Mượn đao g.i.ế.c người – Nhị Hoàng tử quả thực đã quen tay.
Nếu như Giang gia không phải quân cờ thất sủng trong tay hắn, thì đâu đến nỗi rơi vào cục diện như hôm nay?
Giờ đây hắn lại phủi sạch trách nhiệm, làm như bản thân là đấng Bồ Tát giáng thế, cao quý thuần khiết không vương bụi trần.
Nếu như thuở nhỏ ta được nuôi dưỡng trong khuê phòng, suốt một đời chỉ biết mong cầu gả cho một phu quân tốt, vậy thì có lẽ ta sẽ cam tâm làm một nữ tử ngu muội vô tri, tin vào lời thế tục dối gian.
Phương pháp để thuần phục nữ nhân có muôn hình vạn trạng. Cách hữu hiệu nhất chính là khiến nàng trở nên ngu ngơ, yếu đuối đến mức đánh mất cả bản thân. Một khi nàng gặp phải nghịch cảnh, dù là chuyện nhỏ nhoi thôi, cũng sẽ hoảng loạn luống cuống, hễ có kẻ ra tay tương trợ, liền xem như cứu tinh duy nhất của đời mình.
Nhưng ta không phải loại người như vậy.
Ta là một kẻ có dung mạo khiếm khuyết, là người muốn dùng tài học để giành lấy sự tôn trọng của thế gian.
Ngón tay ta khẽ chạm lên vết bớt nơi gò má.
Phải chăng… khuyết điểm này lại chính là vận may trong bất hạnh?
Thì ra vận mệnh của nữ nhân trong cõi đời này, đến cả chút may mắn cũng đượm đắng chua cay như thế…
Nhị Hoàng tử rời đi chưa bao lâu, La Tri Đường đã trở lại.
Nàng là người cảm xúc hiện hết lên mặt, đi tới với dáng vẻ kiêu hãnh như con gà trống vừa thắng trận, đầu ngẩng cao, từng bước đầy đắc ý.
Nàng bay tới trước mặt ta và Tần Tiện, ánh mắt sáng rỡ, thần sắc vui mừng:
“Vừa rồi, muội thật sự lợi hại lắm đó!”
Ta cố tình bắt chước ngữ điệu của nàng, khẽ cười hỏi lại:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Lợi hại đến mức nào cơ?”
“Lúc đến nha môn gặp quan lão gia, phụ nhân kia ban đầu còn khẩu khí hùng hồn, nhưng muội đâu chịu lép vế, lập tức bày ra tư thế đại tỷ uy nghiêm, dằn mặt nàng ta, nói rằng ngày mai sẽ quay lại thẩm tra!”
La Tri Đường cảm thấy đối phương không dám ép quá, cũng chẳng định tội gì chúng ta, nên xem như là tin tốt.
Thế nhưng lúc này, ta và Tần Tiện liếc nhau, sắc mặt đồng loạt trầm xuống.
La Tri Đường cũng phát hiện bầu không khí có điều quái dị, lập tức hạ giọng, rụt rè hỏi:
“Tỷ tỷ, A Tiện, muội… muội làm sai gì sao?”
Nàng dĩ nhiên không sai, chỉ là... chúng ta đã xem thường chuyện này.
Phụ nhân kia khi nãy rõ ràng lộ vẻ sợ hãi, cớ sao tới quan phủ lại trở nên khí thế bừng bừng?
Khả năng duy nhất: nàng ta có người chống lưng — rất có thể chính là quan lão gia nọ.
Mà một nữ nhân bình thường thì làm sao có thể quen biết với quan phủ?
Chỉ e đây không phải trò lừa đảo nhỏ nhặt gì, mà là một cái bẫy — một vở kịch được chính vị quan kia bày ra, dùng phụ nhân ấy làm con rối.
Tần Tiện là tân quý nhân, mới nhập kinh chưa bao lâu, căn bản không gây thù oán với ai. Thế nên, đích đến của mũi nhọn này… chỉ có thể là ta.
Mà hiện tại, người duy nhất muốn gặp ta… đã xuất hiện.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, đã có tỳ nữ tới báo: Trưởng công chúa cho mời, nói muốn cùng ta du hồ thưởng ngoạn.
Ta theo chân nàng ấy ra ngoài.
Trời cao rực nắng, mặt hồ lấp lánh gợn sóng.
Trưởng công chúa ngồi tựa hờ bên thành thuyền, dáng vẻ lười nhác, nửa hé mi mắt nhìn ta, nhàn nhạt hỏi:
“Chuyện Bổn cung giao, ngươi đã thu xếp ổn thoả chưa?”
Ta khẽ cúi mắt:
“Tiểu nữ có một kế, chỉ là không biết Trưởng công chúa cùng Đoan Ninh Quận chúa có nguyện ý phối hợp hay không.”
“Nói.”
“Mượn một nước cờ hiểm, để Đoan Ninh Quận chúa tự mình dâng tấu xin được hòa thân cùng Thánh Thượng.”
Trưởng công chúa khẽ nhíu mày:
“Nói rõ hơn.”
Sóng nước lăn tăn, cảnh vật hữu tình, nhưng ta hiểu rất rõ — chỉ một lời sai, nơi thuyền hoa lặng sóng này cũng có thể biến thành nơi vùi thân.
Ta khom mình thi lễ, chậm rãi nói:
“Nếu Đoan Ninh Quận chúa chủ động, tất sẽ khiến sứ thần Phan quốc sinh nghi. Khi ấy, chỉ cần tung vài lời đồn tới tai bọn họ, nói rằng…”
Ta cố ý dừng lại, lộ vẻ do dự.
Trưởng công chúa cau mày, giọng lạnh thêm vài phần:
“Nói!”
Ta cúi đầu thấp hơn, âm thanh khẽ run:
“Nói rằng, Đoan Ninh Quận chúa thất tiết… trong bụng có thai, nên mới vội vã xin được hòa thân…”
“Choang!”
Một âm thanh vỡ nát chát chúa vang bên tai. Mảnh sứ vỡ lạnh buốt lướt qua làn da ta, mang theo chút đau buốt – hẳn là đã đổ máu.
Giọng trưởng công chúa như vọng từ địa ngục, tràn ngập phẫn nộ:
“Ngươi to gan! Dám vu vạ nhi nữ ta!”
Ta chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của nàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thanh danh và tính mạng, cái nào nặng hơn, mong Trưởng công chúa suy xét.”
Trưởng công chúa khựng lại trong khoảnh khắc, ánh mắt trầm xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau, cho đến khi thuyền cập bến, nàng mới hạ lệnh:
“Xuống đi.”
Ta không nói thêm, chỉ cung kính hành lễ rồi lui bước.
Ta nghĩ ra được kế này, thì Trưởng công chúa và những tâm phúc thân tín của nàng tất nhiên cũng có thể nghĩ đến. Chỉ là… kẻ ngồi cao quen sống trong quyền thế, thường tham lam những thứ hư ảo, mong mỏi toàn vẹn hoàn mỹ, mà không hiểu rằng trên đời chẳng có ai có thể toàn thân lui sạch sẽ.
Còn ta — ta biết mình nên lấy gì, nên bỏ gì. Biết rằng nếu muốn đoạt thịt trong miệng hổ, tất sẽ bị thương.
Trưởng công chúa không phải người hồ đồ. Nàng hiểu, phải chọn thế nào mới là con đường sống.
-----------------
Hôm sau, đến giờ thẩm vấn, Tần Tiện phải vào cung chầu triều. Ta cùng La Tri Đường đến nha môn.
Vừa bước vào đã thấy phụ nhân kia khí thế bừng bừng, ánh mắt ngang ngược, không hề che giấu vẻ ỷ thế h.i.ế.p người.
Ta chỉ mỉm cười.
Cười nàng ta mặt dày vô sỉ.
Cười nàng ta ngu muội, không biết trời cao đất rộng.
Cười nàng ta sắp bị vứt bỏ mà vẫn ngỡ mình nắm thế thượng phong.
Hôm nay, ta không cần tranh biện, không cần khoa môi múa mép. Chỉ ung dung hỏi lại nàng ta lý do hôm trước thoái thác.
Nàng ta nhất thời cứng họng, lời chẳng ra hơi, chỉ lấm lét nhìn về phía người ngồi trên công đường.
Nhưng quan lão gia trên công đường, há có thể thật lòng để tâm tới?
Mục đích của bọn họ, đã sớm đạt thành.
Ta đã xuất hiện, vậy thì chẳng cần thiết để một nữ tử vô danh ngoài phố phường tiếp tục làm mồi nhử.
Khi phụ nhân kia còn chưa hết kinh ngạc vì bị kéo xuống, ta đã được truyền gọi vào hậu viện, nói là để ghi chép lại lời khai liên quan đến vụ án.
Tất nhiên, đó chỉ là cớ thoái thác.
Bởi như ta và Tần Tiện đã liệu trước, tại tiểu viện nơi hậu đường nha môn, có một vị khách quý đang chờ đợi…
Đương kim Tứ Hoàng tử.
Người hoàng tộc vốn đã mang phong tư tuấn tú, mà trong số ấy, xuất sắc hơn cả chính là vị Tứ Hoàng tử này.
Dung mạo tựa thần tiên, phong hoa tuyệt thế.
Hắn nhìn ta khẽ mỉm cười, như thể gặp lại cố nhân:
“Cuối cùng ngươi cũng đến.”
Ta rũ mình thi lễ:
“Dân nữ tham kiến Tứ Hoàng tử.”
Hắn chẳng lấy gì làm kinh ngạc khi ta đoán được thân phận của mình, chỉ thuận tay hái một đóa hoa, đặt trong lòng tay nhẹ nhàng vuốt ve, tay kia khẽ đưa về phía bàn cờ trước mặt:
“Nghe nói Tần phu nhân cờ nghệ cao minh, không biết Bổn Hoàng tử có vinh hạnh được lĩnh giáo một ván?”
Ta gật đầu, nhẹ giọng đáp:
“Tiểu nữ không dám, kính xin Tứ Hoàng tử chỉ giáo.”
Ván cờ mở ra, ta thất thủ.
Tứ Hoàng tử đưa đóa hoa lên gần mũi, sắc đỏ nơi cánh hoa cùng màu môi hắn một sáng một tối, nổi bật lẫn nhau. Hắn khẽ cười, hỏi:
“Tần phu nhân là cố ý nhường ta chăng?”
Người biết cờ, tự nhiên hiểu được đối phương dụng ý.
Ta chỉ cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
“Tiểu nữ không dám, chỉ là trong lòng có điều vướng bận, khó toàn tâm nhập cờ.”
Hắn nhướng mày, hít nhẹ một hơi hương hoa, cất giọng:
“Nói nghe thử xem.”
Ta nhìn thẳng hắn, âm thanh rõ ràng:
“Không biết kết cục của phụ nhân kia sẽ ra sao?”
Nàng ta bịa đặt tống tiền, mà toàn cục giả dối lại do chính Tứ Hoàng tử dựng nên.
Tội danh phản quốc, cũng là do người ép lên đầu Giang gia ta.
Nàng ta, chẳng khác gì Giang gia.
Tứ Hoàng tử mỉm cười, ung dung đáp:
“Tự nhiên xử theo luật pháp, tội lừa gạt tống tiền.”
Nghe thế, lòng ta càng không nhìn thấu dụng ý của người trước mặt.
Ta vốn tưởng hắn triệu kiến ta là muốn như Nhị Hoàng tử, đưa ra một điều kiện buộc ta chọn phe.
Nào ngờ hắn lại nói trắng, chuyện Giang gia cũng như phụ nhân bị oan uổng kia, phải chấp nhận tội danh bản thân mình mắc phải.
Nếu vậy, còn gì để đàm phán?
Nếu như Giang gia không phải quân cờ thất sủng trong tay hắn, thì đâu đến nỗi rơi vào cục diện như hôm nay?
Giờ đây hắn lại phủi sạch trách nhiệm, làm như bản thân là đấng Bồ Tát giáng thế, cao quý thuần khiết không vương bụi trần.
Nếu như thuở nhỏ ta được nuôi dưỡng trong khuê phòng, suốt một đời chỉ biết mong cầu gả cho một phu quân tốt, vậy thì có lẽ ta sẽ cam tâm làm một nữ tử ngu muội vô tri, tin vào lời thế tục dối gian.
Phương pháp để thuần phục nữ nhân có muôn hình vạn trạng. Cách hữu hiệu nhất chính là khiến nàng trở nên ngu ngơ, yếu đuối đến mức đánh mất cả bản thân. Một khi nàng gặp phải nghịch cảnh, dù là chuyện nhỏ nhoi thôi, cũng sẽ hoảng loạn luống cuống, hễ có kẻ ra tay tương trợ, liền xem như cứu tinh duy nhất của đời mình.
Nhưng ta không phải loại người như vậy.
Ta là một kẻ có dung mạo khiếm khuyết, là người muốn dùng tài học để giành lấy sự tôn trọng của thế gian.
Ngón tay ta khẽ chạm lên vết bớt nơi gò má.
Phải chăng… khuyết điểm này lại chính là vận may trong bất hạnh?
Thì ra vận mệnh của nữ nhân trong cõi đời này, đến cả chút may mắn cũng đượm đắng chua cay như thế…
Nhị Hoàng tử rời đi chưa bao lâu, La Tri Đường đã trở lại.
Nàng là người cảm xúc hiện hết lên mặt, đi tới với dáng vẻ kiêu hãnh như con gà trống vừa thắng trận, đầu ngẩng cao, từng bước đầy đắc ý.
Nàng bay tới trước mặt ta và Tần Tiện, ánh mắt sáng rỡ, thần sắc vui mừng:
“Vừa rồi, muội thật sự lợi hại lắm đó!”
Ta cố tình bắt chước ngữ điệu của nàng, khẽ cười hỏi lại:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Lợi hại đến mức nào cơ?”
“Lúc đến nha môn gặp quan lão gia, phụ nhân kia ban đầu còn khẩu khí hùng hồn, nhưng muội đâu chịu lép vế, lập tức bày ra tư thế đại tỷ uy nghiêm, dằn mặt nàng ta, nói rằng ngày mai sẽ quay lại thẩm tra!”
La Tri Đường cảm thấy đối phương không dám ép quá, cũng chẳng định tội gì chúng ta, nên xem như là tin tốt.
Thế nhưng lúc này, ta và Tần Tiện liếc nhau, sắc mặt đồng loạt trầm xuống.
La Tri Đường cũng phát hiện bầu không khí có điều quái dị, lập tức hạ giọng, rụt rè hỏi:
“Tỷ tỷ, A Tiện, muội… muội làm sai gì sao?”
Nàng dĩ nhiên không sai, chỉ là... chúng ta đã xem thường chuyện này.
Phụ nhân kia khi nãy rõ ràng lộ vẻ sợ hãi, cớ sao tới quan phủ lại trở nên khí thế bừng bừng?
Khả năng duy nhất: nàng ta có người chống lưng — rất có thể chính là quan lão gia nọ.
Mà một nữ nhân bình thường thì làm sao có thể quen biết với quan phủ?
Chỉ e đây không phải trò lừa đảo nhỏ nhặt gì, mà là một cái bẫy — một vở kịch được chính vị quan kia bày ra, dùng phụ nhân ấy làm con rối.
Tần Tiện là tân quý nhân, mới nhập kinh chưa bao lâu, căn bản không gây thù oán với ai. Thế nên, đích đến của mũi nhọn này… chỉ có thể là ta.
Mà hiện tại, người duy nhất muốn gặp ta… đã xuất hiện.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, đã có tỳ nữ tới báo: Trưởng công chúa cho mời, nói muốn cùng ta du hồ thưởng ngoạn.
Ta theo chân nàng ấy ra ngoài.
Trời cao rực nắng, mặt hồ lấp lánh gợn sóng.
Trưởng công chúa ngồi tựa hờ bên thành thuyền, dáng vẻ lười nhác, nửa hé mi mắt nhìn ta, nhàn nhạt hỏi:
“Chuyện Bổn cung giao, ngươi đã thu xếp ổn thoả chưa?”
Ta khẽ cúi mắt:
“Tiểu nữ có một kế, chỉ là không biết Trưởng công chúa cùng Đoan Ninh Quận chúa có nguyện ý phối hợp hay không.”
“Nói.”
“Mượn một nước cờ hiểm, để Đoan Ninh Quận chúa tự mình dâng tấu xin được hòa thân cùng Thánh Thượng.”
Trưởng công chúa khẽ nhíu mày:
“Nói rõ hơn.”
Sóng nước lăn tăn, cảnh vật hữu tình, nhưng ta hiểu rất rõ — chỉ một lời sai, nơi thuyền hoa lặng sóng này cũng có thể biến thành nơi vùi thân.
Ta khom mình thi lễ, chậm rãi nói:
“Nếu Đoan Ninh Quận chúa chủ động, tất sẽ khiến sứ thần Phan quốc sinh nghi. Khi ấy, chỉ cần tung vài lời đồn tới tai bọn họ, nói rằng…”
Ta cố ý dừng lại, lộ vẻ do dự.
Trưởng công chúa cau mày, giọng lạnh thêm vài phần:
“Nói!”
Ta cúi đầu thấp hơn, âm thanh khẽ run:
“Nói rằng, Đoan Ninh Quận chúa thất tiết… trong bụng có thai, nên mới vội vã xin được hòa thân…”
“Choang!”
Một âm thanh vỡ nát chát chúa vang bên tai. Mảnh sứ vỡ lạnh buốt lướt qua làn da ta, mang theo chút đau buốt – hẳn là đã đổ máu.
Giọng trưởng công chúa như vọng từ địa ngục, tràn ngập phẫn nộ:
“Ngươi to gan! Dám vu vạ nhi nữ ta!”
Ta chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của nàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thanh danh và tính mạng, cái nào nặng hơn, mong Trưởng công chúa suy xét.”
Trưởng công chúa khựng lại trong khoảnh khắc, ánh mắt trầm xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau, cho đến khi thuyền cập bến, nàng mới hạ lệnh:
“Xuống đi.”
Ta không nói thêm, chỉ cung kính hành lễ rồi lui bước.
Ta nghĩ ra được kế này, thì Trưởng công chúa và những tâm phúc thân tín của nàng tất nhiên cũng có thể nghĩ đến. Chỉ là… kẻ ngồi cao quen sống trong quyền thế, thường tham lam những thứ hư ảo, mong mỏi toàn vẹn hoàn mỹ, mà không hiểu rằng trên đời chẳng có ai có thể toàn thân lui sạch sẽ.
Còn ta — ta biết mình nên lấy gì, nên bỏ gì. Biết rằng nếu muốn đoạt thịt trong miệng hổ, tất sẽ bị thương.
Trưởng công chúa không phải người hồ đồ. Nàng hiểu, phải chọn thế nào mới là con đường sống.
-----------------
Hôm sau, đến giờ thẩm vấn, Tần Tiện phải vào cung chầu triều. Ta cùng La Tri Đường đến nha môn.
Vừa bước vào đã thấy phụ nhân kia khí thế bừng bừng, ánh mắt ngang ngược, không hề che giấu vẻ ỷ thế h.i.ế.p người.
Ta chỉ mỉm cười.
Cười nàng ta mặt dày vô sỉ.
Cười nàng ta ngu muội, không biết trời cao đất rộng.
Cười nàng ta sắp bị vứt bỏ mà vẫn ngỡ mình nắm thế thượng phong.
Hôm nay, ta không cần tranh biện, không cần khoa môi múa mép. Chỉ ung dung hỏi lại nàng ta lý do hôm trước thoái thác.
Nàng ta nhất thời cứng họng, lời chẳng ra hơi, chỉ lấm lét nhìn về phía người ngồi trên công đường.
Nhưng quan lão gia trên công đường, há có thể thật lòng để tâm tới?
Mục đích của bọn họ, đã sớm đạt thành.
Ta đã xuất hiện, vậy thì chẳng cần thiết để một nữ tử vô danh ngoài phố phường tiếp tục làm mồi nhử.
Khi phụ nhân kia còn chưa hết kinh ngạc vì bị kéo xuống, ta đã được truyền gọi vào hậu viện, nói là để ghi chép lại lời khai liên quan đến vụ án.
Tất nhiên, đó chỉ là cớ thoái thác.
Bởi như ta và Tần Tiện đã liệu trước, tại tiểu viện nơi hậu đường nha môn, có một vị khách quý đang chờ đợi…
Đương kim Tứ Hoàng tử.
Người hoàng tộc vốn đã mang phong tư tuấn tú, mà trong số ấy, xuất sắc hơn cả chính là vị Tứ Hoàng tử này.
Dung mạo tựa thần tiên, phong hoa tuyệt thế.
Hắn nhìn ta khẽ mỉm cười, như thể gặp lại cố nhân:
“Cuối cùng ngươi cũng đến.”
Ta rũ mình thi lễ:
“Dân nữ tham kiến Tứ Hoàng tử.”
Hắn chẳng lấy gì làm kinh ngạc khi ta đoán được thân phận của mình, chỉ thuận tay hái một đóa hoa, đặt trong lòng tay nhẹ nhàng vuốt ve, tay kia khẽ đưa về phía bàn cờ trước mặt:
“Nghe nói Tần phu nhân cờ nghệ cao minh, không biết Bổn Hoàng tử có vinh hạnh được lĩnh giáo một ván?”
Ta gật đầu, nhẹ giọng đáp:
“Tiểu nữ không dám, kính xin Tứ Hoàng tử chỉ giáo.”
Ván cờ mở ra, ta thất thủ.
Tứ Hoàng tử đưa đóa hoa lên gần mũi, sắc đỏ nơi cánh hoa cùng màu môi hắn một sáng một tối, nổi bật lẫn nhau. Hắn khẽ cười, hỏi:
“Tần phu nhân là cố ý nhường ta chăng?”
Người biết cờ, tự nhiên hiểu được đối phương dụng ý.
Ta chỉ cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
“Tiểu nữ không dám, chỉ là trong lòng có điều vướng bận, khó toàn tâm nhập cờ.”
Hắn nhướng mày, hít nhẹ một hơi hương hoa, cất giọng:
“Nói nghe thử xem.”
Ta nhìn thẳng hắn, âm thanh rõ ràng:
“Không biết kết cục của phụ nhân kia sẽ ra sao?”
Nàng ta bịa đặt tống tiền, mà toàn cục giả dối lại do chính Tứ Hoàng tử dựng nên.
Tội danh phản quốc, cũng là do người ép lên đầu Giang gia ta.
Nàng ta, chẳng khác gì Giang gia.
Tứ Hoàng tử mỉm cười, ung dung đáp:
“Tự nhiên xử theo luật pháp, tội lừa gạt tống tiền.”
Nghe thế, lòng ta càng không nhìn thấu dụng ý của người trước mặt.
Ta vốn tưởng hắn triệu kiến ta là muốn như Nhị Hoàng tử, đưa ra một điều kiện buộc ta chọn phe.
Nào ngờ hắn lại nói trắng, chuyện Giang gia cũng như phụ nhân bị oan uổng kia, phải chấp nhận tội danh bản thân mình mắc phải.
Nếu vậy, còn gì để đàm phán?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương