Võ Cực Lạc kéo Thanh Liên cùng bay trên bầu trời đêm, vượt lên tầng tầng mây trắng, nhìn rõ cả vì sao.
Võ Cực Lạc nhìn Thanh Liên, căn dặn: “Cái chết của ông ấy... Không sớm thì muộn sẽ bị phát hiện, có thể che giấu được bao lâu thì giấu.”
Thanh Liên gật đầu, Võ Cực Lạc căn dặn vậy cũng là điều dễ hiểu, để tránh cho lòng dân loạn lạc. Giống như sự kiện tà tai kia, ở khắp các tửu lâu chưa từng có ai nhắc đến, người trong thành vẫn sinh hoạt bình thường như bao ngày tưởng chừng như ngày đó chưa từng xảy ra tại đây.
Bọn họ bay rất lâu, từng cơn gió lạnh thổi qua người, Thanh Liên được bọc trong linh lực của bà nên rất ấm áp.
“Ông ấy đã không còn... Con... Có muốn tới chỗ ta không?” Sau khi làm rõ mọi chuyện, giọng nói của bà với Thanh Liên cũng nhẹ đi.
Thanh Liên suy nghĩ chút thì lắc đầu, nói: “Đan điền của con đã bị hủy, cả đời này không thể tiến thêm được nữa, tới đó... Không hay cho lắm.”
Võ Cực Lạc đã suýt quên vấn đề này, lúc kiểm tra mạch đập bà đã biết đan điền Thanh Liên bị hủy rồi. Nhận cô bé vào dưới mình, nhìn qua thì bảo vệ nhưng thực chất mang lại rất nhiều phiền phức.
Bà thở dài, một đệ tử có tiềm lực cực cao thế này lại cứ thế bị hủy đi. Bà cảm thấy thật sự đáng tiếc. Tu vi tăng chậm có thể dùng đan dược, các loại công pháp, tài nguyên khỏa lấp nhưng nếu đan điền vỡ, là dấu chấm hết, không còn gì cả.
“Vậy...”
“Con sẽ rời khỏi tông môn.” Thanh Liên nói chắc như đinh đóng cột.
“Không được.” Võ Cực Lạc lập tức ngăn cản: “Truyền thừa cận kề, tình hình bên ngoài hết sức khó đoán, một nữ hài như con bên ngoài đó quá nguy hiểm.”
Đây là lời xuất phát từ lòng trắc ẩn của Võ Cực Lạc, bà không nỡ để đứa trẻ này một mình bên ngoài kia, bên cạnh đó đây còn là đứa trẻ duy nhất Trần Lĩnh thu nhận.
Ý Thanh Liên đã quyết, dù bà có khuyên cỡ nào đi nữa cũng không thay đổi. Đợi bà nói đến mệt thì Thanh Liên lại nói: “Có thể... Cho con nhìn nơi đó lần cuối được không?”
Nơi đó mà Thanh Liên nói là ngọn núi thứ năm Mộc Sơn, nơi Thanh Liên đã bắt đầu con đường tu hành của mình, nơi đã chấm dứt chuỗi ác mộng, uất ức bảy năm trời, nơi đã mang đến cho Thanh Liên một cuộc đời mới. Nơi đó lưu giữ toàn bộ những gì tốt đẹp nhất mà bản thân có thể nhớ đến.
“Được.” Võ Cực Lạc thở dài đồng ý. Bà hạ quyết tâm, có thể cho Thanh Liên ở bên ngoài đó nhưng sẽ lén cử người từ xa canh gác.
Rất nhanh bọn họ đã trở về Quang Huy tông, bà đưa Thanh Liên tới Mộc Sơn.
Vừa đặt chân lên núi, Thanh Liên có phần kinh ngạc nhẹ về sự thay đổi ở nơi này. Mộc Sơn trong ký ức Thanh Liên là ngọn núi xanh tươi thơm ngát, cỏ cây chen nhau đua nở, thảm xanh trải dài khắp nơi.
Còn hiện tại... khắp nơi là màu đen u ám, lá rơi vãi ra đất. Mùa xuân vốn là mùa hoa nở mà các tán cây đã héo úa, không còn một mảnh lá, một dư vị lạnh lẽo bao trùm khắp nơi.
Một phần vì tà tai, một phần vì đây là nơi ở duy nhất của Trần Lĩnh, lúc còn sống còn ông chăm sóc, ông đi rồi nơi đây cũng mất đi sinh cơ vốn có.
Thanh Liên chầm chậm bước tới, đẩy cửa đi vào. Ngay cả bên trong cũng là mảnh đổ nát, hoang tàn vì vụ nổ ngày đó. Cái bàn, cái ghế, cái giường đều nát bấy, gỗ vụn vươn khắp nơi.
Từ khi biết Trần Lĩnh đi, bà đã không trở lại nơi này, không ngờ nó lại tan hoang đến thế. Không hiểu sao nhìn cảnh này, tim bà chợt thắt lại, như có thứ gì lại vừa chết đi.
Thanh Liên đi một lượt rồi ra ngoài. Lúc đi qua sân lớn nơi Thanh Liên thường luyện tập đối mặt với các trận pháp, cô bé đã thấy thứ cần thấy trên đất.
Là một trận pháp, trận pháp truyền tống dẫn đến Hắc Dạ tông, mục đích duy nhất Thanh Liên trở về. Ánh mắt đã không còn gì lưu luyến nữa.
Võ Cực Lạc thấy Thanh Liên đi ra, hỏi: “Xong rồi sao?”
Thanh Liên gật đầu.
“Cũng đúng, nơi này, còn thứ gì để cầm đi chứ.” Bà có chút buồn bã nói. Bà để ý đến biểu hiện của Thanh Liên, vẫn quá lạnh lùng, đối mặt với những thứ này, đối mặt với việc đan điền bị phá hủy mà cô bé này chưa từng hiện ra đau thương, ánh mắt không hề xuất hiện ấm ức.
Quá lạnh. Tâm tính của đứa trẻ này vẫn cứ lạnh lùng như ngày đầu bà gặp, dù trong hoàn cảnh nào tâm vẫn bảo trì sự trấn định này. Tâm tính bậc này, đáng tiếc tiền đồ đã hủy...
“Ta tiễn con đi.” Võ Cực Lạc dẫn Thanh Liên bay lên bầu trời. Hai người càng lúc càng xa Ngũ Hành Sơn.
Trong thoáng chốc, Thanh Liên có hơi quay đầu lại nhìn về ngọn núi thứ ba, cảm xúc đáy mắt vừa xoay chuyển rồi tan biến.
Thoát khỏi không gian kín, bà lấy trong túi ra hai vật, đưa cho Thanh Liên, nói: “Đây là pháp bảo có thể làm giả khí tức của Tướng lĩnh, cũng là đồ ông ấy chế tạo. Giữ nó con có thể an toàn sống tiếp.”
“Đây là pháp bảo phát tín hiệu cầu viện, chỉ cần con bóp nát nó ta sẽ lập tức có mặt.”
Hai lễ vật từ biệt này bà đều đưa hết cho Thanh Liên, bà thậm chí còn tính toán cử người từ xa bảo vệ Thanh Liên, chỉ là điều này bà sẽ không nói cho Thanh Liên biết, tránh cô bé không thoải mái.
“Cảm ơn người, chưởng môn.” Nhận lấy lễ vật, Thanh Liên lễ phép cảm tạ.
“Đứa nhỏ này... Quang Huy tông luôn chào đón con, nếu cảm thấy không thích hợp sống bên ngoài, có thể trở lại đây lúc nào cũng được.” Bà chứng kiến rất nhiều đệ tử tu hành đứt đoạn.
Quang Huy tông cũng đào thải rất nhiều đệ tử Vương tộc, năm nào cũng có cả. Bà biết tình cảnh của Thanh Liên rất nhạy cảm, không có mẫu tộc phía sau chống đỡ, cuộc sống sau này vô cùng khó khăn nên mới nói lời này.
Có thể là một năm, hai năm nữa bà sẽ quên đi đứa trẻ này, lần tới gặp lại có lẽ là hai người xa lạ, một công chúa sinh sống trong thành và một chưởng môn Quang Huy tông, chí ít thì bây giờ bà có thể làm chút gì đó cho cô bé, xem như đã tận lực với hương khói của Trần Lĩnh.
Tính tình Võ Cực Lạc phải nói là vô cùng tốt, bà gần như đã lo chu toàn cho Thanh Liên một đời bình an, không phải đối mặt với nguy hiểm trong thành. Nếu là những tông môn khác, e rằng họ còn chẳng thèm nhìn đến một phế nhân như Thanh Liên.
Thanh Liên cúi đầu chào từ biệt, cái cúi đầu thay lời chia li với Quang Huy tông. Thanh Liên một mình bước về phía con đường sầm uất. Võ Cực Lạc đứng phía sau nhìn cô bé dần biến mất trong bóng đêm thì rời đi.
Thanh Liên vừa đi vừa nhìn hai kiện pháp bảo trong tay, quả thật hai thứ này vô cùng hữu dụng với Thanh Liên.
“Đừng... Đừng đánh nữa... Tha... Tha mạng...”
Thanh Liên đi qua một con hẻm, bắt gặp một đám thanh thiếu niên đang vây đánh một nhóc tỳ. Nhóc tỳ bị đánh đến nỗi bầm tím cả mặt, răng gãy vài cái.
“Dám chạy này... Dám trốn này... Hại chúng ta tìm ngươi cả ngày, bị lão đại trách phạt.” Mấy thiếu niên to lớn, kẻ nào kẻ nấy là linh sư, tu vi linh Đồ nhất tinh.
Nắm đấm kia đánh vào đứa trẻ phàm nhân vô cùng đau đớn, thậm chí là nội thương.
“Nhãi ranh. Nếu lão đại không chu cấp cho bọn ta nữa, ngươi nói ta phải làm sao đây, ngươi có chịu trách nhiệm nổi không, hả?” Một tên trong chúng xách cổ nhóc tỳ lên gặn hỏi.
Bị đánh đến sưng phù mặt, hai mắt nhóc tỳ đã có phần đờ đẫn, ý thức sắp mất dần đi rồi.
Một cơn gió lạnh thoáng, nhóc tỳ bỗng ngã xuống đất, mở hai mắt ra. Trước mặt thằng bé là những cái xác lạnh, nằm trên đất.
Những thanh thiếu niên vừa rồi đều bị chém chết, máu đỏ tươi nhuộm cả đất. Thằng bé chưa hiểu việc gì xảy ra thì thấy một mẩu tinh thạch trên đất.
Hô hấp ngưng trọng, nó vội bắt lấy mẩu tinh thạch, chạy khỏi nơi quỷ quái này, không dám quay đầu lại.
Khi xong việc, Thanh Liên hỏa thiêu toàn bộ rồi quay lưng đi. Nơi đáy mắt hiện lên vẻ âm trầm cùng nụ cười quỷ dị.
Đây chính là chỗ thoải mái bên ngoài Quang Huy tông, không áp lực, không có kìm hãm, không có giám sát. Đây mới là tự do chân chính.
Trận pháp dịch dung mất đi hiệu lực, đôi tử nhãn lần nữa hiện lên, mái tóc trắng xõa dài lượn theo cơn gió, một nữ hài một thân một mình bước đi trong đêm.
“Ta, Mộc Thanh Liên này lấy sát nghiệp nhập đạo, giết chóc làm tu vi. Những kẻ gây hại cho Đại Việt, cản trở con đường hoàn thành lời hứa, ta sẽ giết sạch hết, cho đến khi sinh mệnh này chấm dứt.”
Cho đến khi sinh mệnh này chấm dứt...
Trên bầu trời đêm, những vệt sáng kéo dài một mảng trời, tạo nên những tuyệt tác tuyệt đẹp. Chúng hội tụ tại trung tâm rồi vỡ òa ra.
Ngày hôm đó, mọi người vẫn thường truyền tai nhau rằng đó là sự kết thúc của linh sư. Những vệt sao sáng xuất hiện, bùng nổ rồi tan đi trên bầu trời, kéo theo đó là một loạt hệ quả nghiêm trọng.
Cổ Loa, Thăng Long, Cửu Chân... Toàn bộ linh sư trên lãnh thổ Đại Việt kể từ ngày hôm đó, đã không còn cảm ứng được linh khí thiên địa nữa, nó đã hoàn toàn biến mất...
Hết Quyển 1
Võ Cực Lạc nhìn Thanh Liên, căn dặn: “Cái chết của ông ấy... Không sớm thì muộn sẽ bị phát hiện, có thể che giấu được bao lâu thì giấu.”
Thanh Liên gật đầu, Võ Cực Lạc căn dặn vậy cũng là điều dễ hiểu, để tránh cho lòng dân loạn lạc. Giống như sự kiện tà tai kia, ở khắp các tửu lâu chưa từng có ai nhắc đến, người trong thành vẫn sinh hoạt bình thường như bao ngày tưởng chừng như ngày đó chưa từng xảy ra tại đây.
Bọn họ bay rất lâu, từng cơn gió lạnh thổi qua người, Thanh Liên được bọc trong linh lực của bà nên rất ấm áp.
“Ông ấy đã không còn... Con... Có muốn tới chỗ ta không?” Sau khi làm rõ mọi chuyện, giọng nói của bà với Thanh Liên cũng nhẹ đi.
Thanh Liên suy nghĩ chút thì lắc đầu, nói: “Đan điền của con đã bị hủy, cả đời này không thể tiến thêm được nữa, tới đó... Không hay cho lắm.”
Võ Cực Lạc đã suýt quên vấn đề này, lúc kiểm tra mạch đập bà đã biết đan điền Thanh Liên bị hủy rồi. Nhận cô bé vào dưới mình, nhìn qua thì bảo vệ nhưng thực chất mang lại rất nhiều phiền phức.
Bà thở dài, một đệ tử có tiềm lực cực cao thế này lại cứ thế bị hủy đi. Bà cảm thấy thật sự đáng tiếc. Tu vi tăng chậm có thể dùng đan dược, các loại công pháp, tài nguyên khỏa lấp nhưng nếu đan điền vỡ, là dấu chấm hết, không còn gì cả.
“Vậy...”
“Con sẽ rời khỏi tông môn.” Thanh Liên nói chắc như đinh đóng cột.
“Không được.” Võ Cực Lạc lập tức ngăn cản: “Truyền thừa cận kề, tình hình bên ngoài hết sức khó đoán, một nữ hài như con bên ngoài đó quá nguy hiểm.”
Đây là lời xuất phát từ lòng trắc ẩn của Võ Cực Lạc, bà không nỡ để đứa trẻ này một mình bên ngoài kia, bên cạnh đó đây còn là đứa trẻ duy nhất Trần Lĩnh thu nhận.
Ý Thanh Liên đã quyết, dù bà có khuyên cỡ nào đi nữa cũng không thay đổi. Đợi bà nói đến mệt thì Thanh Liên lại nói: “Có thể... Cho con nhìn nơi đó lần cuối được không?”
Nơi đó mà Thanh Liên nói là ngọn núi thứ năm Mộc Sơn, nơi Thanh Liên đã bắt đầu con đường tu hành của mình, nơi đã chấm dứt chuỗi ác mộng, uất ức bảy năm trời, nơi đã mang đến cho Thanh Liên một cuộc đời mới. Nơi đó lưu giữ toàn bộ những gì tốt đẹp nhất mà bản thân có thể nhớ đến.
“Được.” Võ Cực Lạc thở dài đồng ý. Bà hạ quyết tâm, có thể cho Thanh Liên ở bên ngoài đó nhưng sẽ lén cử người từ xa canh gác.
Rất nhanh bọn họ đã trở về Quang Huy tông, bà đưa Thanh Liên tới Mộc Sơn.
Vừa đặt chân lên núi, Thanh Liên có phần kinh ngạc nhẹ về sự thay đổi ở nơi này. Mộc Sơn trong ký ức Thanh Liên là ngọn núi xanh tươi thơm ngát, cỏ cây chen nhau đua nở, thảm xanh trải dài khắp nơi.
Còn hiện tại... khắp nơi là màu đen u ám, lá rơi vãi ra đất. Mùa xuân vốn là mùa hoa nở mà các tán cây đã héo úa, không còn một mảnh lá, một dư vị lạnh lẽo bao trùm khắp nơi.
Một phần vì tà tai, một phần vì đây là nơi ở duy nhất của Trần Lĩnh, lúc còn sống còn ông chăm sóc, ông đi rồi nơi đây cũng mất đi sinh cơ vốn có.
Thanh Liên chầm chậm bước tới, đẩy cửa đi vào. Ngay cả bên trong cũng là mảnh đổ nát, hoang tàn vì vụ nổ ngày đó. Cái bàn, cái ghế, cái giường đều nát bấy, gỗ vụn vươn khắp nơi.
Từ khi biết Trần Lĩnh đi, bà đã không trở lại nơi này, không ngờ nó lại tan hoang đến thế. Không hiểu sao nhìn cảnh này, tim bà chợt thắt lại, như có thứ gì lại vừa chết đi.
Thanh Liên đi một lượt rồi ra ngoài. Lúc đi qua sân lớn nơi Thanh Liên thường luyện tập đối mặt với các trận pháp, cô bé đã thấy thứ cần thấy trên đất.
Là một trận pháp, trận pháp truyền tống dẫn đến Hắc Dạ tông, mục đích duy nhất Thanh Liên trở về. Ánh mắt đã không còn gì lưu luyến nữa.
Võ Cực Lạc thấy Thanh Liên đi ra, hỏi: “Xong rồi sao?”
Thanh Liên gật đầu.
“Cũng đúng, nơi này, còn thứ gì để cầm đi chứ.” Bà có chút buồn bã nói. Bà để ý đến biểu hiện của Thanh Liên, vẫn quá lạnh lùng, đối mặt với những thứ này, đối mặt với việc đan điền bị phá hủy mà cô bé này chưa từng hiện ra đau thương, ánh mắt không hề xuất hiện ấm ức.
Quá lạnh. Tâm tính của đứa trẻ này vẫn cứ lạnh lùng như ngày đầu bà gặp, dù trong hoàn cảnh nào tâm vẫn bảo trì sự trấn định này. Tâm tính bậc này, đáng tiếc tiền đồ đã hủy...
“Ta tiễn con đi.” Võ Cực Lạc dẫn Thanh Liên bay lên bầu trời. Hai người càng lúc càng xa Ngũ Hành Sơn.
Trong thoáng chốc, Thanh Liên có hơi quay đầu lại nhìn về ngọn núi thứ ba, cảm xúc đáy mắt vừa xoay chuyển rồi tan biến.
Thoát khỏi không gian kín, bà lấy trong túi ra hai vật, đưa cho Thanh Liên, nói: “Đây là pháp bảo có thể làm giả khí tức của Tướng lĩnh, cũng là đồ ông ấy chế tạo. Giữ nó con có thể an toàn sống tiếp.”
“Đây là pháp bảo phát tín hiệu cầu viện, chỉ cần con bóp nát nó ta sẽ lập tức có mặt.”
Hai lễ vật từ biệt này bà đều đưa hết cho Thanh Liên, bà thậm chí còn tính toán cử người từ xa bảo vệ Thanh Liên, chỉ là điều này bà sẽ không nói cho Thanh Liên biết, tránh cô bé không thoải mái.
“Cảm ơn người, chưởng môn.” Nhận lấy lễ vật, Thanh Liên lễ phép cảm tạ.
“Đứa nhỏ này... Quang Huy tông luôn chào đón con, nếu cảm thấy không thích hợp sống bên ngoài, có thể trở lại đây lúc nào cũng được.” Bà chứng kiến rất nhiều đệ tử tu hành đứt đoạn.
Quang Huy tông cũng đào thải rất nhiều đệ tử Vương tộc, năm nào cũng có cả. Bà biết tình cảnh của Thanh Liên rất nhạy cảm, không có mẫu tộc phía sau chống đỡ, cuộc sống sau này vô cùng khó khăn nên mới nói lời này.
Có thể là một năm, hai năm nữa bà sẽ quên đi đứa trẻ này, lần tới gặp lại có lẽ là hai người xa lạ, một công chúa sinh sống trong thành và một chưởng môn Quang Huy tông, chí ít thì bây giờ bà có thể làm chút gì đó cho cô bé, xem như đã tận lực với hương khói của Trần Lĩnh.
Tính tình Võ Cực Lạc phải nói là vô cùng tốt, bà gần như đã lo chu toàn cho Thanh Liên một đời bình an, không phải đối mặt với nguy hiểm trong thành. Nếu là những tông môn khác, e rằng họ còn chẳng thèm nhìn đến một phế nhân như Thanh Liên.
Thanh Liên cúi đầu chào từ biệt, cái cúi đầu thay lời chia li với Quang Huy tông. Thanh Liên một mình bước về phía con đường sầm uất. Võ Cực Lạc đứng phía sau nhìn cô bé dần biến mất trong bóng đêm thì rời đi.
Thanh Liên vừa đi vừa nhìn hai kiện pháp bảo trong tay, quả thật hai thứ này vô cùng hữu dụng với Thanh Liên.
“Đừng... Đừng đánh nữa... Tha... Tha mạng...”
Thanh Liên đi qua một con hẻm, bắt gặp một đám thanh thiếu niên đang vây đánh một nhóc tỳ. Nhóc tỳ bị đánh đến nỗi bầm tím cả mặt, răng gãy vài cái.
“Dám chạy này... Dám trốn này... Hại chúng ta tìm ngươi cả ngày, bị lão đại trách phạt.” Mấy thiếu niên to lớn, kẻ nào kẻ nấy là linh sư, tu vi linh Đồ nhất tinh.
Nắm đấm kia đánh vào đứa trẻ phàm nhân vô cùng đau đớn, thậm chí là nội thương.
“Nhãi ranh. Nếu lão đại không chu cấp cho bọn ta nữa, ngươi nói ta phải làm sao đây, ngươi có chịu trách nhiệm nổi không, hả?” Một tên trong chúng xách cổ nhóc tỳ lên gặn hỏi.
Bị đánh đến sưng phù mặt, hai mắt nhóc tỳ đã có phần đờ đẫn, ý thức sắp mất dần đi rồi.
Một cơn gió lạnh thoáng, nhóc tỳ bỗng ngã xuống đất, mở hai mắt ra. Trước mặt thằng bé là những cái xác lạnh, nằm trên đất.
Những thanh thiếu niên vừa rồi đều bị chém chết, máu đỏ tươi nhuộm cả đất. Thằng bé chưa hiểu việc gì xảy ra thì thấy một mẩu tinh thạch trên đất.
Hô hấp ngưng trọng, nó vội bắt lấy mẩu tinh thạch, chạy khỏi nơi quỷ quái này, không dám quay đầu lại.
Khi xong việc, Thanh Liên hỏa thiêu toàn bộ rồi quay lưng đi. Nơi đáy mắt hiện lên vẻ âm trầm cùng nụ cười quỷ dị.
Đây chính là chỗ thoải mái bên ngoài Quang Huy tông, không áp lực, không có kìm hãm, không có giám sát. Đây mới là tự do chân chính.
Trận pháp dịch dung mất đi hiệu lực, đôi tử nhãn lần nữa hiện lên, mái tóc trắng xõa dài lượn theo cơn gió, một nữ hài một thân một mình bước đi trong đêm.
“Ta, Mộc Thanh Liên này lấy sát nghiệp nhập đạo, giết chóc làm tu vi. Những kẻ gây hại cho Đại Việt, cản trở con đường hoàn thành lời hứa, ta sẽ giết sạch hết, cho đến khi sinh mệnh này chấm dứt.”
Cho đến khi sinh mệnh này chấm dứt...
Trên bầu trời đêm, những vệt sáng kéo dài một mảng trời, tạo nên những tuyệt tác tuyệt đẹp. Chúng hội tụ tại trung tâm rồi vỡ òa ra.
Ngày hôm đó, mọi người vẫn thường truyền tai nhau rằng đó là sự kết thúc của linh sư. Những vệt sao sáng xuất hiện, bùng nổ rồi tan đi trên bầu trời, kéo theo đó là một loạt hệ quả nghiêm trọng.
Cổ Loa, Thăng Long, Cửu Chân... Toàn bộ linh sư trên lãnh thổ Đại Việt kể từ ngày hôm đó, đã không còn cảm ứng được linh khí thiên địa nữa, nó đã hoàn toàn biến mất...
Hết Quyển 1
Danh sách chương