Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Ở phía bắc Nam Châu, cách 1700 km về phía biển, có một hòn đảo hình dạng kỳ quái, vách đá dựng đứng bao lấy xung quanh đảo như là một thành lũy tự nhiên vậy.

Nó có tên là đảo Hoàng Sơn, vốn nơi này cây cối tươi tốt xanh um, rừng núi trùng trùng điệp điệp, phong cảnh dịu êm nhưng giờ nó như biến thành tâm bão của cuộc phong ba ảnh hưởng toàn bộ Thiên Cực tinh, thậm chí ảnh hưởng sâu sắc đến Liên Bang.

Ở vùng ranh giới của đảo, đá núi thiên nhiên dựng đứng giờ bị thủng trăm ngàn chỗ, nước biển xung quanh sôi trào, sóng lớn ngập trời như thể toàn bộ biển cả rung động mãnh liệt, gió biển gào thét, tấu lên khúc bi ca cho trận chiến thảm khốc trên đảo.

Chiến hạm của liên quân ba nước Liêu, Thịnh, Ngụy như dòng lũ sắt thép, nêm chặt lấy đảo Hoàng Sơn.

Nếu lúc này đứng ở trên cao nhìn ra xa, có thể ước tính được có khoảng 49000 chiến hạm, trong đó có 1300 tinh hạm của thiên ma, còn lại là phù văn chiến hạm truyền thống của Thiên Cực tinh. Đám chiến hạm này xếp lít nhít trên mặt biển, không thấy phần cuối, như từng vòng từng vòng sắt bao kín đảo.

Trên chiến hạm lấp lánh ánh sáng năng lượng, tỏa ra ba động mãnh liệt, pháo plasma u lam và liệt không nỏ đỏ hồng liên tục đan xen, bắn thẳng lên đảo, xé nát vòng phòng ngự lá chắn từ trường trên đảo.

Đủ loại pháo, nỏ, máy bắn đá… điên cuồng bắn về phía hòn đảo, hỏa lực như cự thú trút xuống giận dữ, oanh tạc các công sự phòng ngự trên đảo, bắn đến đá núi sụp đổ, đá vụn và bụi đất bay đầy trời.

Đã có một phần binh lính tinh nhuệ của liên quân ba nước đã lên đảo, đám tướng sĩ này mặc khôi giáp trầm trọng hay thiên ma long giáp, thậm chí mặc cả chiến giáp và cơ giáp của Liên Bang. Bọn họ được xe bọc thép của thiên ma che chở, bắt đầu tiến về trung tâm đảo, mỗi một bước tiến đều mang theo chiến đấu mãnh liệt.

Có chừng 1,2 triệu quân Bắc Thịnh Giáo Khu bị nhốt ở đây, trình độ thiên ma hóa của họ không thua kém liên quân ba nước, thậm chí còn hơn, cũng có lượng lớn xe bọc thép, chiến giáp và cơ giáp. Bọn họ nửa chôn chặt 920 chiến hạm dưới đất, dùng làm thành lũy, công sự phòng ngự. Đám chiến hạm này phóng ra lá chắn từ trường bảo vệ xung quanh, đồng thời pháo diệt tinh liên tục nổ vang, như rắn độc nhổ nọc độc, bắn về hướng đối diện. Những nhát pháo hạ xuống biển bốc lên sương mù trắng kín trời, cũng có những nhát pháo chuẩn xác bắn trúng chiến hạm bên đối phương, bắn cho chiến hạm bốc lửa, mặt biển lung lay.

Ở ranh giới của đảo, nơi đôi bên đã tiếp chiến, võ tu đôi bên mượn nhờ chiến giáp và cơ giáp, bộc phát lực chiến đấu mạnh mẽ.

Phía binh lính Bắc Thịnh Giáo Khu mượn nhờ công sự, hoạt động trong các kẽ hở, nhanh chóng vung cảnh tay máy cắt chém hoặc hất đổ xe bọc thép liên quân. Đám võ giả cấp cao hơn thì mặc chiến giáp, đầy linh hoạt dùng hỏa lực tầm xa bắn cho liên quân một bước khó tiến.

Bên cạnh đám binh linh, chiến long gầm thét, dùng đủ loại pháp môn võ đạo và năng lực huyết mạch kỳ lạ, chúng dùng nanh vuốt sắc bén vật lộn với nhau. Lân phiến của chiến long lấp lánh ánh sáng dưới ánh mặt trời, mỗi lần va chạm đều vang lên thanh âm đinh tai nhức óc, máu tươi và thịt nát tung tóe trên không.

Thế công của liên quân vô cùng mãnh liệt, từng doanh trọng trang cuồn cuộn tiến về trung tâm đảo, chiến giáp cấp cao không ngừng bắn ra hồ quang điện đỏ tươi, và lưỡi đao linh năng u lam, phá tan nát tầng công sự trước mặt họ.

Nỏ pháo phù văn cũng không ngừng bắn đến tên nỏ xuyên thấu, đánh thủng hàng phòng ngự công sự của Quang Minh thánh giáo. Máy ném đá thì nện thình thịch đá lớn lên đảo, đánh rung mặt đất.

Chiến long khổng lồ thì như thủy triều ùa lên, chúng hoặc bay lượn trên không hoặc lao nhanh trên mặt đất, mỗi đòn công kích đều mang theo uy thế mãnh liệt.

Chiến tranh thảm thiết nhất là ở vách núi phía đông đảo, ở đó có 370 chiến hạm cấp Thao Thiết của Đông Á, đang tổ hợp xếp thành hình chùy công thành, liên tục phá hoại vách đá, mở đường cho liên quân tiến vào đảo.

Đám chiến hạm này hình thể khổng lồ, như là thành lũy di động, mỗi lần xông đập của chúng đều dẫn đến đất rung núi chuyển, đá vụn không ngừng sụp đổ, tạo thành bụi mù kín trời.

Trên bờ biển, không ngừng có binh lính tinh nhuệ lên đảo, như là đàn kiến lũ lượt tiến đến, không chút sợ hãi, không có điểm cuối. Bọn họ nhìn như tản mạn nhưng lại ngầm phối hợp với nhau, dần tiến bước.

Trên bầu trời, pháp khí phi hành của đôi bên va chạm mãnh liệt.

Cơ giáp và pháp khí của Quang Minh thánh giáo tạo thành đội hình chặn đánh, linh hoạt tạt ngang hông kẻ địch. Liên quân thì dựa vào ưu thế số lượng, không ngừng xung kích, tạo thành từng làn bóng tối âm u trên mặt đất, không ngừng oanh tạc, thả boom và đạn năng lượng xuống chiến trường bên dưới, tạo thành ánh lửa ngút trời. Chiến long đôi bên cũng không ngừng va chạm trên không, chúng triền đấu, cắn xé nhau, mỗi lần giao tranh đều phát ra tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc.

Toàn bộ đảo Hoàng Sơn tràn ngập khói lửa, tiếng la giết, tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Đôi bên đều dùng toàn lực nhưng thắng bại của trận chiến này vẫn được quyết định ở trên không hòn đảo này, nơi đông đảo cao thủ cấp 8, cấp 9 chém giết.

Lý Vi Lương đứng ở nơi đỉnh núi cao nhất của đảo Hoàng Sơn, ánh mắt lạnh như băng quan sát bốn phía cuộc chiến. Sắc mặt của nàng tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào, như thể lúc nào cũng có thể ngã xuống. Bộ chiến giáp Cuồng Long hoa lệ của nàng đã bị vỡ, phù văn trên áo giáp đã ảm đạm, ở nơi giáp vai có một khe nứt sâu rộng, mơ hồ thấy được máu rỉ ra từ trong đó, mũ giáp đã vỡ vụn hoàn toàn, tóc dài của nàng bay múa lộn xộn theo gió biển, như là từng mảng cờ xí tan tành.

Chiến long thần tâm vô địch long của nàng đứng bên cạnh nàng, trong con mắt rồng cực lớn tràn đầy máu và mỏi mệt, lân phiến của nó cũng đầy vết thương, nó đang nỗ lực thở lớn hồi sức.

Cơ thể Lý Vi Lương thật ra đã đến cực hạn, nguyên thần nàng rung chuyển bất an, các vết thương ngầm không ngừng ăn mòn ý chí của nàng. Mỗi hô hấp của nàng đều mang đến đau đớn như đao cắt, chân khí trong kinh mạch hỗn loạn như muốn xé rách cơ thể nàng.

Sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh như cũ, không có một tia khác thường. Đại đa lực chú ý của nàng là ở cách đó 130 dặm, ở vách đá phía đông, nơi có 370 chiến hạm cấp Thao Thiết kia, ở khoảng không trên đó có trăm vị cao thủ cấp 8 và cấp 9, còn có chiến long khổng lồ của họ nữa.

Đám thuộc hạ đắc lực nhất của nàng, "Thần Kiếm Pháp Vương" Thi Tuyệt, "Thiên Đao Pháp Vương" Võ Vô Song, "Khô Giới Thiên Quân" Lý Cổ Thiền và "Bách Dực Đao Vương" Tư Đồ Lãnh đang chém giết đẫm máu cùng kẻ địch ở đó.

Ở bầu trời phía trên bọn họ thi thoảng có ánh sáng chói mắt lóe lên, như thể trời sao rơi rụng. Đó là do đông đảo cao thủ cấp 9 và chiến long của họ va chạm mãnh liệt, mỗi lần va chạm đều làm không gian rung động, năng lượng ba động bao trùm bốn phương, thậm chí truyền đến cả mặt biển bên dưới, tạo thành từng rãnh sâu hoắm trong lòng biển.

- Thánh Lôi Kiếp Hỏa • Vạn Kiếp Lôi Ngục!

Theo thanh âm chú pháp của tế tự Quang Minh thánh giáo, 360 cột sáng vàng óng hạ xuống từ bầu trời.

Doanh trọng trang của Đại Liêu ở phía đông bờ biển bị những cột sáng này thiêu đốt thành tro, ngay cả cơ giáp cũng bị dung luyện thiêu đốt thành nước thép.

Tư Đồ Lãnh ở trên không thừa cơ sử dụng Bách Dực Đao Trận, ngàn vạn đao khí lông vũ xoắn nát một vị võ giả cấp 8 của Đại Liêu thành mưa máu, nhưng cảnh tượng này triệt để chọc giận hai vị thần sứ của Đại Liêu.

Tầng mây bên trên hóa thành từng vòng xoáy, lông vũ do Tư Đồ Lãnh chém ra còn chưa tiêu tan, thần sứ thứ nhất của Đại Liêu đã xé rách không gian xuất hiện.

Vị thần sứ này sắc mặt già nua, tay cầm một mâm hoàng kim tròn, bên trên mâm tròn, vô số châm nhỏ chuyển động, ngưng tụ thành tia sáng thực chất. Đó là thần khí Quang Tuế Quỹ của hắn, có nguồn gốc từ Vực Sâu Quang Vương cổ xưa. Sức mạnh khái niệm mạnh mẽ của nó làm toàn bộ thời gian trên hải vực hỗn loạn, Tư Đồ Lãnh đang kiệt sức suýt bị dòng thời gian chảy ngược xé nát.

Chiến long của Tư Đồ Lãnh là thái kim đế trảm long, cấp 9 bậc đế, nó ở bên cạnh lo lắng gầm thét nhưng không thể nhúng tay vào trận chiến đó.

Thần Kiếm Pháp Vương Thi Tuyệt vội đánh ra trường kiếm, trên thân kiếm của hắn trùng điệp 1260 tia kiếm, bộc phát ánh sáng chói mắt. Con ngươi Thi Tuyệt hóa thành màu bạc, nơi mũi kiếm chỉ đến, thời không hỗn loạn như tầng giấy mỏng, dần rách ra.

- Kiếm Vực • Tuyệt Thiên!

Toàn bộ phương viên không gian năm dặm xung quanh hắn hóa thành vĩnh lực độc lập, hòng trợ giúp Tư Đồ Lãnh chạy thoát.

Nhưng Tư Đồ Lãnh quả thật gặp khó, thần sứ thứ ba của Đại Liêu cũng đã xuất hiện trên chiến trường. Trong lòng bàn tay của người này và chiến long của hắn là một phù văn đen như mực, phù văn này lấp lánh tia điện xung quanh, khí thế như muốn thôn phệ toàn bộ ánh sáng.

- Thần Phạt • Tịch Diệt!

Hai phù văn đó hóa to, hóa thành một vòng xoáy đen khổng lồ, nháy mắt toàn bộ chiến trường tĩnh lặng. Đó là khái niệm “tịch diệt” của Bắc Vực Sâu, để toàn bộ quy về tịch diệt, Bách Dực Đao Vương Tư Đồ Lãnh là người đứng mũi chịu sào, hứng chịu sức mạnh này trói buộc.

Toàn bộ chiến trường rơi vào tịnh mịch, như thể thời gian ngừng trôi. Những hạt bụi trần nhỏ bé bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, chậm rãi trôi về hướng trung tâm vòng hắc ám.

Đao trận của Bách Dực Đao Vương trong nháy mắt ảm đạm, toàn bộ đao khí lông vũ đều bị bóng tối thôn phệ, hóa thành hư vô. Bản thân hắn cũng đang bị lực lượng này khóa chặt, như thể bị hố đen nhìn chằm chằm, kéo dần vào, vô lực giãy dụa.

Chỉ có thái kim đế trảm long ở bên cạnh hắn điên cuồng chém ra ánh đao giúp hắn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng dù con chiến long này phát lực như nào, xung kích ra sao đều không thể xông ra được vòng xoáy màu đen.

Vòng xoáy màu đen càng lúc càng thu nhỏ, thái kim đế trảm long không thể không ngừng gầm lên thê lương.

Thần Kiếm Pháp Vương Thi Tuyệt đánh ra kiếm vực vốn đã ổn định lại thời không xung quanh nhưng lúc này dưới lực lượng tịch diệt, không gian lại dần sụp đổ. Hắn cắn chặt răng, cùng chiến long sau lưng hợp lực toàn thân, cắt chém khái niệm, định giảm đi lực ăn mòn của khái niệm Vực Sâu.

Nhưng lực lượng tịch diệt này mạnh mẽ quá đáng, ngay cả không gian còn bị thôn phệ gần như mất sạch, kiếm vực của Thi Tuyệt bắt đầu lung lay sụp đổ, tia sáng dần biến thành ảm đạm.

Ngay ở lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Thiên Đao Pháp Vương Võ Vô Song như sao băng lao vùn vụt đến. Chiến long của hắn, đại nhật thiên hoàng theo sát phía sau, nó há miệng phun lửa nóng hừng hực, thiêu đốt không khí đến vặn vẹo.

- Viêm Ngục Phần Thiên, giết!

Trường đao trong tay Võ Vô Song hừng hực cháy, phù văn trên thân đao lấp lóe, hắn toàn lực sử dụng “quang minh”, “hỏa diễm” và “thiêu đốt” đốt cháy không khí, phát ra thanh âm xèo xèo liên tục.

Ngọn lửa này điên cuồng liếm láp vòng xoáy màu đen, định xua tan đối phương. Đôi bên ăn mòn, triệt tiêu nhau, trong lúc nhất thời, hỏa diễm và hắc ám xen lẫn, tạo thành cảnh tượng quỷ dị kinh khủng.

Tư Đồ Lãnh nhờ Võ Vô Song giúp đỡ, cuối cùng tránh thoát được trói buộc của lực lượng tịch diệt nhưng giờ sắc mặt hắn trắng bệch, khí tức yếu ớt. Ba mươi sáu phiến cánh chim kim loại sau lưng hắn đã nứt vỡ, thậm chí lưỡi đao dưới lực lượng tịch diệt tác dụng còn bị rỉ sắt.

Võ Vô Song sắc mặt trầm trọng, trán đổ mồ hôi to như hạt đậu. Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, miệng phun trào tinh huyết. Lực hỏa diễm hắn bộc phát ra mạnh mẽ hơn nữa, đao ảnh hóa thành ánh sáng mắt thường khó thấy, như thể có sinh mệnh, xuyên thẳng qua vòng xoáy màu đen và thời không loạn lưu, đao quang quỹ tích như linh dương móc sừng, không thể nắm bắt nhưng vẫn không thể đột phá dòng chảy ngược thời gian của thần sứ thứ nhất của Đại Liêu.

Lý Cổ Thiền ở bên dưới vốn đang rơi vào khổ chiến, không thể không để mắt đến sinh tử của ba vị chiến hữu.

- Giới Thần • Thiên Công Khai Vật!

Theo tiếng hét lớn của Lý Cổ Thiền, 360 cỗ khôi lỗi do hắn điều khiển đồng thời nổ tung, bánh răng, ổ trục, linh kiện bay đầy trời, hợp lại thành một máy móc hình lập phương, mỗi linh kiện ăn khớp với nhau một cách tinh xảo, đồng loạt vận chuyển.

Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người nhận ra đó là bản thu nhỏ của Cơ Thần. Thất khiếu Lý Cổ Thiền phun máu, máy móc hình lập phương đó xoay tròn rồi duỗi ra ba đầu sáu tay bằng đồng, chộp đến Thần Kiếm Pháp Vương Thi Tuyệt, Thiên Đao Pháp Vương Võ Vô Song và Bách Dực Đao Vương Tư Đồ Lãnh. Khái niệm kim cương và cường hóa, trật tự và chính xác, thần lực và thủ hộ của Cơ Thần hóa thành một tầng sáng bao vây bảo vệ ba người.

Chiến long thái kim đế giới của Lý Cổ Thiền gào thét tức giận, bay lên không, đột nhiên lao mạnh về hướng thần sứ thứ ba của Đại Liêu.

Những bộ phận máy móc của nó vang lên tiếng ông ông, âm thanh đôi bên va chạm vang lên the thé, thậm chí xuyên qua cả lực trường tịch diệt, làm cho đông đảo võ giả không khỏi cau mày, thần sắc đầy thống khổ bịt lỗ tai.

Lý Vi Lương ở phía xa thấy cảnh này thì khẽ thở dài. Nàng giơ tay lên, dùng Thất Huyễn Thiên Vũ như lưỡi đao rạch phá đầu ngón tay, mấy giọt máu đỏ thẫm bốc hơi, hóa thành sương máu, tiến vào thần khí Thất Huyễn Thiên Vũ hình lông chim.

Đây là lần thứ bảy nàng thiêu đốt tinh huyết, sử dụng thần khí. Giờ này, thần niệm của nàng như bị bao phủ bởi tầng mây vô hình, cảm giác mệt mỏi ùa đến nàng như thủy triều khó mà chống lại. Mỗi lần sử dụng thần khí sẽ làm cơ thể nàng thêm yếu, nguyên thần thêm tan rã.

Nhưng Lý Vi Lương không có lựa chọn nào khác, nàng nhạy bén cảm giác được thần sứ thứ nhất của Đại Ngụy đang dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua hư không, sắp giáng lâm chiến trường. Nàng chỉ có thể cắn chặt răng, thêm một bước thôi phát chân nguyên và khí huyết, chuẩn bị ngênh đón chiến đấu sắp tới.

Khi Thất Huyễn Thiên Vũ nở rộ trong lòng bàn tay Lý Vi Lương, thần khí Hư Dạ của thần sứ thứ nhất Đại Ngụy đã xuất hiện trên bầu trời. Đó là một cây trường thương màu đen, bên trên tràn đầy vết rạn thần bí, mỗi vết rạn đều ẩn chứa lực lượng khái niệm hư vô và hư thực, như thể nó kết nối với một vực sâu vô cùng tận.

Vị thần sứ này tên mà Mặc Uyên, lực lượng của vị này có phần giống với võ ý vô pháp của Lý Vi Lương, có thể hóa tất cả vật chất thành hư vô, hoặc để hư vô biến thành thực thể hóa.

Hắn đạp lên gợn sóng, chậm rãi mang theo uy áp hủy thiên diệt địa buông xuống chiến trường. Mỗi dấu chân của hắn đều như khắc lên không gian, làm võ giả thánh giáo xung quanh cảm giác sợ hãi trào dâng.

Thanh trường thương Hư Dạ phát ra ánh sáng âm u, hắc ám sền sệt chảy ra từ những vết rạn trên thân thương, nhuộm bầu trời thành một bức tranh đen trắng.

Khái niệm này bắt nguồn từ Tây Vực Sâu, màu đen sôi trào như thủy triều mãnh liệt cuốn đến. Nơi lực lượng này đi qua, không gian như bị bóp méo, bị thôn phệ. Tầng phòng ngự của ba người Thi Tuyệt, Võ Vô Song và Tư Đồ Lãnh trong nháy mắt hóa thành hư vô, bị nghiền nát.

Nơi mũi thương âm u đảo qua, ngay cả bản thân khái niệm “phòng ngự” và “thực thể”, hai pháp tắc căn bản nhất của vũ trụ cũng bị hư hóa.

Thất Huyễn Thiên Vũ trong tay Lý Vi Lương bùng nổ ánh bảy màu, lông vũ lập tức hóa thành một bàn tay che trời khổng lồ, tóm lấy mũi thương.

Đó chính là bí chiêu cấp 9 vượt đế của nàng – Chích Thủ Già Thiên!

Khác với hai năm trước, nàng giờ đã có thể khống chế tự nhiên chiêu này, bàn tay khổng lồ bảy màu va chạm kịch liệt với trường thương màu đen trong hư không, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.

Ánh mắt Mặc Uyên lạnh lùng, lực lượng hư vô điên cuồng phun trào, ánh thương thêm đen thẫm, như hóa thành hắc xà linh động, uốn lượn trên bàn tay khổng lồ.

Lúc này, bề mặt của bàn tay khổng lồ bao phủ một tầng phù văn thần bí, là lực lượng vô pháp mạnh mẽ, đưa toàn bộ lực lượng của Mặc Uyên về hư vô.

Lý Vi Lương lập tức đạp lên cầu vồng đi ngược dòng nước, mỗi một bước đều tạo thành bảy tầng huyễn cảnh trong hư không – tầng đầu thái cổ thần sơn trấn áp thương ảnh, tầng hai ngân hà cuốn ngược rửa trôi hắc ám…

Trường thương của Mặc Uyên quét ngang, tinh thần huyễn tượng nhanh chóng bị máu tanh nhuộm hóa, biến thành cặn bã tan biến đầy trời.

Cùng lúc này, thần tâm vô địch long của Lý Vi Lương đã chiến đấu cùng tử kim đế ảnh long của Mặc Uyên.

Thất Huyễn Thiên Vũ vạch ra từng tia sáng rực rỡ trong hư không, vô số lông vũ tản ra, như tinh thần lưu chuyển, đẩy lùi bóng thương của Mặc Uyên lại hơn ba mươi dặm.

Thần tâm vô địch long cũng ngẩng đầu thét dài, cộng minh cùng Thất Huyễn Thiên Vũ, hóa ra “Vô Pháp Chi Vực” bao trùm trăm dặm quanh đó, khiến cho toàn bộ thuật pháp, phù trận ở trong không vực này hóa thành bọt nước.

Trường thương Hư Dạ của Mặc Uyên và chiến long của vị này như từ thời không khác lao rất nhanh đến, từng tia thương ảnh, từng cái long trảo sắc bén xuyên thấu thời không, cứng chọi cứng với nắm đấm của Lý Vi Lương.

Xung quanh hai người tầng tầng năng lượng kinh khủng trào ra, không gian như mảnh gương xuất hiện vô số vết nứt, toàn bộ khái niệm bình thường đã sụp đổ trong chiến trường giữa hai người, đám võ giả cấp 8, cấp 9 tạm thời phải lùi xa.

Nhưng theo thời gian trôi đi, Thất Huyễn Thiên Vũ rên rỉ trong lòng bàn tay Lý Vi Lương, sức mạnh bảy màu và quyền ảnh của nàng đang dần bị lực lượng hư vô ăn mòn, thủng lỗ chỗ.

“Đã đến cực hạn sao?” Lý Vi Lương nhíu mày, cuối cùng cắn phá đầu lưỡi nói:

- Bằng vào vô pháp của ta, phá hết thảy hư ảo!

Đám hắc xà đang xuyên thấu phòng ngự của nàng chợt vỡ vụn.

Nhưng những mũi thương hư vô không chỉ đâm từ phía trước tới, chúng hóa thành u ám trường xà, đầy quỷ mị đi khắp bốn phương tám hướng, thậm chí còn đến từ chiều không gian khác, đột kích đầy bất ngờ.

Thần tâm vô địch long của nàng đã bị trường xà đâm xuyên mấy lỗ, long huyết như mưa to trút xuống.

Bản thân Lý Vi Lương cũng không tránh kịp, cánh tay trái bị vạch ra một vết máu rất sâu, máu tươi bắn tung tóe, nháy mắt bị sức mạnh khủng bố bốc hơi.

Cũng vào lúc này, Lý Vi Lương nghe thấy một thanh âm vang lên:

- Nhiếp chính, ta tới!

Đó là tiếng của Vương Sách, ẩn chứa lo nghĩ và lo lắng. Hai vệt sáng nhanh chóng đến gần chiến trường, chính là Vương Sách và đế hạo thần long của hắn. Nơi ánh sáng đi qua, đám u ám trường xà bị xua tan, đánh lùi.

Tâm thần Lý Vi Lương hơi thả lỏng, dù nàng tín nhiệm Vương Sách có hạn nhưng giờ tình thế nguy ngập, bất luận trợ lực nào đều đáng quý. Nhất là đối phương có Hoàng Lôi Thánh Thể, ẩn ẩn cộng minh với nàng, giúp khí huyết đang khô kiệt của nàng hơi khôi phục.

- Ngươi không nên tới đây, cẩn thận cây thương của hắn! Hư thực biến hóa vô cùng quỷ dị.

Lý Vi Lương chỉ cần người này bảo vệ bên hông mình là được. Nàng hít sâu một hơi, ánh bảy màu quanh người một lần nữa tăng vọt như muốn chiếu sáng thế giới hư vô.

Ngay khi nàng điều khiển Thất Huyễn Thiên Vũ, mỗi một cây lông vũ hóa thành một thanh kiếm sắc bén chém về hướng hư không thì bất ngờ, một thanh trường đao đâm xuyên qua bộ ngực nàng! Lưỡi đao đó nháy mắt đánh xuyên cương khí hộ thể của nàng, đánh ra mảng lớn sương máu.

Đây vốn đang trong cấm vực tuyệt đối của nàng, nhưng thanh trường đao kia được thần sứ thứ nhất của Đại Ngụy giúp đỡ, đầu tiên đầy kỳ diệu hóa thực thành hư, tránh khỏi cấm vực ngăn cản, sau đó nhanh chóng chuyển từ hư thành thực, như tia sáng vàng, vô tình đâm xuyên qua ngực nàng!

- Vương Sách, ngươi… ngươi…

Lý Vi Lương miệng phun máu tươi kèm theo vô số mảng nội tạng. Lúc này, thân thể của nàng như là nến tàn trong gió, sợi tóc trắng bạc, làn da nứt ra mạng nhện đầy máu.

Thần tâm vô địch long của nàng cũng gào thét, không tiếc hết thảy đẩy lùi đám u ám trường xà, sau đó quay lại muốn cắn xé Vương Sách.

- Xin lỗi điện hạ, ta cũng là bị ép bất đắc dĩ.

Vương Sách nở nụ cười lạnh lùng, thân hình chớp nhoáng lên, nhanh chóng rời xa. Lúc này, đại quân của Lâm Duệ đã tới, Vô Địch Pháp Vương đã không còn giá trị tồn tại nữa.

Thi Tuyệt, Võ Vô Song, Tư Đồ Lãnh và Lý Cổ Thiền ở phía xa thấy cảnh này thì mí mắt như muốn rách ra. Ánh mắt của họ tràn đầy tuyệt vọng, rồi lập tức chuyển thành nộ hận vô cùng tận, còn có không cam và quyết tuyệt!

Chiến long của họ phát ra tiếng gào chấn động đất trời, những vết thương trên người chúng như bị vô tận chiến ý lấp đầy.

Kiếm vực của Thi Tuyệt lại xuất hiện, kiếm quang như ngân hà đổ xuống. Đao quang hỏa diễm của Võ Vô Song như hóa thành lửa thiêu đốt thế gian, muốn đốt hết hắc ám. Đao trận của Tư Đồ Lãnh một lần nữa ngưng kết, lông vũ như mưa rào trút xuống. Cơ Thần của Lý Cổ Thiền ầm ầm nổ vang, cánh tay máy móc như hóa thành cột chống trời, hóa ra màn bảo hộ cho đồng bọn.

Toàn bộ chiến trường thời khắc này sôi trào, tất cả tướng sĩ Quang Minh thánh giáo cùng rên rỉ, điên cuồng. Bọn họ không để ý đến sinh tử bản thân nữa, đôi mắt đỏ hồng mang theo bi thương và tuyệt vọng vô tận, còn có tín niệm muốn đồng quy vu tận với kẻ địch nữa. Trong bọn họ, những võ giả Hóa Long xông qua màn hỏa lực của liên quân, mạnh mẽ đâm hướng kẻ thù, dù cho thân thể và chiến giáp bị kẻ địch bắn thủng trăm ngàn chỗ, linh kiện bị bắn nổ tung tóe cũng nhất quyết không lùi lại.

Lý Vi Lương ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn về đệ cửu thiên ma nguyên hương ở phía xa xa, đôi mắt đầy tro tàn:

- Phải dừng lại ở đây sao? Nàng muốn đi qua màn trời, đi tới đệ cửu thiên ma nguyên hương, tìm về trí nhớ của nàng, tìm đến thứ làm nàng ngày đêm nhớ nhung, lo lắng nhưng chung quy không làm được rồi.

- Chích Thủ Già Thiên! Ta muốn vạn vật nghe theo ý của ta!

Lý Vi Lương bỗng nhiên cắm Thất Huyễn Thiên Vũ vào tim, lông vũ hòa cùng huyết mạch nàng, địa mạch cả đảo Hoàng Sơn ầm ầm sôi trào.

Thất Huyễn Thiên Vũ bùng sáng mạnh, vô số ánh sáng bảy màu một lần nữa hội tụ thành một bàn tay khổng lồ, bao trùm cả đảo.

Lúc này, sinh mệnh của Lý Vi Lương đang nhanh chóng trôi đi, ý thức của nàng cũng dần mơ hồ, mỗi lần hô hấp đều mang đi mảnh vụn nội tạng, giờ trong mắt nàng chỉ còn không cam và quyết tuyệt.

- Phá vây! Tất cả mọi người phá vây cho ta!

Lúc này tướng sĩ Bắc Thịnh Giáo Khu kinh ngạc phát hiện, thương thế trên người họ nhanh chóng lành lại, khí huyết suy bại của họ cũng nhanh chóng khôi phục.

Tia sáng của Thất Huyễn Thiên Vũ đan xen cùng máu tươi của Lý Vi Lương, hóa thành một cầu vồng nối liền đất trời, kết nối đảo Hoàng Sơn với một địa điểm trên mặt biển cách đó 200 dặm.

Ở nơi xa, Mặc Uyên - thần sứ thứ nhất của Đại Ngụy ánh mắt lạnh nhạt, trường thương Hư Dạ trong tay hắn một lần nữa đâm xuyên hư không, chuẩn bị xuyên thủng mi tâm Lý Vi Lương.

Nhưng vào lúc này, Mặc Uyên hơi ồ lên kinh ngạc. Hắn phát hiện có một lực lượng mộng ảo vô cùng thuần túy bộc phát trên người Lý Vi Lương, để nguyên khí, khí huyết vốn đang suy kiệt cùng cực của Lý Vi Lương trong nháy mắt khôi phục không ít.

Mặc Uyên còn phát hiện trên người hắn, khái niệm thần lực đến từ Tây Vực Sâu trong nháy mắt bị rút sạch. Khái niệm hư vô và hư thực của hắn vốn đạt đến 90%, trong nháy mắt chỉ còn lại 70%.

“Thần?” Mặc Uyên không khỏi sợ hãi, trong nháy mắt sinh ra khủng hoảng, chẳng lẽ Thần của hắn đã biết chuyện hắn giao dịch với Hy Vọng Thiên Tôn?

Cũng trong nháy mắt này, Mặc Uyên đột nhiên giật mình, hình như nhận thấy điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía bắc.

Ở cuối chân trời phía bắc, đầu tiên là một vòng sáng óng ánh phá không ra, tựa như nắng bình minh chớm sáng, vạch phá vô tận hắc ám.

Ngay sau đó, một dòng lũ sắp thép trùng trùng điệp điệp đến, tổng số 16900 chiến hạm thiên ma, khí thế như tinh hà treo ngược, vắt ngang bầu trời, rộng lớn bàng bạc, chấn nhiếp nhân tâm.

Mỗi một chiến hạm đều rạng rỡ huy hoàng, phù văn và mạch năng lượng đan xen cùng nhau, phóng ra ba động mãnh liệt làm không gian xung quanh vặn vẹo rung động, như thể thiên địa tru tréo dưới uy áp vô cùng này.

Các chiến hạm như các tòa thành di động, pháo diệt tinh ở đầu chiến hạm vận sức sẵn sàng, như thể sẵn sàng xé ra bầu trời, năng lượng bàng bạc như sóng lớn ập đến làm người kính sợ.

Để người chú ý hơn cả là phía trên hạm đội có một con chim lửa vỗ cánh bay cùng, quanh người nó hừng hực lửa cháy, mỗi phiến lông vũ đều là kim loại đúc thành, lập lòe ánh sáng chói mắt, tựa như mặt trời buông xuống, chiếu rọi bốn phía.

Mà ở trên hỏa điểu, một bóng hình vàng óng sừng sững sừng sững, quanh thân hắn ánh vàng lượn lờ, huy hoàng chói mắt như Thần giáng thế.

Hắn quan sát chiến trường bên dưới, đầu ngón tay điểm nhẹ, lực lượng thanh tịnh như gợn sóng khuếch tán ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ chiến trường. Nơi lực lượng này đi qua, năng lượng cuồng bạo bị vuốt xuống, linh năng và ma pháp đang tàn phá bị thanh tẩy, thậm chí chiến đấu của võ giả cấp 9 cũng lắng lại, nhanh chóng tiêu tan dưới lực lượng này. Tất cả phân tranh trong nháy mắt hóa thành tĩnh lặng.

- Dưới lực lượng thanh tịnh, vạn vật quy ninh.

Một thanh âm kiên định, như truyền đến từ nơi sâu trong hỗn độn, như tiếng trời, quanh quẩn bên tai mỗi người. Thân ảnh vàng óng kia như hòa cùng trời đất làm một thể, phảng phất biến thành chúa tể quyết định vùng trời đất này.

Trên chiến trường, năng lượng vốn kịch liệt đối kháng, chùm sáng đan xen giờ như bị ấn nút dừng lại, tất cả hóa thành bình tĩnh, tan biến.

Còn có một cỗ áp lực bao phủ toàn bộ chiến trường đảo Hoàng Sơn, cũng không phải áp lực vật lý hay uy hiếp tinh thần, mà là rung động từ pháp tắc! Tất cả võ giả, thậm chí cả chiến long cũng cảm thấy kiềm chế, gò bó trước đó chưa từng có.

- Đó là?

Huyết mạch trong cơ thể Lý Vi Lương đột nhiên rung lên, con ngươi nàng co rút lại, ánh mắt không tự chủ được nhìn về bóng hình vàng óng kia. Trong lòng nàng dâng lên rung động khó lòng diễn tả, như thể bánh răng vận mệnh lặng lẽ vận chuyển vào lúc này.

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện