Chỉ là một cuộc trêu cợt sao? Khiến ta giận dữ, mất khống chế?
Hắn quả đã toại nguyện.
Ta dốc hết khí lực đè nén phẫn uất, hành lễ:
“Tứ Hoàng tử anh minh, tiểu nữ cáo lui.”
Hắn chậm rãi nói:
“Vội gì chứ?”
Rồi lại tiếp lời:
“Phụ nhân kia, vốn là kẻ chuyên nghề lừa đảo, lần này thất bại, chẳng qua là do gặp phải đối thủ xứng tay.”
Ta ngẩng đầu, cẩn thận nghiền ngẫm hàm ý trong câu nói của hắn.
Chỉ thấy ngón tay thon dài nâng lên một quân cờ trắng, đẩy ra một thế cục khiến quân đen vốn bị vây khốn lập tức hé mở sinh cơ.
Hắn cười:
“Hắc bạch phân minh, Bổn Hoàng tử vẫn luôn yêu thích.”
“Tần phu nhân thông minh như thế, sao không thử điều tra xem, rốt cuộc ai là kẻ muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt quân cờ đen kia?”
Ta trầm ngâm hồi lâu, mới nói:
“Tiểu nữ có một thỉnh cầu.”
Tứ Hoàng tử hơi nhướn mày nhìn ta.
Ta trấn định, nhẹ giọng:
“Tiểu nữ muốn vào ngục, thăm song thân một lần.”
-----------------
Chỉ với ta và Tần Tiện, chỉ một chút quyền lực mỏng manh trong tay, nếu không cẩn thận, sẽ bị hoàng quyền chà đạp không thương tiếc.
Việc kết minh, vốn là một vòng trong kế sách.
Mà đối tượng nào xứng để bắt tay, còn phải xem thành ý sâu cạn ra sao.
Đều là người có mưu đồ, cần gì phải giấu cái đuôi thỏ mà vờ thanh thuần vô tội?
Địa vị cách xa cũng không sao, chỉ cần nắm rõ thời cơ bị lợi dụng, ta sẽ có lợi thế mặc cả.
Người thông minh, không cần phá tan bầu trời giả dối, mà nhìn thấy ánh sáng thật sự.
Dưới sự sắp xếp của Tứ Hoàng tử, ta chẳng mấy chốc đã được gặp song thân.
Những ngày trong ngục tất nhiên không dễ chịu, phụ mẫu ta đã già đi trông thấy, thần sắc tiều tụy. Tuy thể xác còn mạnh mẽ, nhưng tinh thần hẳn là đã chịu không ít kinh sợ.
Vừa thấy ta, phụ mẫu ban đầu kinh ngạc, rồi phụ thân ta lập tức đổi sắc mặt, giận dữ nói:
“Con tới đây làm gì? Đây là chốn nhi nữ có thể đặt chân đến sao?”
Ta chỉ thong thả đặt hộp cơm xuống, lần lượt bày ra những món ngon nhất:
“Phụ thân chớ lo. Nếu lần này nữ nhi toan tính thất bại, nửa đời sau cũng nguyện ở lại đây làm bạn với phụ mẫu.”
Phụ mẫu ta đồng loạt thất sắc, phụ thân ta run giọng quát:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Con thật là! Con không nghe lời! Con định làm gì nữa đây?”
Ta đặt đũa vào tay hai người, mỉm cười dịu dàng:
“Tất nhiên là cứu hai người ra ngoài.”
Phụ thân ta giận dữ, ném đôi đũa xuống đất:
“Không cần! Con chỉ cần sống yên ổn, đó đã là đại hiếu với ta rồi.”
Mẫu thân ta cũng rưng rưng nghẹn ngào:
“Đúng vậy, Thải Nhi, nghe lời đi. Những chuyện này, đâu đơn giản như con nghĩ. Nhi nữ của chúng ta, làm sao có thể chống đỡ nổi sóng gió thế gian?”
“Vì sao không thể?” Ta nghe được thanh âm chính mình vang vọng trong không gian âm u, mang theo tiếng nghẹn ngào khó nén, lúc này mới phát hiện mình đã rơi lệ.
Ta ngước nhìn phụ mẫu, giọng bình tĩnh mà đau đớn:
“Phụ thân, mẫu thân, từ nhỏ hai người từng khen con có thiên tư, từng nói nếu con có thể thi cử, át hẳn sẽ không thua kém bậc trượng phu. Mà nay Giang gia lâm vào nguy cảnh, phụ mẫu lại hoàn toàn không để con hay biết.”
“Ngày xưa từng nói, con là nữ nhi duy nhất, là niềm tin trọn đời của phụ mẫu.”
Ta vừa nói, vừa mỉm cười, nụ cười khô khốc như m.á.u nhỏ nơi khoé môi:
“Vậy mà thật sự tin tưởng con ư?”
“Coi rẻ con, đẩy con vào vai kẻ vô tình vô nghĩa, xem con như một món đồ vô tri vô cảm.”
“Chẳng lẽ trong mắt phụ mẫu, khi song thân sa vào lao ngục, con lại có thể an ổn ngủ ngon, nhờ vào Tần Tiện mà tránh được phong ba, rồi sống cuộc đời an nhàn vô ưu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chẳng lẽ trong lòng hai người, con lại là kẻ tham sống sợ chết, bạc tình bạc nghĩa đến vậy sao?”
Lời lẽ như gươm dao, phẫn nộ xen lẫn bi thương, khiến phụ mẫu ta chấn động sững sờ, rất lâu cũng không nói được lời nào.
Một hồi sau, phụ thân ta mới trầm giọng: “Thải Nhi, mọi điều phụ mẫu làm… đều là vì muốn tốt cho con! Phụ… thân há lại hại con?”
Ta đưa tay lau nước mắt, giọng điệu dần trở lại bình thản như cũ: “Lời dư thừa xin miễn nói. Dù sao giờ đây con đã can dự vào rồi, nếu thật sự thương con, vậy xin hãy kể hết mọi điều hai người biết. Lần này, con không được phép sai dù chỉ một bước.”
Phụ thân cúi đầu, ánh mắt phức tạp, lưng hơi còng xuống.
Trầm mặc hồi lâu, ông buông một tiếng thở dài.
--------------------
Đêm dài lê thê, trong ngục giam lạnh lẽo, phụ thân lần đầu tiên ngồi đối diện với ta, không còn giữ lễ tôn ti, cũng không còn rào trước đón sau.
Lần đầu tiên, ông không giấu giếm, không qua loa, đối đãi với ta như một người trưởng thành thật sự.
Lần đầu tiên trong đời.
Trong lòng ta vừa cảm khái, vừa buồn cười thay cho cảnh đời trớ trêu.
Khi trở về Tần phủ, trời đã tối đen như mực. Ánh nến lấp loáng từ xa như ánh sao đêm, khiến lòng ta ấm lại: có người vẫn đang chờ ta trở về.
Từ xa đã thấy hai bóng người trong chính sảnh, mùi thức ăn nhè nhẹ lan tỏa, ấm áp lạ kỳ.
Mũi ta bỗng cay xè.
Tới gần, chỉ thấy Tần Tiện ngồi nghiêng bên án, dưới ánh nến chăm chú đọc sách, còn La Tri Đường đã gục trên ghế, thân mình nghiêng hẳn, tựa hồ ngủ quên trong mỏi mệt.
Tần Tiện nhìn thấy ta, gật đầu nhẹ, rồi cúi người lay nàng dậy: “A Đường, Giang tiểu thư đã về.”
La Tri Đường chớp chớp mắt, mơ hồ mở miệng gọi: “Tỷ tỷ… tỷ về rồi…”
Chỉ nói được một câu, nàng đã lại chìm vào giấc ngủ say.
Tần Tiện nhún vai bất đắc dĩ: “Nàng ấy nhất quyết muốn đợi nàng.”
Ta cười khẽ, kéo chăn mỏng đắp lại cho La Tri Đường: “Ta đâu còn là tiểu hài tử, chờ làm gì cho khổ.”
Tần Tiện trầm mặc giây lát, rồi nhẹ giọng: “Người một nhà… nên chờ. Sau này trở về sớm một chút. Chúng ta… đều lo cho nàng.”
Một dòng ấm áp lan khắp đáy mắt ta.
Có lẽ là gió đêm lớn quá, thổi cát bay vào mắt…
----------------
Việc Đoan Ninh Quận chúa chủ động xin tứ hôn quả nhiên khiến sứ thần Phan quốc nghi ngờ.
Lúc này lại có Trưởng công chúa thêm dầu vào lửa, ta căn bản không cần ra tay, mọi việc cứ thế mà diễn biến theo đúng dự liệu của ta.
Cuối cùng, chẳng rõ Trưởng công chúa cùng Thánh thượng đã giằng co thế nào, nhưng kết quả lại là: lấy thành trì đổi lấy mỹ nhân.
Ta cho rằng mọi việc đã khép lại, không ngờ lời đồn nổi lên bốn phía.
Khó khăn nhất trên đời này, vẫn là phận nữ nhi. Chuyện hoà thân của Đoan Ninh có biến, đủ loại thị phi dị nghị như hình với bóng, không rời lấy nửa bước nàng.
Ta chỉ biết lặng lẽ thở dài.
Không ngờ, thanh danh của quý nhân bị tổn hại lại có kẻ phải c.h.ế.t thay.
Hôm ấy, ta cùng La Tri Đường ra phố, giữa ban ngày ban mặt liền bị bắt trói mang đi.
Dây thừng thô ráp siết chặt khiến tay ta nóng rát. Ta cố trấn định, cất giọng vững vàng:
“Xin đừng đả thương người vô tội. Muốn bao nhiêu bạc, ta đều có thể trả.”
Tên đạo tặc nhếch môi ném ta lên xe: “Tiền chuộc mạng của các ngươi, đã có người trả rồi.”
Tâm trí ta xoay chuyển liên hồi, cuối cùng cẩn trọng hỏi thử một câu:
“Ta… có chút hiểu lầm với Trưởng công chúa.”
Tên kia thoáng khựng lại, đáy mắt sau tấm khăn đen khẽ híp: “Ngươi vẫn nên bớt nói đi. Giữ lời mà nói với Diêm Vương!”
Lời hắn chẳng khác nào thừa nhận tất cả.
Tên đạo tặc lên xe, vung roi một tiếng, ngựa hí vang dội xé gió.
Xe ngựa xóc nảy không ngừng, ta thầm cân nhắc từng bước.
Có vẻ, tạm thời… chúng ta vẫn chưa phải chết.
Ta còn đang ngẫm nghĩ, chợt bên tai truyền đến tiếng nức nở khe khẽ.
Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy La Tri Đường đôi mắt hoe đỏ, khóe mũi cũng sưng tấy, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Ta nhẹ nghiêng người, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, nàng liền chậm rãi nín khóc, chỉ còn tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng.
Cỗ xe ngựa dừng lại trước một căn nhà gỗ đổ nát, chưa kịp dò xét bốn phía, đã thấy có người từ bên trong bước ra tiếp ứng, miệng làu bàu:
“Sao tới trễ như vậy?”
“Phải vòng đường khác.” Kẻ đánh xe đáp.
Hắn quả đã toại nguyện.
Ta dốc hết khí lực đè nén phẫn uất, hành lễ:
“Tứ Hoàng tử anh minh, tiểu nữ cáo lui.”
Hắn chậm rãi nói:
“Vội gì chứ?”
Rồi lại tiếp lời:
“Phụ nhân kia, vốn là kẻ chuyên nghề lừa đảo, lần này thất bại, chẳng qua là do gặp phải đối thủ xứng tay.”
Ta ngẩng đầu, cẩn thận nghiền ngẫm hàm ý trong câu nói của hắn.
Chỉ thấy ngón tay thon dài nâng lên một quân cờ trắng, đẩy ra một thế cục khiến quân đen vốn bị vây khốn lập tức hé mở sinh cơ.
Hắn cười:
“Hắc bạch phân minh, Bổn Hoàng tử vẫn luôn yêu thích.”
“Tần phu nhân thông minh như thế, sao không thử điều tra xem, rốt cuộc ai là kẻ muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt quân cờ đen kia?”
Ta trầm ngâm hồi lâu, mới nói:
“Tiểu nữ có một thỉnh cầu.”
Tứ Hoàng tử hơi nhướn mày nhìn ta.
Ta trấn định, nhẹ giọng:
“Tiểu nữ muốn vào ngục, thăm song thân một lần.”
-----------------
Chỉ với ta và Tần Tiện, chỉ một chút quyền lực mỏng manh trong tay, nếu không cẩn thận, sẽ bị hoàng quyền chà đạp không thương tiếc.
Việc kết minh, vốn là một vòng trong kế sách.
Mà đối tượng nào xứng để bắt tay, còn phải xem thành ý sâu cạn ra sao.
Đều là người có mưu đồ, cần gì phải giấu cái đuôi thỏ mà vờ thanh thuần vô tội?
Địa vị cách xa cũng không sao, chỉ cần nắm rõ thời cơ bị lợi dụng, ta sẽ có lợi thế mặc cả.
Người thông minh, không cần phá tan bầu trời giả dối, mà nhìn thấy ánh sáng thật sự.
Dưới sự sắp xếp của Tứ Hoàng tử, ta chẳng mấy chốc đã được gặp song thân.
Những ngày trong ngục tất nhiên không dễ chịu, phụ mẫu ta đã già đi trông thấy, thần sắc tiều tụy. Tuy thể xác còn mạnh mẽ, nhưng tinh thần hẳn là đã chịu không ít kinh sợ.
Vừa thấy ta, phụ mẫu ban đầu kinh ngạc, rồi phụ thân ta lập tức đổi sắc mặt, giận dữ nói:
“Con tới đây làm gì? Đây là chốn nhi nữ có thể đặt chân đến sao?”
Ta chỉ thong thả đặt hộp cơm xuống, lần lượt bày ra những món ngon nhất:
“Phụ thân chớ lo. Nếu lần này nữ nhi toan tính thất bại, nửa đời sau cũng nguyện ở lại đây làm bạn với phụ mẫu.”
Phụ mẫu ta đồng loạt thất sắc, phụ thân ta run giọng quát:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Con thật là! Con không nghe lời! Con định làm gì nữa đây?”
Ta đặt đũa vào tay hai người, mỉm cười dịu dàng:
“Tất nhiên là cứu hai người ra ngoài.”
Phụ thân ta giận dữ, ném đôi đũa xuống đất:
“Không cần! Con chỉ cần sống yên ổn, đó đã là đại hiếu với ta rồi.”
Mẫu thân ta cũng rưng rưng nghẹn ngào:
“Đúng vậy, Thải Nhi, nghe lời đi. Những chuyện này, đâu đơn giản như con nghĩ. Nhi nữ của chúng ta, làm sao có thể chống đỡ nổi sóng gió thế gian?”
“Vì sao không thể?” Ta nghe được thanh âm chính mình vang vọng trong không gian âm u, mang theo tiếng nghẹn ngào khó nén, lúc này mới phát hiện mình đã rơi lệ.
Ta ngước nhìn phụ mẫu, giọng bình tĩnh mà đau đớn:
“Phụ thân, mẫu thân, từ nhỏ hai người từng khen con có thiên tư, từng nói nếu con có thể thi cử, át hẳn sẽ không thua kém bậc trượng phu. Mà nay Giang gia lâm vào nguy cảnh, phụ mẫu lại hoàn toàn không để con hay biết.”
“Ngày xưa từng nói, con là nữ nhi duy nhất, là niềm tin trọn đời của phụ mẫu.”
Ta vừa nói, vừa mỉm cười, nụ cười khô khốc như m.á.u nhỏ nơi khoé môi:
“Vậy mà thật sự tin tưởng con ư?”
“Coi rẻ con, đẩy con vào vai kẻ vô tình vô nghĩa, xem con như một món đồ vô tri vô cảm.”
“Chẳng lẽ trong mắt phụ mẫu, khi song thân sa vào lao ngục, con lại có thể an ổn ngủ ngon, nhờ vào Tần Tiện mà tránh được phong ba, rồi sống cuộc đời an nhàn vô ưu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chẳng lẽ trong lòng hai người, con lại là kẻ tham sống sợ chết, bạc tình bạc nghĩa đến vậy sao?”
Lời lẽ như gươm dao, phẫn nộ xen lẫn bi thương, khiến phụ mẫu ta chấn động sững sờ, rất lâu cũng không nói được lời nào.
Một hồi sau, phụ thân ta mới trầm giọng: “Thải Nhi, mọi điều phụ mẫu làm… đều là vì muốn tốt cho con! Phụ… thân há lại hại con?”
Ta đưa tay lau nước mắt, giọng điệu dần trở lại bình thản như cũ: “Lời dư thừa xin miễn nói. Dù sao giờ đây con đã can dự vào rồi, nếu thật sự thương con, vậy xin hãy kể hết mọi điều hai người biết. Lần này, con không được phép sai dù chỉ một bước.”
Phụ thân cúi đầu, ánh mắt phức tạp, lưng hơi còng xuống.
Trầm mặc hồi lâu, ông buông một tiếng thở dài.
--------------------
Đêm dài lê thê, trong ngục giam lạnh lẽo, phụ thân lần đầu tiên ngồi đối diện với ta, không còn giữ lễ tôn ti, cũng không còn rào trước đón sau.
Lần đầu tiên, ông không giấu giếm, không qua loa, đối đãi với ta như một người trưởng thành thật sự.
Lần đầu tiên trong đời.
Trong lòng ta vừa cảm khái, vừa buồn cười thay cho cảnh đời trớ trêu.
Khi trở về Tần phủ, trời đã tối đen như mực. Ánh nến lấp loáng từ xa như ánh sao đêm, khiến lòng ta ấm lại: có người vẫn đang chờ ta trở về.
Từ xa đã thấy hai bóng người trong chính sảnh, mùi thức ăn nhè nhẹ lan tỏa, ấm áp lạ kỳ.
Mũi ta bỗng cay xè.
Tới gần, chỉ thấy Tần Tiện ngồi nghiêng bên án, dưới ánh nến chăm chú đọc sách, còn La Tri Đường đã gục trên ghế, thân mình nghiêng hẳn, tựa hồ ngủ quên trong mỏi mệt.
Tần Tiện nhìn thấy ta, gật đầu nhẹ, rồi cúi người lay nàng dậy: “A Đường, Giang tiểu thư đã về.”
La Tri Đường chớp chớp mắt, mơ hồ mở miệng gọi: “Tỷ tỷ… tỷ về rồi…”
Chỉ nói được một câu, nàng đã lại chìm vào giấc ngủ say.
Tần Tiện nhún vai bất đắc dĩ: “Nàng ấy nhất quyết muốn đợi nàng.”
Ta cười khẽ, kéo chăn mỏng đắp lại cho La Tri Đường: “Ta đâu còn là tiểu hài tử, chờ làm gì cho khổ.”
Tần Tiện trầm mặc giây lát, rồi nhẹ giọng: “Người một nhà… nên chờ. Sau này trở về sớm một chút. Chúng ta… đều lo cho nàng.”
Một dòng ấm áp lan khắp đáy mắt ta.
Có lẽ là gió đêm lớn quá, thổi cát bay vào mắt…
----------------
Việc Đoan Ninh Quận chúa chủ động xin tứ hôn quả nhiên khiến sứ thần Phan quốc nghi ngờ.
Lúc này lại có Trưởng công chúa thêm dầu vào lửa, ta căn bản không cần ra tay, mọi việc cứ thế mà diễn biến theo đúng dự liệu của ta.
Cuối cùng, chẳng rõ Trưởng công chúa cùng Thánh thượng đã giằng co thế nào, nhưng kết quả lại là: lấy thành trì đổi lấy mỹ nhân.
Ta cho rằng mọi việc đã khép lại, không ngờ lời đồn nổi lên bốn phía.
Khó khăn nhất trên đời này, vẫn là phận nữ nhi. Chuyện hoà thân của Đoan Ninh có biến, đủ loại thị phi dị nghị như hình với bóng, không rời lấy nửa bước nàng.
Ta chỉ biết lặng lẽ thở dài.
Không ngờ, thanh danh của quý nhân bị tổn hại lại có kẻ phải c.h.ế.t thay.
Hôm ấy, ta cùng La Tri Đường ra phố, giữa ban ngày ban mặt liền bị bắt trói mang đi.
Dây thừng thô ráp siết chặt khiến tay ta nóng rát. Ta cố trấn định, cất giọng vững vàng:
“Xin đừng đả thương người vô tội. Muốn bao nhiêu bạc, ta đều có thể trả.”
Tên đạo tặc nhếch môi ném ta lên xe: “Tiền chuộc mạng của các ngươi, đã có người trả rồi.”
Tâm trí ta xoay chuyển liên hồi, cuối cùng cẩn trọng hỏi thử một câu:
“Ta… có chút hiểu lầm với Trưởng công chúa.”
Tên kia thoáng khựng lại, đáy mắt sau tấm khăn đen khẽ híp: “Ngươi vẫn nên bớt nói đi. Giữ lời mà nói với Diêm Vương!”
Lời hắn chẳng khác nào thừa nhận tất cả.
Tên đạo tặc lên xe, vung roi một tiếng, ngựa hí vang dội xé gió.
Xe ngựa xóc nảy không ngừng, ta thầm cân nhắc từng bước.
Có vẻ, tạm thời… chúng ta vẫn chưa phải chết.
Ta còn đang ngẫm nghĩ, chợt bên tai truyền đến tiếng nức nở khe khẽ.
Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy La Tri Đường đôi mắt hoe đỏ, khóe mũi cũng sưng tấy, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Ta nhẹ nghiêng người, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, nàng liền chậm rãi nín khóc, chỉ còn tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng.
Cỗ xe ngựa dừng lại trước một căn nhà gỗ đổ nát, chưa kịp dò xét bốn phía, đã thấy có người từ bên trong bước ra tiếp ứng, miệng làu bàu:
“Sao tới trễ như vậy?”
“Phải vòng đường khác.” Kẻ đánh xe đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương