Ta cứ cảm thấy nàng có mưu đồ gì, nhưng nàng chỉ cười nhẹ, vẻ thật thà có phần lấy lòng.
Ta nghi hoặc nhìn nàng, giọng có phần cao hơn: “Cứ để đó đi.”
Ta thật sự muốn xem nàng rốt cuộc có âm mưu gì.
Ta chờ đợi một thời gian, vẫn không thấy nàng có động tĩnh nào khác thường.
Trái lại, bên ngoài truyền đến vài lời đồn: nói rằng nữ nhi Giang gia tuy tính tình khó ưa, nhưng thủ đoạn lại cao minh, khiến ái thiếp của Tần trạng nguyên phải cúi đầu nghe lệnh, không được nàng đồng ý thì chẳng ai dám manh động.
Thế là, những bái thiếp lại bắt đầu chảy về phòng ta.
Ta vẫn không tin La Tri Đường vô duyên vô cớ lại giúp ta lập uy.
Vì thế, ta quyết tìm gặp nàng.
Tần Tiện rõ ràng che chở nàng vô cùng, có lẽ sợ ta – người nữ nhân độc ác này – có ý xấu, nên sắp xếp để phòng của ta và nàng cách xa nhau.
Ta đi đến mức gan bàn chân như thiêu đốt, mới tới được cửa phòng nàng.
Chưa kịp gõ cửa, ta đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tranh cãi.
“La di nương, hôm nay thuốc này ngươi uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống.”
Thanh âm ấy rất quen tai — là Hồng ma ma bên cạnh mẫu thân ta.
Chỉ nghe La Tri Đường run giọng: “Các ngươi làm vậy, không sợ ta nói với A Tiện sao?”
“Ngươi chỉ là một nông nữ thấp kém, cũng dám gọi thẳng tên húy của cô gia?” Giọng Hồng ma ma lạnh như băng, “Nói thật cho ngươi biết, ngày đó Giang lão gia đồng ý nạp ngươi cho cô gia, điều kiện chính là đoạn tuyệt đường con cháu. Ngươi muốn nói với ai cũng không sao.”
La Tri Đường lẩm bẩm: “Sao có thể…”
“La di nương đừng phí công vô ích, mau uống thuốc, lão nô còn phải hồi báo kết quả.”
“Ta không uống!”
“Xem ra La di nương không chịu uống rượu mời, lại muốn uống rượu phạt!”
Một vật nặng rơi xuống đất, như tiếng bàn ghế đổ nhào.
Ta ngây người đứng ngoài cửa, bất giác nảy sinh một ý nghĩ: Nếu La Tri Đường thật sự không thể có con, thì vị trí chủ mẫu này, nhất định sẽ thuộc về ta.
Nhưng khi tiếng nức nở của nàng vang lên, ta lại không đành lòng, giơ tay đẩy mạnh cửa phòng.
Chỉ thấy La Tri Đường bị hai nha hoàn lực lưỡng ghì chặt lên bàn, ghế đổ lăn lóc, nước thuốc vương vãi khắp nơi. Hồng ma ma ra tay thô bạo, bóp chặt hai má nàng, tay kia cầm bát thuốc, định ép nàng uống.
Ta kinh hãi đến tột độ, song giọng nói lại chẳng mang theo cảm xúc:

“Đủ rồi.”
Mọi người như từ trong trò hề giật mình tỉnh lại, đồng loạt ngoảnh đầu nhìn về phía ta.
Hồng ma ma cất lời trước:

“Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân có dặn—”
“Việc phụ mẫu ta, tự ta sẽ nói với họ.” Gương mặt ta sớm đã quen với vẻ hờ hững, “Hồng ma ma, thuốc của ngươi, mang đi cho khuất mắt ta.”
Hồng ma ma chỉ đành gật đầu tuân lệnh, hai nha hoàn cũng đồng thời buông tay.
Đợi khi bọn họ lui xuống, ta bước đến đỡ La Tri Đường dậy.
Hai má nàng đỏ ửng vì bị véo mạnh, khoé mắt ngấn lệ, dung nhan như ngọc, nay lại càng thêm phần yếu ớt đáng thương.
Nhưng ta không phải Tần Tiện, dĩ nhiên chẳng có lòng thương hương tiếc ngọc.
Ta lạnh nhạt, mỉa mai:

“Xem ra Tần Tiện cũng chẳng mấy mặn mà với ngươi.”
La Tri Đường chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Ta hiểu A Tiện, huynh ấy không phải người như thế.”
Ta cười nhạt, lại càng thấy nực cười:

“Nếu hắn không phải người như thế, vậy sao lại cưới ta?”
La Tri Đường im lặng, chỉ nhắm mắt không đáp.
Ta lại nói tiếp:

“Chẳng phải bởi vì nhà ta quyền cao chức trọng, hắn mới muốn trèo lên cành cao hay sao?”
La Tri Đường hoảng hốt ngắt lời:

“Không... không phải vậy, A Tiện là bởi vì…”
Nàng như sực nhớ điều gì, chợt nghẹn lời.
Ta thoáng động tâm, cũng nảy sinh vài phần hiếu kỳ – thật muốn nghe xem nàng sẽ biện giải ra sao cho hắn.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn chỉ lặp lại một câu:

“A Tiện, huynh ấy không phải người như vậy.”
Ta thấy thật vô vị.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, giọng nói mang theo lo lắng không kìm được:

“A Đường!”
La Tri Đường lập tức đứng bật dậy, cùng Tần Tiện bên ngoài bốn mắt nhìn nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần đầu tiên ta thấy Tần Tiện có dáng vẻ thất thố đến vậy – trán lấm tấm mồ hôi, lồng n.g.ự.c phập phồng theo nhịp thở dồn dập.
Giọng hắn khàn khàn:

“Nàng… nàng không sao chứ?”
La Tri Đường khẽ lắc đầu, cụp mi mắt nhìn về phía ta:

“May có Giang tiểu thư ra tay giúp đỡ.”
Tần Tiện theo ánh mắt nàng nhìn sang, lúc này mới nhận ra ta đang ở đây.
Hắn chắp tay thi lễ, giọng chân thành:

“Đa tạ.”
Ta chỉ khẽ cong môi, không đáp lời. Nhưng đột nhiên mở miệng hỏi:

“La di nương khi nãy, gọi ta là gì?”
La Tri Đường không ngờ ta lại trở mặt nhanh đến thế, mặt vốn đã trắng bệch, giờ càng không còn chút huyết sắc:

“Giang… Giang tiểu thư…”
Ta quay sang Tần Tiện, lạnh giọng:

“Tần Tiện, ngươi nay đã là quan nhân triều đình, nạp thiếp vào phủ, đến quy củ cơ bản cũng không hiểu?”
Dù nàng gọi ta như thế là cố ý hay vô tình, thì cũng khiến thiên hạ nhìn vào thấy cuộc hôn sự của ta chẳng danh chính ngôn thuận – vả thẳng vào mặt Giang gia ta.
Ta có thể cản không cho nàng uống thuốc tuyệt tử, bởi từ trong tâm ta đã chẳng ủng hộ cách làm này của phụ mẫu mình.
Sinh con không phải là thiên mệnh bắt buộc của nữ nhân, nhưng cũng không thể bị tước đoạt một cách tàn nhẫn.
Song cách xưng hô của nàng giờ lại như một lưỡi d.a.o mỏng, cắt vào lòng ta, mỉa mai ta, châm biếm cả Giang gia.
Tần Tiện thoáng sửng sốt, sau một hồi trầm mặc mới cất lời:

“Có thể nói chuyện riêng một chút không?”
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
------------------
Ta cùng Tần Tiện đến một tiểu đình trong viện.
Vừa mới yên vị, hắn liền nói ra một câu khiến ta không khỏi kinh ngạc.
Hắn nói:

“Nếu sau này nàng gặp được phu quân như ý, ta sẽ để nàng rời đi.”
Trong chớp mắt, ta như bùng nổ. Giận dữ đến mức mất đi lý trí, giơ tay tát hắn một cái vang dội.
Bốp!

Tiếng tát dội thẳng vào khoảng không, lạnh lẽo.
Tần Tiện vẫn giữ vẻ bình thản, tựa như đã đoán trước sẽ bị đánh.
Hắn lên tiếng:

“Ta biết, Giang tiểu thư không vì yêu thích ta mà gả cho ta. Cũng như ta, đối với Giang tiểu thư, không có tình cảm phu thê.”
Ta nghiến răng, giọng lạnh băng:

“Tần Trạng Nguyên quả là kẻ hai mặt! Đã không có tình ý, vì sao còn cưới ta? Cuối cùng chẳng phải cũng chỉ là ham quyền thế nhà ta? Kẻ đọc sách các ngươi, khí tiết ở đâu!”
Vết tát hằn rõ trên mặt Tần Tiện, đỏ rực như máu.
Hắn lại chẳng lấy đó làm đau, chỉ chậm rãi nói:

“Dù Giang tiểu thư tin hay không, cả đời này Tần mỗ sẽ bảo hộ nàng chu toàn, coi như để báo đáp Giang gia.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Ta thấy cổ họng khô khốc, môi khô khốc, không kìm được mà cất lời, đầy mâu thuẫn và oán giận:

“Là vì dung mạo ta sao? Vì ta xấu xí nên mới không xứng được yêu thương?”
Vì thế, ta chẳng xứng nhận được tình yêu và thiện ý từ bất cứ ai, ngoài phụ mẫu ta?
Lời vừa thốt ra, lòng ta liền dâng đầy hối hận.
Câu nói ấy giống như tự mình vạch ra điểm yếu, nâng cả tôn nghiêm lẫn niềm kiêu hãnh dâng lên để mặc người khác giẫm đạp.
Tần Tiện dừng bước, quay đầu nhìn ta, trong ánh mắt lộ ra vài phần nghi hoặc.
Hắn đáp lời không chút do dự:

“Đương nhiên là không phải!”
Hắn chăm chú nhìn ta, nói từng lời rõ ràng:

“Tần mỗ từng ở Giang phủ có dịp chiêm ngưỡng bút tích của Giang tiểu thư, tài hoa xuất chúng, tuyệt chẳng kém gì Tần mỗ. Nghe nói Giang tiểu thư cầm kỳ thư họa đều tinh thông, danh tiếng lan xa. Một người tài mạo như thế, cớ sao lại chỉ để tâm tới dung mạo, mà chẳng nhận ra ánh hào quang từ tài trí của mình?”
Phải rồi, nhưng chẳng phải thế nhân ai cũng vậy sao? ✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Luôn lấy khiếm khuyết của bản thân, mà so với ưu điểm của người khác.
Nhưng thiên hạ đều như vậy, thì lẽ đó đã đúng sao?

Cớ sao lại phải như thế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện