Chúng kéo ta cùng La Tri Đường xuống xe, lôi thẳng vào căn nhà rồi khóa cửa lại. Ta nín thở lắng tai nghe, ngoài sân bọn chúng ngồi uống rượu, đàm tiếu cợt nhả, dường như đang đợi người.
Ta không dám cược, người đó có phải là Trưởng công chúa hay không. Lại càng không dám cược, Trưởng công chúa có thể đột nhiên nổi lòng trắc ẩn mà thả chúng ta một con đường sống.
Ánh mắt ta lặng lẽ quét quanh gian nhà, tìm kiếm cơ hội đào thoát. Khi trông thấy ô cửa sổ gỗ mục nát đang lắc lư theo gió, lòng ta chợt sáng rỡ.
Ta vừa định đón La Tri Đường, lại thấy nàng đưa hai tay đỏ ửng lên, trong tay nắm một viên đá nhọn. Nước mắt hãy còn chưa ráo nơi gò má, hốc mắt cũng chưa khô, vậy mà nàng đã lặng lẽ cầm lấy viên đá kia, ráng sức cắt dây thừng trói tay mình.
Ta ngẩn ra, không ngờ nàng có thể tỉnh táo đến thế.
La Tri Đường không nói một lời, vòng ra sau ta, giúp ta gỡ trói. Tay chân vừa được giải phóng, ta lập tức ôm nàng tới gần cửa, dỏng tai nghe ngóng.
Giờ cơm tới, hai kẻ kia chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ta và La Tri Đường lập tức phá cửa sổ, luồn mình ra ngoài, hoảng hốt chạy ra con đường phía xa.
Tim đập như trống dồn, trong n.g.ự.c như có lửa đốt, nhưng đôi chân vẫn không ngừng chạy, như thể sinh mệnh treo đầu sợi tóc. Cảnh vật xung quanh tĩnh lặng đến mức chỉ nghe được tiếng gió lùa qua lá.
Con đường phía trước như đột nhiên mở ra, yên tĩnh mà trống trải, giống như có ai âm thầm dẫn đường.
Ta bỗng khựng lại.
La Tri Đường theo quán tính chạy thêm vài bước, rồi mới quay đầu lại, thở hổn hển hỏi:

“Tỷ… tỷ tỷ… sao vậy?”
Ta quay đầu nhìn phía sau.
Không có người.
Không có truy binh.
Ta chợt nhớ đến ánh mắt gã đạo tặc khi ta nhắc đến Trưởng công chúa – ánh mắt kia rõ ràng là thừa nhận. Nhớ đến câu “đi đường vòng một chút” của hắn. Nhớ đến lúc dùng bữa thì hai kẻ canh gác đều biến mất.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, trước mặt chợt xuất hiện một đoàn xe.
Khi bóng người phía trước hiện rõ trong tầm mắt, những mảnh vụn hỗn loạn trong đầu ta bỗng kết thành một dòng suy nghĩ mạch lạc.
Ta bước lên nghênh đón, cất tiếng gọi vui mừng:

“Nhị Hoàng tử!”
Chúng ta được đưa lên xe ngựa của Nhị Hoàng tử. Trong xe, La Tri Đường ghé tay bên lò sưởi, vừa thở dài vừa chép miệng mãn nguyện:

“Thật ấm áp… Nhị Hoàng tử đúng là người tốt.”
Ta cũng cười, dịu dàng phụ họa:

“May mắn được gặp Nhị Hoàng tử cứu giúp.”
Bên ngoài truyền vào tiếng vó ngựa đều đều, nhưng ta biết, có vô số tai mắt đang dán chặt bốn phía, lắng nghe từng câu chữ.
Người tốt?
Ha… có lẽ chính hắn mới là người khởi xướng vụ bắt cóc này.
Hắn khiến ta hiểu lầm rằng Trưởng công chúa trở mặt vô tình, mà Trưởng công chúa xưa nay vốn giao hảo thân thiết với Tứ Hoàng tử – như vậy, ta tất sẽ từ bỏ ý định ngả theo Tứ Hoàng tử.
Còn hắn, như một thần tiên hạ phàm, đúng lúc xuất hiện cứu vớt kẻ yếu thế. Một ân tình lớn như vậy, nào có thiếu nữ nào lại không cảm động rối bời, trao trọn trái tim?
Quả nhiên là kế hay.
Chỉ tiếc rằng, từ đêm hôm đó, sau khi gặp phụ mẫu, tâm ta đã không còn bị lay động bởi bất kỳ ai nữa.
Sau khi Giang gia bị tống vào lao ngục, chính Nhị Hoàng tử từng bí mật dâng tấu lên Thánh Thượng, đề nghị lập tức xử trảm người Giang gia để rửa sạch hiềm nghi.
Nhưng phụ thân ta đã từng lăn lộn quan trường bao năm, thiên hạ này nào có bí mật nào không bị rò rỉ? Tin tức đó, rốt cuộc cũng lọt vào tai ông trong chốn lao tù.
Chỉ là, phụ thân không tin.
Ông không tin vào mắt nhìn người của bản thân, không tin chủ tử mình hầu hạ bấy lâu lại là kẻ bạc bẽo như vậy.
Cho đến khi bị ám sát trong ngục, ông mới thấy rõ kẻ che mặt kia chính là ám vệ của Nhị Hoàng tử.
Lúc ấy, ông mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nhớ lại sự tình hiểm ác ấy, toàn thân ta toát mồ hôi lạnh, hỏi phụ thân:

“Phụ thân, đêm đó làm sao phụ mẫu thoát được?”
Phụ thân đáp:

“Muốn đối đầu với Nhị Hoàng tử, dĩ nhiên chỉ có Tứ Hoàng tử.”
Lúc chia tay, phụ thân thở dài mà dặn ta một câu:

“Thải Nhi, người trong hoàng thất… không ai đáng để tín nhiệm cả.”
Ta tất nhiên hiểu điều đó.
Cửa sổ xe bị kéo mở, ta nâng mành lên nhìn ra, thấy Nhị Hoàng tử đưa tới chút điểm tâm, môi nở nụ cười như gió xuân ấm áp:

“Chớ sợ. Bổn Hoàng tử tất sẽ bảo hộ các ngươi chu toàn.”
Ta cũng cười, cười đến rưng rưng nước mắt, chỉ là ý cười ấy, không hề lan tới đáy mắt.
“Đa tạ Nhị Hoàng tử.”
Đa tạ ngươi, đã giúp ta nhận rõ — trong hai con đường, nên chọn bên nào.
Tần Tiện bước đi lảo đảo, nếp áo trên quan phục nhăn nhúm tứ phía, nhưng hắn hoàn toàn chẳng bận tâm. Chỉ đến khi trông thấy ta và La Tri Đường, toàn thân mới khẽ thả lỏng, thần sắc giãn ra đôi phần.
Hắn thu lại vẻ thất thần, chắp tay hành lễ với Nhị Hoàng tử, trầm giọng nói:
“Đa tạ Nhị Hoàng tử.”
Nhị Hoàng tử khẽ cười, thong thả đáp lời:
“Tần đại nhân, đều là duyên phận cả. Đây là mối duyên giữa Bổn Hoàng tử cùng Giang gia, Tần gia.”
Tần Tiện gật đầu, truyền lệnh cho tỳ nữ đưa ta và La Tri Đường về nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta biết, Nhị Hoàng tử hẳn còn điều muốn trao đổi riêng với Tần Tiện, liền dẫn theo La Tri Đường cúi người thi lễ, đoạn xoay người rời đi.
Đi được một quãng, La Tri Đường đột nhiên quay sang nhìn ta, nghiêm túc nói:
“Tỷ tỷ, Nhị Hoàng tử… không thể tin được.”
Ta thoáng ngẩn người.
Bấy lâu nay, ta vẫn nghĩ nàng là người thuần hậu, tâm tư đơn giản, không giỏi phân biệt lòng người. Vậy mà giờ khắc này, vẻ mặt nàng nghiêm trang chưa từng thấy, giọng nói đầy kiên định.
Ta không nhịn được bật cười, cảm giác cảnh giác bỗng tiêu tan, cố ý trêu chọc nàng:
“A Đường vì sao lại nói thế? Hôm nay chẳng phải Nhị Hoàng tử vừa cứu chúng ta một mạng đó sao?”
Ngũ quan La Tri Đường hơi nhăn lại, tựa như đang suy nghĩ rất lâu, rồi lẩm bẩm:
“Muội không nói rõ được, nhưng hắn khiến muội thấy rất không ổn. Hắn cười đấy, nhưng trong nét cười kia… có sự tàn nhẫn khiến người ta bất an.”
Câu nói ấy khiến lòng ta chấn động.
Ta mỉm cười, nhướng mày hỏi:
“Thế mà khi nãy ngồi trong xe, muội chẳng phải còn khen hắn là người tốt ư?”
Nàng hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt tràn đầy tỉnh táo:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Tiếng vó ngựa hắn luôn sát bên xe, cho thấy vẫn luôn theo dõi chúng ta. Muội chỉ thuận theo mà nói vài lời dễ nghe, khiến hắn yên lòng thôi.”
Nàng nhìn thẳng ta, ánh mắt kiên định:
“Tỷ tỷ, xin tỷ chớ nên tin tưởng hắn.”
Ta lặng người, trong lòng dâng lên một tia cảm khái — như thể đang lần đầu thực sự nhìn thấy La Tri Đường.
Một lúc sau, ta chậm rãi mở lời:
“Ta sẽ không tin. A Đường, ta có vài điều muốn nói với muội.”
Nếu nàng đã sáng tỏ đến vậy, chi bằng sớm đem mọi chuyện nói rõ, để nàng khỏi vướng bận, mà ta cũng yên lòng tính toán đường lui.
Bởi lẽ chuyện về sau, nhẹ thì liên lụy một mạng ta, nặng thì nguy hại đến cả Tần gia.
Ta không muốn họ bị kéo vào, nhưng ta cũng hiểu, bản thân chỉ là một con cờ nhỏ giữa thiên mệnh — không còn đường lựa chọn.
Chỉ có thể men theo lưỡi d.a.o mà bước, đem tất cả những gì có thể lợi dụng, tận dụng đến tận cùng.
Canh khuya, Tần Tiện gõ cửa phòng ta.
Hắn mở lời:
“Hôm nay Nhị Hoàng tử đã nói…”
Ta giơ tay ngăn lại.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn, ta gọi tỳ nữ đến:
“Đi mời A Đường tới đây.”
Tần Tiện lộ ra vẻ ngạc nhiên, giọng điệu không nén được kinh ngạc:
“Nàng…”
Ta khẽ nhấp ngụm trà, thản nhiên đáp:
“Trước kia không nói, là bởi sợ muội ấy thấy kinh sợ trước mặt những vị hoàng thân kia mà dẫn tới hoạ sát thân. Nhưng hiện tại xem ra, A Đường... không như ta tưởng.”
Tần Tiện nghe vậy, khẽ bật cười, trong mắt lộ vẻ kiêu ngạo:
“A Đường xưa nay vẫn vậy, đại trí nhược ngu.”
“Là ai bảo thiếp ngốc hả?”
Người chưa vào, tiếng đã vọng đến trước.
La Tri Đường bước vào, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Tần Tiện.
Tần Tiện cúi người, tự nhiên đưa tay điểm nhẹ lên chóp mũi nàng:
“Là đại trí nhược ngu, A Đường ngốc của ta.”
Ta khẽ rúng động trong lòng.
Không phải vì ganh ghét, mà là một tia ngưỡng mộ từ tận đáy tim.
Ta cũng từng là thiếu nữ ôm mộng xuân, từng mơ một đời bạc đầu răng long, bỉ dực song phi.
Chỉ tiếc hiện thực quá nặng nề. Những mộng tưởng ấy, cuối cùng cũng chỉ như trăng trong nước, hoa trong gương.
Ta còn việc quan trọng hơn phải làm.
Dưới ánh nến mờ, ba người vây quanh ngồi xuống.
Tần Tiện bắt đầu kể lại lời của Nhị Hoàng tử.
Vẫn là lối cũ: dùng lợi dụ dỗ, vẽ ra đại nghiệp, hứa hẹn giấc mộng đẹp.
Khiến ta kinh ngạc nhất chính là: hắn còn có thể mặt dày nhắc đến Giang gia.
Hắn vỗ vai Tần Tiện, mỉm cười nói:
“Bổn Hoàng tử và Giang gia vốn giao tình thâm hậu. Tần phu nhân và Bổn Hoàng tử, há lại không cùng chung tâm nguyện, muốn giữ lấy Giang gia?”
Nhị Hoàng tử không rõ chúng ta biết được bao nhiêu, bởi vậy trong lời nói vừa có uy, lại xen lẫn ân.
Hắn muốn biến Tần gia thành một Giang gia khác.
Mà ta… tuyệt đối không thể để điều ấy xảy ra.

 
----------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện