Tà lực, nếu không xét về sự xâm thực cơ thể, ý chí, linh hồn của nó thì thật sự có rất nhiều công dụng.
Sóng tà lực phát ra có thể làm nhiễu loạn mạch suy nghĩ, ngay cả linh sư bậc Tướng lĩnh cũng không thể chống lại nổi.
Lại tỉ như lão tiền bối Phạm Tu, trong phần ý chí sót lại của bản thân ở trong căn phòng kia có lưu một phần tà lực rất nhỏ, dùng nó xuyên qua tinh thần phòng hộ của Thanh Liên, đưa ý chí của lão nhân điều chỉnh vài hành động để tới được trung tâm truyền thừa.
Thanh Liên không thể tưởng được, nếu như không phải là lão nhân mà là kẻ có ý đồ bất chính, sử dụng nó vào mục đích đoạt xá có lẽ bây giờ bản thân đã không còn ở đây nữa rồi.
Cắt đứt mạch suy nghĩ, Thanh Liên từ từ mở mắt ra. Trước mặt cô bé là một căn phòng gỗ, toát ra hơi thở cổ kính lại không kém phần trang nghiêm, thanh tịnh. Bên ngoài trời đã tối, đã là canh đêm.
“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói vang bên tai, Thanh Liên quay đầu sang thì thấy Võ Cực Lạc đang trong tư thế thiền định, tay cầm đồ vật gì đó.
Không khí trong phòng có chút gì đó căng thẳng.
“Ông ấy... Ra đi như thế nào?” Giọng nói trầm thấp, chứa đựng băng hàn. Người Võ Cực Lạc nhắc đến dĩ nhiên là Trần Lĩnh.
Thanh Liên hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã đoán ra vì sao bà lại biết. Phàm là nhân vật trọng yếu trong tông môn, gia tộc đều có lưu lại một phần ý niệm của bản thân trong mệnh bài. Mệnh bài vỡ, người cũng đi.
“Đừng lừa ta, mệnh bài có thể làm giả nhưng Mệnh Tinh Bàn này sẽ không sai, mệnh ông ấy đã tận, nó có liên quan đến ngươi.” Võ Cực Lạc lạnh mặt nói.
Thanh Liên cảm nhận được Võ Cực Lạc sẽ làm rõ chuyện này tới cùng nếu cô bé không nói ra. Trong đầu sắp xếp câu chữ, thành thật nói: “Người dùng mạng mình ngăn cản đại trận hộ quốc sụp đổ.”
“Cái gì, đại trận sụp đổ?” Không phải là nứt như Vương nói? “Rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì?” Võ Cực Lạc vội hỏi.
“Ngày đó ta đuổi tới thì phát hiện yêu xà Lệ Kình trùng kích Tướng lĩnh, bước chân vào cảnh giới của Vương. Vì việc này đã phá hủy một vài kết cấu đại trận.” Thanh Liên dựa trên diễn giải của Phạm Tu kể về thời điểm đó.
“Ý chí của Lệ Kình hợp nhất với cơ thể, đại trận sẽ sụp đổ, người đã hi sinh để ngăn nó lại.”
“Rồi ông ấy có thành công không?” Vừa thốt ra lời thì bà tự đỡ lấy trán mình vì câu hỏi ngu ngốc này. Nếu thất bại thì bọn họ đã phải đối mặt với chư Hoàng rồi, yên bình không thể kéo dài tới bây giờ được.
Kết thúc thiền định, Võ Cực Lạc ngồi dựa vào ghế đối diện Thanh Liên, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, thở dài một tiếng: “Ta và ông ấy quen biết nhau đã gần ba trăm năm. Ban đầu chúng ta là hai đường thẳng song song, ta theo kiếm đạo còn ông ấy là luyện trận sư.”
“Chẳng biết từ lúc nào cả hai liên tục luận bàn, đánh nhau, ăn thua đủ với nhau từng chút một. Đúng là không đánh thì không quen mà.” Võ Cực Lạc hồi tưởng lại những ký ức xa xưa, âm thanh vô lực.
“Chúng ta chính là thiên kiêu thế hệ đó, ta sáng tạo nên kiếm pháp Đoạn Thiên uy chấn tứ phương, ông ấy là luyện trận sư đệ nhất thiên hạ, chúng ta đã cùng nhau xây dựng, bảo vệ thành Thăng Long ba trăm năm nay.”
Những câu chuyện xưa cũ theo hai hàng lệ tuông rơi. Võ Cực Lạc khóc, bà ôm mặt tựa vào ghế, hai dòng nước mắt chảy xuống.
“Ha, ta còn cá với ông ấy rằng nếu ai chết trước sẽ phải trả cho người còn lại vạn khối tinh thạch thượng phẩm. Giờ ông ấy đi rồi, ai sẽ trả cho ta đây?”
Tiếng khóc chứa đựng thê lương, bà khóc như một đứa trẻ mất đi người quan trọng nhất của mình, nào còn dáng vẻ vĩ đại của chưởng môn Quang Huy tông nữa. Thanh Liên chưa bao giờ thấy một mặt yếu ớt này của bà cả.
Có thể nói kể cả Trần Lĩnh, bất kỳ ai cũng chưa từng thấy một Võ Cực Lạc yếu đuối, có ngày lại rơi lệ, khóc nấc như đứa trẻ.
Thanh Liên im lặng, cả căn phòng im lặng, chỉ chừa lại âm thanh nước mắt rơi.
“Ta... Đã tưởng tượng về cái ngày này từ rất lâu... Chỉ là không ngờ... Khi bản thân chân chính đối mặt... Lại không kìm được lòng như thế.” Võ Cực Lạc lau nước mắt đi. Bà đau lòng, vô cùng đau lòng nhưng bà là chưởng môn Quang Huy tông, bản thân đã đối mặt với bao nhiêu kiếp sinh tử, rất nhanh đã trấn định thần trí lại.
Võ Cực Lạc nhìn về phía Mệnh Tinh Bàn, quan sát kỹ thì thấy có một vệt sáng ở trên. Bà quay đầu sang Thanh Liên, ánh mắt hiện lên sự kinh hãi, vội hỏi: “Ngươi... Đã hủy thi thể của ông ấy chưa?”
Thanh Liên sững sờ.
Một câu hỏi bỗng làm cả căn phòng như chìm vào hàn băng, cả không gian như dừng lại, gió lạnh bên ngoài ùa vào, đông cứng từng khớp xương hai người.
Thanh Liên khó khăn lắc đầu.
Một vạn năm trước, khi đại trận lần đầu hé mở, các linh Đồ bên ngoài có khả năng xâm nhập vào thì khắp Đại Việt, phàm là người mới chết, mới được chôn cất sau bốn mươi chín ngày thì bị thi biến, trở thành tang thi.
Vì việc này nên phàm là người chết, tất cả đều phải hỏa thiêu bất kể là nơi đâu trên Đại Việt.
Năm đó xuất hiện tận hai con thi Vương, gây nên sự hủy diệt khắp nơi. Những tang thi này có trí khôn chẳng khác gì yêu thú, chúng gặp những linh sư mạnh mẽ sẽ lập tức chạy đi, còn yếu kém sẽ bị chúng bắt ăn thịt.
Võ Cực Lạc đứng bật dậy, linh lực tụ lại bao bọc xung quanh Thanh Liên, nói: “Mau dẫn ta tới nơi chôn ông ấy.”
Võ Cực Lạc phóng ra khỏi phòng, mang theo Thanh Liên bay vút lên trời cao.
Kim Sơn, nơi ở của các luyện khí sư, lúc này mọi người đều đã say giấc, chỉ còn hai thân ảnh dưới gốc cây. Là Chí Nam và Đại Trà, dưới chân Chí Nam là mấy bình rượu cậu mới lấy được từ chỗ lão sư.
“Ta nói này Chí Nam, hay là đừng đi báo thù nữa. Nàng ta là công chúa Vương tộc, chúng ta chỉ là phận dân đen thấp cổ bé họng, ta...”
“Vương tộc sao... Vương tộc có thể không coi sinh mạng kẻ khác ra gì sao, Vương tộc có thể tùy ý giết người, có thể khiến người cửa nát nhà tan sao...” Chí Nam buồn bực chất vấn khiến Đại Trà không biết trả lời làm sao.
“Ta... Chỉ còn cái mạng này, còn gì phải sợ chứ.” Chí Nam ngồi dựa gốc cây, nhìn trời nói: “Ta quyết định rồi, ta sẽ trở thành luyện khí sư đệ nhất, đến nỗi không kẻ nào với tới được, lúc đó ta sẽ trả mối thù này.” Ánh mắt Chí Nam mang theo quyết tâm kiên định.
Cậu biết người của Vương tộc không dễ đụng, cũng biết một điều thế giới này cường giả vi tôn, tôn sùng sự cường đại. Chỉ cần bản thân cường đại thì chẳng còn phải sợ ai nữa kể cả Vương tộc.
Đến lúc đó sợ là Vương tộc cũng phải giao ra nữ hài kia.
Thù hận vẫn còn đó nhưng Chí Nam hiện tại không có lực lượng chống đối với Vương tộc, nhẫn, lần này phải nhẫn thôi.
Chí Nam nhìn những vò rượu dưới chân mình. Ở y quán từ bé đến giờ, cậu thường nghe bọn họ nói rằng rượu có thể khiến người ta quên hết những câu chuyện buồn. Nếu thật sự là thế Chí Nam thật muốn quên hết những mất mát này.
“Lão sư nghiêm cấm uống rượu đấy...” Đại Trà khuyên bảo.
Chí Nam không muốn nghe hắn, cứ thế lấy một vò, mở nắp ra. Rượu tinh khiết chảy vào miệng chưa tới một giây thì...
“Khặc! Khặc!” Chí Nam bị sặc rượu, bực tức nói: “Sao lại đắng thế này?”
Đại 'khuôn mặt khinh bỉ' Trà: “Hờ, còn tưởng ngươi sành sỏi như nào.” Hắn cầm bình nước rót một li đưa cho Chí Nam.
Dù có hơi bẽ mặt nhưng Chí Nam vẫn đoạt lấy uống ực một hơi, quả nhiên nước lã vẫn tốt hơn.
“Ý, giờ này còn chim bay sao?” Đại Trà nhìn lên bầu trời, bỗng thốt ra.
“Hả.” Lúc Chí Nam nhìn đến thì chẳng có gì cả, chỉ là một bầu trời đêm như bao đêm, nhíu mi nói: “Làm gì có chim.”
“Thật mà, lúc nãy ta thấy lấp ló hai con lận.” Bây giờ nhìn lại Đại Trà cũng không thấy đâu nữa rồi.
Chí Nam nhìn Đại Trà, nghĩ thầm có lẽ tên này đang muốn làm bản thân vui lên. Chí Nam thở nhẹ một tiếng, tưởng như bản thân đã không còn ai, không còn người thân nào đợi ở nhà. Đại Trà, hắn vẫn ở đây, vẫn là huynh đệ tốt của Chí Nam.
Võ Cực Lạc và Thanh Liên cùng rời khỏi không gian kín, xuyên qua tầng mây mù tới thành Thăng Long rộng lớn.
Gió đêm se lạnh phả vào trước mắt, dưới sự chỉ đường của Thanh Liên, bà tăng tốc ngày một nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã tới rừng Hoan Châu rồi.
Rừng Hoan Châu ban đêm là một mảng âm u, tịch mịch đến nỗi tiếng gió cứa nhẹ vào lá cũng truyền đến tai. Thanh Liên còn nghe thấy tiếng các con thú di chuyển khỏi nơi Võ Cực Lạc đi tới, bọn chúng không sợ bà, chỉ là muốn tránh đụng độ phiền phức không đáng có thôi.
Thanh Liên lần theo ký ức dẫn Võ Cực Lạc tới nơi cô bé và Chí Nam chôn Trần Lĩnh, quả nhiên như hai người suy diễn, chỗ đất chôn ấy đã trở thành cái hố lớn, bên trong không có ai cả.
Đi tới gần, Võ Cực Lạc phát hiện một vài mảnh vải rách ra từ áo, bà nhớ lại lần cuối nhìn thấy Trần Lĩnh ông có mặc loại vải này. Như vậy...
“Ông ấy... Đã bị thi hóa rồi.” Võ Cực Lạc trầm giọng nói. Một Tướng lĩnh trở thành tang thi, cái này là tin tức không hề tốt chút nào. Bản thân Trần Lĩnh là luyện trận sư, bà không biết nó có thể làm ra những gì nữa.
Thanh Liên nhìn vào cái hố trống rỗng, hai tay siết chặt nắm đấm. Bản thân thế mà phạm phải sai lầm chí mạng thế này.
“Tạm thời trở về tông môn đã, chuyện này cũng đừng nên kể với ai, ta sẽ lo liệu chuyện này.” Võ Cực Lạc dặn dò Thanh Liên. Bà cùng Thanh Liên bay trở về tông môn, khuôn mặt ai cũng đều ngưng trọng, không thể vui nổi.
Xào xạc! Xào xạc! Tiếng gió cứa nhẹ vào táng lá, một chiếc lá úa tàn, rơi từ trên cây, lượn lờ trong gió rồi đáp xuống chân bóng đen.
Bóng đen ẩn hiện trong đêm, ánh mắt đỏ tươi nhìn về hướng Võ Cực Lạc và Thanh Liên vừa li khai.
Sóng tà lực phát ra có thể làm nhiễu loạn mạch suy nghĩ, ngay cả linh sư bậc Tướng lĩnh cũng không thể chống lại nổi.
Lại tỉ như lão tiền bối Phạm Tu, trong phần ý chí sót lại của bản thân ở trong căn phòng kia có lưu một phần tà lực rất nhỏ, dùng nó xuyên qua tinh thần phòng hộ của Thanh Liên, đưa ý chí của lão nhân điều chỉnh vài hành động để tới được trung tâm truyền thừa.
Thanh Liên không thể tưởng được, nếu như không phải là lão nhân mà là kẻ có ý đồ bất chính, sử dụng nó vào mục đích đoạt xá có lẽ bây giờ bản thân đã không còn ở đây nữa rồi.
Cắt đứt mạch suy nghĩ, Thanh Liên từ từ mở mắt ra. Trước mặt cô bé là một căn phòng gỗ, toát ra hơi thở cổ kính lại không kém phần trang nghiêm, thanh tịnh. Bên ngoài trời đã tối, đã là canh đêm.
“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói vang bên tai, Thanh Liên quay đầu sang thì thấy Võ Cực Lạc đang trong tư thế thiền định, tay cầm đồ vật gì đó.
Không khí trong phòng có chút gì đó căng thẳng.
“Ông ấy... Ra đi như thế nào?” Giọng nói trầm thấp, chứa đựng băng hàn. Người Võ Cực Lạc nhắc đến dĩ nhiên là Trần Lĩnh.
Thanh Liên hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã đoán ra vì sao bà lại biết. Phàm là nhân vật trọng yếu trong tông môn, gia tộc đều có lưu lại một phần ý niệm của bản thân trong mệnh bài. Mệnh bài vỡ, người cũng đi.
“Đừng lừa ta, mệnh bài có thể làm giả nhưng Mệnh Tinh Bàn này sẽ không sai, mệnh ông ấy đã tận, nó có liên quan đến ngươi.” Võ Cực Lạc lạnh mặt nói.
Thanh Liên cảm nhận được Võ Cực Lạc sẽ làm rõ chuyện này tới cùng nếu cô bé không nói ra. Trong đầu sắp xếp câu chữ, thành thật nói: “Người dùng mạng mình ngăn cản đại trận hộ quốc sụp đổ.”
“Cái gì, đại trận sụp đổ?” Không phải là nứt như Vương nói? “Rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì?” Võ Cực Lạc vội hỏi.
“Ngày đó ta đuổi tới thì phát hiện yêu xà Lệ Kình trùng kích Tướng lĩnh, bước chân vào cảnh giới của Vương. Vì việc này đã phá hủy một vài kết cấu đại trận.” Thanh Liên dựa trên diễn giải của Phạm Tu kể về thời điểm đó.
“Ý chí của Lệ Kình hợp nhất với cơ thể, đại trận sẽ sụp đổ, người đã hi sinh để ngăn nó lại.”
“Rồi ông ấy có thành công không?” Vừa thốt ra lời thì bà tự đỡ lấy trán mình vì câu hỏi ngu ngốc này. Nếu thất bại thì bọn họ đã phải đối mặt với chư Hoàng rồi, yên bình không thể kéo dài tới bây giờ được.
Kết thúc thiền định, Võ Cực Lạc ngồi dựa vào ghế đối diện Thanh Liên, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, thở dài một tiếng: “Ta và ông ấy quen biết nhau đã gần ba trăm năm. Ban đầu chúng ta là hai đường thẳng song song, ta theo kiếm đạo còn ông ấy là luyện trận sư.”
“Chẳng biết từ lúc nào cả hai liên tục luận bàn, đánh nhau, ăn thua đủ với nhau từng chút một. Đúng là không đánh thì không quen mà.” Võ Cực Lạc hồi tưởng lại những ký ức xa xưa, âm thanh vô lực.
“Chúng ta chính là thiên kiêu thế hệ đó, ta sáng tạo nên kiếm pháp Đoạn Thiên uy chấn tứ phương, ông ấy là luyện trận sư đệ nhất thiên hạ, chúng ta đã cùng nhau xây dựng, bảo vệ thành Thăng Long ba trăm năm nay.”
Những câu chuyện xưa cũ theo hai hàng lệ tuông rơi. Võ Cực Lạc khóc, bà ôm mặt tựa vào ghế, hai dòng nước mắt chảy xuống.
“Ha, ta còn cá với ông ấy rằng nếu ai chết trước sẽ phải trả cho người còn lại vạn khối tinh thạch thượng phẩm. Giờ ông ấy đi rồi, ai sẽ trả cho ta đây?”
Tiếng khóc chứa đựng thê lương, bà khóc như một đứa trẻ mất đi người quan trọng nhất của mình, nào còn dáng vẻ vĩ đại của chưởng môn Quang Huy tông nữa. Thanh Liên chưa bao giờ thấy một mặt yếu ớt này của bà cả.
Có thể nói kể cả Trần Lĩnh, bất kỳ ai cũng chưa từng thấy một Võ Cực Lạc yếu đuối, có ngày lại rơi lệ, khóc nấc như đứa trẻ.
Thanh Liên im lặng, cả căn phòng im lặng, chỉ chừa lại âm thanh nước mắt rơi.
“Ta... Đã tưởng tượng về cái ngày này từ rất lâu... Chỉ là không ngờ... Khi bản thân chân chính đối mặt... Lại không kìm được lòng như thế.” Võ Cực Lạc lau nước mắt đi. Bà đau lòng, vô cùng đau lòng nhưng bà là chưởng môn Quang Huy tông, bản thân đã đối mặt với bao nhiêu kiếp sinh tử, rất nhanh đã trấn định thần trí lại.
Võ Cực Lạc nhìn về phía Mệnh Tinh Bàn, quan sát kỹ thì thấy có một vệt sáng ở trên. Bà quay đầu sang Thanh Liên, ánh mắt hiện lên sự kinh hãi, vội hỏi: “Ngươi... Đã hủy thi thể của ông ấy chưa?”
Thanh Liên sững sờ.
Một câu hỏi bỗng làm cả căn phòng như chìm vào hàn băng, cả không gian như dừng lại, gió lạnh bên ngoài ùa vào, đông cứng từng khớp xương hai người.
Thanh Liên khó khăn lắc đầu.
Một vạn năm trước, khi đại trận lần đầu hé mở, các linh Đồ bên ngoài có khả năng xâm nhập vào thì khắp Đại Việt, phàm là người mới chết, mới được chôn cất sau bốn mươi chín ngày thì bị thi biến, trở thành tang thi.
Vì việc này nên phàm là người chết, tất cả đều phải hỏa thiêu bất kể là nơi đâu trên Đại Việt.
Năm đó xuất hiện tận hai con thi Vương, gây nên sự hủy diệt khắp nơi. Những tang thi này có trí khôn chẳng khác gì yêu thú, chúng gặp những linh sư mạnh mẽ sẽ lập tức chạy đi, còn yếu kém sẽ bị chúng bắt ăn thịt.
Võ Cực Lạc đứng bật dậy, linh lực tụ lại bao bọc xung quanh Thanh Liên, nói: “Mau dẫn ta tới nơi chôn ông ấy.”
Võ Cực Lạc phóng ra khỏi phòng, mang theo Thanh Liên bay vút lên trời cao.
Kim Sơn, nơi ở của các luyện khí sư, lúc này mọi người đều đã say giấc, chỉ còn hai thân ảnh dưới gốc cây. Là Chí Nam và Đại Trà, dưới chân Chí Nam là mấy bình rượu cậu mới lấy được từ chỗ lão sư.
“Ta nói này Chí Nam, hay là đừng đi báo thù nữa. Nàng ta là công chúa Vương tộc, chúng ta chỉ là phận dân đen thấp cổ bé họng, ta...”
“Vương tộc sao... Vương tộc có thể không coi sinh mạng kẻ khác ra gì sao, Vương tộc có thể tùy ý giết người, có thể khiến người cửa nát nhà tan sao...” Chí Nam buồn bực chất vấn khiến Đại Trà không biết trả lời làm sao.
“Ta... Chỉ còn cái mạng này, còn gì phải sợ chứ.” Chí Nam ngồi dựa gốc cây, nhìn trời nói: “Ta quyết định rồi, ta sẽ trở thành luyện khí sư đệ nhất, đến nỗi không kẻ nào với tới được, lúc đó ta sẽ trả mối thù này.” Ánh mắt Chí Nam mang theo quyết tâm kiên định.
Cậu biết người của Vương tộc không dễ đụng, cũng biết một điều thế giới này cường giả vi tôn, tôn sùng sự cường đại. Chỉ cần bản thân cường đại thì chẳng còn phải sợ ai nữa kể cả Vương tộc.
Đến lúc đó sợ là Vương tộc cũng phải giao ra nữ hài kia.
Thù hận vẫn còn đó nhưng Chí Nam hiện tại không có lực lượng chống đối với Vương tộc, nhẫn, lần này phải nhẫn thôi.
Chí Nam nhìn những vò rượu dưới chân mình. Ở y quán từ bé đến giờ, cậu thường nghe bọn họ nói rằng rượu có thể khiến người ta quên hết những câu chuyện buồn. Nếu thật sự là thế Chí Nam thật muốn quên hết những mất mát này.
“Lão sư nghiêm cấm uống rượu đấy...” Đại Trà khuyên bảo.
Chí Nam không muốn nghe hắn, cứ thế lấy một vò, mở nắp ra. Rượu tinh khiết chảy vào miệng chưa tới một giây thì...
“Khặc! Khặc!” Chí Nam bị sặc rượu, bực tức nói: “Sao lại đắng thế này?”
Đại 'khuôn mặt khinh bỉ' Trà: “Hờ, còn tưởng ngươi sành sỏi như nào.” Hắn cầm bình nước rót một li đưa cho Chí Nam.
Dù có hơi bẽ mặt nhưng Chí Nam vẫn đoạt lấy uống ực một hơi, quả nhiên nước lã vẫn tốt hơn.
“Ý, giờ này còn chim bay sao?” Đại Trà nhìn lên bầu trời, bỗng thốt ra.
“Hả.” Lúc Chí Nam nhìn đến thì chẳng có gì cả, chỉ là một bầu trời đêm như bao đêm, nhíu mi nói: “Làm gì có chim.”
“Thật mà, lúc nãy ta thấy lấp ló hai con lận.” Bây giờ nhìn lại Đại Trà cũng không thấy đâu nữa rồi.
Chí Nam nhìn Đại Trà, nghĩ thầm có lẽ tên này đang muốn làm bản thân vui lên. Chí Nam thở nhẹ một tiếng, tưởng như bản thân đã không còn ai, không còn người thân nào đợi ở nhà. Đại Trà, hắn vẫn ở đây, vẫn là huynh đệ tốt của Chí Nam.
Võ Cực Lạc và Thanh Liên cùng rời khỏi không gian kín, xuyên qua tầng mây mù tới thành Thăng Long rộng lớn.
Gió đêm se lạnh phả vào trước mắt, dưới sự chỉ đường của Thanh Liên, bà tăng tốc ngày một nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã tới rừng Hoan Châu rồi.
Rừng Hoan Châu ban đêm là một mảng âm u, tịch mịch đến nỗi tiếng gió cứa nhẹ vào lá cũng truyền đến tai. Thanh Liên còn nghe thấy tiếng các con thú di chuyển khỏi nơi Võ Cực Lạc đi tới, bọn chúng không sợ bà, chỉ là muốn tránh đụng độ phiền phức không đáng có thôi.
Thanh Liên lần theo ký ức dẫn Võ Cực Lạc tới nơi cô bé và Chí Nam chôn Trần Lĩnh, quả nhiên như hai người suy diễn, chỗ đất chôn ấy đã trở thành cái hố lớn, bên trong không có ai cả.
Đi tới gần, Võ Cực Lạc phát hiện một vài mảnh vải rách ra từ áo, bà nhớ lại lần cuối nhìn thấy Trần Lĩnh ông có mặc loại vải này. Như vậy...
“Ông ấy... Đã bị thi hóa rồi.” Võ Cực Lạc trầm giọng nói. Một Tướng lĩnh trở thành tang thi, cái này là tin tức không hề tốt chút nào. Bản thân Trần Lĩnh là luyện trận sư, bà không biết nó có thể làm ra những gì nữa.
Thanh Liên nhìn vào cái hố trống rỗng, hai tay siết chặt nắm đấm. Bản thân thế mà phạm phải sai lầm chí mạng thế này.
“Tạm thời trở về tông môn đã, chuyện này cũng đừng nên kể với ai, ta sẽ lo liệu chuyện này.” Võ Cực Lạc dặn dò Thanh Liên. Bà cùng Thanh Liên bay trở về tông môn, khuôn mặt ai cũng đều ngưng trọng, không thể vui nổi.
Xào xạc! Xào xạc! Tiếng gió cứa nhẹ vào táng lá, một chiếc lá úa tàn, rơi từ trên cây, lượn lờ trong gió rồi đáp xuống chân bóng đen.
Bóng đen ẩn hiện trong đêm, ánh mắt đỏ tươi nhìn về hướng Võ Cực Lạc và Thanh Liên vừa li khai.
Danh sách chương