Đoạn Vô Ưu có chút lo lắng nói:

- Nếu như các ngươi có gặp phải Chiến Cuồng, trăm triệu không nên địch lại! Người trong thiên hạ có thể cùng hắn chống lại, trừ lão phu ở ngoài, chỉ có đồng tử thứ ba của Thiên Cốc, đợi lão phu trước hết giải quyết Tư Đồ thế gia, liền đi hội tụ cùng các ngươi.

- Như vậy quá tốt rồi!

- Không biết sau này tiểu hữu có tính toán gì không?

Đoạn Vô Ưu lại hỏi.

Đường Phong nói:

- Nếu như việc này đã liên lụy đến ta, ta cũng không thể không quan tâm, tự nhiên phải đi trước Trảm Hồn Tông hoặc Cổ gia dừng lại, sau đó bàn bạc cùng các chư vị tiền bối xem nên dùng cách nào để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.

- Trảm Hồn Tông không chào đón ngươi!

Một âm thanh lạnh lùng truyền đến, Đường Phong vừa quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy Liễu Như Yên đang trợn mắt nhìn mình.

- Đến Cổ gia chúng ta cũng được. Vừa lúc địa bàn của Cổ gia tiếp giáp với Chiến gia, nếu có hành động gì cũng sẽ thuận tiện hơn.

Cổ U Nguyệt ở một bên nói xen vào.

- Vậy thì đành quấy rầy Cổ tỷ tỷ một lần rồi.

Đường Phong khách khí một tiếng.

- Đệ đệ nói lời này chẳng lẽ coi ta là người ngoài sao?

Cổ U Nguyệt cười duyên, cười đến nỗi Đường Phong sởn cả gai ốc, tóm lại hắn cảm giác thái độ Cổ U Nguyệt đối với mình có chút không giống. Tối thiểu, tuy rằng trước đây nàng và mình rất gần gũi, nhưng chưa bao giờ nàng gọi mình là đệ đệ.

Thế nhưng kiểu xưng hô buồn nôn như hiện tại không ngờ lại toát ra từ trong miệng nàng.

- Vậy cứ thế mà tính, chờ lão phu xử lý xong chuyện bên Tây Lĩnh, liền đi đến Cổ gia tìm các ngươi, Chiến Cuồng chưa chết, lão phu vẫn cảm thấy bất an!

Đoạn Vô Ưu nói một tiếng, cũng không cáo từ người khác, trực tiếp xoay người rời đi.

Vai vế và thân phận hắn quá cao, căn bản không cần phải thông báo cho người khác.

Nếu đã quyết định hành động cùng Cổ U Nguyệt, tự nhiên phải đợi nàng xử lý hết chuyện bên này rồi mới xuất phát.

Cổ U Nguyệt lúc này đang bàn bạc cùng Lệ Khinh Dương, Đường Phong liếc mắt nhìn về đám người trợ giúp tới từ Linh Mạch Chi Địa, không khỏi có chút khó khăn.

Người nhà và bạn bè chính mình thì còn tốt, thực lực đám người Lại tỷ cũng không thấp, đều đã đến cảnh giới Linh Giai trung phẩm, ở lại coi như là một sự trợ giúp lớn.

Nhưng mà đám người Huyết Vụ Thành và Thiên Thánh Cung, Đường Phong lại không biết nên xỷ lý thế nào cho đúng.

Suy nghĩ một chút, Đường Phong đi về phía Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà, hai người vốn là kẻ địch, dẫn theo thế lực bọn họ đánh nhau hơn một nghìn năm, giữa hai bên tử thương vô số, thù hận khó có thể hòa giải, chỉ là từ khi phong ấn trong Linh Mạch Chi Địa được giải trừ, oán hận giữa Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành tạm thời được buông xuống, cho dù là như vậy, giữa hai bên vẫn cảm thấy có chút không hòa hợp.

Nếu như bọn họ có thể giúp đỡ, đó chính là một sự trợ giúp lớn, nhưng nếu là không thể buông hết khúc mắc trong lòng, tại thời khắc mấu chốt phát sinh tranh chấp, cũng là một tai nạn lớn.

Lần này Đường Phong phải hỏi rõ ý nghĩ của bọn hắn mới được.

Đi tới trước mặt hai người, Đường Phong cung kính nói một tiếng:

- Đường Phong xin chào hai vị tiền bối!

Tần Thả Ca cười:

- Đã lâu không gặp, Đường công tử, phong thái ngươi vẫn như xưa.

Huyết Thiên Hà không nhúc nhích, vẫn như cũ mang theo bộ mặt im lìm lạnh lùng như người chết.

Đường Phong cũng không nói vòng vo, lập tức đi thẳng đến chủ đề, hiện tại căn bản không có thời gian theo chân bọn họ tán gẫu, mở miệng hỏi:

- Chỉ sợ hai vị cũng biết tình thế hôm nay trong thiên hạ, vãn bối muốn hỏi một chút hai vị tiền bối có dự định gì? Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành có dự định gì?

Đầu lông mày Tần Thả Ca nhăn lại:

- Đường công tử quả thực trung thực thẳng thắn.

Đường Phong cười khổ:

- Thời gian rất gấp gáp, thực sự là bất đắc dĩ.

Huyết Thiên Hà hừ nhẹ một tiếng:;

- Lão phu ngang dọc suốt một đời, cũng không thiếu ân tình của người nào, lần trước dưới chân núi Ngự Thần ngươi tặng cho lão phu một cái nhân tình, lão phu lần này cố ý đến trả mà thôi.

Đường Phong mừng rỡ, nhưng trên miệng vẫn nói:

- Tiền bối quá nghiêm trọng rồi, chuyện trên núi Ngự Thần vãn bối cũng không làm cái gì.

Huyết Thiên Hà hạ giọng nói:

- Ngươi xác thực không làm gì, chỉ thu Ngự Thần mà thôi. Có điều, nếu như ngươi không thu nó, ta cùng với Tần Thả ca chỉ sợ còn muốn bị nhốt ở nơi này, nói cách khác, ngươi đã giải thoát cho lão phu, điều này là nhân tình!

Đường Phong cảm thấy kính nể nói:

- Huyết tiền bối quả thực là hảo hán, cầm được thì cũng dám buông được.

Huyết Thiên Hà không chút dao động:

- Đừng vuốt mông ngựa, lần này lão phu đến đây, một là vị trả lại nhân tình cho ngươi, hai cũng là vì tìm một lối ra cho Huyết Vụ Thành. Có người nói hiện tại Hư Thiên Điện đã về tay ngươi quản lý?

- Đúng vậy!

Đường Phong gật đầu.

- Tốt lắm. Lão phu ngưỡng mộ danh tiếng Hư Thiên Điện đã lâu, lại không nghĩ bỏ qua thời gian tiến vào Hư Thiên Điện. Sau việc lần này, lão phu chỉ cần ngươi đồng ý một điều kiện.

- Mời tiền bối cứ nói!

- Để đệ tử Huyết Vụ Thành ta có thể tu luyện trong Hư Thiên Điện! Yên tâm, sẽ không động đến một ngọn cỏ, một cành cây của ngươi đâu!

- Thành giao!

Đường Phong ngáp một tiếng liền lập tức đồng ý.

- Ta cũng có điều kiện!

Tần Thả Ca lợi dụng đánh xà thuận côn, mắt thấy Huyết Thiên Hà giành thấy chỗ tốt lớn như vậy, không khỏi có chút nóng nảy.

- Ta không nói điều kiện với tiền bối!

Đường Phong nói một câu suýt nữa để cho cung chủ Thiên Thánh Cung sặc nước chết toi.

- Vì sao?

Lúc này Tần Thả Ca cảm thấy vô cùng buồn bực:

- Lời này của ngươi có ý gì?

Đường Phong cười hắc hắc:

- Ta và phu nhân tương kính tương giao, hiện nay ta có khó khăn, phu nhân nhât định sẽ không buông tay mặc kệ. Nếu như đến cả phu nhân cũng nhúng tay, Thiên Thánh Cung làm sao có thể không quan tâm, khẳng định cũng phải ở lại giúp đỡ.

- Ách…

Tần Thả Ca ngạc nhiên, chợt giận giữ:

- Có phải tiểu tử ngươi muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Thánh Cung ta?

- Hắc hắc, tiền bối bớt giận, mọi chuyện thực sự như vậy mà.

- Không được không được.

Tần Thả Ca liên tục lắc đầu:

- Phu nhân là phu nhân, thánh cung là thánh cung, không thể cùng nói làm một, nhất định hôm nay tiểu tử ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta, bằng không ta dẫn người trở về, ai thèm quản chuyện sống chết của ngươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện