Chu Hải ngước mắt nhìn cảnh sát Bàng một chút, trong mắt chất chứa sự nhẫn nhịn to lớn, việc không tôn trọng nạn nhân chính là điều mà Chu Hải không chấp nhận được, giọng nói của anh lạnh nhạt đi hai phần.
"Đây là ảnh chụp đầu của nạn nhân, đã bị phân hủy một chút, nhưng ngũ quan vẫn rất dễ phân biệt.
Những phần mà tôi đánh dấu, hoàn thiện thiếu 20% cũng được.
Tên Điên, anh ở lại đây, nói với cậu ta về những tiêu chí đặc thù quan trọng, tôi cần bức ảnh trong vòng một giờ tới.
Mập Mạp và cậu Lương, theo tôi!"
Mập Mạp đang cười khúc khích, quai hàm dường như muốn nổ tung, lơ mơ hỏi.
"Đi đâu?"
"Tới quán cơm!"
"Cái này được, cậu Lương đi thôi! Tên Điên, anh vất vả rồi!"
Ngược với sự hưng phấn của Mập Mạp, Lương Hồng Cương lại mơ hồ có một loại dự không hay, câu ta thật thà mang theo vali dụng cụ, đi theo sau hai người.
~
Nửa tiếng sau, ba người mặc thường phục xuất hiện tại phố đi bộ.
Trên sống mũi Mập Mạp, là một cặp kính mát màu bạc phản quang, trên người mặc một cái áo có hoa văn cây dừa, mang theo hương vị Đông Nam Á, mặc quần cộc, chân đi dép lào.
Về phần Chu Hải và Lương Hồng Cương, hai người vẫn mặc quần jean và áo sơ mi trắng, hai vai Chu Hải mang theo balo, trên cổ Lương Hồng Cương đeo máy ảnh kỹ thuật số, hai người đều đội mũ lưỡi trai.
Ba người ăn mặc như vậy ở cùng một chỗ với nhau, cảm giác chẳng khác nào một nhóm khách du lịch.
"Anh Hải, chúng ta tới đây làm gì vậy?"
"Điều tra thực địa, xem xét xung quanh một chút."
"Tên nhóc kia, đi theo là được rồi, nói nhiều quá! Bây giờ, chúng ta là du khách, nhớ là đừng có nói giọng Đông Nam đó."
Nghe Mập Mạp nói xong, Lương Hồng Cương dù không hiểu lắm, cũng gật đầu.
Bọn họ bắt đầu đi dạo giữa phố đi bộ Trung Hàn, đâu đâu cũng thấy trang phục truyện thống Hàn Quốc, tranh tường mang đậm phong cách Hàn Quốc, cảm giác như đang ở giữa lòng Seoul.
Ở đây phần lớn đều là nhà hàng, chỉ có một vài cửa hàng mỹ phẩm và tiệm quần áo ở phía đông.
Đám người Chu Hải từ phía đông tiến vào quảng trường, đi đến cửa hàng thứ bảy, Chu Hải đứng chếch về phía tây của cửa hàng, nhìn về nó, ngón tay trỏ trỏ vào máy ảnh của Lương Hồng Cương. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)
Mặt mày lơ ngơ như Lương Hồng Cường đời nào có thể hiểu ngay, Mập Mạp đứng bên cạnh người rơm trước cửa, đưa tay tạo dáng.
"Hồng Cương chụp cho tôi tấm hình!"
Cả người Lương Hồng Cương lắc một cái, xém nữa làm rơi máy ảnh, vội vàng chụp hình cho Mập Mạp.
Bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, dưới sự ra hiệu của Chu Hải, trước mỗi cửa hàng bọn họ đều chụp ảnh.
Phía tây phố đi bộ có một khu bán đồ nướng cách chỗ bọn họ không xa, có hơn chục gian hàng, những quầy hàng này được bày biện cực kỳ chỉnh tề và sạch sẽ, xem ra là do thành phố quy hoạch, và cho phép kinh doanh tại phố đi bộ này.
Chu Hải suy nghĩ một chút, rồi cất bước đi tới, Từ mập và Lương Hồng Cương cũng nhanh chân đuổi theo.
Số người xếp hàng trước mỗi quầy cũng không ít, một thanh niên bán lương bì Thiểm Tây, nghe giọng nói thì chắc cũng là người Thiểm Tây, anh ta vừa một bên bận rộn lại một bên trò chuyện rôm rả cùng người đàn ông trung niên bán bánh mì kẹp Tây An bên cạnh.
Động tác tay cực kì thành thạo, một con dao lớn dài hơn 50cm không ngừng nhảy nhót trên tấm thớt, chỉ cần cử động sống dao một chút đã có thể đặt lương bì vào chén.
Hai mươi mấy loại gia vị kèm tiếng gọi món kèm theo, cứ mười mấy giây hoàn thành một phần, trong không khí tràn ngập sự hòa quyện phức tạp của nhiều loại gia vị khác nhau, cực kỳ mê người.
Mập Mạp nhanh chóng nhìn quanh một vòng, bắt đầu lựa chọn một cách khó khăn.
"Cậu Lương xếp hàng chờ bánh bao nhân thịt, tôi chờ thịt nướng, Hải giúp tôi xếp hàng chờ lương bì được không?
Mỗi người mua ba phần.
Wow!
Nhìn những thứ này mà xem, không thua kém gì lễ hội Hải Vân am cả, trông rất chuẩn."
Chu Hải gia nhập đội ngũ những người đứng chờ lương bì, đây cũng là hàng dài nhất.
Ánh mắt Chu Hải nhìn chằm chằm anh chàng bán lương bì trẻ tuổi. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)
Con dao to lớn được anh ta “múa” hết sức điêu luyện, động tác cứ như ăn sâu vào tận xương tủy vậy, không giống thứ kỹ nghệ mà người trẻ tuổi như anh ta có thể nắm giữ được.
Còn cả người đàn ông trung niên bên cạnh, hai con dao của ông ta liên tục băm vằm số thịt đã được nấu chính, cùng với ớt, hành tây và những nguyên liệu không rõ tên.
Dưới động tác nhanh nhẹn, ông ta nhồi số thịt vào bánh mì vừa mới ra lò.
Sau một hồi đánh giá, Chu Hải lắc đầu.
Có lẽ anh đã cả nghĩ quá rồi, mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại khối lượng công việc đơn điệu lớn như vậy, đương nhiên độ thuần thục sẽ không ai bằng.
Ba người chờ đợi tầm nửa tiếng, mới được chạm tay vào đồ ăn.
Nhìn độ bóng mỡ của bánh mì kẹp thịt và thịt nướng, Chu Hải chỉ nhận mỗi phần lương bì, ba người đứng ăn ở ven đường, Mập Mạp vỗ vỗ bụng một cách thỏa mãn, nhưng khi nghe tiếng rao, anh ta vẫn tiện tay mua hai ly kem chà bá.
"Thỏa mãn rồi!"
"Buổi chiều chúng ta đi đâu nữa?"
Chu Hải chưa kịp trả lời câu hỏi của Mập Mạp thì điện thoại của anh vang lên.
Tên Sở Mộng Hàm lập lòe trên màn hình điện thoại, Mập Mạp đứng bên cạnh thúc giục.
"Nhanh nhanh nhận điện thoại của Sở Xinh Đẹp đi."
Chu Hải liếc anh ta một cái, Mập Mạp khá thích cô đội trưởng Sở dễ xúc động này, người tinh ý đều có thể nhận ra, có điều Sở Mộng Hàm lại không gọi điện cho anh ta.
Kết nối điện thoại, không đợi Chu Hải lên tiếng, Sở Mộng Hàm đã nã giọng như súng liên thanh trong mấy chương trình hoạt hình.
"Tôi đã gửi số hiệu của tấm thép đến khoa chấn thương chỉnh hình của các bệnh viện lớn, vừa mới nhận được hồi âm.
Khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện liên kết báo là: trong bệnh án điện tử của bọn họ, tìm được thông tin của chủ nhân miếng thép. Anh có thời gian không, cùng tôi đi xem một chút."
"Một tiếng sau, gặp tại khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện."
Ba người tập tức lên xe chạy đến bệnh viện liên kết, một tiếng sau đã có mặt tại khoa chấn thương chỉnh hình, Sở Mộng Hàm đã đợi sẵn ở đó.
"Sở Xinh Đẹp!"
Sở Mộng Hàm khẽ sờ cằm, Chu Hải hỏi.
"Liên hệ bác sĩ chưa?"
"Rồi, đi thôi!"
Bốn người đi thẳng đến văn phòng của bác sĩ, sau khi giơ thẻ công tác, vị bác sĩ Vu đã gọi điện thoại nhanh chóng đứng dậy.
"Chào mọi người! Tôi là người gọi điện, mọi người đến đây xem cái này đi."
"Bệnh nhân này phẫu thuật khi nào?"
"Cuối năm 2012, ca phẫu thuật của cô ấy hơi đặc biệt, độ cong của tấm thép không phù hợp, chúng tôi phải tiến hành chỉnh sửa ngay tại đó, cho nên tôi còn chút ấn tượng.
Nhưng tôi lại không ngờ, những lập luận của mọi người hoàn toàn đúng, nhờ đó tôi lập tức nhớ đến bệnh nhân này, so sánh số hiện của tấm thép, thì đúng là như vậy."
Bác sĩ Vu đã mở bệnh án điện tử của nạn nhân ra. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)
"Đây chính là bệnh án của cô ấy, mọi người cứ xem từ từ!"
Mập Mạp cười, vỗ vỗ vào bác sĩ Vu, "Chúng tôi có thể copy bệnh án về không?"
"Tôi đã in ra cho mọi người rồi."
Mập Mạp cười tít mắt, "Quá tuyệt vời!"
Lúc này, Chu Hải đã xem qua bệnh án một lần.
Tên bệnh nhân: Chu Mạn Lệ, giới tính: Nữ, tuổi: 25, nghề nghiệp: diễn viên.
Bệnh nhân té xỉu tại hành lang của một khách sạn nào đó và được một nhân viên phục vụ phát hiện, lúc ấy, trên người bệnh nhân có nhiều chỗ bị tổn thương, gãy xương quai xanh bên trái, gãy xương mũi.
Bị thương là thế nhưng sau khi tỉnh lại cô ấy đã ngăn cản bác sĩ báo án, xem thêm hình chụp X quang của bệnh nhân, Chu Hải càng thêm xác nhận Chu Mạn Lệ chính là nạn nhân A.
Lật đến trang cuối cùng, mục thông tin thanh toán, Chu Hải phóng to trang này lên, bên trên có bản sao thẻ căn cước của bệnh nhân, dù không quá nét, nhưng con số và hình chụp của chủ nhân vẫn vô cùng rõ ràng.
Sở Mộng Hàm lấy điện thoại nhấn một dãy số vào.
"Kiểm tra số căn cước này... cho tôi.
Được rồi, tôi biết rồi!"
Cúp điện thoại, cô nhìn về phía Chu Hải.
"Đây chính là thẻ căn cước thật của Chu Mạn Lệ, cô ta từng bị chi đội Xương Hà bắt mấy lần vì mua bán mại dâm, bị giam giữ vài ngày, quê quán ở tỉnh Hồ Tây, địa chỉ tạm trú của cô ta được đăng ký tại “Quảng Bình Hoa Viên”, một trong ba chung cư kia!"
"Còn chờ gì nữa? Xin lệnh lục soát đi, chúng ta đi thôi!"
Mập Mạp ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi.
"Chờ một chút! Bụng của tôi… Không thoải mái… Tôi đi giải quyết một chút…"
- -----------------------
Editor: Chikahiro
"Đây là ảnh chụp đầu của nạn nhân, đã bị phân hủy một chút, nhưng ngũ quan vẫn rất dễ phân biệt.
Những phần mà tôi đánh dấu, hoàn thiện thiếu 20% cũng được.
Tên Điên, anh ở lại đây, nói với cậu ta về những tiêu chí đặc thù quan trọng, tôi cần bức ảnh trong vòng một giờ tới.
Mập Mạp và cậu Lương, theo tôi!"
Mập Mạp đang cười khúc khích, quai hàm dường như muốn nổ tung, lơ mơ hỏi.
"Đi đâu?"
"Tới quán cơm!"
"Cái này được, cậu Lương đi thôi! Tên Điên, anh vất vả rồi!"
Ngược với sự hưng phấn của Mập Mạp, Lương Hồng Cương lại mơ hồ có một loại dự không hay, câu ta thật thà mang theo vali dụng cụ, đi theo sau hai người.
~
Nửa tiếng sau, ba người mặc thường phục xuất hiện tại phố đi bộ.
Trên sống mũi Mập Mạp, là một cặp kính mát màu bạc phản quang, trên người mặc một cái áo có hoa văn cây dừa, mang theo hương vị Đông Nam Á, mặc quần cộc, chân đi dép lào.
Về phần Chu Hải và Lương Hồng Cương, hai người vẫn mặc quần jean và áo sơ mi trắng, hai vai Chu Hải mang theo balo, trên cổ Lương Hồng Cương đeo máy ảnh kỹ thuật số, hai người đều đội mũ lưỡi trai.
Ba người ăn mặc như vậy ở cùng một chỗ với nhau, cảm giác chẳng khác nào một nhóm khách du lịch.
"Anh Hải, chúng ta tới đây làm gì vậy?"
"Điều tra thực địa, xem xét xung quanh một chút."
"Tên nhóc kia, đi theo là được rồi, nói nhiều quá! Bây giờ, chúng ta là du khách, nhớ là đừng có nói giọng Đông Nam đó."
Nghe Mập Mạp nói xong, Lương Hồng Cương dù không hiểu lắm, cũng gật đầu.
Bọn họ bắt đầu đi dạo giữa phố đi bộ Trung Hàn, đâu đâu cũng thấy trang phục truyện thống Hàn Quốc, tranh tường mang đậm phong cách Hàn Quốc, cảm giác như đang ở giữa lòng Seoul.
Ở đây phần lớn đều là nhà hàng, chỉ có một vài cửa hàng mỹ phẩm và tiệm quần áo ở phía đông.
Đám người Chu Hải từ phía đông tiến vào quảng trường, đi đến cửa hàng thứ bảy, Chu Hải đứng chếch về phía tây của cửa hàng, nhìn về nó, ngón tay trỏ trỏ vào máy ảnh của Lương Hồng Cương. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)
Mặt mày lơ ngơ như Lương Hồng Cường đời nào có thể hiểu ngay, Mập Mạp đứng bên cạnh người rơm trước cửa, đưa tay tạo dáng.
"Hồng Cương chụp cho tôi tấm hình!"
Cả người Lương Hồng Cương lắc một cái, xém nữa làm rơi máy ảnh, vội vàng chụp hình cho Mập Mạp.
Bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước, dưới sự ra hiệu của Chu Hải, trước mỗi cửa hàng bọn họ đều chụp ảnh.
Phía tây phố đi bộ có một khu bán đồ nướng cách chỗ bọn họ không xa, có hơn chục gian hàng, những quầy hàng này được bày biện cực kỳ chỉnh tề và sạch sẽ, xem ra là do thành phố quy hoạch, và cho phép kinh doanh tại phố đi bộ này.
Chu Hải suy nghĩ một chút, rồi cất bước đi tới, Từ mập và Lương Hồng Cương cũng nhanh chân đuổi theo.
Số người xếp hàng trước mỗi quầy cũng không ít, một thanh niên bán lương bì Thiểm Tây, nghe giọng nói thì chắc cũng là người Thiểm Tây, anh ta vừa một bên bận rộn lại một bên trò chuyện rôm rả cùng người đàn ông trung niên bán bánh mì kẹp Tây An bên cạnh.
Động tác tay cực kì thành thạo, một con dao lớn dài hơn 50cm không ngừng nhảy nhót trên tấm thớt, chỉ cần cử động sống dao một chút đã có thể đặt lương bì vào chén.
Hai mươi mấy loại gia vị kèm tiếng gọi món kèm theo, cứ mười mấy giây hoàn thành một phần, trong không khí tràn ngập sự hòa quyện phức tạp của nhiều loại gia vị khác nhau, cực kỳ mê người.
Mập Mạp nhanh chóng nhìn quanh một vòng, bắt đầu lựa chọn một cách khó khăn.
"Cậu Lương xếp hàng chờ bánh bao nhân thịt, tôi chờ thịt nướng, Hải giúp tôi xếp hàng chờ lương bì được không?
Mỗi người mua ba phần.
Wow!
Nhìn những thứ này mà xem, không thua kém gì lễ hội Hải Vân am cả, trông rất chuẩn."
Chu Hải gia nhập đội ngũ những người đứng chờ lương bì, đây cũng là hàng dài nhất.
Ánh mắt Chu Hải nhìn chằm chằm anh chàng bán lương bì trẻ tuổi. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)
Con dao to lớn được anh ta “múa” hết sức điêu luyện, động tác cứ như ăn sâu vào tận xương tủy vậy, không giống thứ kỹ nghệ mà người trẻ tuổi như anh ta có thể nắm giữ được.
Còn cả người đàn ông trung niên bên cạnh, hai con dao của ông ta liên tục băm vằm số thịt đã được nấu chính, cùng với ớt, hành tây và những nguyên liệu không rõ tên.
Dưới động tác nhanh nhẹn, ông ta nhồi số thịt vào bánh mì vừa mới ra lò.
Sau một hồi đánh giá, Chu Hải lắc đầu.
Có lẽ anh đã cả nghĩ quá rồi, mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại khối lượng công việc đơn điệu lớn như vậy, đương nhiên độ thuần thục sẽ không ai bằng.
Ba người chờ đợi tầm nửa tiếng, mới được chạm tay vào đồ ăn.
Nhìn độ bóng mỡ của bánh mì kẹp thịt và thịt nướng, Chu Hải chỉ nhận mỗi phần lương bì, ba người đứng ăn ở ven đường, Mập Mạp vỗ vỗ bụng một cách thỏa mãn, nhưng khi nghe tiếng rao, anh ta vẫn tiện tay mua hai ly kem chà bá.
"Thỏa mãn rồi!"
"Buổi chiều chúng ta đi đâu nữa?"
Chu Hải chưa kịp trả lời câu hỏi của Mập Mạp thì điện thoại của anh vang lên.
Tên Sở Mộng Hàm lập lòe trên màn hình điện thoại, Mập Mạp đứng bên cạnh thúc giục.
"Nhanh nhanh nhận điện thoại của Sở Xinh Đẹp đi."
Chu Hải liếc anh ta một cái, Mập Mạp khá thích cô đội trưởng Sở dễ xúc động này, người tinh ý đều có thể nhận ra, có điều Sở Mộng Hàm lại không gọi điện cho anh ta.
Kết nối điện thoại, không đợi Chu Hải lên tiếng, Sở Mộng Hàm đã nã giọng như súng liên thanh trong mấy chương trình hoạt hình.
"Tôi đã gửi số hiệu của tấm thép đến khoa chấn thương chỉnh hình của các bệnh viện lớn, vừa mới nhận được hồi âm.
Khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện liên kết báo là: trong bệnh án điện tử của bọn họ, tìm được thông tin của chủ nhân miếng thép. Anh có thời gian không, cùng tôi đi xem một chút."
"Một tiếng sau, gặp tại khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện."
Ba người tập tức lên xe chạy đến bệnh viện liên kết, một tiếng sau đã có mặt tại khoa chấn thương chỉnh hình, Sở Mộng Hàm đã đợi sẵn ở đó.
"Sở Xinh Đẹp!"
Sở Mộng Hàm khẽ sờ cằm, Chu Hải hỏi.
"Liên hệ bác sĩ chưa?"
"Rồi, đi thôi!"
Bốn người đi thẳng đến văn phòng của bác sĩ, sau khi giơ thẻ công tác, vị bác sĩ Vu đã gọi điện thoại nhanh chóng đứng dậy.
"Chào mọi người! Tôi là người gọi điện, mọi người đến đây xem cái này đi."
"Bệnh nhân này phẫu thuật khi nào?"
"Cuối năm 2012, ca phẫu thuật của cô ấy hơi đặc biệt, độ cong của tấm thép không phù hợp, chúng tôi phải tiến hành chỉnh sửa ngay tại đó, cho nên tôi còn chút ấn tượng.
Nhưng tôi lại không ngờ, những lập luận của mọi người hoàn toàn đúng, nhờ đó tôi lập tức nhớ đến bệnh nhân này, so sánh số hiện của tấm thép, thì đúng là như vậy."
Bác sĩ Vu đã mở bệnh án điện tử của nạn nhân ra. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)
"Đây chính là bệnh án của cô ấy, mọi người cứ xem từ từ!"
Mập Mạp cười, vỗ vỗ vào bác sĩ Vu, "Chúng tôi có thể copy bệnh án về không?"
"Tôi đã in ra cho mọi người rồi."
Mập Mạp cười tít mắt, "Quá tuyệt vời!"
Lúc này, Chu Hải đã xem qua bệnh án một lần.
Tên bệnh nhân: Chu Mạn Lệ, giới tính: Nữ, tuổi: 25, nghề nghiệp: diễn viên.
Bệnh nhân té xỉu tại hành lang của một khách sạn nào đó và được một nhân viên phục vụ phát hiện, lúc ấy, trên người bệnh nhân có nhiều chỗ bị tổn thương, gãy xương quai xanh bên trái, gãy xương mũi.
Bị thương là thế nhưng sau khi tỉnh lại cô ấy đã ngăn cản bác sĩ báo án, xem thêm hình chụp X quang của bệnh nhân, Chu Hải càng thêm xác nhận Chu Mạn Lệ chính là nạn nhân A.
Lật đến trang cuối cùng, mục thông tin thanh toán, Chu Hải phóng to trang này lên, bên trên có bản sao thẻ căn cước của bệnh nhân, dù không quá nét, nhưng con số và hình chụp của chủ nhân vẫn vô cùng rõ ràng.
Sở Mộng Hàm lấy điện thoại nhấn một dãy số vào.
"Kiểm tra số căn cước này... cho tôi.
Được rồi, tôi biết rồi!"
Cúp điện thoại, cô nhìn về phía Chu Hải.
"Đây chính là thẻ căn cước thật của Chu Mạn Lệ, cô ta từng bị chi đội Xương Hà bắt mấy lần vì mua bán mại dâm, bị giam giữ vài ngày, quê quán ở tỉnh Hồ Tây, địa chỉ tạm trú của cô ta được đăng ký tại “Quảng Bình Hoa Viên”, một trong ba chung cư kia!"
"Còn chờ gì nữa? Xin lệnh lục soát đi, chúng ta đi thôi!"
Mập Mạp ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi.
"Chờ một chút! Bụng của tôi… Không thoải mái… Tôi đi giải quyết một chút…"
- -----------------------
Editor: Chikahiro
Danh sách chương