Giang gia ta, ba đời nối tiếp làm quan, vận khí tựa như dòng nước xuôi chảy, đời trước che chở đời sau.
Ta vẫn cho rằng vinh hoa ấy sẽ kéo dài mãi mãi. Nào ngờ đâu, quan phủ bỗng xét nhà, phụ mẫu ta lại bị giam vào ngục.
Còn ta, trùng hợp lại được gả đi, thoát khỏi một kiếp nạn.
Nhưng đời này, làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như thế?
Những điều năm xưa ta bỏ qua, rốt cuộc đều quay lại, không thiếu một thứ.
Ta còn nhớ, năm mười tám tuổi, sinh nhật đến mà chẳng có ai tới dạm hỏi.
Phụ mẫu vẫn cười vui an ủi ta:

“Không ai tới thì càng tốt, Thải Nhi còn có thể ở lại bên phụ mẫu lâu hơn một chút.”
Nhưng chỉ hai tháng sau, họ lại sốt ruột mà gấp gáp tìm người cùng tuổi với ta để gả đi.
Khi ấy ta cứ ngỡ phụ mẫu vì sĩ diện, không muốn để ta trở thành cô nương lỡ thì. Giờ nghĩ lại, sao khi đó ta lại chẳng nhận ra?
Phụ mẫu ta chưa từng ép ta hạ mình chấp nhận ai, nhưng cuối cùng lại chọn một lang quân trong lòng đã có người khác, thậm chí còn mặc nhiên đồng ý cho hắn nạp thiếp.
Chớp mắt một cái, ta bỗng nhớ đến câu nói của Tần Tiện ngày hôm đó:
“Cho dù Giang tiểu thư có tin hay không, đời này Tần mỗ cũng sẽ bảo vệ Giang tiểu thư chu toàn, để báo đáp ân tình Giang gia đã dành cho ta.”
Bảo vệ ta chu toàn ư?
Vậy thì… Tần Tiện, rốt cuộc ngươi đã biết những gì?
Ta vội vã chạy thẳng về phía thư phòng.
Tên tiểu đồng gác cửa vừa thấy ta từ xa, tựa như đã được căn dặn từ trước, lặng lẽ mở rộng cửa phòng.
Ta chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, nhấc váy bước vào:
“Việc của phụ mẫu ta, ngươi biết rồi phải không?”
Tần Tiện chẳng có vẻ gì bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu.
“Ngươi biết từ bao giờ?”
“Khi Giang lão gia tìm ta bàn chuyện hôn sự, đã có nói qua.”

Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Ông ấy đoán được tai họa sắp đến, cũng biết mình khó tránh khỏi, nên mong dùng một mối hôn sự để giúp nàng thoát thân.”
Hai chân ta như nhũn ra, phải chống tay lên bàn mới có thể gượng đứng:

“Tai họa lần này… là do đâu mà có?”
Tần Tiện nhíu chặt mày, hồi lâu sau mới chậm rãi mở lời:

“Ta sẽ cứu được Giang lão gia và Giang phu nhân, nàng không cần lo lắng.”
Ta bỗng bật cười, giọng mang đầy chua chát:
“Chẳng phải ngươi nói ta tài hoa hơn người, có thể sánh vai với ngươi hay sao? Vậy vì sao lại không tin ta? Tưởng ta sẽ không màng đến, chẳng giúp gì, chỉ biết gây thêm phiền phức thôi ư?”
Tần Tiện sững người.
Dĩ nhiên hắn không biết…

Trên con đường của nam nhân, những quy tắc ngầm tựa như dấu ấn khắc sâu vào tận xương tủy.
Thế đạo này, dù đôi khi có lời khen ngợi nữ tử, nhưng chung quy cũng chỉ là lời đầu môi chót lưỡi, chẳng có bao nhiêu trọng lượng.
Trong mắt nam nhân, nữ tử xưa nay vẫn bị coi là yếu kém, chẳng đủ sức gánh vác điều gì, chỉ nên an phận sống dưới đôi cánh bảo hộ của họ.
Ngay cả phụ thân ta, người đã dạy dỗ ta thành tài nữ, cũng chỉ dừng lại ở miệng lưỡi tán thưởng. Đến khi gặp đại họa, ông thà tin tưởng một người ngoài, cũng không nguyện cùng ta thương lượng.
Tựa như ta, suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhân, chẳng hơn gì những nữ nhân khác nơi thế gian này.
----------------------------
Tần Tiện lặng thinh một lúc lâu, vẻ xấu hổ dần dần hiện lên gương mặt.
Cuối cùng hắn cũng lên tiếng:

“Giang lão gia ở triều vô tình đứng sai phe cánh. Giờ Nhị Hoàng tử thất thế, Tứ Hoàng tử nắm quyền, đương nhiên muốn chặt đứt cánh tay của kẻ địch. Vậy nên mới bịa ra tội danh thông đồng với địch, tấu Thánh Thượng ra lệnh tịch biên Giang gia. May thay chứng cứ không đủ, hiện giờ chỉ là giam giữ thẩm tra. Chúng ta… vẫn còn cơ hội.”
Ánh mắt ta khẽ lay động.
Tất nhiên là còn cơ hội.
Nếu đây là ý chỉ trực tiếp từ Thánh Thượng, nhưng lại chưa xuống tay tuyệt tình với Giang gia, thì điều đó chẳng phải vì chứng cứ không đủ, mà là vì Hoàng Thượng vẫn còn lưu lại một đường cho Nhị Hoàng tử.
Giang gia, chẳng qua là cờ thí để dò lòng Thánh Thượng mà thôi.
Chỉ cần Nhị Hoàng tử chưa hoàn toàn thất thế, ta vẫn còn cơ hội cứu phụ mẫu.
Suy nghĩ như nước lũ trào dâng, ta nhìn thẳng vào Tần Tiện:

“Làm thế nào để gặp được Nhị Hoàng tử?”
Tần Tiện thoáng lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn tán thưởng, dường như không ngờ ta có thể nhanh chóng nhìn thấu chân tướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần này, hắn đáp ngay không chút do dự:

“Yến Xuân Nhật của Trưởng công chúa, Nhị Hoàng tử tất sẽ đến. Ta đã có thiệp mời.”
Ta khép mắt lại.

Một kế sách, lặng lẽ hình thành trong đầu.
-----------------------
Xuân Nhật Yến của Trưởng công chúa, tất nhiên mang đầy khí phái hoàng gia.

Món ngon sơn hào hải vị, mỹ tửu thơm lừng, các quý nữ lần lượt tề tựu.
Ta cùng La Tri Đường mang thiệp mời mà đến.
Những người xưa kia từng thân thiện với ta, hôm nay gặp lại, ánh mắt lại lộ vẻ lưỡng lự, thái độ dè dặt với cả hai.
Giang gia vừa bị giam giữ tra xét, La Tri Đường lại tỏ rõ một lòng thuận theo ta, trong khi họ vẫn muốn giữ chút giao hảo với Tần gia.
Cuối cùng, bởi e ngại danh tiếng đang lên của Tần Tiện, bọn họ cũng biểu lộ đôi phần thiện ý và kính trọng mơ hồ.
Ta chẳng lấy làm lạ.
Những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, lòng dạ lật lọng, từ thuở nhỏ ta đã thấy nhiều.
Chỉ riêng La Tri Đường chưa từng trải, nhất thời có chút lúng túng, ngại ngùng.
Suốt buổi tiệc, ta cùng nàng ấy ngồi ở hàng sau, không gây chút chú ý nào.
Mà Nhị Hoàng tử, thân là thượng khách của Trưởng công chúa, dĩ nhiên ngồi nơi cao nhất, thoạt nhìn cao cao tại thượng, như có như không, chẳng thể với tới.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Cho đến khi tiệc gần tàn, bỗng phía trước vang lên tiếng xôn xao.
Ta nâng chén trà, nhẹ che lấy ý cười nơi khóe miệng.
Trò hay, rốt cuộc cũng bắt đầu.
Người đến là sứ thần Phan quốc, phụng mệnh cầu thân.
Chuyện này tuy ngoài mặt không ai nhắc đến, song trong lòng mọi người đều hiểu rõ: Thánh thượng có ý gả Đoan Ninh Quận chúa — ái nữ duy nhất của Trưởng công chúa — sang Phan quốc hòa thân.
Nhưng Trưởng công chúa làm sao chịu để điều ấy xảy ra?
Tiệc hôm nay, kỳ thực là để âm thầm triệu tập các phu nhân có giao tình, nhân cơ hội hứa gả Quận chúa cho một lang quân môn đăng hộ đối, nhằm định hôn sự trước khi bị hổ lang dòm ngó.
Nào ngờ sứ thần lại xuất hiện đường đột, khiến Trưởng công chúa nhất thời trở tay không kịp.
Phong tục Phan quốc vốn thô lỗ, sứ thần bước vào, ngôn từ khiêu khích chẳng kiêng dè:

“Quận chúa hòa thân hiện ở nơi đâu?”
Vốn dĩ đây là chuyện cơ mật trong hoàng thất, Trưởng công chúa đã dự liệu muôn phần, lại không nghĩ sứ thần lại ngang nhiên bày ra giữa tiệc, lập tức giận dữ đến vỗ bàn đứng dậy:
“Vô lễ!”
Ánh mắt u ám của sứ thần rơi lên người công chúa, lời nói lạnh băng:

“Trưởng công chúa chẳng lẽ muốn trái mệnh Hoàng Thượng?”
Công chúa lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan — tiến một bước là đẩy nhi nữ vào hố sâu, lui một bước thì thành tội nhân thiên hạ.
Một đốm lửa nhỏ, cũng có thể dẫn đến binh biến.
Giữa tình thế căng như dây đàn, một giọng nói trong trẻo, tuổi trẻ mà không nặng không nhẹ chợt vang lên:

“Đã từng nghe Phan quốc tinh thông kỳ nghệ, tiểu nữ nguyện xin được lãnh giáo một phen.”
Không khí trong sảnh lập tức bị giọng nói ấy cắt ngang.
Sứ thần nheo mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm.
Người đó, chính là ta.
Không thể nói là ta không sợ. Nhưng ta hiểu rõ — lúc này, không được phép sợ.
Ta đứng dậy, đối diện ánh mắt lạnh lẽo của sứ thần, sát khí lượn quanh, vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Người Phan quốc vốn khinh người, nếu đối diện Trưởng công chúa còn giữ một tia kiêng nể, thì với ta, hắn chẳng buồn che giấu khinh miệt.
Vừa mở miệng, liền nhục mạ:

“Ngươi là cái thứ gì?”
Song hắn chưa kịp buông lời tiếp theo, Trưởng công chúa đã hỏi rõ thân phận ta, nhân cơ hội lên tiếng:
“Nàng ấy là phu nhân Trạng nguyên của Đại Tề ta. Sứ thần, mong ngài chớ buông lời hồ nháo.”
Công chúa thuận thế mà dẫn nước về đông.
Chốn quyền quý, việc mượn sức người khác xưa nay chưa từng nương tay.
Ta cũng thế.
Nếu Trưởng công chúa thấy ta có thể lợi dụng, thì ta cũng có thể bỏ ra một cái giá tương xứng, vì nàng hóa giải nguy nan.
Trước mắt là cơ hội. Một cơ hội do chính tay ta giành lấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện