Hắn bất ngờ.
– Anh cảm thấy em tốt với anh… vì Hội à? Giọng hắn hỏi có vẻ tủi thân. Bỗng tim tôi loạn nhịp. Hắn hỏi thế, ý là sao? Còn vì gì khác à? Tôi sợ tôi lại tự suy diễn tâm tư của người khác dành cho mình lắm, người ta nghĩ sao thì chỉ người ta biết thôi.
Tôi trả lời:
– Chẳng sao cả. Vì gì thì tôi cũng chẳng cần. Trên người tôi cũng chẳng còn gì để cậu cần, thế thôi.
Hắn nhăn mày, có vẻ hắn không hiểu tôi có ý gì.
Mà tôi đã nói hết những gì bản thân muốn nói, gánh nặng trong lòng cũng buông được, cảm thấy bình thản.
*
Hôm nay là một ngày tốt lành.
*
Quá trình bàn giao công việc cũng như từ chức ở Hội diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng nhiều. Tôi vừa ngoi lên trong nhóm công việc của Hội thì không khí nhộn nhịp thường ngày bỗng chốc vắng lặng… mà tôi cũng quen rồi. Tôi nói ngắn gọn rằng vì lý do cá nhân nên tôi không thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch Hội, các công việc của chủ tịch tạm thời được giao lại cho phó chủ tịch Hạ Vãn Đình, còn vấn đề nào nữa thì có thể liên hệ trực tiếp đến cựu chủ tịch Cố Liễm Xuyên không cần thông qua tôi.
Sau đó tôi chuyển các tài liệu đã chỉnh lại cho Hạ Vãn Đình, rời khỏi nhóm.
Lưu loát.
Tuy không còn ở đó nhưng tôi biết thừa cái nhóm đó đang nhộn nhịp lắm, chắc là vui vẻ ăn mừng đấy. Mấy khi không khí trong Hội vui vẻ đến thế, tôi lẳng lặng thở dài.
Không sao mà, không sao mà. Tôi có làm gì thì họ chẳng biết ơn tôi đâu, chuyện cứ thế mà trôi qua cũng được.
Tôi thoải mái trở mình trên giường, chuẩn bị nhắm mắt thì Vệ Lẫm tạo tiếng động lớn khiến tôi giật mình.
Tôi bèn ló đầu ra, nhìn phía giường hắn. Hắn lại đang nhìn tôi! Ánh mắt hắn tối lắm, tôi cũng không rõ hắn có ý gì nữa. Tôi ngẩn người, vội nhìn sang hướng khác.
Rồi tôi nghe thấy hắn thở dài, tiếng thở não nề lắm. Sau đó, hắn rời khỏi phòng.
Hắn đi đâu vậy?
Tôi chưa kịp ổn định tinh thần thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Số lạ gọi tôi. Tôi suy nghĩ một chút rồi nhấn nhận cuộc gọi.
– Alo?
– Sương Sương à…
Cố Liễm Xuyên gọi.
Tôi chặn số cậu, mà không biết cậu đào số mới này từ đâu ra nữa. Cậu không hiểu ý tôi à? Hay là cậu thấy khó chịu vì tôi đẩy hết việc của Hội sang cho Hạ Vãn Đình và cậu?
Giọng cậu nghe mệt đấy. Hình như cậu chưa thấy tôi đáp, cậu hỏi thêm:
– Sương Sương còn giận tớ à?
– Không có. – Tôi nhanh mồm – Như cậu nói đấy, chúng ta kết thúc rồi.
– Vì… Hạ Vãn Đình sao? Tớ đâu quen em ấy được, giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi. Mấy lần trước em ấy tìm tớ toàn vì chuyện trong Hội cả…
Lại dính líu đến Hội. Rồi mắc gì tìm cựu chủ tịch Cố Liễm Xuyên thay vì chủ tịch đương nhiệm tôi đây?
Tôi cũng lười tìm hiểu sâu xa, chỉ lạnh nhạt hỏi lại:
– Người muốn chúng ta tách ra là cậu mà?
Chuyện đêm đó, tôi nhớ lắm, chắc tôi sẽ ghim đến cuối đời mình. Cậu nằm trên người tôi, mồm cậu bảo cậu thích Hạ Vãn Đình, còn mong tôi sẽ làm bạn bè bình thường với cậu.
Nhớ đến là lòng lại sầu, như cũ. Tôi không muốn trải qua cảm giác tuyệt vọng và cõi lòng tan nát chưa biết chừng nào thôi.
Cậu giật mình, vội nói:
– Sương Sương à, tớ không muốn thế với cậu… Cậu nhớ không? Cậu mới mua cho tớ thêm một cái ly màu đen mà. Tớ mới vứt cái…
– Vứt nó đi. – Tôi cắt lời cậu – Không thích thì thôi, đừng gồng lên như vậy.
Bên kia chưa kịp lên tiếng, tôi gác máy. Kế đó, tôi chặn luôn cái số mới gọi.
Cái ly súc miệng đó, tôi nhớ chứ, hiển nhiên, nó cũng thuộc “chuyện đêm đó” mà. Tôi ghen, tôi không kiểm soát được, tôi làm vỡ ly cũ. Tôi định mua lại cái ly mới trước khi cậu phát hiện, không ngờ cậu phát hiện sớm đến vậy, thậm chí cậu còn có sẵn ly mới luôn rồi, cậu cũng lười hỏi chuyện tôi.
Thật sự… mệt lắm rồi.
Tôi bật chế độ im lặng lên rồi từ từ nhắm mắt, bắt đầu thả lỏng. Chẳng biết bao lâu sau, tôi đang mơ màng sắp vào giấc thì nghe thấy tiếng người ta mở cửa phòng mình.
– Đàn anh Lâm Sương ơi, anh ngủ chưa?
Vệ Lẫm về này.
Tôi mở mắt, đáp:
– Chưa.
Hắn im một lúc rồi mới nói, giọng điệu nghe uể oải lắm:
– Em mua trà sữa cho anh, thêm một chiếc bánh kem nữa. Em để lên bàn anh nhé. Anh đừng buồn nữa.
– Anh cảm thấy em tốt với anh… vì Hội à? Giọng hắn hỏi có vẻ tủi thân. Bỗng tim tôi loạn nhịp. Hắn hỏi thế, ý là sao? Còn vì gì khác à? Tôi sợ tôi lại tự suy diễn tâm tư của người khác dành cho mình lắm, người ta nghĩ sao thì chỉ người ta biết thôi.
Tôi trả lời:
– Chẳng sao cả. Vì gì thì tôi cũng chẳng cần. Trên người tôi cũng chẳng còn gì để cậu cần, thế thôi.
Hắn nhăn mày, có vẻ hắn không hiểu tôi có ý gì.
Mà tôi đã nói hết những gì bản thân muốn nói, gánh nặng trong lòng cũng buông được, cảm thấy bình thản.
*
Hôm nay là một ngày tốt lành.
*
Quá trình bàn giao công việc cũng như từ chức ở Hội diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng nhiều. Tôi vừa ngoi lên trong nhóm công việc của Hội thì không khí nhộn nhịp thường ngày bỗng chốc vắng lặng… mà tôi cũng quen rồi. Tôi nói ngắn gọn rằng vì lý do cá nhân nên tôi không thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch Hội, các công việc của chủ tịch tạm thời được giao lại cho phó chủ tịch Hạ Vãn Đình, còn vấn đề nào nữa thì có thể liên hệ trực tiếp đến cựu chủ tịch Cố Liễm Xuyên không cần thông qua tôi.
Sau đó tôi chuyển các tài liệu đã chỉnh lại cho Hạ Vãn Đình, rời khỏi nhóm.
Lưu loát.
Tuy không còn ở đó nhưng tôi biết thừa cái nhóm đó đang nhộn nhịp lắm, chắc là vui vẻ ăn mừng đấy. Mấy khi không khí trong Hội vui vẻ đến thế, tôi lẳng lặng thở dài.
Không sao mà, không sao mà. Tôi có làm gì thì họ chẳng biết ơn tôi đâu, chuyện cứ thế mà trôi qua cũng được.
Tôi thoải mái trở mình trên giường, chuẩn bị nhắm mắt thì Vệ Lẫm tạo tiếng động lớn khiến tôi giật mình.
Tôi bèn ló đầu ra, nhìn phía giường hắn. Hắn lại đang nhìn tôi! Ánh mắt hắn tối lắm, tôi cũng không rõ hắn có ý gì nữa. Tôi ngẩn người, vội nhìn sang hướng khác.
Rồi tôi nghe thấy hắn thở dài, tiếng thở não nề lắm. Sau đó, hắn rời khỏi phòng.
Hắn đi đâu vậy?
Tôi chưa kịp ổn định tinh thần thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Số lạ gọi tôi. Tôi suy nghĩ một chút rồi nhấn nhận cuộc gọi.
– Alo?
– Sương Sương à…
Cố Liễm Xuyên gọi.
Tôi chặn số cậu, mà không biết cậu đào số mới này từ đâu ra nữa. Cậu không hiểu ý tôi à? Hay là cậu thấy khó chịu vì tôi đẩy hết việc của Hội sang cho Hạ Vãn Đình và cậu?
Giọng cậu nghe mệt đấy. Hình như cậu chưa thấy tôi đáp, cậu hỏi thêm:
– Sương Sương còn giận tớ à?
– Không có. – Tôi nhanh mồm – Như cậu nói đấy, chúng ta kết thúc rồi.
– Vì… Hạ Vãn Đình sao? Tớ đâu quen em ấy được, giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi. Mấy lần trước em ấy tìm tớ toàn vì chuyện trong Hội cả…
Lại dính líu đến Hội. Rồi mắc gì tìm cựu chủ tịch Cố Liễm Xuyên thay vì chủ tịch đương nhiệm tôi đây?
Tôi cũng lười tìm hiểu sâu xa, chỉ lạnh nhạt hỏi lại:
– Người muốn chúng ta tách ra là cậu mà?
Chuyện đêm đó, tôi nhớ lắm, chắc tôi sẽ ghim đến cuối đời mình. Cậu nằm trên người tôi, mồm cậu bảo cậu thích Hạ Vãn Đình, còn mong tôi sẽ làm bạn bè bình thường với cậu.
Nhớ đến là lòng lại sầu, như cũ. Tôi không muốn trải qua cảm giác tuyệt vọng và cõi lòng tan nát chưa biết chừng nào thôi.
Cậu giật mình, vội nói:
– Sương Sương à, tớ không muốn thế với cậu… Cậu nhớ không? Cậu mới mua cho tớ thêm một cái ly màu đen mà. Tớ mới vứt cái…
– Vứt nó đi. – Tôi cắt lời cậu – Không thích thì thôi, đừng gồng lên như vậy.
Bên kia chưa kịp lên tiếng, tôi gác máy. Kế đó, tôi chặn luôn cái số mới gọi.
Cái ly súc miệng đó, tôi nhớ chứ, hiển nhiên, nó cũng thuộc “chuyện đêm đó” mà. Tôi ghen, tôi không kiểm soát được, tôi làm vỡ ly cũ. Tôi định mua lại cái ly mới trước khi cậu phát hiện, không ngờ cậu phát hiện sớm đến vậy, thậm chí cậu còn có sẵn ly mới luôn rồi, cậu cũng lười hỏi chuyện tôi.
Thật sự… mệt lắm rồi.
Tôi bật chế độ im lặng lên rồi từ từ nhắm mắt, bắt đầu thả lỏng. Chẳng biết bao lâu sau, tôi đang mơ màng sắp vào giấc thì nghe thấy tiếng người ta mở cửa phòng mình.
– Đàn anh Lâm Sương ơi, anh ngủ chưa?
Vệ Lẫm về này.
Tôi mở mắt, đáp:
– Chưa.
Hắn im một lúc rồi mới nói, giọng điệu nghe uể oải lắm:
– Em mua trà sữa cho anh, thêm một chiếc bánh kem nữa. Em để lên bàn anh nhé. Anh đừng buồn nữa.
Danh sách chương