Tôi nghỉ tầm hai tuần, cảm xúc cũng ổn định. Hai ngày gần đây thì tôi cũng thông được nhiều chuyện: trước đó tôi đã từ bỏ nhiều thứ vì thích Cố Liễm Xuyên, nay hết thích cậu rồi nên chuyện chưa muộn lắm.
Tôi không hối hận vì những chuyện đã làm, hiển nhiên. Cuối cùng vẫn không thể sánh bước bên cậu, tôi tiếc lắm chứ, nhưng tôi đã cố đủ rồi. Không may là, tôi chẳng phải người mà cậu muốn dốc lòng chở che.
Tôi định về trường giải quyết chuyện bên Hội, rồi thảnh thơi sống hết những ngày còn lại của đời sinh viên.
Tôi tự hỏi bản thân mình có cần du học để học cao hơn chăng? Trước giờ bố mẹ tôi cũng kỳ vọng tôi nhiều mà. Công ty của bố mẹ còn có chi nhánh ở nước ngoài nữa, họ vẫn tiếc vì năm đó tôi không chịu đi du học như họ mong. Giờ tôi chẳng vướng gì, ra ngoài học thêm cũng tốt.
Thông hết rồi, tôi dọn đồ về trường. Tình cờ thay, tôi chạm mặt Hạ Vãn Đình dưới chân cầu thang lên phòng ký túc xá của mình.
Thấy tôi, y do dự mãi mới tiến về phía tôi. Huyệt thái dương của tôi giật giật – cái người tôi không muốn gặp nhất trên đời này là y đó.
– Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Nhiều người kiếm anh mà kiếm không được. – Y dùng cái tông giọng tôi không thích nhất mà chất vấn tôi như thể tôi lại phạm lỗi gì ấy.
Tôi lạnh nhạt vào thẳng vấn đề:
– Kiếm tôi làm gì? Y khựng lại, định trả lời thì tôi lại nói:
– Đúng lúc ghê, tôi cũng muốn kiếm mấy người đây. Hai ngày nay tôi đã hoàn thành thủ tục từ chứ, sau này không làm chủ tịch Hội Sinh viên nữa. Ai làm thì mấy người tự quyết định đi nha.
– Ơ? – Y nhìn tôi chằm chằm như nhìn thấy ma vậy – Anh… rút khỏi Hội sao?
Người qua kẻ lại quanh chúng tôi. Tôi cảm thấy kha khá người đang hóng cuộc trò chuyện này, xíu lại có người đồn Lâm Sương bắt nạt Hạ Vãn Đình này, đồn Lâm Sương tranh giành tình cảm với Hạ Vãn Đình này. Cũng đủ mua vui.
Nghĩ vậy, tôi bật cười:
– Đúng thế, niềm vui lớn lắm chứ gì.
Thấy y còn đờ người nhìn tôi, tôi bước đi phóng khoáng.
Có gì đâu, từ nay về sau, y không còn là tình địch của tôi nữa.
Tôi mở cửa phòng mình, thấy Vệ Lẫm đang ở phòng. Hắn nghe tiếng cửa mở, bèn đứng dậy, hớn hở cất tiếng:
– Đàn anh Lâm Sương về rồi!
Giọng điệu này, lời thoại này, nghe như hắn đang trông tôi về lắm vậy.
Tôi buông tay mình khỏi vali, hắn vọt đến chỗ tôi, gần đến nỗi mặt hắn sắp dán vào tôi vậy:
– Sao anh không bắt máy? Anh đi đâu vậy?
Tôi lùi về sau một bước:
– Cậu kiếm tôi… làm gì?
Nội dung câu tôi hỏi không khác lúc hỏi Hạ Vãn Đình là mấy, nhưng tôi có cảm giác giọng tôi hỏi hắn nhẹ nhàng hơn, chột dạ hơn.
Trông hắn như một chú chó lớn bị bồ đá ấy.
Hắn nhìn thẳng vào tôi. Tôi lảng tránh.
Lát sau, hắn cong môi, mắt sáng lấp lánh:
– Nhớ anh lắm.
Tôi dao động. Nhớ tôi dáng vẻ hắn thổ lộ lòng hắn sau buổi chịch lẫn thái độ và hành động của hắn bây giờ khiến tôi thấy… hắn thích tôi thật chăng.
Rõ ràng chúng tôi mới biết nhau có bao lâu. Nói thật, tôi thế này… sao mà còn có người thích tôi vô điều kiện thế chứ?
Tôi đắn đo mãi mới lên tiếng:
– Tôi rút khỏi Hội.
Ban đầu, hắn tiếp cận tôi vì muốn vào Hội – chắc cũng do đây mà hắn tốt với tôi. Tôi thấy mình cũng nên báo cho hắn nắm thông tin.
Tôi không hối hận vì những chuyện đã làm, hiển nhiên. Cuối cùng vẫn không thể sánh bước bên cậu, tôi tiếc lắm chứ, nhưng tôi đã cố đủ rồi. Không may là, tôi chẳng phải người mà cậu muốn dốc lòng chở che.
Tôi định về trường giải quyết chuyện bên Hội, rồi thảnh thơi sống hết những ngày còn lại của đời sinh viên.
Tôi tự hỏi bản thân mình có cần du học để học cao hơn chăng? Trước giờ bố mẹ tôi cũng kỳ vọng tôi nhiều mà. Công ty của bố mẹ còn có chi nhánh ở nước ngoài nữa, họ vẫn tiếc vì năm đó tôi không chịu đi du học như họ mong. Giờ tôi chẳng vướng gì, ra ngoài học thêm cũng tốt.
Thông hết rồi, tôi dọn đồ về trường. Tình cờ thay, tôi chạm mặt Hạ Vãn Đình dưới chân cầu thang lên phòng ký túc xá của mình.
Thấy tôi, y do dự mãi mới tiến về phía tôi. Huyệt thái dương của tôi giật giật – cái người tôi không muốn gặp nhất trên đời này là y đó.
– Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Nhiều người kiếm anh mà kiếm không được. – Y dùng cái tông giọng tôi không thích nhất mà chất vấn tôi như thể tôi lại phạm lỗi gì ấy.
Tôi lạnh nhạt vào thẳng vấn đề:
– Kiếm tôi làm gì? Y khựng lại, định trả lời thì tôi lại nói:
– Đúng lúc ghê, tôi cũng muốn kiếm mấy người đây. Hai ngày nay tôi đã hoàn thành thủ tục từ chứ, sau này không làm chủ tịch Hội Sinh viên nữa. Ai làm thì mấy người tự quyết định đi nha.
– Ơ? – Y nhìn tôi chằm chằm như nhìn thấy ma vậy – Anh… rút khỏi Hội sao?
Người qua kẻ lại quanh chúng tôi. Tôi cảm thấy kha khá người đang hóng cuộc trò chuyện này, xíu lại có người đồn Lâm Sương bắt nạt Hạ Vãn Đình này, đồn Lâm Sương tranh giành tình cảm với Hạ Vãn Đình này. Cũng đủ mua vui.
Nghĩ vậy, tôi bật cười:
– Đúng thế, niềm vui lớn lắm chứ gì.
Thấy y còn đờ người nhìn tôi, tôi bước đi phóng khoáng.
Có gì đâu, từ nay về sau, y không còn là tình địch của tôi nữa.
Tôi mở cửa phòng mình, thấy Vệ Lẫm đang ở phòng. Hắn nghe tiếng cửa mở, bèn đứng dậy, hớn hở cất tiếng:
– Đàn anh Lâm Sương về rồi!
Giọng điệu này, lời thoại này, nghe như hắn đang trông tôi về lắm vậy.
Tôi buông tay mình khỏi vali, hắn vọt đến chỗ tôi, gần đến nỗi mặt hắn sắp dán vào tôi vậy:
– Sao anh không bắt máy? Anh đi đâu vậy?
Tôi lùi về sau một bước:
– Cậu kiếm tôi… làm gì?
Nội dung câu tôi hỏi không khác lúc hỏi Hạ Vãn Đình là mấy, nhưng tôi có cảm giác giọng tôi hỏi hắn nhẹ nhàng hơn, chột dạ hơn.
Trông hắn như một chú chó lớn bị bồ đá ấy.
Hắn nhìn thẳng vào tôi. Tôi lảng tránh.
Lát sau, hắn cong môi, mắt sáng lấp lánh:
– Nhớ anh lắm.
Tôi dao động. Nhớ tôi dáng vẻ hắn thổ lộ lòng hắn sau buổi chịch lẫn thái độ và hành động của hắn bây giờ khiến tôi thấy… hắn thích tôi thật chăng.
Rõ ràng chúng tôi mới biết nhau có bao lâu. Nói thật, tôi thế này… sao mà còn có người thích tôi vô điều kiện thế chứ?
Tôi đắn đo mãi mới lên tiếng:
– Tôi rút khỏi Hội.
Ban đầu, hắn tiếp cận tôi vì muốn vào Hội – chắc cũng do đây mà hắn tốt với tôi. Tôi thấy mình cũng nên báo cho hắn nắm thông tin.
Danh sách chương