Tôi đờ người, kéo cổ áo lên mà che theo quán tính.

Cố Liễm Xuyên vẫn nhíu mày, cậu tiến lên một bước. Nói thật, trước giờ cậu chưa từng để lộ cảm xúc vui buồn ra mặt, tôi cũng ít nhìn thấy vẻ mặt ấy của cậu, bèn luống cuống lùi về sau.

Lúc cậu bắt lấy cổ áo tôi thì điện thoại cậu đổ chuông.

Ai lại gọi đúng lúc thế chứ lị? Tôi khẽ thở phào. Cố Liễm Xuyên nhìn tôi một lúc rồi thu tay lại.

Cậu lôi điện thoại ra khỏi túi. Tôi đứng nhìn cậu, thầm tính xem nên chuồn hay chưa thì tôi tia được tên người gọi trên màn hình. Cậu nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu rồi nhận cuộc gọi.

Uầy…

– Vãn Đình à…

Tôi trợn mắt, trong lòng. Sao lại là y chứ?

Tôi đã chán Cố Liễm Xuyên lắm rồi, thất vọng với Cố Liễm Xuyên lắm rồi. Tôi không thể chịu đựng được cảnh cậu cứ xếp tôi dưới vị trí của cái tên thảo mai kia. Hạ Vãn Đình này vờ vịt dây dưa, ý gì chứ?

Đúng là tôi thấy hơi nhói thật, hơi buồn tủi. Đằng nào thì tôi đã hẹn chịch với người khác, tự sa đọa – quyết tâm bỏ thích một người mình đã theo đuổi mấy năm nay. Cũng chẳng dễ dàng gì, chuyện cứ như cầm dao cùn lên rồi cứa vào chính mình vậy, nhưng…

Đành vậy thôi.

Có lẽ, trong lòng tôi cũng thầm mong cậu sẽ để ý đến việc tôi có một đêm đi chơi không về, để ý mấy vết kỳ lạ trên cổ tôi. Nhìn xem, hết thảy cũng chẳng quan trọng bằng cuộc gọi của Hạ Vãn Đình…

Tôi thở dài, ổn định tâm trạng rồi tạm biệt Cố Liễm Xuyên mà tôi không biết cậu đang trò chuyện gì với điện thoại:

– Tớ đi trước nhé, cậu cứ thong thả.

Cố Liễm Xuyên trợn mắt:

– Khoan đã, Lâm…

Hình như cậu mới nhận ra điều gì, cậu chạy về phía tôi, bắt lấy cổ tay tôi.

– À, không có gì đâu… Em bảo em có chuyện gì cơ? – Cố Liễm Xuyên vừa nói chuyện điện thoại, vừa nắm cổ tay tôi.

Tôi cạn lời. Tôi muốn thoát khỏi cái nắm tay của cậu, nhưng không được.

Thế là tôi bực: lần đầu tiên trong đời tôi thể hiện địch ý với Cố Liễm Xuyên – tỏa pheromone Alpha mãnh liệt. Tôi thấy cậu chấn động, từ tốn buông tay tôi với vẻ mặt không thể tin nổi.

Tôi hơi nhột. Tôi sợ cậu tỏa pheromone áp chế tôi, dù sao tôi cũng từng chịu thế nhiều lần rồi, từ tận đáy lòng tôi sợ cậu lắm, tôi nghĩ vậy.

Thấy cậu không kịp phản ứng, tôi chạy luôn, chạy lên lầu, vào tận phòng mới dám mở cửa sổ nhìn xuống.

Cố Liễm Xuyên vẫn đứng đó, nhưng cậu không nói chuyện điện thoại nữa. Không biết cậu đang nghĩ gì.

Thôi, sau này… cậu nghĩ gì cũng chẳng liên quan đến tôi.

Tôi nhắm mắt, thở dài, khép cửa từ từ.

Hẹn gặp lại, Cố Liễm Xuyên…

Người tớ từng thích nhất.

Tôi chặn mọi phương thức liên lạc của Cố Liễm Xuyên. Đồng thời, tôi cũng chưa muốn gặp lại tên bạn chịch đêm qua Vệ Lẫm, thế là tôi ra khách sạn thuê tạm một căn phòng khác.

Mấy ngày kế tiếp, tôi cứ ru rú trong căn phòng mới thuê như một tên phế vậy. Thái độ phục vụ của khách sạn cực tốt, ba bữa mỗi ngày đưa lên tận phòng. Dạo trước, tôi chăm chỉ dậy sớm lên lớp để tạo ấn tượng tốt với Cố Liễm Xuyên, giờ thì ngày nào cũng nằm thẫn thờ trên giường.

Giảng viên nhắn hỏi tôi xem có phải tôi đổ bệnh hay không, tôi bảo phải. Lòng tôi lại nghĩ, tôi không đổ bệnh, tôi chỉ đang chữa lành chính mình.

Chóng thôi, tôi sẽ tốt lên.

Nhóm làm việc của Hội Sinh viên tinh tinh mỗi ngày, tôi cũng lười xem tin. Tôi chấm dứt mảnh tình đơn phương với Cố Liễm Xuyên, đồng nghĩa với việc không cần bàn bạc gì với Hội nữa. Ai thích làm gì thì làm, vậy đi.

Hai ngày nay trong nhóm, thỉnh thoảng có người tag tôi. Tôi bơ thẳng. Hạ Vãn Đình và đám người hầu của y cũng muốn tìm tôi, không biết để làm gì. Tôi chán họ trước giờ, thế là tôi chặn tất.

Cuối cùng, thế giới của tôi cũng yên lại.

Tôi vừa thở phào thì điện thoại tôi đổ chuông vì có cuộc gọi đến.

Quỷ ma thật chứ, trước giờ tôi chưa từng được nhớ thương nhiều đến thế.

Tôi chuẩn bị từ chối cuộc gọi thì thấy tên người gọi chình ình trên màn hình.

Vệ Lẫm?

Nhớ đến những chuyện hoang đường đêm qua, tôi do dự một chút rồi từ chối cuộc gọi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện