Editor: AJ

1.

“Xin lỗi… Tôi không nghĩ tới cậu sẽ nói điều này, từ trước tới giờ tôi cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này, thế nên xin lỗi… Tôi không có cách nào nhận được cả…”

Thời điểm Tống Nghiêm Minh vừa kinh ngạc vừa lúng túng mà nói ra những lời cự tuyệt trên, Thẩm Chi Hòa cũng không bất ngờ, giống như khi cậu nghe được Tống Nghiêm Minh thổ lộ cùng Sầm Tư Kỳ vậy, chẳng qua là cảm thấy kết quả thế là chuyện đương nhiên rồi, Sầm Tư Kỳ thông minh hoạt bát, trong đám đông luôn là đối tượng được mọi người chú ý, ai lại đi thích xem trọng người như cậu chỉ là dạng làm nền không ai quan tâm chứ? Chỉ là tâm lý vô cùng trống rỗng lại khó chịu không thể khống chế được, thật vất vả đem tất cả dũng khí gom lại phảng phất đều hóa thành trào phúng vô tình, là châm biếm cậu không biết lượng sức mình mà tưởng bở.

“Một chút khả năng cũng không có à…”

“Xin lỗi.”

Thẩm Chi Hòa cúi đầu, cậu đã đủ khó chịu rồi thật sự không muốn để cho Tống Nghiêm Minh nhìn thấy dáng vẻ chật vật đỏ mắt của chính mình.

Tống Nghiêm Minh nhìn cậu ấy như vậy, trong lòng không khỏi cảm giác khó chịu, thành thật mà nói trước hôm nay anh không thật sự không chú ý đến người bạn cùng phòng này của Sầm Tư Kỳ, cho dù biết lúc đầu là anh nhận sai rồi, quyển tác phẩm kia vốn là của Thẩm Chi Hòa, nhưng anh vẫn sẽ động tâm với Sầm Tư Kỳ, cũng không phải chỉ vì mấy bức tranh trước mắt mình đây, cho nên anh chỉ có thể đối với Thẩm Chi Hòa nói lời xin lỗi.

Từ cấp ba đến đại học, anh cự tuyệt qua vô số người, lần đầu tiên cùng người khác thổ lộ lại thất bại, cho nên đối diện với Thẩm Chi Hòa trước mặt, anh không tránh khỏi có chút đồng cảm, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Đêm đó sau khi Tống Nghiêm Minh rời đi Thẩm Chi Hòa một người uống đến say khướt, cuối cùng là Ngụy Đông và Lưu Hướng Dương tìm tới đem cậu vác trở về, ngày hôm sau tỉnh lại nhìn thấy trên Wechat tin nhắn ăn nói linh tinh với Sầm Tư Kỳ, Thẩm Chi Hòa vừa hối hận lại vừa lúng túng, quả nhiên mấy chuyện như mượn rượu giải sầu này nọ, thật sự không hợp với cậu chút nào, cũng ổn là Sầm Tư Kỳ cũng không nhắc gì với cậu.

Lần nữa nhìn thấy Tống Nghiêm Minh là ở khai giảng năm học mới, bọn họ tham gia lễ trao giải cuộc thi kiến trúc sinh viên, Tống Nghiêm Minh sau khi ra xã hội con người càng trở nên thành thục có mị lực hơn,  cho dù trong lòng nhắc nhở chính mình tới hàng vạn lần đừng có si tâm vọng tưởng nữa, nhưng chân chính gặp được người rồi, Thẩm Chi Hòa vẫn như trước tim không nhịn được đập nhanh hơn, may là trước khi cậu tới đã đứng trước gương tập vô số lần biểu tình và ngữ khi khi nói chuyện, vậy nên mới có lần nữa mất mặt vì xấu hổ.

Sau đó Tống Nghiêm Minh nói với cậu về sau có việc gì cần hỗ trở bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh, ngữ khí của anh vẫn là tràn ngập hổ thẹn, điều này càng làm tâm lý cho Thẩm Chi Hòa thêm khó chịu, Tống Nghiêm Minh cũng đâu có nợ nần gì cậu chứ, anh chỉ là không thích cậu thôi mà, vậy thì có lỗi gì đâu?

Cậu thích học trưởng đến tận bây giờ chính là vì con người ôn nhu thân sĩ như thế, Thẩm Chi Hòa nhớ mãi ngày đầu tiên nhập học đi vào cổng trường cái người nở nụ cười với cậu nói “Chào mừng”, kiên nhẫn giải đáp nhưng thắc mắc của cậu, giúp đỡ cậu mang hành lý lên lầu là Tống học trưởng. Thời gian trôi qua bốn năm, Tống Nghiêm Minh luôn là mục tiêu cậu ấy theo đuổi, cố gắng tiến lên, cậu nỗ lực học tập nỗ lực phấn đấu, lý do cũng vì mong muốn có thể gần Tống Nghiêm Minh thêm một chút mà thôi.

Cho nên cậu chân thành đối với Tống Nghiêm Minh nói cảm ơn, cậu không trách anh, cho dù bây giờ cậu không thể buông xuống tình yêu dành cho Tống Nghiêm Minh, cậu vẫn luôn tôn kính Tống học trưởng của cậu.

Sau đấy bọn họ vẫn không gặp lại, thỉnh thoảng liên hệ thông qua Wechat, Tống Nghiêm Minh vừa mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp công việc rất bận lại vô cùng áp lực, Thẩm Chi Hòa tự nhận không giúp đỡ được gì, nên từ trước tới nay cũng không quấy rầy anh, cậu cũng hy vọng thời gian dài thêm, mình có thể từ bên trong tình cảm vô vọng này bước ra.

Thuận lợi thông qua vòng thi viết tới phỏng vấn được cử đi học nghiên cứu, hoàn thành thiết kế tốt nghiệp cũng đã xong phần biện luận, tới lấy bằng tốt nghiệp, đảo mắt đã đến tháng sáu năm sau, sinh viên đại học hệ chính quy Thẩm Chi Hòa cuối cùng cũng kết thúc viên mãn, hôm thu dọn đồ đạc chia tay giáo viên, cậu lần nữa gặp lại Tống Nghiêm Minh sau gần một năm không thấy.

Hai người ngồi xuống trên ghế dài cạnh bờ hồ nói chuyện phiếm, Thẩm Chi Hòa đầu tiên là nói cảm ơn Tống Nghiêm Minh: “Quyển sách gốc lịch sử kiến trúc kia, là học trưởng nhờ Tư Kỳ đưa cho em đúng không? Cảm ơn anh.”

Lúc mới vừa khai giảng Sầm Tư Kỳ đưa cho cậu một quyển sách ngoại văn gốc cậu tìm lâu rồi mà không thấy, cho dù lúc đó Sầm Tư Kỳ không nói rõ, cậu cũng đoán được là Tống Nghiêm Minh giúp cậu tìm, bởi vì cậu chỉ có nói qua với Tống Nghiêm Minh là muốn tìm quyển sách này mà thôi, không nghĩ tới anh đang trong thời gian gấp rút làm việc nhưng vẫn giúp cậu tìm sách, cậu là sớm nên nói cảm ơn với anh, chỉ là trước nay vẫn không có cơ hội gặp mặt anh để nói trực tiếp thôi.

Tống Nghiêm Minh gật gật đầu: “Cậu có thể sử dụng được là tốt rồi.”

Tống Nghiêm Minh so với sự hăng hái của một năm trước giờ đã trầm tĩnh đi nhiều, nói được vài câu Thẩm Chi Hòa lo lắng hỏi anh: “Học trưởng là gặp chuyện gì khó khăn sao?”

Tống Nghiêm Minh trước tiên là lắc đầu, đối với ánh mắt chân thành của Thẩm Chi Hòa, cuối cùng vẫn là thở dài nói thật: “Cậu cũng biết hai đồng sự khác trong công ty là bạn học của tôi, bây giờ một trong bọn họ nghe theo lời ba mẹ đi ra nước ngoài đào tạo sâu, một người khác thì tháng trước chia tay với bạn gái quyết định đi về nhà, còn lại một mình tôi, quả thật có hơi quá sức.”

Cho dù trong mọi người đã từng là con cưng của trời không gì không làm được*, nhưng mà tiến vào xã hội rồi, vẫn sẽ có rất nhiều chuyện không thể làm gì, cũng có rất nhiều chuyện không đơn giản như trước đây vẫn nghĩ, thời điểm đồng sự bắt đầu bị dao động, còn lại một mình anh, xác thực rất khó tiếp tục kiên trì không rời bỏ lựa chọn ban đầu của chính mình.

Thẩm Chi Hòa nghe vậy trong lòng cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể an ủi anh: “Rồi sẽ tốt hơn, với học trưởng khẳng định không thành vấn đề.”

Tống Nghiêm Minh cười cười: “Cậu tin tưởng tôi như vậy à?”

Thẩm Chi Hòa nghiêm túc gật đầu: “Em tin, nếu như học trưởng cũng không làm được, người khác càng không thể làm được.”

Lần đầu tiên Tống Nghiêm Minh cảm thấy được vị tiểu học đệ này thật sự có chút ngốc tới đáng yêu, chỉ là ngữ khí của cậu quá mức nghiêm túc, mà sự tín nhiệm này gần như mê mụi lại bất khả tư nghị có thể an ủi anh: “Cậu yên tâm, tôi không có ý định từ bỏ như thế.”

“Để em giúp anh nha,” Thẩm Chi Hòa bất thốt lên, nhìn thấy Tống Nghiêm Minh cau lại đôi lông mày, liền ảo não mà cắn môi, mà lời đã nói ra rồi, chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói, “Em nói là anh nếu thiếu người em có thể giúp anh, ngược lại bây giờ em cũng không có việc gì…”

Tống Nghiêm Minh chỉ là nhìn cậu không lập tức tỏ thái độ, Thẩm Chi Hòa rũ mắt xuống, vô thức xoa ngón tay động tác nhỏ tiết lộ rằng cậu căng thẳng.

Tống Nghiêm Minh bất đắc dĩ nở nụ cười: “Nếu cậu đồng ý, chuyện đó đương nhiên là quá tốt rồi.”

“Có thật không?” Thẩm Chi Hòa ánh mắt sáng lên một chút, trong giọng nói mang theo mấy phần vui vẻ không xác định được.

Tống Nghiêm Minh cười gật đầu: “Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới.”

Buổi tối hôm đó Thẩm Chi Hòa liền nhanh chóng bỏ qua vé may bay đi về nhà, liên hệ với giáo sư để vào trường sớm sắp xếp ký túc xá nghiên cứu sinh cho cậu, dự định bắt đầu từ ngày mai sẽ đến công ty Tống Nghiêm Minh để hỗ trợ.

Gần một năm qua, cậu vẫn không quên được Tống Nghiêm Minh, mà cũng không nghĩ xa tới mức lại có thêm cơ hội phát triển một bước nữa với Tống Nghiêm Minh, chỉ là khi nghe anh nói trong công việc gặp khó khăn thời điểm đó chỉ muốn tận lực giúp anh một tay, cho dù việc cậu có thể làm cũng chỉ có hạn mà thôi, cậu cũng rất muốn vì Tống Nghiêm Minh một ít gì đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện