Dịch: Tâm Tro Ý Nguội

Vạn Lôi Nguyên Quân vẻ mặt nghiêm túc, sử dụng khái niệm tâm linh và lôi vực, tạo thành điện từ trường như trong lời thiên ma, quan sát hạm đội khổng lồ đang hạ xuống.

Trong hạm đội này, không chỉ khí thế của hơn mười nghìn võ giả Hóa Long vô cùng ngưng tụ, thanh thế khiếp người, còn có dòng lũ tín ngưỡng của cả mấy triệu tế ti gộp lại mênh mông như mặt trời. Vạn Lôi Nguyên Quân còn cảm giác được một cỗ khí tức vô cùng khủng khiếp trong hạm đội. Cỗ khí tức này ẩn chứa lực lượng quang minh vô cùng tận, thâm thúy như Vực Sâu, phảng phất trời đất không thể dung nạp.

Vạn Lôi Nguyên Quân khẽ nhướng mày, theo bản năng định tìm hiểu thêm về cỗ khí tức này thì tâm thần hắn chấn động mạnh mẽ, trong tâm linh trông thấy một con mắt vàng óng nhìn về hướng mình. Nàng cảm thấy toàn thân phát bỏng, cả người như muốn bùng lên tự thiêu.

- Là Vực Sâu! Là thần uy!

Vạn Lôi Nguyên Quân vội giật mình thu nhiếp lại thần niệm bản thân. Trong nội tâm của nàng tràn ngập chấn động, thầm nghĩ Minh Vương là Thiên Vực Sâu thật! Là Thanh Tịnh Chi Chủ đã đánh lùi Mộng Ảo Thiên Tôn trong màn trời nhân tạo!

Cùng lúc đó, Vạn Lôi Nguyên Quân cũng cảm ứng được một tia thần niệm kêu gọi của “Quang Minh Hiền Chủ” Củng Bá Nam.

- Đi thôi, Minh Vương điện hạ triệu kiến chúng ta.

Nàng bay thẳng lên không, tiến lên theo hướng Củng Bá Nam chỉ dẫn.

Vạn Diễm Cư Sĩ hừ nhẹ một tiếng, bay theo sát phía sau Vạn Lôi Nguyên Quân. Trong lòng hắn vừa nghi hoặc vừa giận dữ, chẳng lẽ Minh Vương cấu kết với vực ngoại thiên ma? Muốn mượn nhờ sức mạnh của vực ngoại thiên ma cướp lấy quyền vị trong tay họ sao? Sắc mặt Ngưu Đào vô cùng khó coi, hắn nắm chặt tay lại, đốt ngón tay trắng bệch, nhìn hạm đội khổng lồ trước mắt mà ẩn ẩn sinh ra dự cảm không tốt.

Bọn họ nhanh chóng đến trước một chiến hạm khổng lồ, đó là liệt tinh hạm của thiên ma. Trên thân hạm khắc hai chữ Huy Hoàng, đây hẳn là tên của chiến hạm này. Vạn Lôi Nguyên Quân nhận ra đây không phải loại chiến hạm thông dụng ở Liên Bang, mà là loại tăng cường, chuyên làm kỳ hạm trong quân.

Cửa khoang chiến hạm mở rộng, lộ ra đường nối với dãy tường bạc, hai bên đứng đầy chiến sĩ thần quân mặc chiến giáp, ánh mắt bọn họ lạnh lùng, tay cầm vũ khí, trang nghiêm đứng đó. Ở phía xa đường nối lấp lánh ánh sáng u lam, như thể đường nối đó thông về thế giới khác vậy.

Thiên Hương Thần Sứ đứng ở cửa khoang, lạnh lùng nhìn xuống bọn họ:

- Ba vị, mời đi theo ta!

Ba người hơi nhìn nhau rồi mang theo tâm tình khó hiểu tiến vào. Bọn họ đi theo Thiên Hương Thần Sứ, thông qua đường nối thật dài tiến vào trung tâm chiến hạm – đó là một đại sảnh hùng vĩ.

Đại sảnh mái vòm cao ngất, bên trên khảm nạm vô số bảo thạch như trời sao, tản ra ánh sáng nhu hòa và uy nghiêm. Ở chính giữa đại sảnh là một thần tọa bằng kim loại, đứng sừng sững trên cao.

Minh Vương của bọn họ mặc chiến giáp Ẩn Long, ngồi nghiêm chỉnh trên đó, quanh người lấp lánh thánh lôi và kiếp hỏa, hóa thành chín vòng ánh sáng, chiếu rọi toàn bộ đại sảnh.

Thời khắc này, các vị thần sứ, pháp vương, đô chủ tế trang nghiêm đứng hai bên Minh Vương. Thần sắc của họ vô cùng cung kính trang nghiêm, vì vậy bầu không khí trong sảnh cũng trang nghiêm theo, ngưng trọng vô cùng.

- Tham kiến Minh Vương điện hạ!

Vạn Diễm Cư Sĩ hơi run lên, phát hiện tình huống có chút không đúng. Trong những người này, dù là Trí Tuệ Thần Sứ Tiêu Tinh Dật có chút thân cận với hắn, hay là Trấn Ma Thần Sứ Phòng Quân Hạo tâm cao khí ngạo thì đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thần thái cung kính vô cùng, không ai liếc mắt nhìn hắn.

Vạn Diễm Cư Sĩ vốn muốn chất vấn Minh Vương vì sao lại cấu kết với vực ngoại thiên ma, hạ lệnh hoang đường như vậy nhưng lời đến bên miệng rồi lặng lẽ nuốt lại, tuân theo giáo lễ Quang Minh thánh giáo nửa quỳ bái kiến Minh Vương. Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, muốn hiểu rõ tình thế trước đã, hiểu rõ những người xung quanh là bị làm sao vậy?

Lâm Duệ liếc nhìn 3 người mới vào, hơi gật đầu nói:

- Đứng lên đi.

Thanh âm của hắn như hỗn độn, trầm thấp uy nghiêm, mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự, xông thẳng vào linh hồn người nghe:

- Kể từ hôm nay, lệnh Phương Sùng Sơn làm hồng y đô chủ tế khu Thanh Nham Châu Giáo Khu, lệnh Lý Thương Hải làm hồng y đô chủ tế khu Vân Lan Châu Giáo Khu, lệnh Vương Vân Tiêu làm hồng y đô chủ tế Xích Thủy Châu Giáo Khu, lệnh Triệu Trường Hà làm hồng y đô chủ tế Linh Nhạc Châu Giáo Khu, lệnh Tôn Chính Dương làm hồng y đô chủ tế Thụy Trạch Châu Giáo Khu, lệnh Ngô Thanh Phong làm hồng y đô chủ tế Mộc Dương Châu Giáo Khu. Còn về Đảo Sắt Giáo Khu thì do Trần Thiên Tường quản lý.

Theo thanh âm của Lâm Duệ vang lên, nháy mắt đại sảnh vang lên tiếng kinh hô nhè nhẹ, mọi người không khỏi nhìn nhau.

Ba người Vạn Diễm Cư Sĩ thì vô cùng chấn động, ngẩng đầu lên nhìn Minh Vương. Minh Vương vừa ra lệnh bổ nhiệm là các giáo khu dưới trướng bọn họ.

Lâm Duệ cũng đưa mắt nhìn về bọn họ, hắn chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ một tia Thánh Lôi Kiếp Hỏa, hào quang rực rỡ như thể có thể xuyên thủng tất cả hư ảo.

- Phó giáo chủ Vạn Diễm Cư Sĩ, phó giáo chủ Vạn Lôi Nguyên Quân và Thần Lực Pháp Vương Ngưu Đào từ giờ trở về tổng đàn, hiệp trợ bản vương xử lý giáo vụ. Thánh giáo hiện giờ loạn trong giặc ngoài, đứng bên bờ sinh tử tồn vong, cần gấp trên dưới một lòng, cùng chống lại ngoại địch. Ba vị là trụ cột xưa nay trong giáo, là niềm tin của tín đồ, mong các ngươi hết lòng giúp đỡ ta, đồng tâm hiệp lực, trọng chấn thánh giáo, tuyên dương giáo nghĩa, chớ phụ chờ mong của tín đồ.

Vạn Diễm Cư Sĩ trong nội tâm tràn đầy giận dữ, Minh Vương điều bọn họ về tổng đàn, còn không cho chức vụ thực tế, đây không chỉ là muốn thu hồi quyền lực trong tay họ, còn hất bọn họ sang một bên nữa!

Thần Lực Pháp Vương Ngưu Đào cũng cau mày lại, trong mắt lóe lên cảm giác cực kỳ không cam lòng và phẫn uất.

Nhưng ngay khi hai người bọn họ định lên tiếng kháng nghị, một cỗ thần niệm và ý chí mênh mông như biển lớn, tràn ra từ Minh Vương, thánh lôi và kiếp hỏa đan xen tạo thành từng vòng ánh sáng, như mặt trời hừng hực chiếu sáng, tỏa sáng cả đại sảnh, tỏa sáng cả nội tâm của họ.

Thánh lôi như long, kiếp hỏa như phượng, cả hai quấn quít cùng nhau, bột phát ra lực lượng hủy diệt và tịnh hóa mạnh mẽ, như thể có thể thiêu đốt tất cả ô uế và hắc ám trên thế gian.

Ý chí của Minh Vương như dòng lũ không thể ngăn trở, tràn lan ra bên ngoài chiến hạm. Trên bầu trời chiến hạm tràn ngập ánh vàng, làm cho màn đêm bỗng sáng bùng lên như ban ngày.

Từng tia thánh lôi thô to như cự long qua lại giữa tầng mây, mỗi một lần đánh xuống đều mang theo uy nghiêm thanh tẩy thế gian, nháy mắt nơi nó đi qua, không khí bị điện ly phát ra thanh âm tích tích không ngừng.

Kiếp hỏa hừng hực thì hóa thành biển lửa mãnh liệt, tùy ý xoay tròn, nhiệt độ cao nóng bóng để không gian xung quanh vặn vẹo biến hình, như là muốn thiêu đốt tất cả vậy.

Sức mạnh thanh tịnh thì như ánh sáng tinh khiết, gột rửa hết thảy hư ảo và tạp niệm của sinh linh xung quanh.

Cơn sóng khái niệm, thần lực như thủy triều vô hình, từng đợt, từng đợt ập đến đông đảo tế tự và hộ giáo thần quân đang đứng chờ bên dưới ở bến tàu. Tâm linh của họ như được gió xuân nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng đầy rung động và gợn sóng, bọn họ cảm nhận được yên tĩnh trước kia chưa từng có, trong lòng tràn ngập kính sợ thuần túy với Minh Vương.

Đông đảo tế tự và hộ giáo thần quân chỉ sau một hô hấp, nhao nhao không tự chủ được quỳ rạp xuống đất, sắc mặt đầy cung kính:

- Minh Vương điện hạ thần uy vô lượng, chiếu rọi cổ kim!

Bọn họ thần phục từ tận đáy lòng, trong lòng ngoài kính sợ và thành kính ra thì không có chút tạp niệm nào khác.

“Đây là?” Vạn Diễm Cư Sĩ trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, trong lòng cũng chỉ còn lại chấn kinh và kính sợ, thân thể của hắn hơi run, đầu cúi sâu xuống thể hiện thần phục.

- Vạn Diễm xin nghe theo mệnh lệnh của giáo chủ.

Vị ngồi trên thần tọa rõ ràng là một vị Vực Sâu, một vị Thần!

Minh Vương là Thanh Tịnh Chi Chủ, là Thiên Vực Sâu!

“Thần Lực Pháp Vương” Ngưu Đào cũng cúi thật sâu, không dám nhìn thẳng Minh Vương:

- Ngưu Đào tuân mệnh, nguyện vì thần giáo xông pha khói lửa, quyết không chối từ!

Hắn không thể không cúi đầu, vì vị Thần ngồi trên kia để hắn không thể nhìn thẳng. Toàn bộ phẫn uất, không cam lòng và ham muốn dẫn dắt Đảo Sắt Giáo Khu độc lập của hắn nhanh chóng tiêu tan. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả phản kháng đều là phí công, không thực tế, đầy hoang đường và nực cười!

Tâm tư Ngưu Đào sáng tỏ, hắn biết nếu mình còn dám ngỗ nghịch ý của Minh Vương, hắn nhất định sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hơn nữa những tế tự và hộ giáo thần quân hắn tụ tập bên dưới bến tàu, lúc này đã hoàn toàn thần phục trước thần uy của Minh Vương. Chút dã tâm của hắn đã biến thành bọt nước, không thể thực hiện được.

Các vị thần sứ, pháp vương và đông đảo tế tự ở đây cũng nhanh chóng cúi đầu hành lễ với Minh Vương. Bọn họ đều khâm phục khí phách và thủ đoạn của Minh Vương, cũng hơi lo lắng trong lòng.

Nếu lần này Quang Minh thánh giáo chinh chiến Bắc Thịnh Giáo Khu giành được thắng lợi, như vậy sẽ chấm dứt tình trạng chia bè kết phái, 3 tỉ tín đồ khổng lồ một lần nữa tụ về dưới trướng Minh Vương, khôi phục lại thanh thế thời giáo chủ thứ 7.

Nhưng trận chiến này sẽ thắng sao? Theo như tình huống, chiến cuộc rất không khả quan, có thể Hy Vọng Thiên Tôn đã tự mình ra tay. Mà ngoài vị này ra, có thể có những vị Thần khác tham gia, ví như Nam Vực Sâu.

Minh Vương của bọn họ dù đã tạo thành vực sâu trên màn trời nhưng nói thật còn chưa hoàn toàn lên cấp Thần, hắn có thể lấy một địch hai, đẩy lùi hai kẻ địch mạnh mẽ sao?

- Rất tốt!

Lâm Duệ hài lòng nhìn ra ngoài:

- Hộ Giáo Pháp Vương, theo như kế hoạch đã định, an bài tín đồ bảy giáo khu lớn lên tinh hạm, tiếp nối với trận hình Chu Hữu Hằng bày sẵn.

Ba vị này không hoàn toàn tuân thủ lệnh của tổng đàn, không triệu tập hết thuộc hạ dưới trướng, đều có bảo lưu.

Vạn Lôi Nguyên Quân và Vạn Diễm Cư Sĩ chỉ mang đến 127 chiến hạm có di chuyển độ cong và khái niệm hoành lực trường, thêm vào 820 võ giả Hóa Long, 35000 tinh anh cấp 4 trở lên.

Đảo Sắt Giáo Khu chỉ tập kết 20 chiến hạm thiên ma, 12000 tế ti, 45000 hộ giáo thần quân.

Nhưng Lâm Duệ tha thứ vì hắn cho ba người này thời gian có hạn, ba người cũng đã thể hiện thái độ thần phục với hắn nên không cần thiết quá xét nét.

Lúc này, Lâm Duệ đưa mắt nhìn hướng Nam Châu, dùng thông tin lượng tử liên hệ với Lâm Hi: Tiểu Hi, tình hình Nam Châu sao rồi? Tình hình của mẹ và Bắc Thịnh Giáo Khu sao rồi?

Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Xin lỗi anh trai, em vẫn chưa thu được thông tin cụ thể nào. Khái niệm hy vọng và sát lục của Hy Vọng Thiên Tôn bao phủ toàn bộ phía bắc Nam Châu, để mạng lưới tình báo của em bị tê liệt hoàn toàn.

Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Giờ tất cả máy truyền tin cứ khởi động là hỏng. Dù là flycam không người lái, có hệ thống ẩn hình tiên tiến nhất của quân đội cũng không thể truyền tín hiệu ra ngoài được, vừa vào đó là mất sóng. Cục quản lý dị thể vẫn chưa thể khôi phục các trạm truyền tin lượng tử, sóng điện tử cơ bản nhất cũng không truyền ra được. Giờ Nam Châu như một vùng cách biệt, không thể thu được chút tin tức nào.

Hạ Mạt Thiển Niệm (Lâm Hi): Em vừa rồi thử dùng du thuyền tốc độ á quang, ẩn thân tiến vào nhưng vừa áp sát hải vực phía bắc Nam Châu đã bị Hy Vọng Thiên Tôn phát hiện. Vị này dùng thần uy đè ép, em không dám tiến vào.

Lâm Duệ hơi nhíu mày: Không vội! Đừng vì nhỏ mất lớn, bọn họ muốn dụ anh tiến vào Nam Châu, trước khi anh đến, mẹ sẽ không sao đâu.

Lâm Duệ vừa nhắn tin thì hơi giật mình nhìn ra bầu trời bên ngoài chiến hạm.

Tầng mây bên ngoài vốn bình tĩnh đột nhiên nhanh chóng xoay chuyển, như có một lực lượng vô hình mạnh mẽ khuấy động, lập tức một lỗ hổng khổng lồ bị xé ra, muôn vàn ánh sáng rực rỡ từ trong lỗ hổng xuất hiện, chiếu rọi bên dưới.

Tia sáng nóng bỏng mà lóa mắt, như là một vầng mặt trời sinh ra trong tầng mây, làm cho tất cả mọi người không nhịn được nheo mắt lại, muốn nhìn thấy rõ vật khổng lồ trong ánh sáng đó nhưng tạm thời chưa thể nhìn rõ.

“Đó là gì vậy?” Vạn Diễm Cư Sĩ nhíu chặt mày lại, hắn nhìn tia sáng chiếu đến mà nảy sinh cảnh giác.

Vạn Lôi Nguyên Quân thì tâm tình gợn sóng, nàng dùng khái niệm “tâm linh” và “lôi vực” cảm nhận cỗ lực lượng mới đến này, con ngươi co rút lại: "Là chuẩn Vực Sâu! Hình như là binh khí vực sâu của vực ngoại thiên ma!"

Nàng có thể cảm giác được các khái niệm “quang minh”, “phổ chiếu”, “thiêu đốt” và “tài quyết” mạnh mẽ của nó có liên quan đến mặt trời, mỗi loại khái niệm đều trên 85%!

Lâm Duệ nheo mắt lại thầm thì:

- Là Đại Nhật Kim Ô!

“Chân như thiên nhãn” ở mi tâm của hắn đã thấy rõ cảnh tượng trong mây, đó là một thân hình to lớn, do máy móc kết hợp với sinh vật. Thân thể của nó vô cùng to lớn, như là một con chim kim loại khổng lồ, hai cánh giang rộng đến hơn 7000m. Thân thể của nó thiêu đốt lửa lớn hừng hực, mỗi phiến lông lấp lánh ánh sáng kim loại, như là vật chất mặt trời ngưng tụ thành hình.

Chân như thiên nhãn của Lâm Duệ có thể nhìn thấu kết cấu máy móc tinh vi của nó, bộ phận cơ giới đan xen cùng huyết nhục, tạo thành chỉnh thể kinh khủng, tráng lệ.

Ở đầu chim của nó, hai mắt lớn như hai hằng tinh hừng hực thiêu đốt, toát ra thần uy hủy thiên diệt địa. Cái nhìn chăm chú của nó như thể có thể đốt sạch thế gian. Mỗi cái vỗ cánh của nó mang theo gió lửa mãnh liệt, làm không khí xung quanh không ngừng vặn vẹo.

Ở chân của nó có ba vuốt trảo lớn, bề mặt vuốt trảo lấp lánh ánh sáng kim loại bóng loáng, nhìn như từng thanh liêm đao khổng lồ, sắc bén vô cùng, như thể mỗi cái vung lên cũng có thể xé rách vật chất cứng rắn nhất thế gian. Không gian xung quanh những vuốt trảo này bị bóp méo thành vòng xoáy, tia sáng ở đó chiết xạ, uốn lượn, tạo thành hiệu quả thị giác quỷ dị, làm cho người nhìn đầu váng mắt hoa.

Đó rõ ràng là hình tượng Đại Nhật Kim Ô trong thần thoại phương đông!

Đại Nhật Kim Ô này chậm rãi hạ xuống trên đỉnh đầu chiến hạm Huy Hoàng, thân thể khổng lồ của nó gần như che kín bầu trời, lại không ngừng phát ra nhiệt độ cao. Mỗi nơi nó đi qua, không khí như bị nhen lửa, xì xèo liên tục vang lên.

Quanh thân nó còn có một tầng năng lượng vàng óng, trường năng lượng này không ngừng mở rộng ra ngoài, tạo thành từng vòng gợn sóng vàng rực, làm cho không gian xung quanh nhộn nhạo như nước.

Vạn Lôi Nguyên Quân không nhịn được lên tiếng trước, trong thanh âm của nàng tràn đầy nghi hoặc:

- Minh Vương điện hạ, xin hỏi đây là?

Nàng không chỉ cảm nhận được hỏa điểu cực lớn này khí tức vô cùng mạnh mẽ, còn cảm ứng được Minh Vương và hỏa điểu này liên kết cùng nhau, còn ẩn ẩn hô ứng với chiến long của Minh Vương ở nơi sâu trong chiến hạm.

Đó là huyết mạch công minh, lại rất sâu đậm. Mỗi động tác, mỗi một lần hô hấp của Đại Nhật Kim Ô phù hợp hoàn mỹ với Minh Vương. Trên người Đại Nhật Kim Ô tỏa ra lực lượng hùng hồn cũng hô ứng với Thánh Lôi Kiếp Hỏa và sức mạnh khái niệm thanh tịnh.

Một người một chim này phát ra áp bức vô hình, làm cho toàn bộ tế tự và hộ giáo thần quân hô hấp dồn dập, tim đập rộn lên, cổ họng như bị người tóm chặt.

Lâm Duệ cũng cảm thấy nghi hoặc, ngay khi hắn định lên tiếng thì Từ Mộng Nhiên nhắn tin cho hắn: Lâm đổng, hẳn là ngươi đã thấy lễ vật của chúng ta?

Lâm Duệ không khỏi chấn động: Đây là binh khí vực sâu do Đông Á nghiên cứu sao?

Theo như tin tình báo hắn nắm giữ, Đông Á chia làm mấy hướng nghiên cứu binh khí vực sâu, thuần cơ khí là kế hoạch Cơ Giới Long Thần, nửa sinh vật nửa cơ khí là Thái Cổ Thần Điểu (chu tước).

Từ Mộng Nhiên: Nói bậy. Đây là thành quả nghiên cứu của tập đoàn Sâm Lâm các ngươi, không có bất cứ liên quan gì đến Đông Á chúng ta. Đại Nhật Kim Ô này điều chỉnh theo DNA của ngươi, ngươi có thể dung nhập tinh huyết của mình, củng cố liên kết với nó, tăng thêm lực lượng cho nó.

Lâm Duệ mỉm cười nói: Đa tạ, vô cùng cảm kích!

Từ Mộng Nhiên sở dĩ nói như vậy là không muốn gánh chịu trách nhiệm sau này. Còn về DNA vị này nói đến là số liệu Đông Á thu được khi Lâm Duệ tham gia nghiên cứu kế hoạch X của Đông Á.

Nửa năm trước, Lâm Duệ đã đạt được hiệp nghị với Đông Á, toàn bộ nghiên cứu về huyết mạch, nguyên chất và nguyên hạch của hắn đều tập trung ở phòng nghiên cứu thực trang Duệ Phương, để tránh bị lộ tin tức. Đây là chuyện không thể làm khác được, thực trang của Lâm Duệ và hai em gái, còn có chiến long của họ nữa, đều cần kỹ thuật và nhân lực của Đông Á ủng hộ. Lâm Duệ chỉ có thể đặt các nghiên cứu này dưới tầm trông nom của mình.

DNA mà bên Đông Á nắm giữ hẳn là DNA thời đầu của hắn, bọn họ lợi dụng DNA này để chế tạo Đại Nhật Kim Ô.

Từ Mộng Nhiên: Nhớ kỹ, sau khi chiến đấu xong cho chúng ta một phần kết quả chi tiết, điều này rất có lợi cho chúng ta hoàn thiện binh khí vực sâu. Thật ra lần này chúng ta vô cùng mong đợi xem khái niệm hoành lực trường trong tay Lâm đổng mạnh đến đâu. Đến lúc đó, Đại Nhật Kim Ô này cũng được tăng phúc, trên lý thuyết nó sẽ chịu được sức mạnh 99% khái niệm, không biết có thể đạt được không đây?

Từ Mộng Nhiên: Còn có bản thân ngươi nữa, sẽ mạnh đến đâu dưới khái niệm hoành lực trường ủng hộ đây? Đối với Liên Bang, những thông tin này vô cùng quan trọng.

Lâm Duệ nhìn hỏa điểu trôi nổi trên tinh hạm của hắn, trong mắt lóe lên tia vui mừng. Nó có thể mạnh lên dưới khái niệm hoành lực trường tăng phúc sao? Có thể thấy Đông Á bỏ không ít vốn cho hắn, đúng là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.

Lâm Duệ vốn dự đoán lần này khả năng hắn chiến thắng là năm ăn năm thua. Giờ có thêm Đại Nhật Kim Ô này, phần thắng của hắn sẽ nhiều hơn, cũng có thể bảo lưu được một chút.

Từ Mộng Nhiên: Đúng rồi, Tạ hội trưởng đã đến Bắc Thịnh Giáo Khu, hắn đang dò xét tình báo.

Con ngươi Lâm Duệ hơi sáng lên, thầm nghĩ đây là niềm vui bất ngờ: Như vậy phía Bắc Thịnh sao rồi? Vô Địch Pháp Vương sao rồi?

Lúc này, Từ Mộng Nhiên đang ở trong một chiến hạm cách đó cả mấy chục ngàn dặm, con ngươi hơi nheo lại, thầm nghĩ khả năng cao siêu toán của họ đã phán đoán đúng, “Vô Địch Pháp Vương” Lý Vi Lương rất có thể là Phó Tuyết Nhàn, là mẹ của Lâm Duệ! Nếu không không thể giải thích được vì sao Lâm Duệ lại để ý đến Bắc Thịnh Giáo Khu như vậy, thậm chí không tiếc đưa thân vào nguy hiểm, thân chinh Nam Châu.

Từ Mộng Nhiên lại nhìn về hướng bầu trời. Cũng quái lạ thật, lần này các vị Thần bỏ mặc hạm đội khổng lồ của Liên Bang hạ xuống Thiên Cực tinh, không chút phản ứng, đúng là quá khó tin.

Từ Mộng Nhiên: Ngươi không cần lo lắng, tình huống Bắc Thịnh Giáo Khu vẫn tốt. Vô Địch Pháp Vương vốn định tập kích hạm đội Đại Liêu nhưng khi đôi bên sắp tiếp chiến, Vô Địch Pháp Vương đột nhiên cảm giác được tình huống không ổn, thống lĩnh toàn quân lui lại, không giẫm vào cạm bẫy.

Từ Mộng Nhiên: Nhưng ba nước Liêu Ngụy Thịnh lập tức truy kích, đã vây kín bọn họ ở đảo Hoành Sơn, phía bắc Lâm Châu. Ta dự tính trước khi ngươi dẫn quân đến, Vô Địch Pháp Vương hẳn là vẫn an toàn nhưng ngươi không thể dây dưa quá lâu. Nếu như Hy Vọng Thiên Tôn và Nam Vực Sâu ra tay, có thể nháy mắt hủy diệt nàng ta.

Lâm Duệ nhìn những tin nhắn này, thầm nghĩ phán đoán của mình giống với Từ Mộng Nhiên. Hắn lấy lại tinh thần, nhìn về phía các vị thần sứ, pháp vương, hồng y đô chủ tế, hồng y chủ tế:

- Đây là Đại Nhật Kim Ô, binh khí vực sâu do tập đoàn Sâm Lâm của ta chế tạo!

Ánh mắt Lâm Duệ như điện, đảo qua đám người:

- Các vị, bản vương đã nhận được tin tình báo chính xác. Vô Địch Pháp Vương và đại quân chủ lực của mình đang bị vây khốn ở đảo Hoành Sơn. Ta thân là Minh Vương, gánh chịu tín ngưỡng của 3 tỉ tín đồ, không thể ngồi nhìn không để ý tới được.

Hắn giơ tay vung lên, Thánh Lôi Kiếp Hỏa quanh người bùng cháy, chín vòng ánh sáng càng thêm mãnh liệt:

- Truyền lệnh của ta, toàn quân lập tức lên đường, gấp rút tiếp viện Bắc Thịnh Giáo Khu!

Sau khi Lâm Duệ ra lệnh, chỉ 60 hô hấp sau, toàn bộ hạm đội bắt đầu hành động.

Tổng số 16900 chiến hạm đồng thời khởi động động cơ, tạo đường nối, chỉnh tề uốn lượn quanh bề mặt Thiên Cực tinh, như một con cự long uốn lượn trong tinh không. Năng lượng ba động khổng lồ khuấy động tinh không, tạo thành từng vòng gợn sóng không gian, tinh không xung quanh bắt đầu vặn vẹo, biến ảo, như hóa thành một bức tranh sơn dầu.

….

Cùng lúc đó, ở trên khoảng không của Nam Châu, ở nơi mây mù cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm nổ vang, thân ảnh hai vị Vực Sâu như ẩn như hiện.

Hy Vọng Thiên Tôn thân hình cao lớn nguy nga như núi, lặng yên đứng đó. Trên người hắn là chiến giáp đỏ hồng, phủ đầy phù văn cổ xưa, mỗi đường vân như máu tươi và sức mạnh hy vọng đan xen.

Dưới cặp mũ giáp là đôi mắt thâm thúy, sáng rực nhìn về phía bắc, trong ánh mắt tràn ngập lực lượng sát lục và hy vọng, nơi ánh mắt hắn đảo qua, hư không rung động như thể thiên địa cũng không chịu được cái nhìn của hắn.

- Vị khách của chúng ta tới rồi!

Hy Vọng Thiên Tôn lạnh lùng lên tiếng, thanh âm như phán bản án tử, vang lên từ cửu u địa ngục. Hắn đã trông thấy hạm đội khổng lồ 16900 tinh hạm, đang dùng độ cong di chuyển, tạo thành sóng hư không, dần đến gần.

Hạm đội này kéo theo tia sáng, phần đuôi là hư không nhăn nheo như thể vết thương của vũ trụ. Động cơ khúc dẫn tạo thành nhiễu loạn dẫn lực, không ngừng chấn động trong hư không, tạo thành gợn sóng mắt thường cũng có thể thấy được trong không gian, như một bức tranh vặn vẹo trong vũ trụ.

Thần khu của Nam Vực Sâu cũng vô cùng to lớn, uy nghiêm bất phàm. Toàn thân của hắn bao bởi một ngọn lửa bất diệt, tỏa ánh tím, như là vực sâu vô tận, mang theo khí tức đốt diệt tất cả, làm người nhìn mà phát khiếp, cũng che đi diện mạo của hắn, tôn thêm vẻ thần bí khó lường cho hắn.

Thanh âm Nam Vực Sâu đầy bình tĩnh, như thể thế gian này không có gì có thể đánh động tâm tình hắn:

- Xem ra đúng như ngươi sắp đặt. Chỉ mong ngươi không nuốt lời.

Nam Vực Sâu cũng không để tâm đến hạm đội khổng lồ đang đến gần, không quan tâm đến vị Thiên Vực Sâu kia!

Hắn thấy, trận chiến kế tiếp không cần phải nhìn, cũng không phải hắn khinh thường vị Thanh Tịnh Chi Chủ kia, mà là hắn thấy rõ sách lược của di đảng Đại Nhật. Bọn họ cũng không cần chính diện đánh bại vị Thiên Vực Sâu mới xuất hiện này, chỉ cần không ngừng ép Lâm Duệ sử dụng lực lượng đại nhật, liên tục chiến đấu cường độ cao để Đại Nhật Thiên Tôn thức tỉnh trên người Lâm Duệ là được.

Kiêng kỵ của Mộng Ảo Thiên Tôn là mong đợi của Đại Nhật Thiên Tôn, đối với những vị Thần hàng dưới như hắn, thắng bại trận chiến này có như nào thì cũng không ảnh hưởng đến họ.

Hy Vọng Thiên Tôn hơi nhíu mày, trong mắt có trào phúng và khinh thường nhỏ bé, khó mà thấy rõ. Vị Nam Vực Sâu này thèm nhỏ dãi với lực lượng thần bí trên người Lâm Duệ, lại vô cùng kiêng dè với Đại Nhật Thiên Tôn sắp thức tỉnh trên người Lâm Duệ nên lúc nào cũng phòng bị, cảnh giác bọn họ.

Ngoài mặt hắn không chút khác thường, thản nhiên nói:

- Các hạ không cần lo lắng. Chủ nhân của ta trước giờ nhất ngôn cửu đỉnh, chưa bao giờ làm sai. Chỉ là các hạ, chờ khi Đại Nhật Thiên Tôn thức tỉnh, ngươi vẫn phải đưa ra lựa chọn thôi. Chẳng lẽ các hạ còn có tâm mong ước với cơ hội siêu thoát nhờ màn trời nhân tạo sao?

Nam Vực Sâu nghe vậy thì không trực tiếp trả lời, ngọn lửa màu tím quanh thân hắn hơi nhảy lên, như thể biểu lộ hắn đang suy tư. Chốc lát sau, hắn chậm rãi lên tiếng, thanh âm vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng:

- Sau trận chiến này, ta sẽ đưa ra quyết định.

Ngay trong nháy mắt sau đó, bầu trời Nam Châu như bị nứt ra, vòng nhăn nheo mở rộng, từng tia sáng chói như sao băng vạch phá trời đêm Nam Châu.

Đó là hạm đội của Quang Minh thánh giáo va chạm với màn chắn sức mạnh khái niệm của Hy Vọng Thiên Tôn và Nam Vực Sâu, còn có mấy vị cổ lão nữa, để hạm đội này không thể không kết thúc độ cong di chuyển.

Lúc này, các vị Thần trong Thiên Cực tinh đã cảm nhận được ba động năng lượng mãnh liệt, nhao nhao quan sát từ màn trời, chăm chú vào trận chiến sắp nổ ra.

Bầu trời vốn bình tĩnh bắt đầu lấp lánh liên tục, như thể bão táp khổng lồ sắp ập đến. Trời sao phía xa dần vặn vẹo biến hình, không gian như bị xé nứt thành vô số mảnh, phát ra thanh âm âm trầm.

Ánh mắt của các vị Thần như hóa thành áp lực thực chất, bao phủ toàn bộ hải vực nơi này, làm tất cả sinh linh ngạt thở.

Những vị võ tu linh thức vô cùng nhạy cảm còn cảm giác được các vị Thần đang đầy chờ mong. Bọn họ đang chờ mong đại chiến sắp nổ ra, chờ mong nhìn vị Vực Sâu mới xuất hiện nghênh đón thẩm phán của vận mệnh!

Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện