Hứa thái hậu một mặt cùng Lam Thừa Vũ nói chuyện, một mặt cẩn thận quan sát tình huống của nữ nhi nhà mình cùng Lam Thừa Vũ.

Nàng thấy Lam Thừa Vũ quả nhiên như lời hắn hứa hẹn, đối xử tử tế, quý trọng Bảo Lạc, mọi nơi đều chiếu cố Bảo Lạc rất tốt, trong lòng không khỏi buông lỏng.

Nàng như châu tựa bảo mà dưỡng Bảo Lạc ngần ấy năm, hiện giờ chợt đem Bảo Lạc gả ra ngoài, trong lòng rốt cuộc vắng vẻ.
Cũng may Lam Thừa Vũ đối đãi với Bảo Lạc tạm được, Hứa thái hậu cũng coi như là có thể được đến một ít an ủi, chỉ mong Lam Thừa Vũ có thể vẫn luôn đối đãi với Bảo Lạc như lúc ban đầu.
Bất quá, lúc này Hứa thái hậu nhìn thấy Bảo Lạc trên mặt kia khó nén một chút mệt mỏi, lại không khỏi nhăn lại mày, ngầm đối Bảo Lạc nói:
- "Ngươi thân thể từ nhỏ liền so với người khác lại càng nhược hơn, nếu là phò mã một mặt làm bậy, ngươi nhưng ngàn vạn không cần tùy ý hắn."
Nói đoạn, Hứa thái hậu nhìn ma ma bên người mình:
- "Ai gia trong cung có Cao ma ma cùng Lý ma ma am hiểu nhất chính là điều dưỡng thân mình, nếu không, khi ngươi ra cung liền đem các nàng cũng mang về phủ công chúa đi."
- "Mẫu hậu, ngài đang nói cái gì vậy?"
Bất luận là một nữ hài tử nào khi bị đề cập đến chuyện phòng the của chính mình cùng hôn phu, đại khái đều sẽ có chút ngượng ngùng.

Bảo Lạc cúi đầu vân vê tay nói:
- "Hắn..

Kỳ thật..

Cũng không có lăn lộn nhi thần..

Bất quá, thân thể này của nhi thần, ngài cũng biết.."
Nói rồi, trên mặt Bảo Lạc đỏ ửng dần dần thối lui, bên môi ngưng ra một mạt cười khổ:
- "Tóm lại, Cao ma ma cùng Lý ma ma, nhi thần là sẽ không muốn.

Trong đội ngũ hồi môn của nhi thần đã mang theo không ít ma ma có hiểu biết về bảo dưỡng thân mình.

Hiện giờ mẫu hậu ngài bên người có Cao ma ma cùng Lý ma ma là người tin tưởng nhất, ngài đem các nàng phái đến bên người nhi thần, ngài sẽ làm sao bây giờ?"
Hứa thái hậu nghe vậy, trong lòng càng đau, ôm Bảo Lạc nói:

- "Sẽ tốt, chúng ta lại tìm danh y tới kiểm tra cho ngươi, sẽ tốt..

Hiện tại ca ca ngươi là hoàng đế, nhất định có thể tìm được danh y có thể kéo dài tuổi thọ cho ngươi."
Bảo Lạc nghe xong, chỉ là khẽ cười cười, cũng không trả lời.

Thơi tiên đế không thiếu danh y vì nàng thu xếp, chỉ là, đều bất lực trở về.

Bảo Lạc hiển nhiên cũng đã từ bỏ, nàng chỉ cầu mỗi một ngày tồn tại có thể trải qua thật tốt, tận dụng hết mọi khả năng làm bạn với Lam Thừa Vũ nhiều hơn, cùng với thân nhân của nàng sống với nhau một đoạn thời gian là được.
Trên thực tế, nàng có thể sống đến bây giờ, nàng đã cảm thấy không thể tưởng tượng.

Kế tiếp mỗi một đoạn đường, nàng đều sẽ thả hành thả quý trọng.
- "Đúng rồi mẫu hậu, khi nhi thần tiến cung thì nhìn thấy Phó thái phu nhân.

Nàng luôn luôn là người không có việc gì thì không vào tam bảo điện, hôm nay tiến cung lại có chuyện gì?"
Bảo Lạc chủ động tách ra đề tài.
- "Nàng?"
Hứa thái hậu lộ ra một mạt cười lạnh, nàng xưa nay không phải cái người khắc nghiệt, nhưng đối với người nhà họ Phó thì chán ghét ăn sâu bén rễ:
- "Tự nhiên là lại có việc muốn tới tìm hoàng hậu.

Lần này Vân Nam chi chiến, Phó gia để hai gã bổn gia con cháu dòng chính đi tòng quân, nguyên là tưởng thời điểm hỗn loạn tranh công, ai biết hai gã Phó gia tử kia vận khí vô dụng, rõ ràng là ở hậu phương thì ngu ngốc, sau lại bị quân Vân Nam đánh lén, ném lương thảo, một kẻ thì gãy chân, một kẻ gãy tay.

Mắt thấy ngày sau, hai người này con đường làm quan vô vọng, Phó thái phu nhân trong lòng há có thể không vội?"
Nếu như cá nhân đinh thịnh vượng vì gia tộc, thì hai gã con cháu gia tộc kia tự nhiên không tính là cái gì, nhưng cố tình nam đinh Phó gia cũng không tính là nhiều.
Bảo Lạc nghe vậy, nhăn lại mày:
- "Kia là nàng đang muốn làm cái gì? Không đến mức muốn để hoàng tẩu giúp hai gã Phó gia tử này thảo quân công đi?"
Hứa thái hậu nhìn Bảo Lạc liếc mắt một cái:
- "Ngươi đừng nói, nàng thật đúng là muốn làm như vậy.


Nếu tổn thất đã vô pháp vãn hồi, như vậy liền phải vì gia tộc mang đến lớn ích.

Ở phương diện này, Phó thái phu nhân từ trước đến nay làm được thực tốt."
- "Thật là vớ vẩn, đánh mất lương thảo, hoàng huynh không trị tội bọn họ liền tính là phá lệ khai ân rồi, lại vẫn dám mơ ước thứ không thuộc về mình.

Y theo tính tình của hoàng tẩu, tất nhiên là sẽ không đáp ứng Phó thái phu nhân đi?"
- "Tự nhiên là sẽ không.

Hoàng tẩu ngươi..

Tuy rằng ngay từ đầu ai gia đã không thích nàng, nhưng hiện giờ cũng không thể không thừa nhận, nàng xem như là người Phó gia khó có được minh bạch."
Nhắc tới Phó hoàng hậu, Hứa thái hậu không khỏi xoa xoa giữa mày.
Bởi vì biểu hiện gần đây của Phó hoàng hậu, Hứa thái hậu đã bắt đầu dần dần tiếp thu Phó hoàng hậu - người con dâu này.

Nhưng nếu thời gian có thể trở lại lúc ban đầu, nếu có thể lựa chọn, nàng vẫn không nghĩ muốn để Phó hoàng hậu làm con dâu mình.

Bởi vì Phó gia đại biểu cho phiền toái vô tận.

Phó hoàng hậu lại càng tốt, nàng cũng không có khả năng hoàn toàn thoát khỏi Phó gia, độc lập tồn tại.
Hai mẹ con lại nói một vài chuyện, Bảo Lạc thấy thời gian không còn sớm, liền cáo từ chuẩn bị hồi phủ công chúa.
Theo lý mà nói, cô dâu hẳn là ở ngày thành hôn thứ hai liền đi bái kiến cha mẹ chồng.

Nhưng tới phiên Bảo Lạc nơi này, tình huống tự nhiên có điều bất đồng.
Bảo Lạc là Trưởng công chúa, địa vị so với thân vương, nhà mẹ đẻ nàng, người là Hoàng đế cùng Thái hậu, tuy là làm cha mẹ chồng, nhưng An Quốc Công cùng An Quốc Công phu nhân cũng chỉ có thể xếp hạng phía sau.
Đợi Bảo Lạc từ trong cung sau khi trở về, nhận được tin tức vợ chồng An Quốc Công cùng Lam Sơ Nghiên mới đến trong phủ công chúa cấp Bảo Lạc thỉnh an.
Thiên địa quân thân sư, Bảo Lạc là con dâu của An Quốc Công cùng An Quốc Công phu nhân, càng là quân, tự nhiên không có đạo lý quân giả hướng thần bái lễ.

Bất quá, Bảo Lạc rốt cuộc cũng là tiểu bối, vì cực kỳ tôn trọng, miễn vợ chồng An Quốc Công hành lễ, lại hướng bọn họ nửa lễ.


Kể từ đó, ai cũng nói cái gì không phải.
- "Ngày sau chúng ta là người một nhà, đóng cửa lại liền không cần phải đa lễ, không cần phải xa lạ như vậy." Bảo Lạc kéo tay Lam Sơ Nghiên, đem một đôi vòng tay bích thúy tháo xuống, mang vào trên tay Lam Sơ Nghiên.
- "Bảo..

Tẩu tẩu..

cái này nhưng không được!"
Lam Sơ Nghiên biết, vòng tay này là Bảo Lạc khi ấy sinh nhật mười tuổi, Hứa thái hậu cố ý tìm cho Bảo Lạc, Bảo Lạc luôn luôn coi là bảo bối, vô cùng yêu thích, nàng như thế nào có thể nhận được?
Thấy Lam Sơ Nghiên có muốn tháo ra, Bảo Lạc nói:
- "Đây là quà tẩu tẩu cho ngươi làm lễ gặp mặt, mong rằng ngươi không cần ghét bỏ."
Lời nói này phảng phất ý tứ không nhận chính là ghét bỏ Bảo Lạc, Lam Sơ Nghiên chỉ đành phải nhận lấy.
An Quốc Công cùng An Quốc Công phu nhân trao đổi một ánh mắt.
Đối với bọn họ mà nói, Bảo Lạc người con dâu này được chọn không tính là tốt, cũng không tính là không tốt.

Bảo Lạc tự nhiên có ưu thế mà người khác khó có thể bằng được, nhưng nàng cũng có chỗ không đủ tốt.
Y theo địa vị hiện giờ của An Quốc Công phủ, thượng chủ tự nhiên là dệt hoa trên gấm.

Nếu là không thượng chủ, đối với An Quốc Công phủ mà nói, cũng không có gì tổn thất.

Bất quá, nếu Lam Thừa Vũ không cưới Bảo Lạc, An Quốc Công vợ chồng cũng không có ý phản đối.

Ở phương diện này, bọn họ từ trước đến nay là hiểu rõ, không có ý nhúng tay vào.
Hiện giờ xem ra, cách làm này của bọn họ là chính xác.

Từ sau khi cùng Bảo Lạc đính hôn, Lam Thừa Vũ trên mặt tươi cười ngày càng nhiều.

Buổi tối trước đại hôn một ngày càng là hưng phấn mà nửa đêm không ngủ được.

Nữ nhi Lam Sơ Nghiên cùng con dâu mới ở chung cũng rất hòa hợp, ngày sau nghĩ đến cũng sẽ không nháo ra mâu thuẫn gì.
- "Ai, ngươi nhưng xem như đã trở thành tẩu tử ta, ca ca ta cuối cùng còn có chút tác dụng."
Lam Sơ Nghiên lôi kéo tay Bảo Lạc, nói:

- "Ngày sau, nếu là ca ca ta khi dễ ngươi, ngươi chỉ cần tới nói cho ta biết, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi thu thập hắn!"
Nếu là không hiểu rõ người này, chỉ sợ mọi người đều cho rằng Lam Sơ Nghiên cùng Bảo Lạc mới là một đôi hoa tỷ muội.
- "Hảo, ngày sau tẩu tẩu ta đã có thể chờ ngươi đến bảo hộ ta a.

Bất quá, ngươi còn có thể bảo hộ ta được mấy năm nha? Sang năm ngươi sợ là cũng muốn xuất giá đi?"
Bảo Lạc cười trêu ghẹo Lam Sơ Nghiên.
Lam Sơ Nghiên trợn tròn mắt:
- "..

Ta, ta là toàn tâm toàn ý hướng về ngươi, ngươi lại tới trêu chọc ta, ngươi còn như vậy, ta nhưng sinh khí a!"
- "Việc này như thế nào là trêu chọc ngươi đâu? Rõ ràng là người làm tẩu tử như ta đang quan tâm ngươi a." Bảo Lạc nghiêm trang đáp.
- "Ngươi vẫn là đem những cái tâm tư này đặt ở trên người ca ca ta đi!"
Lam Sơ Nghiên xoa xoa giữa mày chính mình.
- "Cũng thế cũng thế."
Lam Sơ Nghiên: Ô ô, Bảo Lạc thay đổi.

Trước kia rõ ràng là các nàng hai người cùng liên thủ khi dễ Lam Thừa Vũ.

Kết quả hiện tại Bảo Lạc đều học được cách khi dễ nàng.

Khẳng định là bị Lam Thừa Vũ dạy hư rồi!
Vừa mới tiễn vợ chồng An Quốc Công cùng Lam Sơ Nghiên trở về, Bảo Lạc đã bị Lam Thừa Vũ từ phía sau ôm chặt.

Lam Thừa Vũ nhẹ nhàng mút hôn sợi tóc Bảo Lạc:
- "Vừa rồi, ngươi ở cùng muội muội nói bậy bạ gì về ta vậy? Hả?"
Bảo Lạc quay đầu nói:
- "Chúng ta vì cái gì nhất định là đang nói ngươi, mà không phải đang nói đề tài khác a? Ngươi tự mình cảm giác cũng không tránh khỏi quá tốt đẹp một ít đi?"
- "Ta cảm giác là sẽ không sai.

Ngươi cùng Sơ Nghiên mỗi lần tụ ở bên nhau, lúc nào là không làm tổn hại ta vài câu? Bất quá, chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là --"
Lam Thừa Vũ xoay người Bảo Lạc, quay đầu lại, thuận thế hôn lên sườn mặt nàng:
- "Ngươi vừa rồi cùng Sơ Nghiên nói chuyện vẫn luôn coi ta không tồn tại, ta muốn bồi thường.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện