"Ngày mai, tôi sẽ xin nghỉ làm, không tiếp tục làm việc ở Đông Nam nữa, vô cùng… vô cùng đáng sợ."

Vương Hồng sợ hãi đến mức che miệng lại, gật đầu rất mạnh.

Sở Mộng Hàm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hải, cô không ngờ Chu Hải có thể nói ra những điều đó, sau đó, cô gái kia được dẫn ra ngoài.

Một cảnh sát gõ cửa bước vào, đưa ảnh của Lưu Văn và bàn chải đánh răng của cô ấy cho Chu Hải, dù đã nhận diện được nạn nhân nhưng vẫn phải so sánh cẩn thận, bảo đảm không được xuất hiện bất kỳ sơ hở nào.

"Chỗ ở của Lưu Văn có phát hiện gì không?"

Cảnh sát kia lắc đầu một cái.

"Giường đã bị người khác dùng, còn sót lại một số đồ dùng cá nhân, chúng tôi đã giúp thu gom lại, chắc là sẽ liên hệ với người nhà đến lấy về."

Nói xong người này đi ra ngoài, điện thoại của Chu Hải và Sở Mộng Hàm đều đồng loạt rung lên một tiếng, hai người cùng nhận được tin nhắn, đây là thông tin của Chu Mạn Lệ và ghi chép điều tra, Chu Hải xem qua một lần.

Sở Mộng Hàm còn bối rối về những gì Chu Hải nói vừa nãy.

"Người tiếp theo sẽ là ai đây?

Chẳng phải anh đã nói là tên hung thủ này chuẩn bị giết người nữa sao?"

"Ừ, khả năng này rất lớn.

Từ nạn nhân A là Chu Mạn Lệ, đến nạn nhân B là Lưu Văn, thủ pháp của hung thủ đã có tiến bộ rất lớn, hơn nữa, đã qua một thời gian rất lâu không phát hiện thêm vụ án nào, khả năng hắn sẽ tiếp tục gây án là hoàn toàn có thể!"

"Nhưng chúng ta công khai điều tra và tìm kiếm như vậy, hắn không sợ sao? Đã vậy còn có thể gây án được sao?"

Chu Hải lắc đầu một cái, ngước mắt nhìn Sở Mộng Hàm.

"Bây giờ chẳng phải phía các cô đang làm việc dưới danh nghĩa điều tra dân số sao, cũng chẳng phải điều tra vụ án gì, dù sao phố đi bộ cũng là địa điểm quan trọng luôn cần phải chú trọng an ninh, do đó mỗi ngày đều có rất nhiều cảnh sát tiến hành tuần tra đúng không?"

"Ừm! Anh nói có lý.

Hiện tại không tìm ra manh mối, không biết hung thủ là ai, nhưng chúng ta cũng nên nỗ lực làm gì đó! (Chương 72-73 đã được cập nhật tại truyenngontinh(.)com)

Ít nhất là phải nỗ lực ngăn cản hung thủ giết người tiếp theo?"

Có lẽ hai nạn nhân vừa rồi đều là phụ nữ nên Sở Mộng Hàm có chút kích động, loại chờ đợi không biết trước kết quả này đúng là khiến người ta khiếp sợ, thậm chí so với trước thảm án diệt môn trước đây còn kích thích thần kinh người ta hơn.

"Ngăn cản sao? Chẳng có cách gì ngăn cản được cả.

Những thứ chúng ta có thể làm vô cùng giới hạn, chỉ có thể đẩy nhanh tất cả tiến trình, không bỏ sót bất kì chi tiết nhỏ nào mà thôi."

Sở Mộng Hàm ngước mắt nhìn Chu Hải, chút tức giận trong đáy mắt đã không thể kiềm chế được nữa, cô đùng đùng đứng dậy, chỉ tay vào mũi Chu Hải.

"Anh đúng là đồ máu lạnh, đối mặt với hung thủ tàn nhẫn như vậy mà vẫn thờ ơ không chút động lòng!"

Chu Hải ngồi thẳng người, nhìn về phía Sở Mộng Hàm.

"Vậy tôi phải làm gì mới được?

Cùng cô mạnh miệng lên án hung thủ, hay là ôm đầu khóc rống lên?"

Sở Mộng Hàm hơi run rẩy.

"Anh là đang xuyên tạc ý của tôi, sát thủ liên hoàn với thủ pháp tàn bạo, trắng trợn đến mức không thèm kiêng dè cảnh sát như vậy, quả thực là đang gây hấn với cảnh sát chúng ta.

Lẽ nào chúng ta không nên làm chút gì sao?

Cứ ngồi đây chờ hắn giết người lần nữa sao?

Những thứ đó không phải máu lạnh thì là gì?"

Chu Hải lắc đầu.

"Ghét cái ác cũng như kẻ thù là chuyện đúng. (Chương 72-73 đã được cập nhật tại truyenngontinh(.)com)

Có thể phẫn nộ, oán giận và kích động bất bình về tiến trình điều tra, khi chúng không đem đến một chút hữu ích gì.

Nghề này, mỗi ngày đều đối mặt với thứ không khí không lành mạnh của xã hội, nếu còn duy trì cái cách tư duy ảo tưởng như học sinh tiểu học, cô thật sự không thích hợp công việc này."

Chu Hải không để ý đến Sở Mộng Hàm sau lưng, nhấc chân bước ra khỏi cửa hàng gội đầu, lấy xe lái đi.

Từ lần đầu gặp Sở Mộng Hàm, cô đang làm trái quy tắc theo dõi, xử lý công việc theo cảm tình như vậy rất dễ xuất hiện sai lầm lớn trong lúc làm việc, vữa nãy, Chu Hải đang muốn kích thích cô ấy, khiến cô ấy có thể thức tỉnh bản thân.

~

Sáng sớm ngày 10 tháng 10 năm 2014

Trời vừa sáng, Chu Hải đã tới trung tâm, chỗ của chị Tăng đã có tất cả kết quả xét nghiệm.

Chiết xuất chất dịch từ một trong những miếng khăn giấy tìm thấy tại căn hộ thuê của nạn nhân A, Chu Mạn Lệ, quả nhiên phát hiện được DNA của một người đàn ông.

Vấn đề là còn lại rất nhiều cục giấy chưa được chiết xuất do số lượng quá lớn.

Anh cầm báo cáo bước nhanh trở lại văn phòng, không ngừng bày ra tất cả các manh mối đã biết.

Điều này giống như một trò chơi xếp hình, bạn phải nhìn qua rất nhiều mảnh ghép trong tay, từ một đốm mà có thể nhìn thấy một con báo.

Nghề nghiệp của hai nạn nhân A và B có sự tương đồng, kinh nghiệm sống cũng khá giống nhau.

Trong căn hộ thuê của Chu Mạn Lệ, hung thủ dùng dao thái rau của nạn nhân làm hung khí.

Có thể thấy được hắn không hề chuẩn bị, tình huống gây án đều thuộc về cảm xúc mãnh liệt, vậy mà sau khi gây án còn có thể phanh thây nạn nhân để đưa đi phi tang, có thể thấy rõ hung thủ cực kỳ bình tĩnh, hơn nữa hắn ta còn là kẻ rất giỏi về thao tác tương tự đồ tể.

Hơn nữa, về phía nạn nhân B, Lưu Văn, chưa có cách nào biết được hiện trường gây án đầu tiên, có thể bắt đầu điều tra từ khách quen của hai nạn nhân hay không? (Chương 72-73 đã được cập nhật tại truyenngontinh(.)com)

Dựa vào ký ức, Chu Hải viết tất cả ra bảng trắng, người phụ nữ ở cửa hàng gội đầu có nói tới thông tin khách quen của Lưu Văn.

Anh viết ra toàn bộ những thông tin về khách quen của Chu Mạn Lệ, cộng với những thông tin từ tin nhắn hôm qua.

So sánh thông tin của hai nạn nhân, thậm chí trùng đến 4 người, Chu Hải cảm thấy khó mà tin được.

Mấy người đó, theo thứ tự là:

Bếp trưởng của nhà hàng Thổ Đại Lực, Bành Quân.

Nhân viên mua hàng hóa của nhà hàng An Bác Sĩ, Hồ Kinh Lý.

Ông chủ quầy lương bì, Vương Lợi Dân.

Ông chủ quầy bánh bao, Vương Thư Lễ.

Dường như Chu Hải nhớ lại hai quầy hàng ở phía tây phố đi bộ, hôm qua bọn họ mới mua đồ ăn vặt ở đó, hai ông chủ ở đó hình như quen biết nhau, nghe giọng đều là người Thiểm Tây.

Bốn người này cũng chẳng phải người sang trọng gì, Lưu Văn kia vừa làm xong phẫu thuật vá màng trinh, chắc không đến nỗi câu dẫn khách quen chứ!

Anh đang suy nghĩ thì vang lên tiếng mở cửa, Tên Điên và hai người kia tiếng vào, ngoài ra còn có thêm Sở Mộng Hàm, nhìn sắc mặt bọn họ đương nhiên là đã hồi máu.

Mập Mạp cường điệu đưa hai tay lên che miệng, trợn tròn đôi mắt nhỏ.

"Ồ!

Sớm vậy mà tới rồi sao, Hải!

Xem ai tới tổ hai chúng ta nè?"

Chu Hải gật đầu với Sở Mộng Hàm, người đi sau lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn Mập Mạp cười cười, vẻ cảm kích.

"Hiện tại, công tác điều tra của chúng tôi lại rơi vào ngõ cụt, tổ của Vương Mãn và Hồ Hiểu Thiên không thu thập thêm được gì, tôi tới gặp anh xem ở đây có phát hiện được gì mới không?"

Chu Hải né người, để lộ ra tấm bảng trắng.

"Tiến triển của tổ 2 và tổ 3 không nhanh lắm, dù sao cũng là mò kim đáy biển, có quá ít điều kiện sàng lọc có thể dùng được.

Tôi vừa so sánh một chút thông tin khách quen của Chu Mạn Lệ và Lưu Văn, phát hiện 4 người khách quen trùng nhau."

"4 khách quen? Độ trùng hợp độ cao vậy sao?"

"Ừm! Độ trùng cao bất thường.

Hay là điều tra thực địa một vòng, địa chỉ nhà và gia đình của bọn họ, điều tra luôn thông tin đăng ký hộ tịch của bốn người bọn họ.

Có điều đừng bứt dây động rừng, cố gắng hết sức, hoặc tiếp tục dùng danh nghĩa điều tra nhân khẩu để công tác, cảnh giác hơn thì đưa theo cảnh sát địa bàn để làm việc này."

Lương Hồng Cương nhìn bốn cái tên, suy tư một hồi rồi chỉ vào nói rằng.

"Hôm qua, chúng ta đã mua đồ ăn vặt ở 2 người trong số này!"

Mập Mạp gật gù, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

"Khách quen sao?

Hải, lúc khám nghiệm tử thi anh có nói, nạn nhân B phẫu thuật vá màng trinh rất nhiều lần, tình trạng hiện tại là mới rách không bao lâu.

Có thể là do khách quen làm sao?!"

Chu Hải liếc Mập Mạp, ánh nhìn mang theo ý khen ngợi.

"Không sai!

Đúng là lúc khám nghiệm nạn nhân B, Lưu Văn, xác thực như vậy, do đó ban đầu tôi nghĩ cô ấy câu dẫn người khác nhưng không ngờ lại bị giết, bây giờ có thể thấy không phải như vậy.

Đội trưởng Sở, có thể cho tổ của đội phó Vương, quan sát camera giám sát bốn người này không.

Xem bọn họ có từng xuất hiện ở khu vực giám sát không, hay là từng tiếp cận miệng cống đó không."

Mắt Sở Mộng Hàm sáng lên, có hướng đi là tốt rồi.

Lúc này di động của cô vang lên, người gọi là Vương Mãn, cô nhanh chóng nhận cuộc gọi.

"Tôi nghe đây! Có chuyện gì vậy đội phó Vương?"

"Đội trưởng, mọi người mau tới đây đi, chúng tôi đang ở phố đi bộ, quanh nắp cống thứ 2 phát hiện vết máu!"

- -----------------------

Editor: Chikahiro
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện