Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Đa tạ minh chủ Ryan1919 đã tặng kim phiếu ^^
Khi hạm đội che kín bầu trời xuất hiện, khi pháp môn thanh tịnh của Lâm Duệ như thủy triều bao phủ toàn bộ chiến trường, hộ giáo thần quân của Bắc Thịnh Giáo Khu trong lòng vừa chấn động vừa nghi hoặc không hiểu.
- Đó là chiến hạm của thiên ma sao? Ở đâu ra lắm chiến hạm vậy? Một vị hộ giáo thần quân trợn tròn hai mắt, đầy khó tin nhìn lên bầu trời.
- Hình như là hạm đội của vực ngoại thiên ma nhưng sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Một chiến sĩ khác lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy khó tin.
- Hỏa điểu kia là gì vậy? Khí tức của nó thật là mạnh mẽ.
- Trên con hỏa điểu đó hình như còn có một người, là thần thánh phương nào vậy?
- Đây là pháp môn thanh tịnh! Chẳng lẽ là Thanh Tịnh Chi Chủ, Thiên Vực Sâu trong truyền thuyết sao?
Một vị tế tự khẽ lẩm bẩm, trong mắt dần chuyển thành kính sợ.
Sau khi Lý Vi Lương thi triển chiêu “Chích Thủ Già Thiên”, Thi Tuyệt vừa bị một vị thần sứ dự bị của Đại Thịnh đánh dập mặt xuống đất, hắn cắm lưỡi kiếm vào sâu mặt đất, gặng gượng chống kiếm ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Mặt nạ của hắn đã vỡ nát, rỉ rích máu đen xuống. Mắt trái của hắn vì bị thương và ánh sáng chiếu mạnh làm không ngừng rơi lệ nhưng hắn vẫn một mực ngẩng lên nhìn về bầu trời. Trong mắt phải còn hoàn hảo của hắn là hình ảnh hạm đội như tinh hà chảy ngược, cuồn cuộn ập đến, làm hô hấp hắn chợt ngưng lại.
Đây là kỳ quan lần đầu hắn thấy trong đời: 16900 chiến hạm như quái vật sắt thép khổng lồ, che kín bầu trời, pháo diệt tinh của chúng lóe lên ánh sáng lạnh lùng, thêm vào vòng lá chắn từ trường che kín hạm đội nữa.
- Đây là?
Thi Tuyệt khẽ run rẩy, như không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Hắn thấy trong hạm đội đó rõ ràng có những chiến hạm có khắc Quang Minh Thánh Huy hình lôi hỏa đan xen. Thân ảnh trên hỏa điểu khổng lồ kia làm hắn nhớ đến bức bích họa giáo chủ đời thứ 7 nghênh chiến thiên kiếp ở tổng đàn.
Người kia như Thần cúi xuống quan sát chiến trường bên dưới, bao gồm thánh lôi và kiếp hỏa, hóa thành chín vòng ánh sáng sau lưng người này.
Ánh sáng tỏa ra mãnh liệt như ánh mặt trời, chiếu rọi cả đảo Hoàng Sơn sáng rực như ban ngày.
“Thần Kiếm Pháp Vương” Thi Tuyệt kinh nghi không ngừng, đó hình như là Minh Vương, còn có hạm đội này là hạm đội của Minh Vương sao?
- Chẳng lẽ là Minh Vương tự thân tới sao?
Trong thanh âm của Võ Vô Song tràn đầy chấn kinh. Chiến bào sau lưng vị Thiên Đao Pháp Vương này đã vỡ vụn, sau lưng hắn còn ghim ba mũi nỏ phá cương khí, trường đao trong tay thì gắt gao chặn lại một trọng chùy vừa ập đến như núi lớn.
Một chiêu Chích Thủy Già Thiên của Lý Vi Lương giúp hắn khôi phục không ít nguyên khí, pháp môn thanh tịnh cũng giúp hắn có cơ hội thở dốc. Vị này nhìn về phía chân trời, ánh mắt khó mà tin nổi:
- Liệu, đó có phải là ảo cảnh không?
Võ Vô Song quả thật đang chờ đợi viện quân của tổng đàn, nhưng giờ khi viện quân đến, hắn lại khó mà tin nổi. Liệu đó có phải là huyễn thuật của Thất Huyễn Thiên Vũ không? Minh Vương điện hạ và nhiếp chính phó giáo chủ không ngừng khập khiễng, mâu thuẫn càng lúc càng sâu đậm, sao vị này không khoanh tay đứng nhìn mà lại chạy tới đây vậy? Tổng đàn từ khi nào có nhiều chiến hạm thiên ma như này?
- Đúng là Minh Vương điện hạ!
“Khô Giới Thiên Quân” Lý Cổ Thiền xóa đi vết máu nơi khóe miệng, lúc này, đông đảo máy móc và người máy chiến đấu bên cạnh hắn phát ra thanh âm răng rắc quá tải. Hắn nhìn bóng hình dạo bước trong lôi hỏa kia, đôi mắt hơi sáng lên, ẩn chứa vui vẻ khó nói thành lời:
- Là quang minh hiện hóa, dạo bước giữa nhân gian a!
Lúc này một bộ phận tướng sĩ hộ giáo thần quân đã hiểu tình huống, hai mắt trợn to, kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
- Quả thật là Minh Vương! Minh Vương điện hạ tới rồi!
Một vị chiến sĩ trẻ tuổi hô lên, sau đó tiếng hô vang khắp chiến trường.
- Viện quân của chúng ta đến rồi!
Thanh âm hò reo của hộ giáo thần quân như lôi đình rung động toàn bộ chiến trường. Trong thanh âm của họ tràn đầy kính sợ và cảm kích, phảng phất giờ khắc này, tất cả mọi mệt và tuyệt vọng đều bị quét sạch.
- Hạm đội thiên ma kia là viện quân của chúng ta!
- Là Minh Vương, Minh Vương điện hạ tới! Quả thật là Minh Vương!
- Minh Vương của chúng ta chính là Thanh Tịnh Chi Chủ, Thiên Vực Sâu trong truyền thuyết!
Lúc này tất cả tế tự đều cảm giác được thánh hỏa ấn ký ở ngực mình nóng lên, toàn bộ chiến sĩ hộ giáo thần quân cảm giác được văn chương quang minh trên khải giáp của họ dần sáng lên.
Hạm đội khổng lồ đó tiếp tục hướng về đảo Hoàng Sơn, thân ảnh kia cũng dần hiện rõ, chín vòng ánh sáng chiết xạ ra ánh bình minh. Lúc này, vốn là ban đêm nhưng bị chiếu rọi thành ban ngày.
Thân hình vàng óng chậm rãi giơ bàn tay lên, pháp môn thanh tịnh như hóa thành thực thể, như mưa trút xuống. Vô số hạt sáng nối liền đất trời, hóa thành tinh đồ rực rỡ.
Giờ phút này, toàn bộ tướng sĩ hộ giáo thần quân nghe rõ mồn một ngọc âm vang lên trong thức hải.
- Quang minh đã tới!
Thanh âm này vang lên như tự nhiên, xuất hiện ở sâu trong tâm linh mỗi người, mang theo uy nghiêm chân thật đáng tin, phảng phất hết thảy đều bị hắn khống chế, tất cả phân tranh sẽ bị đè ép xuống, hắc ám sẽ bị xua tan vậy.
Lúc này toàn bộ tín đồ Bắc Thịnh Giáo Khu nửa quỳ xuống, trong mắt tràn đầy kính sợ và cảm kích, thành kính.
- Minh Vương lâm thế!
Không biết là ai gào lên trước tiên. Tiếng thét này như ngọn đuối mồi, từ những tướng sĩ trọng thương đến các vị tế tự đã đầy mệt mổi, ngàn vạn thanh âm cộng hưởng hóa thành lôi đình:
- Minh Vương điện hạ thần uy vô lượng, chiếu rọi cổ kim!
Tất cả chiến sĩ cùng kêu to, trong thanh âm đầy kính sợ và cảm kích, phảng phất giờ khắc này, tất cả mệt mỏi và tuyệt vọng của họ đều đã bị quét sạch.
- Minh Vương! Minh Vương! Minh Vương!
Lúc này có người hát lên thánh ca:
- Thánh lôi liệt khung thương, kiếp hỏa phần hư vọng, thanh tịnh chiếu đại thiên, quy nhất hiển chân chương!
- Thánh lôi diệu diệu chấn cửu thiên, kiếp hỏa chiêu chiêu tịnh trần hoàn, thương ngã thế nhân đa ưu hoạn, thiên tai bách nan khổ tương liên. Vạn vật quy nhất hóa quang minh, nhất sinh vạn vật chiếu đại thiên, Minh Vương lâm thế phá hắc ám, vạn tượng canh tân thiên địa khoan.
Đây là thánh ca hoàn toàn mới truyền đến từ tổng đàn, vốn bên Bắc Thịnh Giáo Khu có chút kháng cự nhưng giờ toàn bộ đảo Hoàng Sơn, tất cả mọi người tự phát tụng xướng thánh ca này.
- Thánh tai! Quang Minh Chi Vương!
Thi Tuyệt tay trái bị thương cũng kết thành thánh ấn, đan điền khí hải của hắn vốn đã tổn thương bỗng được thánh quang dựng lại.
Khi hắn thấy kiếp hỏa hừng hực cháy khắp đảo, trên bầu trời nổ vang lôi đình, thánh lôi bạch kim không ngừng đánh xuống, vị Thần Kiếm Pháp Vương nổi danh lạnh lùng này cũng tuôn trào lệ nóng – đây rõ ràng là tín ngưỡng thành tín của Bắc Thịnh Giáo Khu hô ứng với Thánh Lôi Kiếp Hỏa, dẫn đến thần tích.
Thân thể Lý Vi Lương đang từ trên cao rơi xuống, như một phiến lá khô tàn lụi, vô lực hạ dần xuống đất. Nhưng khi thân thể nàng sắp nện xuống mặt đất thì bị một lực lượng mạnh mẽ nâng lên.
- Lâm Duệ?
Chiến giáp Cuồng Long của nàng đã nứt vỡ, bên trên có ít nhất 17 vết nứt sâu rộng, máu tươi đang trào ra qua các khe hở đó, nhuộm đỏ người nàng, tóc dài nàng xõa tung vô cùng thê lương. Sắc mặt nàng tái nhợt như giấy, khí tức vô cùng suy yếu, mỗi lần hô hấp đều mang theo đau nhức kịch liệt, như thể có vô số lưỡi dao mạnh mẽ khuấy trong cơ thể nàng vậy.
May mắn là vào lúc này, có từng tia lửa nhè nhẹ ấm áp thiêu đốt trong người nàng, ngọn lửa này không chỉ thiêu đốt lực lượng hư vô và nguyên khí đối thủ để lại trong nàng, còn đang không ngừng chữa thương cho nàng.
Lý Vi Lương sau khi chạm chân mặt đất, đứng vững được thì việc đầu tiên nàng làm là nhìn lên bầu trời, nhìn về bóng hình vàng óng bên trên hỏa điểu khổng lồ, nhìn hạm đội đang đến gần kia, trong lòng nàng tràn đầy chấn động, khó mà diễn tả hết thành lời.
Nàng nhìn thấy thanh niên kia như mặt trời đến gần, vô số ý thức và mảnh vỡ ký ức bị kiến tri chướng ngăn tỏa dần xuất hiện, nhấc lên phong ba trong lòng nàng. Những hình ảnh mơ hồ, âm thanh bể nát, tình cảm rơi vụn kia như thể bị lực lượng nào đó đánh thức, dần chắp vá thành một hình ảnh rõ rệt.
Lý Vi Lương cảm ứng rõ ràng được, “chân linh” trong màn trời của nàng đang tìm về một số thứ đã mất đi. Nàng cảm giác được huyết mạch trong thân thể rung động thêm mãnh liệt, khi nàng hồi ức lại về hai từ Lâm Duệ kia, trái tim thêm đập thình thịch.
Lý Vi Lương ban đầu cũng không dám tin tưởng: Lâm Duệ chính là Lâm Hạo, Minh Vương, lại là “sự vật” mình vẫn luôn muốn tìm, là người mình vẫn luôn lo nghĩ sao?
Ở phía Đại Thịnh, Vương Sách đang lui lại thì hai tay xiết chặt, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn đầy sợ hãi. Hắn thật không ngờ, Thanh Tịnh Chi Chủ - Lâm Duệ khi đến mang theo uy thế mãnh liệt như vậy!
Vương Sách gắt gao nhìn thân hình bao trong Thánh Lôi Kiếp Hỏa kia, cảm xúc thân thể phun trào, nguyên thân điên cuồng phát ra cảnh báo.
Khi nãy hắn nói với Lý Vi Lương là hắn bất đắc dĩ lắm mới ra tay, đây là sự thật. Quả thật, hắn không muốn ra tay với Lý Vi Lương, trừ khi là bất đắc dĩ, nếu không ai muốn đắc tội với một vị Thần chứ? Nhưng Trường Sinh Hội không ngừng áp bức, còn có mấy vị Thần nữa, làm hắn không thể không ra tay.
Vương Sách đành tự an ủi bản thân là Nam Vực Sâu sẽ ra tay bảo vệ hắn, mà theo như lời vài người trong Trường Sinh Hội nói, nơi này sẽ là nơi Lâm Duệ rơi rụng! Lâm Duệ nhất định sẽ rơi rụng ở đây, Đại Nhật Thiên Tôn chắc chắn sẽ thức tỉnh trong người Lâm Duệ!
Cũng vào lúc này, Vương Sách trông thấy Lâm Duệ nhìn về hướng hắn.
Ầm!
Toàn thân trên dưới Vương Sách lập tức bùng lửa cháy, hắn bị Thánh Lôi Kiếp Hỏa nuốt trọn, nháy mắt hóa thành ngọn đuốc người.
Ngọn lửa như vô số rắn độc, điên cuồng cắn xé mỗi một tấc máu thịt của hắn. Da của hắn bị hỏa diễm nhanh chóng cắn nuốt cháy đen, huyết nhục dưới nhiệt độ cao ken két vỡ vụn.
Đau đớn mãnh liệt như thủy triều bao phủ toàn thân hắn, như có vô số lưỡi dao khuấy động cơ thể hắn, mỗi dây thần kinh của hắn như sụp đổ. Nguyên thần của hắn cũng đang bị kiếp hỏa thiêu đốt mãnh liệt, như thể lúc nào cũng có thể bị đốt thành tro tàn.
- Không!
Vương Sách phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, hắn dùng toàn lực nhìn về sau lưng như đầy mong đợi:
- Cứu… cứu ta!
Hắn hy vọng Nam Vực Sâu hoặc là Hy Vọng Thiên Tôn sẽ ra tay, trợ giúp hắn dập tắt kiếp hỏa nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng gió ù ù và kiếp hỏa mãnh liệt thiêu đốt.
Theo thời gian trôi qua, tiếng kêu thảm thiết của hắn vang lên đầy đau đớn và tuyệt vọng. Thánh Lôi Kiếp Hỏa như có sinh mệnh, chuẩn xác né tránh các điểm yếu của hắn nhưng lại thiêu đốt từng tấc thân thể hắn.
Da của hắn cháy đen quăn xoắn, lộ ra cơ bắp bị đốt đến tích tích nhỏ mỡ bên dưới, sau đó là mùi khét lẹt làm người nôn mửa túa ra. Mỗi lần hô hấp của hắn như là hút vào nham tương nóng bỏng, thiêu đốt phổi và cổ họng của hắn làm cho hắn gần như nghẹt thở. Ý thức của hắn dần mơ hồ, trong mắt hắn chỉ còn lại vô tận u ám và hối hận. Hắn biết mình chết chắc rồi, hắn sẽ hóa thành tro tàn trong kiếp hỏa thiêu đốt, trở thành vật hy sinh đầu tiên trong trận thần chiến này.
Càng làm Vương Sách tuyệt vọng là, thân thể hắn đau đớn như ngàn vạn con kiến liên tục đốt, nguyên thần thì gãy thành từng khúc nhưng ngọn lửa kia như bị ai đó điều khiển, từ đầu đến cuối không để hắn chết đi dễ dàng. Thân thể của hắn đã thủng trăm ngàn lỗ nhưng lại bị một cỗ sức mạnh thần bí cưỡng ép duy trì sinh cơ, muốn chết cũng không được.
- Chó chết!
Vương Sách không khỏi chửi rủa, đầy ắp căm hận với Trường Sinh Hội, với các vị Thần. Hắn hận bản thân bị người khác coi như con cờ, tùy ý điều khiển. Hắn hận những vị Thần vì tư dục bản thân đẩy hắn vào tuyệt cảnh. Trong đầu hắn không ngừng chiếu ra ký ức ngắn ngủi kiếp này, những hình ảnh thân bất do kỷ đó dần hóa thành nước mắt hối hận, rồi bị lửa lớn thiêu đốt.
Hắn chỉ có thể không ngừng cầu khẩn được mau chóng chết đi, kết thúc giày vò cực hạn này.
Lúc này, Mặc Uyên - thần sứ thứ nhất của Đại Ngụy đang bị Thánh Lôi Kiếp Hỏa đuổi giết, điên cuồng chạy khắp nơi trên đảo.
Thân ảnh của hắn vô cùng chật vật, trường bào đã bị xé rách, lộ ra da thịt cháy đen, đó là vết tích bị Thánh Lôi Kiếp Hỏa tấn công.
Thân hình của hắn hóa thành tàn ảnh, không ngừng xuyên khắp chiến trường, không ngừng biến ảo đan xen hư thực, thậm chí định xé rách không gian để thoát được chiến trường này.
Nhưng Thánh Lôi Kiếp Hỏa ở phía sau như cuồng xà truy đuổi, lại như có linh tính, đuổi sát không tha. Mỗi lần lôi hỏa buông xuống đều để thân thể Mặc Uyên đau đến run rẩy, gào lên thống khổ. Lôi quang nóng bỏng như vô số rắn độc, điên cuồng cắn xé máu thịt của hắn.
Da của hắn trong chớp mắt bị đốt cháy đen, huyết nhục dưới nhiệt độ cao dần bốc hơi, xương cốt “răng rắc” vỡ vụn. Đau đớn kịch liệt như thủy triều bao lấy toàn thân hắn, mỗi dây thần kinh của hắn đều đang gào thét rồi sụp đổ.
Linh hồn và thân thể của Mặc Uyên run lên mãnh liệt, hắn cảm giác thánh lôi như giòi bọ bám vào xương hắn, không ngừng quấn quanh hắn, không ngừng ăn mòn huyết nhục, nguyên thần của hắn.
Hắn từ trong hỏa và lôi này, cảm nhận được phẫn nộ của vị Thần kia và cừu hận không chết không thôi. Tên kia rõ ràng muốn giày vò hắn đến chết!
Càng làm Mặc Uyên hoảng sợ là Tây Vực Sâu hoàn toàn không quan tâm đến tình cảnh của hắn, Nam Vực Sâu và Hy Vọng Thiên Tôn cũng không định ra tay cứu viện.
- Thần a!
Mặc Uyên khẽ kêu gọi trong đau đớn, cố gắng giãy dụa. Trong mắt hắn tràn ngập khát vọng với sinh mạng, hắn không muốn chết, hắn còn muốn sống! Hắn nhất định phải chịu đựng, chống cự đến khi Lâm Duệ tử vong, sau đó hắn sẽ thoát khỏi đây chạy vào Luyện Ngục, rời khỏi Đại Ngụy.
Lúc này, trên kỳ hạm Thương Lang của Đại Liêu, Chu Luật Tông - thần sứ thứ nhất của Đại Liêu, mặt không biến sắc nhanh chóng ra lệnh:
- Mau truyền lệnh, toàn quân dùng tốc độ nhanh nhất rút lui!
Thần sứ thứ hai của Đại Liêu ở bên cạnh, hơi bất ngờ hỏi lại:
- Rút lui sớm như vậy sao? Đôi bên còn chưa tiếp chiến, làm vậy có ổn không?
- Đợi khi thật sự chiến đấu thì không có cơ hội lui lại nữa đâu. Ở đây sắp biến thành chiến trường thần chiến rồi, chúng ta không thể tham dự, cũng không cần thiết.
Chu Luật Tông chắp tay sau lưng, ánh mắt trầm trọng nhìn về phương xa, trong thanh âm tràn đầy chắc chắn:
- Chúng ta đến đây là tuân theo minh ước đến tiếp viện. Giờ cơ bản có thể xác định Nam Vực Sâu hợp tác câu thông với Hy Vọng Thiên Tôn, như vậy chúng ta không cần tuân thủ minh ước, tinh nhuệ Đại Liêu chúng ta không cần thiết liều mạng, lấy hạt dẻ trong lò lửa vì bọn họ, ngươi xem…
Chu Luật Tông ánh mắt xuyên thấu tầng mây, nhìn về hạm đội khổng lồ trên bầy trời, từng chiếc tinh hạm sắp xếp chỉnh tề như dòng lũ sắt thép, ánh sáng kim loại bóng loáng lạnh lùng phát ra từ chúng như sương lạnh ngưng kết. Phù văn và mạch năng lượng lấp lánh bên ngoài, lập lòe tia sáng u ám thần bí, nóng pháo diệt tinh chiếu ra ngoài toát ra ánh lạnh thấu xương.
Điều này làm tâm tình hắn trầm trọng, trong hạm đội kia có đến 10000 võ giả Hóa Long, khí huyết của họ và chiến long hợp thành uy áp bàng bạc, như thủy triều vô hình, từng đợt từng đợt đánh vào không gian. Đám võ giả này khí tức mạnh mẽ vô cùng, như cự thú ẩn núp, chuẩn bị tung ra đòn đánh hủy thiên diệt địa vậy.
Chu Luật Tông còn cảm ứng rõ Quang Minh Lĩnh Vực như hóa thành thực chất bao lấy hạm đội kia. Đó chính là thần khí Huy Hoàng Thánh Đàn của Quang Minh thánh giáo. Thánh đàn đó tụ tập tín ngưỡng của 3 tỉ tín đồ, hóa thành quang minh hừng hực, chiếu sáng toàn bộ chiến trường, làm Quang Minh Lĩnh Vực này như hóa thành thực chất, như hai cánh chim sáng rọi, lóng lánh ánh sáng tinh khiết.
- Vị Thanh Tịnh Chi Chủ cũng là có chuẩn bị mà đến đấy!
Chu Luật Tông híp mắt lại, mỉm cười nói:
- Trận thần chiến hôm nay sẽ vô cùng tàn khốc và kịch liệt, sợ là vượt quá tưởng tượng của mọi người. Mặc Uyên đúng là đầu bị lừa đá mới dám tham dự trận tranh đấu này.
Nhưng cũng khó trách, Mặc Uyên đã làm thần sứ thứ nhất đến 300 năm, lại sắp lên cấp Trường Sinh, chắc chắn là được Hy Vọng Thiên Tôn hứa hẹn điều gì đó, mới nhanh chóng tuân theo “minh ước”, điều động viện quân đến đây. Nhưng Tây Vực Sâu hẳn cũng không muốn can dự thêm vào trận thần chiến này.
Nhìn tình thế đảo Hoàng Sơn hôm nay, đại quân Luyện Ngục dưới quyền Hy Vọng Thiên Tôn, còn có tinh nhuệ của Đại Thịnh đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Thật ra nếu không phải vì Bách Dực Đao Vương ra tay quá ác, chém giết một vị phó thần sứ tiềm lực vô hạn của bọn họ, Chu Luật Tông cũng không định tự mình tham chiến, hắn không muốn bị lẫn vào trận thần chiến này.
Lâm Duệ đã thu hồi ánh mắt khỏi Vương Sắc và Mặc Uyên. Hai người này trong mắt hắn chỉ là bụi trần, nhỏ bé không đáng nhắc tới. Nếu không phải vì hai người này vừa đánh thương nặng Lý Vi Lương, suýt thì giết chết mẹ hắn thì hắn không thèm để ý đến hai con sâu kiến này.
Vương Sách vẫn đang giãy dụa gào thét trong lửa lớn thiêu đốt, Mặc Uyên vẫn đang không ngừng hoảng hốt chạy trốn thục mạng. Nhưng điều này không làm Lâm Duệ có chút vui mừng nào, vì hắn biết kẻ cầm đầu hôm nay là kẻ khác.
Lâm Duệ một lần nữa đưa mắt nhìn hướng Lý Vi Lương, lạnh nhạt trong mắt hắn bị lặng yên hòa tan. Trong đầu hắn hiện lên ký ức khi còn bé, cảm xúc khó nói nên lời trào dâng. Phần lớn ký ức của hắn đã biến thành mơ hồ, như mộng và thực đan xen, để hắn khó mà phân biệt nhưng chỉ có trí nhớ với mẹ hắn vẫn còn rõ ràng, tựa như mới là chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Lúc này gương mặt Lý Vi Lương đã tái nhợt, chiến giáp bể tan tành, cơ thể nàng còn sót lại nguyên khí dị chủng, tất cả đều để hắn căng thẳng trong lòng.
Lâm Duệ vốn còn muốn xem thêm nhưng giờ chưa phải lúc.
Lúc này, Chu Hữu Hằng nhắn tin tới: Bẩm Thần, tất cả chiến hạm đã tiến vào tầm bắn xa nhất, hoàn tất khóa chặt mục tiêu!
Lâm Duệ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vung tay áo: Dựa theo kế hoạch đã định, bắt đầu chiến đấu!
Trong chớp nhoáng này, 16900 chiến hạm như cự thú ngủ say thức tỉnh, pháo diệt tinh nháy mắt sáng lên, tựa như ngàn vạn tinh thần đồng loạt phát sáng. Mỗi chiến hạm tinh chuẩn thi hành lệnh bắn, từng tia năng lượng phối hợp kín kẽ, không kẽ hở, không chút sai lầm.
Năng lượng sáng chói đan xen thành lưới lớn trên bầu trời, nhuộm sáng cả mảng bầu trời. Chùm sáng như mưa to trút xuống, vạch phá bầu trời, mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, trong nháy mắt đánh năng lượng nóng bỏng xuống hạm đội của liên quân ba nước.
Nơi võng ánh sáng đi qua, không gian như bị xé nứt, không khí bốc hơi dưới nhiệt độ cao, tạo thành từng màn ánh sáng mông lung. Dù là hạm thuyền kiên cố hay võ tu mạnh mẽ, dưới lực lượng này đều vô cùng yếu ớt, nháy mắt hóa thành tro tàn, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng hét thảm nào.
Toàn bộ chiến trường như bị quang và hỏa thôn phệ, tia sáng trắng lóa chiếu sáng mọi xó xỉnh, ngay cả phía xa cũng bị ánh sáng chiếu rọi như ban ngày. Nơi cơn bão năng lượng bao phủ, xác chiến hạm thiêu đốt hóa thành mưa lửa rơi xuống, phảng phất như pháo hoa tận thế.
Lúc này, Lâm Duệ đứng trên đỉnh đầu Đại Nhật Kim Ô, ánh mắt lạnh lùng nhìn tầng mây bên trên.
Khi chiến trường tràn đầy quang và hỏa, bầu trời đột nhiên bị một lực lượng vô hình hung hăng xé mở, như thể cự thú há miệng đỏ sậm, chậm rãi mở ra tầng mây.
Một vị thiên tôn mặc chiến giáp ám hồng, bước ra từ kẽ nứt, bên dưới mũ giáp là đôi mắt tràn ngập lực lượng sát lực và hy vọng, như thể ngôi sao hừng hực thiêu đốt, lạnh lùng uy nghiêm nhìn Lâm Duệ.
Cùng lúc đó, ở cách 70 dặm, một ngọn lửa màu tím thiêu đốt mãnh liệt xuất hiện, như thể muốn thôn phệ toàn bộ thế giới. Thần khu khổng lồ của Nam Vực Sâu được lửa bao phủ, trong hỏa diễm như ẩn như hiện, quanh thân phát ra khí tức khủng bố để không gian vặn vẹo biến hình. Gương mặt của hắn ẩn ẩn nấp sau ngọn lửa, ánh mắt như thực chất khóa chặt lấy Lâm Duệ.
Trong chớp mắt này, khí tức của ba vị Thần va chạm mãnh liệt trên bầu trời, dẫn ra từng đạo gợn sóng năng lượng mắt thường cũng có thể thấy rõ. Những gợn sóng năng lượng này tạo thành vô số vết rách không gian, nhấc lên từng con sóng cao vạn trượng bên dưới, như muốn nuốt trọn lấy đảo Hoàng Sơn.
Tất cả mọi người trên chiến trường đều bị luồng sức mạnh này ép đến không thở nổi, nhao nhao nhìn lên trời, trong mắt đầy sợ hãi và kính sợ.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Đa tạ minh chủ Ryan1919 đã tặng kim phiếu ^^
Khi hạm đội che kín bầu trời xuất hiện, khi pháp môn thanh tịnh của Lâm Duệ như thủy triều bao phủ toàn bộ chiến trường, hộ giáo thần quân của Bắc Thịnh Giáo Khu trong lòng vừa chấn động vừa nghi hoặc không hiểu.
- Đó là chiến hạm của thiên ma sao? Ở đâu ra lắm chiến hạm vậy? Một vị hộ giáo thần quân trợn tròn hai mắt, đầy khó tin nhìn lên bầu trời.
- Hình như là hạm đội của vực ngoại thiên ma nhưng sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Một chiến sĩ khác lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy khó tin.
- Hỏa điểu kia là gì vậy? Khí tức của nó thật là mạnh mẽ.
- Trên con hỏa điểu đó hình như còn có một người, là thần thánh phương nào vậy?
- Đây là pháp môn thanh tịnh! Chẳng lẽ là Thanh Tịnh Chi Chủ, Thiên Vực Sâu trong truyền thuyết sao?
Một vị tế tự khẽ lẩm bẩm, trong mắt dần chuyển thành kính sợ.
Sau khi Lý Vi Lương thi triển chiêu “Chích Thủ Già Thiên”, Thi Tuyệt vừa bị một vị thần sứ dự bị của Đại Thịnh đánh dập mặt xuống đất, hắn cắm lưỡi kiếm vào sâu mặt đất, gặng gượng chống kiếm ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Mặt nạ của hắn đã vỡ nát, rỉ rích máu đen xuống. Mắt trái của hắn vì bị thương và ánh sáng chiếu mạnh làm không ngừng rơi lệ nhưng hắn vẫn một mực ngẩng lên nhìn về bầu trời. Trong mắt phải còn hoàn hảo của hắn là hình ảnh hạm đội như tinh hà chảy ngược, cuồn cuộn ập đến, làm hô hấp hắn chợt ngưng lại.
Đây là kỳ quan lần đầu hắn thấy trong đời: 16900 chiến hạm như quái vật sắt thép khổng lồ, che kín bầu trời, pháo diệt tinh của chúng lóe lên ánh sáng lạnh lùng, thêm vào vòng lá chắn từ trường che kín hạm đội nữa.
- Đây là?
Thi Tuyệt khẽ run rẩy, như không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Hắn thấy trong hạm đội đó rõ ràng có những chiến hạm có khắc Quang Minh Thánh Huy hình lôi hỏa đan xen. Thân ảnh trên hỏa điểu khổng lồ kia làm hắn nhớ đến bức bích họa giáo chủ đời thứ 7 nghênh chiến thiên kiếp ở tổng đàn.
Người kia như Thần cúi xuống quan sát chiến trường bên dưới, bao gồm thánh lôi và kiếp hỏa, hóa thành chín vòng ánh sáng sau lưng người này.
Ánh sáng tỏa ra mãnh liệt như ánh mặt trời, chiếu rọi cả đảo Hoàng Sơn sáng rực như ban ngày.
“Thần Kiếm Pháp Vương” Thi Tuyệt kinh nghi không ngừng, đó hình như là Minh Vương, còn có hạm đội này là hạm đội của Minh Vương sao?
- Chẳng lẽ là Minh Vương tự thân tới sao?
Trong thanh âm của Võ Vô Song tràn đầy chấn kinh. Chiến bào sau lưng vị Thiên Đao Pháp Vương này đã vỡ vụn, sau lưng hắn còn ghim ba mũi nỏ phá cương khí, trường đao trong tay thì gắt gao chặn lại một trọng chùy vừa ập đến như núi lớn.
Một chiêu Chích Thủy Già Thiên của Lý Vi Lương giúp hắn khôi phục không ít nguyên khí, pháp môn thanh tịnh cũng giúp hắn có cơ hội thở dốc. Vị này nhìn về phía chân trời, ánh mắt khó mà tin nổi:
- Liệu, đó có phải là ảo cảnh không?
Võ Vô Song quả thật đang chờ đợi viện quân của tổng đàn, nhưng giờ khi viện quân đến, hắn lại khó mà tin nổi. Liệu đó có phải là huyễn thuật của Thất Huyễn Thiên Vũ không? Minh Vương điện hạ và nhiếp chính phó giáo chủ không ngừng khập khiễng, mâu thuẫn càng lúc càng sâu đậm, sao vị này không khoanh tay đứng nhìn mà lại chạy tới đây vậy? Tổng đàn từ khi nào có nhiều chiến hạm thiên ma như này?
- Đúng là Minh Vương điện hạ!
“Khô Giới Thiên Quân” Lý Cổ Thiền xóa đi vết máu nơi khóe miệng, lúc này, đông đảo máy móc và người máy chiến đấu bên cạnh hắn phát ra thanh âm răng rắc quá tải. Hắn nhìn bóng hình dạo bước trong lôi hỏa kia, đôi mắt hơi sáng lên, ẩn chứa vui vẻ khó nói thành lời:
- Là quang minh hiện hóa, dạo bước giữa nhân gian a!
Lúc này một bộ phận tướng sĩ hộ giáo thần quân đã hiểu tình huống, hai mắt trợn to, kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
- Quả thật là Minh Vương! Minh Vương điện hạ tới rồi!
Một vị chiến sĩ trẻ tuổi hô lên, sau đó tiếng hô vang khắp chiến trường.
- Viện quân của chúng ta đến rồi!
Thanh âm hò reo của hộ giáo thần quân như lôi đình rung động toàn bộ chiến trường. Trong thanh âm của họ tràn đầy kính sợ và cảm kích, phảng phất giờ khắc này, tất cả mọi mệt và tuyệt vọng đều bị quét sạch.
- Hạm đội thiên ma kia là viện quân của chúng ta!
- Là Minh Vương, Minh Vương điện hạ tới! Quả thật là Minh Vương!
- Minh Vương của chúng ta chính là Thanh Tịnh Chi Chủ, Thiên Vực Sâu trong truyền thuyết!
Lúc này tất cả tế tự đều cảm giác được thánh hỏa ấn ký ở ngực mình nóng lên, toàn bộ chiến sĩ hộ giáo thần quân cảm giác được văn chương quang minh trên khải giáp của họ dần sáng lên.
Hạm đội khổng lồ đó tiếp tục hướng về đảo Hoàng Sơn, thân ảnh kia cũng dần hiện rõ, chín vòng ánh sáng chiết xạ ra ánh bình minh. Lúc này, vốn là ban đêm nhưng bị chiếu rọi thành ban ngày.
Thân hình vàng óng chậm rãi giơ bàn tay lên, pháp môn thanh tịnh như hóa thành thực thể, như mưa trút xuống. Vô số hạt sáng nối liền đất trời, hóa thành tinh đồ rực rỡ.
Giờ phút này, toàn bộ tướng sĩ hộ giáo thần quân nghe rõ mồn một ngọc âm vang lên trong thức hải.
- Quang minh đã tới!
Thanh âm này vang lên như tự nhiên, xuất hiện ở sâu trong tâm linh mỗi người, mang theo uy nghiêm chân thật đáng tin, phảng phất hết thảy đều bị hắn khống chế, tất cả phân tranh sẽ bị đè ép xuống, hắc ám sẽ bị xua tan vậy.
Lúc này toàn bộ tín đồ Bắc Thịnh Giáo Khu nửa quỳ xuống, trong mắt tràn đầy kính sợ và cảm kích, thành kính.
- Minh Vương lâm thế!
Không biết là ai gào lên trước tiên. Tiếng thét này như ngọn đuối mồi, từ những tướng sĩ trọng thương đến các vị tế tự đã đầy mệt mổi, ngàn vạn thanh âm cộng hưởng hóa thành lôi đình:
- Minh Vương điện hạ thần uy vô lượng, chiếu rọi cổ kim!
Tất cả chiến sĩ cùng kêu to, trong thanh âm đầy kính sợ và cảm kích, phảng phất giờ khắc này, tất cả mệt mỏi và tuyệt vọng của họ đều đã bị quét sạch.
- Minh Vương! Minh Vương! Minh Vương!
Lúc này có người hát lên thánh ca:
- Thánh lôi liệt khung thương, kiếp hỏa phần hư vọng, thanh tịnh chiếu đại thiên, quy nhất hiển chân chương!
- Thánh lôi diệu diệu chấn cửu thiên, kiếp hỏa chiêu chiêu tịnh trần hoàn, thương ngã thế nhân đa ưu hoạn, thiên tai bách nan khổ tương liên. Vạn vật quy nhất hóa quang minh, nhất sinh vạn vật chiếu đại thiên, Minh Vương lâm thế phá hắc ám, vạn tượng canh tân thiên địa khoan.
Đây là thánh ca hoàn toàn mới truyền đến từ tổng đàn, vốn bên Bắc Thịnh Giáo Khu có chút kháng cự nhưng giờ toàn bộ đảo Hoàng Sơn, tất cả mọi người tự phát tụng xướng thánh ca này.
- Thánh tai! Quang Minh Chi Vương!
Thi Tuyệt tay trái bị thương cũng kết thành thánh ấn, đan điền khí hải của hắn vốn đã tổn thương bỗng được thánh quang dựng lại.
Khi hắn thấy kiếp hỏa hừng hực cháy khắp đảo, trên bầu trời nổ vang lôi đình, thánh lôi bạch kim không ngừng đánh xuống, vị Thần Kiếm Pháp Vương nổi danh lạnh lùng này cũng tuôn trào lệ nóng – đây rõ ràng là tín ngưỡng thành tín của Bắc Thịnh Giáo Khu hô ứng với Thánh Lôi Kiếp Hỏa, dẫn đến thần tích.
Thân thể Lý Vi Lương đang từ trên cao rơi xuống, như một phiến lá khô tàn lụi, vô lực hạ dần xuống đất. Nhưng khi thân thể nàng sắp nện xuống mặt đất thì bị một lực lượng mạnh mẽ nâng lên.
- Lâm Duệ?
Chiến giáp Cuồng Long của nàng đã nứt vỡ, bên trên có ít nhất 17 vết nứt sâu rộng, máu tươi đang trào ra qua các khe hở đó, nhuộm đỏ người nàng, tóc dài nàng xõa tung vô cùng thê lương. Sắc mặt nàng tái nhợt như giấy, khí tức vô cùng suy yếu, mỗi lần hô hấp đều mang theo đau nhức kịch liệt, như thể có vô số lưỡi dao mạnh mẽ khuấy trong cơ thể nàng vậy.
May mắn là vào lúc này, có từng tia lửa nhè nhẹ ấm áp thiêu đốt trong người nàng, ngọn lửa này không chỉ thiêu đốt lực lượng hư vô và nguyên khí đối thủ để lại trong nàng, còn đang không ngừng chữa thương cho nàng.
Lý Vi Lương sau khi chạm chân mặt đất, đứng vững được thì việc đầu tiên nàng làm là nhìn lên bầu trời, nhìn về bóng hình vàng óng bên trên hỏa điểu khổng lồ, nhìn hạm đội đang đến gần kia, trong lòng nàng tràn đầy chấn động, khó mà diễn tả hết thành lời.
Nàng nhìn thấy thanh niên kia như mặt trời đến gần, vô số ý thức và mảnh vỡ ký ức bị kiến tri chướng ngăn tỏa dần xuất hiện, nhấc lên phong ba trong lòng nàng. Những hình ảnh mơ hồ, âm thanh bể nát, tình cảm rơi vụn kia như thể bị lực lượng nào đó đánh thức, dần chắp vá thành một hình ảnh rõ rệt.
Lý Vi Lương cảm ứng rõ ràng được, “chân linh” trong màn trời của nàng đang tìm về một số thứ đã mất đi. Nàng cảm giác được huyết mạch trong thân thể rung động thêm mãnh liệt, khi nàng hồi ức lại về hai từ Lâm Duệ kia, trái tim thêm đập thình thịch.
Lý Vi Lương ban đầu cũng không dám tin tưởng: Lâm Duệ chính là Lâm Hạo, Minh Vương, lại là “sự vật” mình vẫn luôn muốn tìm, là người mình vẫn luôn lo nghĩ sao?
Ở phía Đại Thịnh, Vương Sách đang lui lại thì hai tay xiết chặt, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn đầy sợ hãi. Hắn thật không ngờ, Thanh Tịnh Chi Chủ - Lâm Duệ khi đến mang theo uy thế mãnh liệt như vậy!
Vương Sách gắt gao nhìn thân hình bao trong Thánh Lôi Kiếp Hỏa kia, cảm xúc thân thể phun trào, nguyên thân điên cuồng phát ra cảnh báo.
Khi nãy hắn nói với Lý Vi Lương là hắn bất đắc dĩ lắm mới ra tay, đây là sự thật. Quả thật, hắn không muốn ra tay với Lý Vi Lương, trừ khi là bất đắc dĩ, nếu không ai muốn đắc tội với một vị Thần chứ? Nhưng Trường Sinh Hội không ngừng áp bức, còn có mấy vị Thần nữa, làm hắn không thể không ra tay.
Vương Sách đành tự an ủi bản thân là Nam Vực Sâu sẽ ra tay bảo vệ hắn, mà theo như lời vài người trong Trường Sinh Hội nói, nơi này sẽ là nơi Lâm Duệ rơi rụng! Lâm Duệ nhất định sẽ rơi rụng ở đây, Đại Nhật Thiên Tôn chắc chắn sẽ thức tỉnh trong người Lâm Duệ!
Cũng vào lúc này, Vương Sách trông thấy Lâm Duệ nhìn về hướng hắn.
Ầm!
Toàn thân trên dưới Vương Sách lập tức bùng lửa cháy, hắn bị Thánh Lôi Kiếp Hỏa nuốt trọn, nháy mắt hóa thành ngọn đuốc người.
Ngọn lửa như vô số rắn độc, điên cuồng cắn xé mỗi một tấc máu thịt của hắn. Da của hắn bị hỏa diễm nhanh chóng cắn nuốt cháy đen, huyết nhục dưới nhiệt độ cao ken két vỡ vụn.
Đau đớn mãnh liệt như thủy triều bao phủ toàn thân hắn, như có vô số lưỡi dao khuấy động cơ thể hắn, mỗi dây thần kinh của hắn như sụp đổ. Nguyên thần của hắn cũng đang bị kiếp hỏa thiêu đốt mãnh liệt, như thể lúc nào cũng có thể bị đốt thành tro tàn.
- Không!
Vương Sách phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, hắn dùng toàn lực nhìn về sau lưng như đầy mong đợi:
- Cứu… cứu ta!
Hắn hy vọng Nam Vực Sâu hoặc là Hy Vọng Thiên Tôn sẽ ra tay, trợ giúp hắn dập tắt kiếp hỏa nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng gió ù ù và kiếp hỏa mãnh liệt thiêu đốt.
Theo thời gian trôi qua, tiếng kêu thảm thiết của hắn vang lên đầy đau đớn và tuyệt vọng. Thánh Lôi Kiếp Hỏa như có sinh mệnh, chuẩn xác né tránh các điểm yếu của hắn nhưng lại thiêu đốt từng tấc thân thể hắn.
Da của hắn cháy đen quăn xoắn, lộ ra cơ bắp bị đốt đến tích tích nhỏ mỡ bên dưới, sau đó là mùi khét lẹt làm người nôn mửa túa ra. Mỗi lần hô hấp của hắn như là hút vào nham tương nóng bỏng, thiêu đốt phổi và cổ họng của hắn làm cho hắn gần như nghẹt thở. Ý thức của hắn dần mơ hồ, trong mắt hắn chỉ còn lại vô tận u ám và hối hận. Hắn biết mình chết chắc rồi, hắn sẽ hóa thành tro tàn trong kiếp hỏa thiêu đốt, trở thành vật hy sinh đầu tiên trong trận thần chiến này.
Càng làm Vương Sách tuyệt vọng là, thân thể hắn đau đớn như ngàn vạn con kiến liên tục đốt, nguyên thần thì gãy thành từng khúc nhưng ngọn lửa kia như bị ai đó điều khiển, từ đầu đến cuối không để hắn chết đi dễ dàng. Thân thể của hắn đã thủng trăm ngàn lỗ nhưng lại bị một cỗ sức mạnh thần bí cưỡng ép duy trì sinh cơ, muốn chết cũng không được.
- Chó chết!
Vương Sách không khỏi chửi rủa, đầy ắp căm hận với Trường Sinh Hội, với các vị Thần. Hắn hận bản thân bị người khác coi như con cờ, tùy ý điều khiển. Hắn hận những vị Thần vì tư dục bản thân đẩy hắn vào tuyệt cảnh. Trong đầu hắn không ngừng chiếu ra ký ức ngắn ngủi kiếp này, những hình ảnh thân bất do kỷ đó dần hóa thành nước mắt hối hận, rồi bị lửa lớn thiêu đốt.
Hắn chỉ có thể không ngừng cầu khẩn được mau chóng chết đi, kết thúc giày vò cực hạn này.
Lúc này, Mặc Uyên - thần sứ thứ nhất của Đại Ngụy đang bị Thánh Lôi Kiếp Hỏa đuổi giết, điên cuồng chạy khắp nơi trên đảo.
Thân ảnh của hắn vô cùng chật vật, trường bào đã bị xé rách, lộ ra da thịt cháy đen, đó là vết tích bị Thánh Lôi Kiếp Hỏa tấn công.
Thân hình của hắn hóa thành tàn ảnh, không ngừng xuyên khắp chiến trường, không ngừng biến ảo đan xen hư thực, thậm chí định xé rách không gian để thoát được chiến trường này.
Nhưng Thánh Lôi Kiếp Hỏa ở phía sau như cuồng xà truy đuổi, lại như có linh tính, đuổi sát không tha. Mỗi lần lôi hỏa buông xuống đều để thân thể Mặc Uyên đau đến run rẩy, gào lên thống khổ. Lôi quang nóng bỏng như vô số rắn độc, điên cuồng cắn xé máu thịt của hắn.
Da của hắn trong chớp mắt bị đốt cháy đen, huyết nhục dưới nhiệt độ cao dần bốc hơi, xương cốt “răng rắc” vỡ vụn. Đau đớn kịch liệt như thủy triều bao lấy toàn thân hắn, mỗi dây thần kinh của hắn đều đang gào thét rồi sụp đổ.
Linh hồn và thân thể của Mặc Uyên run lên mãnh liệt, hắn cảm giác thánh lôi như giòi bọ bám vào xương hắn, không ngừng quấn quanh hắn, không ngừng ăn mòn huyết nhục, nguyên thần của hắn.
Hắn từ trong hỏa và lôi này, cảm nhận được phẫn nộ của vị Thần kia và cừu hận không chết không thôi. Tên kia rõ ràng muốn giày vò hắn đến chết!
Càng làm Mặc Uyên hoảng sợ là Tây Vực Sâu hoàn toàn không quan tâm đến tình cảnh của hắn, Nam Vực Sâu và Hy Vọng Thiên Tôn cũng không định ra tay cứu viện.
- Thần a!
Mặc Uyên khẽ kêu gọi trong đau đớn, cố gắng giãy dụa. Trong mắt hắn tràn ngập khát vọng với sinh mạng, hắn không muốn chết, hắn còn muốn sống! Hắn nhất định phải chịu đựng, chống cự đến khi Lâm Duệ tử vong, sau đó hắn sẽ thoát khỏi đây chạy vào Luyện Ngục, rời khỏi Đại Ngụy.
Lúc này, trên kỳ hạm Thương Lang của Đại Liêu, Chu Luật Tông - thần sứ thứ nhất của Đại Liêu, mặt không biến sắc nhanh chóng ra lệnh:
- Mau truyền lệnh, toàn quân dùng tốc độ nhanh nhất rút lui!
Thần sứ thứ hai của Đại Liêu ở bên cạnh, hơi bất ngờ hỏi lại:
- Rút lui sớm như vậy sao? Đôi bên còn chưa tiếp chiến, làm vậy có ổn không?
- Đợi khi thật sự chiến đấu thì không có cơ hội lui lại nữa đâu. Ở đây sắp biến thành chiến trường thần chiến rồi, chúng ta không thể tham dự, cũng không cần thiết.
Chu Luật Tông chắp tay sau lưng, ánh mắt trầm trọng nhìn về phương xa, trong thanh âm tràn đầy chắc chắn:
- Chúng ta đến đây là tuân theo minh ước đến tiếp viện. Giờ cơ bản có thể xác định Nam Vực Sâu hợp tác câu thông với Hy Vọng Thiên Tôn, như vậy chúng ta không cần tuân thủ minh ước, tinh nhuệ Đại Liêu chúng ta không cần thiết liều mạng, lấy hạt dẻ trong lò lửa vì bọn họ, ngươi xem…
Chu Luật Tông ánh mắt xuyên thấu tầng mây, nhìn về hạm đội khổng lồ trên bầy trời, từng chiếc tinh hạm sắp xếp chỉnh tề như dòng lũ sắt thép, ánh sáng kim loại bóng loáng lạnh lùng phát ra từ chúng như sương lạnh ngưng kết. Phù văn và mạch năng lượng lấp lánh bên ngoài, lập lòe tia sáng u ám thần bí, nóng pháo diệt tinh chiếu ra ngoài toát ra ánh lạnh thấu xương.
Điều này làm tâm tình hắn trầm trọng, trong hạm đội kia có đến 10000 võ giả Hóa Long, khí huyết của họ và chiến long hợp thành uy áp bàng bạc, như thủy triều vô hình, từng đợt từng đợt đánh vào không gian. Đám võ giả này khí tức mạnh mẽ vô cùng, như cự thú ẩn núp, chuẩn bị tung ra đòn đánh hủy thiên diệt địa vậy.
Chu Luật Tông còn cảm ứng rõ Quang Minh Lĩnh Vực như hóa thành thực chất bao lấy hạm đội kia. Đó chính là thần khí Huy Hoàng Thánh Đàn của Quang Minh thánh giáo. Thánh đàn đó tụ tập tín ngưỡng của 3 tỉ tín đồ, hóa thành quang minh hừng hực, chiếu sáng toàn bộ chiến trường, làm Quang Minh Lĩnh Vực này như hóa thành thực chất, như hai cánh chim sáng rọi, lóng lánh ánh sáng tinh khiết.
- Vị Thanh Tịnh Chi Chủ cũng là có chuẩn bị mà đến đấy!
Chu Luật Tông híp mắt lại, mỉm cười nói:
- Trận thần chiến hôm nay sẽ vô cùng tàn khốc và kịch liệt, sợ là vượt quá tưởng tượng của mọi người. Mặc Uyên đúng là đầu bị lừa đá mới dám tham dự trận tranh đấu này.
Nhưng cũng khó trách, Mặc Uyên đã làm thần sứ thứ nhất đến 300 năm, lại sắp lên cấp Trường Sinh, chắc chắn là được Hy Vọng Thiên Tôn hứa hẹn điều gì đó, mới nhanh chóng tuân theo “minh ước”, điều động viện quân đến đây. Nhưng Tây Vực Sâu hẳn cũng không muốn can dự thêm vào trận thần chiến này.
Nhìn tình thế đảo Hoàng Sơn hôm nay, đại quân Luyện Ngục dưới quyền Hy Vọng Thiên Tôn, còn có tinh nhuệ của Đại Thịnh đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Thật ra nếu không phải vì Bách Dực Đao Vương ra tay quá ác, chém giết một vị phó thần sứ tiềm lực vô hạn của bọn họ, Chu Luật Tông cũng không định tự mình tham chiến, hắn không muốn bị lẫn vào trận thần chiến này.
Lâm Duệ đã thu hồi ánh mắt khỏi Vương Sắc và Mặc Uyên. Hai người này trong mắt hắn chỉ là bụi trần, nhỏ bé không đáng nhắc tới. Nếu không phải vì hai người này vừa đánh thương nặng Lý Vi Lương, suýt thì giết chết mẹ hắn thì hắn không thèm để ý đến hai con sâu kiến này.
Vương Sách vẫn đang giãy dụa gào thét trong lửa lớn thiêu đốt, Mặc Uyên vẫn đang không ngừng hoảng hốt chạy trốn thục mạng. Nhưng điều này không làm Lâm Duệ có chút vui mừng nào, vì hắn biết kẻ cầm đầu hôm nay là kẻ khác.
Lâm Duệ một lần nữa đưa mắt nhìn hướng Lý Vi Lương, lạnh nhạt trong mắt hắn bị lặng yên hòa tan. Trong đầu hắn hiện lên ký ức khi còn bé, cảm xúc khó nói nên lời trào dâng. Phần lớn ký ức của hắn đã biến thành mơ hồ, như mộng và thực đan xen, để hắn khó mà phân biệt nhưng chỉ có trí nhớ với mẹ hắn vẫn còn rõ ràng, tựa như mới là chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Lúc này gương mặt Lý Vi Lương đã tái nhợt, chiến giáp bể tan tành, cơ thể nàng còn sót lại nguyên khí dị chủng, tất cả đều để hắn căng thẳng trong lòng.
Lâm Duệ vốn còn muốn xem thêm nhưng giờ chưa phải lúc.
Lúc này, Chu Hữu Hằng nhắn tin tới: Bẩm Thần, tất cả chiến hạm đã tiến vào tầm bắn xa nhất, hoàn tất khóa chặt mục tiêu!
Lâm Duệ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vung tay áo: Dựa theo kế hoạch đã định, bắt đầu chiến đấu!
Trong chớp nhoáng này, 16900 chiến hạm như cự thú ngủ say thức tỉnh, pháo diệt tinh nháy mắt sáng lên, tựa như ngàn vạn tinh thần đồng loạt phát sáng. Mỗi chiến hạm tinh chuẩn thi hành lệnh bắn, từng tia năng lượng phối hợp kín kẽ, không kẽ hở, không chút sai lầm.
Năng lượng sáng chói đan xen thành lưới lớn trên bầu trời, nhuộm sáng cả mảng bầu trời. Chùm sáng như mưa to trút xuống, vạch phá bầu trời, mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, trong nháy mắt đánh năng lượng nóng bỏng xuống hạm đội của liên quân ba nước.
Nơi võng ánh sáng đi qua, không gian như bị xé nứt, không khí bốc hơi dưới nhiệt độ cao, tạo thành từng màn ánh sáng mông lung. Dù là hạm thuyền kiên cố hay võ tu mạnh mẽ, dưới lực lượng này đều vô cùng yếu ớt, nháy mắt hóa thành tro tàn, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng hét thảm nào.
Toàn bộ chiến trường như bị quang và hỏa thôn phệ, tia sáng trắng lóa chiếu sáng mọi xó xỉnh, ngay cả phía xa cũng bị ánh sáng chiếu rọi như ban ngày. Nơi cơn bão năng lượng bao phủ, xác chiến hạm thiêu đốt hóa thành mưa lửa rơi xuống, phảng phất như pháo hoa tận thế.
Lúc này, Lâm Duệ đứng trên đỉnh đầu Đại Nhật Kim Ô, ánh mắt lạnh lùng nhìn tầng mây bên trên.
Khi chiến trường tràn đầy quang và hỏa, bầu trời đột nhiên bị một lực lượng vô hình hung hăng xé mở, như thể cự thú há miệng đỏ sậm, chậm rãi mở ra tầng mây.
Một vị thiên tôn mặc chiến giáp ám hồng, bước ra từ kẽ nứt, bên dưới mũ giáp là đôi mắt tràn ngập lực lượng sát lực và hy vọng, như thể ngôi sao hừng hực thiêu đốt, lạnh lùng uy nghiêm nhìn Lâm Duệ.
Cùng lúc đó, ở cách 70 dặm, một ngọn lửa màu tím thiêu đốt mãnh liệt xuất hiện, như thể muốn thôn phệ toàn bộ thế giới. Thần khu khổng lồ của Nam Vực Sâu được lửa bao phủ, trong hỏa diễm như ẩn như hiện, quanh thân phát ra khí tức khủng bố để không gian vặn vẹo biến hình. Gương mặt của hắn ẩn ẩn nấp sau ngọn lửa, ánh mắt như thực chất khóa chặt lấy Lâm Duệ.
Trong chớp mắt này, khí tức của ba vị Thần va chạm mãnh liệt trên bầu trời, dẫn ra từng đạo gợn sóng năng lượng mắt thường cũng có thể thấy rõ. Những gợn sóng năng lượng này tạo thành vô số vết rách không gian, nhấc lên từng con sóng cao vạn trượng bên dưới, như muốn nuốt trọn lấy đảo Hoàng Sơn.
Tất cả mọi người trên chiến trường đều bị luồng sức mạnh này ép đến không thở nổi, nhao nhao nhìn lên trời, trong mắt đầy sợ hãi và kính sợ.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương