Hai tuần sau khi truyền thừa quân Vương tại Thăng Long mở ra, một hiện tượng bao trùm toàn bộ bầu trời vào cái đêm định mệnh ấy.
Những tia sao sáng hội tụ, vỡ, tan biến vào không trung. Kéo theo hàng loạt sự kiện xảy ra khắp Đại Việt suốt năm năm sau đó.
Linh khí thiên địa biến mất kể từ cái đêm đó đã làm đảo lộn trật tự thiên hạ, những linh sư bỗng chốc mất đi chỗ đứng, không còn sự bá đạo cường thế như trước nữa. Những gia tộc, thế lực nắm giữ các mỏ tinh thạch, thứ chứa đựng linh khí cuối cùng ở Đại Việt trở nên có tiếng nói.
Những công pháp tu hành, những võ kỹ bị hạn chế rất nhiều, kéo sức mạnh linh sư xuống dẫn đến những cuộc thú triều đi qua càng có nhiều người chết hơn.
Vì việc này mà hiệp hội luyện trận sư thành Hồ làm việc hết công suất, ngày qua ngày, tháng qua tháng, chẳng mấy chốc đã năm năm trôi qua rồi, kết quả thu được là một con số không tròn trĩn.
Về vấn đề đào tạo linh sư thế hệ tiếp theo cũng bị ảnh hưởng nặng, không có linh khí thì không có linh sư, ngay cả tông môn đệ nhất thành Thăng Long là Quang Huy tông cũng không ngoại lệ. Dù dự trữ tinh thạch lớn nhưng vẫn không đáp ứng đủ nhu cầu đào tạo các linh sư trẻ.
Họ buộc phải thắt chặt, cho những đệ tử tư chất kém rời tông môn sớm, đồng thời tiến hành kiểm tra tư chất, chỉ thu những đệ tử thiên phú cao.
Những tông môn thấp cổ bé họng không chịu nổi khó khăn này, buộc phải giải tán tông môn.
Tuy nhiên đây còn chưa phải là vấn đề chính của năm năm trở lại đây. Khi linh khí thiên địa không còn, ngoại vực bắt đầu rục rịch.
Phía bắc Đại Việt, đạo quân Tấn quốc hơn nghìn vạn binh mã vượt sông Lạch Trường đánh xuống Cổ Loa.
Thực Vương Triệu Thanh Bích điều quân chống trả, thế nhưng đối mặt với trận chiến bất ngờ cùng thế công hung hãn, chênh lệch lực lượng, nàng đành phải bỏ lại thành Bồ Điền, rút về thành Cổ Loa.
Cứ ngỡ thiên hạ trải qua lần kinh biến này là chấm dứt nhưng không, nửa năm sau đó Cửu Chân đối mặt với sự tấn công của Tống quốc, Pháp quốc; một năm sau đó Tấn quốc tập kích Thăng Long vực, Tần quốc đánh vào lãnh thổ của Hồ Vương.
Sự yên bình mười vạn năm của Đại Việt, chính thức kết thúc. Mở ra trang sử mới bằng sự hỗn loạn của thiên hạ, ngọn lửa chiến tranh lan ra khắp Đại Việt.
Vô Ưu phủ, trải qua năm năm, nơi này đã được sửa sang chỉnh tề. Bên ngoài hầu như không thay đổi nhưng bên trong thì cỏ cây xanh tươi, tiếng nước mát rượi chảy lên xuống trong hòn non bộ, gió nhẹ mơn trớn khoản sân rộng lớn.
Một bóng người đứng trong sân rộng, trước mặt người đó là những con bù nhìn làm bằng gỗ trăm năm siêu cứng.
Mộc Thanh Liên, Vô Ưu công chúa nay đã mười hai tuổi, dung mạo ngây thơ non nớt trổ mã xinh đẹp. So về nhan sắc khắp thiên hạ, nàng không phải dạng khuynh quốc khuynh thành nhưng là thanh nhã đoan trang.
Thanh Liên sở hữu mái tóc trắng dài xõa ngang hông cùng đôi tử nhãn đầy sát ý, xung quanh ẩn hiện lãnh huyết trái ngược với dung mạo bên ngoài.
Ở Thanh Liên là sự kết hợp hoàn hảo của hai luồng thái cực, mọi thứ đều cân bằng ở mức hoàn mĩ. Nếu có thứ không hoàn mĩ ở đây chính là hai chân, hai tay quấn đầy vải trắng.
Di chứng của nhiễm tà vẫn luôn ở đó, nó đi theo Thanh Liên suốt đời, hai tay, hai chân mãi mãi không thể chữa lành.
Thanh Liên cầm đao gỗ, đánh ra Bôn Lôi đao pháp. Mỗi thức mang theo đao ý, tiến theo đao ý, lui theo đao ý, bộc phát đều chứa đựng ý trong đó.
Đao ý vung ra chém đứt năm bù nhìn.
Nàng nhìn bàn tay cầm đao run rẩy. Thanh Liên đã luyện tập suốt năm năm trời, ánh mắt đã có thể nhìn thấy rõ ràng trong bóng tối mà không cần tới cảm ứng với linh khí.
Thanh Liên đã diễn luyện hơn vạn lần ba công pháp Bôn Lôi đao pháp, Minh Long Hóa Kỹ, Vũ Lâm Phiến.
Đây là Thanh Liên làm chuẩn bị cho trường hợp sử dụng Phong Linh. Năm đó khi sử dụng nó, vì cơ thể không theo kịp với tuyệt học kia dẫn đến khi thoát khỏi Phong Linh, cả mấy tuần sau đó gặp phản phệ nặng nề, không thể rời nổi giường.
Để tránh việc cơ thể vì sử dụng những kỹ thuật chưa từng tập luyện qua, gây ra mệt mỏi quá độ thì phải tập nó trước tiên rồi.
Năm năm nay, buổi sáng thì rèn luyện những công pháp này, sau đó ra ngoài làm một số việc. Tối đến lại nghiên cứu những trận pháp linh hồn của lão tiền bối Phạm Tu, bản thân đã tiến bộ rất vượt bậc rồi.
Bản thân đã có chút thành tựu trên đao, thương, phiến pháp rồi, như vậy khi sử dụng Phong Linh sẽ phần nào giảm đi áp lực thân thể phải chịu đựng.
Bỗng nhiên một con bồ câu ở trên không sà xuống, đến gần Thanh Liên thì nổ ra, sau đó một loạt tin tức du nhập vào đầu. Thanh Liên kết thúc buổi tập luyện.
Thanh Liên lấy khăn, lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, để lộ hai hàng mi rũ xuống.
Thanh Liên thay bộ hắc y vào. Thú thực nàng không phải là nữ nhân thích mặc những tà váy kiểu cách, màu sắc bắt mắt. So với chúng Thanh Liên lại thích màu đen u tối, đơn giản hơn.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, mái tóc trắng như tuyết đen dần lại, đôi tử nhãn bị che đi, khuôn mặt, bụng, tứ chi căng phồng ra. Bên ngoài nhìn vào chẳng khác nào thấy một nữ nhân mập mạp xấu xí.
Bộ hắc y cũng trở thành bộ y phục hoàng kim lộng lẫy, xa hoa.
Tuy linh khí thiên địa không còn nhưng tinh thần lực thì vẫn ở đó. Thân là luyện trận sư, tinh thần lực còn trân quý hơn cả linh khí.
Ba, bốn con chim bồ câu trắng xuất hiện, chui qua trận pháp hóa thành bốn con người trưởng thành. Bọn chúng nâng lấy cỗ kiệu lộng lẫy, để Thanh Liên ngồi vào bên trong.
Có trận pháp cộng thêm thủ đoạn của linh hồn, không ai nhìn xuyên qua được bốn người này có vấn đề gì.
Bốn người nâng chiếc kiệu đi trên đường lớn. Dân thường vừa nhìn thấy cỗ kiệu này thì vội vàng tránh sang hai bên, như sợ chọc phải phiền phức lớn.
“Nàng ta lại ra ngoài nữa rồi.” Kiệu đi xa, họ bắt đầu nghị luận to nhỏ.
“Lần này là vị nào đây?”
“Khả năng lớn là Đặng đại nhân rồi. Các ngươi không biết đâu, sáng sớm đi ngang Minh phủ ta đã thấy quan binh tập hợp ở đó bắt người rồi.”
“Đặng đại nhân xây dựng tửu lâu, chào đón đám trẻ mồ côi, làm từ thiện tạo phúc cho dân, không ngờ ông trời muốn triệt người ngay mà.”
“Nàng ta hoành hành ngang ngược như thế tại sao Vương không trách phạt chứ?”
“Ngươi nên giữ miệng đi nếu không muốn mất mạng. Vị công chúa này được Vương hết mực sủng ái, từ đó đến nay nàng ta đã giết hại bao nhiêu người, hủy bao nhiêu gia tộc rồi mà vẫn có thể ung dung như vậy. Vị công chúa này, không dễ chọc.”
Đặng phủ, trong sảnh là xác người nằm la liệt, cột nhà, đồ gia dụng bị gãy nát, những ngọn lửa nhảy múa trên đám cỏ cây. Nơi này vừa trải qua trận chiến ác liệt với phần thắng nghiên về quan binh, những thị vệ bảo vệ chủ nhân đều bị thanh trừng, toàn bộ người Đặng phủ bị bắt giữ, áp giải trên đất chờ người xử trí.
Các binh sĩ đứng trang nghiêm, sừng sững không một tiếng động. Tiếng duy nhất trong phủ còn nghe thấy là tiếng nữ quyến khóc thít cùng đám trẻ nheo nhóc. Đám công tử thì run rẩy, riêng chỉ mỗi vị Đặng đại nhân quỳ dưới đất, lặng thinh chưa từng hé một lời.
Bỗng nhiên không khí Đặng phủ trầm xuống, vì họ nghe được tiếng bước chân dừng trước cửa phủ. Nữ quyến, trẻ nhỏ khóc càng thương tâm, đám tiểu thư, công tử tim đập liên hồi, đến người im lặng như Đặng đại nhân cũng bắt đầu mở mắt, ngước đầu lên.
Cánh cửa từ từ mở ra như tiếng gọi tử thần, cót két cứa vào tâm can. Cỗ kiệu bốn người khiêng đi vào, một trong bốn người vén màn kiệu lên, bóng đen bên trong nhìn khắp sảnh Đặng phủ, không khí trong sảnh càng lúc càng ngưng trọng.
“Đặng đại nhân, thủ đoạn che giấu của ngài thật sâu, hại bản công chúa tốn thật nhiều tâm tư.” Trước mặt tất cả là một nữ nhân mập mạp đang ằm trong kiệu, tay cầm quạt phe phẩy khiến tất cả có cảm giác buồn nôn.
“Thế nào, ngươi không có lời gì biện hộ sao?”
“Hà, Mộc Vô Ưu...” Đặng Minh Khiêm cười khinh bỉ một tiếng: “Trần đại sư không còn, Vương thì bên ngoài chống Tấn, đám các ngươi ở đây vơ vét, giết người tàn nhẫn, thủ tiêu công thần.”
“Bên ngoài Tấn quốc lăm le, trong có kẻ phá hoại... Trời muốn diệt Thăng long ta rồi.” Đặng đại nhân ngửa đầu, bất lực ai oán.
“Rơi vào tay ngươi là do lão phu không có bản lĩnh, muốn chém muốn giết gì tùy ngươi.” Đặng đại nhân đỏ mắt nhìn Thanh Liên, nghiến răng: “Dù ngươi có giết hết cả Đặng phủ này, cũng đừng hòng cướp được số tinh thạch kia.”
Từ năm năm trước kể từ khi sự kiện linh khí thiên địa biến mất, tinh thạch bỗng chốc trở thành nguồn tài sản có giá trị lớn nhất. Đặng đại nhân chứng kiến những cuộc đấu đá nội bộ trong Vương tộc để tranh giành nguồn tinh thạch, thu vào từ khắp nơi.
Chúng ăn chơi hưởng thụ số tinh thạch ấy mặc cho nhiều số phận bất hạnh cần nó hơn.
Thanh Liên đứng đó, mặc cho Đặng Minh Khiêm chửi rủa, chợt nói một câu: “Đặng đại nhân, cho dù đó là thân nhân chết trước mặt, ngươi cũng không giao ra?”
Giọng nói trong trẻo, lại âm trầm khiến lòng người lạnh giá. Đặng Minh Khiêm run rẩy một cái, nhưng ánh mắt lại kiên định: “Cứ giết đi.” Nói ra câu này, cổ họng ông đau rát, khó thở vô cùng.
“Á...” Một tiếng hét thất thanh vang lên. Là nữ hài mới chào đời của ông.
“Ngươi...” Đặng Minh Khiêm nhìn Thanh Liên, hai mắt đầy phẫn nộ.
“Vẫn không muốn giao sao?” Thanh Liên vẫn nằm đó, phe phẩy cái quạt cười nói như thể bản thân không phải là kẻ giết đứa bé kia.
“Đừng hòng...”
“Đừng giết ta...” Đại công tử bị binh sĩ xách lên, trực tiếp chém đầu.
“A... Ma nữ... Ngươi muốn giết thì giết lão phu này...” Mắt Đặng Minh Khiêm đỏ hoe, cơ thể run rẩy bất lực. Tuy nhiên ông vẫn không hề có ý giao ra.
Cảnh tượng làm cho gia quyến sợ hãi, vị công chúa trước mắt này không nói lời dư thừa, trực tiếp động thủ, giết người mà ánh mắt không nháy một li.
Đại công tử, đại nữ nhi, tiểu thúc, huynh trưởng của Đặng Minh Khiêm liên tục bị đem ra giết. Ánh mắt ông ta càng lúc càng đỏ lên, hai hàng lệ tuông rơi.
“Khiêm ca, cứu muội với...” Thân muội của ông bị giết đi.
“Công công, hãy giao ra tinh thạch đi.” Thê tử.
“Phụ thân... Cứu hài nhi với...” Đám công tử, tiểu thư...
“A...” Đặng Minh Khiêm phát điên, hai đấm đánh vào đất đến nỗi toét cả da, hướng về Thanh Liên gầm lên: “Tinh thạch đó để giúp đỡ muôn dân, đám vương tử khốn nạn các ngươi, giết ta đi giết đi, cho dù ngũ mã phanh thây, ta cũng sẽ không giao...”
“Khi ta chết đi, chỗ tinh thạch đó sẽ đưa cho dân chúng, bàn tay dơ bẩn của các ngươi đừng hòng đụng vô.”
“Vương tộc tru diệt người ngay, rồi sẽ gặp báo ứng, lão phu thành quỷ cũng không tha...” Đặng Minh Khiêm nói rồi, định cắn lưỡi tự sát thì quan cảnh trước mắt ông thay đổi.
Những nhi tử, nữ nhi của mình còn đó, thê tử, huynh đệ... Tất cả đều còn sống và bọn họ... ngơ ngát nhìn về phía Đặng Minh Khiêm đang kêu gào, nước mắt nhầy nhụa.
“Các ngươi...” Còn sống? Ánh mắt ngơ ngát chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Thanh Liên từ từ bước xuống kiệu, vỗ vỗ cái quạt lên bàn tay, nói: “Tấm lòng này của ngài... Không cô phụ tâm ý của Vương.”
Tất cả những còng tay đang giam giữ bọn họ đồng loạt bị phá bỏ, những binh lính kia hóa thành những chú bồ câu trắng, cất cánh bay đi. Đám gia quyến, tất cả những ai trong phủ đều ngất đi, trừ Đặng Minh Khiêm.
“Đặng đại nhân, hi vọng ngài có thể cùng Vương phân ưu.” Thanh Liên đưa một quyển trục ra, Đặng Minh Khiêm lập tức nhận ra dấn của Vương, vội vàng đứng dậy đón lấy.
Ông mở ra, lướt nhanh qua từng hàng chữ, ánh mắt đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một cổng không gian mở ra kế bên ông.
“Công chúa, Vương...” Thanh Liên cắt lời: “Đặng đại nhân, khi qua cánh cổng này, các người sẽ không còn bất cứ liên hệ nào với thành Thăng Long nữa, cho tới lúc chết.”
Đặng Minh Khiêm cầm quyển trục mà hai tay run rẩy, ánh mắt còn hơi ngơ ngát. Nhìn gia quyến của mình rồi nhìn đến Thanh Liên, ánh mắt từ phẫn nộ, ngơ ngát lúc đầu chuyển thành mừng rỡ.
“Hóa ra tất cả chỉ là lời đồn, thật tốt quá.” Đặng Minh Khiêm giơ tay niệm chú, một chiếc nhẫn không gian hiện lên trong tay, ông đưa nó ra trước mặt Thanh Liên, nói: “Đây là số tinh thạch đó, ta vẫn luôn giữ nó cẩn thận.”
Thanh Liên nhìn chiếc nhẫn cũng chẳng buồn lưu luyến, quay lưng bước lên kiệu, để lại một lời: “Tin chắc ngài sẽ không làm Vương thất vọng.”
Thanh Liên cùng cỗ kiệu rời đi, để lại Đặng Minh Khiêm đứng lặng ở đó.
“Thì ra...” Đặng Minh Khiêm đứng yên cảm khái: “Vẫn còn người chấp nhận bước đi trong bóng tối, vì thành Thăng Long này ra chút lực.”
“Được, Vương, việc người nhờ lão phu, lão phu sẽ hết sức hoàn thành.”
Nằm trên kiệu, Thanh Liên nhìn ra ngoài trời. Đã năm năm rồi, nàng đã truy tìm, thanh trừng bao nhiêu con sâu trong lòng Thăng Long này. Nàng cũng thu nhận rất nhiều kẻ trung nghĩa, đặt cả bản thân, gia tộc phía sau đất nước như Đặng đại nhân đây.
Đại Việt bước vào thời kỳ chiến tranh loạn lạc, biên giới bốn vực canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, thời thời khắc khắc nghênh chiến với ngoại vực.
Thanh Liên cụp mắt xuống. Trong năm Vương đang trấn thủ biên giới, kẻ phản đồ vẫn còn đó, là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.
Thanh Liên hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ chính thức của mình và Vương của thành Thăng Long, Mộc Trung Nhân.
"Nhân nghĩa sao..."
Những tia sao sáng hội tụ, vỡ, tan biến vào không trung. Kéo theo hàng loạt sự kiện xảy ra khắp Đại Việt suốt năm năm sau đó.
Linh khí thiên địa biến mất kể từ cái đêm đó đã làm đảo lộn trật tự thiên hạ, những linh sư bỗng chốc mất đi chỗ đứng, không còn sự bá đạo cường thế như trước nữa. Những gia tộc, thế lực nắm giữ các mỏ tinh thạch, thứ chứa đựng linh khí cuối cùng ở Đại Việt trở nên có tiếng nói.
Những công pháp tu hành, những võ kỹ bị hạn chế rất nhiều, kéo sức mạnh linh sư xuống dẫn đến những cuộc thú triều đi qua càng có nhiều người chết hơn.
Vì việc này mà hiệp hội luyện trận sư thành Hồ làm việc hết công suất, ngày qua ngày, tháng qua tháng, chẳng mấy chốc đã năm năm trôi qua rồi, kết quả thu được là một con số không tròn trĩn.
Về vấn đề đào tạo linh sư thế hệ tiếp theo cũng bị ảnh hưởng nặng, không có linh khí thì không có linh sư, ngay cả tông môn đệ nhất thành Thăng Long là Quang Huy tông cũng không ngoại lệ. Dù dự trữ tinh thạch lớn nhưng vẫn không đáp ứng đủ nhu cầu đào tạo các linh sư trẻ.
Họ buộc phải thắt chặt, cho những đệ tử tư chất kém rời tông môn sớm, đồng thời tiến hành kiểm tra tư chất, chỉ thu những đệ tử thiên phú cao.
Những tông môn thấp cổ bé họng không chịu nổi khó khăn này, buộc phải giải tán tông môn.
Tuy nhiên đây còn chưa phải là vấn đề chính của năm năm trở lại đây. Khi linh khí thiên địa không còn, ngoại vực bắt đầu rục rịch.
Phía bắc Đại Việt, đạo quân Tấn quốc hơn nghìn vạn binh mã vượt sông Lạch Trường đánh xuống Cổ Loa.
Thực Vương Triệu Thanh Bích điều quân chống trả, thế nhưng đối mặt với trận chiến bất ngờ cùng thế công hung hãn, chênh lệch lực lượng, nàng đành phải bỏ lại thành Bồ Điền, rút về thành Cổ Loa.
Cứ ngỡ thiên hạ trải qua lần kinh biến này là chấm dứt nhưng không, nửa năm sau đó Cửu Chân đối mặt với sự tấn công của Tống quốc, Pháp quốc; một năm sau đó Tấn quốc tập kích Thăng Long vực, Tần quốc đánh vào lãnh thổ của Hồ Vương.
Sự yên bình mười vạn năm của Đại Việt, chính thức kết thúc. Mở ra trang sử mới bằng sự hỗn loạn của thiên hạ, ngọn lửa chiến tranh lan ra khắp Đại Việt.
Vô Ưu phủ, trải qua năm năm, nơi này đã được sửa sang chỉnh tề. Bên ngoài hầu như không thay đổi nhưng bên trong thì cỏ cây xanh tươi, tiếng nước mát rượi chảy lên xuống trong hòn non bộ, gió nhẹ mơn trớn khoản sân rộng lớn.
Một bóng người đứng trong sân rộng, trước mặt người đó là những con bù nhìn làm bằng gỗ trăm năm siêu cứng.
Mộc Thanh Liên, Vô Ưu công chúa nay đã mười hai tuổi, dung mạo ngây thơ non nớt trổ mã xinh đẹp. So về nhan sắc khắp thiên hạ, nàng không phải dạng khuynh quốc khuynh thành nhưng là thanh nhã đoan trang.
Thanh Liên sở hữu mái tóc trắng dài xõa ngang hông cùng đôi tử nhãn đầy sát ý, xung quanh ẩn hiện lãnh huyết trái ngược với dung mạo bên ngoài.
Ở Thanh Liên là sự kết hợp hoàn hảo của hai luồng thái cực, mọi thứ đều cân bằng ở mức hoàn mĩ. Nếu có thứ không hoàn mĩ ở đây chính là hai chân, hai tay quấn đầy vải trắng.
Di chứng của nhiễm tà vẫn luôn ở đó, nó đi theo Thanh Liên suốt đời, hai tay, hai chân mãi mãi không thể chữa lành.
Thanh Liên cầm đao gỗ, đánh ra Bôn Lôi đao pháp. Mỗi thức mang theo đao ý, tiến theo đao ý, lui theo đao ý, bộc phát đều chứa đựng ý trong đó.
Đao ý vung ra chém đứt năm bù nhìn.
Nàng nhìn bàn tay cầm đao run rẩy. Thanh Liên đã luyện tập suốt năm năm trời, ánh mắt đã có thể nhìn thấy rõ ràng trong bóng tối mà không cần tới cảm ứng với linh khí.
Thanh Liên đã diễn luyện hơn vạn lần ba công pháp Bôn Lôi đao pháp, Minh Long Hóa Kỹ, Vũ Lâm Phiến.
Đây là Thanh Liên làm chuẩn bị cho trường hợp sử dụng Phong Linh. Năm đó khi sử dụng nó, vì cơ thể không theo kịp với tuyệt học kia dẫn đến khi thoát khỏi Phong Linh, cả mấy tuần sau đó gặp phản phệ nặng nề, không thể rời nổi giường.
Để tránh việc cơ thể vì sử dụng những kỹ thuật chưa từng tập luyện qua, gây ra mệt mỏi quá độ thì phải tập nó trước tiên rồi.
Năm năm nay, buổi sáng thì rèn luyện những công pháp này, sau đó ra ngoài làm một số việc. Tối đến lại nghiên cứu những trận pháp linh hồn của lão tiền bối Phạm Tu, bản thân đã tiến bộ rất vượt bậc rồi.
Bản thân đã có chút thành tựu trên đao, thương, phiến pháp rồi, như vậy khi sử dụng Phong Linh sẽ phần nào giảm đi áp lực thân thể phải chịu đựng.
Bỗng nhiên một con bồ câu ở trên không sà xuống, đến gần Thanh Liên thì nổ ra, sau đó một loạt tin tức du nhập vào đầu. Thanh Liên kết thúc buổi tập luyện.
Thanh Liên lấy khăn, lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, để lộ hai hàng mi rũ xuống.
Thanh Liên thay bộ hắc y vào. Thú thực nàng không phải là nữ nhân thích mặc những tà váy kiểu cách, màu sắc bắt mắt. So với chúng Thanh Liên lại thích màu đen u tối, đơn giản hơn.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, mái tóc trắng như tuyết đen dần lại, đôi tử nhãn bị che đi, khuôn mặt, bụng, tứ chi căng phồng ra. Bên ngoài nhìn vào chẳng khác nào thấy một nữ nhân mập mạp xấu xí.
Bộ hắc y cũng trở thành bộ y phục hoàng kim lộng lẫy, xa hoa.
Tuy linh khí thiên địa không còn nhưng tinh thần lực thì vẫn ở đó. Thân là luyện trận sư, tinh thần lực còn trân quý hơn cả linh khí.
Ba, bốn con chim bồ câu trắng xuất hiện, chui qua trận pháp hóa thành bốn con người trưởng thành. Bọn chúng nâng lấy cỗ kiệu lộng lẫy, để Thanh Liên ngồi vào bên trong.
Có trận pháp cộng thêm thủ đoạn của linh hồn, không ai nhìn xuyên qua được bốn người này có vấn đề gì.
Bốn người nâng chiếc kiệu đi trên đường lớn. Dân thường vừa nhìn thấy cỗ kiệu này thì vội vàng tránh sang hai bên, như sợ chọc phải phiền phức lớn.
“Nàng ta lại ra ngoài nữa rồi.” Kiệu đi xa, họ bắt đầu nghị luận to nhỏ.
“Lần này là vị nào đây?”
“Khả năng lớn là Đặng đại nhân rồi. Các ngươi không biết đâu, sáng sớm đi ngang Minh phủ ta đã thấy quan binh tập hợp ở đó bắt người rồi.”
“Đặng đại nhân xây dựng tửu lâu, chào đón đám trẻ mồ côi, làm từ thiện tạo phúc cho dân, không ngờ ông trời muốn triệt người ngay mà.”
“Nàng ta hoành hành ngang ngược như thế tại sao Vương không trách phạt chứ?”
“Ngươi nên giữ miệng đi nếu không muốn mất mạng. Vị công chúa này được Vương hết mực sủng ái, từ đó đến nay nàng ta đã giết hại bao nhiêu người, hủy bao nhiêu gia tộc rồi mà vẫn có thể ung dung như vậy. Vị công chúa này, không dễ chọc.”
Đặng phủ, trong sảnh là xác người nằm la liệt, cột nhà, đồ gia dụng bị gãy nát, những ngọn lửa nhảy múa trên đám cỏ cây. Nơi này vừa trải qua trận chiến ác liệt với phần thắng nghiên về quan binh, những thị vệ bảo vệ chủ nhân đều bị thanh trừng, toàn bộ người Đặng phủ bị bắt giữ, áp giải trên đất chờ người xử trí.
Các binh sĩ đứng trang nghiêm, sừng sững không một tiếng động. Tiếng duy nhất trong phủ còn nghe thấy là tiếng nữ quyến khóc thít cùng đám trẻ nheo nhóc. Đám công tử thì run rẩy, riêng chỉ mỗi vị Đặng đại nhân quỳ dưới đất, lặng thinh chưa từng hé một lời.
Bỗng nhiên không khí Đặng phủ trầm xuống, vì họ nghe được tiếng bước chân dừng trước cửa phủ. Nữ quyến, trẻ nhỏ khóc càng thương tâm, đám tiểu thư, công tử tim đập liên hồi, đến người im lặng như Đặng đại nhân cũng bắt đầu mở mắt, ngước đầu lên.
Cánh cửa từ từ mở ra như tiếng gọi tử thần, cót két cứa vào tâm can. Cỗ kiệu bốn người khiêng đi vào, một trong bốn người vén màn kiệu lên, bóng đen bên trong nhìn khắp sảnh Đặng phủ, không khí trong sảnh càng lúc càng ngưng trọng.
“Đặng đại nhân, thủ đoạn che giấu của ngài thật sâu, hại bản công chúa tốn thật nhiều tâm tư.” Trước mặt tất cả là một nữ nhân mập mạp đang ằm trong kiệu, tay cầm quạt phe phẩy khiến tất cả có cảm giác buồn nôn.
“Thế nào, ngươi không có lời gì biện hộ sao?”
“Hà, Mộc Vô Ưu...” Đặng Minh Khiêm cười khinh bỉ một tiếng: “Trần đại sư không còn, Vương thì bên ngoài chống Tấn, đám các ngươi ở đây vơ vét, giết người tàn nhẫn, thủ tiêu công thần.”
“Bên ngoài Tấn quốc lăm le, trong có kẻ phá hoại... Trời muốn diệt Thăng long ta rồi.” Đặng đại nhân ngửa đầu, bất lực ai oán.
“Rơi vào tay ngươi là do lão phu không có bản lĩnh, muốn chém muốn giết gì tùy ngươi.” Đặng đại nhân đỏ mắt nhìn Thanh Liên, nghiến răng: “Dù ngươi có giết hết cả Đặng phủ này, cũng đừng hòng cướp được số tinh thạch kia.”
Từ năm năm trước kể từ khi sự kiện linh khí thiên địa biến mất, tinh thạch bỗng chốc trở thành nguồn tài sản có giá trị lớn nhất. Đặng đại nhân chứng kiến những cuộc đấu đá nội bộ trong Vương tộc để tranh giành nguồn tinh thạch, thu vào từ khắp nơi.
Chúng ăn chơi hưởng thụ số tinh thạch ấy mặc cho nhiều số phận bất hạnh cần nó hơn.
Thanh Liên đứng đó, mặc cho Đặng Minh Khiêm chửi rủa, chợt nói một câu: “Đặng đại nhân, cho dù đó là thân nhân chết trước mặt, ngươi cũng không giao ra?”
Giọng nói trong trẻo, lại âm trầm khiến lòng người lạnh giá. Đặng Minh Khiêm run rẩy một cái, nhưng ánh mắt lại kiên định: “Cứ giết đi.” Nói ra câu này, cổ họng ông đau rát, khó thở vô cùng.
“Á...” Một tiếng hét thất thanh vang lên. Là nữ hài mới chào đời của ông.
“Ngươi...” Đặng Minh Khiêm nhìn Thanh Liên, hai mắt đầy phẫn nộ.
“Vẫn không muốn giao sao?” Thanh Liên vẫn nằm đó, phe phẩy cái quạt cười nói như thể bản thân không phải là kẻ giết đứa bé kia.
“Đừng hòng...”
“Đừng giết ta...” Đại công tử bị binh sĩ xách lên, trực tiếp chém đầu.
“A... Ma nữ... Ngươi muốn giết thì giết lão phu này...” Mắt Đặng Minh Khiêm đỏ hoe, cơ thể run rẩy bất lực. Tuy nhiên ông vẫn không hề có ý giao ra.
Cảnh tượng làm cho gia quyến sợ hãi, vị công chúa trước mắt này không nói lời dư thừa, trực tiếp động thủ, giết người mà ánh mắt không nháy một li.
Đại công tử, đại nữ nhi, tiểu thúc, huynh trưởng của Đặng Minh Khiêm liên tục bị đem ra giết. Ánh mắt ông ta càng lúc càng đỏ lên, hai hàng lệ tuông rơi.
“Khiêm ca, cứu muội với...” Thân muội của ông bị giết đi.
“Công công, hãy giao ra tinh thạch đi.” Thê tử.
“Phụ thân... Cứu hài nhi với...” Đám công tử, tiểu thư...
“A...” Đặng Minh Khiêm phát điên, hai đấm đánh vào đất đến nỗi toét cả da, hướng về Thanh Liên gầm lên: “Tinh thạch đó để giúp đỡ muôn dân, đám vương tử khốn nạn các ngươi, giết ta đi giết đi, cho dù ngũ mã phanh thây, ta cũng sẽ không giao...”
“Khi ta chết đi, chỗ tinh thạch đó sẽ đưa cho dân chúng, bàn tay dơ bẩn của các ngươi đừng hòng đụng vô.”
“Vương tộc tru diệt người ngay, rồi sẽ gặp báo ứng, lão phu thành quỷ cũng không tha...” Đặng Minh Khiêm nói rồi, định cắn lưỡi tự sát thì quan cảnh trước mắt ông thay đổi.
Những nhi tử, nữ nhi của mình còn đó, thê tử, huynh đệ... Tất cả đều còn sống và bọn họ... ngơ ngát nhìn về phía Đặng Minh Khiêm đang kêu gào, nước mắt nhầy nhụa.
“Các ngươi...” Còn sống? Ánh mắt ngơ ngát chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Thanh Liên từ từ bước xuống kiệu, vỗ vỗ cái quạt lên bàn tay, nói: “Tấm lòng này của ngài... Không cô phụ tâm ý của Vương.”
Tất cả những còng tay đang giam giữ bọn họ đồng loạt bị phá bỏ, những binh lính kia hóa thành những chú bồ câu trắng, cất cánh bay đi. Đám gia quyến, tất cả những ai trong phủ đều ngất đi, trừ Đặng Minh Khiêm.
“Đặng đại nhân, hi vọng ngài có thể cùng Vương phân ưu.” Thanh Liên đưa một quyển trục ra, Đặng Minh Khiêm lập tức nhận ra dấn của Vương, vội vàng đứng dậy đón lấy.
Ông mở ra, lướt nhanh qua từng hàng chữ, ánh mắt đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một cổng không gian mở ra kế bên ông.
“Công chúa, Vương...” Thanh Liên cắt lời: “Đặng đại nhân, khi qua cánh cổng này, các người sẽ không còn bất cứ liên hệ nào với thành Thăng Long nữa, cho tới lúc chết.”
Đặng Minh Khiêm cầm quyển trục mà hai tay run rẩy, ánh mắt còn hơi ngơ ngát. Nhìn gia quyến của mình rồi nhìn đến Thanh Liên, ánh mắt từ phẫn nộ, ngơ ngát lúc đầu chuyển thành mừng rỡ.
“Hóa ra tất cả chỉ là lời đồn, thật tốt quá.” Đặng Minh Khiêm giơ tay niệm chú, một chiếc nhẫn không gian hiện lên trong tay, ông đưa nó ra trước mặt Thanh Liên, nói: “Đây là số tinh thạch đó, ta vẫn luôn giữ nó cẩn thận.”
Thanh Liên nhìn chiếc nhẫn cũng chẳng buồn lưu luyến, quay lưng bước lên kiệu, để lại một lời: “Tin chắc ngài sẽ không làm Vương thất vọng.”
Thanh Liên cùng cỗ kiệu rời đi, để lại Đặng Minh Khiêm đứng lặng ở đó.
“Thì ra...” Đặng Minh Khiêm đứng yên cảm khái: “Vẫn còn người chấp nhận bước đi trong bóng tối, vì thành Thăng Long này ra chút lực.”
“Được, Vương, việc người nhờ lão phu, lão phu sẽ hết sức hoàn thành.”
Nằm trên kiệu, Thanh Liên nhìn ra ngoài trời. Đã năm năm rồi, nàng đã truy tìm, thanh trừng bao nhiêu con sâu trong lòng Thăng Long này. Nàng cũng thu nhận rất nhiều kẻ trung nghĩa, đặt cả bản thân, gia tộc phía sau đất nước như Đặng đại nhân đây.
Đại Việt bước vào thời kỳ chiến tranh loạn lạc, biên giới bốn vực canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, thời thời khắc khắc nghênh chiến với ngoại vực.
Thanh Liên cụp mắt xuống. Trong năm Vương đang trấn thủ biên giới, kẻ phản đồ vẫn còn đó, là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.
Thanh Liên hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ chính thức của mình và Vương của thành Thăng Long, Mộc Trung Nhân.
"Nhân nghĩa sao..."
Danh sách chương