẽ đi đến hậu trường tìm Thương Diễn Vũ. Qua một thời gian dài thì ngay cả Thân Giác cũng biết đến sự xuất hiện của cậu học sinh này. Vì có rất nhiều lần khi cậu đến đón Thương Diễn Vũ về nhà, cậu đều nhìn thấy thiếu niên kia. Hôm nay cũng vậy, cậu thấy được cậu học sinh kia đang nói chuyện với Thương Diễn Vũ.
Tuy hai người không đứng sát cạnh nhau, nhưng biểu tình trên khuôn mặt của cả hai đều đang rất thả lỏng.
"Diễn Vũ." Thân Giác hạ cửa xe xuống, gọi một tiếng với Thương Diễn Vũ.
Thương Diễn Vũ nghe thấy giọng cậu thì lập tức quay đầu lại nhìn. Hôm nay hắn mặc một chiếc khoác lông dài trắng tinh, chóp mũi hắn bị đông lạnh đến hồng lên. Đôi mắt xinh đẹp kia trần đầy ý cười khi nhìn thấy Thân Giác.
Hắn quay đầu về nói gì đó với nam sinh kia rồi nhanh chóng đi về phía Thân Giác. Vừa lên xe hắn đã chủ động nói: "Đứa trẻ kia đã đến xem tôi biểu diễn rất nhiều vở, có lẽ có chút ngốc nghếch, không phân biệt đâu là tôi lúc trên sân khấu, đâu là tôi đời thường."
Thân Giác đưa mắt nhìn về phía cậu học sinh đang đứng bên kia, thiếu niên vẫn còn đang nhìn về phía này. Cậu nghĩ nghĩ, cái gì cũng không nói mà khởi động xe.
Sau lần đó, có một lần Thân Giác vô tình nhìn thấy điện thoại của Thương Diễn Vũ hiện lên thông báo.
Trên màn hình hiện ra ba thông báo—
"Ba mẹ em lại cãi nhau nữa rồi, anh Vũ ơi, em có thể gọi điện nói chuyện với anh không?"
Ngày hôm đó đúng lúc cũng là chiều đêm ba mươi, Thân Giác đã bắt đầu nghỉ phép rồi, còn Thương Diễn Vũ lại có một buổi diễn lớn trong Tết Âm Lịch, trong khoảng thời gian này hắn lại càng bận rộn hơn. Thân Giác thấy hắn vất vả như vậy liền dự định chuẩn bị một bữa cơm đêm ba mươi thịnh soạn hơn chút, cho nên đã sớm xử lý xong nguyên liệu nấu ăn. Nhưng cậu lại không nghĩ tới bản thân vậy mà lại nhìn thấy một tin nhắn như thế này.
Cậu nhìn về phía cửa phòng ngủ, người trong phòng vẫn còn đang ngủ. Hôm qua Thương Diễn Vũ ở lại tập kịch cả đêm, cho đến mười giờ sáng hôm nay mới trở về. Lúc Thương Diễn Vũ về nhà, hắn cũng không có chút dị thường nào, thậm chí còn ôm lấy Thân Giác một lúc lâu không chịu buông tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương