Mập Mạp vừa đi không bao lâu, sắc mặt Lương Hồng Cương cũng biến đổi không mấy đẹp mắt, cậu ta giơ tay với Chu Hải, đầy áy náy rồi cũng chạy vụt vào nhà vệ sinh.
"Bọn họ sao thế?"
Chu Hải suy nghĩ một lát.
"Chúng tôi vừa ra thăm dò phố đi bộ, tiện thể ăn vặt một chút."
"Sao anh lại không bị gì?"
"Tôi chỉ ăn lương bì, bọn họ ăn nhiều món và phối hợp tương đối phức tạp, nên chắc là số đồ ăn đó đang phản ứng."
"Có phát hiện được gì không?"
"Góc của hai camera này không tệ, cơ bản là chúng có thể bao quát.
Chúng tôi đã chụp hình lại phạm vi giám sát của camera trong các cửa hàng, việc còn lại thì còn phải cần tổ 2 của các cô điều tra thực tế, xem có những ai chạm vào nắp cống này hay không."
Sở Mộng Hàm hiểu ý Chu Hải, thể tích của khối tử thi thể tương đối lớn, không thể nhét vào lỗ thoát nước thông thường được, cho nên nhất định là nó được ném trực tiếp xuống ống cống, xem ra việc này đã thu nhỏ phạm vi được rất nhiều.
"Tôi hiểu rồi, nếu như vậy chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có tin tốt thôi, dù sao số người động đến nắp cống sẽ không quá nhiều."
"Chưa chắc, hai cái lỗ trên nắp cống được người ta buộc dây vào, việc này giúp lật nắp cống lên dễ dàng.
Hơn nữa địa thế của phố đi bộ thấp, nước từ 3 chung cư kia thường xuyên chảy ngược đến đây.
Do đó, hiện tượng dư lượng thực phẩm không thể thể xử lý được lén lút vứt vào các ống cống như thế này là cực kỳ phổ biến.
Như vậy, việc điều tra càng khó hơn."
Sở Mộng Hàm muốn phản bác, nhưng nửa ngày cũng chẳng mở miệng ra được, cô im lặng.
Mập Mạp và Lương Hồng Cương quay lại với sắc mặt trắng bệch, hai người vịn tường đi chậm rãi.
"Hai người đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Nếu không thì ở lại bệnh viện truyền nước đi, tôi và đội trưởng Sở đi xem xét cũng được?"
Hai người nhìn nhau một hồi, Mập Mạp trông còn đỡ, Lương Hồng Cương bây giờ run rẩy cả tay chân, nhỡ đâu đi trên đường có "linh cảm" muốn ‘giải quyết’ thì sao?
Mập Mạp lộ vẻ do dự, nếu Lương Hồng Cương cứ mang theo ‘tư thế sẵn sàng’ như vậy mà lên đường thì thật sự quá nguy hiểm, anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định vứt đi mặt mũi của tổ 2 trước mặt Sở Xinh Đẹp.
"Được rồi. Vậy tôi cùng cậu Lương ở lại đây truyền nước, giải quyết chuyện này, khi nào đỡ hơn sẽ tới tìm hai người, phiền Sở Xinh Đẹp chiếu cố."
Sở Mộng Hàm lườm anh ta một cái.
"Xem anh đó! May mà bệnh nhẹ, vạ cũng do cái mồm mà ra, anh lo mà nhớ kỹ bài học lần này, đừng tham ăn nữa, xem cậu Lương cũng bị anh làm liên lụy thế nào kìa."
Mặt mày Mập Mạp lộ vẻ yếu ớt, đỡ trán tựa vào tường. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)
"Ái chà chà! Được người đẹp mắng mỏ cả người thật thoải mái, tôi sẽ nhớ kỹ lần sau không tham ăn nữa, chuyện lần này chắc là do ăn nhiều thịt.
Haiz! Đúng là già rồi, một cân (= 0.5kg) thịt nướng, hai cái bánh bao nhân thịt, một phần lương bì, thêm một ly kem, vậy mà đã quật ngã tôi, đi thôi nhóc Lương, chúng ta đi tìm bác sĩ điều trị đi."
Nhìn anh ta vẫn còn có thể múa mồm như thế này, mọi người biết ngay là không có gì to tát, Chu Hải và Sở Mộng Hàm xuống lầu, lái xe chạy tới Quảng Bình hoa viên.
Quảng Bình hoa viên là nơi lớn nhất trong số ba chung cư.
Toàn bộ nơi này đều là nhà cao tầng, chia làm hai khu vực A và B, khu A là khu căn hộ thương mại, Khu B là khu căn hộ tái định cư, vì khiếu nại từ phía các hộ dân ở khu A, toàn bộ khu A được ngăn cách với khu B bằng hàng rào sắt ở giữa.
Dù sao các căn hộ cho thuê ở khu B quá nhiều, tính lưu động của dân cư lớn, vàng thau lẫn lộn.
Địa chỉ tạm trú của Chu Mạn Lệ ở căn 2303, tòa nhà số 17 khu B.
Hai người tìm được tòa nhà kia, dùng thang máy lên tầng 23.
Đợi một lát, nhân viên của Sở Mộng Hàm mang theo lệnh lục soát tới, chủ nhà và người quản lý tài sản của tòa nhà cũng ở đây, trên mặt từng người lộ rõ vẻ căng thẳng.
"Đội trưởng Sở, chúng tôi nhận được điện thoại của cô đã lập tức đến gõ cửa căn hộ 2303 nhưng không có ai ra mở cửa cả, đây là chủ của căn hộ cho thuê, dì Trâu."
"Chào dì, dì Trâu không cần phải căng thẳng.
Con là Sở Mộng Hàm, đội trưởng chi đội cảnh sát hình sự khu vực Xương Hà, người thuê nhà của dì là Chu Mạn Lệ phải không?"
Dì Trâu nắm chặt hai tay, dùng sức gật đầu.
"Đúng vậy! Chính là cô ấy, nhưng từ hồi đưa nửa năm tiền nhà vào tháng 7, đến nay tôi chưa gặp lại cô ấy."
"Dì có chuẩn bị chìa khoá không? Chu Mạn Lệ có thể bị người ta sát hại, chúng con cần điều tra chỗ ở của cô ấy một chút."
"Không thành vấn đề."
Dì Trâu run rẩy móc ra một chùm chìa khoá lớn, thử tới lần thứ ba mới mở được cửa.
Cửa vừa mở, một khối mùi hôi thối bay ra đập thẳng vào mặt mọi người, Chu Hải nheo mắt, đưa tay cản điều tra viên đang định xông vào.
"Chờ một chút!"
Thân hình người kia dừng lại, quay lại nhìn thoáng Chu Hải, thấy đội trưởng xinh đẹp của mình không phản bác, tự nhiên cũng không dám xù lông.
Chu Hải bấm điện thoại gọi cho Mập Mạp, một chút đã có người nhấc máy. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)
"Có thể gắng gượng không?
Nếu được thì tới đây một chút, ở đây có phát hiện mới."
Mập Mạp tùy tiện cười hề hề, cách một cái điện thoại cũng không ngăn người ta nghe được.
"Hì hì! Mới chia tay một chút đã nhớ tôi rồi sao!
Chờ đó tôi đến ngay, cho tôi số tòa nhà là được."
Một lát sau, một tiếng “đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra, Mập Mạp lúc lắc ung dung đi ra, tuy còn có chút chột dạ nhưng anh ta vẫn duy trì chiêu thức mỉm cười.
"Surprise!"
Sở Mộng Hàm cúi đầu nín cười, tuy vậy tất cả điều tra viên xung quanh đều bị chọc khôn nhịn được.
"Bắt đầu đi!"
Chu Hải bắt đầu thay đồ, Mập Mạp thả vali dụng cụ xuống, động tác nhanh nhạy, đến phút cuối vẫn không quên đưa cho Sở Mộng Hàm khẩu trang và găng tay.
Theo thân hình của Mập Mạp, Chu Hải và Sở Mộng Hàm cùng anh ta vào trong nhà, đây là căn hộ hai phòng ngủ.
Bên trong nhà vô cùng âm u, không phải do tầng lầu không đón được nắng, mà vấn đề nằm ở những tấm màn cửa nặng nề, toàn bộ đều che chắn kín kẽ, cộng thêm thời gian dài không được thông gió, thứ mùi hôi thối quen thuộc kia khiến người ta buồn nôn.
Các cảnh sát ở ngoài cũng đều đeo khẩu trang vào.
Mập Mạp mở đèn thăm dò, dấu chân trên nền nhà vô cùng dễ thấy, toàn bộ là dấu chân máu có một loại hoa văn.
Có dấu chân máu đặc sệt tím đen, cũng có dấu sắc máu pha loãng nhạt nhẽo, có cả vết máu bị lau chùi và lôi kéo, hai bên đường đi của những dấu chân này, toàn bộ đều là giọt máu.
Chu Hải nhìn thoáng chiếc dép lê nằm ngả nghiêng, quả nhiên là cùng một mẫu hoa văn.
Trên công tắc điện trên vách tường, một dấu tay màu màu tím đen nổi bần bật. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)
Có điều phía trên là đường vân hình lưới, hung thủ mang găng tay vải, dấu vết này lưu lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dấu chân trên nền nhà bắt đầu từ trước cửa kéo dài đến phòng ngủ lớn nhất, vết máu lôi kéo thì kéo dài đến phòng vệ sinh, Mập Mạp quay người nhìn Chu Hải và Sở Mộng Hàm.
"Sở Xinh Đẹp chịu được không?
Tôi cùng Hải xem qua một chút, dù gì hiện trường phanh thây cũng không có gì đẹp mắt."
Sở Mộng Hàm lườm anh ta một cái.
"Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên chút đi."
Mập Mạp nhún vai, dùng cằm hất về phía phòng ngủ.
"Đầu tiên đi xem phòng ngủ trước đi!"
Chu Hải giẫm lên ván thăm dò, theo Mập Mạp đi vào, Sở Mộng Hàm theo sát phía sau.
Cửa phòng ngủ rộng mở, trên giường là một vũng máu mảng lớn, vách tường, đầu giường, còn cả trên tủ quần áo lớn nữa, toàn bộ là máu văng tung tóe, máu hình giọt tròn, hình thoi, hình giọt nước, hình trụ.
"Đây là máu phun ra từ động mạch tạo thành, xem ra đây là hiện trường giết người đầu tiên của hung thủ, chụp ảnh và thu thập mẫu đi."
Cửa tủ quần áo đang mở, tất cả quần áo, vali và đồ đạc bên trong đều rơi lả tả trên đất, dường như hung thủ đang tìm kiếm gì đó.
Sở Mộng Hàm che khe hở khía trên khẩu trang lại, hỏi.
"Lục tung lên như vậy, chẳng lẽ là cướp tiền?"
Chu Hải lắc đầu, "Không giống! Chỗ này có một vị trí hình vuông không có vết máu, dường như hung thủ đang tìm một cái vali, để mang thi thể đi."
Sở Mộng Hàm nắm chặt nắm đấm, Mập Mạp nhanh chóng hoàn tất việc thu thập, bọn họ đi về phía phòng vệ sinh.
Ngay lúc đèn trong phòng vệ sinh bật sáng, ngay cả Chu Hải cũng khẽ giật mình, nơi này quả đúng là địa ngục trần gian.
Mập Mạp vừa đưa đầu tới liền rụt cổ lại, phát ra một tiếng kinh hãi.
"Trời ơi, tôi đúng là tới địa ngục rồi!"
- -----------------------
Editor: Chikahiro
"Bọn họ sao thế?"
Chu Hải suy nghĩ một lát.
"Chúng tôi vừa ra thăm dò phố đi bộ, tiện thể ăn vặt một chút."
"Sao anh lại không bị gì?"
"Tôi chỉ ăn lương bì, bọn họ ăn nhiều món và phối hợp tương đối phức tạp, nên chắc là số đồ ăn đó đang phản ứng."
"Có phát hiện được gì không?"
"Góc của hai camera này không tệ, cơ bản là chúng có thể bao quát.
Chúng tôi đã chụp hình lại phạm vi giám sát của camera trong các cửa hàng, việc còn lại thì còn phải cần tổ 2 của các cô điều tra thực tế, xem có những ai chạm vào nắp cống này hay không."
Sở Mộng Hàm hiểu ý Chu Hải, thể tích của khối tử thi thể tương đối lớn, không thể nhét vào lỗ thoát nước thông thường được, cho nên nhất định là nó được ném trực tiếp xuống ống cống, xem ra việc này đã thu nhỏ phạm vi được rất nhiều.
"Tôi hiểu rồi, nếu như vậy chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có tin tốt thôi, dù sao số người động đến nắp cống sẽ không quá nhiều."
"Chưa chắc, hai cái lỗ trên nắp cống được người ta buộc dây vào, việc này giúp lật nắp cống lên dễ dàng.
Hơn nữa địa thế của phố đi bộ thấp, nước từ 3 chung cư kia thường xuyên chảy ngược đến đây.
Do đó, hiện tượng dư lượng thực phẩm không thể thể xử lý được lén lút vứt vào các ống cống như thế này là cực kỳ phổ biến.
Như vậy, việc điều tra càng khó hơn."
Sở Mộng Hàm muốn phản bác, nhưng nửa ngày cũng chẳng mở miệng ra được, cô im lặng.
Mập Mạp và Lương Hồng Cương quay lại với sắc mặt trắng bệch, hai người vịn tường đi chậm rãi.
"Hai người đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Nếu không thì ở lại bệnh viện truyền nước đi, tôi và đội trưởng Sở đi xem xét cũng được?"
Hai người nhìn nhau một hồi, Mập Mạp trông còn đỡ, Lương Hồng Cương bây giờ run rẩy cả tay chân, nhỡ đâu đi trên đường có "linh cảm" muốn ‘giải quyết’ thì sao?
Mập Mạp lộ vẻ do dự, nếu Lương Hồng Cương cứ mang theo ‘tư thế sẵn sàng’ như vậy mà lên đường thì thật sự quá nguy hiểm, anh ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định vứt đi mặt mũi của tổ 2 trước mặt Sở Xinh Đẹp.
"Được rồi. Vậy tôi cùng cậu Lương ở lại đây truyền nước, giải quyết chuyện này, khi nào đỡ hơn sẽ tới tìm hai người, phiền Sở Xinh Đẹp chiếu cố."
Sở Mộng Hàm lườm anh ta một cái.
"Xem anh đó! May mà bệnh nhẹ, vạ cũng do cái mồm mà ra, anh lo mà nhớ kỹ bài học lần này, đừng tham ăn nữa, xem cậu Lương cũng bị anh làm liên lụy thế nào kìa."
Mặt mày Mập Mạp lộ vẻ yếu ớt, đỡ trán tựa vào tường. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)
"Ái chà chà! Được người đẹp mắng mỏ cả người thật thoải mái, tôi sẽ nhớ kỹ lần sau không tham ăn nữa, chuyện lần này chắc là do ăn nhiều thịt.
Haiz! Đúng là già rồi, một cân (= 0.5kg) thịt nướng, hai cái bánh bao nhân thịt, một phần lương bì, thêm một ly kem, vậy mà đã quật ngã tôi, đi thôi nhóc Lương, chúng ta đi tìm bác sĩ điều trị đi."
Nhìn anh ta vẫn còn có thể múa mồm như thế này, mọi người biết ngay là không có gì to tát, Chu Hải và Sở Mộng Hàm xuống lầu, lái xe chạy tới Quảng Bình hoa viên.
Quảng Bình hoa viên là nơi lớn nhất trong số ba chung cư.
Toàn bộ nơi này đều là nhà cao tầng, chia làm hai khu vực A và B, khu A là khu căn hộ thương mại, Khu B là khu căn hộ tái định cư, vì khiếu nại từ phía các hộ dân ở khu A, toàn bộ khu A được ngăn cách với khu B bằng hàng rào sắt ở giữa.
Dù sao các căn hộ cho thuê ở khu B quá nhiều, tính lưu động của dân cư lớn, vàng thau lẫn lộn.
Địa chỉ tạm trú của Chu Mạn Lệ ở căn 2303, tòa nhà số 17 khu B.
Hai người tìm được tòa nhà kia, dùng thang máy lên tầng 23.
Đợi một lát, nhân viên của Sở Mộng Hàm mang theo lệnh lục soát tới, chủ nhà và người quản lý tài sản của tòa nhà cũng ở đây, trên mặt từng người lộ rõ vẻ căng thẳng.
"Đội trưởng Sở, chúng tôi nhận được điện thoại của cô đã lập tức đến gõ cửa căn hộ 2303 nhưng không có ai ra mở cửa cả, đây là chủ của căn hộ cho thuê, dì Trâu."
"Chào dì, dì Trâu không cần phải căng thẳng.
Con là Sở Mộng Hàm, đội trưởng chi đội cảnh sát hình sự khu vực Xương Hà, người thuê nhà của dì là Chu Mạn Lệ phải không?"
Dì Trâu nắm chặt hai tay, dùng sức gật đầu.
"Đúng vậy! Chính là cô ấy, nhưng từ hồi đưa nửa năm tiền nhà vào tháng 7, đến nay tôi chưa gặp lại cô ấy."
"Dì có chuẩn bị chìa khoá không? Chu Mạn Lệ có thể bị người ta sát hại, chúng con cần điều tra chỗ ở của cô ấy một chút."
"Không thành vấn đề."
Dì Trâu run rẩy móc ra một chùm chìa khoá lớn, thử tới lần thứ ba mới mở được cửa.
Cửa vừa mở, một khối mùi hôi thối bay ra đập thẳng vào mặt mọi người, Chu Hải nheo mắt, đưa tay cản điều tra viên đang định xông vào.
"Chờ một chút!"
Thân hình người kia dừng lại, quay lại nhìn thoáng Chu Hải, thấy đội trưởng xinh đẹp của mình không phản bác, tự nhiên cũng không dám xù lông.
Chu Hải bấm điện thoại gọi cho Mập Mạp, một chút đã có người nhấc máy. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)
"Có thể gắng gượng không?
Nếu được thì tới đây một chút, ở đây có phát hiện mới."
Mập Mạp tùy tiện cười hề hề, cách một cái điện thoại cũng không ngăn người ta nghe được.
"Hì hì! Mới chia tay một chút đã nhớ tôi rồi sao!
Chờ đó tôi đến ngay, cho tôi số tòa nhà là được."
Một lát sau, một tiếng “đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra, Mập Mạp lúc lắc ung dung đi ra, tuy còn có chút chột dạ nhưng anh ta vẫn duy trì chiêu thức mỉm cười.
"Surprise!"
Sở Mộng Hàm cúi đầu nín cười, tuy vậy tất cả điều tra viên xung quanh đều bị chọc khôn nhịn được.
"Bắt đầu đi!"
Chu Hải bắt đầu thay đồ, Mập Mạp thả vali dụng cụ xuống, động tác nhanh nhạy, đến phút cuối vẫn không quên đưa cho Sở Mộng Hàm khẩu trang và găng tay.
Theo thân hình của Mập Mạp, Chu Hải và Sở Mộng Hàm cùng anh ta vào trong nhà, đây là căn hộ hai phòng ngủ.
Bên trong nhà vô cùng âm u, không phải do tầng lầu không đón được nắng, mà vấn đề nằm ở những tấm màn cửa nặng nề, toàn bộ đều che chắn kín kẽ, cộng thêm thời gian dài không được thông gió, thứ mùi hôi thối quen thuộc kia khiến người ta buồn nôn.
Các cảnh sát ở ngoài cũng đều đeo khẩu trang vào.
Mập Mạp mở đèn thăm dò, dấu chân trên nền nhà vô cùng dễ thấy, toàn bộ là dấu chân máu có một loại hoa văn.
Có dấu chân máu đặc sệt tím đen, cũng có dấu sắc máu pha loãng nhạt nhẽo, có cả vết máu bị lau chùi và lôi kéo, hai bên đường đi của những dấu chân này, toàn bộ đều là giọt máu.
Chu Hải nhìn thoáng chiếc dép lê nằm ngả nghiêng, quả nhiên là cùng một mẫu hoa văn.
Trên công tắc điện trên vách tường, một dấu tay màu màu tím đen nổi bần bật. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)
Có điều phía trên là đường vân hình lưới, hung thủ mang găng tay vải, dấu vết này lưu lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dấu chân trên nền nhà bắt đầu từ trước cửa kéo dài đến phòng ngủ lớn nhất, vết máu lôi kéo thì kéo dài đến phòng vệ sinh, Mập Mạp quay người nhìn Chu Hải và Sở Mộng Hàm.
"Sở Xinh Đẹp chịu được không?
Tôi cùng Hải xem qua một chút, dù gì hiện trường phanh thây cũng không có gì đẹp mắt."
Sở Mộng Hàm lườm anh ta một cái.
"Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên chút đi."
Mập Mạp nhún vai, dùng cằm hất về phía phòng ngủ.
"Đầu tiên đi xem phòng ngủ trước đi!"
Chu Hải giẫm lên ván thăm dò, theo Mập Mạp đi vào, Sở Mộng Hàm theo sát phía sau.
Cửa phòng ngủ rộng mở, trên giường là một vũng máu mảng lớn, vách tường, đầu giường, còn cả trên tủ quần áo lớn nữa, toàn bộ là máu văng tung tóe, máu hình giọt tròn, hình thoi, hình giọt nước, hình trụ.
"Đây là máu phun ra từ động mạch tạo thành, xem ra đây là hiện trường giết người đầu tiên của hung thủ, chụp ảnh và thu thập mẫu đi."
Cửa tủ quần áo đang mở, tất cả quần áo, vali và đồ đạc bên trong đều rơi lả tả trên đất, dường như hung thủ đang tìm kiếm gì đó.
Sở Mộng Hàm che khe hở khía trên khẩu trang lại, hỏi.
"Lục tung lên như vậy, chẳng lẽ là cướp tiền?"
Chu Hải lắc đầu, "Không giống! Chỗ này có một vị trí hình vuông không có vết máu, dường như hung thủ đang tìm một cái vali, để mang thi thể đi."
Sở Mộng Hàm nắm chặt nắm đấm, Mập Mạp nhanh chóng hoàn tất việc thu thập, bọn họ đi về phía phòng vệ sinh.
Ngay lúc đèn trong phòng vệ sinh bật sáng, ngay cả Chu Hải cũng khẽ giật mình, nơi này quả đúng là địa ngục trần gian.
Mập Mạp vừa đưa đầu tới liền rụt cổ lại, phát ra một tiếng kinh hãi.
"Trời ơi, tôi đúng là tới địa ngục rồi!"
- -----------------------
Editor: Chikahiro
Danh sách chương