Duy chỉ có Chung Lộ, giống như một người khác biệt không thuộc vào thế giới này, nàng đứng cô đơn lẳng lặng một bên, ánh mắt nhìn chính mình tràn đầy hài lòng. Trong lòng Đường Phong không khỏi đau xót, cuối cùng Chung Lộ vẫn tự ti, bởi vì danh tiếng trước kia của nàng ở Linh Mạch Chi Địa thật sự quá tồi tệ.

Mặc dù trong thời gian ở Hoa Thảo Điện nghe Chung Lộ nói qua, Lại tỷ và các nàng vì tìm kiếm tung tích của mình đã rời khỏi Linh Mạch Chi Địa, nhưng Đường Phong không nghĩ tới dĩ nhiên có nhiều người như vậy hội tụ ở đây.

Trừ bỏ đám người ở Linh Mạch Chi Địa, Cổ gia dưới sự dẫn dắt của Cổ U Nguyệt, Trảm Hồn Tông lấy Lệ Khinh Dương dẫn đầu, đồng loạt hội tụ ở đây, thậm chí ngay cả Đoạn Vô Ưu cũng không rời đi.

Những người ở đây đúng là hội tụ toàn bộ tinh anh trong thiên hạ. Trước mắt bao nhiêu, cho dù da mặt Đường Phong có dày đến mấy cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Nữ nhân tình trường chỉ là chuyện nhỏ, những người này chờ chính mình, tìm tới chính mình, tự nhiên có một phen tâm ý, chính mình dù sao cũng không thể vẫn ôm mấy người Lại tỷ như vậy.

Đưa tay vỗ lên vai ba nữ nhân yêu dấu, không đợi Đường Phong kịp an ủi một tiếng, Lại Tỷ bỗng nhiên nghiêm mặt ngẩng đầu lên, mang theo hai người Tiểu Nhã và Mạc Lưu Tô rời khỏi vòng tay Đường Phong, đứng bên ngoài ba bước, đổ ập xuống đầu Đường Phong chính là một hồi răn dạy:

- A phong, chàng quá tồi tệ rồi!

- Hả?

Đường Phong ngạc nhiên.

- Thân chàng ở trong cảnh nguy hiểm như vậy, vì sao không truyền lại một chút tin tức? Chàng có biết rằng bao người trông chờ chàng mỏi mắt, lo lắng cho chàng. A phong, chàng thân là nam nhân mà sao lại không có ý thứ trách nhiệm vậy?

- Ta làm như vậy không phải vì sợ các nàng lo lắng sao, huống chi cũng không xảy ra chuyện gì mà.

Đường Phong ưỡn ngực nghiêm mặt nói.

- Hừ! Sợ chúng ta lo lắng? Nếu như chàng thực sự không muốn chúng ta lo lắng, mỗi ngày nên truyền một tin tức trở về, kể cho chúng ta nghe tình hình gần đây của chàng. Chàng còn nói không có việc gì? Đại hội đồ ma đánh một trận chúng ta đều hỏi thăm rõ ràng, nếu không phải trận chiến ấy đột nhiên chàng biến mất, làm sao còn sống nổi! Đáng thương cho Tiểu Nhã và Lưu Tô còn chưa cùng chàng thành thân, chưa được một danh phận rõ ràng liền muốn làm quả phụ, chàng nhẫn tâm như vậy sao?

- Lại tỷ dựa vào đâu mà nói như vậy.

Đường Phong cười đùa hí hửng.

Từ xưa đến giờ Bạch Tiểu Lại đều không thích tính cách này của hắn, trước đây lại nhiều lần bị Đường Phong lừa dối, lúc này nàng quyết tâm nhất định phải làm cho bằng được, cho dù không nể mặt Đường Phong, cũng muốn cho hắn nhận biết được chuyện này nghiêm trọng như thế nào.

Nếu không, ít nhất phải để cho hắn hứa rằng sau này rời khỏi nhất định phải có tin tức thông báo về cho chính mình mới được, cho dù chết, chính mình cũng muốn cùng hắn chết chung một chỗ, chính mình không muốn lại phải sống trong những tháng ngày lo lắng đau khổ như trước nữa.

Cho nên Bạch Tiểu Lại mới có thể không để ý bộ mặt Đường Phong trước bao nhiêu người như vậy, lấy thân phận vợ yêu để răn dạy hắn. Chuyện này đáng lẽ không hợp tình hợp lý, là nữ nhân, trước mặt người khác phải quan tâm đến mặt mũi của nam nhân mới đúng.

Một phen răn dạy như pháo nổ aka đại bác bắn, Đường Phong bị dạy bảo đến nỗi nhăn cả mũi, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Đợi đến khi Lại Tỷ nói khô miệng khô lưỡi, Đường Phong mới lặng nhẽ ra dấu nháy mắt cho Tiểu Nhã, để cho nàng nghĩ cách cứu viện chính mình.

Tiểu Nhã quay đầu sang một bên, hừ nhẹ một tiếng:

- Chuyện ngày hôm nay thiếp nghe theo Lại tỷ.

- Ta dựa vào, tạo phản rồi! Ngay cả Tiễu Nhã cũng không nghe lời mình nói, điều này, còn có vương pháp sao?

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Đường Phong chỉ có thể dõi đôi mắt chân thành nhìn về phía Mạc Lưu Tô, nếu nói trên đời này ai sẽ ngoan ngoãn phục tùng đối với chính mình nhất, chỉ có một người, đó chính là Mạc sư tỷ. Da mặt Mặc sư tỷ khá mỏng, lương tâm lại tốt, trong lúc làm việc vợ chồng yêu nhau, tuy rằng nàng luôn thẹn thùng đến nỗi muốn chui xuống đất, nhưng vẫn thỏa mãn tất cả yêu cầu của mình, bảo nằm liền nằm, quỳ liền quỳ, chống tay dựa vào tường cũng thuận theo. Lấy sự vâng lời của Mạc sư tỷ đối với mình, chuyện ngày hôm nay nhờ nàng đứng ra xin xỏ chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Trên mặt Mạc Lưu Tô gian khổ dãy dụa một trận, ánh mắt hơi liếc liếc Đường Phong, mãi một lát sau mới quay đầu, nhẹ giọng nói:

- Sư đệ, xin lỗi!

Xong, lần này chết hẳn rồi! Mạc sư tỷ dĩ nhiên cũng bị mua chuộc rồi.

Lại tỷ hừ hừ cười nhạt:

- A Phong, ngày hôm nay chàng có nhờ ai đến cầu xin cũng vô ích, trừ phi chàng đáp ứng một yêu cầu của thiếp, bằng không Lại tỷ ngày hôm nay sẽ… Sẽ… Sẽ tự vẫn tại trước mặt chàng!

Lenh keng một tiếng, không biết Lại tỷ rút từ đâu ra một thanh dao găm sắc bén dí vào cổ mình.

- Con dâu cả, trăm triệu lần đừng làm dại con ơi!

Đường Đỉnh Thiên đứng các đó không xa hô to, tuy rằng âm thanh lộ vẻ bi thương, thế nhưng sắc mặt lại không thấy chút nào lo lắng.

- Có chuyện gì từ từ rồi nói, nghìn vạn lần chớ đi tới bước này.

Không ngờ Diệp Dĩ Khô cũng xụ mặt phụ họa.

Đường Phong giương mắt nhìn, nhìn Lại tỷ, nhìn Tiểu Nhã và Mạc Lưu Tô, lại nhìn phụ mẫu mình, không khỏi dở khóc dở cười.

Đây là muốn chơi trò, đầu tiên khóc, sau đó nháo, đến cuối cùng đi tìm đường thắt cổ sao? Hơn nữa dám bày ra tiết mục này trước mặt anh hùng trong thiên hạ.

Thang Phi Tiếu nói:

- Phong thiếu, lần này đúng là ngươi sai lầm rồi.

Đoạn Thất Xích gật đầu:

- Quá sai luôn.

Phản quân! Đường Phong oán hận nhìn hai đại sát thần.

Không làm sao được, Đường Phong chỉ có thể thâm tình chân thành nhìn Lại tỷ:

- Trước tiên hãy buông dao găm ra, tỷ tỷ có điều kiện gì cứ nói, tiểu đệ nhất định sẽ đồng ý là được!

Lời này nói ra từ trong tim gan, vạn phần thê lương, giống như bị ép buộc bán thân.

Lại tỷ nói:

- Sau này chàng đi đâu cũng phải mang theo ta, ừm, còn các nữ nhân của chàng nữa…Tất cả, một người cũng không thể bỏ lại!

Lại tỷ nói đến điều này rất nhấn mạnh, để cho trong lòng Đường Phong không ngớt chột dạ.

- Ta đồng ý!

Hai mắt Đường Phong ngấn lệ, đáng thương nhìn Lại tỷ mà gật đầu.

- Đồng ý là tốt rồi, nhưng nghìn vạn lần phải nhớ những lời này chàng nói than là nam nhân, tự nhiên một lời nói nặng tựa chín đỉnh núi!

Lúc này Lại tỷ mới nhẹ nhàng buông ra dao găm, dẫn Phi Tiểu Nhã và Mạc Lưu Tô chiến thắng trở về.

Hài! Một lần sai lầm để phải ôm hận nghìn thu, muốn quay đầu làm lại nhưng mùa xuân đã qua đi vạn lần!

Chính lúc đang cảm thán, phụ mẫu đã dắt tay nhau đi lên.

Đường Phong phất ống tay áo một cái, cung kính thi lễ:

- Phụ thân mẫu thân, hài nhi vừa mới bị chút oan ức, mong rằng hai vị lão gia có thể làm chủ thay hài nhi!

Đường Đỉnh Thiên mỉm cười, Diệp Dĩ Khô trừng mắt:

- Lão, ngươi chê mẫu thân ngươi già rồi sao?

- A?

Đường Phong choáng váng suýt nữa ngã xấp xuống đất.

Vành mắt Diệp Dĩ Khô đỏ lên, tưởng rằng sẽ rơi lệ đến nơi, hối hận không ngớt:

- Dĩ nhiên bị nhi tử chê già rồi!

Lại một hồi khóc lóc kể lể liên tục! Đường Đỉnh Thiên một mặt an ủi, một mặt răn dạy Đường Phong, nói có hài tử nào lại như ngươi, con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo… Vân vân và vân vân. Khiến cho Đường Phong nghe xong mà hoa mắt chóng mặt.

Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc Đường Phong đã nhìn ra, phụ mẫu muốn mượn lý do để răn dạy chính mình một lần.

Một lúc lâu, Đường Đỉnh Thiên mới nói đến mấy lời cuối cùng:

- Ừ, vừa rồi con đã đồng ý gì đó với con dâu cả, vậy không được đổi ý, sau này còn phải cố gắng nhiều hơn, làm cho ta và mẫu thân ngươi sớm một chút có cháu bế!

- Xin nghe theo lời phụ thân dạy bảo!

Đường Phong lau đi những giọt nước mắt chua xót trên mi, không biết nói gì hơn. Lần này hành trình đi giang hồ xem ra đã chọc giận không ít người, ngày sau nếu như tiếp tục không cẩn thận, vậy thì người trong nhà nhất định sẽ không tha thứ.

Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô cảm thấy thỏa mãn xoay người rời khỏi.

Đường Phong còn không kịp lấy lại tinh thần, Hỏa Phượng mang theo một thân quần áo màu hồng vọt lên, vừa lại tiếp tục một hồi răn dạy, lần này dạy bảo không có chút đạo lý, không hề có nguyên do, nhưng hết lần này đến lần khác Đường Phong lại không dám nói lời nào, nguyên nhân đơn giản, Hỏa Phượng phu nhân có tính tình vô cùng táo bạo, còn nhớ thù hận mình lừa dối nàng lấy đi mấy giọt máu đây.

Sau đó từng người của Linh Mạch Chi Địa người nọ tiếp chân người kia kéo đến trước mặt Đường Phong dạy bảo hắn, khiến cho Đường Phong cảm thấy thương tích đầy minh, lung lay sắp đổ.

Đợi đến khi hai đại sát thần cùng nhau xông lên, sắc mặt Đường Phong đã không còn một chút máu, thương cảm tội nghiệp nhìn Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích:

- Hai vị, khẩu hạ lưu tình!

( Giống thủ hạ lưu tình, thủ = tay, khẩu = miệng)

Thang Phi Tiếu bất đắc dĩ:

- Đây là nhiệm vụ hai lão gia căn dặn, Phong thiếu ngươi nghìn vạn lần không nên trách tội chúng ta.

Đường Phong thở dài thật sâu:

- Đến đây đi.

Tiếp tục lại một hồi răn dạy.

Chờ đến khi hai đại sát thần thỏa mãn trở lại, Đường Phong hai mắt vô thần nhìn về phía trước:

- Còn có ai không?

Chu Tiểu Điệp chạy lên

Đường Phong tâm như tro tàn:

- Đồ đệ yêu quý, lẽ nào… Ngay cả ngươi cũng…

Chu Tiểu Điệp ôm lấy cổ tay Đường Phong, vành mắt hồng hồng nói:

- Sư phụ, người là đại anh hùng, là nam nhân tốt nhất trên đời này!

Lúc này Đường Phong vì cứu nàng mới phải trải qua nhiều đau khổ, hiện tại lại bị nhiều người như vậy răn dạy, tự nhiên Chu Tiểu Điệp cảm thấy vô cùng thương xót.

Trong nháy mắt Đường Phong như được khôi phục sức sống, hiền lành vỗ đầu Chu Tiểu Điệp:

- Tuy thiên hạ có trăm triệu người, nhưng lại chỉ có đồ đệ yêu quý hiểu lòng ta, cuộc đời này, sống không uổng. Ha ha!

- Sư phụ, Ta... Ta... Ta muốn gả cho người !

Chu Tiểu Điệp nói dứt lời, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ chạy mất.

- Ách… Ha ha ha!

Đường Phong ngửa mặt lên trời cười dài, trông như thằng điên.

- Súc sinh!

Liễu Như Yên tức giận sục sôi, vô cùng căm thù:

- Dĩ nhiên ngay cả đồ đệ của chính mình cũng ra tay được! Thảo nào không ngại xa xôi nghìn vạn dặm chạy đến Trảm Hồn Tông liều chết tìm cách cứu viện!

Thang Phi Tiếu lẻn đến bên cạnh Liễu Như Yên gật gật đầu:

- Xác thực Phong thiếu có quỷ xúc một chút, những nữ tử hôm nay có mặt ở đây, chỉ là một phần trăm trong hậu cung của hắn mà thôi… Chưa nói ở thế tục, nữ nhân của hắn còn đủ cả một môn phái.

- Cái gì?

Liễu Như Yên giận dữ:

- Thiên hạ lại có nam nhân ghê tởm như vậy hay sao?

- Đúng vậy, đúng vậy.

Thang Phi Tiếu như cùng chung mối thù:

- Thực sự không thể tưởng tượng nổi.

- Nếu đã không thể có một tấm lòng chân thật, tại sao còn trêu chọc thâm tình?

Liễu Như Yên hít sâu một hơi, sắc mặt buồn bã, cũng không biết nghĩ cái gì.

- Xin hỏi phải xưng hô cô nương như thế nào?

Thang Phi Tiếu dáo dác hỏi thăm.

Liễu Như Yên nhất thời cảnh giác, trên dưới quan sát hắn liếc mắt mấy lần.

- Cha!

Thang Manh lẻn đến bên chân Thang Phi Tiếu, kêu một tiếng ngon ngọt.

- Con ngoan!

Tiếu thúc ngượng ngùng cười, vộ vã ôm lên nữ nhi bảo bối, quay đầu lại, đã thấy Tần Tứ Nương đứng bên kia có vẻ rất giận dữ, cười nhạt nhìn chính mình.

Ha ha, xong đời rồi ! Chỉ tại cái miệng của ta ! Tiếu thúc hận không thể tát vào mặt mình một cái.

Vẫn đợi đến khi Đường Phong đi tới bên này trò vui mới chấm dứt, Đoạn Vô Ưu khuôn mặt mỉm cười đi lên. Lấy hơn trăm năm tu vi của Đoạn Vô Ưu, hôm nay nhìn thấy một màn này không khỏi cảm thấy ấp áp an lòng.

Người một nhà này thực sự có ý tứ, lại nghĩ đến Đoạn gia của chính mình, Đoạn Vô Ưu không khỏi thở dài một tiếng.

- Tiền bối!

Đường Phong lập tức sửa sang lại sắc mặt, vừa rồi Lại tỷ và các nàng tìm đến chính mình chỉ để xua tan đi nỗi khổ tương tư trong đoạn thời gian ly biệt này, thế nhưng Đoạn Vô Ưu tìm chính mình khẳng định có chuyện quan trọng.

- Ừ!

Đoạn Vô Ưu gật đầu, có chút ước ao nói:

- Tiểu hữu có gia đình ấm áp như thế này, nhất định phải quý trọng mới được.

- Tiền bối nói chí phải !

Lời này của Đường Phong cũng là phát ra từ tận trong lòng, ngay sau đó hỏi :

- Sau này tiền bối có dự định gì không ?

Đoạn Vô Ưu trầm ngâm nói:

- Ta muốn về Tây Lĩnh trước một chuyến… Sau đó…

- Vãn bối cũng nghĩ vậy.

Đường Phong gật đầu, thần sắc khẽ động:

- Có phải tiền bối muốn ra tay với Tư Đồ thế gia?

Sát khí của Đoạn Vô Ưu tiết ra ngoài:

- Hừ, một trăm năm trước Tư Đồ thế gia cũng chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, nếu không ôm cột to như Chiến gia, làm sao có thể vùng dậy? Tuy nói Đoạn gia ta xuống dốc do một tay của Chiến gia tạo thành, nhưng Tư Đồ thế gia cũng là đồng phạm! Chỉ cần lý do ấy, làm sao lão phu có thể tha thứ!

- Cũng tốt!

Đường Phong thở dài một tiếng:

- Sắp tới trong thiên hạ sẽ rối loạn, trước tiên diệt trừ Tư Đồ thế gia, chẳng khác nào chém đi một cánh tay của Chiến gia, ngày sau có thể sẽ dễ đối phó hơn một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện