- Được rồi.
Tuy rằng Đường Phong biết nhất định Tần Thả Ca sẽ làm chuyện vô tình vô nghĩa như vậy, nhưng hắn chỉ có thể thay đổi giọng điệu, lần này người ta từ tận nơi xa xôi dến giúp đỡ chính mình đã đạt được một loại trình độ nào đó, chính mình dù sao vẫn phải trả một chút giá cao. Phiên lý do từ chối vừa rồi chỉ là hắn thuận miệng đùa giỡn một chút mà thôi.
Lúc này Tần Thả Ca mới gật đầu nói:
- Lúc này mới đúng. Yêu cầu của ta cũng không cao, cũng muốn được đãi ngộ giống như Huyết lão quá là được.
- Chuyện này đơn giản, thành giao!
Đường Phong lập tức đồng ý.
Kể từ đó, đội ngũ hai bên Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành đều trở thành giúp đỡ của Đường Phong, số lượng cao thủ hai bên cũng không tính nhiều, chủ yếu là bị mấy năm trước Đường Phong lăn qua lăn lại khiến nguyên khí đại thương, nhưng dù sao bọn hắn vẫn là hai thế lực đỉnh cao của Linh Mạch Chi Địa, tuy có chút thương gân động cốt nhưng vẫn có sức chiến đấu mạnh mẽ như cũ, càng chưa cần nói có thêm hai vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm như Huyết Thiên Hà và Tần Thả Ca.
- Bất quá ta có một yêu cầu đối với hai vị tiền bối.
Vẻ mặt Đường Phong nghiêm túc.
Huyết Thiên Hà và Tần Thả Ca vô cùng phiền muộn, rõ ràng là tới giúp đỡ người ta, người được giúp đỡ dĩ nhiên còn muốn nói có yêu cầu, đây là thế đạo gì đây. Nhưng tóm lại bây giờ trâu không có bắt chó đi cày, nói chung không thể rụt cổ trở về, bất đắc dĩ chỉ có thể khó chịu nói:
- Nói.
- Hai vị cần phải lấy đại cục làm trọng, trước khi mọi chuyện kết thúc nghìn vạn lần đừng xung đột lẫn nhau, phải biết rằng…
- Cút!
Không đợi Đường Phong kịp nói hết lời, hai người Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà nổi giận gầm lên một tiếng, chẳng lẽ tiểu tử này nghĩ chúng ta là trẻ con lên ba sao? Ngay cả chút ánh mắt nhìn đại cục cũng không có sao? Thực sự lấy mắt cá chân nhìn người, làm cho người ta quá bực tức rồi.
- Vâng vâng!
Đường Phong cười hắc hắc, cũng không để ý.
Bên phía Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương cũng đã bàn bạc xong xuôi, không bao lâu, Lệ Khinh Dương liền dẫn đám cao thủ Trảm Hồn Tông đến đây cáo từ, hai bên ước định trước tiên trở về địa bàn của chính mình, giải quyết hết chuyện rắc rối trong nhà, sau đó trở lại cổ gia hội hợp, mưu đồ đại sự.
Liễu Như Yên trước khi đi còn không quên cảnh cáo Đường Phong nếu hắn dám ra tay với Chu Tiểu Điệp, lão nương muốn làm gì sẽ làm cái đấy.
Vừa nói, một mặt liền nhìn về phía dưới quần Đường Phong. Đường Phong còn không trả lời, đám người Lại tỷ đã quay ra chống đối cùng Liễu Như Yên, ánh mắt mấy đại mỹ nữ đâm nhau trong không khí, phát sinh ra rừng tiếng nổ vang bùm bùm.
Liễu Như Yên một bàn tay không vỗ lên tiếng, khó có thể địch lại bốn tay, bất đắc dĩ lui lại, thần sắc vô cùng căm phẫn.
Chờ đến lúc đám người Trảm Hồn Tông đi hết, Cổ U Nguyệt mới cười hì hì nói:
- Chúng ta cũng đi thôi, về trước Cổ gia!
Dứt lời, đi trước dẫn đường, một ít cao thủ Linh Giai trung phẩm Cổ gia cũng vội vàng tứ tán ra xung quanh, đều làm bạn đám người Linh Mạch Chi Địa, thứ nhất là làm tốt phận sự chủ nhân, thứ hai cũng là kéo vây kéo cánh làm tốt quan hệ, dù sao sau này tất cả mọi người muốn sóng vai tử chiến, hiện tại quen thuộc một ít sau này phối hợp sẽ tốt hơn.
Từ điểm này mà đánh giá, Cổ gia không hổ là một trong bốn thế lực lớn, phong cách hành sự vô cùng hoàn mỹ không ai có thể xoi mói, kể cả khó hầu hạ nhất như Huyết Thiên Hà, cũng bị một vị trưởng lão Cổ gia đãi làm thượng khách, hai người một đường đi một đường trò chuyện, cả khách và chủ đều vô cùng vui vẻ.
Cổ U Nguyệt cùng Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô sóng vai mà đi, một đường vui vẻ truyện trò, hợp nhau lại sức mạnh càng tăng thêm.
Lại nghe Đường Đỉnh Thiên không dứt tán thưởng:
- Cô nương tuổi còn trẻ, không ngờ là đã làm gia chủ tôn quý, lại có tu vi Linh Giai thượng phẩm, thế giới bên này quả thực sâu không lường được, đám người Linh Mạch Chi Địa chúng ta giống như ếch ngồi đáy giếng rồi.
Cổ U Nguyệt hé miệng cười duyên, nghe được trong bụng nở hoa.
Trong thiên hạ của bốn thế lực lớn, ai nấy đều biết sự thực về nàng. Nhưng đối với người từ Linh Mạch Chi Địa đến mà nói, Cổ U Nguyệt chính là một cao thủ xa lạ. Đường Đỉnh Thiên thấy khuôn mặt nàng bóng loáng, cho nên nghĩ rằng tuổi tác của nàng không lớn.
Đường Phong rất sợ phụ thân mình xấu mặt trước Cổ U Nguyệt, vội vã nhắc nhở một tiếng:
- Phụ thân, Cổ gia chủ bắt đầu tu luyện từ một trăm năm trước rồi.
- A!
Đường Đỉnh Thiên cực kỳ hoảng sợ, ngay cả Đường Đỉnh Thiên mặt luôn không đổi sắc cũng phi thường kinh ngạc.
Những cao thủ xác thực có năng lực bảo dưỡng dung nhan, nhưng ánh mắt của hai người phi thường, làm sao không nhìn ra khuông mặt Cổ U Nguyệt xác thực chỉ giống như mặt của một cô bé hai mươi tuổi? Nhưng những lời này của Đường Phong hiển nhiên là muốn nói cho bọn họ biết, Cổ U Nguyệt đã có hơn trăm tuổi.
Làm thế nào mới có thể được như vậy?
- Phong đệ đệ, ngươi không nói lời nào sẽ chết sao?
Cổ U Nguyệt tức nổ phổi, hôm nay thật vất vả mới biết một nhóm người không biết nội tình về mình, lại không nghĩ rằng chỉ một lát đã bị Đường Phong chọc thủng khuôn mặt thực.
Cảm giác hạnh phúc vừa mới dâng lên trong lòng, nháy mắt liền nổ tan như bong bóng giữa trời xanh.
Đường Phong co rụt cổ, nhanh chóng trốn về phía sau đội ngũ.
Cái trán Đường Đỉnh Thiên đổ mồ hồi, ngượng ngùng không thôi:
- Khụ khụ…Vừa rồi vãn bối nói chuyện có chút cẩu thả, mong rằng tiền bối chớ trách!
Cổ U Nguyệt đau đầu không ngớt:
- Sao lại nói lên những lời này. Ta cùng với Phong đệ đệ vừa gặp đã như quen từ lâu, tuy có chênh lệch về tuổi tác, nhưng lại cũng chỉ ngang hàng luận giao, hiện tại ngươi xưng hô ta như vậy, bảo ta biết phải làm sao mới đúng?
Bàn chân Đường Đỉnh Thiên vừa kéo nghĩ thầm may mà hai người các ngươi chỉ là vừa gặp như đã quen, không phải vừa gặp đã yêu! Nếu thực sự giữa hai người có tình cảm nam nữ, vậy thì phụ thân như ta phải xưng hô thế nào với ngươi? Chỉ là Đường Đỉnh Thiên thấy dáng dấp Cổ U Nguyệt, cũng có thể khẳng định nàng và Đường Phong không xảy ra chuyện đó.
- Không bằng chúng ta làm bạn bằng vai phải lứa.
Cổ U Nguyệt đề nghị nói.
Đường Đỉnh Thiên vội vã xua tay:
- Điều này trăm triệu không thể, phu thê vãn bối làm sao có thể tiếp nhận nổi?
Cổ U Nguyệt phiền muộn:
- Giang hồ nữ nhi nào có nhiều ước thúc như vậy? Ngươi nghĩ như vậy quá cổ hủ rồi.
- Kính già yêu trẻ là mỹ đức của ta...
Đường Đỉnh Thiên nói lên từng câu từng chữ vô cùng thành khẩn.
Sắc mặt cười tươi của Cổ U Nguyệt trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch! Già… Chữ này trước mặt Cổ U Nguyệt vạn lần không thể nhắc tới.
Diệp Dĩ Khô khéo léo quan sát, nữ nhân rốt cục mới là người hiểu nữ nhân, vội vã đứng ở một bên giảng hòa:
- Nếu Cổ gia chủ nói như vậy, chúng ta liền không cần khách sáo. Nhờ Cổ gia chủ không chê bai, phu thê chúng ta liền xưng hô Cổ gia chủ là tỷ tỷ được không?
Lúc này sắc mặt Cổ U Nguyệt mới rạng rõ không ít, vội vàng gật đầu:
- Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi, rốt cuộc chỉ muội muội mới hiểu lòng ta.
Bầu không khí hơi chút hòa hoãn một ít. Nhưng sau khi nói việc này, trong lòng Đường Đỉnh Thiên thấy thật rắc rối, nhi tử chính mình xưng hô nữ nhân này là tỷ tỷ, vợ chồng mình cũng xưng hô nữ nhân này là tỷ tỷ, chẳng phải ngang hàng cùng nhi tử mình rồi? Thế này còn ra thể thống gì?
Bất quá rốt cuộc là người trong giang hồ, suy nghĩ một hồi, Đường Đỉnh Thiên không hề nghĩ ngợi nữa, cùng lắm thì mỗi người giao một vật, nghĩ người cũng vô ích.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Đường Đỉnh Thiên không khỏi trở nên thoải mái không ít.
Cuối cùng đội ngũ, Đường Phong mang theo mấy vị phu nhân, một đường không nói chuyện, bầu không khí nặng nề đến kỳ lạ.
Trong lòng Đường Phong có suy nghĩ, thường thường liếc trộm nhìn Lại tỷ, thấy sắc mặt nàng một mảnh lạnh giá, con mắt cũng không liếc chính mình một chút, trong lòng không khỏi chột dạ, nhìn lại Tiểu Nhã, vẻ mặt cô nàng này có chút hả hê, đôi mắt xếch lên tràn đầy ý gian xảo, ước gì thấy được Đường Phong chịu khổ, càng tốt cho ý nghĩ muốn ngược đãi Đường Phong của mình. Tiếp tục nhìn sang Mạc sư tỷ, vẻ mặt hổ thẹn và áy náy, trăm mối lo, muốn nói lại thôi, tiếng thở dài không ngừng vang lên.
Chỉ có Chu Tiểu Điệp lẳng lặng theo sát bên người Đường Phong, hai người tay đan nhau, đôi mắt ngấn lệ, không nói nên lời.
Phía sau cách Đường Phong ba trượng, Chung Lộ lẳng lặng đi sát theo sau, cũng không nói được một lời, khuôn mặt an tĩnh, không oán không trách.
Đi một lúc sau, đột nhiên Lại tỷ thở dài một tiếng, trái tim Đường Phong liền nhảy bang bang, biết mọi chuyện sắp tới rồi, vội vã nâng dậy tinh thần, tâm tư lại nghĩ về trăm mối, đoán rằng cuối cùng Lại tỷ sẽ hỏi mình cái gì.
- A phong, chàng có gì muốn nói không?
Lại tỷ nhẹ giọng hỏi, lập tức lại bổ sung một câu:
- Về các nữ nhân của chàng!
Đây đúng là đi thẳng đến chủ đề! Đường Phong cười khổ không thôi, hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Có!
- Vừa lúc tất cả mọi người ở chỗ này, nói cho tất cả nghe một chút đi!
Lại tỷ bộc lộ khí phách của bà vợ cả.
- Khụ khụ… Lại thêm một người.
Đường Phong mặc kệ bất cứ giá nào, cũng nhất định nói thẳng cho nàng biết.
Lại tỷ quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói:
- Là vị Chung Lộ Chung muội muội này sao?
- Ừ!
Đường Phong gật đầu.
Chung Lộ sửng sốt, vành mắt trở nên đỏ hoe, những lời này của Đường Phong không thể thừa nhận địa vị và sức nặng của nàng trong lòng Đường Phong, vội vàng cảm động xua tay nói:
- Không không, công tử chớ nói như vậy, từ lúc nô tỳ xuất quan đã thề, đời này chỉ vì công tử làm nô tỳ, không mong ước gì hơn. Nếu có vi phạm, liền bị thiên lôi đánh xuống.
Thần sắc Lại tỷ khẽ động, nhẹ giọng nói:
- Chuyện trước kia của Chung muội muội, ta nghe qua không ít, chứa nhiều điều xấu xác thực có chút tội lỗi dù chặt hết tre làm thành sách cũng không đủ để ghi chép.
Chung Lộ cười thê lương:
- Trẻ người non dạ, phạm nhiều sai lầm lớn, cuộc đời này đã không thể quay đầu lại. May nhờ có công tử cải tạo, nô tỳ mới lần nữa tìm được sự sống.
Lại tỷ nói:
- Biết sai có thể sửa, chứng tỏ muội muội là người thật lòng, bằng không không thể lớn lên như tiên giáng trần. Phần khí thế này của muội muội quả thật có một không hai.
- Cám ơn đại phu nhân thừa nhận!
Chung Lộ đáp lại bằng lễ nghi của tỳ nữ.
- Chuyện của ngươi chính do ngươi tự mình cố gắng, chúng ta cũng không nhúng tay.
Chung Lộ vô cùng cảm động:
- Nô tỳ không dám hy vọng xa vời, chỉ cầu cả đời này có thể theo bên cạnh hầu hạ công tử cùng mấy vị phu nhân, liền cảm thấy thỏa mãn rồi.
Lại tỷ khẽ gật đầu, trong lòng cũng mơ hồ có chút xúc động. Vừa mới nghe nói chuyện cũ lúc trước của Chung Lộ và thời gian trăng hoa, nàng còn vô cùng tức giận, nghĩ thầm nam nhân của mình vì sao trêu chọc lắm loại nữ nhân, quá như đói bụng ăn quàng. Thế nhưng hôm nay vừa thấy, lại biết nữ nhân này không phải xấu như mình vẫn nghĩ.
Con người đâu phải thánh nhân, làm sao có thể không mang lỗi lầm? Huống chi, những điều trước đây Chung Lộ làm là bị bắt buộc mà thôi.
Hiện tại Chung Lộ, tự ti trong lòng, cho nàng đi theo Đường Phong tự nhiên nàng sẽ đồng ý, nhưng cho nàng một danh phận, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp thu, chính theo như lời cô ta, chỉ cần vi nô tỳ, liền đã thấy đủ rồi, không hề cầu cái khác.
Có thể trong lòng nàng, nàng đã không có tư cách hưởng thụ những thứ này.
Đây là một nữ nhân thật đáng giận mà lại đáng thương!
Từ đầu đến đuôi, Đường Phong chỉ trả lời một câu, sau đó là phần nổ súng chém gió giữa Lại tỷ và Chung Lộ.
Hiện tại thoạt nhìn, có vẻ dường như sự thành khẩn và chân tình của Chung Lộ làm cho Lại tỷ cảm động.
- A Phong, thực sự chỉ hơn một người?
Lại tỷ lại mở miệng hỏi.
Trên trán Đường Phong nhỏ ra từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, trong lòng nghĩ cách tìm từ, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
- Còn Bảo nhi, Mộng nhi.
Lúc rời đi Thiên Tú Cung, Đường Phong đã hứa hẹn với vị tỳ nữ, thân là nam nhân tự nhiên không thể nuốt lời.
- Ừm, Bảo nhi hầu hạ chàng nhiều năm như vậy, biết tính tình và tập quán sinh hoạt của chàng, thu cũng tốt.
Sắc mặt Lại tỷ có vẻ bình thản.
Nhưng càng như thế này, trong lòng Đường Phong lại càng chột dạ.
Bỗng nhiên, Lại tỷ cười:
- Xem ra a Phong chàng rốt cuộc cũng có dũng khí gánh chịu trách nhiệm của nam nhân, nếu nguyện ý gánh vách, sao không gánh vác càng triệt để một chút?
- Có ý tứ gì?
Đường Phong mê hoặc.
- Ngươi muốn xử lý Thi Thi như thế nào?
Lại tỷ hỏi.
- Điều này…
Mạc Lưu Tô dĩ nhiên cũng ở một bên khuyên bảo nói:
- Sư đệ, Thi Thi muội muội là nữ nhân tốt. Mấy ngày nay ta quan hệ tỷ muội cùng nàng, sinh hoạt cùng nàng, một mảnh tâm ý của nàng đối với sư đệ ta cũng nhìn tại trong mắt, sư đệ không thể phụ nàng.
- Dựa vào đâu mà nói như vậy!
Đường Phong cười khổ không ngớt.
Tuy rằng Đường Phong biết nhất định Tần Thả Ca sẽ làm chuyện vô tình vô nghĩa như vậy, nhưng hắn chỉ có thể thay đổi giọng điệu, lần này người ta từ tận nơi xa xôi dến giúp đỡ chính mình đã đạt được một loại trình độ nào đó, chính mình dù sao vẫn phải trả một chút giá cao. Phiên lý do từ chối vừa rồi chỉ là hắn thuận miệng đùa giỡn một chút mà thôi.
Lúc này Tần Thả Ca mới gật đầu nói:
- Lúc này mới đúng. Yêu cầu của ta cũng không cao, cũng muốn được đãi ngộ giống như Huyết lão quá là được.
- Chuyện này đơn giản, thành giao!
Đường Phong lập tức đồng ý.
Kể từ đó, đội ngũ hai bên Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành đều trở thành giúp đỡ của Đường Phong, số lượng cao thủ hai bên cũng không tính nhiều, chủ yếu là bị mấy năm trước Đường Phong lăn qua lăn lại khiến nguyên khí đại thương, nhưng dù sao bọn hắn vẫn là hai thế lực đỉnh cao của Linh Mạch Chi Địa, tuy có chút thương gân động cốt nhưng vẫn có sức chiến đấu mạnh mẽ như cũ, càng chưa cần nói có thêm hai vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm như Huyết Thiên Hà và Tần Thả Ca.
- Bất quá ta có một yêu cầu đối với hai vị tiền bối.
Vẻ mặt Đường Phong nghiêm túc.
Huyết Thiên Hà và Tần Thả Ca vô cùng phiền muộn, rõ ràng là tới giúp đỡ người ta, người được giúp đỡ dĩ nhiên còn muốn nói có yêu cầu, đây là thế đạo gì đây. Nhưng tóm lại bây giờ trâu không có bắt chó đi cày, nói chung không thể rụt cổ trở về, bất đắc dĩ chỉ có thể khó chịu nói:
- Nói.
- Hai vị cần phải lấy đại cục làm trọng, trước khi mọi chuyện kết thúc nghìn vạn lần đừng xung đột lẫn nhau, phải biết rằng…
- Cút!
Không đợi Đường Phong kịp nói hết lời, hai người Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà nổi giận gầm lên một tiếng, chẳng lẽ tiểu tử này nghĩ chúng ta là trẻ con lên ba sao? Ngay cả chút ánh mắt nhìn đại cục cũng không có sao? Thực sự lấy mắt cá chân nhìn người, làm cho người ta quá bực tức rồi.
- Vâng vâng!
Đường Phong cười hắc hắc, cũng không để ý.
Bên phía Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương cũng đã bàn bạc xong xuôi, không bao lâu, Lệ Khinh Dương liền dẫn đám cao thủ Trảm Hồn Tông đến đây cáo từ, hai bên ước định trước tiên trở về địa bàn của chính mình, giải quyết hết chuyện rắc rối trong nhà, sau đó trở lại cổ gia hội hợp, mưu đồ đại sự.
Liễu Như Yên trước khi đi còn không quên cảnh cáo Đường Phong nếu hắn dám ra tay với Chu Tiểu Điệp, lão nương muốn làm gì sẽ làm cái đấy.
Vừa nói, một mặt liền nhìn về phía dưới quần Đường Phong. Đường Phong còn không trả lời, đám người Lại tỷ đã quay ra chống đối cùng Liễu Như Yên, ánh mắt mấy đại mỹ nữ đâm nhau trong không khí, phát sinh ra rừng tiếng nổ vang bùm bùm.
Liễu Như Yên một bàn tay không vỗ lên tiếng, khó có thể địch lại bốn tay, bất đắc dĩ lui lại, thần sắc vô cùng căm phẫn.
Chờ đến lúc đám người Trảm Hồn Tông đi hết, Cổ U Nguyệt mới cười hì hì nói:
- Chúng ta cũng đi thôi, về trước Cổ gia!
Dứt lời, đi trước dẫn đường, một ít cao thủ Linh Giai trung phẩm Cổ gia cũng vội vàng tứ tán ra xung quanh, đều làm bạn đám người Linh Mạch Chi Địa, thứ nhất là làm tốt phận sự chủ nhân, thứ hai cũng là kéo vây kéo cánh làm tốt quan hệ, dù sao sau này tất cả mọi người muốn sóng vai tử chiến, hiện tại quen thuộc một ít sau này phối hợp sẽ tốt hơn.
Từ điểm này mà đánh giá, Cổ gia không hổ là một trong bốn thế lực lớn, phong cách hành sự vô cùng hoàn mỹ không ai có thể xoi mói, kể cả khó hầu hạ nhất như Huyết Thiên Hà, cũng bị một vị trưởng lão Cổ gia đãi làm thượng khách, hai người một đường đi một đường trò chuyện, cả khách và chủ đều vô cùng vui vẻ.
Cổ U Nguyệt cùng Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô sóng vai mà đi, một đường vui vẻ truyện trò, hợp nhau lại sức mạnh càng tăng thêm.
Lại nghe Đường Đỉnh Thiên không dứt tán thưởng:
- Cô nương tuổi còn trẻ, không ngờ là đã làm gia chủ tôn quý, lại có tu vi Linh Giai thượng phẩm, thế giới bên này quả thực sâu không lường được, đám người Linh Mạch Chi Địa chúng ta giống như ếch ngồi đáy giếng rồi.
Cổ U Nguyệt hé miệng cười duyên, nghe được trong bụng nở hoa.
Trong thiên hạ của bốn thế lực lớn, ai nấy đều biết sự thực về nàng. Nhưng đối với người từ Linh Mạch Chi Địa đến mà nói, Cổ U Nguyệt chính là một cao thủ xa lạ. Đường Đỉnh Thiên thấy khuôn mặt nàng bóng loáng, cho nên nghĩ rằng tuổi tác của nàng không lớn.
Đường Phong rất sợ phụ thân mình xấu mặt trước Cổ U Nguyệt, vội vã nhắc nhở một tiếng:
- Phụ thân, Cổ gia chủ bắt đầu tu luyện từ một trăm năm trước rồi.
- A!
Đường Đỉnh Thiên cực kỳ hoảng sợ, ngay cả Đường Đỉnh Thiên mặt luôn không đổi sắc cũng phi thường kinh ngạc.
Những cao thủ xác thực có năng lực bảo dưỡng dung nhan, nhưng ánh mắt của hai người phi thường, làm sao không nhìn ra khuông mặt Cổ U Nguyệt xác thực chỉ giống như mặt của một cô bé hai mươi tuổi? Nhưng những lời này của Đường Phong hiển nhiên là muốn nói cho bọn họ biết, Cổ U Nguyệt đã có hơn trăm tuổi.
Làm thế nào mới có thể được như vậy?
- Phong đệ đệ, ngươi không nói lời nào sẽ chết sao?
Cổ U Nguyệt tức nổ phổi, hôm nay thật vất vả mới biết một nhóm người không biết nội tình về mình, lại không nghĩ rằng chỉ một lát đã bị Đường Phong chọc thủng khuôn mặt thực.
Cảm giác hạnh phúc vừa mới dâng lên trong lòng, nháy mắt liền nổ tan như bong bóng giữa trời xanh.
Đường Phong co rụt cổ, nhanh chóng trốn về phía sau đội ngũ.
Cái trán Đường Đỉnh Thiên đổ mồ hồi, ngượng ngùng không thôi:
- Khụ khụ…Vừa rồi vãn bối nói chuyện có chút cẩu thả, mong rằng tiền bối chớ trách!
Cổ U Nguyệt đau đầu không ngớt:
- Sao lại nói lên những lời này. Ta cùng với Phong đệ đệ vừa gặp đã như quen từ lâu, tuy có chênh lệch về tuổi tác, nhưng lại cũng chỉ ngang hàng luận giao, hiện tại ngươi xưng hô ta như vậy, bảo ta biết phải làm sao mới đúng?
Bàn chân Đường Đỉnh Thiên vừa kéo nghĩ thầm may mà hai người các ngươi chỉ là vừa gặp như đã quen, không phải vừa gặp đã yêu! Nếu thực sự giữa hai người có tình cảm nam nữ, vậy thì phụ thân như ta phải xưng hô thế nào với ngươi? Chỉ là Đường Đỉnh Thiên thấy dáng dấp Cổ U Nguyệt, cũng có thể khẳng định nàng và Đường Phong không xảy ra chuyện đó.
- Không bằng chúng ta làm bạn bằng vai phải lứa.
Cổ U Nguyệt đề nghị nói.
Đường Đỉnh Thiên vội vã xua tay:
- Điều này trăm triệu không thể, phu thê vãn bối làm sao có thể tiếp nhận nổi?
Cổ U Nguyệt phiền muộn:
- Giang hồ nữ nhi nào có nhiều ước thúc như vậy? Ngươi nghĩ như vậy quá cổ hủ rồi.
- Kính già yêu trẻ là mỹ đức của ta...
Đường Đỉnh Thiên nói lên từng câu từng chữ vô cùng thành khẩn.
Sắc mặt cười tươi của Cổ U Nguyệt trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch! Già… Chữ này trước mặt Cổ U Nguyệt vạn lần không thể nhắc tới.
Diệp Dĩ Khô khéo léo quan sát, nữ nhân rốt cục mới là người hiểu nữ nhân, vội vã đứng ở một bên giảng hòa:
- Nếu Cổ gia chủ nói như vậy, chúng ta liền không cần khách sáo. Nhờ Cổ gia chủ không chê bai, phu thê chúng ta liền xưng hô Cổ gia chủ là tỷ tỷ được không?
Lúc này sắc mặt Cổ U Nguyệt mới rạng rõ không ít, vội vàng gật đầu:
- Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi, rốt cuộc chỉ muội muội mới hiểu lòng ta.
Bầu không khí hơi chút hòa hoãn một ít. Nhưng sau khi nói việc này, trong lòng Đường Đỉnh Thiên thấy thật rắc rối, nhi tử chính mình xưng hô nữ nhân này là tỷ tỷ, vợ chồng mình cũng xưng hô nữ nhân này là tỷ tỷ, chẳng phải ngang hàng cùng nhi tử mình rồi? Thế này còn ra thể thống gì?
Bất quá rốt cuộc là người trong giang hồ, suy nghĩ một hồi, Đường Đỉnh Thiên không hề nghĩ ngợi nữa, cùng lắm thì mỗi người giao một vật, nghĩ người cũng vô ích.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Đường Đỉnh Thiên không khỏi trở nên thoải mái không ít.
Cuối cùng đội ngũ, Đường Phong mang theo mấy vị phu nhân, một đường không nói chuyện, bầu không khí nặng nề đến kỳ lạ.
Trong lòng Đường Phong có suy nghĩ, thường thường liếc trộm nhìn Lại tỷ, thấy sắc mặt nàng một mảnh lạnh giá, con mắt cũng không liếc chính mình một chút, trong lòng không khỏi chột dạ, nhìn lại Tiểu Nhã, vẻ mặt cô nàng này có chút hả hê, đôi mắt xếch lên tràn đầy ý gian xảo, ước gì thấy được Đường Phong chịu khổ, càng tốt cho ý nghĩ muốn ngược đãi Đường Phong của mình. Tiếp tục nhìn sang Mạc sư tỷ, vẻ mặt hổ thẹn và áy náy, trăm mối lo, muốn nói lại thôi, tiếng thở dài không ngừng vang lên.
Chỉ có Chu Tiểu Điệp lẳng lặng theo sát bên người Đường Phong, hai người tay đan nhau, đôi mắt ngấn lệ, không nói nên lời.
Phía sau cách Đường Phong ba trượng, Chung Lộ lẳng lặng đi sát theo sau, cũng không nói được một lời, khuôn mặt an tĩnh, không oán không trách.
Đi một lúc sau, đột nhiên Lại tỷ thở dài một tiếng, trái tim Đường Phong liền nhảy bang bang, biết mọi chuyện sắp tới rồi, vội vã nâng dậy tinh thần, tâm tư lại nghĩ về trăm mối, đoán rằng cuối cùng Lại tỷ sẽ hỏi mình cái gì.
- A phong, chàng có gì muốn nói không?
Lại tỷ nhẹ giọng hỏi, lập tức lại bổ sung một câu:
- Về các nữ nhân của chàng!
Đây đúng là đi thẳng đến chủ đề! Đường Phong cười khổ không thôi, hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Có!
- Vừa lúc tất cả mọi người ở chỗ này, nói cho tất cả nghe một chút đi!
Lại tỷ bộc lộ khí phách của bà vợ cả.
- Khụ khụ… Lại thêm một người.
Đường Phong mặc kệ bất cứ giá nào, cũng nhất định nói thẳng cho nàng biết.
Lại tỷ quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói:
- Là vị Chung Lộ Chung muội muội này sao?
- Ừ!
Đường Phong gật đầu.
Chung Lộ sửng sốt, vành mắt trở nên đỏ hoe, những lời này của Đường Phong không thể thừa nhận địa vị và sức nặng của nàng trong lòng Đường Phong, vội vàng cảm động xua tay nói:
- Không không, công tử chớ nói như vậy, từ lúc nô tỳ xuất quan đã thề, đời này chỉ vì công tử làm nô tỳ, không mong ước gì hơn. Nếu có vi phạm, liền bị thiên lôi đánh xuống.
Thần sắc Lại tỷ khẽ động, nhẹ giọng nói:
- Chuyện trước kia của Chung muội muội, ta nghe qua không ít, chứa nhiều điều xấu xác thực có chút tội lỗi dù chặt hết tre làm thành sách cũng không đủ để ghi chép.
Chung Lộ cười thê lương:
- Trẻ người non dạ, phạm nhiều sai lầm lớn, cuộc đời này đã không thể quay đầu lại. May nhờ có công tử cải tạo, nô tỳ mới lần nữa tìm được sự sống.
Lại tỷ nói:
- Biết sai có thể sửa, chứng tỏ muội muội là người thật lòng, bằng không không thể lớn lên như tiên giáng trần. Phần khí thế này của muội muội quả thật có một không hai.
- Cám ơn đại phu nhân thừa nhận!
Chung Lộ đáp lại bằng lễ nghi của tỳ nữ.
- Chuyện của ngươi chính do ngươi tự mình cố gắng, chúng ta cũng không nhúng tay.
Chung Lộ vô cùng cảm động:
- Nô tỳ không dám hy vọng xa vời, chỉ cầu cả đời này có thể theo bên cạnh hầu hạ công tử cùng mấy vị phu nhân, liền cảm thấy thỏa mãn rồi.
Lại tỷ khẽ gật đầu, trong lòng cũng mơ hồ có chút xúc động. Vừa mới nghe nói chuyện cũ lúc trước của Chung Lộ và thời gian trăng hoa, nàng còn vô cùng tức giận, nghĩ thầm nam nhân của mình vì sao trêu chọc lắm loại nữ nhân, quá như đói bụng ăn quàng. Thế nhưng hôm nay vừa thấy, lại biết nữ nhân này không phải xấu như mình vẫn nghĩ.
Con người đâu phải thánh nhân, làm sao có thể không mang lỗi lầm? Huống chi, những điều trước đây Chung Lộ làm là bị bắt buộc mà thôi.
Hiện tại Chung Lộ, tự ti trong lòng, cho nàng đi theo Đường Phong tự nhiên nàng sẽ đồng ý, nhưng cho nàng một danh phận, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp thu, chính theo như lời cô ta, chỉ cần vi nô tỳ, liền đã thấy đủ rồi, không hề cầu cái khác.
Có thể trong lòng nàng, nàng đã không có tư cách hưởng thụ những thứ này.
Đây là một nữ nhân thật đáng giận mà lại đáng thương!
Từ đầu đến đuôi, Đường Phong chỉ trả lời một câu, sau đó là phần nổ súng chém gió giữa Lại tỷ và Chung Lộ.
Hiện tại thoạt nhìn, có vẻ dường như sự thành khẩn và chân tình của Chung Lộ làm cho Lại tỷ cảm động.
- A Phong, thực sự chỉ hơn một người?
Lại tỷ lại mở miệng hỏi.
Trên trán Đường Phong nhỏ ra từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, trong lòng nghĩ cách tìm từ, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
- Còn Bảo nhi, Mộng nhi.
Lúc rời đi Thiên Tú Cung, Đường Phong đã hứa hẹn với vị tỳ nữ, thân là nam nhân tự nhiên không thể nuốt lời.
- Ừm, Bảo nhi hầu hạ chàng nhiều năm như vậy, biết tính tình và tập quán sinh hoạt của chàng, thu cũng tốt.
Sắc mặt Lại tỷ có vẻ bình thản.
Nhưng càng như thế này, trong lòng Đường Phong lại càng chột dạ.
Bỗng nhiên, Lại tỷ cười:
- Xem ra a Phong chàng rốt cuộc cũng có dũng khí gánh chịu trách nhiệm của nam nhân, nếu nguyện ý gánh vách, sao không gánh vác càng triệt để một chút?
- Có ý tứ gì?
Đường Phong mê hoặc.
- Ngươi muốn xử lý Thi Thi như thế nào?
Lại tỷ hỏi.
- Điều này…
Mạc Lưu Tô dĩ nhiên cũng ở một bên khuyên bảo nói:
- Sư đệ, Thi Thi muội muội là nữ nhân tốt. Mấy ngày nay ta quan hệ tỷ muội cùng nàng, sinh hoạt cùng nàng, một mảnh tâm ý của nàng đối với sư đệ ta cũng nhìn tại trong mắt, sư đệ không thể phụ nàng.
- Dựa vào đâu mà nói như vậy!
Đường Phong cười khổ không ngớt.
Danh sách chương