Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Một khắc sau, trong tổng đàn Quang Minh thánh giáo, “Quang Minh Hiền Chủ” Củng Bá Nam, “Trí Tuệ Thần Sứ” Tiêu Tinh Dật, “Tài Quyết Thần Sứ” Trang Pháp Thiên, “Thiện Tài Thần Sứ” Phòng Quân Hạo, “Chiến Thiên Pháp Vương” Phí Dịch cùng mấy trăm hồng y chủ tế tụ tập trong Đại Minh Đường.
Thêm vào “Thiên Hương Thần Sứ” Sở Thiên Hương, “Hộ Giáo Pháp Vương” Bạch Tích Thì, “Bạch Mi Pháp Vương” Ân Thiên Thu có mặt từ trước, tất cả nừa quỳ trước thần tọa của Lâm Duệ.
Những người này khi vừa vào Đại Minh Đường đã bị cảnh tượng trong này làm chấn động. Bọn họ thấy ánh sáng phun trào như thủy triều, Minh Vương mặc chiến giáp Ẩn Long ngồi chỉnh tề trên đài cao, quanh người ánh sáng thần thánh sáng chói bao phủ, thần niệm mênh mông hung hăng đè ép linh hồn đám người làm linh hồn họ không tự chủ được run lên.
Thánh lôi và kiếp hỏa đan xen quanh người Lâm Duệ, tạo thành từng vòng ánh sáng, như thể tô nét thần thánh cho toàn bộ Đại Minh Đường.
Ánh sáng phát ra từ Minh Vương chói mắt như ánh mặt trời nhưng lại mang theo lực lượng thanh tịnh, gột rửa tâm linh mỗi người làm cho mọi người cảm giác linh hồn được thanh tẩy, trong lòng sinh ra thành kính và kính sợ trước giờ chưa từng có.
Hai mươi bốn long trụ mạ vàng trong điện cũng tỏa ánh sáng lung linh, 12 nghìn ngọn đèn cùng nhau nở rộ ánh sáng trắng bạc, hô ứng cùng với thần uy của Minh Vương.
Ánh mắt của mọi người ngay từ đầu không thể rời khỏi hình bóng của vị Thần trên đài, theo thời gian trôi, rung động trong mắt họ dần chuyển thành đau đớn khó mà tiếp nhận.
Thần quang từ Minh Vương tỏa ra quá hừng hực, như có thể thiêu đốt đôi mắt của họ, làm họ không thể nhìn thẳng vào.
Rất nhiều người cảm giác hai mắt đau nhói, như có vô số kim châm nhỏ đâm vào, không thể không cúi đầu xuống, tránh đi ánh sáng lóa mắt kia.
Ngay cả “Quang Minh Hiền Chủ” Củng Bá Nam tâm tình cứng cỏi như sắt thép, giờ cũng không thể không hơi nhéo mắt lại, để giảm đi cường độ ánh sáng xung kích tinh thần mình. Ánh mắt của hắn bị tia sáng mãnh liệt chiếm giữ, trước mắt hắn chỉ có ánh sáng trắng chói mắt, ngoài ra không còn gì khác.
“Minh Vương! Không! Đây là Quang Minh Chi Vương!” Trong lòng Củng Bá Nam ngoài đau đớn ra còn có khát vọng mãnh liệt, cảm xúc cuồng nhiệt đang trào dâng. Hắn đã nghĩ đến từ hai ngày trước, khi vực sâu thứ chín xuất hiện trên màn trời, nghĩ đến tiên đoán lưu lại trong nội đường, chỉ có các đời Quang Minh Hiền Chủ mới được xem.
“Chẳng lẽ quang minh thật sự đã tới sao?” Trí Tuệ Thần Sứ Tiêu Tinh Dật giờ hai mắt chảy máu nhưng trong lòng cũng đầy chấn động, như thể áp lực mênh mông từ Minh Vương đang giày vò linh hồn hắn. Như thể có một đôi bàn tay to lớn vô hình tùy ý xoa nắn linh hồn của hắn, để thân thể của hắn không nhịn được khẽ run lên, hắn muốn dời đi ánh mắt nhưng phát hiện ánh mắt mình như bị khóa chặt, không thể nhúc nhích.
Tiêu Tinh Dật trở thành thần sứ đã 70 năm, trải qua bốn đời giáo chủ nhưng hắn chưa từng thấy vị giáo chủ nào có thần lực mạnh mẽ như này. Minh Vương giờ biểu lộ sức mạnh vượt quá phạm trù nhân loại, thậm chí sánh ngang với Thần, vượt xa nhận thức của hắn.
“Giáo chủ tuy là Minh Vương nhưng cũng là người phàm, sao có thể có thần uy mạnh mẽ như vậy chứ? Chẳng lẽ vị này đã từng là Thần? Hay giáo chủ là Thiên Vực Sâu mới xuất hiện?” Một chút ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu Tiêu Tinh Dật.
“Tài Quyết Thần Sứ” Trang Pháp Thiên đã sớm cúi đầu. Hắn thân là Tài Quyết Thần Sứ, chấp chưởng hình phạt trong giáo, uy nghiêm vô cùng nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy bản thân mình nhỏ bé như kiến hôi.
“Đây là pháp môn thanh tịnh! Chẳng lẽ?” Tài Quyết Thần Sứ nhanh chóng bừng tỉnh, hiểu ra các nghi ngờ trong lòng trước kia. Thảo nào Thiên Hương trung thành tuyệt đối với Minh Vương, thảo nào Củng Bá Nam dùng hết sức gìn giữ quyền uy cho Minh Vương. Hộ Giáo Pháp Vương và Bạch Mi Pháp Vương cũng vậy, coi Minh Vương điện hạ như là Thần.
“Giáo chủ là Thanh Tịnh Chi Chủ, như vậy giáo chủ cũng là Lâm Duệ! Hắn chính là vực sâu thứ chín xuất hiện trên màn trời trước đây không lâu!” Trấn Ma Thần Sứ Phòng Quân Hạo con ngươi co rút, thần sắc đầy chấn động.
Hắn là Trấn Ma Thần Sứ, nắm giữ hơn 10 nghìn trấn ma sứ thẩm thấu vào thiên ma nguyên hương. Sau khi hắn được Minh Vương ủng hộ, quy mô trấn ma sứ gần đây được mở rộng, dù chưa lẫn được vào cao tầng Liên Bang nhưng có thể thu được các tin tình báo truyền lưu rộng rãi trong Liên Bang.
Đám người do Phí Dịch cầm đầu thì đầy nghi ngờ, rung động và kinh sợ. Sâu trong tâm thần hắn, vị kia nảy sinh tâm phòng bị.
- Các vị!
Lâm Duệ nhìn đám người trong nội đường, chậm rãi mở miệng lên tiếng, thanh âm vang dội như chung lớn, quanh quẩn khắp Đại Minh Đường:
- Hôm nay triệu tập các vị là vì tình hình chiến sự Bắc Thịnh Giáo Khu.
Trong thanh âm của hắn mang theo uy nghiêm đáng tin, như có thể khống chế hết thảy, mọi người trong nội đường không khỏi chấn động, không tự chủ được cúi đầu thêm thấp.
Ánh mắt Lâm Duệ sáng như đuốc, đảo qua đám người, thanh âm âm trầm đầy uy nghiêm:
- Vừa rồi bản vương đã nhận được tin tình báo đáng tin, Bắc Thịnh Giáo Khu đang bị ba nước Thịnh, Ngụy, Liêu hợp lực vây quét, Vô Địch Pháp Vương rơi vào nguy cơ tồn vong! Quân địch nhận lệnh của các vị Thần, ý đồ một trận bình định Bắc Thịnh Giáo Khu, thế tới hung hăng, tình thế ở đó giờ nguy như trứng chồng, sắp lật úp đến nơi, sinh mệnh đông đảo tín đồ ở đó sắp gặp nguy hiểm.
Đám người nghe những lời này đều căng thẳng, trong lòng khó tin. Tầm quan trọng của Bắc Thịnh Giáo Khu thì không nói cũng biết, nơi đó là cứ điểm trọng yếu của Quang Minh thánh giáo ở Nam Châu, có hơn 300 triệu tín đồ, có đến 4 triệu tinh binh và gần 3000 cao thủ Hóa Long.
Nhưng giáo chủ có nói quá lời không vậy, ở đó có nhiếp chính phó giáo chủ Vô Địch Pháp Vương Lý Vi Lương tọa trấn, hẳn là sẽ không nguy hiểm sụp bàn chứ? Họ nghe đồn sức mạnh khái niệm của Vô Địch Pháp Vương càng lúc càng mạnh, nắm giữ siêu thần khí Thất Huyễn Thiên Vũ, chiến lực sánh ngang Trường Sinh rồi mà? Một số người thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ là Minh Vương điện hạ nào có hảo tâm như vậy chứ? Mấy tháng gần đây, nhiếp chính phó giáo chủ áp chế tổng đàn rất thảm, mâu thuẫn giữa Minh Vương và Vô Địch Pháp Vương càng lúc càng sâu. Giáo chủ định thân chinh vào lúc này, có phải là định đoạt lại quyền lực của mình không?
Khi mọi người còn đang nghi ngờ, hai mươi bốn long trụ tỏa ánh lóng lánh, nháy mắt chiếu ra một sa bàn cực lớn giữa điện.
Trên sa bàn này là cảnh núi non sông ngòi Bắc Thịnh Giáo Khu, có thể thấy rõ các cứ điểm, thành trì. Xung quanh là chi chít chấm đỏ đại biểu cho quân địch, gần như vây kín giáo khu, số lượng lên đến cả chục triệu, đủ để người nhìn hiểu rõ tình thế nghiêm trọng như nào.
Nhất là hạm đội đang tiến đến từ trên biển phía bắc Nam Châu, để cho những người hiểu về binh pháp phải cau mày lại. Hạm đội này sẽ tạo thành mối uy hiếp rất lớn, có thể chém eo Bắc Thịnh Giáo Khu!
Thiên Hương Thần Sứ nhìn sa bàn mà hơi giật mình. Nàng nắm giữ Hương Y Thánh Đường, phụ trách thu thập tình báo cho thánh giáo nhưng bản đồ quân sự này chi tiết, cặn kẽ hơn nhiều tin tình báo nàng thu được.
Thanh âm của Lâm Duệ một lần nữa vang lên, ngữ khí kiên định, lạnh lùng:
- Trận chiến này liên quan đến tồn vong hưng suy của giáo ta. Nếu Bắc Thịnh Giáo Khu luân hãm, căn cơ Nam Châu của giáo ta sẽ bị nhổ sạch, vô số tín đồ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, tín ngưỡng của giáo chúng sẽ bị đả kích. Đây là nguyên nhân vì sao bản vương quyết định tự mình chỉ huy đại quân chinh phạt Thịnh Quốc Nam Châu, giải nguy cho Bắc Thịnh Giáo Khu.
Từng lời của hắn nổ vang như lôi đình, vang dội trong điện đường, thần uy mạnh mẽ một lần nữa bao phủ khắp điện đường làm tâm thần đám người chấn động.
Phí Dịch nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, hắn nhẫn nhịn đau đớn không chịu nổi trên thân thể và tâm thần như bị kim châm, hắn cứng chọi cứng với cấm pháp trong thân thể, tiến lên khom người hành lễ, trong giọng nói đầy vội vàng và lo nghĩ:
- Điện hạ, tuyệt đối không thể! Ngài là giáo chủ, ngài gắn liền với hy vọng của tín đồ, sao có thể mạo hiểm được chứ? Tình thế Bắc Thịnh Giáo Khu tuy nguy nan nhưng có chúng thuộc hạ hỗ trợ ngài, giáo chủ ngài chỉ cần tọa trấn ở tổng đàn, bày mưu nghĩ kế là được!
Trong lòng hắn điên cuồng gào thét: “Không được! Tuyệt đối không được!”
Hắn đã từng trao đổi cùng nguyên thần vị Trường Sinh trong đầu, biết được Bắc Thịnh Giáo Khu là cạm bẫy, một cạm bẫy trí mạng nhắm vào Vô Địch Pháp Vương. Theo như ý vị kia, người bố cục lần này vô cùng mạnh mẽ, Minh Vương điện hạ giờ đến đó là tự chịu chết!
“Thiện Tài Thần Sứ” Triệu Trùng Lăng cũng cau mày nói:
- Minh Vương điện hạ, Phí pháp vương nói rất có lý. An nguy của điện hạ liên quan đến tương lai thánh giáo, xin điện hạ nghĩ kỹ. Bắc Thịnh Giáo Khu tuy có nguy cơ nhưng giáo ta còn nhiều nhân tài, ngài có thể điều động tướng tài đắc lực đến cứu viện. Nếu như ngài thân chinh, vạn nhất gặp bất đắc dĩ, giáo ta sẽ rơi vào cảnh rắn mất đầu, hậu quả khó mà lường được.
Lúc này, kế hoạch nông trường trong lòng đất đã tiến vào giai đoạn thứ hai, tổng đàn và giáo phái một cảnh phồn vinh, Triệu Trùng Lăng thật sự không muốn thấy Minh Vương điện hạ gặp cảnh ngoài ý muốn.
Ánh mắt Lâm Duệ sáng như đuốc, ánh mắt đầy thâm thúy nhìn Phí Dịch, hắn khẽ cười, mang theo mấy phần hiểu rõ và vui mừng:
- Phí Dịch, ngươi có phải cũng biết Nam Châu là cạm bẫy? Là nhắm vào Vô Địch, cũng là nhắm vào bản vương?
Phí Dịch nghe vậy thì cơ thể run lên, trong mắt tràn ngập đau đớn và giãy dụa. Cấm pháp trong nguyên thần hắn như gông xiềng vô hình, điên cuồng áp chế ý chí của hắn, 360 cấm thần châm đâm chặt lên xương sống hắn, định để hắn phải câm miệng. Nhưng hắn vẫn gắng gượng chống đỡ lực trấn áp nguyên thần của vị Trường Sinh kia, còn có đau đớn thấu xương từ xương sống ập đến đữa, cắn chặt răng nói:
- Điện hạ… Nam Châu… Không thể đi…
Cổ Phí Dịch nổi gân xanh, tay trái nắm chặt đao, mỗi cơ bắp run lên đối kháng với trấn áp linh hồn, hắn nói gằn từng chữ:
- Thế cục Nam Châu phức tạp, quân địch thế tới hung hằng, nếu ngài thân chinh, e rằng gặp bất trắc nguy hiểm!
Hắn dù không biết Minh Vương vì sao đột nhiên quyết ý muốn thân chinh, chỉ huy đại quân cứu viện Bắc Thịnh Giáo Khu nhưng không thể đi! Minh Vương nếu như đi, vậy thì Quang Minh thánh giáo đang được chấn hưng xong đời thật rồi!
Lúc này, tất cả người trong điện đều phát hiện ra Phí Dịch khác thường, thanh âm của người này run rẩy, tựa như là đang nỗ lực chống cự lại điều gì đó, hơn nữa còn phải chịu đau đớn vô cùng. Vị này chán rịn mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như giấy, như thể lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Vui mừng trong mắt Lâm Duệ càng đậm, thậm chí nảy sinh mấy phần tán thưởng. Chỉ bằng hành động hôm nay của Phí Dịch đã đủ bày ra trung thành và dũng khí của đối phương, có thể tha thứ cho toàn bộ tội lỗi trước kia.
- Phí Dịch, ta đã lệnh người cứu hai em gái ngươi. Bọn họ đã bình yên vô sự, được giải trừ cấm chế và độc tố trong cơ thể rồi.
Phí Dịch nghe vậy, thân thể đột nhiên run lên, con ngươi mở lớn, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin. Minh Vương điện hạ biết tình huống của hắn sao?
- Còn về ngươi, ta đã thấy được thánh kinh của ngươi rồi…
Lâm Duệ còn chưa dứt lời, quanh thân hắn, thánh lôi và kiếp hỏa nháy mắt bùng sáng mãnh liệt, dùng tốc độ kinh người ngưng kết thành chín vòng ánh sáng. Vòng ánh sáng nhanh chóng xoay tròn, phát ra lực hút mạnh mẽ như muốn hút hết thảy vào trong đó.
Cùng lúc đó, đầu ngón tay của hắn bắn ra hai điểm sáng chói mắt đến cùng cực, một tinh khiết không tì vết, lộ ra khí tức thần thánh thanh tịnh, một thì là thánh lôi và kiếp hỏa đan xen, ẩn chứa hủy diệt vô tận. Hai tia sáng này như hai con xà long hung mãnh, mang theo khí thế một đi không trở lại, đâm hướng mi tâm và xương sống của Phí Dịch.
Vị Trường Sinh ngủ đông trong cơ thể của Phí Dịch nháy mắt cảm nhận được uy hiếp trí mạng, vội vã xuất hiện, thao túng cơ thể Phí Dịch như mũi tên vội lùi về phía sau.
Nhưng pháp môn thanh tịnh của Lâm Duệ đã sớm bố trí lưới bạc trong hư không, như mạng nhện tràn lan, ngăn lại đường lùi của Phí Dịch.
Ánh sáng thanh tịnh và lực lượng lôi hỏa đan xen, thánh lôi ngưng tụ thành xiềng xích bạch kim, kiếp hỏa đúc thành mũi thương đỏ thẫm, toàn bộ đâm xuyên phòng ngự của Phí Dịch trong nháy mắt, một mực vồ lấy nguyên thần của vị Trường Sinh kia, cưỡng ép kéo ra khỏi cơ thể Phí Dịch.
Lập tức một gương mặt lão già đen như sương mực, không ngừng giãy dụa hiện ra trên không, trước mắt mọi người.
Cùng lúc đó, thần lực của Lâm Duệ men theo liên hệ giữa nguyên thần và chân linh trong màn trời của kẻ kia, như sấm sét vượt qua thời không, nháy mắt xuất hiện trên màn trời.
Trong màn trời mênh mông vô ngần, vị Trường Sinh đang giãy dụa dưới sức mạnh khái niệm trói buộc, xung quanh không ngừng xuất hiện vết nứt, năng lượng hôn độn tràn vào, cảm xúc của sinh linh hóa thành xúc tu đỏ hồng mở rộng khắp bốn phía.
Nhưng khi thần lực Lâm Duệ đến nơi, phong vân biến sắc.
- Thanh tịnh hoàn vũ, vạn pháp quy nguyên!
Đài sen thanh tịnh do hỏa diễm thần thánh của Lâm Duệ hóa thành lúc này nở rộ, chín vòng ánh sáng hóa thành cột sáng xông thẳng lên trời.
Thánh lôi bổ ra trật tự trong hỗn độn, kiếp hỏa thiêu đốt vặn vẹo, ánh sáng thanh tịnh chiếu đến biến những tiếng thầm thì hỗn loạn thành thánh ca.
Nguyên thần của hắn chiếu rọi màn trời, chiếu lên hình thánh thần linh của hắn trong màn trời.
Thân ảnh Lâm Duệ nguy nga như núi lớn, sừng sững trong hư không. Quanh thân hắn quấn quanh thánh lôi và kiếp hỏa, lôi như rồng, hỏa như phượng, như ánh mặt trời chiếu rọi hư không hỗn độn này. Tay trái hắn vẫn cầm bình sữa bò, tay phải nâng một bàn trứng gà, ở mi tâm có ánh sáng thanh tịnh như ẩn như hiện, như có thể gột rửa hết thảy ô uế thế gian, cũng là do võ ý “nhất” của hắn hóa thành.
Lâm Duệ ánh mắt nhìn về “chân linh” mạnh mẽ trước mặt, khẽ cười thoải mái:
- Hóa ra là ngươi, Tư Không Minh.
Đây cũng là một vị Trường Sinh cổ xưa, cùng thời đại với Cát Tiên Sơn nhưng kém xa Cát Tiên Sơn. Dù người này đã sống cả vạn năm nhưng sức mạnh khái niệm chỉ đạt đến 84%, là một vị siêu Trường Sinh!
Lúc này, quanh người Tư Không Minh tỏa ánh rực rỡ, vô số dây leo kim loại lan tràn dưới chân hắn, như có vô cùng vô tận sinh mệnh thôi thúc, thoáng cái hóa thành đại thu che khuất bầu trời. Những phiến lá của đại thụ lấp lánh ánh sáng kim loại, mỗi phiến lá đều ẩn chứa kiên cố và sắc bén của khái niệm “kim đức”, cắt màn trời thành mạng nhện, đồng thời tạo thành một tầng che chắn cho Tư Không Minh, như thể phiến thiên địa này không thể rung chuyển.
- Sao có thể chứ?
Trong thanh âm Tư Không Minh đầy hồi hộp và sợ hãi, còn có nghi hoặc khó hiểu:
- Ngươi đã sớm phát hiện ta, còn dụ hoặc ta tăng cường liên hệ với chân linh?
Hắn phụ thân Phí Dịch một mực không thể xác định vị trí tổng đàn Quang Minh thánh giáo được, tựa như thiếu chút gì đó làm hắn nhiều lần sắp thành lại bại, làm hắn thấy được hy vọng không muốn bỏ lỡ thời cơ.
Cũng vì vậy, Tư Không Minh càng lúc càng đầu tư thêm lực lượng nguyên thần, một mặt để khống chế chặt Phí Dịch, một mặt để nỗ lực xác định vị trí tổng đàn Quang Minh thánh giáo, truyền tin ra ngoài.
Lúc này, Tư Không Minh không khỏi hiểu ra, đây là Lâm Duệ tương kế tựu kế.
Hắn điên cuồng chạy trốn nhưng bị thánh lôi hóa thành xiềng xích một mực trói buộc chân linh hắn, bị kiếp hỏa hóa thành trường thương, đâm chặt giữ lấy hắn.
Chín vòng sáng sau lưng Lâm Duệ tỏa ra ánh sáng thêm mãnh liệt.
Tư Không Minh ánh mắt như muốn rách ra:
- Ngươi muốn giết ta sao? Nằm mơ giữa ban ngày! Để ngươi kiến thức vạn năm lắng đọng của ta!
Theo tâm ý của hắn, vô số dây leo thanh đồng lớn lên trong hư không, quấn về hướng thân thể Lâm Duệ, hóa thành ngàn vạn bụi gai lưỡi dao, muốn cắt chém, triệt để thoát khỏi Lâm Duệ gò bó.
Đây là sức mạnh khái niệm của hắn, kết hợp kim đức và sinh mệnh.
- Lắng đọng vạn năm?
Lâm Duệ chỉ mỉm cười, một tia Thánh Lôi Kiếp Hỏa từ hư không hạ xuống.
Trong nháy mắt khi va chạm với nhau, lưỡi dao bụi gai bị lực lượng thanh tịnh của kiếp hỏa gột rửa tan rã như tuyết mùa xuân, tru tréo vỡ vụn. Đại thụ kim loại bị kiếp hỏa đốt thành nước thép đỏ thẫm, kim loại sôi trào như dòng lũ ầm ầm sụp xuống.
Lâm Duệ đạp chân lên dòng nước thép tiến tới, sức mạnh khái niệm “sinh mệnh” bị hắn ép đến ảm diệt.
Tư Không Minh giật mình nhìn sức mạnh sinh mệnh trong thân thể mình bị một sức mạnh mạnh mẽ hơn rút ra, tiêu diệt. Dòng thác lũ kim loại thì bị sức mạnh khái niệm đè ép, hóa thành bụi gai phản phệ đâm vào nguyên thân hắn.
Tư Không Minh nhìn thấy vòng xoáy hỗn độn trong mắt Lâm Duệ - đó là điểm hội tụ, vạn pháp quy nhất!
Lực lượng của vị Thần này như một bàn tay khổng lồ mạnh mẽ, tóm chặt lấy hắn.
- Nói đi, lần này các ngươi sắp đặt những gì ở Nam Châu? Có những ai tham gia? Di đảng của Đại Nhật giờ như nào?
Chân linh của Tư Không Minh không ngừng giãy dụa, phát ra tiếng gào thảm thiết, liều mạng vặn vẹo muốn tránh thoát Lâm Duệ trói buộc.
Lâm Duệ nhíu mày lại, lập tức tay lớn vồ ra, lôi kéo Tư Không Minh đến trước người, sau đó sức mạnh khái niệm của hắn hóa thành đại nhật dung lô, nuốt gọn Tư Không Minh vào trong.
Hừ! Không định nói sao, vậy hắn tự xem!
Lâm Duệ bắt đầu cưỡng ép kiểm tra ký ức của Tư Không Minh. Nhưng để hắn thất vọng là tuy tên này có hợp tác với di đảng Đại Nhật nhưng không biết nhiều. Chỉ biết chút tin tức rải rác, không trợ giúp nhiều.
Lâm Duệ giờ chỉ khóa chặt được mấy vị thành viên trong đó, và một vị thủ lĩnh – Hy Vọng Thiên Tôn! Ánh mắt Lâm Duệ không tự chủ được nhíu lại, trong những người này, có đến hai vị Thần hiện đang tại thế. Vị Đại Nhật Thiên Tôn này đúng là căn cơ thâm hậu, dù đã vẫn diệt 300 nghìn năm rồi, trong Thiên Cực tinh vẫn còn thực lực mạnh mẽ như này.
Tư Không Minh tâm thần chấn động, tràn đầy khó tin:
- Ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn luyện hóa nguyên thần của ta sao? Không đúng, ngươi còn muốn hấp thu nguyên chất tinh hồn của ta nữa, ngươi điên rồi?
Hắn đã là Trường Sinh, chân linh bất diệt, căn nguyên gắn chặt với Trường Sinh!
Tư Không Minh điều động sức mạnh bản thân, định xông ra dung lô nhưng Lâm Duệ khóa chặt lấy hắn, hắn không thể nhúc nhích tẹo nào.
Thánh lôi điên cuồng nổ vang, mỗi tia sét đánh xuống đều ẩn chứa lực lượng thanh tẩy và hủy diệt, như là vô số lưỡi đao, không ngừng cắt chém phòng ngự chân linh của Tư Không Minh. Kiếp hỏa nóng bỏng hừng hực cháy, hóa thành biển lửa, bao trọn lấy chân linh Tư Không Minh, vô tình thiêu đốt mỗi tấc chân linh của hắn.
Dưới sức mạnh dung luyện của Lâm Duệ, chân linh của Tư Không Minh nhanh chóng tiêu tan, sức phản kháng càng lúc càng yếu, cho đến khi chân linh của hắn bị thánh lôi oanh diệt, kiếp hỏa luyện hóa hoàn toàn.
Cùng lúc đó, Lâm Duệ thu được thông báo của Chiến Linh giới.
Thông báo: Ngài đã đánh tan nguyên thần của Tư Không Minh, võ tu cấp 10 – Trường Sinh, chủ động thu hút tinh hồn tàn thức của Tư Không Minh vào bản thể ngài, ngài cần 4,1 triệu điểm hồn lực để hoàn toàn hấp thu luyện hóa.
Lâm Duệ đồng ý không chút do dự.
Thông báo: Dung hợp tinh hồn của Tư Không Minh, ngài nắm giữ 84% khái niệm sinh mệnh, mộc đức và kim đức cùng các thông tin liên quan.
Đáng tiếc, phương diện nguyên chất, nguyên hạch tăng lên không nhiều, mỗi hạng mục cao nhất tăng thêm 0,5%, điểm tinh thần lực và thân thể cũng không tăng thêm bao nhiêu.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Duệ chủ động luyện hóa nguyên thần người khác, hấp thu tinh hồn tàn thức của đối phương.
Cùng lúc đó, trong Đại Minh Đường, đám người lấy Quang Minh Hiền Chủ Củng Bá Nam dẫn đầu, thần sắc đầy chấn động nhìn tình cảnh trước mặt.
Bọn họ dù không thể cảm ứng được chiến đấu trong màn trời nhưng nhìn thấy cảnh nguyên thần của vị cấp Trường Sinh nhanh chóng tan rã dưới ánh sáng của Minh Vương chiếu rọi, thậm chí có thể nói là không chút năng lực phản kháng.
Phí Dịch cúi đầu áp sát mặt đất, thanh âm run rẩy tràn ngập thành kính:
- Minh Vương điện hạ, thần uy của ngài như mặt trời giữa trưa, chiếu rọi vạn cổ! Thần được điện hạ ban ân, nguyện dùng cả đời này báo đền ân đức điện hạ! Thề đời này không đổi, điện hạ chỉ đâu đánh đấy, tận trung báo đáp Quang Minh thánh giáo, dù chết không tiếc.
Hắn vừa rồi thấy nguyên thần vị Trường Sinh khống chế hắn bị Minh Vương điện hạ tiện tay phủi chết. Hắn cũng cảm giác được tất cả cấm chế trong người hắn đã bị thanh tẩy mất, toàn bộ 360 cây không thần châm cũng bị nung chảy luyện hóa! Minh Vương đã kéo hắn từ địa ngục trở về nhân gian. Thời khắc này, cảm kích của hắn đối với Minh Vương một lời khó nói hết.
Mười năm nay, hắn lần lượt bị Vạn Tâm lão nhân và Tư Không Minh khống chế, cảm giác mỗi ngày sinh hoạt trong bóng tỗi, mỗi bước chân đều như giẫm trên đao, linh hồn chịu giày vò, để hắn nghĩ mà kinh. Giờ toàn bộ khổ cực của hắn đã tan thành mây khói theo một cái vung tay của Minh Vương điện hạ.
Thanh âm của Phí Dịch vang khắp Đại Minh Đường, mấy trăm vị hồng y chủ tế và hồng y đô chủ tế đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
- Minh Vương điện hạ thần uy vô lượng, sáng rọi cổ kim!
Đám người đồng thanh hô to, thanh âm như sấm động rung chuyển điện đường. Cảnh tượng Minh Vương thần uy mênh mông, dễ dàng tru sát một vị võ giả cấp Trường Sinh đã triệt để nhen lửa hy vọng trong lòng họ.
Đám người “Quang Minh Hiền Chủ” Củng Bá Nam, “Trí Tuệ Thần Sứ” Tiêu Tinh Dật, “Tài Quyết Thần Sứ” Triệu Trùng Lăng nhao nhao quỳ xuống cúi đầu.
- Bên trong cơ thể ngươi có tai họa ngầm thực trang, hẳn là Vạn Tâm lão nhân giở trò, nguồn gốc đến từ kỹ thuật của Thần Chiếu Hội ở Liên Bang.
Lâm Duệ ngưng thần nhìn Phí Dịch nói:
- Lát nữa sẽ có một tuần dương hạm của thiên ma đến đây, thay đổi thực trang cho ngươi. Lần xuất chinh Bắc Thịnh Giáo Khu này, ta hy vọng thấy được phong thái hoành tảo thiên quân trước kia của pháp vương. Tội lỗi lúc trước cũng không thể không truy cứu, dù ngươi chịu người khác điều khiển, về tình có thể hiểu được nhưng cũng là phạm vào sai lầm. Sau trận chiến này, tự ngươi đến Tài Quyết Thánh Đường, thành tâm sám hối, tiếp nhận trách phạt. Còn về tội nặng hay nhẹ, Tài Quyết Thánh Đường sẽ căn cứ chiến công lần này của ngươi để định đoạt. Các vị, giáo ta thưởng phạt phân minh, chỉ có như vậy mới để giáo chúng một lòng, giúp Quang Minh thánh giáo càng ngày càng hưng thịnh.
“Tài Quyết Thần Sứ” Trang Pháp Thiên nghe vậy thì hơi gật đầu đồng ý. Trong các đời giáo chủ hắn biết, chỉ có Minh Vương hiện giờ được hắn công nhận nhất. Minh Vương bảo vệ giáo quy, thủ đoạn cũng không kém, quả quyết lại công chính, thưởng phạt phân minh, cũng không nhân nhượng dung túng, lại biết mềm mỏng tùy tình huống, biết cân nhắc đến thực tế, làm giáo chúng tin phục.
Phí Dịch vội dập đầu, thanh âm vang dội:
- Thuộc hạ xin lĩnh pháp chỉ của Minh Vương! Nhất định sẽ lấy công chuộc tội, không phụ điện hạ kỳ vọng.
Thần sắc hắn hơi chần chừ, còn định khuyên Minh Vương không nên đến Nam Châu nguy hiểm, nhưng lại nhớ đến thủ đoạn thần uy vừa rồi của Minh Vương thì thôi không nói.
“Trí Tuệ Thần Sứ” Tiêu Tinh Dật thì ngẩng đầu lên, ánh mắt khẩn thiết lo lắng:
- Minh Vương điện hạ, từ những lời vừa rồi của Phí Dịch, có thể thấy hành trình Nam Châu lần này rất nguy hiểm. Kẻ địch có thể bố trí cạm bẫy hơn nhiều chúng ta tưởng tượng. Điện hạ là giáo chủ, là hy vọng, tín ngưỡng của tín đồ thiên hạ, sao có thể mạo hiểm được chứ? Thuộc hạ xin điện hạ nghĩ lại, tọa trấn tổng đàn, bày mưu nghĩ kế mới là thượng sách. Xin để chúng thuộc hạ xuất chinh thay điện hạ.
- Không cần như vậy!
Lâm Duệ giơ tay lên, cắt ngang lời Tiêu Tinh Dật. Ánh mắt hắn như đuốc, thanh âm trầm ổn uy nghiêm:
- Tâm ý của ngươi, bản vương hiểu được. Nhưng trận chiến này liên quan tồn vong giáo ta, bản vương sao có thể đứng nhìn được, còn về cạm bẫy ở Nam Châu.
Hắn khẽ cười khinh thường, chậm rãi đứng lên, ánh sáng bạch kim thêm bùng nổ như thủy triều tuôn ra, những lời tiép theo mang đến uy nghiêm không thể chống cự:
- Bản vương tự có cách ứng phó, không cần bàn tiếp!
Đám người nghe đến đây thì trong lòng chấn động, mấy vị cao tầng định lên tiếng nhưng cảm giác cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, không thể lên tiếng. Trong lòng họ nhanh chóng hiểu được, Minh Vương điện hạ đã quyết ý xuất chinh, lần này sợ là không ai ngăn cản được.
- Trận chiến này, tổng đàn điều động toàn bộ 6,9 triệu tế ti và 3,8 triệu hộ giáo thần quân. Toàn bộ tín đồ cấp 2 cùng theo chiến hạm thiên ma xuất chinh. Ta cho các vị hai tiếng rưỡi chuẩn bị, sau hai tiếng rưỡi nữa, trống trận vang lên, ta muốn thấy toàn quân tổng đàn tập kết chỉnh tề!
Những lời này của Minh Vương như sấm sét nổ vang, khuấy động vang vọng điện đường làm tất cả mọi người rung động. 6,9 triệu tế ti và 3,8 triệu hộ giáo thần quân sao? Đây là toàn bộ sức mạnh của tổng đàn rồi, Minh Vương điện hạ định dốc toàn lực sao? Cùng lúc đó, mọi người nảy sinh nghi hoặc trong lòng, tổng đàn lấy đâu ra lắm hạm thuyền như vậy?
- Yên tâm, sau hai tiếng rưỡi nữa sẽ có đủ hạm thuyền chở mọi người xuất chinh Bắc Thịnh Giáo Khu!
Đúng lúc này, thần uy mênh mông của Lâm Duệ một lần nữa như thủy triều phủ kín toàn bộ điện đường, thể hiện đây là mệnh lệnh không thể làm trái của hắn.
“Trí Tuệ Thần Sứ” Tiêu Tinh Dật, “Thiện Tài Thần Sứ” Triệu Trùng Lăng, “Trấn Ma Thần Sứ” Phòng Quân Hạo con ngươi tuy vẫn lo lắng nhưng đầy rung động và kính sợ, vội cúi đầu hô lên:
- Xin nghe theo mệnh lệnh của giáo chủ!
Âm thanh của Lâm Duệ vẫn như hồng chung đại lữ, vang động trong Đại Minh Đường:
- Ngoài ra, Thiên Hương! Truyền lệnh cho phó giáo chủ Vạn Diễm Cư Sĩ và phó giáo chủ Vạn Lôi Nguyên Quân, còn có mấy người “Thần Lực Pháp Vương” Ngưu Đào nữa, lệnh cho bọn họ trong vòng một ngày, tập kết toàn bộ tinh nhuệ trong giáo đến Đảo Sắt giáo khu. Ai dám can đảm chống lại, xử theo tội phản giáo.
Ánh mắt hắn đầy thâm ý nhìn quét một lượt Đại Minh Đường. Ngay vừa rồi, có ít nhất 20 người định truyền thông tin ra ngoài, có người thậm chí sử dụng cả truyền thông tin lượng tử. Nhưng tất cả đều bị hắn ngăn lại, thần lực của Hy Vọng Thiên Tôn có thể ngăn cản truyền tin ở Bắc Thịnh Giáo Khu, Lâm Duệ hắn cũng có thể làm được.
Pháp môn thanh tịnh của hắn cũng có thể xóa đi chồng chập lượng tử, xóa đi đường truyền sóng điện từ, làm thông tin không truyền đi được hoặc bị yếu đi, nhiễu lệch. Thánh lôi thì có thể tập trung năng lượng, tạo thành năng lượng điện từ, quấy nhiễu trường năng lượng xung quanh. Kiếp hỏa thì có thể thiêu đốt vật chất, nhiễu loạn dây dưa hạt lượng tử, làm thông tin lượng tử bị biến mất hoặc sụp đổ. Ba thứ cùng tác dụng, vừa có thể phá hoại trên phương diện vật lý của thiết bị truyền tin, lại phá hoại cả sóng, hạt truyền tin.
Thanh âm của Lâm Duệ kéo dài vang động trong Đại Minh Đường, tràn ngập quyết tuyệt:
- Trận chiến này, bản vương sẽ tự mình dẫn quân, thề tử chiến với kẻ địch giáo ta. Dùng thế thiên phạt giải cứu nguy nan cho Bắc Thịnh Giáo Khu, bảo vệ tín đồ giáo ta được bình an! Kẻ nào dám can đảm phạm vào giáo ta, phải chết!
Chỉ vài phút sau đó, toàn bộ nông trường trong lòng đất của Quang Minh thánh giáo sôi trào. Tất cả tế ti và hộ giáo thần quân như thủy triều đến điểm tập kết, chiến giáp ầm vang, bước chân chỉnh tề, mặt đất như rung chuyển vì họ.
Trên bầu trời, hàng trăm hạm thuyền chậm rãi lên không, thân hạm tỏa ánh lấp lánh, như những con cự thú, sẵn sàng nhào về hướng kẻ địch.
Nông trường dưới lòng đất như cỗ máy khổng lồ ầm ầm vận chuyển, vô số máy nông nghiệp dần tự động nâng lên, nhanh chóng hóa thành phương tiện chuyên chở, chở vật tư và nhân viên di chuyển.
Rất nhiều người đang lao động vội nhao nhao thay đồ, đổi chiến giáp, gia nhập hàng ngũ hộ giáo thần quân. Trong mắt họ thiêu đốt ngọn lửa cuồng nhiệt và kiên định, như thể tương lai của Quang Minh thánh giáo phụ thuộc vào họ. Toàn bộ tổng đàn hóa thành cỗ máy chiến tranh cực lớn, mỗi một bánh răng nhanh chóng vận chuyển, mỗi dây xích đều căng phồng phát lực.
Lâm Duệ vẫn như cũ chuyên chú trong Đại Minh Đường, hắn đang dùng “chân như thiên nhãn” nhìn cảnh này từ xa.
Sau đó, hắn nhìn về hướng Nam Châu, cảnh tượng trong thiên nhãn của hắn thay đổi, hình ảnh trong tương lai như thủy triều hiện ra – chiến hỏa thiêu đốt vô cùng tận, núi thây biển máu chồng chất, Đại Nhật Thiên Tôn giăng võng lớn cạm bẫy, ẩn chứa sát cơ nguy hiểm. Đây là dương mưu nhưng hắn không thể tránh được.
Thánh lôi và kiếp hỏa quanh người Lâm Duệ thêm bùng cháy, trong mắt hắn tràn ngập chiến ý và sát ý.
Cạm bẫy này tuy vô cùng hung hiểm nhưng trên con đường phong Thần, hắn buộc phải vượt qua nó.
Từ khi bước lên con đường phong Thần, hắn đã biết phía trước là tầng tầng nguy nan, mỗi một bước đều có thể là tuyệt cảnh.
Hắn chỉ có thể liều mình đổ máu chiến đấu, dùng tư thái quyết tuyệt vượt qua tầng tầng trở ngại, hắn mới có thể vượt qua vận mệnh tàn khốc, vì bản thân, vì những người bên cạnh tranh thủ một chút hy vọng. Chỉ có làm như vậy, hắn mới có thể đạp Đại Nhật Thiên Tôn xuống, để vị này biến thành đá đặt chân để hắn phong Thần.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Một khắc sau, trong tổng đàn Quang Minh thánh giáo, “Quang Minh Hiền Chủ” Củng Bá Nam, “Trí Tuệ Thần Sứ” Tiêu Tinh Dật, “Tài Quyết Thần Sứ” Trang Pháp Thiên, “Thiện Tài Thần Sứ” Phòng Quân Hạo, “Chiến Thiên Pháp Vương” Phí Dịch cùng mấy trăm hồng y chủ tế tụ tập trong Đại Minh Đường.
Thêm vào “Thiên Hương Thần Sứ” Sở Thiên Hương, “Hộ Giáo Pháp Vương” Bạch Tích Thì, “Bạch Mi Pháp Vương” Ân Thiên Thu có mặt từ trước, tất cả nừa quỳ trước thần tọa của Lâm Duệ.
Những người này khi vừa vào Đại Minh Đường đã bị cảnh tượng trong này làm chấn động. Bọn họ thấy ánh sáng phun trào như thủy triều, Minh Vương mặc chiến giáp Ẩn Long ngồi chỉnh tề trên đài cao, quanh người ánh sáng thần thánh sáng chói bao phủ, thần niệm mênh mông hung hăng đè ép linh hồn đám người làm linh hồn họ không tự chủ được run lên.
Thánh lôi và kiếp hỏa đan xen quanh người Lâm Duệ, tạo thành từng vòng ánh sáng, như thể tô nét thần thánh cho toàn bộ Đại Minh Đường.
Ánh sáng phát ra từ Minh Vương chói mắt như ánh mặt trời nhưng lại mang theo lực lượng thanh tịnh, gột rửa tâm linh mỗi người làm cho mọi người cảm giác linh hồn được thanh tẩy, trong lòng sinh ra thành kính và kính sợ trước giờ chưa từng có.
Hai mươi bốn long trụ mạ vàng trong điện cũng tỏa ánh sáng lung linh, 12 nghìn ngọn đèn cùng nhau nở rộ ánh sáng trắng bạc, hô ứng cùng với thần uy của Minh Vương.
Ánh mắt của mọi người ngay từ đầu không thể rời khỏi hình bóng của vị Thần trên đài, theo thời gian trôi, rung động trong mắt họ dần chuyển thành đau đớn khó mà tiếp nhận.
Thần quang từ Minh Vương tỏa ra quá hừng hực, như có thể thiêu đốt đôi mắt của họ, làm họ không thể nhìn thẳng vào.
Rất nhiều người cảm giác hai mắt đau nhói, như có vô số kim châm nhỏ đâm vào, không thể không cúi đầu xuống, tránh đi ánh sáng lóa mắt kia.
Ngay cả “Quang Minh Hiền Chủ” Củng Bá Nam tâm tình cứng cỏi như sắt thép, giờ cũng không thể không hơi nhéo mắt lại, để giảm đi cường độ ánh sáng xung kích tinh thần mình. Ánh mắt của hắn bị tia sáng mãnh liệt chiếm giữ, trước mắt hắn chỉ có ánh sáng trắng chói mắt, ngoài ra không còn gì khác.
“Minh Vương! Không! Đây là Quang Minh Chi Vương!” Trong lòng Củng Bá Nam ngoài đau đớn ra còn có khát vọng mãnh liệt, cảm xúc cuồng nhiệt đang trào dâng. Hắn đã nghĩ đến từ hai ngày trước, khi vực sâu thứ chín xuất hiện trên màn trời, nghĩ đến tiên đoán lưu lại trong nội đường, chỉ có các đời Quang Minh Hiền Chủ mới được xem.
“Chẳng lẽ quang minh thật sự đã tới sao?” Trí Tuệ Thần Sứ Tiêu Tinh Dật giờ hai mắt chảy máu nhưng trong lòng cũng đầy chấn động, như thể áp lực mênh mông từ Minh Vương đang giày vò linh hồn hắn. Như thể có một đôi bàn tay to lớn vô hình tùy ý xoa nắn linh hồn của hắn, để thân thể của hắn không nhịn được khẽ run lên, hắn muốn dời đi ánh mắt nhưng phát hiện ánh mắt mình như bị khóa chặt, không thể nhúc nhích.
Tiêu Tinh Dật trở thành thần sứ đã 70 năm, trải qua bốn đời giáo chủ nhưng hắn chưa từng thấy vị giáo chủ nào có thần lực mạnh mẽ như này. Minh Vương giờ biểu lộ sức mạnh vượt quá phạm trù nhân loại, thậm chí sánh ngang với Thần, vượt xa nhận thức của hắn.
“Giáo chủ tuy là Minh Vương nhưng cũng là người phàm, sao có thể có thần uy mạnh mẽ như vậy chứ? Chẳng lẽ vị này đã từng là Thần? Hay giáo chủ là Thiên Vực Sâu mới xuất hiện?” Một chút ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu Tiêu Tinh Dật.
“Tài Quyết Thần Sứ” Trang Pháp Thiên đã sớm cúi đầu. Hắn thân là Tài Quyết Thần Sứ, chấp chưởng hình phạt trong giáo, uy nghiêm vô cùng nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy bản thân mình nhỏ bé như kiến hôi.
“Đây là pháp môn thanh tịnh! Chẳng lẽ?” Tài Quyết Thần Sứ nhanh chóng bừng tỉnh, hiểu ra các nghi ngờ trong lòng trước kia. Thảo nào Thiên Hương trung thành tuyệt đối với Minh Vương, thảo nào Củng Bá Nam dùng hết sức gìn giữ quyền uy cho Minh Vương. Hộ Giáo Pháp Vương và Bạch Mi Pháp Vương cũng vậy, coi Minh Vương điện hạ như là Thần.
“Giáo chủ là Thanh Tịnh Chi Chủ, như vậy giáo chủ cũng là Lâm Duệ! Hắn chính là vực sâu thứ chín xuất hiện trên màn trời trước đây không lâu!” Trấn Ma Thần Sứ Phòng Quân Hạo con ngươi co rút, thần sắc đầy chấn động.
Hắn là Trấn Ma Thần Sứ, nắm giữ hơn 10 nghìn trấn ma sứ thẩm thấu vào thiên ma nguyên hương. Sau khi hắn được Minh Vương ủng hộ, quy mô trấn ma sứ gần đây được mở rộng, dù chưa lẫn được vào cao tầng Liên Bang nhưng có thể thu được các tin tình báo truyền lưu rộng rãi trong Liên Bang.
Đám người do Phí Dịch cầm đầu thì đầy nghi ngờ, rung động và kinh sợ. Sâu trong tâm thần hắn, vị kia nảy sinh tâm phòng bị.
- Các vị!
Lâm Duệ nhìn đám người trong nội đường, chậm rãi mở miệng lên tiếng, thanh âm vang dội như chung lớn, quanh quẩn khắp Đại Minh Đường:
- Hôm nay triệu tập các vị là vì tình hình chiến sự Bắc Thịnh Giáo Khu.
Trong thanh âm của hắn mang theo uy nghiêm đáng tin, như có thể khống chế hết thảy, mọi người trong nội đường không khỏi chấn động, không tự chủ được cúi đầu thêm thấp.
Ánh mắt Lâm Duệ sáng như đuốc, đảo qua đám người, thanh âm âm trầm đầy uy nghiêm:
- Vừa rồi bản vương đã nhận được tin tình báo đáng tin, Bắc Thịnh Giáo Khu đang bị ba nước Thịnh, Ngụy, Liêu hợp lực vây quét, Vô Địch Pháp Vương rơi vào nguy cơ tồn vong! Quân địch nhận lệnh của các vị Thần, ý đồ một trận bình định Bắc Thịnh Giáo Khu, thế tới hung hăng, tình thế ở đó giờ nguy như trứng chồng, sắp lật úp đến nơi, sinh mệnh đông đảo tín đồ ở đó sắp gặp nguy hiểm.
Đám người nghe những lời này đều căng thẳng, trong lòng khó tin. Tầm quan trọng của Bắc Thịnh Giáo Khu thì không nói cũng biết, nơi đó là cứ điểm trọng yếu của Quang Minh thánh giáo ở Nam Châu, có hơn 300 triệu tín đồ, có đến 4 triệu tinh binh và gần 3000 cao thủ Hóa Long.
Nhưng giáo chủ có nói quá lời không vậy, ở đó có nhiếp chính phó giáo chủ Vô Địch Pháp Vương Lý Vi Lương tọa trấn, hẳn là sẽ không nguy hiểm sụp bàn chứ? Họ nghe đồn sức mạnh khái niệm của Vô Địch Pháp Vương càng lúc càng mạnh, nắm giữ siêu thần khí Thất Huyễn Thiên Vũ, chiến lực sánh ngang Trường Sinh rồi mà? Một số người thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ là Minh Vương điện hạ nào có hảo tâm như vậy chứ? Mấy tháng gần đây, nhiếp chính phó giáo chủ áp chế tổng đàn rất thảm, mâu thuẫn giữa Minh Vương và Vô Địch Pháp Vương càng lúc càng sâu. Giáo chủ định thân chinh vào lúc này, có phải là định đoạt lại quyền lực của mình không?
Khi mọi người còn đang nghi ngờ, hai mươi bốn long trụ tỏa ánh lóng lánh, nháy mắt chiếu ra một sa bàn cực lớn giữa điện.
Trên sa bàn này là cảnh núi non sông ngòi Bắc Thịnh Giáo Khu, có thể thấy rõ các cứ điểm, thành trì. Xung quanh là chi chít chấm đỏ đại biểu cho quân địch, gần như vây kín giáo khu, số lượng lên đến cả chục triệu, đủ để người nhìn hiểu rõ tình thế nghiêm trọng như nào.
Nhất là hạm đội đang tiến đến từ trên biển phía bắc Nam Châu, để cho những người hiểu về binh pháp phải cau mày lại. Hạm đội này sẽ tạo thành mối uy hiếp rất lớn, có thể chém eo Bắc Thịnh Giáo Khu!
Thiên Hương Thần Sứ nhìn sa bàn mà hơi giật mình. Nàng nắm giữ Hương Y Thánh Đường, phụ trách thu thập tình báo cho thánh giáo nhưng bản đồ quân sự này chi tiết, cặn kẽ hơn nhiều tin tình báo nàng thu được.
Thanh âm của Lâm Duệ một lần nữa vang lên, ngữ khí kiên định, lạnh lùng:
- Trận chiến này liên quan đến tồn vong hưng suy của giáo ta. Nếu Bắc Thịnh Giáo Khu luân hãm, căn cơ Nam Châu của giáo ta sẽ bị nhổ sạch, vô số tín đồ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, tín ngưỡng của giáo chúng sẽ bị đả kích. Đây là nguyên nhân vì sao bản vương quyết định tự mình chỉ huy đại quân chinh phạt Thịnh Quốc Nam Châu, giải nguy cho Bắc Thịnh Giáo Khu.
Từng lời của hắn nổ vang như lôi đình, vang dội trong điện đường, thần uy mạnh mẽ một lần nữa bao phủ khắp điện đường làm tâm thần đám người chấn động.
Phí Dịch nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, hắn nhẫn nhịn đau đớn không chịu nổi trên thân thể và tâm thần như bị kim châm, hắn cứng chọi cứng với cấm pháp trong thân thể, tiến lên khom người hành lễ, trong giọng nói đầy vội vàng và lo nghĩ:
- Điện hạ, tuyệt đối không thể! Ngài là giáo chủ, ngài gắn liền với hy vọng của tín đồ, sao có thể mạo hiểm được chứ? Tình thế Bắc Thịnh Giáo Khu tuy nguy nan nhưng có chúng thuộc hạ hỗ trợ ngài, giáo chủ ngài chỉ cần tọa trấn ở tổng đàn, bày mưu nghĩ kế là được!
Trong lòng hắn điên cuồng gào thét: “Không được! Tuyệt đối không được!”
Hắn đã từng trao đổi cùng nguyên thần vị Trường Sinh trong đầu, biết được Bắc Thịnh Giáo Khu là cạm bẫy, một cạm bẫy trí mạng nhắm vào Vô Địch Pháp Vương. Theo như ý vị kia, người bố cục lần này vô cùng mạnh mẽ, Minh Vương điện hạ giờ đến đó là tự chịu chết!
“Thiện Tài Thần Sứ” Triệu Trùng Lăng cũng cau mày nói:
- Minh Vương điện hạ, Phí pháp vương nói rất có lý. An nguy của điện hạ liên quan đến tương lai thánh giáo, xin điện hạ nghĩ kỹ. Bắc Thịnh Giáo Khu tuy có nguy cơ nhưng giáo ta còn nhiều nhân tài, ngài có thể điều động tướng tài đắc lực đến cứu viện. Nếu như ngài thân chinh, vạn nhất gặp bất đắc dĩ, giáo ta sẽ rơi vào cảnh rắn mất đầu, hậu quả khó mà lường được.
Lúc này, kế hoạch nông trường trong lòng đất đã tiến vào giai đoạn thứ hai, tổng đàn và giáo phái một cảnh phồn vinh, Triệu Trùng Lăng thật sự không muốn thấy Minh Vương điện hạ gặp cảnh ngoài ý muốn.
Ánh mắt Lâm Duệ sáng như đuốc, ánh mắt đầy thâm thúy nhìn Phí Dịch, hắn khẽ cười, mang theo mấy phần hiểu rõ và vui mừng:
- Phí Dịch, ngươi có phải cũng biết Nam Châu là cạm bẫy? Là nhắm vào Vô Địch, cũng là nhắm vào bản vương?
Phí Dịch nghe vậy thì cơ thể run lên, trong mắt tràn ngập đau đớn và giãy dụa. Cấm pháp trong nguyên thần hắn như gông xiềng vô hình, điên cuồng áp chế ý chí của hắn, 360 cấm thần châm đâm chặt lên xương sống hắn, định để hắn phải câm miệng. Nhưng hắn vẫn gắng gượng chống đỡ lực trấn áp nguyên thần của vị Trường Sinh kia, còn có đau đớn thấu xương từ xương sống ập đến đữa, cắn chặt răng nói:
- Điện hạ… Nam Châu… Không thể đi…
Cổ Phí Dịch nổi gân xanh, tay trái nắm chặt đao, mỗi cơ bắp run lên đối kháng với trấn áp linh hồn, hắn nói gằn từng chữ:
- Thế cục Nam Châu phức tạp, quân địch thế tới hung hằng, nếu ngài thân chinh, e rằng gặp bất trắc nguy hiểm!
Hắn dù không biết Minh Vương vì sao đột nhiên quyết ý muốn thân chinh, chỉ huy đại quân cứu viện Bắc Thịnh Giáo Khu nhưng không thể đi! Minh Vương nếu như đi, vậy thì Quang Minh thánh giáo đang được chấn hưng xong đời thật rồi!
Lúc này, tất cả người trong điện đều phát hiện ra Phí Dịch khác thường, thanh âm của người này run rẩy, tựa như là đang nỗ lực chống cự lại điều gì đó, hơn nữa còn phải chịu đau đớn vô cùng. Vị này chán rịn mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như giấy, như thể lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Vui mừng trong mắt Lâm Duệ càng đậm, thậm chí nảy sinh mấy phần tán thưởng. Chỉ bằng hành động hôm nay của Phí Dịch đã đủ bày ra trung thành và dũng khí của đối phương, có thể tha thứ cho toàn bộ tội lỗi trước kia.
- Phí Dịch, ta đã lệnh người cứu hai em gái ngươi. Bọn họ đã bình yên vô sự, được giải trừ cấm chế và độc tố trong cơ thể rồi.
Phí Dịch nghe vậy, thân thể đột nhiên run lên, con ngươi mở lớn, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin. Minh Vương điện hạ biết tình huống của hắn sao?
- Còn về ngươi, ta đã thấy được thánh kinh của ngươi rồi…
Lâm Duệ còn chưa dứt lời, quanh thân hắn, thánh lôi và kiếp hỏa nháy mắt bùng sáng mãnh liệt, dùng tốc độ kinh người ngưng kết thành chín vòng ánh sáng. Vòng ánh sáng nhanh chóng xoay tròn, phát ra lực hút mạnh mẽ như muốn hút hết thảy vào trong đó.
Cùng lúc đó, đầu ngón tay của hắn bắn ra hai điểm sáng chói mắt đến cùng cực, một tinh khiết không tì vết, lộ ra khí tức thần thánh thanh tịnh, một thì là thánh lôi và kiếp hỏa đan xen, ẩn chứa hủy diệt vô tận. Hai tia sáng này như hai con xà long hung mãnh, mang theo khí thế một đi không trở lại, đâm hướng mi tâm và xương sống của Phí Dịch.
Vị Trường Sinh ngủ đông trong cơ thể của Phí Dịch nháy mắt cảm nhận được uy hiếp trí mạng, vội vã xuất hiện, thao túng cơ thể Phí Dịch như mũi tên vội lùi về phía sau.
Nhưng pháp môn thanh tịnh của Lâm Duệ đã sớm bố trí lưới bạc trong hư không, như mạng nhện tràn lan, ngăn lại đường lùi của Phí Dịch.
Ánh sáng thanh tịnh và lực lượng lôi hỏa đan xen, thánh lôi ngưng tụ thành xiềng xích bạch kim, kiếp hỏa đúc thành mũi thương đỏ thẫm, toàn bộ đâm xuyên phòng ngự của Phí Dịch trong nháy mắt, một mực vồ lấy nguyên thần của vị Trường Sinh kia, cưỡng ép kéo ra khỏi cơ thể Phí Dịch.
Lập tức một gương mặt lão già đen như sương mực, không ngừng giãy dụa hiện ra trên không, trước mắt mọi người.
Cùng lúc đó, thần lực của Lâm Duệ men theo liên hệ giữa nguyên thần và chân linh trong màn trời của kẻ kia, như sấm sét vượt qua thời không, nháy mắt xuất hiện trên màn trời.
Trong màn trời mênh mông vô ngần, vị Trường Sinh đang giãy dụa dưới sức mạnh khái niệm trói buộc, xung quanh không ngừng xuất hiện vết nứt, năng lượng hôn độn tràn vào, cảm xúc của sinh linh hóa thành xúc tu đỏ hồng mở rộng khắp bốn phía.
Nhưng khi thần lực Lâm Duệ đến nơi, phong vân biến sắc.
- Thanh tịnh hoàn vũ, vạn pháp quy nguyên!
Đài sen thanh tịnh do hỏa diễm thần thánh của Lâm Duệ hóa thành lúc này nở rộ, chín vòng ánh sáng hóa thành cột sáng xông thẳng lên trời.
Thánh lôi bổ ra trật tự trong hỗn độn, kiếp hỏa thiêu đốt vặn vẹo, ánh sáng thanh tịnh chiếu đến biến những tiếng thầm thì hỗn loạn thành thánh ca.
Nguyên thần của hắn chiếu rọi màn trời, chiếu lên hình thánh thần linh của hắn trong màn trời.
Thân ảnh Lâm Duệ nguy nga như núi lớn, sừng sững trong hư không. Quanh thân hắn quấn quanh thánh lôi và kiếp hỏa, lôi như rồng, hỏa như phượng, như ánh mặt trời chiếu rọi hư không hỗn độn này. Tay trái hắn vẫn cầm bình sữa bò, tay phải nâng một bàn trứng gà, ở mi tâm có ánh sáng thanh tịnh như ẩn như hiện, như có thể gột rửa hết thảy ô uế thế gian, cũng là do võ ý “nhất” của hắn hóa thành.
Lâm Duệ ánh mắt nhìn về “chân linh” mạnh mẽ trước mặt, khẽ cười thoải mái:
- Hóa ra là ngươi, Tư Không Minh.
Đây cũng là một vị Trường Sinh cổ xưa, cùng thời đại với Cát Tiên Sơn nhưng kém xa Cát Tiên Sơn. Dù người này đã sống cả vạn năm nhưng sức mạnh khái niệm chỉ đạt đến 84%, là một vị siêu Trường Sinh!
Lúc này, quanh người Tư Không Minh tỏa ánh rực rỡ, vô số dây leo kim loại lan tràn dưới chân hắn, như có vô cùng vô tận sinh mệnh thôi thúc, thoáng cái hóa thành đại thu che khuất bầu trời. Những phiến lá của đại thụ lấp lánh ánh sáng kim loại, mỗi phiến lá đều ẩn chứa kiên cố và sắc bén của khái niệm “kim đức”, cắt màn trời thành mạng nhện, đồng thời tạo thành một tầng che chắn cho Tư Không Minh, như thể phiến thiên địa này không thể rung chuyển.
- Sao có thể chứ?
Trong thanh âm Tư Không Minh đầy hồi hộp và sợ hãi, còn có nghi hoặc khó hiểu:
- Ngươi đã sớm phát hiện ta, còn dụ hoặc ta tăng cường liên hệ với chân linh?
Hắn phụ thân Phí Dịch một mực không thể xác định vị trí tổng đàn Quang Minh thánh giáo được, tựa như thiếu chút gì đó làm hắn nhiều lần sắp thành lại bại, làm hắn thấy được hy vọng không muốn bỏ lỡ thời cơ.
Cũng vì vậy, Tư Không Minh càng lúc càng đầu tư thêm lực lượng nguyên thần, một mặt để khống chế chặt Phí Dịch, một mặt để nỗ lực xác định vị trí tổng đàn Quang Minh thánh giáo, truyền tin ra ngoài.
Lúc này, Tư Không Minh không khỏi hiểu ra, đây là Lâm Duệ tương kế tựu kế.
Hắn điên cuồng chạy trốn nhưng bị thánh lôi hóa thành xiềng xích một mực trói buộc chân linh hắn, bị kiếp hỏa hóa thành trường thương, đâm chặt giữ lấy hắn.
Chín vòng sáng sau lưng Lâm Duệ tỏa ra ánh sáng thêm mãnh liệt.
Tư Không Minh ánh mắt như muốn rách ra:
- Ngươi muốn giết ta sao? Nằm mơ giữa ban ngày! Để ngươi kiến thức vạn năm lắng đọng của ta!
Theo tâm ý của hắn, vô số dây leo thanh đồng lớn lên trong hư không, quấn về hướng thân thể Lâm Duệ, hóa thành ngàn vạn bụi gai lưỡi dao, muốn cắt chém, triệt để thoát khỏi Lâm Duệ gò bó.
Đây là sức mạnh khái niệm của hắn, kết hợp kim đức và sinh mệnh.
- Lắng đọng vạn năm?
Lâm Duệ chỉ mỉm cười, một tia Thánh Lôi Kiếp Hỏa từ hư không hạ xuống.
Trong nháy mắt khi va chạm với nhau, lưỡi dao bụi gai bị lực lượng thanh tịnh của kiếp hỏa gột rửa tan rã như tuyết mùa xuân, tru tréo vỡ vụn. Đại thụ kim loại bị kiếp hỏa đốt thành nước thép đỏ thẫm, kim loại sôi trào như dòng lũ ầm ầm sụp xuống.
Lâm Duệ đạp chân lên dòng nước thép tiến tới, sức mạnh khái niệm “sinh mệnh” bị hắn ép đến ảm diệt.
Tư Không Minh giật mình nhìn sức mạnh sinh mệnh trong thân thể mình bị một sức mạnh mạnh mẽ hơn rút ra, tiêu diệt. Dòng thác lũ kim loại thì bị sức mạnh khái niệm đè ép, hóa thành bụi gai phản phệ đâm vào nguyên thân hắn.
Tư Không Minh nhìn thấy vòng xoáy hỗn độn trong mắt Lâm Duệ - đó là điểm hội tụ, vạn pháp quy nhất!
Lực lượng của vị Thần này như một bàn tay khổng lồ mạnh mẽ, tóm chặt lấy hắn.
- Nói đi, lần này các ngươi sắp đặt những gì ở Nam Châu? Có những ai tham gia? Di đảng của Đại Nhật giờ như nào?
Chân linh của Tư Không Minh không ngừng giãy dụa, phát ra tiếng gào thảm thiết, liều mạng vặn vẹo muốn tránh thoát Lâm Duệ trói buộc.
Lâm Duệ nhíu mày lại, lập tức tay lớn vồ ra, lôi kéo Tư Không Minh đến trước người, sau đó sức mạnh khái niệm của hắn hóa thành đại nhật dung lô, nuốt gọn Tư Không Minh vào trong.
Hừ! Không định nói sao, vậy hắn tự xem!
Lâm Duệ bắt đầu cưỡng ép kiểm tra ký ức của Tư Không Minh. Nhưng để hắn thất vọng là tuy tên này có hợp tác với di đảng Đại Nhật nhưng không biết nhiều. Chỉ biết chút tin tức rải rác, không trợ giúp nhiều.
Lâm Duệ giờ chỉ khóa chặt được mấy vị thành viên trong đó, và một vị thủ lĩnh – Hy Vọng Thiên Tôn! Ánh mắt Lâm Duệ không tự chủ được nhíu lại, trong những người này, có đến hai vị Thần hiện đang tại thế. Vị Đại Nhật Thiên Tôn này đúng là căn cơ thâm hậu, dù đã vẫn diệt 300 nghìn năm rồi, trong Thiên Cực tinh vẫn còn thực lực mạnh mẽ như này.
Tư Không Minh tâm thần chấn động, tràn đầy khó tin:
- Ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn luyện hóa nguyên thần của ta sao? Không đúng, ngươi còn muốn hấp thu nguyên chất tinh hồn của ta nữa, ngươi điên rồi?
Hắn đã là Trường Sinh, chân linh bất diệt, căn nguyên gắn chặt với Trường Sinh!
Tư Không Minh điều động sức mạnh bản thân, định xông ra dung lô nhưng Lâm Duệ khóa chặt lấy hắn, hắn không thể nhúc nhích tẹo nào.
Thánh lôi điên cuồng nổ vang, mỗi tia sét đánh xuống đều ẩn chứa lực lượng thanh tẩy và hủy diệt, như là vô số lưỡi đao, không ngừng cắt chém phòng ngự chân linh của Tư Không Minh. Kiếp hỏa nóng bỏng hừng hực cháy, hóa thành biển lửa, bao trọn lấy chân linh Tư Không Minh, vô tình thiêu đốt mỗi tấc chân linh của hắn.
Dưới sức mạnh dung luyện của Lâm Duệ, chân linh của Tư Không Minh nhanh chóng tiêu tan, sức phản kháng càng lúc càng yếu, cho đến khi chân linh của hắn bị thánh lôi oanh diệt, kiếp hỏa luyện hóa hoàn toàn.
Cùng lúc đó, Lâm Duệ thu được thông báo của Chiến Linh giới.
Thông báo: Ngài đã đánh tan nguyên thần của Tư Không Minh, võ tu cấp 10 – Trường Sinh, chủ động thu hút tinh hồn tàn thức của Tư Không Minh vào bản thể ngài, ngài cần 4,1 triệu điểm hồn lực để hoàn toàn hấp thu luyện hóa.
Lâm Duệ đồng ý không chút do dự.
Thông báo: Dung hợp tinh hồn của Tư Không Minh, ngài nắm giữ 84% khái niệm sinh mệnh, mộc đức và kim đức cùng các thông tin liên quan.
Đáng tiếc, phương diện nguyên chất, nguyên hạch tăng lên không nhiều, mỗi hạng mục cao nhất tăng thêm 0,5%, điểm tinh thần lực và thân thể cũng không tăng thêm bao nhiêu.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Duệ chủ động luyện hóa nguyên thần người khác, hấp thu tinh hồn tàn thức của đối phương.
Cùng lúc đó, trong Đại Minh Đường, đám người lấy Quang Minh Hiền Chủ Củng Bá Nam dẫn đầu, thần sắc đầy chấn động nhìn tình cảnh trước mặt.
Bọn họ dù không thể cảm ứng được chiến đấu trong màn trời nhưng nhìn thấy cảnh nguyên thần của vị cấp Trường Sinh nhanh chóng tan rã dưới ánh sáng của Minh Vương chiếu rọi, thậm chí có thể nói là không chút năng lực phản kháng.
Phí Dịch cúi đầu áp sát mặt đất, thanh âm run rẩy tràn ngập thành kính:
- Minh Vương điện hạ, thần uy của ngài như mặt trời giữa trưa, chiếu rọi vạn cổ! Thần được điện hạ ban ân, nguyện dùng cả đời này báo đền ân đức điện hạ! Thề đời này không đổi, điện hạ chỉ đâu đánh đấy, tận trung báo đáp Quang Minh thánh giáo, dù chết không tiếc.
Hắn vừa rồi thấy nguyên thần vị Trường Sinh khống chế hắn bị Minh Vương điện hạ tiện tay phủi chết. Hắn cũng cảm giác được tất cả cấm chế trong người hắn đã bị thanh tẩy mất, toàn bộ 360 cây không thần châm cũng bị nung chảy luyện hóa! Minh Vương đã kéo hắn từ địa ngục trở về nhân gian. Thời khắc này, cảm kích của hắn đối với Minh Vương một lời khó nói hết.
Mười năm nay, hắn lần lượt bị Vạn Tâm lão nhân và Tư Không Minh khống chế, cảm giác mỗi ngày sinh hoạt trong bóng tỗi, mỗi bước chân đều như giẫm trên đao, linh hồn chịu giày vò, để hắn nghĩ mà kinh. Giờ toàn bộ khổ cực của hắn đã tan thành mây khói theo một cái vung tay của Minh Vương điện hạ.
Thanh âm của Phí Dịch vang khắp Đại Minh Đường, mấy trăm vị hồng y chủ tế và hồng y đô chủ tế đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
- Minh Vương điện hạ thần uy vô lượng, sáng rọi cổ kim!
Đám người đồng thanh hô to, thanh âm như sấm động rung chuyển điện đường. Cảnh tượng Minh Vương thần uy mênh mông, dễ dàng tru sát một vị võ giả cấp Trường Sinh đã triệt để nhen lửa hy vọng trong lòng họ.
Đám người “Quang Minh Hiền Chủ” Củng Bá Nam, “Trí Tuệ Thần Sứ” Tiêu Tinh Dật, “Tài Quyết Thần Sứ” Triệu Trùng Lăng nhao nhao quỳ xuống cúi đầu.
- Bên trong cơ thể ngươi có tai họa ngầm thực trang, hẳn là Vạn Tâm lão nhân giở trò, nguồn gốc đến từ kỹ thuật của Thần Chiếu Hội ở Liên Bang.
Lâm Duệ ngưng thần nhìn Phí Dịch nói:
- Lát nữa sẽ có một tuần dương hạm của thiên ma đến đây, thay đổi thực trang cho ngươi. Lần xuất chinh Bắc Thịnh Giáo Khu này, ta hy vọng thấy được phong thái hoành tảo thiên quân trước kia của pháp vương. Tội lỗi lúc trước cũng không thể không truy cứu, dù ngươi chịu người khác điều khiển, về tình có thể hiểu được nhưng cũng là phạm vào sai lầm. Sau trận chiến này, tự ngươi đến Tài Quyết Thánh Đường, thành tâm sám hối, tiếp nhận trách phạt. Còn về tội nặng hay nhẹ, Tài Quyết Thánh Đường sẽ căn cứ chiến công lần này của ngươi để định đoạt. Các vị, giáo ta thưởng phạt phân minh, chỉ có như vậy mới để giáo chúng một lòng, giúp Quang Minh thánh giáo càng ngày càng hưng thịnh.
“Tài Quyết Thần Sứ” Trang Pháp Thiên nghe vậy thì hơi gật đầu đồng ý. Trong các đời giáo chủ hắn biết, chỉ có Minh Vương hiện giờ được hắn công nhận nhất. Minh Vương bảo vệ giáo quy, thủ đoạn cũng không kém, quả quyết lại công chính, thưởng phạt phân minh, cũng không nhân nhượng dung túng, lại biết mềm mỏng tùy tình huống, biết cân nhắc đến thực tế, làm giáo chúng tin phục.
Phí Dịch vội dập đầu, thanh âm vang dội:
- Thuộc hạ xin lĩnh pháp chỉ của Minh Vương! Nhất định sẽ lấy công chuộc tội, không phụ điện hạ kỳ vọng.
Thần sắc hắn hơi chần chừ, còn định khuyên Minh Vương không nên đến Nam Châu nguy hiểm, nhưng lại nhớ đến thủ đoạn thần uy vừa rồi của Minh Vương thì thôi không nói.
“Trí Tuệ Thần Sứ” Tiêu Tinh Dật thì ngẩng đầu lên, ánh mắt khẩn thiết lo lắng:
- Minh Vương điện hạ, từ những lời vừa rồi của Phí Dịch, có thể thấy hành trình Nam Châu lần này rất nguy hiểm. Kẻ địch có thể bố trí cạm bẫy hơn nhiều chúng ta tưởng tượng. Điện hạ là giáo chủ, là hy vọng, tín ngưỡng của tín đồ thiên hạ, sao có thể mạo hiểm được chứ? Thuộc hạ xin điện hạ nghĩ lại, tọa trấn tổng đàn, bày mưu nghĩ kế mới là thượng sách. Xin để chúng thuộc hạ xuất chinh thay điện hạ.
- Không cần như vậy!
Lâm Duệ giơ tay lên, cắt ngang lời Tiêu Tinh Dật. Ánh mắt hắn như đuốc, thanh âm trầm ổn uy nghiêm:
- Tâm ý của ngươi, bản vương hiểu được. Nhưng trận chiến này liên quan tồn vong giáo ta, bản vương sao có thể đứng nhìn được, còn về cạm bẫy ở Nam Châu.
Hắn khẽ cười khinh thường, chậm rãi đứng lên, ánh sáng bạch kim thêm bùng nổ như thủy triều tuôn ra, những lời tiép theo mang đến uy nghiêm không thể chống cự:
- Bản vương tự có cách ứng phó, không cần bàn tiếp!
Đám người nghe đến đây thì trong lòng chấn động, mấy vị cao tầng định lên tiếng nhưng cảm giác cổ họng như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, không thể lên tiếng. Trong lòng họ nhanh chóng hiểu được, Minh Vương điện hạ đã quyết ý xuất chinh, lần này sợ là không ai ngăn cản được.
- Trận chiến này, tổng đàn điều động toàn bộ 6,9 triệu tế ti và 3,8 triệu hộ giáo thần quân. Toàn bộ tín đồ cấp 2 cùng theo chiến hạm thiên ma xuất chinh. Ta cho các vị hai tiếng rưỡi chuẩn bị, sau hai tiếng rưỡi nữa, trống trận vang lên, ta muốn thấy toàn quân tổng đàn tập kết chỉnh tề!
Những lời này của Minh Vương như sấm sét nổ vang, khuấy động vang vọng điện đường làm tất cả mọi người rung động. 6,9 triệu tế ti và 3,8 triệu hộ giáo thần quân sao? Đây là toàn bộ sức mạnh của tổng đàn rồi, Minh Vương điện hạ định dốc toàn lực sao? Cùng lúc đó, mọi người nảy sinh nghi hoặc trong lòng, tổng đàn lấy đâu ra lắm hạm thuyền như vậy?
- Yên tâm, sau hai tiếng rưỡi nữa sẽ có đủ hạm thuyền chở mọi người xuất chinh Bắc Thịnh Giáo Khu!
Đúng lúc này, thần uy mênh mông của Lâm Duệ một lần nữa như thủy triều phủ kín toàn bộ điện đường, thể hiện đây là mệnh lệnh không thể làm trái của hắn.
“Trí Tuệ Thần Sứ” Tiêu Tinh Dật, “Thiện Tài Thần Sứ” Triệu Trùng Lăng, “Trấn Ma Thần Sứ” Phòng Quân Hạo con ngươi tuy vẫn lo lắng nhưng đầy rung động và kính sợ, vội cúi đầu hô lên:
- Xin nghe theo mệnh lệnh của giáo chủ!
Âm thanh của Lâm Duệ vẫn như hồng chung đại lữ, vang động trong Đại Minh Đường:
- Ngoài ra, Thiên Hương! Truyền lệnh cho phó giáo chủ Vạn Diễm Cư Sĩ và phó giáo chủ Vạn Lôi Nguyên Quân, còn có mấy người “Thần Lực Pháp Vương” Ngưu Đào nữa, lệnh cho bọn họ trong vòng một ngày, tập kết toàn bộ tinh nhuệ trong giáo đến Đảo Sắt giáo khu. Ai dám can đảm chống lại, xử theo tội phản giáo.
Ánh mắt hắn đầy thâm ý nhìn quét một lượt Đại Minh Đường. Ngay vừa rồi, có ít nhất 20 người định truyền thông tin ra ngoài, có người thậm chí sử dụng cả truyền thông tin lượng tử. Nhưng tất cả đều bị hắn ngăn lại, thần lực của Hy Vọng Thiên Tôn có thể ngăn cản truyền tin ở Bắc Thịnh Giáo Khu, Lâm Duệ hắn cũng có thể làm được.
Pháp môn thanh tịnh của hắn cũng có thể xóa đi chồng chập lượng tử, xóa đi đường truyền sóng điện từ, làm thông tin không truyền đi được hoặc bị yếu đi, nhiễu lệch. Thánh lôi thì có thể tập trung năng lượng, tạo thành năng lượng điện từ, quấy nhiễu trường năng lượng xung quanh. Kiếp hỏa thì có thể thiêu đốt vật chất, nhiễu loạn dây dưa hạt lượng tử, làm thông tin lượng tử bị biến mất hoặc sụp đổ. Ba thứ cùng tác dụng, vừa có thể phá hoại trên phương diện vật lý của thiết bị truyền tin, lại phá hoại cả sóng, hạt truyền tin.
Thanh âm của Lâm Duệ kéo dài vang động trong Đại Minh Đường, tràn ngập quyết tuyệt:
- Trận chiến này, bản vương sẽ tự mình dẫn quân, thề tử chiến với kẻ địch giáo ta. Dùng thế thiên phạt giải cứu nguy nan cho Bắc Thịnh Giáo Khu, bảo vệ tín đồ giáo ta được bình an! Kẻ nào dám can đảm phạm vào giáo ta, phải chết!
Chỉ vài phút sau đó, toàn bộ nông trường trong lòng đất của Quang Minh thánh giáo sôi trào. Tất cả tế ti và hộ giáo thần quân như thủy triều đến điểm tập kết, chiến giáp ầm vang, bước chân chỉnh tề, mặt đất như rung chuyển vì họ.
Trên bầu trời, hàng trăm hạm thuyền chậm rãi lên không, thân hạm tỏa ánh lấp lánh, như những con cự thú, sẵn sàng nhào về hướng kẻ địch.
Nông trường dưới lòng đất như cỗ máy khổng lồ ầm ầm vận chuyển, vô số máy nông nghiệp dần tự động nâng lên, nhanh chóng hóa thành phương tiện chuyên chở, chở vật tư và nhân viên di chuyển.
Rất nhiều người đang lao động vội nhao nhao thay đồ, đổi chiến giáp, gia nhập hàng ngũ hộ giáo thần quân. Trong mắt họ thiêu đốt ngọn lửa cuồng nhiệt và kiên định, như thể tương lai của Quang Minh thánh giáo phụ thuộc vào họ. Toàn bộ tổng đàn hóa thành cỗ máy chiến tranh cực lớn, mỗi một bánh răng nhanh chóng vận chuyển, mỗi dây xích đều căng phồng phát lực.
Lâm Duệ vẫn như cũ chuyên chú trong Đại Minh Đường, hắn đang dùng “chân như thiên nhãn” nhìn cảnh này từ xa.
Sau đó, hắn nhìn về hướng Nam Châu, cảnh tượng trong thiên nhãn của hắn thay đổi, hình ảnh trong tương lai như thủy triều hiện ra – chiến hỏa thiêu đốt vô cùng tận, núi thây biển máu chồng chất, Đại Nhật Thiên Tôn giăng võng lớn cạm bẫy, ẩn chứa sát cơ nguy hiểm. Đây là dương mưu nhưng hắn không thể tránh được.
Thánh lôi và kiếp hỏa quanh người Lâm Duệ thêm bùng cháy, trong mắt hắn tràn ngập chiến ý và sát ý.
Cạm bẫy này tuy vô cùng hung hiểm nhưng trên con đường phong Thần, hắn buộc phải vượt qua nó.
Từ khi bước lên con đường phong Thần, hắn đã biết phía trước là tầng tầng nguy nan, mỗi một bước đều có thể là tuyệt cảnh.
Hắn chỉ có thể liều mình đổ máu chiến đấu, dùng tư thái quyết tuyệt vượt qua tầng tầng trở ngại, hắn mới có thể vượt qua vận mệnh tàn khốc, vì bản thân, vì những người bên cạnh tranh thủ một chút hy vọng. Chỉ có làm như vậy, hắn mới có thể đạp Đại Nhật Thiên Tôn xuống, để vị này biến thành đá đặt chân để hắn phong Thần.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương