Máu, khắp nơi đều là máu.

Phòng vệ sinh không rộng lắm, toàn bộ bên trong và bên ngoài bồn tắm đều là màu tím đen, chúng bốc hơi mang theo mùi thối rữa, để lại một vòng tròn máu tím đen trên bồn tắm.

Tại bồn rửa tay, có rất nhiều vật thể vụn màu đen rơi xuống tấm thớt và con dao để phía trên.

Từng nhóm nhỏ vết các giọt máu xung quanh một vũng máu, cùng một vật thể hình bán nguyệt màu trắng xuất hiện ở cửa ra vào, Chu Hải cúi người nhặt lên, xem xét cẩn thận một hồi.

"Một mặt hơi lồi, một mặt nhẵn tạo thành hai vị trí lõm, đây là xương bánh chè (một xương ở đầu gối), xem ra đây là hiện trường chặt xác."

Chu Hải nói một câu khiến Sở Mộng Hàm nôn khan một tiếng, xém chút nữa là thật sự phun ra ngoài.

Mập Mạp che ngực, sắc mặt ngày càng bệch ra.

Hơi bình tĩnh được một chút, anh ta lấy máy ảnh đi vào chụp hình, dù sao nơi này toàn là vết máu và thịt nát thối rữa, từng bước đi đều có cảm giác dinh dính, lông tơ của mọi người đều dựng đứng lên.

"Hải, nhìn chỗ kia!"

Theo hướng chỉ của Mập Mạp, Chu Hải đến gần hai bước, trên miếng gạch men trắng đằng sau tấm màn tắm đẫm máu, có một hình trái tim được vẽ bằng máu.

Nguyên nhân khiến Mập Mạp hưng phấn chính là ở đầu nhọn của trái tim này có một dấu vân tay, phía trên có đường vân rõ ràng, nhưng Chu Hải khẽ lắc đầu, Mập Mạp hoàn toàn không hiểu.

"Sao thế?"

"Nhìn xem, nó giống vân tay trên ngón trỏ của phụ nữ, không phải của hung thủ."

Nghe Chu Hải nói như vậy, Mập Mạp sát vào nhìn, niềm vui của anh ta xì hơi trong nháy mắt.

Nhưng suy nghĩ thì cảm thấy hung thủ rất biến thái, chặt đứt tay của nạn nhân rồi vẽ ra một trái tim trên vách tường, đúng là điên cmn cuồng đạt cảnh giới rồi.

Chu Hải nói không sai, vân tay rất mảnh, Mập Mạp thở dài, bắt đầu chụp ảnh vết máu và thu thập mẫu máu, đồng thời đánh số thứ tự.

Chu Hải xoay lưng về phía Mập Mạp, đứng đối diện bồn rửa tay.

Tấm gương phía trên bồn rửa tay cũng dính máu và thịt vụn văng tung tóe, hộp khăn giấy trên đó cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Nhưng giấy trong hộp không lộ ra bên ngoài, Chu Hải cúi người nhìn vào hộp, trong hộp còn một ít khăn giấy, anh đưa tay rút một tờ khăn giấy ra, phía trên không dính máu, điều này có thể hiện là hung thủ dùng khăn giấy không?

Không che giấu được sự hưng phấn, Chu Hải bắt đầu lục soát bốn phía, trong thùng rác ở bên cạnh bồn cầu có một ít giấy.

Cầm thùng rác lên, đặt trên mặt bồn rửa tay, anh bắt đầu phân biệt từng loại khăn giấy, 7-8 phần số khăn giấy có dính máu, khoảng 3 phần khăn giấy không có vết máu, phía trên còn đọng một ít nước màu vàng nhạt.

"Mập Mạp, túi vật chứng."

Mập Mạp nhìn qua Chu Hải, rút túi vật chứng ra đưa cho anh. (Chương 72-73 đã được cập nhật tại truyenngontinh(.)com)

Sở Mộng Hàm ló đầu vào, nhìn Chu Hải tìm kiếm trong thùng rác.

"Có phát hiện gì sao?"

"Cô cầu nguyện đi.

Thời gian vụ án phát sinh đã hơn một tháng, khi đó thời tiết nóng vô cùng, ở không gian bị bịt kín như thế này nếu không có điều hòa mọi người đều sẽ đổ mồ hôi.

Nếu máu dính trên mặt và thân thể của hung thủ, hắn sẽ tự nhiên muốn lau đi, hi vọng sẽ lấy đươc ADN của hung thủ từ những miếng khăn giấy này."

Mập Mập bĩu môi.

"Đồ trưởng giả! (nghĩa mỉa mai)

Anh tìm tinh dịch của hung thủ chứ gì!

Làm cái nghề như cô ấy, mang một người đàn ông xa lạ về nhà, chỉ có thể là “đem chuyện công việc về nhà” mà thôi."

Chu Hải không nói gì, sau khi thu hồi những miếng khăn giấy, anh đứng ngay cửa phòng vệ sinh, nhìn tất cả vết tích trên sàn, nhắm mắt lại.

Đây là không gian kín, không có ruồi muỗi tiến vào, nếu không thì căn phòng này sẽ rất khó coi.

Cửa ra vào không có dấu hiệu bị cạy phá, hiển nhiên cho thấy hung thủ đi theo chủ nhân vào nhà, bên cạnh đó, điểm bắt đầu của dấu chân máu là từ phòng ngủ chính.

Do đó, những gì Mập Mạp vừa phân tích không hề sai.

Vết máu, dấu chân máu, từng bước kéo dài đến phòng vệ sinh, sau đó dấu chân máu đã bị pha loãng (1) ra rất nhiều, từng bước bao trùm lên các dấu chân ban đầu quay về phòng ngủ chính, hung thủ đã đi tới đi lui chỗ này nhiều lần.

Hắn đang làm gì?

Dấu vết của việc lôi kéo,

Hẳn là hắn nắm khu vực mắt cá chân của nạn nhân, kéo cô ấy vào phòng vệ sinh, xem như đó là lần thứ nhất, lần thứ hai là mang theo đầu của nạn nhân.

Lần thứ ba hắn làm cái gì?

Chẳng lẽ là đóng gói từng phần thi thể, chuẩn bị mang đi? (Chương 72-73 đã được cập nhật tại truyenngontinh(.)com)

Chu Hải bước vào bếp, nơi này bám một lớp bụi, bếp cũng vô cùng hỗn loạn, trong thùng rác có nhiều vỏ mì ăn liền, còn có nhiều túi đựng thức ăn mua bên ngoài.

Trên tủ bát và mặt bàn chỉ có một ít đồ gia vị, không có mì và rau quả gì, trong tủ lạnh có một ít trái cây đã hư cùng một ít sủi cảo đông lạnh.

Trên bức tường đằng sau chỗ đặt bếp gas, có hai vị trí có dấu vết cọ sát, theo hình dáng thì có thể thấy ở đây đã từng là nơi treo dao và thớt.

Chỗ khuất như vậy, nếu không phải là người quen thì rất khó phát hiện được.

Chu Hải nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa là phố đi bộ. Anh lập tức ra khỏi bếp, Mập Mạp cũng đã hoàn thành công việc thu thập chứng cứ.

"Đã tìm ra nơi làm việc của Chu Mạn Lệ chưa?

Sở Mộng Hàm gật đầu.

"Tôi vừa mới nhận được điện thoại, cô ấy là nhân viên massage chân của một phòng tắm hơi Hàn Quốc nằm trên phố đi bộ.”

"Theo những phát hiện ở hiện trường, hung thủ là khách quen của Chu Mạn Lệ, do đó cần phải điều tra bên đó một chút."

"Cô cùng tôi qua đó xem đi!"

Chu Hải liếc nhìn Mập Mạp.

"Cậu về trung tâm đi, bàn gia cho chị Tăng, phải cẩn thận chiết xuất đối với mấy tờ khăn giấy.

Đội trưởng Sở tìm xe đưa Mập Mạp về đi!"

Mập Mạp liếc nhìn Sở Mộng Hàm, khuôn mặt mang theo vẻ tiếc nuối.

"Được rồi!

Bây giờ tôi sẽ về đưa vật chứng đi kiểm tra."

Chu Hải theo Sở Mộng Hàm xuống lầu, vừa chuẩn bị lên xe thì điện thoại của cô vang lên.

"Đội trưởng, chúng tôi đang ở phía đông của phố đi bộ, ở đây có một phòng gội đầu.

Bọn họ nói là biết nạn nhân B!"

"Chờ đó, tôi đến ngay!"

Bốn điều tra viên đưa chủ nhà đi kiểm tra đối chiếu ảnh và thân phận của Chu Mạn Lệ.

Mặt chủ nhà trắng bệch, ngay trong căn hộ của mình phát sinh án mạng.

Sau này làm sao cho thuê được nữa?

Làm sao bán được nữa? (Chương 72-73 đã được cập nhật tại truyenngontinh(.)com)

Nơi này từ nhà ở thành nhà ma, nên chủ nhà cực kỳ phối hợp, dù sao cũng muốn vụ án nhanh kết thúc.

~

10 phút sau, Sở Mộng Hàm và Chu Hải đến phòng gội đầu kia.

Cảnh sát đã đến trước đó dẫn người cung cấp tin tới một phòng riêng.

Sở Mộng Hàm chỉ vào chân dung mô phỏng của nạn nhân B, hỏi.

"Đừng sợ, tôi chỉ hỏi cô vài câu thôi, cô biết người này không?"

"Biết, cô ấy tên Lưu Văn."

Cô gái tên Vương Hồng vừa nói vừa lấy điện thoại của mình đưa qua, trong đó là ảnh của hai cô gái, quả nhiên cô gái kia với so với tấm chân dung mô phỏng rất giống nhau.

"Cô ấy mất tích khi nào?"

Cô gái kia cố nhớ lại, lục tìm trong lịch sử điện thoại.

"5h chiều hôm sau lễ Quốc Khánh, thấy cô ấy còn chưa tới, ông chủ bảo tôi gọi cho cô ấy, nhưng điện thoại lại không liên lạc được."

"Cô ấy bao nhiêu tuổi?"

"23."

"Cô biết nhà cô ấy ở đâu không?

Chúng tôi muốn liên lạc với người nhà của cô ấy."

Vương Hồng gật đầu, có vẻ hơi do dự nhưng sau đó nhỏ giọng nói rằng.

"Ông chủ có tư liệu của chúng tôi, cảnh sát có thể hỏi ông ấy.

Tôi nghe Tiểu Văn nói, cô ấy quê ở Lỗ Đông, hình như ở huyện Tào, nhưng cô ấy và người nhà đã nhiều năm không liên lạc với nhau.

Bình thường cô ấy đều ở cửa hàng."

Chu Hải ngăn Sở Mộng Hàm đang định kết thúc lại, lên tiếng hỏi:

"Lưu Văn có khách quen không?"

Cô gái kia thấy Chu Hải mặc thường phục, nên có chút do dự, nhưng Sở Mộng Hàm nhìn cô với một ánh mắt động viên, cô ấy lập tức không còn do dự nữa.

"Có vài người, phần lớn đều là ông chủ của các cửa hàng nhỏ xung quanh."

"Là những người nào?"

Cô gái kia lắc đầu.

"Tôi chưa nghe qua, dù sao đây là khách quen của mỗi người, hỏi nhiều chỉ làm cho người ta cảm thấy mình muốn đoạt mối làm ăn của họ."

Sở Mộng Hàm gật đầu.

"Tôi hiểu, nhưng hi vọng cô có thể nhớ lại một chút, Lưu Văn không phải là người gội đầu đầu tiên bị giết, nếu như là khách quen gây án, cô đề phòng một chút cũng tốt, đúng không!"

Một câu như vậy đủ để Vương Hồng giật mình, sắc mặt tái nhợt, nhận lấy giấy bút từ Sở Mộng Hàm, cô cố gắng nhớ lại một lần, viết xuống trang giấy vài cái tên cửa hàng và họ của mấy ông chủ ở đó.

"Tôi chỉ biết có nhiêu đây, đây là vụ án liên hoàn phải không?"

Chu Hải thở dài.

"Đúng, đây là vụ án liên hoàn!

Hung thủ có mục tiêu nhất định, chỉ nhằm vào người làm nghề gội đầu và rửa chân, đặc biệt là nữ phục vụ.

Chúng tôi cũng không biết người tiếp theo sẽ là ai?"

- ------------------

(1) Vết máu pha loãng: nó là vết máu được hình thành do máu được trộn với các chất lỏng khác.

Dung dịch pha loãng thường thấy nhất là nước. Phương pháp pha loãng thường thấy nhất là ngâm vật thể dính máu vào nước hoặc dùng nước để cọ rửa máu.

Trong điều kiện bình thường, máu tồn tại bên ngoài cơ thể, khi đông lại hoặc khô đi sẽ có màu đỏ sậm hoặc đỏ tím, vì vậy khi máu được pha loãng bởi các chất lỏng khác, máu pha loãng thường có màu đỏ;

Khi độ pha loãng không đồng đều, thường là do độ dày của vết máu có đặc điểm giữa dày quanh mỏng, màu ở giữa đôi khi hơi đậm hơn màu xung quanh.

Khi máu bị đông lại, khô đi rồi sau đó mới được pha loãng, nó thường xuất hiện dưới dạng chỉ thay đổi màu sắc ở phần ngoại vi của máu.

- -----------------------

Editor: Chikahiro
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện