Khi Bình Ninh quận chúa tỉnh lại, vừa lúc kịp hôn lễ của Bảo Lạc.
Trong cung vì Bảo Lạc chuẩn bị ước chừng 128 đài của hồi môn, mỗi một đài của hồi môn, mỗi cái rương đều lớn hơn gấp đôi so với bình thường, có thể thấy được ở trong cung có bao nhiêu coi trọng Bảo Lạc.
Nhà mẹ đẻ Hứa thái hậu tuy nói hiện giờ đã xuống dốc, nhưng đã từng cũng là nhà công khanh.
Lúc trước Hứa thái hậu gả cho Tiên đế khi ấy vẫn là hoàng tử, Hứa gia cũng cho Hứa thái hậu của hồi môn là cực kỳ phong phú.
Hứa thái hậu nguyên lai là muốn đem của hồi môn chính mình phân thành hai, một phần cho Vĩnh Gia Đế, một phần cho khuê nữ bảo bối chính mình.
Bất quá, Vĩnh Gia Đế nói, hắn ở trong cung cái gì cũng không thiếu, đối với gia nghiệp nam tử nên dựa vào chính mình tới dốc sức làm, không bằng đem những của hồi môn đó toàn bộ mang cho muội muội.
Của hồi môn nhiều ít đại biểu cho người nhà mẹ đẻ đối với nữ nhi xuất giá trình độ coi trọng ra sao.
Nữ tử một khi đã gả về nhà chồng, mang nhiều của hồi môn về, ngày sau nữ tử ở nhà chồng lưng cũng có thể đủ thẳng mà hành sự.
Tuy nói y theo thân phận của Bảo Lạc, người Lam gia hẳn là cũng không dám chậm trễ nàng, nhưng Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế luôn muốn cho nàng những thứ tốt nhất, khiến nàng được vẻ vang, sinh hoạt sau này cũng có thể thư thái hơn một chút.
Vĩnh Gia Đế vừa mới đăng cơ không lâu, quốc khố hư không, tự nhiên không có khả năng lấy ra quá nhiều tiền bạc tới cấp cho Bảo Lạc làm của hồi môn.
Cũng may Bảo Lạc nói như thế nào cũng là một vị đích công chúa, của hồi môn đó là từ nhỏ liền bắt đầu tích cóp, qua ngần ấy năm cũng tích cóp được không ít.
Vĩnh Gia Đế lại sai người kiểm tra lại tư khố, tìm không ít thứ tốt tới cho Bảo Lạc thêm trang, hoàng trang cũng ban cho Bảo Lạc vài cái, bởi vậy hiện giờ Bảo Lạc mới có rất nhiều của hồi môn như vậy.
Bảo Lạc phong hào tuy là Trường Thọ trưởng công chúa, nhưng trên thực tế là có đất phong cho chính mình, đất phong kia là nơi long hưng Đại Hạ vương triều rất giàu có và đông đúc, mỗi năm đều sẽ có rất nhiều tiền đồ, ngày sau nàng ở phương diện chi phí, nghĩ đến là không cần sầu.
Vĩnh Gia Đế nguyên bản còn nghĩ phải cho Bảo Lạc một tòa phủ đệ công chúa hoa lệ, lại bị Bảo Lạc khuyên can:
- "Ở nơi nào không được chứ, tội gì cần phải hao tài tốn của như vậy? Tiền triều không ít Vương gia, đại thần có phủ đệ nhưng đều để đó không dùng.
Hoàng huynh tùy ý ban ta một chỗ, sai người tu sửa một chút liền có thể ở được là tốt rồi, ta đối với những chuyện này cũng không để ý nhiều.
Hiện giờ, tất cả mọi thứ đều yêu cầu cần dùng đến tiền, hoàng huynh hãy đem tiền đó cho các bá tánh cùng các tướng sĩ đi."
Vĩnh Gia Đế không muốn ủy khuất muội muội chính mình, luôn yêu cầu cấp phủ đệ riêng cho Bảo Lạc, nhưng đều bị nàng uyển chuyển từ chối.
Sau đó hắn lại tìm được thân vương phủ đệ vị trí rất tốt hơn, là tiền triều Nhiếp Chính Vương đã từng dùng qua.
Phủ đệ kia bởi vì nhiều năm chưa từng có người ở, hiện giờ có vẻ có chút hoang vu.
Dựa theo ý tứ của Vĩnh Gia Đế, phủ đệ kia ít nhất cũng cần phải đại tu lại một lượt mới có thể làm phủ cho Trường Thọ trưởng công chúa.
Đáng tiếc, Vĩnh Gia Đế vừa mới mở miệng, lại bị Bảo Lạc uyển chuyển từ chối.
Hắn có chút đau đầu mà nhìn muội muội chính mình:
- "Chưa thấy qua nha đầu ngươi sẽ không tính toán như vậy, người khác đều hận không thể có được nhiều hơn thế, nào có đem chỗ tốt tới tay đẩy ra bên ngoài như ngươi?"
Bảo Lạc cười tủm tỉm mà lôi kéo tay áo Vĩnh Gia Đế:
- "Những cái đó người ngoài đều tưởng chiếm chút tiện nghi, nhưng ta không thể cũng đi học theo bọn họ nha.
Hoàng huynh là thân nhân của ta, ta tự nhiên phải vì hoàng huynh mà suy nghĩ.
Các bá tánh từ sau trận địa trấn còn chưa khôi phục lại được kinh tế, ta lại tốn thêm phí sửa chữa lại phủ đệ sẽ gây ảnh hưởng tới đại sự, chung quy là không tốt.
Huống hồ, ta cũng không thích như vậy, càng đơn giản là tốt rồi."
Vĩnh Gia Đế nghe vậy, thở dài:
- "Thật nên để những đại thần công kích ngươi nghe được một chút những lời này."
Trên triều đình, những đại thần buộc tội Bảo Lạc chưa chắc không có tư tâm.
Nhưng Bảo Lạc lại là thật lòng, toàn tâm toàn ý vì Vĩnh Gia Đế mà suy nghĩ.
Nàng tuy có năng lực ở tranh đấu thành thạo, nhưng cũng không thích những tranh đấu gay gắt đó.
Tuy thường không đề cập tới tài cán, nhưng không có dã tâm.
Người ở bên ngoài đều nghĩ Trường Thọ trưởng công chúa có lẽ là một người phức tạp.
Nhưng ở trong lòng Vĩnh Gia Đế, tâm tư muội muội nhà mình kỳ thật lại rất đơn giản.
Cho nên, hắn sủng ái đối với Bảo Lạc, chỉ biết càng ngày càng sâu.
Không biết như thế nào mà đoạn đối thoại của Đế vương cùng Trưởng công chúa được truyền ra bên ngoài, các bá tánh đối với vị Trưởng công chúa này cũng là càng thêm kính yêu.
Vào ngày Trưởng công chúa thành thân, không biết có bao nhiêu bá tánh vọt tới đầu đường xem lễ, cũng như chính mình chúc phúc cho nàng.
Bình Ninh quận chúa nhìn thấy chính là một cảnh tượng thập lí hồng trang từ cửa cung vẫn luôn kéo dài đến An Quốc Công phủ như vậy.
Chung quanh dòng người chen chúc xô đẩy, các bá tánh trên mặt là tự đáy lòng vui sướng.
Vô luận là đi đến chỗ nào, đều có thể nghe được bọn họ đối với Trường Thọ trưởng công chúa càng thêm kính nể.
- "Trường Thọ trưởng công chúa đúng là thiên tiên a, không chỉ có thân phận cao quý mà phẩm đức còn cao thượng nữa, có được một công chúa tâm địa thiện lương, thật sự quan tâm dân chúng bình thường như chúng ta đây thì thật là có phúc a."
- "Đúng vậy, có thể cưới được Trường Thọ trưởng công chúa, Võ An Hầu An Quốc Công phủ kia thật là tổ tiên tích đức a."
- "Cũng không phải là tổ tiên tích đức sao? Ta nghe nói a, tổ phụ kia đồng lứa của Võ An Hầu còn chỉ là một người bình dân áo vải nữa đó.
Phụ tử An Quốc Công cùng Võ An Hầu có thể có được gia nghiệp to như vậy, kia cũng thật là khó lường.
Võ An Hầu ở tiền tuyến sự tích anh dũng, ta cũng đều có nghe thấy, hắn là một vị đại anh hùng chân chính!"
- "Nói như thế nào thì nói, nhưng thực ra Trường Thọ trưởng công chúa cùng Võ An Hầu cũng coi như là thập phần xứng đôi."
- "Còn không phải sao, chiếu theo ta xem thấy thì cũng chỉ có thanh niên tài tuấn Võ An Hầu kia, mới có thể xứng đôi được với Trường Thọ trưởng công chúa.."
* * *
Bình Ninh quận chúa nghe những lời này xong, trong lòng như có hơn một ngàn móng vuốt nhỏ đang không ngừng mà gãi trong lòng đến mức khó chịu.
Nàng tưởng rằng chỉ cần thả ra tiếng gió đó thì có thể làm khó Bảo Lạc.
Không phải Trường Thọ trưởng công chúa là cái ma ốm sống không được bao lâu hay sao? Trừ bỏ xuất thân ra, nàng không có bất luận một cái gì có thể xứng đôi với Võ An Hầu.
Trong kinh thánh, những thanh niên tài tuấn đỉnh cấp quý tộc không phải không có nguyện ý cưới Trường Thọ trưởng công chúa sao? Lam Thừa Vũ bất quá là bởi vì cùng Bảo Lạc cùng nhau lớn lên, lại được Vĩnh Gia Đế để mắt tới, ngại với sự chiếu cố của Vĩnh Gia Đế, nên không thể không cưới Lam Thừa Vũ.
Còn có, Trường Thọ trưởng công chúa căn bản là không có có tốt như bọn họ nghĩ, nàng cứu tế, bất quá là tiêu tiền để mua thanh danh thôi!
Như vậy, trong kinh vô luận là phu nhân nhà nào cũng đều có thể làm được như vậy.
Bảo Lạc có thể đạt được thanh danh như ngày hôm nay, bất quá là có người thay nàng tạo thanh thế thôi!
Chính là, Bình Ninh quận chúa lại không dám tiến lên một bước để nói ra.
Chẳng sợ nàng nói ra chính là tình hình thực tế, nhưng lại có bao nhiêu người sẽ tin tưởng nàng đây?
Ai lại biết, nguyên bản nàng mới là người được gả cho Lam Thừa Vũ?
Lam Thừa Vũ..
Bình Ninh quận chúa dưới đáy lòng đem tên này yên lặng mà nhấm nuốt một lần, trong lòng đều là chua xót.
Không nói nàng đối với Lam Thừa Vũ là có bao nhiêu yêu thích, sự thật thì cũng không hẳn là vậy, càng nhiều hơn chính là không cam lòng, cầu mà không được.
Đặc biệt là hiện tại, Bình Ninh quận chúa cùng Tần thế tử tâm cơ thâm trầm như vậy, bọn họ mới chỉ đính hôn với nhau, duy nhất chỉ có lợi dụng, tính kế cùng đề phòng lẫn nhau.
Trong lòng nàng đối với Lam Thừa Vũ có trách nhiệm như vậy, có đảm đương vai trò của một nam tử thì liền càng muốn có được.
Nàng không ngừng một lần liền ảo tưởng qua, nếu là lúc trước không có xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn đó, nàng gả cho Lam Thừa Vũ, hiện giờ sẽ là bộ dáng gì..
Cảnh trong mơ càng là tốt đẹp bao nhiêu thì hiện thực liền càng có vẻ tàn khốc bấy nhiêu.
Rất nhiều thời điểm Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc cũng không cần để ý tới Bình Ninh quận chúa lòng mang ác ý như vậy.
Chỉ cần bọn họ hạnh phúc, đối với Bình Ninh quận chúa mà nói, chính là trừng phạt cùng tra tấn lớn nhất.
Người đang cao hứng, phấn chấn chờ làm tân lang quan như Lam Thừa Vũ tự nhiên sẽ không biết Bình Ninh quận chúa cư nhiên còn đánh chủ ý lên hắn.
Từ đầu đến cuối, người hắn muốn thành thân đều chỉ có Bảo Lạc.
Lúc trước nếu như có tứ hôn thành công, thì hắn cũng sẽ tìm mọi cách mà đẩy cọc hôn nhân đó đi.
Tình cảm trong lòng của hắn chỉ để lại duy nhất cho một người, Bình Ninh quận chúa chẳng sợ chủ động tiến đến trước mặt hắn, cũng chỉ có thể chịu đối đãi lạnh nhạt từ hắn mà thôi.
Bởi vì Bảo Lạc thân thể không tốt, Vĩnh Gia Đế hạ chỉ giảm đi một ít phân đoạn.
Dưới tình huống đó, Lam Thừa Vũ cũng được Vĩnh Gia Đế ngầm đồng ý phái người sớm chuẩn bị tốt điểm tâm cùng nước trà mang đến bên người hầu hạ Bảo Lạc, Bảo Lạc nếu là đói bụng hay có khát thì tùy thời đều có thể ăn.
Toàn tâm toàn ý chiếu cố cùng che chở nàng như vậy, ngay cả Vĩnh Gia Đế đều không thể không động tâm, càng đừng nói là tâm địa mềm yếu như Hứa thái hậu.
Ngồi ở bên trong kiệu hoa, sau khi Bảo Lạc cắn một ngụm điểm tâm bên cạnh, nháy mắt liền ngơ ngẩn.
Điểm tâm này hương vị Bảo Lạc rất quen thuộc.
Là khi còn bé, Lam Thừa Vũ cùng nàng cùng ở trong Thượng Thư Phòng đọc sách, Lam Thừa Vũ lần đầu tiên mang điểm tâm cho nàng.
Khi đó, nàng liền suy nghĩ, đầu bếp Lam gia làm điểm tâm như thế nào lại có thể ăn ngon như vậy đâu?
Sau đó một thời gian, bọn họ quen thuộc lẫn nhau hơn, Lam Thừa Vũ cũng mang điểm tâm vào cung cho Bảo Lạc vô số lần, càng làm nàng thật sâu mà nhớ kỹ cái loại hương vị này.
Tuy rằng lúc sau nếm qua vài loại điểm tâm hương vị cũng không tồi, nhưng nàng vẫn thích nhất điểm tâm mà Lam Thừa Vũ mang đến cho nàng lần đầu tiên đi.
Vòng đi vòng lại, Bảo Lạc thế nhưng lại gả cho Lam Thừa Vũ, gả cho cái người mới đầu cũng không thể nào thích nàng, nàng cũng không thế nào thích nam hài nhi đó.
Tại kiệu hoa này, nàng lại được hắn đưa tới điểm tâm đã lâu chưa được ăn.
Hiện tại thời gian cùng quá khứ thời gian giao hội, làm nàng càng thêm cảm thấy chuyện này hết thảy đều không chân thật.
Nàng..
Như thế nào liền phải đi gả chồng rồi? Từ trước, nàng là chưa bao giờ có nghĩ tới phải gả cho người khác.
Nàng thật sự phải gả cho Lam Thừa Vũ sao?
Thực mau, kiệu hoa liền dừng ở trước cửa Lam gia.
Mọi người đều biết Lam Thừa Vũ muốn nghênh thú tân nương tử là Trưởng công chúa thân phận tôn quý, bởi vậy, cũng không dám nháo đến quá phận.
Chỉ có vài con cháu gia thế cùng Lam Thừa Vũ tương đương, có thiện ý mà trêu ghẹo Lam Thừa Vũ vài câu, cũng coi như là có không khí sinh động.
Cho dù Vĩnh Gia Đế kiệt lực vì muội muội chính mình "Giảm phụ", nhưng chờ đến khi hoàn thành xong hôn lễ, Bảo Lạc vẫn là mệt đến không nhẹ.
Vừa vào động phòng, liền mấy ngón tay đều không nghĩ muốn nâng lên.
Thân thể thực mỏi mệt, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi như là đang chờ mong cái gì.
Chẳng sợ Bảo Lạc vạn phần muốn ở trên giường đệm mềm mại nằm xuống, nhưng nàng cuối cùng vẫn là thành thành thật thật mà ngồi ở trước giường.
Nếu cẩn thận quan sát, liền có thể phát hiện sống lưng nàng cứng đờ.
Trên đường, thỉnh thoảng có tiểu nha hoàn phụng mệnh Lam Thừa Vũ hướng Bảo Lạc mật báo:
- "Trưởng công chúa, phò mã nói hắn hiện tại bị Tần thế tử cuốn lấy, sợ là không thể về đây nhanh trong chốc lát được, hắn bảo ngài trước nên nghỉ ngơi một lát."
- "Trưởng công chúa, phò mã uống không ít rượu, hắn nói không thể qua đây ngay được, trước mắt phải tắm gội trước đã.
Chờ hắn tắm gội xong, liền lại đây với ngài."
Không biết qua bao lâu, Bảo Lạc rốt cuộc nghe được ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân quen thuộc, tâm nàng phảng phất cũng theo tiếng bước chân kia mà run rẩy một hồi..
Trong cung vì Bảo Lạc chuẩn bị ước chừng 128 đài của hồi môn, mỗi một đài của hồi môn, mỗi cái rương đều lớn hơn gấp đôi so với bình thường, có thể thấy được ở trong cung có bao nhiêu coi trọng Bảo Lạc.
Nhà mẹ đẻ Hứa thái hậu tuy nói hiện giờ đã xuống dốc, nhưng đã từng cũng là nhà công khanh.
Lúc trước Hứa thái hậu gả cho Tiên đế khi ấy vẫn là hoàng tử, Hứa gia cũng cho Hứa thái hậu của hồi môn là cực kỳ phong phú.
Hứa thái hậu nguyên lai là muốn đem của hồi môn chính mình phân thành hai, một phần cho Vĩnh Gia Đế, một phần cho khuê nữ bảo bối chính mình.
Bất quá, Vĩnh Gia Đế nói, hắn ở trong cung cái gì cũng không thiếu, đối với gia nghiệp nam tử nên dựa vào chính mình tới dốc sức làm, không bằng đem những của hồi môn đó toàn bộ mang cho muội muội.
Của hồi môn nhiều ít đại biểu cho người nhà mẹ đẻ đối với nữ nhi xuất giá trình độ coi trọng ra sao.
Nữ tử một khi đã gả về nhà chồng, mang nhiều của hồi môn về, ngày sau nữ tử ở nhà chồng lưng cũng có thể đủ thẳng mà hành sự.
Tuy nói y theo thân phận của Bảo Lạc, người Lam gia hẳn là cũng không dám chậm trễ nàng, nhưng Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế luôn muốn cho nàng những thứ tốt nhất, khiến nàng được vẻ vang, sinh hoạt sau này cũng có thể thư thái hơn một chút.
Vĩnh Gia Đế vừa mới đăng cơ không lâu, quốc khố hư không, tự nhiên không có khả năng lấy ra quá nhiều tiền bạc tới cấp cho Bảo Lạc làm của hồi môn.
Cũng may Bảo Lạc nói như thế nào cũng là một vị đích công chúa, của hồi môn đó là từ nhỏ liền bắt đầu tích cóp, qua ngần ấy năm cũng tích cóp được không ít.
Vĩnh Gia Đế lại sai người kiểm tra lại tư khố, tìm không ít thứ tốt tới cho Bảo Lạc thêm trang, hoàng trang cũng ban cho Bảo Lạc vài cái, bởi vậy hiện giờ Bảo Lạc mới có rất nhiều của hồi môn như vậy.
Bảo Lạc phong hào tuy là Trường Thọ trưởng công chúa, nhưng trên thực tế là có đất phong cho chính mình, đất phong kia là nơi long hưng Đại Hạ vương triều rất giàu có và đông đúc, mỗi năm đều sẽ có rất nhiều tiền đồ, ngày sau nàng ở phương diện chi phí, nghĩ đến là không cần sầu.
Vĩnh Gia Đế nguyên bản còn nghĩ phải cho Bảo Lạc một tòa phủ đệ công chúa hoa lệ, lại bị Bảo Lạc khuyên can:
- "Ở nơi nào không được chứ, tội gì cần phải hao tài tốn của như vậy? Tiền triều không ít Vương gia, đại thần có phủ đệ nhưng đều để đó không dùng.
Hoàng huynh tùy ý ban ta một chỗ, sai người tu sửa một chút liền có thể ở được là tốt rồi, ta đối với những chuyện này cũng không để ý nhiều.
Hiện giờ, tất cả mọi thứ đều yêu cầu cần dùng đến tiền, hoàng huynh hãy đem tiền đó cho các bá tánh cùng các tướng sĩ đi."
Vĩnh Gia Đế không muốn ủy khuất muội muội chính mình, luôn yêu cầu cấp phủ đệ riêng cho Bảo Lạc, nhưng đều bị nàng uyển chuyển từ chối.
Sau đó hắn lại tìm được thân vương phủ đệ vị trí rất tốt hơn, là tiền triều Nhiếp Chính Vương đã từng dùng qua.
Phủ đệ kia bởi vì nhiều năm chưa từng có người ở, hiện giờ có vẻ có chút hoang vu.
Dựa theo ý tứ của Vĩnh Gia Đế, phủ đệ kia ít nhất cũng cần phải đại tu lại một lượt mới có thể làm phủ cho Trường Thọ trưởng công chúa.
Đáng tiếc, Vĩnh Gia Đế vừa mới mở miệng, lại bị Bảo Lạc uyển chuyển từ chối.
Hắn có chút đau đầu mà nhìn muội muội chính mình:
- "Chưa thấy qua nha đầu ngươi sẽ không tính toán như vậy, người khác đều hận không thể có được nhiều hơn thế, nào có đem chỗ tốt tới tay đẩy ra bên ngoài như ngươi?"
Bảo Lạc cười tủm tỉm mà lôi kéo tay áo Vĩnh Gia Đế:
- "Những cái đó người ngoài đều tưởng chiếm chút tiện nghi, nhưng ta không thể cũng đi học theo bọn họ nha.
Hoàng huynh là thân nhân của ta, ta tự nhiên phải vì hoàng huynh mà suy nghĩ.
Các bá tánh từ sau trận địa trấn còn chưa khôi phục lại được kinh tế, ta lại tốn thêm phí sửa chữa lại phủ đệ sẽ gây ảnh hưởng tới đại sự, chung quy là không tốt.
Huống hồ, ta cũng không thích như vậy, càng đơn giản là tốt rồi."
Vĩnh Gia Đế nghe vậy, thở dài:
- "Thật nên để những đại thần công kích ngươi nghe được một chút những lời này."
Trên triều đình, những đại thần buộc tội Bảo Lạc chưa chắc không có tư tâm.
Nhưng Bảo Lạc lại là thật lòng, toàn tâm toàn ý vì Vĩnh Gia Đế mà suy nghĩ.
Nàng tuy có năng lực ở tranh đấu thành thạo, nhưng cũng không thích những tranh đấu gay gắt đó.
Tuy thường không đề cập tới tài cán, nhưng không có dã tâm.
Người ở bên ngoài đều nghĩ Trường Thọ trưởng công chúa có lẽ là một người phức tạp.
Nhưng ở trong lòng Vĩnh Gia Đế, tâm tư muội muội nhà mình kỳ thật lại rất đơn giản.
Cho nên, hắn sủng ái đối với Bảo Lạc, chỉ biết càng ngày càng sâu.
Không biết như thế nào mà đoạn đối thoại của Đế vương cùng Trưởng công chúa được truyền ra bên ngoài, các bá tánh đối với vị Trưởng công chúa này cũng là càng thêm kính yêu.
Vào ngày Trưởng công chúa thành thân, không biết có bao nhiêu bá tánh vọt tới đầu đường xem lễ, cũng như chính mình chúc phúc cho nàng.
Bình Ninh quận chúa nhìn thấy chính là một cảnh tượng thập lí hồng trang từ cửa cung vẫn luôn kéo dài đến An Quốc Công phủ như vậy.
Chung quanh dòng người chen chúc xô đẩy, các bá tánh trên mặt là tự đáy lòng vui sướng.
Vô luận là đi đến chỗ nào, đều có thể nghe được bọn họ đối với Trường Thọ trưởng công chúa càng thêm kính nể.
- "Trường Thọ trưởng công chúa đúng là thiên tiên a, không chỉ có thân phận cao quý mà phẩm đức còn cao thượng nữa, có được một công chúa tâm địa thiện lương, thật sự quan tâm dân chúng bình thường như chúng ta đây thì thật là có phúc a."
- "Đúng vậy, có thể cưới được Trường Thọ trưởng công chúa, Võ An Hầu An Quốc Công phủ kia thật là tổ tiên tích đức a."
- "Cũng không phải là tổ tiên tích đức sao? Ta nghe nói a, tổ phụ kia đồng lứa của Võ An Hầu còn chỉ là một người bình dân áo vải nữa đó.
Phụ tử An Quốc Công cùng Võ An Hầu có thể có được gia nghiệp to như vậy, kia cũng thật là khó lường.
Võ An Hầu ở tiền tuyến sự tích anh dũng, ta cũng đều có nghe thấy, hắn là một vị đại anh hùng chân chính!"
- "Nói như thế nào thì nói, nhưng thực ra Trường Thọ trưởng công chúa cùng Võ An Hầu cũng coi như là thập phần xứng đôi."
- "Còn không phải sao, chiếu theo ta xem thấy thì cũng chỉ có thanh niên tài tuấn Võ An Hầu kia, mới có thể xứng đôi được với Trường Thọ trưởng công chúa.."
* * *
Bình Ninh quận chúa nghe những lời này xong, trong lòng như có hơn một ngàn móng vuốt nhỏ đang không ngừng mà gãi trong lòng đến mức khó chịu.
Nàng tưởng rằng chỉ cần thả ra tiếng gió đó thì có thể làm khó Bảo Lạc.
Không phải Trường Thọ trưởng công chúa là cái ma ốm sống không được bao lâu hay sao? Trừ bỏ xuất thân ra, nàng không có bất luận một cái gì có thể xứng đôi với Võ An Hầu.
Trong kinh thánh, những thanh niên tài tuấn đỉnh cấp quý tộc không phải không có nguyện ý cưới Trường Thọ trưởng công chúa sao? Lam Thừa Vũ bất quá là bởi vì cùng Bảo Lạc cùng nhau lớn lên, lại được Vĩnh Gia Đế để mắt tới, ngại với sự chiếu cố của Vĩnh Gia Đế, nên không thể không cưới Lam Thừa Vũ.
Còn có, Trường Thọ trưởng công chúa căn bản là không có có tốt như bọn họ nghĩ, nàng cứu tế, bất quá là tiêu tiền để mua thanh danh thôi!
Như vậy, trong kinh vô luận là phu nhân nhà nào cũng đều có thể làm được như vậy.
Bảo Lạc có thể đạt được thanh danh như ngày hôm nay, bất quá là có người thay nàng tạo thanh thế thôi!
Chính là, Bình Ninh quận chúa lại không dám tiến lên một bước để nói ra.
Chẳng sợ nàng nói ra chính là tình hình thực tế, nhưng lại có bao nhiêu người sẽ tin tưởng nàng đây?
Ai lại biết, nguyên bản nàng mới là người được gả cho Lam Thừa Vũ?
Lam Thừa Vũ..
Bình Ninh quận chúa dưới đáy lòng đem tên này yên lặng mà nhấm nuốt một lần, trong lòng đều là chua xót.
Không nói nàng đối với Lam Thừa Vũ là có bao nhiêu yêu thích, sự thật thì cũng không hẳn là vậy, càng nhiều hơn chính là không cam lòng, cầu mà không được.
Đặc biệt là hiện tại, Bình Ninh quận chúa cùng Tần thế tử tâm cơ thâm trầm như vậy, bọn họ mới chỉ đính hôn với nhau, duy nhất chỉ có lợi dụng, tính kế cùng đề phòng lẫn nhau.
Trong lòng nàng đối với Lam Thừa Vũ có trách nhiệm như vậy, có đảm đương vai trò của một nam tử thì liền càng muốn có được.
Nàng không ngừng một lần liền ảo tưởng qua, nếu là lúc trước không có xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn đó, nàng gả cho Lam Thừa Vũ, hiện giờ sẽ là bộ dáng gì..
Cảnh trong mơ càng là tốt đẹp bao nhiêu thì hiện thực liền càng có vẻ tàn khốc bấy nhiêu.
Rất nhiều thời điểm Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc cũng không cần để ý tới Bình Ninh quận chúa lòng mang ác ý như vậy.
Chỉ cần bọn họ hạnh phúc, đối với Bình Ninh quận chúa mà nói, chính là trừng phạt cùng tra tấn lớn nhất.
Người đang cao hứng, phấn chấn chờ làm tân lang quan như Lam Thừa Vũ tự nhiên sẽ không biết Bình Ninh quận chúa cư nhiên còn đánh chủ ý lên hắn.
Từ đầu đến cuối, người hắn muốn thành thân đều chỉ có Bảo Lạc.
Lúc trước nếu như có tứ hôn thành công, thì hắn cũng sẽ tìm mọi cách mà đẩy cọc hôn nhân đó đi.
Tình cảm trong lòng của hắn chỉ để lại duy nhất cho một người, Bình Ninh quận chúa chẳng sợ chủ động tiến đến trước mặt hắn, cũng chỉ có thể chịu đối đãi lạnh nhạt từ hắn mà thôi.
Bởi vì Bảo Lạc thân thể không tốt, Vĩnh Gia Đế hạ chỉ giảm đi một ít phân đoạn.
Dưới tình huống đó, Lam Thừa Vũ cũng được Vĩnh Gia Đế ngầm đồng ý phái người sớm chuẩn bị tốt điểm tâm cùng nước trà mang đến bên người hầu hạ Bảo Lạc, Bảo Lạc nếu là đói bụng hay có khát thì tùy thời đều có thể ăn.
Toàn tâm toàn ý chiếu cố cùng che chở nàng như vậy, ngay cả Vĩnh Gia Đế đều không thể không động tâm, càng đừng nói là tâm địa mềm yếu như Hứa thái hậu.
Ngồi ở bên trong kiệu hoa, sau khi Bảo Lạc cắn một ngụm điểm tâm bên cạnh, nháy mắt liền ngơ ngẩn.
Điểm tâm này hương vị Bảo Lạc rất quen thuộc.
Là khi còn bé, Lam Thừa Vũ cùng nàng cùng ở trong Thượng Thư Phòng đọc sách, Lam Thừa Vũ lần đầu tiên mang điểm tâm cho nàng.
Khi đó, nàng liền suy nghĩ, đầu bếp Lam gia làm điểm tâm như thế nào lại có thể ăn ngon như vậy đâu?
Sau đó một thời gian, bọn họ quen thuộc lẫn nhau hơn, Lam Thừa Vũ cũng mang điểm tâm vào cung cho Bảo Lạc vô số lần, càng làm nàng thật sâu mà nhớ kỹ cái loại hương vị này.
Tuy rằng lúc sau nếm qua vài loại điểm tâm hương vị cũng không tồi, nhưng nàng vẫn thích nhất điểm tâm mà Lam Thừa Vũ mang đến cho nàng lần đầu tiên đi.
Vòng đi vòng lại, Bảo Lạc thế nhưng lại gả cho Lam Thừa Vũ, gả cho cái người mới đầu cũng không thể nào thích nàng, nàng cũng không thế nào thích nam hài nhi đó.
Tại kiệu hoa này, nàng lại được hắn đưa tới điểm tâm đã lâu chưa được ăn.
Hiện tại thời gian cùng quá khứ thời gian giao hội, làm nàng càng thêm cảm thấy chuyện này hết thảy đều không chân thật.
Nàng..
Như thế nào liền phải đi gả chồng rồi? Từ trước, nàng là chưa bao giờ có nghĩ tới phải gả cho người khác.
Nàng thật sự phải gả cho Lam Thừa Vũ sao?
Thực mau, kiệu hoa liền dừng ở trước cửa Lam gia.
Mọi người đều biết Lam Thừa Vũ muốn nghênh thú tân nương tử là Trưởng công chúa thân phận tôn quý, bởi vậy, cũng không dám nháo đến quá phận.
Chỉ có vài con cháu gia thế cùng Lam Thừa Vũ tương đương, có thiện ý mà trêu ghẹo Lam Thừa Vũ vài câu, cũng coi như là có không khí sinh động.
Cho dù Vĩnh Gia Đế kiệt lực vì muội muội chính mình "Giảm phụ", nhưng chờ đến khi hoàn thành xong hôn lễ, Bảo Lạc vẫn là mệt đến không nhẹ.
Vừa vào động phòng, liền mấy ngón tay đều không nghĩ muốn nâng lên.
Thân thể thực mỏi mệt, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi như là đang chờ mong cái gì.
Chẳng sợ Bảo Lạc vạn phần muốn ở trên giường đệm mềm mại nằm xuống, nhưng nàng cuối cùng vẫn là thành thành thật thật mà ngồi ở trước giường.
Nếu cẩn thận quan sát, liền có thể phát hiện sống lưng nàng cứng đờ.
Trên đường, thỉnh thoảng có tiểu nha hoàn phụng mệnh Lam Thừa Vũ hướng Bảo Lạc mật báo:
- "Trưởng công chúa, phò mã nói hắn hiện tại bị Tần thế tử cuốn lấy, sợ là không thể về đây nhanh trong chốc lát được, hắn bảo ngài trước nên nghỉ ngơi một lát."
- "Trưởng công chúa, phò mã uống không ít rượu, hắn nói không thể qua đây ngay được, trước mắt phải tắm gội trước đã.
Chờ hắn tắm gội xong, liền lại đây với ngài."
Không biết qua bao lâu, Bảo Lạc rốt cuộc nghe được ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân quen thuộc, tâm nàng phảng phất cũng theo tiếng bước chân kia mà run rẩy một hồi..
Danh sách chương