Dù sứ thần thông tin linh thông, cũng chẳng thể đoán được tin tức đến từ chính bàn tay người khác đặt lên bàn cờ của hắn.
Bản tin ấy, ta bỏ ra một lá vàng, nhờ một tên ăn mày ở đầu ngõ truyền tới tai sứ thần.
Dù trước kia ta từng nhút nhát, tự ti, nhưng giờ khắc này — ta đã bước ra.
Vì phụ mẫu ta.

Vì hàng trăm sinh mạng trên dưới Giang gia.
Ánh mắt sứ thần rốt cuộc cũng đặt lên khuôn mặt ta.
Chính xác hơn, là vết bớt xấu xí trên đó.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Hắn không nói lời nào, chỉ nhếch miệng cười, vô cùng tàn nhẫn. Dẫu không lên tiếng, mọi người trong sảnh đều hiểu rõ trong lòng.
Một góc lòng ta như sụp đổ. Nhưng đồng thời, như có thứ gì phá kén mà ra.
Ta chợt phát hiện mình đang cười — âm thanh còn mang theo một tia vui sướng:
“Dám đấu một trận không?”
Tuyên chiến rõ ràng.
Trưởng công chúa vội vã sai người chuẩn bị bàn cờ.
Nụ cười lạnh của sứ thần từ mơ hồ dần hóa thành thực thể.
Hắn nhìn ta, rồi lại nhìn Trưởng công chúa, cuối cùng khinh thường mà hạ cược:
Nếu ta thắng, người Phan quốc lập tức rút lui khỏi yến tiệc.
Nếu ta thua, ắt thân bại danh liệt, c.h.ế.t không nơi chôn thân.
Không cần người Phan quốc ra tay, Trưởng công chúa cũng tuyệt sẽ không dung tha ta.
Giận cá c.h.é.m thớt, đó là đặc quyền của kẻ ngồi cao. Cảm xúc của bọn họ, tựa hồ chỉ có thể dùng m.á.u của kẻ thấp hèn mà trút giận, mới thấy an lòng.
Nhưng ta không phải hạng người thấp hèn.
Ta cùng sứ thần kia ngồi đối diện hai đầu bàn cờ, lặng lẽ xếp bằng.
Ngón tay ta chạm vào quân cờ lạnh như băng, tựa như đang nắm giữ vận mệnh của toàn bộ Giang gia — bao gồm cả chính ta.
Trưởng công chúa, dù lòng nóng như lửa đốt, sắc mặt lại ngạo mạn hơn cả khi nãy. Dường như, trong mắt nàng, việc thêm một mạng như ta cũng chẳng đáng kể là bao.
Ta vốn dung mạo xấu xí, tính tình hướng nội, ít khi lui tới chốn đông người, lâu nay vẫn ẩn mình nơi nội viện. Những lúc nhàn rỗi, ta từng giở kỳ phổ Phan quốc ra đọc, lại đôi chút nghiền ngẫm lối chơi cờ của bọn họ.
Song, cũng chỉ là "đôi chút nghiền ngẫm" mà thôi.
Ta bỗng nhớ đến hôm ấy Tần Tiện hỏi:

“Nàng nắm chắc mấy phần?”
Ta khi đó đáp rằng:

“Mười phần.”
Nhưng kỳ thực mười phần ấy, e rằng đã bị bốc hơi thành hơi nước quá nửa. Ngay cả bản thân ta, cũng không dám chắc chắn.
Ta chỉ biết, ta cần một cơ hội. Một cơ hội có thể bước ra ánh sáng, giành lấy sự chú ý và ưu ái từ quyền quý — cho dù phải trả giá bằng cái đầu này.
Vì vậy… ta mới dám hy vọng, hy vọng mơ hồ rằng mình có thể bảo toàn song thân bình an vô sự.
Sứ thần phía đối diện ra quân mạnh mẽ, từng bước áp sát, thế cờ công kích mãnh liệt.
Phía ta chỉ biết lui về phòng thủ, từng nước cờ đều là bất đắc dĩ.
Chúng nhân vây xem lặng lẽ lắc đầu, tiếng thở dài vang lên không dứt. Có kẻ còn mang nụ cười chế giễu, hả hê trước họa của người khác, thầm cười ta tự chuốc lấy nhục, không biết tự lượng sức mà dám lộ diện.
Chỉ có lòng bàn tay của La Tri Đường vẫn khẽ đặt trên vai ta, ấm áp như xuyên qua tầng lớp xiêm y, len lỏi vào da thịt, khiến tim ta khẽ rung.
Ta đưa mắt nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt nàng tràn đầy u sầu.
Nàng thật lòng lo cho ta.
Sứ thần lại hạ một nước cờ, khóe môi nhếch lên, vô cùng đắc ý.
Thế cờ hiện tại nghiêng hẳn về phía hắn, trùng trùng lớp lớp thế công vây chặt, bên ta tựa hồ đã cạn kiệt sinh cơ.
Hắn nhìn ta, ánh mắt tiếc nuối, bởi không thấy được chút kinh hoàng hay hoảng sợ nào từ ta.
Ta cũng nhìn hắn, không nói một lời, khóe môi nở một nụ cười ngạo mạn hệt như hắn khi nãy.
Giờ khắc này, không còn phân biệt nam nữ, dung mạo, quyền thế, xuất thân hay quốc thổ.
Chỉ còn ta — cùng với tất cả mưu lược đã âm thầm bày ra.
Nếu nói trước đó, ta hoàn toàn không nắm rõ thực lực của hắn, thì từ những biểu hiện vừa rồi, hai chữ "ngạo mạn" đã được hắn khắc họa rành rẽ.
Mà kẻ ngạo mạn, ắt sẽ xem nhẹ đối phương, đánh giá cao bản thân.

Kẻ như vậy — ắt sẽ khinh địch.

Mà ta cần chính là: hắn khinh địch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta nhặt lấy một quân cờ, chậm rãi đặt xuống.
Khoảnh khắc ấy, ta thấy rõ đồng tử của hắn co rút đến tận cùng.
Một quân rơi xuống — cục diện nghịch chuyển.
Người xem có kẻ hiểu cờ, có kẻ không, nhưng đều kinh hô thành tiếng. Rốt cuộc… cánh cửa đã mở.
Như ta đã dự liệu, ván cờ này — ta thắng.
Sắc mặt sứ thần tràn đầy căm phẫn, nhưng cũng giữ đúng lời hứa, vung tay mang người Phan quốc rời đi.
Trưởng công chúa nhìn ta đầy hứng thú.
Giữa ánh mắt bao người, ta chỉ cúi mắt, hành lễ như một kẻ thấp hèn.
Trưởng công chúa dường như cũng mất hứng tiếp tục tiệc rượu, chờ khách rút gần hết, tì nữ bên cạnh nàng mới lặng lẽ dẫn ta vào nội viện.
Trưởng công chúa tựa lưng lên trường kỷ, nheo mắt nhìn ta, cất giọng lạnh nhạt:

“Ngươi làm không tệ. Nói đi, muốn ban thưởng gì?”
Giọng điệu ấy như đang ban phát cho một con ch.ó ngoan biết vẫy đuôi.
Mà ta, lại cúi người quỳ xuống, nhẹ nhàng thưa:

“Song thân tiểu nữ bị giam trong ngục, mong Trưởng công chúa giơ cao đánh khẽ.”
Trưởng công chúa ngồi thẳng dậy, trầm ngâm hồi lâu, bỗng như sực nhớ ra, hỏi:

“A… ngươi họ Giang?”
“Tiểu nữ là Giang Thải.”
Trưởng công chúa lại ngả người nằm xuống, lãnh đạm phán:

“Chuyện này, bổn cung không giúp được.”
Ta đã đoán trước.
Nhưng ta chỉ khẽ cười, chậm rãi nói:

“Nếu tiểu nữ có thể giúp Trưởng công chúa giữ được Đoan Ninh quận chúa thì sao?”
Sắc mặt nàng thay đổi rõ rệt, lần này mới thật sự nhìn thẳng ta, ánh mắt như đang đánh giá một món hàng lạ lẫm treo nơi quầy cao.
“Chuyện này… chính là điều bổn cung đang đau đầu. Còn ngươi?”
Ta chớp mắt, không trả lời, cũng không rời đi.
Rất lâu sau, nàng mới bật cười:

“Bổn cung sẽ để tâm đến người nhà ngươi trong ngục. Nhưng trong thời gian này, hãy để bổn cung xem xem thành ý của ngươi đến đâu.”
Ta cúi đầu, hành lễ thật sâu, che giấu tất cả gợn sóng trong lòng.
“Tạ ơn Trưởng công chúa.”
Khi ta rời phủ Trưởng Công chúa, sắc trời đã ngả tối.
Từ xa, ta đã trông thấy xe ngựa của Tần gia, bên cạnh có người đứng đợi, tay cầm một ngọn đèn lồng chập chờn trong gió đêm.
Là La Tri Đường. Nàng vẫn đứng đó, đợi ta trở về.
Thấy ta, nàng vội chạy đến, ánh mắt đầy xúc động như vừa thoát khỏi một kiếp nạn dài. Có vẻ, nàng đã bị kinh sợ không ít.
Kế sách của ta và Tần Tiện, đến giờ vẫn chưa dám nói rõ với nàng, vì ta chưa thể tin tưởng mà tiết lộ. Việc liên quan đến sinh mệnh của song thân, há lại có thể không cẩn trọng?
La Tri Đường chẳng hay biết gì về những hành động hôm nay của ta, trong lòng chỉ tưởng ta vì nhất thời xúc động mà hành sự. Nhưng khi trông thấy dáng vẻ hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch, búi tóc tán loạn của nàng, lòng ta lại dâng lên một nỗi hụt hẫng không tên.
Lên xe ngựa rồi, ta lại thấy mềm lòng. Như thể muốn bù đắp, ta chậm rãi giảng cho nàng nghe: muốn trở thành một đương gia chủ mẫu, cần có những phẩm chất gì, cần học những gì.
Tuy phụ mẫu an bài cho ta nương thân nơi Tần phủ, nhưng trong lòng ta, bản thân vẫn là người Giang gia. Mệnh ta, vẫn gắn chặt cùng huyết mạch Giang gia.
Vì thế, ta không biết mình có thể lưu lại nơi đây bao lâu.
Nói rõ hơn, ta cũng chẳng dám chắc... mình còn sống được bao lâu nữa.
Giữa vòng xoáy tranh quyền đoạt thế, ngay cả hoàng tộc cũng có khi chẳng khác nào cỏ rác, huống chi là ta? Huống chi là... chúng ta?
La Tri Đường tuy tâm tính đơn thuần, nhưng không ngu ngốc. Nghe một hồi, nàng cũng phát giác ra điều gì đó.
Nàng cau mày, dè dặt hỏi:

“... Tỷ tỷ, sao tự dưng lại dạy muội những chuyện này?”
Ta lỡ lời, buột miệng:

“Lỡ có một ngày, ta không còn...”
Chưa dứt câu, nàng đã cắt lời:

“Sao tỷ lại nói vậy? Tỷ muốn đi đâu chứ?”
Ta đành giả bộ tức giận, cố làm nhẹ bớt bầu không khí:

“Nếu một ngày kia ta gặp được lang quân như ý, chẳng lẽ còn phải ở Tần phủ làm khổ sai cho các ngươi cả đời?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện