Khi khăn voan được vạch ra ở một khắc kia, Bảo Lạc theo bản năng mà ngừng lại hô hấp.
Theo vải đỏ rơi xuống, Bảo Lạc thấy rõ người trước mặt cao lớn, tuấn lãng, tràn ngập anh khí.
Ngày thường Lam Thừa Vũ luôn là thích ăn mặc quần áo màu thâm sắc, huyền sắc cùng màu xanh ngọc đều là những màu sắc hắn yêu tha thiết, kia sẽ làm hắn có vẻ trầm ổn hơn, làm người khác quên việc hắn quá mức tuổi trẻ.
Hôm nay, hắn lại là một thân hỉ bào màu đỏ thẫm, nhan sắc tươi đẹp, dung nhan hắn như ngọc, nếu là ai thấy cũng đều phải tán thưởng một tiếng, đúng là một thiếu niên lang anh tuấn.
Có lẽ là bởi vì uống rượu, trên mặt Lam Thừa Vũ có nhàn nhạt màu đỏ ửng, hai tròng mắt híp lại, toát ra một chút ý vị lười biếng, lại phá lệ hấp dẫn người.
Con ngươi hắn giống như có một cái lốc xoáy có thể đem người khác nhìn thấy mà bị hút vào, rốt cuộc không thể tránh thoát khỏi.
Tại thời điểm Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, rốt cuộc vô pháp tự hỏi.
Thẳng đến một trận mang theo tiếng cười khẻ hài hước ở bên tai nàng tràn ra:
- "Như thế nào, nương tử đối với dung mạo vi phu có vừa lòng hay không?"
Bảo Lạc phục hồi lại tinh thần, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, ra vẻ ghét bỏ nói:
- "Miễn cưỡng chấp nhận đi!"
Thấy Lam Thừa Vũ cười đến như trộm được đồ, trong lòng Bảo Lạc không thoải mái, lại nói:
- "Ngươi nhưng bảo hộ gương mặt này thật tốt a, nếu khi nào bị thương, không chừng ta liền không cần ngươi nữa!"
- "Lời này thật sự?"
Lam Thừa Vũ nhướng mày, thâm trầm trong mắt nhìn không ra cảm xúc.
- "Tự nhiên là thật." Bảo Lạc không chút do dự đáp.
Ngay sau đó, Bảo Lạc liền phát ra một trận thở nhẹ, cả người bị Lam Thừa Vũ đặt ở mép giường, nóng rực hôn trên môi nàng.
Lam Thừa Vũ ở trên môi nàng trằn trọc gặm cắn, lực đạo rất lớn, như là muốn đem nàng cả người cắn nuốt nhập vào bụng.
Khi nàng sắp không thở nổi nữa, Lam Thừa Vũ rốt cuộc mới buông tha cho nàng.
Nhưng mà đôi môi hai người còn không có rời đi bao lâu, Lam Thừa Vũ liền lại như bóng với hình mà dán lên nàng.
Lam Thừa Vũ tựa như tên thợ săn giảo hoạt giống nhau, ở thời điểm con mồi cho rằng có thể chạy ra sinh thiên là lúc làm cho con mồi minh bạch, chạy thoát bất quá là ảo tưởng mà thôi.
Ngắn ngủi nghỉ ngơi lúc sau, là mưa rền gió dữ tiến công.
- "Ô ô.."
Bất quá chỉ một chút công phu, Bảo Lạc đã bị hôn đến kiều suyễn liên tục, nàng đỏ mặt nhìn về phía Lam Thừa Vũ hai mắt sáng ngời điểm điểm châu lệ, sợi tóc hỗn độn, thoạt nhìn phá lệ động lòng người.
Lam Thừa Vũ nhìn thấy tiểu kiều thê nhà mình được chính mình yêu thương bày biện ra một bộ dáng kiều mị như vậy, lúc này mới vừa lòng nói:
- "Còn dám ghét bỏ tướng công ngươi nữa không?"
Bảo Lạc hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, bất quá, nàng giờ phút này thần thái mảnh mai, thật sự không có bất luận lực uy hiếp gì, Lam Thừa Vũ bị nàng trừng, ngược lại cảm thấy nửa người đều nổi nhiệt.
- "Lại nói tiếp, chúng ta còn chưa có uống chén rượu giao bội đâu."
Lam Thừa Vũ thanh âm có chút ám trầm, cũng có chút nguy hiểm.
Hắn cầm lấy một chén rượu trong đó, một ngụm uống vào trong miệng, rồi sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của Bảo Lạc lại lần nữa ôm lấy nàng.
Nhắm chặt đôi môi đỏ mềm ấm ở dưới thế công hạ không có bất luận sức chống cự gì của Lam Thừa Vũ, thực mau, Bảo Lạc đã bí bách uống xong ly rượu mà Lam Thừa Vũ đút cho.
- "Khụ, khụ khụ!"
Hai người trong quá trình giao phong, động tác có chút lớn, Bảo Lạc liền bị sặc.
Lam Thừa Vũ một mặt ôn nhu mà giúp nàng vỗ lưng, một mặt nói:
- "Như thế nào lại không cẩn thận như vậy đâu?"
Nếu là không có phát sinh sự tình vừa rồi, hắn thật sự là một hảo trượng phu cẩn thận, tỉ mỉ.
Đáng tiếc, Bảo Lạc biết rõ bản tính của hắn nên căn bản sẽ không tin tưởng hắn thật là ôn hòa vô hại.
- "Ngươi tránh ra, không cần ngươi giả hảo tâm!" Bảo Lạc cảnh giác mà nhìn Lam Thừa Vũ.
Lam Thừa Vũ liếc mắt nhìn về phía ly rượu còn dư lại kia, trên chén rượu kia còn có đồ án long phượng trình tường, lại lẻ loi, cô đơn chiếc bóng mà lưu lại một bên.
- "Có đi mà không có lại thì quá thất lễ.
Ta nếu đã giúp nương tử uống xong ly rượu này, nương tử có hay không cũng nên giúp ta uống xong một ly rượu khác? Lúc đó, nghi thức đại hôn của chúng ta mới xem như là hoàn toàn hoàn thành."
Bảo Lạc nhớ tới lúc mới vừa rồi bị Lam Thừa Vũ đè lại cái ót đem rượu đút cho nàng một màn kia, trên mặt liền phát sốt, ngoài mạnh trong yếu nói:
- "Nghĩ đều cũng không cần nghĩ đâu!"
Mắc cỡ như vậy, ai sẽ làm a, Lam Thừa Vũ thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người cùng hắn giống nhau, không biết xấu hổ sao?
Lam Thừa Vũ cười cười, nghĩ đến cũng biết Bảo Lạc da mặt mỏng như vậy nên sẽ quả quyết không làm ra loại sự tình như vậy.
Bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể dùng một loại ánh mắt tiếc hận mà nhìn chén rượu kia, phảng phất không gây ra tiếng động mà lên án, chỉ có một lần đại hôn này còn không được uống rượu giao bội a.
Bảo Lạc từ trước đến nay là cái người ăn mềm không ăn cứng, thấy Lam Thừa Vũ lúc này hơi mang theo ánh mắt phiền muộn, trong lòng kia bảy phần ngượng ngùng ba phần tức giận, liền tất cả tan đi.
Nàng do dự một lát, cầm lấy ly rượu kia đưa đến bên môi Lam Thừa Vũ:
- "Uống đi."
Lam Thừa Vũ ánh mắt từ ly rượu kia chuyển dời đến trên người Bảo Lạc, dần dần nhiễm ý cười, hắn cúi đầu liền đem ly rượu Bảo Lạc mang đến kia tất cả uống hết.
Sau khi uống xong, bộ dáng thỏa mãn kia làm người khác thật sự không đành lòng, liền đối với hắn nhiều hơn một phần trách móc nặng nề.
Bảo Lạc phát hiện còn nhìn như vậy nữa, nàng có lẽ thật sự sẽ bị Lam Thừa Vũ cấp ăn đến gắt gao.
Ngang ngược như vậy, sức lực lớn như vậy, nàng căn bản phản kháng không được hắn.
Nàng rơi vào yếu thế, liền không đành lòng lại đối với hắn cau mày, quắc mắt, chỉ hận không được thỏa mãn hết những yêu cầu của hắn.
Ai, này làm như thế nào cho phải a?
Bất quá, hôm nay là đêm đại hôn của Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ, hiển nhiên không thích hợp là nói không.
Lam Thừa Vũ đem không chén rượu từ trong tay Bảo Lạc mang đi, để sang một bên, rồi sau đó tiến đến bên tai Bảo Lạc, nói:
- "Nếu ly rượu giao bội cũng đã uống xong rồi, chúng ta có phải hay không nên an trí? Phải biết rằng, xuân - tiêu - khổ - đoản a."
Ngữ khí của hắn tuy rằng mềm nhẹ, nhưng lại mang theo ý vị không cho người khác cự tuyệt.
Rèm trướng tầng tầng rơi xuống, xuyên thấu qua kia màn, ẩn ẩn có thể thấy bên trong có bóng người lay động.
Trên bàn long phượng đuốc vẫn luôn châm, thẳng đến bình minh..
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Lam Thừa Vũ nhìn người trong lồng ngực mình, trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc, Bảo Lạc rốt cuộc đã là hắn.
Kỳ thật, hôm qua là hắn lo được lo mất, cảm giác đang phát sinh hết thảy không có chân thật lớn, làm sao ngăn là Bảo Lạc?
Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc tuy rằng từ nhỏ quen biết, nhưng là từng bước một đi đến ngày hôm nay vẫn là đã trải qua không ít khó khăn.
Đầu tiên là Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế không xem trọng, sau đó lại bị tiên đế cản trở, thật vất vả đợi đến lúc tân đế đăng cơ, rồi lại gặp phải chuyện xung hỉ..
Lam Thừa Vũ không chút nghi ngờ, nếu là trong quá trình này mà xuất hiện một chút sai lầm, Bảo Lạc liền không phải là của hắn.
Cũng may, hắn cuối cùng cũng có được nàng.
Bảo Lạc mày nhíu lại, thoạt nhìn ngủ đến có chút không an ổn.
Rốt cuộc là lần đầu tiên, trên người sẽ có chút không thoải mái cũng là không thể tránh được.
Lam Thừa Vũ cố kỵ thân thể Bảo Lạc nê không dám đòi hỏi nhiều.
Nhưng trạng thái củ Bảo Lạc thoạt nhìn vẫn cứ không thể nào tốt được.
Lam Thừa Vũ có chút lo lắng mà đem tay đặt ở trên trán Bảo Lạc dò xét trong chốc lát, lúc này mới buông ra.
May mắn không có phát sốt.
Bên ngoài Bích Nghiêu đi đến:
- "Phò mã, đã đến thời điểm tiến cung thỉnh an Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương rồi."
Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế cũng biết việc đại hôn sẽ lăn lộn người, cho nên cố ý dặn dò Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc không cần phải tiến cung quá sớm.
Nhưng Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ cũng không thể quá muộn mới tiến cung, nếu không, bị người khác nhìn đến lại không biết những người đó sẽ nói cái gì.
Bị thanh âm của Bích Nghiêu làm bừng tỉnh, Bảo Lạc xoa xoa hai mắt của mình, lúc này mới mở một đôi mắt mê mang.
Tiểu động vật nhỏ này dường như phản ứng, làm Lam Thừa Vũ cảm thấy thập phần đáng yêu, hận không thể lại ôm Bảo Lạc ôn tồn một thời gian, đáng tiếc, chuyện này chung quy là không có khả năng.
Như Bích Nghiêu nói, thời điểm trước mắt đã không còn sớm, bọn họ cũng nên dọn dẹp một chút rồi tiến cung.
* * *
Xe ngựa lộc cộc mà hướng về phía cửa cung.
Lam Thừa Vũ từ trước chỉ yêu thích cưỡi ngựa, không thích ngồi xe ngựa, hiện giờ có được kiều thê, nhưng thật ra thể nghiệm ngồi trên xe ngựa cũng coi là một điều lạc thú.
Giờ phút này, Lam Thừa Vũ ngồi ở bên trong xe ngựa đảm đương làm cái đệm thịt người cho Bảo Lạc, Bảo Lạc ở trong lòng ngực Lam Thừa Vũ liền ngáp ngắn, ngáp dài.
Nhìn nàng nằm ở trong lòng ngực hắn, toàn thân đều là tin cậy, Lam Thừa Vũ cảm thấy chẳng sợ không làm gì, hắn cũng là hạnh phúc rồi.
Vào cung, sớm đã có một chiếc kiệu nhỏ ở một bên chờ.
Mọi người đều biết Trường Thọ trưởng công chúa ở trong cung, vô luận là đi đến chỗ nào đều có thể ngồi ở trên cỗ kiệu, đây là Tiên đế cùng Vĩnh Gia Đế cho Trường Thọ trưởng công chúa đặc quyền.
Đến nỗi Lam Thừa Vũ phò mã này, liền không có được vận may như vậy.
Bảo Lạc ở bên trong cỗ kiệu ngồi, hắn chỉ có thể ở phía dưới dựa vào hai chân mà đi.
Ở trên đường đi Khôn trạch cung, Bảo Lạc lại thấy được người nhà họ Phó.
Lần này tới chính là Phó thái phu nhân; Phó phu nhân vẫn luôn vâng vâng dạ dạ đi theo phía sau Phó thái phu nhân lần này lại không có tới.
Phó thái phu nhân hướng Bảo Lạc hành lễ, hai bên chi gian không có gì giao thoa, liền gặp thoáng qua nhau.
Đối với gia nhân này, Bảo Lạc từ trước đến nay không có gì hảo cảm.
Mà Phó thái phu nhân thì sao, nếu là ở ngày thường gặp được một cơ hội tốt như vậy, nàng chắc chắn sẽ tiến lên đi nịnh bợ Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ một chút.
Chỉ là lần này, Phó thái phu nhân lại không làm vậy, hiển nhiên là đã có chuyện gì xảy ra.
Bảo Lạc không có nhiều thời gian tìm tòi, nghiên cứu, mặc kệ đã xảy ra cái gì, dù sao thì chuyện của Phó gia cùng nàng không có quan hệ gì.
Toàn bộ Phó gia có thể để nàng nhìn với một con mắt khác cũng chỉ có Phó hoàng hậu.
Những người khác đối với nàng mà nói thì cùng người xa lạ không có gì khác nhau.
Trong chốc lát liền đến Khôn Trạch cung của Vĩnh Gia Đế.
Đương lúc Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ đi vào, nội thị một mặt dẫn đường, một mặt nhắc nhở Bảo Lạc:
- "Thái Hậu nương nương cũng ở bên trong."
Vừa đi vào đã thấy Vĩnh Gia Đế cùng Hứa thái hậu quả nhiên đều ngồi ở vị trí thượng vị, hai người không biết hàn huyên chuyện gì, Hứa thái hậu khóe mắt đuôi lông mày đều thấm đầy ý cười, ngay cả Vĩnh Gia Đế, thần sắc cũng nhu hòa không ít.
Hứa thái hậu nhìn đến hai người Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ dắt tay nhau mà đến, trên mặt tươi cười không giảm
- "Ai gia trước sau còn nhớ rõ thời điểm Bảo Lạc vừa mới sinh ra liền nhỏ nhỏ đáng yêu.
Trong nháy mắt, đều đến tuổi gả chồng rồi.
Bảo Lạc gả đi ra ngoài tuy mới một ngày, nhưng trong lòng ai gia liền vắng vẻ."
Bảo Lạc vội vàng tiến lên giữ chặt một bên cánh tay của Hứa thái hậu:
- "Mẫu hậu nếu là hi vọng thần đến, nhi thần có thể tùy thời mà tiến cung tới thăm ngài."
- "Nha đầu ngốc, ngươi nếu thật là không về nhà như vậy, chỉ sợ phò mã liền không cao hứng."
Tuy nói là như vậy, nhưng trên đời này có người mẫu thân nào mà không thích nghe nhi nữ nhà mình cùng chính mình làm nũng đâu? Có mẫu thân nào lại không thích nhi nữ nhà mình hiếu thuận chính mình? Hứa thái hậu khẻ cười, nàng ngược lại đối Lam Thừa Vũ nói:
- "Thừa vũ, ngươi từ trước đến nay là một hài tử tốt, lại rất biết chiếu cố người khác.
Bảo Lạc nha đầu này bị ai gia sủng đến hư, có khi không khỏi có kiêu căng, nhưng tâm của nàng thực sự là rất tốt.
Nếu là Bảo Lạc ngày sau có cái gì không tốt, còn thỉnh ngươi thông cảm nhiều hơn."
Hứa thái hậu nói lời này rõ ràng chính là đứng ở trên lập trường của một người mẹ vợ, hy vọng nữ nhi chính mình cùng con rể có thể hòa thuận.
Nếu không, y theo thân phận cùng địa vị của nàng, căn bản không cần phải nói những lời này.
Lam Thừa Vũ nghe vậy, hơi hơi mỉm cười:
- "Thái Hậu nương nương yên tâm, nhi thần sẽ đối xử với Bảo Lạc nàng thực tốt."
Hứa thái hậu lại hừ nhẹ một tiếng:
- "Ngươi đều cùng nữ nhi của ta thành hôn rồi, như thế nào, còn không muốn sửa miệng sao?"
Lam Thừa Vũ ngẩn người, biết nghe lời phải mà sửa lời nói:
- "Mẫu hậu."
Lúc này, Vĩnh Gia Đế cũng ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng.
Từ trước đến nay Lam Thừa Vũ giỏi về nghiền ngẫm đế tâm, giờ phút này lại không biết Vĩnh Gia Đế là không muốn bị bỏ qua hay vẫn là đối với việc hắn trực tiếp xưng hô Hứa thái hậu là "Mẫu hậu" có ý kiến?.
Theo vải đỏ rơi xuống, Bảo Lạc thấy rõ người trước mặt cao lớn, tuấn lãng, tràn ngập anh khí.
Ngày thường Lam Thừa Vũ luôn là thích ăn mặc quần áo màu thâm sắc, huyền sắc cùng màu xanh ngọc đều là những màu sắc hắn yêu tha thiết, kia sẽ làm hắn có vẻ trầm ổn hơn, làm người khác quên việc hắn quá mức tuổi trẻ.
Hôm nay, hắn lại là một thân hỉ bào màu đỏ thẫm, nhan sắc tươi đẹp, dung nhan hắn như ngọc, nếu là ai thấy cũng đều phải tán thưởng một tiếng, đúng là một thiếu niên lang anh tuấn.
Có lẽ là bởi vì uống rượu, trên mặt Lam Thừa Vũ có nhàn nhạt màu đỏ ửng, hai tròng mắt híp lại, toát ra một chút ý vị lười biếng, lại phá lệ hấp dẫn người.
Con ngươi hắn giống như có một cái lốc xoáy có thể đem người khác nhìn thấy mà bị hút vào, rốt cuộc không thể tránh thoát khỏi.
Tại thời điểm Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ bốn mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, rốt cuộc vô pháp tự hỏi.
Thẳng đến một trận mang theo tiếng cười khẻ hài hước ở bên tai nàng tràn ra:
- "Như thế nào, nương tử đối với dung mạo vi phu có vừa lòng hay không?"
Bảo Lạc phục hồi lại tinh thần, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, ra vẻ ghét bỏ nói:
- "Miễn cưỡng chấp nhận đi!"
Thấy Lam Thừa Vũ cười đến như trộm được đồ, trong lòng Bảo Lạc không thoải mái, lại nói:
- "Ngươi nhưng bảo hộ gương mặt này thật tốt a, nếu khi nào bị thương, không chừng ta liền không cần ngươi nữa!"
- "Lời này thật sự?"
Lam Thừa Vũ nhướng mày, thâm trầm trong mắt nhìn không ra cảm xúc.
- "Tự nhiên là thật." Bảo Lạc không chút do dự đáp.
Ngay sau đó, Bảo Lạc liền phát ra một trận thở nhẹ, cả người bị Lam Thừa Vũ đặt ở mép giường, nóng rực hôn trên môi nàng.
Lam Thừa Vũ ở trên môi nàng trằn trọc gặm cắn, lực đạo rất lớn, như là muốn đem nàng cả người cắn nuốt nhập vào bụng.
Khi nàng sắp không thở nổi nữa, Lam Thừa Vũ rốt cuộc mới buông tha cho nàng.
Nhưng mà đôi môi hai người còn không có rời đi bao lâu, Lam Thừa Vũ liền lại như bóng với hình mà dán lên nàng.
Lam Thừa Vũ tựa như tên thợ săn giảo hoạt giống nhau, ở thời điểm con mồi cho rằng có thể chạy ra sinh thiên là lúc làm cho con mồi minh bạch, chạy thoát bất quá là ảo tưởng mà thôi.
Ngắn ngủi nghỉ ngơi lúc sau, là mưa rền gió dữ tiến công.
- "Ô ô.."
Bất quá chỉ một chút công phu, Bảo Lạc đã bị hôn đến kiều suyễn liên tục, nàng đỏ mặt nhìn về phía Lam Thừa Vũ hai mắt sáng ngời điểm điểm châu lệ, sợi tóc hỗn độn, thoạt nhìn phá lệ động lòng người.
Lam Thừa Vũ nhìn thấy tiểu kiều thê nhà mình được chính mình yêu thương bày biện ra một bộ dáng kiều mị như vậy, lúc này mới vừa lòng nói:
- "Còn dám ghét bỏ tướng công ngươi nữa không?"
Bảo Lạc hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, bất quá, nàng giờ phút này thần thái mảnh mai, thật sự không có bất luận lực uy hiếp gì, Lam Thừa Vũ bị nàng trừng, ngược lại cảm thấy nửa người đều nổi nhiệt.
- "Lại nói tiếp, chúng ta còn chưa có uống chén rượu giao bội đâu."
Lam Thừa Vũ thanh âm có chút ám trầm, cũng có chút nguy hiểm.
Hắn cầm lấy một chén rượu trong đó, một ngụm uống vào trong miệng, rồi sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của Bảo Lạc lại lần nữa ôm lấy nàng.
Nhắm chặt đôi môi đỏ mềm ấm ở dưới thế công hạ không có bất luận sức chống cự gì của Lam Thừa Vũ, thực mau, Bảo Lạc đã bí bách uống xong ly rượu mà Lam Thừa Vũ đút cho.
- "Khụ, khụ khụ!"
Hai người trong quá trình giao phong, động tác có chút lớn, Bảo Lạc liền bị sặc.
Lam Thừa Vũ một mặt ôn nhu mà giúp nàng vỗ lưng, một mặt nói:
- "Như thế nào lại không cẩn thận như vậy đâu?"
Nếu là không có phát sinh sự tình vừa rồi, hắn thật sự là một hảo trượng phu cẩn thận, tỉ mỉ.
Đáng tiếc, Bảo Lạc biết rõ bản tính của hắn nên căn bản sẽ không tin tưởng hắn thật là ôn hòa vô hại.
- "Ngươi tránh ra, không cần ngươi giả hảo tâm!" Bảo Lạc cảnh giác mà nhìn Lam Thừa Vũ.
Lam Thừa Vũ liếc mắt nhìn về phía ly rượu còn dư lại kia, trên chén rượu kia còn có đồ án long phượng trình tường, lại lẻ loi, cô đơn chiếc bóng mà lưu lại một bên.
- "Có đi mà không có lại thì quá thất lễ.
Ta nếu đã giúp nương tử uống xong ly rượu này, nương tử có hay không cũng nên giúp ta uống xong một ly rượu khác? Lúc đó, nghi thức đại hôn của chúng ta mới xem như là hoàn toàn hoàn thành."
Bảo Lạc nhớ tới lúc mới vừa rồi bị Lam Thừa Vũ đè lại cái ót đem rượu đút cho nàng một màn kia, trên mặt liền phát sốt, ngoài mạnh trong yếu nói:
- "Nghĩ đều cũng không cần nghĩ đâu!"
Mắc cỡ như vậy, ai sẽ làm a, Lam Thừa Vũ thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người cùng hắn giống nhau, không biết xấu hổ sao?
Lam Thừa Vũ cười cười, nghĩ đến cũng biết Bảo Lạc da mặt mỏng như vậy nên sẽ quả quyết không làm ra loại sự tình như vậy.
Bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể dùng một loại ánh mắt tiếc hận mà nhìn chén rượu kia, phảng phất không gây ra tiếng động mà lên án, chỉ có một lần đại hôn này còn không được uống rượu giao bội a.
Bảo Lạc từ trước đến nay là cái người ăn mềm không ăn cứng, thấy Lam Thừa Vũ lúc này hơi mang theo ánh mắt phiền muộn, trong lòng kia bảy phần ngượng ngùng ba phần tức giận, liền tất cả tan đi.
Nàng do dự một lát, cầm lấy ly rượu kia đưa đến bên môi Lam Thừa Vũ:
- "Uống đi."
Lam Thừa Vũ ánh mắt từ ly rượu kia chuyển dời đến trên người Bảo Lạc, dần dần nhiễm ý cười, hắn cúi đầu liền đem ly rượu Bảo Lạc mang đến kia tất cả uống hết.
Sau khi uống xong, bộ dáng thỏa mãn kia làm người khác thật sự không đành lòng, liền đối với hắn nhiều hơn một phần trách móc nặng nề.
Bảo Lạc phát hiện còn nhìn như vậy nữa, nàng có lẽ thật sự sẽ bị Lam Thừa Vũ cấp ăn đến gắt gao.
Ngang ngược như vậy, sức lực lớn như vậy, nàng căn bản phản kháng không được hắn.
Nàng rơi vào yếu thế, liền không đành lòng lại đối với hắn cau mày, quắc mắt, chỉ hận không được thỏa mãn hết những yêu cầu của hắn.
Ai, này làm như thế nào cho phải a?
Bất quá, hôm nay là đêm đại hôn của Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ, hiển nhiên không thích hợp là nói không.
Lam Thừa Vũ đem không chén rượu từ trong tay Bảo Lạc mang đi, để sang một bên, rồi sau đó tiến đến bên tai Bảo Lạc, nói:
- "Nếu ly rượu giao bội cũng đã uống xong rồi, chúng ta có phải hay không nên an trí? Phải biết rằng, xuân - tiêu - khổ - đoản a."
Ngữ khí của hắn tuy rằng mềm nhẹ, nhưng lại mang theo ý vị không cho người khác cự tuyệt.
Rèm trướng tầng tầng rơi xuống, xuyên thấu qua kia màn, ẩn ẩn có thể thấy bên trong có bóng người lay động.
Trên bàn long phượng đuốc vẫn luôn châm, thẳng đến bình minh..
Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Lam Thừa Vũ nhìn người trong lồng ngực mình, trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc, Bảo Lạc rốt cuộc đã là hắn.
Kỳ thật, hôm qua là hắn lo được lo mất, cảm giác đang phát sinh hết thảy không có chân thật lớn, làm sao ngăn là Bảo Lạc?
Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc tuy rằng từ nhỏ quen biết, nhưng là từng bước một đi đến ngày hôm nay vẫn là đã trải qua không ít khó khăn.
Đầu tiên là Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế không xem trọng, sau đó lại bị tiên đế cản trở, thật vất vả đợi đến lúc tân đế đăng cơ, rồi lại gặp phải chuyện xung hỉ..
Lam Thừa Vũ không chút nghi ngờ, nếu là trong quá trình này mà xuất hiện một chút sai lầm, Bảo Lạc liền không phải là của hắn.
Cũng may, hắn cuối cùng cũng có được nàng.
Bảo Lạc mày nhíu lại, thoạt nhìn ngủ đến có chút không an ổn.
Rốt cuộc là lần đầu tiên, trên người sẽ có chút không thoải mái cũng là không thể tránh được.
Lam Thừa Vũ cố kỵ thân thể Bảo Lạc nê không dám đòi hỏi nhiều.
Nhưng trạng thái củ Bảo Lạc thoạt nhìn vẫn cứ không thể nào tốt được.
Lam Thừa Vũ có chút lo lắng mà đem tay đặt ở trên trán Bảo Lạc dò xét trong chốc lát, lúc này mới buông ra.
May mắn không có phát sốt.
Bên ngoài Bích Nghiêu đi đến:
- "Phò mã, đã đến thời điểm tiến cung thỉnh an Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương rồi."
Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế cũng biết việc đại hôn sẽ lăn lộn người, cho nên cố ý dặn dò Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc không cần phải tiến cung quá sớm.
Nhưng Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ cũng không thể quá muộn mới tiến cung, nếu không, bị người khác nhìn đến lại không biết những người đó sẽ nói cái gì.
Bị thanh âm của Bích Nghiêu làm bừng tỉnh, Bảo Lạc xoa xoa hai mắt của mình, lúc này mới mở một đôi mắt mê mang.
Tiểu động vật nhỏ này dường như phản ứng, làm Lam Thừa Vũ cảm thấy thập phần đáng yêu, hận không thể lại ôm Bảo Lạc ôn tồn một thời gian, đáng tiếc, chuyện này chung quy là không có khả năng.
Như Bích Nghiêu nói, thời điểm trước mắt đã không còn sớm, bọn họ cũng nên dọn dẹp một chút rồi tiến cung.
* * *
Xe ngựa lộc cộc mà hướng về phía cửa cung.
Lam Thừa Vũ từ trước chỉ yêu thích cưỡi ngựa, không thích ngồi xe ngựa, hiện giờ có được kiều thê, nhưng thật ra thể nghiệm ngồi trên xe ngựa cũng coi là một điều lạc thú.
Giờ phút này, Lam Thừa Vũ ngồi ở bên trong xe ngựa đảm đương làm cái đệm thịt người cho Bảo Lạc, Bảo Lạc ở trong lòng ngực Lam Thừa Vũ liền ngáp ngắn, ngáp dài.
Nhìn nàng nằm ở trong lòng ngực hắn, toàn thân đều là tin cậy, Lam Thừa Vũ cảm thấy chẳng sợ không làm gì, hắn cũng là hạnh phúc rồi.
Vào cung, sớm đã có một chiếc kiệu nhỏ ở một bên chờ.
Mọi người đều biết Trường Thọ trưởng công chúa ở trong cung, vô luận là đi đến chỗ nào đều có thể ngồi ở trên cỗ kiệu, đây là Tiên đế cùng Vĩnh Gia Đế cho Trường Thọ trưởng công chúa đặc quyền.
Đến nỗi Lam Thừa Vũ phò mã này, liền không có được vận may như vậy.
Bảo Lạc ở bên trong cỗ kiệu ngồi, hắn chỉ có thể ở phía dưới dựa vào hai chân mà đi.
Ở trên đường đi Khôn trạch cung, Bảo Lạc lại thấy được người nhà họ Phó.
Lần này tới chính là Phó thái phu nhân; Phó phu nhân vẫn luôn vâng vâng dạ dạ đi theo phía sau Phó thái phu nhân lần này lại không có tới.
Phó thái phu nhân hướng Bảo Lạc hành lễ, hai bên chi gian không có gì giao thoa, liền gặp thoáng qua nhau.
Đối với gia nhân này, Bảo Lạc từ trước đến nay không có gì hảo cảm.
Mà Phó thái phu nhân thì sao, nếu là ở ngày thường gặp được một cơ hội tốt như vậy, nàng chắc chắn sẽ tiến lên đi nịnh bợ Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ một chút.
Chỉ là lần này, Phó thái phu nhân lại không làm vậy, hiển nhiên là đã có chuyện gì xảy ra.
Bảo Lạc không có nhiều thời gian tìm tòi, nghiên cứu, mặc kệ đã xảy ra cái gì, dù sao thì chuyện của Phó gia cùng nàng không có quan hệ gì.
Toàn bộ Phó gia có thể để nàng nhìn với một con mắt khác cũng chỉ có Phó hoàng hậu.
Những người khác đối với nàng mà nói thì cùng người xa lạ không có gì khác nhau.
Trong chốc lát liền đến Khôn Trạch cung của Vĩnh Gia Đế.
Đương lúc Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ đi vào, nội thị một mặt dẫn đường, một mặt nhắc nhở Bảo Lạc:
- "Thái Hậu nương nương cũng ở bên trong."
Vừa đi vào đã thấy Vĩnh Gia Đế cùng Hứa thái hậu quả nhiên đều ngồi ở vị trí thượng vị, hai người không biết hàn huyên chuyện gì, Hứa thái hậu khóe mắt đuôi lông mày đều thấm đầy ý cười, ngay cả Vĩnh Gia Đế, thần sắc cũng nhu hòa không ít.
Hứa thái hậu nhìn đến hai người Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ dắt tay nhau mà đến, trên mặt tươi cười không giảm
- "Ai gia trước sau còn nhớ rõ thời điểm Bảo Lạc vừa mới sinh ra liền nhỏ nhỏ đáng yêu.
Trong nháy mắt, đều đến tuổi gả chồng rồi.
Bảo Lạc gả đi ra ngoài tuy mới một ngày, nhưng trong lòng ai gia liền vắng vẻ."
Bảo Lạc vội vàng tiến lên giữ chặt một bên cánh tay của Hứa thái hậu:
- "Mẫu hậu nếu là hi vọng thần đến, nhi thần có thể tùy thời mà tiến cung tới thăm ngài."
- "Nha đầu ngốc, ngươi nếu thật là không về nhà như vậy, chỉ sợ phò mã liền không cao hứng."
Tuy nói là như vậy, nhưng trên đời này có người mẫu thân nào mà không thích nghe nhi nữ nhà mình cùng chính mình làm nũng đâu? Có mẫu thân nào lại không thích nhi nữ nhà mình hiếu thuận chính mình? Hứa thái hậu khẻ cười, nàng ngược lại đối Lam Thừa Vũ nói:
- "Thừa vũ, ngươi từ trước đến nay là một hài tử tốt, lại rất biết chiếu cố người khác.
Bảo Lạc nha đầu này bị ai gia sủng đến hư, có khi không khỏi có kiêu căng, nhưng tâm của nàng thực sự là rất tốt.
Nếu là Bảo Lạc ngày sau có cái gì không tốt, còn thỉnh ngươi thông cảm nhiều hơn."
Hứa thái hậu nói lời này rõ ràng chính là đứng ở trên lập trường của một người mẹ vợ, hy vọng nữ nhi chính mình cùng con rể có thể hòa thuận.
Nếu không, y theo thân phận cùng địa vị của nàng, căn bản không cần phải nói những lời này.
Lam Thừa Vũ nghe vậy, hơi hơi mỉm cười:
- "Thái Hậu nương nương yên tâm, nhi thần sẽ đối xử với Bảo Lạc nàng thực tốt."
Hứa thái hậu lại hừ nhẹ một tiếng:
- "Ngươi đều cùng nữ nhi của ta thành hôn rồi, như thế nào, còn không muốn sửa miệng sao?"
Lam Thừa Vũ ngẩn người, biết nghe lời phải mà sửa lời nói:
- "Mẫu hậu."
Lúc này, Vĩnh Gia Đế cũng ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng.
Từ trước đến nay Lam Thừa Vũ giỏi về nghiền ngẫm đế tâm, giờ phút này lại không biết Vĩnh Gia Đế là không muốn bị bỏ qua hay vẫn là đối với việc hắn trực tiếp xưng hô Hứa thái hậu là "Mẫu hậu" có ý kiến?.
Danh sách chương