"Mau vào đi, Sở Nga! Hôm nay rảnh rỗi đến chơi sao?"
Trần Sở Nga vừa bước vào sân, vẻ mặt đã trĩu nặng u sầu. Cô chậm rãi đáp:
"Tôi không yên tâm về cô, mấy ngày nay cứ muốn qua xem mà chẳng có thời gian."
"Tôi không sao đâu, nhà cửa cũng vẫn ổn."
Liễu Vân Sương vừa nói vừa kéo ghế mời bạn ngồi. Hai người cùng ngồi dưới tán cây, nơi có bóng mát vừa đủ.
"Cô đang đan giỏ à?"
"Ừ, rảnh rỗi thì làm thôi. Nhưng mà Sở Nga, tôi thấy sắc mặt cô hình như không tốt lắm, mấy hôm nay ngủ không ngon à?"
"Haizz..."
Trần Sở Nga thở dài một hơi, hai tay đan vào nhau đầy lo lắng.
"Không phải ngủ không ngon đâu, mà là căn bản không ngủ được. Vân Sương, cô không biết chứ, đội sản xuất mình lần này gặp phiền toái lớn rồi. Lương thực coi như mất sạch, chỉ còn sót lại chút ở khu Nam Địa, mà cũng không biết giữ được bao nhiêu. Dăm ba ngày nay, nhà tôi toàn người đến bàn chuyện đó thôi!"
"Thật vậy sao?"
Liễu Vân Sương hơi ngạc nhiên. "Tôi không để ý lắm, thấy mấy bà ở cống làng vẫn nói cười rôm rả. Chẳng thấy ai có vẻ căng thẳng gì."
Đây là lời thật. Dù có tai họa, nhưng dân quê vẫn giữ thói quen ngồi lê đôi mách, chuyện gì cũng đem ra nói cười.
"Họ biết gì mà nói? Nhà nào còn chút gạo, thì cầm cự được. Nhưng năm nay coi như mất mùa cả năm, không ai dự trữ đủ đâu. Những ai biết lo xa thì đã bắt đầu cuống lên rồi đấy."
Tình hình bây giờ, là ai sống qua ngày được thì sống. Còn ai chủ quan, không lo liệu, thì đến khi đói sẽ chẳng kịp trở tay.
Mộng Vân Thường
"Vậy giờ có cách gì không?"
Liễu Vân Sương hỏi, dù trong lòng cũng mơ hồ đoán được câu trả lời.
"Không có. Từ mấy hôm nay, mấy người như kế toán Từ chạy tới chạy lui. Lúc thì đến đội bộ, lúc lại ghé nhà tôi. Ai cũng mặt nặng như đeo đá. Chồng tôi thì khỏi nói, đêm nằm cứ thở dài sườn sượt. Tôi nghe mà ngủ cũng chẳng yên!"
Trương Trường Minh là người có trách nhiệm, gặp chuyện như thế, lo lắng cũng dễ hiểu.
"Sở Nga, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Chuyện xảy ra rồi, trách ai cũng vậy. Giờ phải nghĩ cách khắc phục thì hơn."
"Ừ, ai nói không phải chứ! Đập nước ở Thượng Doanh Tử bị vỡ, lại đúng chỗ giáp ranh với chúng ta. Giờ cũng chẳng biết nên trách ai cho đúng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ con đập đã được gia cố tạm ổn, nhưng chuyện ai chịu trách nhiệm thì vẫn chưa có lời giải rõ ràng. Trong đội sản xuất, người thì đổ lỗi, người thì tranh cãi không ngớt, tiếng oán than như muốn chạm đến trời xanh.
Lại thêm một vài đội viên kéo tới đại đội, ai cũng lo sợ không còn đủ lương thực, sợ mùa đông này chẳng thể sống sót. Chuyện chưa xong chuyện, vấn đề này nối tiếp vấn đề kia, khiến ai nấy đều rối như canh hẹ.
Liễu Vân Sương đương nhiên hiểu rõ – làm đại đội trưởng không hề dễ dàng. Đụng phải loại chuyện thiên tai thế này, chẳng ai có thể trốn tránh trách nhiệm. Một khi gánh tội quá lớn, thì e rằng cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi.
“Cô đợi một chút…” – Liễu Vân Sương nói xong, liền đứng dậy, đi vào nhà chính.
Lát sau, cô quay lại với một cốc nước đường đỏ trong tay – là loại đường mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước. Cô đặt cốc xuống trước mặt Trần Sở Nga, dịu giọng:
“Này, uống chút nước đường đỏ cho ấm người.”
“Cô làm gì thế, tôi không cần đâu. Để dành cho bọn trẻ con uống.” – Trần Sở Nga xua tay từ chối, mắt vẫn còn hoe đỏ.
“Cứ cầm lấy đi, nhà tôi còn nhiều. Dù cho chuyện có phức tạp đến mấy, cô cũng phải lo cho bản thân. Ăn uống nghỉ ngơi cho đầy đủ. Chẳng lẽ mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, cô đã lăn ra ốm? Vậy thì có đáng không?” – Liễu Vân Sương nhẹ nhàng trách, nhưng giọng lại đầy sự quan tâm chân thành.
Nghe vậy, Trần Sở Nga không nói thêm nữa, lặng lẽ cầm cốc nước lên uống một ngụm. Vị ngọt dịu và hơi ấm lan ra đầu lưỡi, khiến tâm trạng bức bối trong lòng cô cũng dịu lại phần nào.
“Vân Sương à, từ nhỏ đầu óc cô đã nhanh nhẹn rồi. Bao nhiêu năm ở nhà họ Hứa, cô luôn nhẫn nhịn, không để lộ tài năng. Nhưng lần này, cô nhất định phải giúp tôi nghĩ cách. Thật sự, tôi không còn biết trông cậy vào ai nữa.”
Câu nói vừa buông ra, giọng của Trần Sở Nga gần như nghẹn lại. Cô cũng sinh ra ở vùng này, nhưng cả nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều không thể dựa vào. Trong lúc khó khăn, người duy nhất cô có thể tin tưởng lại là một người phụ nữ từng bị cả thôn xem thường – Liễu Vân Sương.
Thực ra, dù Trần Sở Nga không đến, thì hôm nay Liễu Vân Sương cũng đã định bụng sang nhà cô ấy một chuyến.
“Là thế này, Sở Nga, tôi cũng có một ý nghĩ, cô nghe thử xem sao.”
“Tôi biết mà! Cô luôn có chủ ý hay. Mau nói đi!” – Trần Sở Nga vội vã thúc giục, giọng vẫn còn vương chút lo âu.
“Lần thiên tai này, chỉ ảnh hưởng đến mấy đội sản xuất gần đây. Các vùng khác không bị thiệt hại gì nhiều. Lúc trước, đồng chí công xã xuống kiểm tra cũng có nói sẽ hỗ trợ, nhưng cô cũng biết rồi đấy – không thể chỉ trông chờ vào vài lời nói xuôi tai.”
Liễu Vân Sương dừng lại, lấy hơi rồi nói tiếp:
“Tôi thấy, cô nên về nói với đại đội trưởng, để anh ấy chủ động báo cáo lên trên. Chỉ khi cả xã đều biết chuyện, cấp trên mới quan tâm và cho cứu trợ kịp thời. Chứ nếu cứ lặng im, e rằng có kêu trời cũng không ai biết.”
Kiếp trước, cũng chính vì chuyện cứu trợ mà xảy ra không biết bao nhiêu bi kịch. Đồng chí công xã khi đó chỉ nói suông vài câu, về rồi cũng chẳng thèm nhắc tới. Kết quả, cả một mùa đông khốn đốn, không một hạt gạo cứu đói được chuyển tới. Biết bao người đã c.h.ế.t vì thiếu ăn, thiếu mặc.
Nếu lúc ấy mọi người đồng lòng, chịu làm lớn chuyện, thì có lẽ kết cục đã khác.
Bản thân Liễu Vân Sương thì không lo – cô có cách sống, có đường lui. Nhưng còn bao nhiêu người khác thì sao?
“Nhưng anh ấy cũng nói rồi, sau khi về sẽ báo cáo. Nếu bây giờ tôi lại nhắc lại, có khi lại khiến anh ấy khó chịu…” – Trần Sở Nga ngập ngừng.
Trần Sở Nga vừa bước vào sân, vẻ mặt đã trĩu nặng u sầu. Cô chậm rãi đáp:
"Tôi không yên tâm về cô, mấy ngày nay cứ muốn qua xem mà chẳng có thời gian."
"Tôi không sao đâu, nhà cửa cũng vẫn ổn."
Liễu Vân Sương vừa nói vừa kéo ghế mời bạn ngồi. Hai người cùng ngồi dưới tán cây, nơi có bóng mát vừa đủ.
"Cô đang đan giỏ à?"
"Ừ, rảnh rỗi thì làm thôi. Nhưng mà Sở Nga, tôi thấy sắc mặt cô hình như không tốt lắm, mấy hôm nay ngủ không ngon à?"
"Haizz..."
Trần Sở Nga thở dài một hơi, hai tay đan vào nhau đầy lo lắng.
"Không phải ngủ không ngon đâu, mà là căn bản không ngủ được. Vân Sương, cô không biết chứ, đội sản xuất mình lần này gặp phiền toái lớn rồi. Lương thực coi như mất sạch, chỉ còn sót lại chút ở khu Nam Địa, mà cũng không biết giữ được bao nhiêu. Dăm ba ngày nay, nhà tôi toàn người đến bàn chuyện đó thôi!"
"Thật vậy sao?"
Liễu Vân Sương hơi ngạc nhiên. "Tôi không để ý lắm, thấy mấy bà ở cống làng vẫn nói cười rôm rả. Chẳng thấy ai có vẻ căng thẳng gì."
Đây là lời thật. Dù có tai họa, nhưng dân quê vẫn giữ thói quen ngồi lê đôi mách, chuyện gì cũng đem ra nói cười.
"Họ biết gì mà nói? Nhà nào còn chút gạo, thì cầm cự được. Nhưng năm nay coi như mất mùa cả năm, không ai dự trữ đủ đâu. Những ai biết lo xa thì đã bắt đầu cuống lên rồi đấy."
Tình hình bây giờ, là ai sống qua ngày được thì sống. Còn ai chủ quan, không lo liệu, thì đến khi đói sẽ chẳng kịp trở tay.
Mộng Vân Thường
"Vậy giờ có cách gì không?"
Liễu Vân Sương hỏi, dù trong lòng cũng mơ hồ đoán được câu trả lời.
"Không có. Từ mấy hôm nay, mấy người như kế toán Từ chạy tới chạy lui. Lúc thì đến đội bộ, lúc lại ghé nhà tôi. Ai cũng mặt nặng như đeo đá. Chồng tôi thì khỏi nói, đêm nằm cứ thở dài sườn sượt. Tôi nghe mà ngủ cũng chẳng yên!"
Trương Trường Minh là người có trách nhiệm, gặp chuyện như thế, lo lắng cũng dễ hiểu.
"Sở Nga, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Chuyện xảy ra rồi, trách ai cũng vậy. Giờ phải nghĩ cách khắc phục thì hơn."
"Ừ, ai nói không phải chứ! Đập nước ở Thượng Doanh Tử bị vỡ, lại đúng chỗ giáp ranh với chúng ta. Giờ cũng chẳng biết nên trách ai cho đúng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ con đập đã được gia cố tạm ổn, nhưng chuyện ai chịu trách nhiệm thì vẫn chưa có lời giải rõ ràng. Trong đội sản xuất, người thì đổ lỗi, người thì tranh cãi không ngớt, tiếng oán than như muốn chạm đến trời xanh.
Lại thêm một vài đội viên kéo tới đại đội, ai cũng lo sợ không còn đủ lương thực, sợ mùa đông này chẳng thể sống sót. Chuyện chưa xong chuyện, vấn đề này nối tiếp vấn đề kia, khiến ai nấy đều rối như canh hẹ.
Liễu Vân Sương đương nhiên hiểu rõ – làm đại đội trưởng không hề dễ dàng. Đụng phải loại chuyện thiên tai thế này, chẳng ai có thể trốn tránh trách nhiệm. Một khi gánh tội quá lớn, thì e rằng cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi.
“Cô đợi một chút…” – Liễu Vân Sương nói xong, liền đứng dậy, đi vào nhà chính.
Lát sau, cô quay lại với một cốc nước đường đỏ trong tay – là loại đường mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước. Cô đặt cốc xuống trước mặt Trần Sở Nga, dịu giọng:
“Này, uống chút nước đường đỏ cho ấm người.”
“Cô làm gì thế, tôi không cần đâu. Để dành cho bọn trẻ con uống.” – Trần Sở Nga xua tay từ chối, mắt vẫn còn hoe đỏ.
“Cứ cầm lấy đi, nhà tôi còn nhiều. Dù cho chuyện có phức tạp đến mấy, cô cũng phải lo cho bản thân. Ăn uống nghỉ ngơi cho đầy đủ. Chẳng lẽ mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, cô đã lăn ra ốm? Vậy thì có đáng không?” – Liễu Vân Sương nhẹ nhàng trách, nhưng giọng lại đầy sự quan tâm chân thành.
Nghe vậy, Trần Sở Nga không nói thêm nữa, lặng lẽ cầm cốc nước lên uống một ngụm. Vị ngọt dịu và hơi ấm lan ra đầu lưỡi, khiến tâm trạng bức bối trong lòng cô cũng dịu lại phần nào.
“Vân Sương à, từ nhỏ đầu óc cô đã nhanh nhẹn rồi. Bao nhiêu năm ở nhà họ Hứa, cô luôn nhẫn nhịn, không để lộ tài năng. Nhưng lần này, cô nhất định phải giúp tôi nghĩ cách. Thật sự, tôi không còn biết trông cậy vào ai nữa.”
Câu nói vừa buông ra, giọng của Trần Sở Nga gần như nghẹn lại. Cô cũng sinh ra ở vùng này, nhưng cả nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều không thể dựa vào. Trong lúc khó khăn, người duy nhất cô có thể tin tưởng lại là một người phụ nữ từng bị cả thôn xem thường – Liễu Vân Sương.
Thực ra, dù Trần Sở Nga không đến, thì hôm nay Liễu Vân Sương cũng đã định bụng sang nhà cô ấy một chuyến.
“Là thế này, Sở Nga, tôi cũng có một ý nghĩ, cô nghe thử xem sao.”
“Tôi biết mà! Cô luôn có chủ ý hay. Mau nói đi!” – Trần Sở Nga vội vã thúc giục, giọng vẫn còn vương chút lo âu.
“Lần thiên tai này, chỉ ảnh hưởng đến mấy đội sản xuất gần đây. Các vùng khác không bị thiệt hại gì nhiều. Lúc trước, đồng chí công xã xuống kiểm tra cũng có nói sẽ hỗ trợ, nhưng cô cũng biết rồi đấy – không thể chỉ trông chờ vào vài lời nói xuôi tai.”
Liễu Vân Sương dừng lại, lấy hơi rồi nói tiếp:
“Tôi thấy, cô nên về nói với đại đội trưởng, để anh ấy chủ động báo cáo lên trên. Chỉ khi cả xã đều biết chuyện, cấp trên mới quan tâm và cho cứu trợ kịp thời. Chứ nếu cứ lặng im, e rằng có kêu trời cũng không ai biết.”
Kiếp trước, cũng chính vì chuyện cứu trợ mà xảy ra không biết bao nhiêu bi kịch. Đồng chí công xã khi đó chỉ nói suông vài câu, về rồi cũng chẳng thèm nhắc tới. Kết quả, cả một mùa đông khốn đốn, không một hạt gạo cứu đói được chuyển tới. Biết bao người đã c.h.ế.t vì thiếu ăn, thiếu mặc.
Nếu lúc ấy mọi người đồng lòng, chịu làm lớn chuyện, thì có lẽ kết cục đã khác.
Bản thân Liễu Vân Sương thì không lo – cô có cách sống, có đường lui. Nhưng còn bao nhiêu người khác thì sao?
“Nhưng anh ấy cũng nói rồi, sau khi về sẽ báo cáo. Nếu bây giờ tôi lại nhắc lại, có khi lại khiến anh ấy khó chịu…” – Trần Sở Nga ngập ngừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương