Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Cùng lúc đó, Mộng Ảo Thiên Tôn đang ở trong thần quốc của mình, thần sắc lười biếng, tản mạn ngồi trên bảo tọa mộng cảnh. Xung quanh hắn là quang và ảnh đan xen, một thế giới như mộng như huyễn.
Xung quanh là mênh mông vô ngần, không phải ngày cũng chẳng phải đêm, chỉ có ánh sáng rực rỡ liên tục luân chuyển, như là kính vạn hoa vậy, tràn đầy rực rỡ huyền bí.
Hòn đảo lơ lửng ngưng tụ từ giấc mộng của cả tỉ chúng sinh, mặt đất như phản chiếu tinh hà, mỗi tia sáng đều là một dòng ý nghĩ. Bầu trời tỏa ánh sáng bảy màu, như vô số tơ lụa đan xen hình thành vậy. Bên trên còn có lượng lớn cung điện đan xen hư thực, hành lang đúc từ cầu vồng, mái hiên rủ xuống tua cờ mảnh sao, sinh linh ở đây nhất niệm hiện hóa, nhất niệm hóa rồng, nhất niệm tan biến, huyễn tưởng và thực tế như sương mù đan xen.
Mặt đất lấp lánh vô số tia sáng, như là vô số ngôi sao điểm xuyết vậy, mỗi bước chân dẫm xuống đều tạo thành gợn sóng như là bước trên dải ngân hà vậy.
- Hắn tác động bàn cờ của ta.
Mộng Ảo Thiên Tôn dựa trên ngai vàng, đầu ngón tay khuấy động một viên lưu ly tạo thành từ mộng ảo của một vị nhân loại, đồng thời dùng thần thức quan sát thế giới hiện thực. Vị Thần này khóe môi nở nụ cười khó có thể đoán được:
- Mộng Ly, ngươi đi tạo chút khe hở cho đám bộ hạ cũ của Đại Nhật, coi như đáp lễ.
Ở bên cạnh vị Thần Vương cổ xưa này là một nữ tế tự mặc váy dài lung linh, khí chất dung mạo đều mỹ lệ vô cùng. Mộng Ly là tên của Mộng Ảo Thiên Nữ, vị này cũng là đại ti thiên của Mộng Ảo Thiên Tôn:
- Ý của Thần là buông lỏng hạn chế đối với từ thần và người nhà của Đại Nhật Thiên Tôn? Thần, ngài định làm đến mức nào? Từ thần và người nhà của Đại Nhật Thiên Tôn trước giờ bị Thần của nàng áp chế, không thể trở về từ màn trời.
Nhưng Lâm Duệ kia không chỉ cướp lấy một phần quyền khống chế của màn trời nhân tạo, còn dám nảy sinh chiến tranh với Thần của nàng trong màn trời nhân tạo, không thể nghi ngờ, đây là hành động khiêu khích!
Mộng Ly nhớ đến cử chỉ vô lễ, kiệt ngạo của Lâm Duệ trong màn trời nhân tạo thì ánh mắt băng lạnh, thậm chí toát ra sát ý.
Nhưng độ “khe hở” khó mà nắm chắc được. Đại Nhật Thiên Tôn bị Thần của nàng áp chế nhiều năm, đôi bên thù hận rất sâu. Nếu Đại Nhật Thiên Tôn thật sự trở về, sợ là sẽ là kẻ địch của Mộng Ảo Thiên Tôn, vị Thần Vương này phiền toái hơn nhiều Lâm Duệ.
- Ngươi đang lo căn cơ của Lâm Duệ chưa vững, khó mà chống lại được từ thần và người nhà của Đại Nhật Thiên Tôn liên thủ tấn công sao?
Mộng Ảo Thiên Tôn khẽ cười, nhẹ nhàng gảy lên viên ngọc lưu ly sáng chói bên cạnh, viên ngọc này nhanh chóng tan biến. Thanh âm của hắn khoan thai tự đắc, mang theo mấy phần lơ đãng lười biếng, như đang nói về một việc không quan trọng:
- Không nên khinh thường thằng nhóc Lâm Duệ đó. Trong người nó còn có một bí mật quan trọng, có một lực lượng thần bí ủng hộ nó phát triển, nó trưởng thành quá nhanh, nhanh đến mức làm ta giật mình. Thậm chí, ta đoán…
Nói đến đây, hắn dừng lại, bờ môi nở nụ cười thú vị:
- Võ ý nhất của hắn cũng không tầm thường, đã đến cấp Trường Sinh. Võ ý đó có thể khống chế tín ngưỡng và ý chỉ của hơn tỉ người, hội tụ sức mạnh của mọi người, nắm giữ tuyệt diệu của đan tâm, chúng chí, mà bản thân lại nằm ở bên ngoài, không bị lực lượng này phản phệ. Kẻ này giờ lông cánh đã đầy đủ, trận chiến trong màn trời nhân tạo, hắn còn chưa dùng toàn lực đâu. Với hắn, đây là bước ngoặt quan trọng quyết định vận mệnh, ta rất hiếu kỳ, hắn có thể làm được đến đâu? Liệu hắn có thể tránh thoát quỹ tích vận mệnh không?
Mộng Ly nhíu mày lại, nhẹ giọng hỏi:
- Nói như vậy, ý của Thần là sắp đặt hiện giờ có chút vượt quá khống chế?
Mộng Ảo Thiên Tôn da mặt hơi co rúm lại, quả thật, hắn có cảm giác chơi quá lớn, vượt quá khống chế mất rồi nhưng hắn không muốn thừa nhận điều này.
- Mộng Ly, số lượng Thần trong màn trời có hạn, dù cho tàn đảng của Đại Nhật xuất hiện thì sao chứ? Các vị Thần sẽ không bỏ qua cho chúng đâu.
Hắn khẽ cười, trong mắt lấp lánh tia sáng khó lường:
- Ta chẳng qua chỉ là hơi khuấy động bàn cờ mà thôi, để bọn họ công phạt lẫn nhau, tìm chút niềm vui a. Nếu Lâm Duệ có thể thắng được thế lực dưới trướng Đại Nhật Thiên Tôn, vậy hắn có mấy phần hơn người, sẽ giúp thêm biến số cho thế gian vô vị này. Nhưng nếu từ thần và người nhà Đại Nhật Thiên Tôn đánh bại Lâm Duệ, vậy cũng chỉ là quay về trước kia mà thôi. Đối với ta, không có gì tổn thất cả, đại thế thiên hạ này như huyễn cảnh trong Mộng Ảo Thần Quốc, nhìn như biến hóa khó lường nhưng thực chất nằm trong tay ta. Lâm Duệ cũng được, Đại Nhật Thiên Tôn cũng được, chẳng qua chỉ là quân cờ trên bàn cờ mà thôi.
Mộng Ly nhíu chặt mày, thầm nghĩ Thần của nàng có đánh giá cao Lâm Duệ rồi không? Kẻ này chẳng lẽ có thể chiến thắng Đại Nhật Thiên Tôn, chiến thắng giáo chủ đời thứ 7 sao? Nhưng nàng vẫn quỳ gối nói:
- Thuộc hạ hiểu ý của Thần, giờ lập tức đi an bài.
Mộng Ly đã phần nào hiểu ý của Mộng Ảo Thiên Tôn, biết nên làm như nào. Dù bản thân nàng cho rằng Thần đánh giá quá cao Lâm Duệ nhưng vẫn trung thực thi hành mệnh lệnh của Thần.
Thần của nàng trước giờ chưa hề đơn giản, mỗi câu mỗi từ đều mang theo vô số thâm ý.
Theo nàng xoay người rời đi, váy dài lấp lánh ánh sáng, thân thể nàng như hòa vào thế giới mộng ảo.
Mộng Ảo Thiên Tôn nhìn bóng lưng nàng rời đi, nhếch miệng nở nụ cười âm trầm, hắn khẽ thì thào, như thể nói mê:
- Lâm Duệ, trên người ngươi ẩn chứa thứ gì đây? Là chân lý sao? Hay là thứ khác?
Trong thần quốc quang và ảnh đan xen này, thân ảnh Mộng Ảo Thiên Tôn cũng dần mơ hồ, hòa cùng mộng cảnh. Suy nghĩ của hắn như dòng nước chảy xuôi, hòa vào vô số thế giới trong mơ.
….
Khi hạm đội của Lâm Duệ mượn di chuyển độ cong, như dòng lũ thép tiến đến vào lòng đất, chậm rãi tiến đến nông trường trong lòng đất của tổng đàn Quang Minh thánh giáo, không gian lập tức tràn ngập chấn động.
Tình cảnh hùng vĩ vô cùng này làm cho toàn bộ tế tự và hộ giáo thần quân đang tập kết kinh ngạc vô cùng, bọn họ nhao nhao nhìn đến, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và khó tin.
Không gian của nông trường dưới mặt đất cực rộng, bốn bề đông tây nam bắc lên đến cả ngàn dặm.
Nhưng khi đội 16000 tinh hạm này tiến vào, toàn bộ không gian này như bị lấp kín, làm những người ở đây cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.
Nhất là những tinh hạm này lóng lánh ánh sáng kim loại, dài đến trăm mét, thậm chí cả mấy trăm mét, xếp hàng chỉnh tề không thấy phần cuối. Trên thân kim loại của chúng khắc phù văn và mạch năng lượng phức tạp, tỏa ra ba động năng lượng mạnh mẽ, như là quái thú đến từ thế giới thần bí khác, lại như từng tòa thành khổng lồ di động, mang đến áp lực rất lớn.
Trong đó có 150 thiết giáp hạm và cao tốc thiết giáp hạm, chúng như bản kim loại của Leviathan trong thần thoại, toàn thân chảy xuôi ánh tím phù văn yêu dị, tầng bọc thép nano như còn sống, liên tục di chuyển quanh thân hạm, nóng pháo chính liên tục tụ lực, mang theo gợn sóng không gian nhăn nheo như sóng nước lan ra xa.
Những chiến hạm này sáng rõ dưới ánh đèn của nông trường, làm cho tất cả người trong tổng đàn không tự chủ được khựng người.
6,9 triệu tế ti đứng ở biên giới chiến hạm, con mắt càng thêm chăm chú nhìn đám chiến hạm này, trong mắt tràn đầy nghi hoặc khó tin.
Ngay cả hộ giáo thần quân cũng bị cảnh tượng trước mặt chấn động, ánh mắt đầy mờ mịt. Dù họ là dũng sĩ không sợ chết, đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nhưng khi nhìn thấy tình cảnh nguy nga đồ sộ như này cũng không nhịn được nảy sinh kính sợ trong lòng. Bọn họ không tự chủ được nắm chặt vũ khí trong tay, hơi cúi thấp xuống, làm tư thế phòng bị. Dù bên trên đã đưa xuống mệnh lệnh, không lâu sau sẽ có hạm đội thiên ma đến chở bọn họ đến Nam Châu nhưng tình cảnh trước mắt này vẫn vượt quá nhận thức của họ, làm họ nảy sinh cảnh giác trong lòng.
Đến cả đám thần sứ, pháp vương, hồng y đô chủ tế, hồng y chủ tế đứng ở cao nhất cũng vẻ mặt đầy nghiêm túc, trong mắt đầy tâm tình phức tạp.
- Đây là hạm đội của Thần sao?
Thiện Tài Thần Sứ Triệu Trùng Lăng khẽ hỏi, trong thanh âm hơi run run.
Triệu Trùng Lăng không khỏi nhớ đến mình thông qua Lâm Hạo môi giới, giao dịch đủ loại vật tư với Lâm Duệ, tâm tình nhất thời lộn xộn khó mà diễn tả. Minh Vương điện hạ nắm giữ Quang Minh thánh giáo, dưới môi giới của một người ngoài, giao dịch cùng tài sản của Minh Vương điện hạ, đây không phải là tay trái đổ sang tay phải sao?
Tâm tình Triệu Trùng Lăng nhất thời nảy sinh cảm giác hoang đường, trong mắt tràn ngập khổ tâm và bất đắc dĩ. Trước đó, hắn còn vô cùng đắc ý vì bản thân kết nối được với tập đoàn Sâm Lâm, tạo ra con đường thương mại với thiên ma, tăng cường tài nguyên, thực lực cho giáo phái. Hóa ra tất cả đều là Minh Vương điện hạ an bài, đều nằm trong tay vị này.
Ánh mắt Triệu Trùng Lăng đảo qua hạm đội khổng lồ kia, tâm tình thêm sợ hãi và kính sợ với Minh Vương. Đây là hạm đội do Thanh Tịnh Chi Chủ triệu tập, cũng là một phần thực lực của Minh Vương điện hạ!
- Tổng cộng 16000 chiến hạm thiên ma và vũ trang thương thuyền. Có ít nhất 7800 võ giả Hóa Long, đây là thực lực của Minh Vương ở bên thiên ma sao? Nói thật, ta chưa từng thấy hạm đội nào kích thước khổng lồ như này, không hiểu hao tốn bao nhiêu tài nguyên, nhân lực mới chế tạo được.
Trấn Ma Thần Sứ Phòng Quân Hạo lắc đầu nói:
- Ta cũng khó mà tin nổi sẽ có một ngày mình sóng vai chiến đấu cùng vực ngoại thiên ma. À, chúng ta cứ để họ tiến vào nông trường dưới lòng đất này sao, không có vấn đề gì à?
- Trong đó đại đa là máy móc tự động hóa, sử dụng nhân lực ít hơn nhiều chúng ta tưởng tượng. Nền công nghiệp của vực ngoại thiên ma đúng là mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng của chúng ta.
Trí Tuệ Thần Sứ Tiêu Tinh Dật khẽ cười khổ, hắn biết Phòng Quân Hạo tuy là Trấn Ma Thần Sứ nhưng thật ra đến tận bây giờ, đối phương vẫn chưa có dị thể, chưa từng đến Liên Bang, chưa từng chứng kiến cảnh tượng ở mười bốn thiên ma nguyên hương.
- Còn về vực ngoại thiên ma…
Tiêu Tinh Dật dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua hạm đội khổng lồ, trong giọng nói mang theo tâm tình phức tạp:
- Lần này bọn họ chinh chiến vì giáo ta, cũng không phải là ác ma như trong tưởng tượng. Văn minh của bọn họ khác biệt với chúng ta nhưng cũng có trí khôn và sức mạnh, Minh Vương điện hạ có thể khống chế bọn họ ra sức cho giáo ta, điều này nói rõ những vực ngoại thiên ma này nằm trong khống chế của Minh Vương điện hạ.
Minh Vương điện hạ để đám chiến hạm này tiến vào nông trường dưới mặt đất, rõ ràng điện hạ không lo lắng vị trí nông trường bị lộ nữa rồi. Trong tình huống bình thường, ai dám xâm phạm lãnh thổ của một vị Thần chứ? Nhưng Tiêu Tinh Dật còn một câu nén ở trong lòng không nói, Minh Vương của bọn họ là vực ngoại thiên ma sao?
Phòng Quân Hạo cũng hiểu điều này, hắn hơi cau mày, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn và bất an. Hắn trước giờ vẫn coi vực ngoại thiên ma là kẻ địch, là uy hiếp của Quang Minh thánh giáo. Giờ hắn lại phải kề vai chiến đấu cùng vực ngoại thiên ma, thậm chí còn phải tiếp nhận một vị vực ngoại thiên ma làm Minh Vương, điều này làm hắn nhất thời khó tiếp thu.
Quang Minh Hiền Chủ Củng Bá Nam hai tay chắp sau lưng, ánh mắt kiên định, ngữ khí trầm ổn chắc chắn:
- Thánh Lôi Kiếp Hỏa đã chọn Minh Vương điện hạ! Như vậy dù hắn là ai, thân phận như nào thì đều là người dùng kiếp lôi bổ ra hắc ám, kiếp hỏa thiêu đốt ô trọc, chiếu sáng thế gian. Đây là giáo nghĩa của Quang Minh thánh giáo, cũng là tín ngưỡng kiên định không thay đổi của chúng ta.
Hộ Giáo Pháp Vương Bạch Tích Thì tay đè đao, mỉm cười nói:
- Hai vị, trong hạm đội kia, có không ít người đến từ Quang Minh vương giáo ở Liên Bang, họ có cùng tín ngưỡng quang minh như chúng ta. Điện hạ từ khi kế vị đền giờ, xứng đáng với tín đồ thánh giáo, xứng đáng với Thánh Lôi Kiếp Hỏa.
Bạch Tích Thì thông qua đủ loại dấu vết, đã sớm phán đoán Minh Vương rất có thể là Lâm Duệ. Khi mới phát hiện điều này, trong lòng hắn cũng đầy bất an và bàng hoàng. Nhưng dị thể của hắn, còn có con gái nhập ma của hắn nữa, khi tận mắt chứng kiến không ít điều ở thiên ma nguyên hương, nhìn thấy Minh Vương điện hạ phát triển ở Liên Bang như nào, làm tín ngưỡng của hắn thêm thành kính. Vị này không chỉ là “hy vọng” của Thiên Cực tinh, còn là “quang minh” ở Liên Bang.
Đám người nghe vậy thì không nói gì, rơi vào trầm tư.
Minh Vương điện hạ không chỉ mở ra nông trường trong lòng đất, cải tiến cách quản lý tài sản, còn dùng dược liệu quang minh huyết, tăng trưởng tiền tài cho thánh giáo, quét sạch khốn khó trước kia, lại mở ra con đường thương mại với thiên ma, giúp họ thu được lượng lớn thuốc men, máy móc và vật tư của thiên ma, giúp thực lực thánh giáo tăng mạnh.
Vị này còn quyết đoán chỉnh đốn giáo vụ, tuyển bạt người tài, bồi dưỡng 6,9 triệu tế tự cơ sở, lại thanh trừ các mội họa ngầm từ thời Vạn Tâm lão nhân, xử lý nội ưu và mâu thuẫn trong giáo, qua thời gian, nhân tâm trong giáo dần ngưng tụ, dần nghịch chuyển xu thế suy tàn của Quang Minh thánh giáo, bắt đầu khởi sắc. Có thể nói là sau giáo chủ đời thứ 7, Minh Vương hiện giờ là vị lãnh tụ anh minh thần võ nhất.
Thậm chí vị này còn để bọn họ thấy được “quang minh” và “hy vọng”!
- Thánh lôi diệu diệu chấn cửu thiên, kiếp hỏa chiêu chiêu tịnh trần hoàn, thương ngã thế nhân đa ưu hoạn, thiên tai bách nan khổ tương liên. Vạn vật quy nhất hóa quang minh, nhất sinh vạn vật chiếu đại thiên, Minh Vương lâm thế phá hắc ám, vạn tượng canh tân thiên địa khoan.
Chiến Thiên Pháp Vương Phí Dịch ánh mắt nóng bỏng:
- Minh Vương điện hạ là Thanh Tịnh Chi Chủ, là Thiên Vực Sâu! Có thể thấy được điện hạ chính là “quang minh” trong giáo nghĩa, giờ ánh sáng sẽ chiếu đến Nam Châu, đây là trận chiến quan trọng của Quang Minh thánh giáo chúng ta, không thể sơ sót được.
Hắn được Minh Vương điện hạ kéo ra khỏi địa ngục, không chỉ đích thân thể hội thần uy mênh mông của Minh Vương, cũng nhìn thấy “quang minh” thật sự.
Bạch Mi Pháp Vương Ân Vạn Tuế yên lặng không nói lời nào, chỉ đè đao bên hông. Nếu nói về thành kính với quang minh, ở đây không ai vượt qua được hắn.
Lúc này trong đám người mới giật mình ý thức được sức mạnh và căn cơ của Minh Vương trong giáo đã hùng hậu như nào.
Hộ Giáo Pháp Vương Bạch Tích Thì khi thấy lực trường độ cong di chuyển của các chiến hạm trước mặt dần biến mất, tất cả chiến hạm đang từ từ mở ra khoang thuyền, phát ra thanh âm trầm thấp, như cự thú há lớn miệng thì lớn tiếng ra lệnh, thanh âm vị này như sấm rền vang vọng không gian nông trường trong lòng đất.
- Tất cả mọi người dựa theo kế hoạch đã định lên thuyền!
Đông đảo tế tự và hộ giáo thần quân tuy vẫn mang theo nghi hoặc, châu đầu ghé tai bàn luận nhưng dưới các vị tế ti cao cấp thúc giục, họ nhanh chóng chia thành các tiểu đội, trật tự tiến lên chiến hạm.
Phương án lên chiến hạm là do Hộ Giáo Pháp Vương Bạch Tích Thì, Bạch Mi Pháp Vương Ân Vạn Tuế và Tiết Lăng Tuyết, Chu Hữu Hằng ở phía tập đoàn Sâm Lâm cùng thống nhất.
Hai người Hộ Giáo Pháp Vương và Bạch Mi Pháp Vương đều có dị thể ở Liên Bang, cũng có hiểu biết về chiến hạm, biết được chiến hạm nên an bài bao nhiêu người mới phát huy được khái niệm hoành lực trường lớn nhất, cho nên toàn bộ quá trình đâu vào đấy, khẩn trương nhưng vẫn ngay ngắn.
Sau khi lên thuyền thì hơi hỗn loạn vì cảnh tượng trong chiến hạm vượt quá nhận thức của đám tế ti cấp thấp, hộ giáo thần quân, điều này làm đám người này hơi khó chịu. Ở trong tầm mắt của họ là vách tường kim loại bạc lộng lẫy, bóng loáng như gương, phản chiếu gương mặt kinh ngạc của họ.
Ở hành lang là những đường nối năng lượng tỏa sáng kỳ dị, như những con linh xà đang uyển chuyển uốn lượn, trên thân chúng còn có vô số phù văn tỏa ánh kỳ dị. Những đường nối năng lượng này lần lượt dịch chuyển mọi người vào các gian phòng đã được chuẩn bị từ trước, trong đó có rất nhiều dụng cụ tinh xảo, cấu tạo phức tạp làm người líu lưỡi. Xung quanh còn có vô số màn hình, bên trên biểu thị đủ loại số liệu đo lường và đèn tín hiệu. Điều này làm toàn bộ tế tự và chiến sĩ hộ giáo thần quân sợ hãi, bất an nhưng rất nhanh sau, họ đã được các vị tế tự cấp cao trấn an, bình tĩnh lại.
Lúc này, Lâm Duệ đang giám sát đông đảo cơ quan sư của Cơ Giới Thánh Đường đang dịch chuyển một lớn bốn nhỏ, tổng cộng năm tòa Huy Hoàng Thánh Đàn lên chiến hạm.
Đây là một phần trong kế hoạch của hắn, tập đoàn Sâm Lâm đã chuẩn bị sẵn năm thương thuyền được cải tạo lại, chuyên để chở Huy Hoàng Thánh Đàn. Những thương thuyền này được tăng mạnh lực phòng ngự, gần như có thể sánh ngang với thiết giáp hạm mạnh mẽ nhất. Có năm Huy Hoàng Thánh Đàn này, khái niệm hoành lực trường sẽ được tăng đến mức cao nhất.
Sau khi mất Huy Hoàng Thánh Đàn bảo vệ, thực vật trong nông trường sẽ bị ma biến quy mô lớn nhưng Lâm Duệ đã sớm chuẩn bị. Hắn sở dĩ nhấc lên chiến tranh vào lúc này là vì tổng đàn vừa qua kỳ thu gặt, số dược vật còn lại chưa trưởng thành thì giá trị không cao. Đây cũng có thể coi như một lần thí nghiệm quy mô lớn, cho biến dị số lượng lớn, xem có thể bất ngờ thu được hạt giống tốt nào không.
Lúc này, ở bên cạnh hắn là một lồng giam hợp kim cực lớn, cao đến mười mét, một bóng dáng xinh đẹp bị trói chặt vào thập tự giá ở giữa lồng giam. Đó chính là “Chức Mệnh Phi” Tô Lạc Ly, nàng đã bị số 1 và số 13 áp giải đến đây.
Lâm Duệ mặc chiến giáp Ẩn Long, hai tay ôm ngực, sắc mặt bình tĩnh nhìn cơ quan sư đang bận rộn di chuyển Huy Hoàng Thánh Đàn, đồng thời nói:
- Nói đi, ngươi có chuyện gì quan trọng mà muốn gặp mặt ta?
Đôi mắt Tô Lạc Ly nhìn chăm chú Lâm Duệ, trong ánh mắt của nàng đầy phức tạp, có chăm chú quan sát, cũng có hiếu kỳ. Năng lực huyết mạch của nàng có thể cảm ứng tất cả biến hóa xung quanh, thậm chí có thể nhìn thấy một phần vận mệnh tương lai, vì thế nàng mới có biệt danh là Chức Mệnh Phi, là vì các sợi tơ của nàng, ở một mức độ nào đó có thể điều khiển, bện lại số mệnh của một người.
Giờ khắc này, nàng đang dùng năng lực cảm nhận đặc biệt của mình để cảm nhận bản chất Lâm Duệ. Theo mỗi nhịp tim đập, Tô Lạc Ly đều cảm nhận được sức mạnh mênh mông vô biên tỏa ra từ người Lâm Duệ, đó là thần uy vượt quá giới hạn phàm tục.
Cỗ lực lượng này không chỉ mang đến áp bức đơn thuần, mà còn ẩn chứa hy vọng và quang minh thâm trầm, như có thể xuyên thấu tất cả mê mang và hắc ám trên thế gian.
Nó như là mặt trời chiếu sâu vào tâm linh Tô Lạc Ly, làm cho nàng cảm thấy bình yên trước hề chưa từng được cảm nhận, như thể nàng được hòa vào một không gian tường hòa vậy. Ở trong ánh sáng này, tất cả đau đớn, sợ hãi và bất an đều bị vuốt chải.
Năng lực huyết mạch của nàng dần dịch chuyển, như tia nước nhỏ hội tụ thành biển hồ, dần cộng minh với thần uy của Lâm Duệ.
Tô Lạc Ly không khỏi nheo mắt lại, vị trước mặt nàng chính là hy vọng nàng muốn tìm kiếm, không phải là hy vọng của Hy Vọng Thiên Tôn!
- Quang minh chân chính sinh ra ở ngoài thiên địa, trong hư giới, phía sau thống khổ và tuyệt vọng.
Tô Lạc Ly hơi nhếch miệng nói:
- Đây là tiên đoán của một vị quan tinh sư cấp 10. Ta biết hắn ở đâu, mà người này biết đường tắt tiến vào Chân Lý Quốc Độ, đây là những lời ta muốn nói cho ngươi biết.
Lâm Duệ nghe vậy thì sững sờ, rơi vào suy tư: Chân Lý Quốc Độ sao? Hắn hơi gật đầu, ánh mắt thâm thúy:
- Hy vọng ngươi không gạt ta. Chờ sau khi trận chiến Nam Châu kết thúc, chúng ta lại nói chuyện.
Lâm Duệ theo bản năng cảm giác Chân Lý Quốc Độ vô cùng quan trọng với hắn. Nhưng trận chiến Nam Châu trước mặt liên quan sinh tử tồn vong và vận mệnh của hắn.
Đại Nhật Thiên Tôn đã bện một tấm lưới lớn che trời, đang chờ hắn bước vào cạm bẫy. Nếu hắn không thể vượt qua được cửa ải khó này thì tất cả đều tan thành bọt nước, nào có cơ hội đi tìm Chân Lý Quốc Độ chứ.
Trước khi kết thúc trận chiến này, Lâm Duệ không muốn có bất cứ phân tâm nào. Hắn nhất định phải dùng toàn lực ứng phó, nghênh đón trận chiến sinh tử này.
…..
Lúc này, ở đảo Sắt Trung Châu, trên một hải cảng phía nam đảo, màn trời đen như mực đang bị hai luồng sáng đỏ hồng và xanh lam cắt đứt, tổng số 127 tinh hạm thiên ma như cự thú sắt thép xé mở tầng mây, chậm rãi hạ xuống.
Thần Lực Pháp Vương đứng sừng sững ở bến tàu, dáng người hắn khôi ngô, cơ bắp rắn chắc như đá tảng, thần sắc chăm chú chắp tay:
- Ngưu Đào cung nghênh hai vị phó giáo chủ đường xa mà đến. Nhưng không biết tổng đàn có việc gì gấp lại lệnh chúng ta huy động nhân thủ như vậy?
- Ta làm sao biết được vì sao tổng đàn lại hạ lệnh hoang đường như vậy chứ?
Vạn Diễm Cư Sĩ khoác trường bào hỏa hồng từ trên không trung hạ xuống. Vạt áo của hắn tung bay theo gió, như là hỏa diễm nhảy múa. Hắn như hóa thành Hỏa Thần, trong mắt đầy phẫn nộ và bất mãn, thậm chí có chút hóa thành hỏa diễm thực chất:
- Hừ! Đột nhiên để chúng ta tập kết toàn bộ tinh nhuệ cấp 4 trở lên đến Đảo Sắt Giáo Khu các ngươi, đúng là làm bừa! Tình thế Đại Liêu đang căng thẳng, giờ còn muốn cử binh lực đến đây, đúng là tự hủy tường thành mà!
Ngưu Đào nghe vậy thì nhíu mày:
- Hai vị phó giáo chủ, ta cũng vô cùng hoang mang với chuyện này. Lần này tổng đàn đột ngột hạ lệnh, sau đó chúng ta không thể liên lạc với tổng đàn, không liên lạc được với bất cứ thành viên cao tầng nào ở tổng đàn, quá quái lạ a! Liệu có phải là tổng đàn xảy ra chuyện rồi không?
Trước kia, hắn vẫn luôn có tâm tư dẫn Đảo Sắt Giáo Khu thành vùng độc lập. Sau khi Minh Vương kế vị, mượn nhờ Huy Hoàng Thánh Đàn và Thánh Lôi Kiếp Hỏa tán thành, danh vọng vị này dâng cao trong giáo phái, dần vãn hồi xu hướng suy tàn của thánh giáo, hắn mới dần từ bỏ mong muốn độc lập. Nhưng trận huyên náo hôm nay của tổng đàn làm hắn vô cùng tức giận.
Lần này giáo khu Đại Liêu và Đại Ngụy chỉ phải điều động võ tu tinh nhuệ cấp 4 trở lên và tế tự đến đây. Đảo Sắt Giáo Khu bọn họ phải điều động toàn bộ tế tự và hộ giáo thần quân, còn có tín đồ cấp 2 trở lên.
Lúc này Vạn Lôi Nguyên Quân cũng đang hạ xuống, nàng mặc chiến giáp xanh lam, lôi điện ẩn ẩn vờn quanh, sắc mặt lạnh lùng, cau mày lại. Ánh mắt nàng hơi kinh ngạc chạm mắt với Vạn Diễm Cư Sĩ, rồi gật đầu nói:
- Cũng có khả năng, việc này không tầm thường a. Ở tổng đàn có Quang Minh Hiền Chủ Củng Bá Nam, Trí Tuệ Thần Sứ Tiêu Tinh Dật, Tài Quyết Thần Sứ Trang Pháp Thiên, Thiện Tài Thần Sứ Triệu Trùng Lăng chủ trì, làm việc luôn cẩn thận, rất ít khi hạ lệnh nặng không giải thích như này, nhất là không có tin gì từ nhiếp chính phó giáo chủ.
Trong nội tâm nàng cũng có chút căm tức với tổng đàn.
Nhưng để Vạn Lôi Nguyên Quân chú ý là, nàng cũng bị cắt con đường thông tin với Bắc Thịnh Giáo Khu.
Đây là vì sao chứ?
Vạn Diễm Cư Sĩ khẽ hừ lạnh, trong mắt đầy khinh thường:
- Tạm chờ thêm đi, sau đó gặp mặt người của tổng đàn là biết thôi. Ta thấy quá nửa là Minh Vương điện hạ kia giở trò. Hắn chỉ là khôi lỗi được Vô Địch Pháp Vương nâng đỡ mà thôi, vậy mà dám ra lệnh cho chúng ta, sao hắn dám chứ!
- Vạn Diễm phó giáo chủ, nói năng cẩn thận! Minh Vương điện hạ thân phận tôn quý, danh vọng dâng cao, chúng ta không thể dễ dàng chỉ trích được.
Vạn Lôi Nguyên Quân khẽ lắc đầu, thầm nghĩ vị giáo chủ này nào có kém cỏi như Vạn Diễm Cư Sĩ nói. Hai năm gần đây, mắt thường cũng có thể thấy thánh giáo đang chấn hưng, công lao của Minh Vương là rất lớn.
Hơn nữa…
Vạn Lôi Nguyên Quân ngẩng đầu lên nhìn màn trời, nhìn về vực sâu thứ 9 trên màn trời. Nàng có sắp đặt một chút ở thiên ma nguyên hương, cũng có chút quan hệ với những người trong Luyện Ngục, gần đây nàng nhận được một vài tin tình báo hoang đường.
Vạn Diễm Cư Sĩ cũng không đồng ý, thần sắc thủy chung khinh miệt nhưng không nói gì thêm. Hắn lần này hạ quyết tâm, chuyện hôm nay nếu như là Minh Vương làm thì nhất định hắn sẽ dạy cho đối phương một bài học! Kẻ kia đã ngồi ở ngôi vị Minh Vương hai năm, có lẽ đã góp nhặt được một chút sức mạnh nhưng kẻ kia cho rằng với chút tu vi, thực lực đó mà có thể làm mưa làm gió trong giáo, hất mặt sai khiến hắn sao?
Cũng vào lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng ầm ầm nổ vang, như thể chấn động cả đất trời.
Ba người đồng thởi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên không, bầu trời đêm bỗng bị xé nứt, vô số ánh sáng chiếu xuống, như thể dải ngân hà đổ xuống, chiếu sáng cả vùng đất trời này.
Ngay sau đó, từng chiếc từng chiếc chiến hạm khổng lồ xuất hiện. Toàn thân chúng là kim loại sáng bóng, mặt ngoài phù văn và mạch năng lượng chậm rãi lưu chuyển, tỏa ra sóng năng lượng mạnh mẽ. Những chiến hạm này như bầy cự thú từ trên trời nhào xuống, lít nha lít nhít sắt thép như mây đen che trời, che kín cả bầu trời.
Những chiến hạm này còn mang theo đông đảo pháo diệt tinh, mỗi khẩu to như núi lớn, như là cánh tay viễn cổ thần ma vươn ra từ hai bên thân hạm. Chúng được chế tạo từ hợp kim đặc thù, trên thân pháo trải đầy phù văn huyền dị, chảy xuôi tia năng lượng đỏ thắm và u lam, như thể vật sống đang bơi lội trên bề mặt pháo vậy.
Theo đám chiến hạm dần hạ xuống, bầu không khí ở hải cảng như đông cứng lại, đè nén khiến người khó mà thở được.
- Đây là?
Vạn Diễm Cư Sĩ không khỏi trợn trừng hai mắt, vẻ kinh ngạc khó mà che giấu nổi. Hắn há to miệng, muốn nói gì đó nhưng phát hiện cổ họng khô khốc, không nói nên lời.
Ngưu Đào thì vẻ mặt nghiêm túc nhìn hạm đội thiên ma khổng lồ đang hạ xuống, liệu có liên quan đến tổng đàn không? Hắn rõ ràng cảm giác được trong hạm đội đó có ít nhất 20 nghìn cỗ khí huyết mạnh mẽ, hẳn là đến từ võ giả Hóa Long và chiến long của họ. Những khí tức này tụ tập cùng nhau như thủy triều vô hình, một đợt lại một đợt xung kích, để hô hấp của họ ngưng đọng.
Cùng lúc đó, một cỗ thần uy mênh mông từ trên trời giáng xuống, chói chang như mặt trời, trầm trọng như Thái Sơn! Từng sợi ánh sáng vàng kim chiếu rọi qua các khe hở chiến hạm hạ xuống bên dưới như hóa thành các thanh kiếm vàng kim sắc bén, đâm xuống mặt đất!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Cùng lúc đó, Mộng Ảo Thiên Tôn đang ở trong thần quốc của mình, thần sắc lười biếng, tản mạn ngồi trên bảo tọa mộng cảnh. Xung quanh hắn là quang và ảnh đan xen, một thế giới như mộng như huyễn.
Xung quanh là mênh mông vô ngần, không phải ngày cũng chẳng phải đêm, chỉ có ánh sáng rực rỡ liên tục luân chuyển, như là kính vạn hoa vậy, tràn đầy rực rỡ huyền bí.
Hòn đảo lơ lửng ngưng tụ từ giấc mộng của cả tỉ chúng sinh, mặt đất như phản chiếu tinh hà, mỗi tia sáng đều là một dòng ý nghĩ. Bầu trời tỏa ánh sáng bảy màu, như vô số tơ lụa đan xen hình thành vậy. Bên trên còn có lượng lớn cung điện đan xen hư thực, hành lang đúc từ cầu vồng, mái hiên rủ xuống tua cờ mảnh sao, sinh linh ở đây nhất niệm hiện hóa, nhất niệm hóa rồng, nhất niệm tan biến, huyễn tưởng và thực tế như sương mù đan xen.
Mặt đất lấp lánh vô số tia sáng, như là vô số ngôi sao điểm xuyết vậy, mỗi bước chân dẫm xuống đều tạo thành gợn sóng như là bước trên dải ngân hà vậy.
- Hắn tác động bàn cờ của ta.
Mộng Ảo Thiên Tôn dựa trên ngai vàng, đầu ngón tay khuấy động một viên lưu ly tạo thành từ mộng ảo của một vị nhân loại, đồng thời dùng thần thức quan sát thế giới hiện thực. Vị Thần này khóe môi nở nụ cười khó có thể đoán được:
- Mộng Ly, ngươi đi tạo chút khe hở cho đám bộ hạ cũ của Đại Nhật, coi như đáp lễ.
Ở bên cạnh vị Thần Vương cổ xưa này là một nữ tế tự mặc váy dài lung linh, khí chất dung mạo đều mỹ lệ vô cùng. Mộng Ly là tên của Mộng Ảo Thiên Nữ, vị này cũng là đại ti thiên của Mộng Ảo Thiên Tôn:
- Ý của Thần là buông lỏng hạn chế đối với từ thần và người nhà của Đại Nhật Thiên Tôn? Thần, ngài định làm đến mức nào? Từ thần và người nhà của Đại Nhật Thiên Tôn trước giờ bị Thần của nàng áp chế, không thể trở về từ màn trời.
Nhưng Lâm Duệ kia không chỉ cướp lấy một phần quyền khống chế của màn trời nhân tạo, còn dám nảy sinh chiến tranh với Thần của nàng trong màn trời nhân tạo, không thể nghi ngờ, đây là hành động khiêu khích!
Mộng Ly nhớ đến cử chỉ vô lễ, kiệt ngạo của Lâm Duệ trong màn trời nhân tạo thì ánh mắt băng lạnh, thậm chí toát ra sát ý.
Nhưng độ “khe hở” khó mà nắm chắc được. Đại Nhật Thiên Tôn bị Thần của nàng áp chế nhiều năm, đôi bên thù hận rất sâu. Nếu Đại Nhật Thiên Tôn thật sự trở về, sợ là sẽ là kẻ địch của Mộng Ảo Thiên Tôn, vị Thần Vương này phiền toái hơn nhiều Lâm Duệ.
- Ngươi đang lo căn cơ của Lâm Duệ chưa vững, khó mà chống lại được từ thần và người nhà của Đại Nhật Thiên Tôn liên thủ tấn công sao?
Mộng Ảo Thiên Tôn khẽ cười, nhẹ nhàng gảy lên viên ngọc lưu ly sáng chói bên cạnh, viên ngọc này nhanh chóng tan biến. Thanh âm của hắn khoan thai tự đắc, mang theo mấy phần lơ đãng lười biếng, như đang nói về một việc không quan trọng:
- Không nên khinh thường thằng nhóc Lâm Duệ đó. Trong người nó còn có một bí mật quan trọng, có một lực lượng thần bí ủng hộ nó phát triển, nó trưởng thành quá nhanh, nhanh đến mức làm ta giật mình. Thậm chí, ta đoán…
Nói đến đây, hắn dừng lại, bờ môi nở nụ cười thú vị:
- Võ ý nhất của hắn cũng không tầm thường, đã đến cấp Trường Sinh. Võ ý đó có thể khống chế tín ngưỡng và ý chỉ của hơn tỉ người, hội tụ sức mạnh của mọi người, nắm giữ tuyệt diệu của đan tâm, chúng chí, mà bản thân lại nằm ở bên ngoài, không bị lực lượng này phản phệ. Kẻ này giờ lông cánh đã đầy đủ, trận chiến trong màn trời nhân tạo, hắn còn chưa dùng toàn lực đâu. Với hắn, đây là bước ngoặt quan trọng quyết định vận mệnh, ta rất hiếu kỳ, hắn có thể làm được đến đâu? Liệu hắn có thể tránh thoát quỹ tích vận mệnh không?
Mộng Ly nhíu mày lại, nhẹ giọng hỏi:
- Nói như vậy, ý của Thần là sắp đặt hiện giờ có chút vượt quá khống chế?
Mộng Ảo Thiên Tôn da mặt hơi co rúm lại, quả thật, hắn có cảm giác chơi quá lớn, vượt quá khống chế mất rồi nhưng hắn không muốn thừa nhận điều này.
- Mộng Ly, số lượng Thần trong màn trời có hạn, dù cho tàn đảng của Đại Nhật xuất hiện thì sao chứ? Các vị Thần sẽ không bỏ qua cho chúng đâu.
Hắn khẽ cười, trong mắt lấp lánh tia sáng khó lường:
- Ta chẳng qua chỉ là hơi khuấy động bàn cờ mà thôi, để bọn họ công phạt lẫn nhau, tìm chút niềm vui a. Nếu Lâm Duệ có thể thắng được thế lực dưới trướng Đại Nhật Thiên Tôn, vậy hắn có mấy phần hơn người, sẽ giúp thêm biến số cho thế gian vô vị này. Nhưng nếu từ thần và người nhà Đại Nhật Thiên Tôn đánh bại Lâm Duệ, vậy cũng chỉ là quay về trước kia mà thôi. Đối với ta, không có gì tổn thất cả, đại thế thiên hạ này như huyễn cảnh trong Mộng Ảo Thần Quốc, nhìn như biến hóa khó lường nhưng thực chất nằm trong tay ta. Lâm Duệ cũng được, Đại Nhật Thiên Tôn cũng được, chẳng qua chỉ là quân cờ trên bàn cờ mà thôi.
Mộng Ly nhíu chặt mày, thầm nghĩ Thần của nàng có đánh giá cao Lâm Duệ rồi không? Kẻ này chẳng lẽ có thể chiến thắng Đại Nhật Thiên Tôn, chiến thắng giáo chủ đời thứ 7 sao? Nhưng nàng vẫn quỳ gối nói:
- Thuộc hạ hiểu ý của Thần, giờ lập tức đi an bài.
Mộng Ly đã phần nào hiểu ý của Mộng Ảo Thiên Tôn, biết nên làm như nào. Dù bản thân nàng cho rằng Thần đánh giá quá cao Lâm Duệ nhưng vẫn trung thực thi hành mệnh lệnh của Thần.
Thần của nàng trước giờ chưa hề đơn giản, mỗi câu mỗi từ đều mang theo vô số thâm ý.
Theo nàng xoay người rời đi, váy dài lấp lánh ánh sáng, thân thể nàng như hòa vào thế giới mộng ảo.
Mộng Ảo Thiên Tôn nhìn bóng lưng nàng rời đi, nhếch miệng nở nụ cười âm trầm, hắn khẽ thì thào, như thể nói mê:
- Lâm Duệ, trên người ngươi ẩn chứa thứ gì đây? Là chân lý sao? Hay là thứ khác?
Trong thần quốc quang và ảnh đan xen này, thân ảnh Mộng Ảo Thiên Tôn cũng dần mơ hồ, hòa cùng mộng cảnh. Suy nghĩ của hắn như dòng nước chảy xuôi, hòa vào vô số thế giới trong mơ.
….
Khi hạm đội của Lâm Duệ mượn di chuyển độ cong, như dòng lũ thép tiến đến vào lòng đất, chậm rãi tiến đến nông trường trong lòng đất của tổng đàn Quang Minh thánh giáo, không gian lập tức tràn ngập chấn động.
Tình cảnh hùng vĩ vô cùng này làm cho toàn bộ tế tự và hộ giáo thần quân đang tập kết kinh ngạc vô cùng, bọn họ nhao nhao nhìn đến, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và khó tin.
Không gian của nông trường dưới mặt đất cực rộng, bốn bề đông tây nam bắc lên đến cả ngàn dặm.
Nhưng khi đội 16000 tinh hạm này tiến vào, toàn bộ không gian này như bị lấp kín, làm những người ở đây cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.
Nhất là những tinh hạm này lóng lánh ánh sáng kim loại, dài đến trăm mét, thậm chí cả mấy trăm mét, xếp hàng chỉnh tề không thấy phần cuối. Trên thân kim loại của chúng khắc phù văn và mạch năng lượng phức tạp, tỏa ra ba động năng lượng mạnh mẽ, như là quái thú đến từ thế giới thần bí khác, lại như từng tòa thành khổng lồ di động, mang đến áp lực rất lớn.
Trong đó có 150 thiết giáp hạm và cao tốc thiết giáp hạm, chúng như bản kim loại của Leviathan trong thần thoại, toàn thân chảy xuôi ánh tím phù văn yêu dị, tầng bọc thép nano như còn sống, liên tục di chuyển quanh thân hạm, nóng pháo chính liên tục tụ lực, mang theo gợn sóng không gian nhăn nheo như sóng nước lan ra xa.
Những chiến hạm này sáng rõ dưới ánh đèn của nông trường, làm cho tất cả người trong tổng đàn không tự chủ được khựng người.
6,9 triệu tế ti đứng ở biên giới chiến hạm, con mắt càng thêm chăm chú nhìn đám chiến hạm này, trong mắt tràn đầy nghi hoặc khó tin.
Ngay cả hộ giáo thần quân cũng bị cảnh tượng trước mặt chấn động, ánh mắt đầy mờ mịt. Dù họ là dũng sĩ không sợ chết, đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nhưng khi nhìn thấy tình cảnh nguy nga đồ sộ như này cũng không nhịn được nảy sinh kính sợ trong lòng. Bọn họ không tự chủ được nắm chặt vũ khí trong tay, hơi cúi thấp xuống, làm tư thế phòng bị. Dù bên trên đã đưa xuống mệnh lệnh, không lâu sau sẽ có hạm đội thiên ma đến chở bọn họ đến Nam Châu nhưng tình cảnh trước mắt này vẫn vượt quá nhận thức của họ, làm họ nảy sinh cảnh giác trong lòng.
Đến cả đám thần sứ, pháp vương, hồng y đô chủ tế, hồng y chủ tế đứng ở cao nhất cũng vẻ mặt đầy nghiêm túc, trong mắt đầy tâm tình phức tạp.
- Đây là hạm đội của Thần sao?
Thiện Tài Thần Sứ Triệu Trùng Lăng khẽ hỏi, trong thanh âm hơi run run.
Triệu Trùng Lăng không khỏi nhớ đến mình thông qua Lâm Hạo môi giới, giao dịch đủ loại vật tư với Lâm Duệ, tâm tình nhất thời lộn xộn khó mà diễn tả. Minh Vương điện hạ nắm giữ Quang Minh thánh giáo, dưới môi giới của một người ngoài, giao dịch cùng tài sản của Minh Vương điện hạ, đây không phải là tay trái đổ sang tay phải sao?
Tâm tình Triệu Trùng Lăng nhất thời nảy sinh cảm giác hoang đường, trong mắt tràn ngập khổ tâm và bất đắc dĩ. Trước đó, hắn còn vô cùng đắc ý vì bản thân kết nối được với tập đoàn Sâm Lâm, tạo ra con đường thương mại với thiên ma, tăng cường tài nguyên, thực lực cho giáo phái. Hóa ra tất cả đều là Minh Vương điện hạ an bài, đều nằm trong tay vị này.
Ánh mắt Triệu Trùng Lăng đảo qua hạm đội khổng lồ kia, tâm tình thêm sợ hãi và kính sợ với Minh Vương. Đây là hạm đội do Thanh Tịnh Chi Chủ triệu tập, cũng là một phần thực lực của Minh Vương điện hạ!
- Tổng cộng 16000 chiến hạm thiên ma và vũ trang thương thuyền. Có ít nhất 7800 võ giả Hóa Long, đây là thực lực của Minh Vương ở bên thiên ma sao? Nói thật, ta chưa từng thấy hạm đội nào kích thước khổng lồ như này, không hiểu hao tốn bao nhiêu tài nguyên, nhân lực mới chế tạo được.
Trấn Ma Thần Sứ Phòng Quân Hạo lắc đầu nói:
- Ta cũng khó mà tin nổi sẽ có một ngày mình sóng vai chiến đấu cùng vực ngoại thiên ma. À, chúng ta cứ để họ tiến vào nông trường dưới lòng đất này sao, không có vấn đề gì à?
- Trong đó đại đa là máy móc tự động hóa, sử dụng nhân lực ít hơn nhiều chúng ta tưởng tượng. Nền công nghiệp của vực ngoại thiên ma đúng là mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng của chúng ta.
Trí Tuệ Thần Sứ Tiêu Tinh Dật khẽ cười khổ, hắn biết Phòng Quân Hạo tuy là Trấn Ma Thần Sứ nhưng thật ra đến tận bây giờ, đối phương vẫn chưa có dị thể, chưa từng đến Liên Bang, chưa từng chứng kiến cảnh tượng ở mười bốn thiên ma nguyên hương.
- Còn về vực ngoại thiên ma…
Tiêu Tinh Dật dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua hạm đội khổng lồ, trong giọng nói mang theo tâm tình phức tạp:
- Lần này bọn họ chinh chiến vì giáo ta, cũng không phải là ác ma như trong tưởng tượng. Văn minh của bọn họ khác biệt với chúng ta nhưng cũng có trí khôn và sức mạnh, Minh Vương điện hạ có thể khống chế bọn họ ra sức cho giáo ta, điều này nói rõ những vực ngoại thiên ma này nằm trong khống chế của Minh Vương điện hạ.
Minh Vương điện hạ để đám chiến hạm này tiến vào nông trường dưới mặt đất, rõ ràng điện hạ không lo lắng vị trí nông trường bị lộ nữa rồi. Trong tình huống bình thường, ai dám xâm phạm lãnh thổ của một vị Thần chứ? Nhưng Tiêu Tinh Dật còn một câu nén ở trong lòng không nói, Minh Vương của bọn họ là vực ngoại thiên ma sao?
Phòng Quân Hạo cũng hiểu điều này, hắn hơi cau mày, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn và bất an. Hắn trước giờ vẫn coi vực ngoại thiên ma là kẻ địch, là uy hiếp của Quang Minh thánh giáo. Giờ hắn lại phải kề vai chiến đấu cùng vực ngoại thiên ma, thậm chí còn phải tiếp nhận một vị vực ngoại thiên ma làm Minh Vương, điều này làm hắn nhất thời khó tiếp thu.
Quang Minh Hiền Chủ Củng Bá Nam hai tay chắp sau lưng, ánh mắt kiên định, ngữ khí trầm ổn chắc chắn:
- Thánh Lôi Kiếp Hỏa đã chọn Minh Vương điện hạ! Như vậy dù hắn là ai, thân phận như nào thì đều là người dùng kiếp lôi bổ ra hắc ám, kiếp hỏa thiêu đốt ô trọc, chiếu sáng thế gian. Đây là giáo nghĩa của Quang Minh thánh giáo, cũng là tín ngưỡng kiên định không thay đổi của chúng ta.
Hộ Giáo Pháp Vương Bạch Tích Thì tay đè đao, mỉm cười nói:
- Hai vị, trong hạm đội kia, có không ít người đến từ Quang Minh vương giáo ở Liên Bang, họ có cùng tín ngưỡng quang minh như chúng ta. Điện hạ từ khi kế vị đền giờ, xứng đáng với tín đồ thánh giáo, xứng đáng với Thánh Lôi Kiếp Hỏa.
Bạch Tích Thì thông qua đủ loại dấu vết, đã sớm phán đoán Minh Vương rất có thể là Lâm Duệ. Khi mới phát hiện điều này, trong lòng hắn cũng đầy bất an và bàng hoàng. Nhưng dị thể của hắn, còn có con gái nhập ma của hắn nữa, khi tận mắt chứng kiến không ít điều ở thiên ma nguyên hương, nhìn thấy Minh Vương điện hạ phát triển ở Liên Bang như nào, làm tín ngưỡng của hắn thêm thành kính. Vị này không chỉ là “hy vọng” của Thiên Cực tinh, còn là “quang minh” ở Liên Bang.
Đám người nghe vậy thì không nói gì, rơi vào trầm tư.
Minh Vương điện hạ không chỉ mở ra nông trường trong lòng đất, cải tiến cách quản lý tài sản, còn dùng dược liệu quang minh huyết, tăng trưởng tiền tài cho thánh giáo, quét sạch khốn khó trước kia, lại mở ra con đường thương mại với thiên ma, giúp họ thu được lượng lớn thuốc men, máy móc và vật tư của thiên ma, giúp thực lực thánh giáo tăng mạnh.
Vị này còn quyết đoán chỉnh đốn giáo vụ, tuyển bạt người tài, bồi dưỡng 6,9 triệu tế tự cơ sở, lại thanh trừ các mội họa ngầm từ thời Vạn Tâm lão nhân, xử lý nội ưu và mâu thuẫn trong giáo, qua thời gian, nhân tâm trong giáo dần ngưng tụ, dần nghịch chuyển xu thế suy tàn của Quang Minh thánh giáo, bắt đầu khởi sắc. Có thể nói là sau giáo chủ đời thứ 7, Minh Vương hiện giờ là vị lãnh tụ anh minh thần võ nhất.
Thậm chí vị này còn để bọn họ thấy được “quang minh” và “hy vọng”!
- Thánh lôi diệu diệu chấn cửu thiên, kiếp hỏa chiêu chiêu tịnh trần hoàn, thương ngã thế nhân đa ưu hoạn, thiên tai bách nan khổ tương liên. Vạn vật quy nhất hóa quang minh, nhất sinh vạn vật chiếu đại thiên, Minh Vương lâm thế phá hắc ám, vạn tượng canh tân thiên địa khoan.
Chiến Thiên Pháp Vương Phí Dịch ánh mắt nóng bỏng:
- Minh Vương điện hạ là Thanh Tịnh Chi Chủ, là Thiên Vực Sâu! Có thể thấy được điện hạ chính là “quang minh” trong giáo nghĩa, giờ ánh sáng sẽ chiếu đến Nam Châu, đây là trận chiến quan trọng của Quang Minh thánh giáo chúng ta, không thể sơ sót được.
Hắn được Minh Vương điện hạ kéo ra khỏi địa ngục, không chỉ đích thân thể hội thần uy mênh mông của Minh Vương, cũng nhìn thấy “quang minh” thật sự.
Bạch Mi Pháp Vương Ân Vạn Tuế yên lặng không nói lời nào, chỉ đè đao bên hông. Nếu nói về thành kính với quang minh, ở đây không ai vượt qua được hắn.
Lúc này trong đám người mới giật mình ý thức được sức mạnh và căn cơ của Minh Vương trong giáo đã hùng hậu như nào.
Hộ Giáo Pháp Vương Bạch Tích Thì khi thấy lực trường độ cong di chuyển của các chiến hạm trước mặt dần biến mất, tất cả chiến hạm đang từ từ mở ra khoang thuyền, phát ra thanh âm trầm thấp, như cự thú há lớn miệng thì lớn tiếng ra lệnh, thanh âm vị này như sấm rền vang vọng không gian nông trường trong lòng đất.
- Tất cả mọi người dựa theo kế hoạch đã định lên thuyền!
Đông đảo tế tự và hộ giáo thần quân tuy vẫn mang theo nghi hoặc, châu đầu ghé tai bàn luận nhưng dưới các vị tế ti cao cấp thúc giục, họ nhanh chóng chia thành các tiểu đội, trật tự tiến lên chiến hạm.
Phương án lên chiến hạm là do Hộ Giáo Pháp Vương Bạch Tích Thì, Bạch Mi Pháp Vương Ân Vạn Tuế và Tiết Lăng Tuyết, Chu Hữu Hằng ở phía tập đoàn Sâm Lâm cùng thống nhất.
Hai người Hộ Giáo Pháp Vương và Bạch Mi Pháp Vương đều có dị thể ở Liên Bang, cũng có hiểu biết về chiến hạm, biết được chiến hạm nên an bài bao nhiêu người mới phát huy được khái niệm hoành lực trường lớn nhất, cho nên toàn bộ quá trình đâu vào đấy, khẩn trương nhưng vẫn ngay ngắn.
Sau khi lên thuyền thì hơi hỗn loạn vì cảnh tượng trong chiến hạm vượt quá nhận thức của đám tế ti cấp thấp, hộ giáo thần quân, điều này làm đám người này hơi khó chịu. Ở trong tầm mắt của họ là vách tường kim loại bạc lộng lẫy, bóng loáng như gương, phản chiếu gương mặt kinh ngạc của họ.
Ở hành lang là những đường nối năng lượng tỏa sáng kỳ dị, như những con linh xà đang uyển chuyển uốn lượn, trên thân chúng còn có vô số phù văn tỏa ánh kỳ dị. Những đường nối năng lượng này lần lượt dịch chuyển mọi người vào các gian phòng đã được chuẩn bị từ trước, trong đó có rất nhiều dụng cụ tinh xảo, cấu tạo phức tạp làm người líu lưỡi. Xung quanh còn có vô số màn hình, bên trên biểu thị đủ loại số liệu đo lường và đèn tín hiệu. Điều này làm toàn bộ tế tự và chiến sĩ hộ giáo thần quân sợ hãi, bất an nhưng rất nhanh sau, họ đã được các vị tế tự cấp cao trấn an, bình tĩnh lại.
Lúc này, Lâm Duệ đang giám sát đông đảo cơ quan sư của Cơ Giới Thánh Đường đang dịch chuyển một lớn bốn nhỏ, tổng cộng năm tòa Huy Hoàng Thánh Đàn lên chiến hạm.
Đây là một phần trong kế hoạch của hắn, tập đoàn Sâm Lâm đã chuẩn bị sẵn năm thương thuyền được cải tạo lại, chuyên để chở Huy Hoàng Thánh Đàn. Những thương thuyền này được tăng mạnh lực phòng ngự, gần như có thể sánh ngang với thiết giáp hạm mạnh mẽ nhất. Có năm Huy Hoàng Thánh Đàn này, khái niệm hoành lực trường sẽ được tăng đến mức cao nhất.
Sau khi mất Huy Hoàng Thánh Đàn bảo vệ, thực vật trong nông trường sẽ bị ma biến quy mô lớn nhưng Lâm Duệ đã sớm chuẩn bị. Hắn sở dĩ nhấc lên chiến tranh vào lúc này là vì tổng đàn vừa qua kỳ thu gặt, số dược vật còn lại chưa trưởng thành thì giá trị không cao. Đây cũng có thể coi như một lần thí nghiệm quy mô lớn, cho biến dị số lượng lớn, xem có thể bất ngờ thu được hạt giống tốt nào không.
Lúc này, ở bên cạnh hắn là một lồng giam hợp kim cực lớn, cao đến mười mét, một bóng dáng xinh đẹp bị trói chặt vào thập tự giá ở giữa lồng giam. Đó chính là “Chức Mệnh Phi” Tô Lạc Ly, nàng đã bị số 1 và số 13 áp giải đến đây.
Lâm Duệ mặc chiến giáp Ẩn Long, hai tay ôm ngực, sắc mặt bình tĩnh nhìn cơ quan sư đang bận rộn di chuyển Huy Hoàng Thánh Đàn, đồng thời nói:
- Nói đi, ngươi có chuyện gì quan trọng mà muốn gặp mặt ta?
Đôi mắt Tô Lạc Ly nhìn chăm chú Lâm Duệ, trong ánh mắt của nàng đầy phức tạp, có chăm chú quan sát, cũng có hiếu kỳ. Năng lực huyết mạch của nàng có thể cảm ứng tất cả biến hóa xung quanh, thậm chí có thể nhìn thấy một phần vận mệnh tương lai, vì thế nàng mới có biệt danh là Chức Mệnh Phi, là vì các sợi tơ của nàng, ở một mức độ nào đó có thể điều khiển, bện lại số mệnh của một người.
Giờ khắc này, nàng đang dùng năng lực cảm nhận đặc biệt của mình để cảm nhận bản chất Lâm Duệ. Theo mỗi nhịp tim đập, Tô Lạc Ly đều cảm nhận được sức mạnh mênh mông vô biên tỏa ra từ người Lâm Duệ, đó là thần uy vượt quá giới hạn phàm tục.
Cỗ lực lượng này không chỉ mang đến áp bức đơn thuần, mà còn ẩn chứa hy vọng và quang minh thâm trầm, như có thể xuyên thấu tất cả mê mang và hắc ám trên thế gian.
Nó như là mặt trời chiếu sâu vào tâm linh Tô Lạc Ly, làm cho nàng cảm thấy bình yên trước hề chưa từng được cảm nhận, như thể nàng được hòa vào một không gian tường hòa vậy. Ở trong ánh sáng này, tất cả đau đớn, sợ hãi và bất an đều bị vuốt chải.
Năng lực huyết mạch của nàng dần dịch chuyển, như tia nước nhỏ hội tụ thành biển hồ, dần cộng minh với thần uy của Lâm Duệ.
Tô Lạc Ly không khỏi nheo mắt lại, vị trước mặt nàng chính là hy vọng nàng muốn tìm kiếm, không phải là hy vọng của Hy Vọng Thiên Tôn!
- Quang minh chân chính sinh ra ở ngoài thiên địa, trong hư giới, phía sau thống khổ và tuyệt vọng.
Tô Lạc Ly hơi nhếch miệng nói:
- Đây là tiên đoán của một vị quan tinh sư cấp 10. Ta biết hắn ở đâu, mà người này biết đường tắt tiến vào Chân Lý Quốc Độ, đây là những lời ta muốn nói cho ngươi biết.
Lâm Duệ nghe vậy thì sững sờ, rơi vào suy tư: Chân Lý Quốc Độ sao? Hắn hơi gật đầu, ánh mắt thâm thúy:
- Hy vọng ngươi không gạt ta. Chờ sau khi trận chiến Nam Châu kết thúc, chúng ta lại nói chuyện.
Lâm Duệ theo bản năng cảm giác Chân Lý Quốc Độ vô cùng quan trọng với hắn. Nhưng trận chiến Nam Châu trước mặt liên quan sinh tử tồn vong và vận mệnh của hắn.
Đại Nhật Thiên Tôn đã bện một tấm lưới lớn che trời, đang chờ hắn bước vào cạm bẫy. Nếu hắn không thể vượt qua được cửa ải khó này thì tất cả đều tan thành bọt nước, nào có cơ hội đi tìm Chân Lý Quốc Độ chứ.
Trước khi kết thúc trận chiến này, Lâm Duệ không muốn có bất cứ phân tâm nào. Hắn nhất định phải dùng toàn lực ứng phó, nghênh đón trận chiến sinh tử này.
…..
Lúc này, ở đảo Sắt Trung Châu, trên một hải cảng phía nam đảo, màn trời đen như mực đang bị hai luồng sáng đỏ hồng và xanh lam cắt đứt, tổng số 127 tinh hạm thiên ma như cự thú sắt thép xé mở tầng mây, chậm rãi hạ xuống.
Thần Lực Pháp Vương đứng sừng sững ở bến tàu, dáng người hắn khôi ngô, cơ bắp rắn chắc như đá tảng, thần sắc chăm chú chắp tay:
- Ngưu Đào cung nghênh hai vị phó giáo chủ đường xa mà đến. Nhưng không biết tổng đàn có việc gì gấp lại lệnh chúng ta huy động nhân thủ như vậy?
- Ta làm sao biết được vì sao tổng đàn lại hạ lệnh hoang đường như vậy chứ?
Vạn Diễm Cư Sĩ khoác trường bào hỏa hồng từ trên không trung hạ xuống. Vạt áo của hắn tung bay theo gió, như là hỏa diễm nhảy múa. Hắn như hóa thành Hỏa Thần, trong mắt đầy phẫn nộ và bất mãn, thậm chí có chút hóa thành hỏa diễm thực chất:
- Hừ! Đột nhiên để chúng ta tập kết toàn bộ tinh nhuệ cấp 4 trở lên đến Đảo Sắt Giáo Khu các ngươi, đúng là làm bừa! Tình thế Đại Liêu đang căng thẳng, giờ còn muốn cử binh lực đến đây, đúng là tự hủy tường thành mà!
Ngưu Đào nghe vậy thì nhíu mày:
- Hai vị phó giáo chủ, ta cũng vô cùng hoang mang với chuyện này. Lần này tổng đàn đột ngột hạ lệnh, sau đó chúng ta không thể liên lạc với tổng đàn, không liên lạc được với bất cứ thành viên cao tầng nào ở tổng đàn, quá quái lạ a! Liệu có phải là tổng đàn xảy ra chuyện rồi không?
Trước kia, hắn vẫn luôn có tâm tư dẫn Đảo Sắt Giáo Khu thành vùng độc lập. Sau khi Minh Vương kế vị, mượn nhờ Huy Hoàng Thánh Đàn và Thánh Lôi Kiếp Hỏa tán thành, danh vọng vị này dâng cao trong giáo phái, dần vãn hồi xu hướng suy tàn của thánh giáo, hắn mới dần từ bỏ mong muốn độc lập. Nhưng trận huyên náo hôm nay của tổng đàn làm hắn vô cùng tức giận.
Lần này giáo khu Đại Liêu và Đại Ngụy chỉ phải điều động võ tu tinh nhuệ cấp 4 trở lên và tế tự đến đây. Đảo Sắt Giáo Khu bọn họ phải điều động toàn bộ tế tự và hộ giáo thần quân, còn có tín đồ cấp 2 trở lên.
Lúc này Vạn Lôi Nguyên Quân cũng đang hạ xuống, nàng mặc chiến giáp xanh lam, lôi điện ẩn ẩn vờn quanh, sắc mặt lạnh lùng, cau mày lại. Ánh mắt nàng hơi kinh ngạc chạm mắt với Vạn Diễm Cư Sĩ, rồi gật đầu nói:
- Cũng có khả năng, việc này không tầm thường a. Ở tổng đàn có Quang Minh Hiền Chủ Củng Bá Nam, Trí Tuệ Thần Sứ Tiêu Tinh Dật, Tài Quyết Thần Sứ Trang Pháp Thiên, Thiện Tài Thần Sứ Triệu Trùng Lăng chủ trì, làm việc luôn cẩn thận, rất ít khi hạ lệnh nặng không giải thích như này, nhất là không có tin gì từ nhiếp chính phó giáo chủ.
Trong nội tâm nàng cũng có chút căm tức với tổng đàn.
Nhưng để Vạn Lôi Nguyên Quân chú ý là, nàng cũng bị cắt con đường thông tin với Bắc Thịnh Giáo Khu.
Đây là vì sao chứ?
Vạn Diễm Cư Sĩ khẽ hừ lạnh, trong mắt đầy khinh thường:
- Tạm chờ thêm đi, sau đó gặp mặt người của tổng đàn là biết thôi. Ta thấy quá nửa là Minh Vương điện hạ kia giở trò. Hắn chỉ là khôi lỗi được Vô Địch Pháp Vương nâng đỡ mà thôi, vậy mà dám ra lệnh cho chúng ta, sao hắn dám chứ!
- Vạn Diễm phó giáo chủ, nói năng cẩn thận! Minh Vương điện hạ thân phận tôn quý, danh vọng dâng cao, chúng ta không thể dễ dàng chỉ trích được.
Vạn Lôi Nguyên Quân khẽ lắc đầu, thầm nghĩ vị giáo chủ này nào có kém cỏi như Vạn Diễm Cư Sĩ nói. Hai năm gần đây, mắt thường cũng có thể thấy thánh giáo đang chấn hưng, công lao của Minh Vương là rất lớn.
Hơn nữa…
Vạn Lôi Nguyên Quân ngẩng đầu lên nhìn màn trời, nhìn về vực sâu thứ 9 trên màn trời. Nàng có sắp đặt một chút ở thiên ma nguyên hương, cũng có chút quan hệ với những người trong Luyện Ngục, gần đây nàng nhận được một vài tin tình báo hoang đường.
Vạn Diễm Cư Sĩ cũng không đồng ý, thần sắc thủy chung khinh miệt nhưng không nói gì thêm. Hắn lần này hạ quyết tâm, chuyện hôm nay nếu như là Minh Vương làm thì nhất định hắn sẽ dạy cho đối phương một bài học! Kẻ kia đã ngồi ở ngôi vị Minh Vương hai năm, có lẽ đã góp nhặt được một chút sức mạnh nhưng kẻ kia cho rằng với chút tu vi, thực lực đó mà có thể làm mưa làm gió trong giáo, hất mặt sai khiến hắn sao?
Cũng vào lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng ầm ầm nổ vang, như thể chấn động cả đất trời.
Ba người đồng thởi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên không, bầu trời đêm bỗng bị xé nứt, vô số ánh sáng chiếu xuống, như thể dải ngân hà đổ xuống, chiếu sáng cả vùng đất trời này.
Ngay sau đó, từng chiếc từng chiếc chiến hạm khổng lồ xuất hiện. Toàn thân chúng là kim loại sáng bóng, mặt ngoài phù văn và mạch năng lượng chậm rãi lưu chuyển, tỏa ra sóng năng lượng mạnh mẽ. Những chiến hạm này như bầy cự thú từ trên trời nhào xuống, lít nha lít nhít sắt thép như mây đen che trời, che kín cả bầu trời.
Những chiến hạm này còn mang theo đông đảo pháo diệt tinh, mỗi khẩu to như núi lớn, như là cánh tay viễn cổ thần ma vươn ra từ hai bên thân hạm. Chúng được chế tạo từ hợp kim đặc thù, trên thân pháo trải đầy phù văn huyền dị, chảy xuôi tia năng lượng đỏ thắm và u lam, như thể vật sống đang bơi lội trên bề mặt pháo vậy.
Theo đám chiến hạm dần hạ xuống, bầu không khí ở hải cảng như đông cứng lại, đè nén khiến người khó mà thở được.
- Đây là?
Vạn Diễm Cư Sĩ không khỏi trợn trừng hai mắt, vẻ kinh ngạc khó mà che giấu nổi. Hắn há to miệng, muốn nói gì đó nhưng phát hiện cổ họng khô khốc, không nói nên lời.
Ngưu Đào thì vẻ mặt nghiêm túc nhìn hạm đội thiên ma khổng lồ đang hạ xuống, liệu có liên quan đến tổng đàn không? Hắn rõ ràng cảm giác được trong hạm đội đó có ít nhất 20 nghìn cỗ khí huyết mạnh mẽ, hẳn là đến từ võ giả Hóa Long và chiến long của họ. Những khí tức này tụ tập cùng nhau như thủy triều vô hình, một đợt lại một đợt xung kích, để hô hấp của họ ngưng đọng.
Cùng lúc đó, một cỗ thần uy mênh mông từ trên trời giáng xuống, chói chang như mặt trời, trầm trọng như Thái Sơn! Từng sợi ánh sáng vàng kim chiếu rọi qua các khe hở chiến hạm hạ xuống bên dưới như hóa thành các thanh kiếm vàng kim sắc bén, đâm xuống mặt đất!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương