Năm giờ rưỡi, Hoắc Long Đình gửi tin nhắn trên Wechat: “Hôm nay có thể đúng giờ tan làm không? Em đã hai ngày không về nhà rồi ấy.”

Sầm Tư Kỳ uống một ngụm trà đặc, ngáp một cái rồi gửi trả lời cho hắn: “Được nè, bây giờ có thể đi rồi, công việc cũng đã xong.”

“Vậy em xuống dưới đi, anh đang ở dưới công ty em rồi.”

Nhìn thấy câu này Sầm Tư Kỳ lập tức tỉnh táo tinh thần, nhanh chóng thu dọn đồ đạc tắt máy tính, theo lời Hoắc Long Đình nói, cậu đã ở công ty không ngủ không nghỉ suốt hai ngày hai đêm, còn không về nữa Hoắc Long Đình thật sự có khả năng sẽ lên bắt người về.

Vừa ngồi lên xe, Hoắc Long Đình liền duỗi tay tới, nhéo lên cái cằm gầy gò của Sầm Tư Kỳ, nhìn vành đen mơ hồ phía dưới viền mắt cậu, không nhịn được cau mày: “Em hai ngày này không phải một chút cũng không ngủ chứ?”

“Sao có thể được, em đâu phải người sắt đâu…”

“Ngủ mấy tiếng?”

Sầm Tư Kỳ chột dạ tránh né tầm mắt, hàm hồ nói: “Tối hôm qua ngủ bốn, năm tiếng, trong ngày cũng có đứt quãng ngủ được một chốc.”

Hoắc Long Đình nghe vậy vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, Sầm Tư Kỳ kỳ thực không cần liều mạng đến như vậy, thế nhưng ở phương diện này hắn cũng không thể can thiệp tới cậu quá nhiều, chỉ có thể tận tình khuyên bảo cậu: “Em không nên ỷ vào chính mình còn trẻ tuổi thì xem sức khỏe là chuyện không to tát, thân thể quá mệt mỏi cũng sẽ suy sụp, không đáng thế.”

“Biết rồi mà, chú ạ, biết anh là người từng trải rồi, không cần cậy già lên mặt mà.”

Sầm Tư Kỳ cười tủm tỉm chen lời hắn, Hoắc Long Đình vừa bực vừa buồn cười, dùng sức nhéo cằm cậu một chút: “Càng ngày càng bó tay với em.”

“Em thật sự biết rồi mà, trong lòng em rõ hết, anh đừng lo lắng.” Sầm Tư Kỳ nghiêm túc nói.

“Em biết là tốt rồi.” Hoắc Long Đình dán qua ở trên môi cậu in khẽ một nụ hôn.

Nói vài câu Hoắc Long Đình khởi động xe, Sầm Tư Kỳ dựa vào lưng ghế ngủ mà ngủ gật, Hoắc Long Đình tiện tay cởi áo khoác âu phục đắp lên trên người cậu, chỉnh nhỏ âm thanh bên trong xe.

Mơ mơ màng màng tỉnh dậy sau một giấc, đã đến nhà, Sầm Tư Kỳ ngủ tới xương cốt cả người đều mềm nhũn, không muốn nhúc nhích, Hoắc Long Đình trực tiếp đem người từ trong xe ôm vào trong thang máy.

Sầm Tư Kỳ vùi ở trong lồng ngực hắn, ngón tay chọc ngực hắn, cười hỏi: “Ôm như thế này không thấy mệt sao?”

Hoắc Long Đình lắc lư tay một chút, buồn cười nói: “Giờ chỉ còn lại mỗi xương thôi, chính em được bao nhiêu lạng thịt cũng không biết hả?”

Sầm Tư Kỳ nhăn mũi một cái, hai tay vòng qua cổ Hoắc Long Đình, dán lên hôn hắn.

Mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, môi lưỡi dán cùng một chổ đã không muốn tách rời, Hoắc Long Đình cúi đầu cọ cọ mũi Sầm Tư Kỳ, cười nhắc nhở cậu: “Em nhìn xem.”

Sầm Tư Kỳ quay đầu, trực tiếp sửng sốt, trong căn phòng đen kịt khắp nơi điểm những tia sáng như trời sao, tạo thành một khối như dãy ngân hà lộng lẫy.

“Hai người trước không phải oán giận nói buổi tối không nhìn thấy được ngôi sao nào sao? Tặng cho em, sinh nhật vui vẻ.”

Hơi thở Hoắc Long Đình ấm áp kề ở bên tai, viền mắt Sầm Tư Kỳ nóng lên, cắn môi thấp giọng nở nụ cười: “Mấy ngày nay bận tới quay cuồng em cũng không nhớ được hôm nay là sinh nhật em, cảm ơn anh.”

Thời điểm hai mươi tuổi, cậu lựa chọn rời khỏi Hoắc Long Đình, hiện tại cậu hai mươi sáu tuổi, không nghĩ tới vòng chuyển qua nhiều năm như thế, còn có thể có cơ hội bên Hoắc tiên sinh của cậu cùng nhau ngắm ánh sao xán lạn.

Trên bàn cơm đã bày sẵn một bàn thức ăn tinh xảo, đều là Hoắc Long Đình trước đó đã kêu người tới chuẩn bị, chính hắn cũng tự mình xuống bếp, vì Sầm Tư Kỳ làm một bát mì trường thọ.”

“Trước kia là em làm cho anh, lần này anh làm cho em ăn, chúc bảo bối của anh sinh nhật vui vẻ, mãi mãi luôn vui vẻ hạnh phúc.”

Sầm Tư Kỳ ngồi trước bàn ăn nhìn bát mì trường thọ trước mặt, chỉ biết cười ngây ngô: “Cảm ơn anh.”

Có mỹ thực có rượu ngon còn có người yêu bên cạnh, mệt mỏi vì liên tục tăng ca đều bị quét đi sạch sành sanh, đây là sinh nhật Sầm Tư Kỳ sau khi trưởng thành được trải qua vui vẻ nhất cũng khó quên nhất, mà bọn họ còn có những năm về sau, rất rất nhiều năm.

Cơm nước xong, Hoắc Long Đình lấy ra quà sinh nhật hắn chuẩn bị đưa cho Sầm Tư Kỳ, Sầm Tư Kỳ nghi hoặc nhận lấy, vuốt ve trang bìa quyển sổ trong tay, thời điểm phản ứng được đây là cái gì cậu đột nhiên ngẩng đầu không thể tin được nhìn về phía Hoắc Long Đình, Hoắc Long Đình hướng cậu cười: “Em mở ra xem thử một chút đi.”

Đây là tập tranh thời đại học khi trước chưa bao giờ rời cậu, sau đó ở đoạn thời gian tốt nghiệp bởi vì tâm tình quá kém tinh thần thường xuyên hoảng hốt rồi đánh mất, vào lúc ấy cậu chỉ nghĩ là định mệnh rồi, mất thì cũng mất thôi, không nghĩ tới lại bị Hoắc Long Đình nhặt được.

Hồi tưởng đến lúc chính mình vẽ từng bức từng bức bên trong lại còn những tâm sự bí ẩn trong đấy, Sầm Tư Kỳ không khỏi đỏ mặt tới mang tai, hít sâu lâu sau mới chậm rãi lật ra tập tranh.

Vẫn là bút pháp non nớt năm đó cậu dùng để vẽ nên vài bức tranh Hoắc Long Đình trong mắt mình, chỉ là dưới mỗi câu chú thích bên dưới, đều nhiều thêm một câu, là Hoắc Long Đình trả lời cho cậu.

Câu đầu tiên, khiến cho Sầm Tư Kỳ đỏ cả vành mắt.

“Ngày 6 tháng 7 năm 2015, lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc tiên sinh, cảm ơn anh.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã động tâm rồi, là anh quá ngu ngốc, biết rõ quá muộn màng.”

“Ngày 13 tháng 9 năm 2015, hôm nay là sinh nhật mình, mình cùng với Hoắc tiên sinh bên nhau, rất đau, thế nhưng rất vui vẻ.”

“Em thật sự rất đáng yêu, đêm đó, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ.”

“Ngày 17 tháng 4 năm 2016, bà nội đã qua đời, mình rất đau lòng, thật tốt còn có Hoắc tiên sinh bên cạnh.”

“Về sau anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em.”

“Ngày 13 tháng 9 năm 2016, Hoắc tiên sinh đưa đồng hồ đeo tay, quá đắt, mình không nỡ mang.”

“Không có gì quý giá hơn em cả.”

“Ngày 1 tháng 1 năm 2017, ngày hôm qua mình cùng Hoắc tiên sinh đi đón năm mới, anh ấy đi trước, không có cùng với mình đếm ngược.”

“Về sau mỗi lần năm mới anh đều bên em cùng nhau đi đếm ngược có được không?”

“Ngày 28 tháng 1 năm 2017, nửa đêm cùng Hoắc tiên sinh ngắm pháo hoa, mình thấy vui lắm.”

“Đêm đó anh cũng rất vui vẻ, thật sự.”

“Ngày 31 tháng 1 năm 2017, anh ấy đánh mình.”

“Xin lỗi em bảo bối.”

“Ngày 2 tháng 3 năm 2017, thì ra hôm nay là sinh nhật Hoắc tiên sinh, mình vậy mà lại không biết, ngu ngốc.”

“Nhóc ngốc.”

“Ngày 16 tháng 3 năm 2017, Hoắc tiên sinh thế mà nửa đêm đáp máy bay trực thăng tới đón mình, quá khoa trương.”

“Bởi vì quá muốn gặp em.”

“Ngày 6 tháng 7 năm 2017, thực tập rất thuận lợi, mỗi ngày cùng Hoắc tiên sinh bên nhau, rất vui vẻ, anh ấy so với trước đây còn tốt hơn nữa.”

“Anh không có gì tốt cả, em mới là tốt nhất.”

“Ngày 13 tháng 9 năm 2017, Hoắc tiên sinh tặng quà sinh nhật ngày càng quý, mình không dám nhận.”

“Anh muốn đem hết trái tim này cho em, em có muốn hay không?”

“Ngày 27 tháng 12 năm 2017, tuy rằng từ bỏ cơ hội rất đáng tiếc, mà có thể cùng Hoắc tiên sinh bên nhau là tốt rồi.”

“Đồ ngốc.”

“Ngày 3 tháng 3 năm 2018, ngày hôm qua anh ấy cùng tổ chức sinh nhật với người khác, anh ấy thật sự đã có người khác.”

“Không có người khác, sau này cũng sẽ có người khác nào hết, chỉ có em thôi.”

Thời điểm lật đến trang cuối cùng, Sầm Tư Kỳ đã khóc không thành tiếng, ở chỗ trống trang cuối cùng đấy, chỉ có một câu.

“Bảo bối, chúng ta kết hôn đi.”

Sầm Tư Kỳ cúi đầu nghẹn ngào, nước mắt từng dòng mà rơi xuống, Hoắc Long Đình đứng dậy đi tới trước mặt cậu quỳ xuống một chân, kéo tay cậu lại, nhẹ giọng nỉ non: “Chúng ta kết hôn có được hay không?”

Hai mắt đẫm lệ mông lung, Sầm Tư Kỳ một câu cũng không thốt nên được, chỉ theo bản năng mà không ngừng gật đầu, Hoắc Long Đình lấy ra lễ vật chân chính, trong hộp nhung thiên nga màu lam đậm là hai chiếc nhẫn bạch kim nằm đối nhau, màu sắc chiếu sáng như sao, rạng ngời rực rỡ.

Hắn cầm tay Sầm Tư Kỳ lên, trịnh trọng đem một chiếc nhẫn bên trong đó đeo lên trên ngón tay cậu, cúi đầu, ở đầu ngón tay cậu thành kính lưu lại một nụ hôn.

Sầm Tư Kỳ cũng run rẩy giúp Hoắc Long Đình đem chiếc nhẫn khác đeo lên ngón tay, bốn mắt nhìn nhau, cậu vừa khóc vừa cười, rốt cục nghẹn ngào nói ra câu kia: “Được, chúng ta kết hôn đi.”

Hoắc Long Đình như trút được gánh nặng, cười tiến sát lại cậu, gắn bó như môi với răng, vào khoảnh khắc này cho nhau một lời hứa chung thân sâu sắc.

“Anh yêu em, cả đời.”

“Em cũng vậy, cả đời.”

– Hoàn chính văn –

Tôi có vài lời muốn nói:

Chào các bạn! Cuối cùng thì cũng lặn lội được hết chính văn, câu chuyện về con chim hoàng yến được nhốt trong lồng đã kết thúc tốt đẹp. Có thể với nhiều người đây không hẳn là một áng văn xuất sắc, một câu chuyện hấp dẫn. Thế nhưng, tôi nghĩ cuộc đời mỗi người chẳng ai giống ai, và trong tình yêu cũng không cân đong đo đếm được.

Tư Kỳ yêu lão Hoắc, yêu nhiều không? Nhiều lắm. Thế còn lão ấy, có không? Cũng có chứ. Vậy thì người yêu nhau nên bên nhau thôi. Như tôi đã nói ở những chương trước, tôi không biện giải cho lão Hoắc nhưng vẫn cần nhìn rõ phát họa nhân vật từ đầu. Mối quan hệ ban đầu của Tư Kỳ và lão Hoắc là gì? Là bao dưỡng. Mà khái niệm bao dưỡng là gì? Là tình nhân, là người làm ấm giường. Thế nên, những diễn tiến ban đầu không khó hiểu, Hoắc Long Đình không có gì tốt. Tôi không phủ nhận. Nhưng nếu nói về sau hắn không yêu Tư Kỳ cũng không đúng. Thật ra, con người có sự cố chấp và mặc định của mình mà. Lúc đầu đã ấn tượng xấu rồi thì tìm được điểm tốt khó lắm =))) Thế nhưng thôi, tôi mừng vì em Kỳ sau bấy nhiêu lâu đã tìm được tình yêu của mình. Lão Hoắc sau từng ấy năm cũng sáng mắt biết mình cần gì muốn gì. Chúc cả hai tiếp tục tốt đẹp thế này mãi nhé!

P/s: Còn phiên ngoại nhen các thím ơi!!! Hihi =)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện