Có lẽ Tần Tiện đã sớm nói qua với nàng, nên tuy đuôi mắt đỏ hoe, nhưng sau một hồi trầm mặc, nàng vẫn gật đầu nói:
“Vậy muội sẽ tự học, để tỷ tỷ yên tâm mà rời đi.”
Từ hôm ấy, La Tri Đường mỗi ngày đều chủ động chia sẻ công việc trong phủ với ta.
Mà ta, bận bịu đầu tắt mặt tối vì việc nhà Giang gia, vốn chẳng rảnh rỗi quan tâm chuyện Tần gia, nên cũng thuận thế mà chỉ dạy nàng hết thảy, rồi để mặc nàng gánh vác.
Không ngờ, La Tri Đường tuy trông có vẻ ngốc nghếch, lúc làm việc lại đâu ra đấy, xử lý rất có trật tự.
Vừa kịp thở phào nhẹ nhõm, phía nàng lại xảy ra chuyện.
Có một cửa tiệm lấy danh nghĩa Tần gia, bị người ta kéo tới trước cửa làm náo loạn, cáo buộc bán phấn trang điểm khiến người dùng bị hủy dung.
Việc này, nếu nói nhỏ thì chỉ là lời qua tiếng lại, xin lỗi bồi thường là xong. Nhưng nếu bị thổi phồng, lại có thể dính líu tới Trạng Nguyên, quan lại các cấp, thậm chí cả triều đình cũng không yên.
La Tri Đường chưa có kinh nghiệm, lại nhìn qua rất dễ bị ức hiếp. Kết quả, người phụ nhân kia càng lúc càng lấn tới, lời nói thay đổi liên tục, đòi hỏi tiền bạc như hổ đói vồ mồi.
La Tri Đường quả thực không ứng phó nổi, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu cho tì nữ khôn ngoan đi báo tin cho ta.
Khi ta đến, chỉ thấy người phụ nhân kia đang chống nạnh giữa đường, mồm năm miệng mười chửi rủa:
“Lũ gian thương vô lương tâm! Một bọn lừa đảo bẩn thỉu!”
La Tri Đường đứng đó, mặt mũi trắng bệch, nước mắt lăn dài, phẫn nộ nhưng không biết làm sao.
Ta đeo khăn che mặt, gạt đám đông chen tới gần.
Phụ nhân kia thấy ta đứng chắn trước La Tri Đường, ánh mắt tam giác sắc lạnh lướt qua ta, dường như đang cân nhắc xem ta có dễ bắt nạt hay không.
Nhưng ta không để nàng có cơ hội quyết định. Giọng lạnh băng, ta chìa tay ra:
“Phấn mặt huỷ dung ngươi nói, mang ra đây xem.”
Phụ nhân kia hừ một tiếng, ném hộp phấn vào tay ta.
Ta nhẹ nâng khăn, khẽ ngửi một cái, rồi lập tức biến sắc:
“Đây không phải phấn của Tần gia ta. Ngươi dám vu oan hãm hại?”
Giọng ta quả quyết vô cùng, khiến đối phương không khỏi chột dạ.
Lúc ấy, ta mới dám chắc — đây là màn tự biên tự diễn.
Thực ra ta làm gì có bản lĩnh ngửi mùi biết thật giả, chẳng qua đánh liều diễn trò, kẻ gian tự sẽ lộ sơ hở.
Quả nhiên, phụ nhân kia chưa chịu thua, cố cãi cùn:
“Không phải nhà ngươi thì là ai? Cái hộp kia rõ ràng có khắc ký hiệu Tần gia!”
Ta cười lạnh, ánh mắt sắc như dao:
“Một cái hộp thì tính là gì? Biết đâu ngươi nhặt được vỏ hộp người ta bỏ đi, tự cho đồ vào, rồi mang đến bịa chuyện tống tiền?”
Phụ nhân tức tối, chửi lớn:
“Tiện nhân miệng lưỡi độc địa!”
Nàng nhào tới, tay chân múa loạn. Ta lập tức ra tay ngăn đỡ, trong lúc giằng co, khăn che mặt bị gió hất bay xuống.
Ánh mắt phụ nhân kia bỗng sáng rỡ, miệng độc lập tức buông lời cay nghiệt:
“A a a! Nhìn cái mặt kia kìa! Chẳng phải chính ngươi dùng phấn nhà mình nên mới ra nông nỗi này sao?”
Ta nhất thời lặng đi, không biết nên đáp thế nào…
Rốt cuộc, đây là lời nguyền đã đeo đẳng ta suốt hai mươi năm. Tựa hồ bất luận kẻ nào cũng có thể vin vào đó, dễ dàng mà làm khó ta.
Thế nhưng, vào lúc ta chực ngã quỵ, lại có một lực mạnh mẽ níu ta lại, chắn sau lưng ta, bảo vệ ta:
“Mụ đàn bà điên này đang nói hươu nói vượn gì thế!”
Là La Tri Đường.
Thanh âm nàng run rẩy vì tức giận.
Phụ nhân kia dường như không thể tin nổi, La Tri Đường khi nãy còn ngoan ngoãn cúi đầu, giờ đây lại dám phản kháng mình, tức khắc nổi cơn thịnh nộ: “Ngươi đang mắng ai?”
“Mắng ngươi đó, con heo nái già ngu xuẩn!”
Phụ nhân nọ giận dữ tới cực điểm, vung tay định đẩy La Tri Đường, song một cánh tay khác đã chắn ngang.
Chỉ thấy Tần Tiện vận quan phục, đứng chắn trước mặt ta và La Tri Đường.
Thấy có quan nhân tới, phụ nhân kia sợ hãi đến nỗi không dám hó hé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Ta dần lấy lại thần trí, lãnh đạm cất lời: “Vậy thì báo quan đi.”
Người nữ nhân kia bỗng run lên bần bật.
Mụ vốn chỉ định giở trò lừa gạt để kiếm bữa ăn miễn phí, nào ngờ lại chạm trúng kẻ như ta.
Không bao lâu sau, nha dịch trong phủ tới, cung kính hành lễ với Tần Tiện.
Đã là báo quan, tất nhiên phải hai bên cùng ra mặt.
Ta vừa định cất bước theo chân quan sai, thì bị Tần Tiện ngăn lại.
Hắn ngoảnh đầu về phía La Tri Đường: “A Đường, nàng có thể một mình theo họ về nha môn chứ? Giang tiểu thư và ta còn có chuyện cần xử lý.”
La Tri Đường chẳng chút nghi ngờ, lập tức gật đầu: “Thiếp đi được, chàng cùng tỷ tỷ lo việc đi.”
Trước khi rời đi, nàng còn đến gần ta, vành mắt hoe đỏ, nhỏ giọng xin lỗi: “Tỷ tỷ, là muội vô dụng, khiến tỷ phải chịu uất ức.”
Rõ ràng nàng là người bị sỉ nhục nhiều hơn, vậy mà còn quay sang an ủi ta.
Ta đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, khẽ lắc đầu.
Nàng như được an ủi, chậm rãi nở nụ cười.
Sau khi La Tri Đường rời đi, Tần Tiện mới tiến lại gần ta.
Ta linh cảm chuyện này có liên quan đến Giang gia.
Quả nhiên, hắn hạ giọng nói nhỏ: “Giang tiểu thư, Nhị Hoàng tử hiện đang ở Tần phủ, hắn muốn gặp nàng.”
Ta hít sâu một hơi, khóe môi cong lên đầy giễu cợt: Tốt lắm!
Rốt cuộc thì Nhị Hoàng tử cũng chịu hạ mình tới gặp ta rồi!
-----------------------
Trong buổi Xuân Nhật Yến năm ấy, ta chưa từng vọng tưởng rằng hành động của mình đủ xuất sắc để khiến Nhị Hoàng tử cảm mến, từ đó phát lòng từ bi mà tha cho cả Giang gia.
Từ trước tới nay, thứ ta trông cậy, chính là mối giao tình với Trưởng công chúa và Tứ Hoàng tử, khiến Nhị Hoàng tử phải dè chừng.
Ta đang đánh cược. Cược rằng Giang gia vì hắn tận lực suốt bao năm, liệu có thể khiến kẻ ngồi trên cao luôn nghi kỵ như hắn cũng phải có chút kiêng dè ta.
Ta cược, rằng nhờ vào thế lực của công chúa, ta có thể mượn oai hùm, khiến kẻ tự cao tự đại như Nhị Hoàng tử phải hạ mình gặp ta một lần.
Hiện tại xem ra, ta đã cược đúng.
Khi ta theo Tần Tiện trở về phủ, Nhị Hoàng tử đã an tọa trên ghế cao.
Hắn dung mạo tuấn tú, rực rỡ như trăng rằm, đôi mắt tĩnh lặng mà sâu hun hút, ẩn giấu vẻ tàn nhẫn quyết liệt khó nhận ra.
Hắn đang cười, khóe môi cong cong, dáng vẻ ôn hòa thân thiện.
Nhưng chỉ là dáng vẻ mà thôi.
Ta và Tần Tiện đồng loạt hành lễ.
Nhị Hoàng tử bật cười sang sảng: “Miễn lễ.”
Hoàng tộc vốn là những kẻ giỏi đóng kịch nhất: tự dựng ra một bộ quy củ lễ nghi để thể hiện uy nghi, rồi lại dùng mấy lời khách sáo để làm ra vẻ khoan dung độ lượng.
Một vở diễn từ đầu tới cuối, tự đạo tự diễn, nực cười biết bao.
Ánh mắt Nhị Hoàng tử dừng lại nơi ta, không tránh né, dừng thêm một thoáng trên vết bớt nơi má ta.
Sau đó mới lên tiếng: “Đã sớm nghe danh thiên kim của Giang đại nhân là tài nữ bậc nhất.”
Lòng ta khẽ rung lên.
Hắn gọi phụ thân ta là “Giang đại nhân”, có nghĩa là đã ngầm thừa nhận phụ thân ta vô tội, Giang gia ta trong sạch.
Hắn còn ám chỉ với ta, rằng Giang gia vẫn chưa bị vứt bỏ, rằng hắn chưa hoàn toàn buông quân cờ này – tất cả là bởi vì “tài nữ” ta đây.
Đối với kẻ còn giá trị lợi dụng, bọn họ từ trước đến nay đều biết cách tỏ ra trọng dụng hết mực.
Ta cúi đầu đáp: “Tạ ơn Nhị Hoàng tử nâng đỡ.”
Hắn cũng không vòng vo, nói thẳng: “Giang đại nhân bị giam ngục, Bổn Hoàng tử cũng thấy đau lòng. Chỉ tiếc là lực bất tòng tâm.”
Ta lại thi lễ: “Đa tạ Nhị Hoàng tử quan tâm.”
Tì nữ xung quanh đã lui hết. Sắc mặt Nhị Hoàng tử dần trở nên nghiêm nghị, rồi đột ngột đổi giọng: “Ngươi cũng biết là kẻ nào âm thầm giở trò, muốn đẩy người thân của ngươi vào tử địa chứ?”
Ta lại cúi đầu lần nữa: “Xin Nhị Hoàng tử chỉ giáo.”
“Tứ Hoàng tử.”
Ta thuận theo vở diễn của hắn, hiện ra vẻ mặt kinh hãi.
“Vậy muội sẽ tự học, để tỷ tỷ yên tâm mà rời đi.”
Từ hôm ấy, La Tri Đường mỗi ngày đều chủ động chia sẻ công việc trong phủ với ta.
Mà ta, bận bịu đầu tắt mặt tối vì việc nhà Giang gia, vốn chẳng rảnh rỗi quan tâm chuyện Tần gia, nên cũng thuận thế mà chỉ dạy nàng hết thảy, rồi để mặc nàng gánh vác.
Không ngờ, La Tri Đường tuy trông có vẻ ngốc nghếch, lúc làm việc lại đâu ra đấy, xử lý rất có trật tự.
Vừa kịp thở phào nhẹ nhõm, phía nàng lại xảy ra chuyện.
Có một cửa tiệm lấy danh nghĩa Tần gia, bị người ta kéo tới trước cửa làm náo loạn, cáo buộc bán phấn trang điểm khiến người dùng bị hủy dung.
Việc này, nếu nói nhỏ thì chỉ là lời qua tiếng lại, xin lỗi bồi thường là xong. Nhưng nếu bị thổi phồng, lại có thể dính líu tới Trạng Nguyên, quan lại các cấp, thậm chí cả triều đình cũng không yên.
La Tri Đường chưa có kinh nghiệm, lại nhìn qua rất dễ bị ức hiếp. Kết quả, người phụ nhân kia càng lúc càng lấn tới, lời nói thay đổi liên tục, đòi hỏi tiền bạc như hổ đói vồ mồi.
La Tri Đường quả thực không ứng phó nổi, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu cho tì nữ khôn ngoan đi báo tin cho ta.
Khi ta đến, chỉ thấy người phụ nhân kia đang chống nạnh giữa đường, mồm năm miệng mười chửi rủa:
“Lũ gian thương vô lương tâm! Một bọn lừa đảo bẩn thỉu!”
La Tri Đường đứng đó, mặt mũi trắng bệch, nước mắt lăn dài, phẫn nộ nhưng không biết làm sao.
Ta đeo khăn che mặt, gạt đám đông chen tới gần.
Phụ nhân kia thấy ta đứng chắn trước La Tri Đường, ánh mắt tam giác sắc lạnh lướt qua ta, dường như đang cân nhắc xem ta có dễ bắt nạt hay không.
Nhưng ta không để nàng có cơ hội quyết định. Giọng lạnh băng, ta chìa tay ra:
“Phấn mặt huỷ dung ngươi nói, mang ra đây xem.”
Phụ nhân kia hừ một tiếng, ném hộp phấn vào tay ta.
Ta nhẹ nâng khăn, khẽ ngửi một cái, rồi lập tức biến sắc:
“Đây không phải phấn của Tần gia ta. Ngươi dám vu oan hãm hại?”
Giọng ta quả quyết vô cùng, khiến đối phương không khỏi chột dạ.
Lúc ấy, ta mới dám chắc — đây là màn tự biên tự diễn.
Thực ra ta làm gì có bản lĩnh ngửi mùi biết thật giả, chẳng qua đánh liều diễn trò, kẻ gian tự sẽ lộ sơ hở.
Quả nhiên, phụ nhân kia chưa chịu thua, cố cãi cùn:
“Không phải nhà ngươi thì là ai? Cái hộp kia rõ ràng có khắc ký hiệu Tần gia!”
Ta cười lạnh, ánh mắt sắc như dao:
“Một cái hộp thì tính là gì? Biết đâu ngươi nhặt được vỏ hộp người ta bỏ đi, tự cho đồ vào, rồi mang đến bịa chuyện tống tiền?”
Phụ nhân tức tối, chửi lớn:
“Tiện nhân miệng lưỡi độc địa!”
Nàng nhào tới, tay chân múa loạn. Ta lập tức ra tay ngăn đỡ, trong lúc giằng co, khăn che mặt bị gió hất bay xuống.
Ánh mắt phụ nhân kia bỗng sáng rỡ, miệng độc lập tức buông lời cay nghiệt:
“A a a! Nhìn cái mặt kia kìa! Chẳng phải chính ngươi dùng phấn nhà mình nên mới ra nông nỗi này sao?”
Ta nhất thời lặng đi, không biết nên đáp thế nào…
Rốt cuộc, đây là lời nguyền đã đeo đẳng ta suốt hai mươi năm. Tựa hồ bất luận kẻ nào cũng có thể vin vào đó, dễ dàng mà làm khó ta.
Thế nhưng, vào lúc ta chực ngã quỵ, lại có một lực mạnh mẽ níu ta lại, chắn sau lưng ta, bảo vệ ta:
“Mụ đàn bà điên này đang nói hươu nói vượn gì thế!”
Là La Tri Đường.
Thanh âm nàng run rẩy vì tức giận.
Phụ nhân kia dường như không thể tin nổi, La Tri Đường khi nãy còn ngoan ngoãn cúi đầu, giờ đây lại dám phản kháng mình, tức khắc nổi cơn thịnh nộ: “Ngươi đang mắng ai?”
“Mắng ngươi đó, con heo nái già ngu xuẩn!”
Phụ nhân nọ giận dữ tới cực điểm, vung tay định đẩy La Tri Đường, song một cánh tay khác đã chắn ngang.
Chỉ thấy Tần Tiện vận quan phục, đứng chắn trước mặt ta và La Tri Đường.
Thấy có quan nhân tới, phụ nhân kia sợ hãi đến nỗi không dám hó hé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Ta dần lấy lại thần trí, lãnh đạm cất lời: “Vậy thì báo quan đi.”
Người nữ nhân kia bỗng run lên bần bật.
Mụ vốn chỉ định giở trò lừa gạt để kiếm bữa ăn miễn phí, nào ngờ lại chạm trúng kẻ như ta.
Không bao lâu sau, nha dịch trong phủ tới, cung kính hành lễ với Tần Tiện.
Đã là báo quan, tất nhiên phải hai bên cùng ra mặt.
Ta vừa định cất bước theo chân quan sai, thì bị Tần Tiện ngăn lại.
Hắn ngoảnh đầu về phía La Tri Đường: “A Đường, nàng có thể một mình theo họ về nha môn chứ? Giang tiểu thư và ta còn có chuyện cần xử lý.”
La Tri Đường chẳng chút nghi ngờ, lập tức gật đầu: “Thiếp đi được, chàng cùng tỷ tỷ lo việc đi.”
Trước khi rời đi, nàng còn đến gần ta, vành mắt hoe đỏ, nhỏ giọng xin lỗi: “Tỷ tỷ, là muội vô dụng, khiến tỷ phải chịu uất ức.”
Rõ ràng nàng là người bị sỉ nhục nhiều hơn, vậy mà còn quay sang an ủi ta.
Ta đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, khẽ lắc đầu.
Nàng như được an ủi, chậm rãi nở nụ cười.
Sau khi La Tri Đường rời đi, Tần Tiện mới tiến lại gần ta.
Ta linh cảm chuyện này có liên quan đến Giang gia.
Quả nhiên, hắn hạ giọng nói nhỏ: “Giang tiểu thư, Nhị Hoàng tử hiện đang ở Tần phủ, hắn muốn gặp nàng.”
Ta hít sâu một hơi, khóe môi cong lên đầy giễu cợt: Tốt lắm!
Rốt cuộc thì Nhị Hoàng tử cũng chịu hạ mình tới gặp ta rồi!
-----------------------
Trong buổi Xuân Nhật Yến năm ấy, ta chưa từng vọng tưởng rằng hành động của mình đủ xuất sắc để khiến Nhị Hoàng tử cảm mến, từ đó phát lòng từ bi mà tha cho cả Giang gia.
Từ trước tới nay, thứ ta trông cậy, chính là mối giao tình với Trưởng công chúa và Tứ Hoàng tử, khiến Nhị Hoàng tử phải dè chừng.
Ta đang đánh cược. Cược rằng Giang gia vì hắn tận lực suốt bao năm, liệu có thể khiến kẻ ngồi trên cao luôn nghi kỵ như hắn cũng phải có chút kiêng dè ta.
Ta cược, rằng nhờ vào thế lực của công chúa, ta có thể mượn oai hùm, khiến kẻ tự cao tự đại như Nhị Hoàng tử phải hạ mình gặp ta một lần.
Hiện tại xem ra, ta đã cược đúng.
Khi ta theo Tần Tiện trở về phủ, Nhị Hoàng tử đã an tọa trên ghế cao.
Hắn dung mạo tuấn tú, rực rỡ như trăng rằm, đôi mắt tĩnh lặng mà sâu hun hút, ẩn giấu vẻ tàn nhẫn quyết liệt khó nhận ra.
Hắn đang cười, khóe môi cong cong, dáng vẻ ôn hòa thân thiện.
Nhưng chỉ là dáng vẻ mà thôi.
Ta và Tần Tiện đồng loạt hành lễ.
Nhị Hoàng tử bật cười sang sảng: “Miễn lễ.”
Hoàng tộc vốn là những kẻ giỏi đóng kịch nhất: tự dựng ra một bộ quy củ lễ nghi để thể hiện uy nghi, rồi lại dùng mấy lời khách sáo để làm ra vẻ khoan dung độ lượng.
Một vở diễn từ đầu tới cuối, tự đạo tự diễn, nực cười biết bao.
Ánh mắt Nhị Hoàng tử dừng lại nơi ta, không tránh né, dừng thêm một thoáng trên vết bớt nơi má ta.
Sau đó mới lên tiếng: “Đã sớm nghe danh thiên kim của Giang đại nhân là tài nữ bậc nhất.”
Lòng ta khẽ rung lên.
Hắn gọi phụ thân ta là “Giang đại nhân”, có nghĩa là đã ngầm thừa nhận phụ thân ta vô tội, Giang gia ta trong sạch.
Hắn còn ám chỉ với ta, rằng Giang gia vẫn chưa bị vứt bỏ, rằng hắn chưa hoàn toàn buông quân cờ này – tất cả là bởi vì “tài nữ” ta đây.
Đối với kẻ còn giá trị lợi dụng, bọn họ từ trước đến nay đều biết cách tỏ ra trọng dụng hết mực.
Ta cúi đầu đáp: “Tạ ơn Nhị Hoàng tử nâng đỡ.”
Hắn cũng không vòng vo, nói thẳng: “Giang đại nhân bị giam ngục, Bổn Hoàng tử cũng thấy đau lòng. Chỉ tiếc là lực bất tòng tâm.”
Ta lại thi lễ: “Đa tạ Nhị Hoàng tử quan tâm.”
Tì nữ xung quanh đã lui hết. Sắc mặt Nhị Hoàng tử dần trở nên nghiêm nghị, rồi đột ngột đổi giọng: “Ngươi cũng biết là kẻ nào âm thầm giở trò, muốn đẩy người thân của ngươi vào tử địa chứ?”
Ta lại cúi đầu lần nữa: “Xin Nhị Hoàng tử chỉ giáo.”
“Tứ Hoàng tử.”
Ta thuận theo vở diễn của hắn, hiện ra vẻ mặt kinh hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương