“Cô để ý người ta có vui hay không làm gì? Người ta chỉ nói mấy câu cho có lệ, có ai biết họ có viết báo cáo đàng hoàng hay không? Cô đừng ngây thơ nữa. Những chuyện thế này, cầu người không bằng dựa vào chính mình. Mấy người xuống dưới kiểm tra cũng chỉ là nhân viên bình thường. Chuyện này phải lên đến tai lãnh đạo thật sự mới có tác dụng.” – Liễu Vân Sương dứt khoát.
“Thật sự là vậy sao?” – Trần Sở Nga bắt đầu d.a.o động. Từ trước đến nay, mấy việc này toàn do đàn ông quyết, cô chưa từng can thiệp. Nhưng lần này, lời của Vân Sương khiến cô phải suy nghĩ lại.
“Có đúng hay không, cứ về nói thử với đại đội trưởng một câu. Giúp được thì tốt, không thì cũng chẳng thiệt hại gì.”
Liễu Vân Sương cũng không dám chắc chắn. Từ sau khi trọng sinh, có quá nhiều điều nhỏ nhặt đã thay đổi, nên cô cũng không dám chắc liệu chuyện này có đi đúng quỹ đạo cũ hay không. Chỉ có thể dựa vào ký ức để dò đường.
“Cô nói đúng, tôi sẽ về thử nói một tiếng.”
Mộng Vân Thường

Trần Sở Nga gật đầu. Rồi cô chợt nhớ ra chuyện khác, nhìn sang Liễu Vân Sương lo lắng hỏi:
“Nhà cô gần đây vẫn ổn chứ? Đám người bên kia không đến gây chuyện nữa à?”
“Cũng có đến một hai lần, nhưng chỉ nói vài câu khó nghe, chẳng có gì to tát. Cô đừng lo.” – Vân Sương bình thản đáp.
Nhưng Trần Sở Nga thì không buông tha.
“Không có gì cái gì chứ? Rõ ràng đã nói với họ là đừng có đến quấy rầy cô nữa. Họ thế này là muốn rời khỏi đội sản xuất thật rồi đấy à?”
Nhìn sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt bạn, Liễu Vân Sương không khỏi cảm thấy ấm lòng. Bao năm nay, Trần Sở Nga luôn là người ít nói nhưng thật lòng đối đãi với cô.
“Hứa Lam Xuân vừa đi xem mắt ở trấn Thanh Dương. Nghe nói chắc sẽ gả đi sớm thôi, nên tôi cũng không bận tâm nữa. Với lại, họ chỉ đến nói vài câu châm chọc thôi, tôi không để trong lòng.”
Trần Sở Nga hừ lạnh một tiếng:

“Hừ! Cái tai họa ấy, cuối cùng cũng có người chịu rước đi rồi.”
"Ở đội sản xuất của chúng ta ấy à, lúc nào cũng có chuyện. Người thì giả tạo, kẻ thì thích ra vẻ đạo mạo, đúng là phiền c.h.ế.t đi được!"

Trần Sở Nga vừa ngồi xuống đã mở miệng than thở, khuôn mặt đầy vẻ bực dọc.
Liễu Vân Sương khẽ thở dài, không nói gì. Trong lòng cô thầm nghĩ, đến nước này rồi mà Hứa Lam Xuân vẫn còn coi mình là trung tâm vũ trụ, cứ tưởng ai cũng phải xoay quanh cô ta.
"Bên đó điều kiện cũng không tệ, chắc là ổn. Gả đi rồi cũng xem như yên ổn một phần."

Cô nói vậy, cũng chỉ là cho có. Thật lòng cô cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện của Hứa Lam Xuân.
"Mấy hôm nay tôi bận quá nên không ra ngoài, cũng không biết cái người kia là ai. Điều kiện mà tốt thật thì sao lại nhìn trúng cô ta? Tôi chẳng hiểu nổi!"

Trần Sở Nga tính tình thẳng ruột ngựa, ghét ai là ghét ra mặt. Gặp người không ưa, nhìn cái gì cũng chướng mắt.
"Hình như bên đó có hai đứa con rồi. Tuy là giáo viên, có lương đấy, nhưng áp lực cũng đâu có nhỏ. Tôi đoán là thấy cũng xứng tầm nên mới cưới thôi."
"Chậc chậc, chắc cũng chẳng phải dạng tốt lành gì!"

Trần Sở Nga trề môi, mắt lộ vẻ khinh khỉnh, rõ ràng không tin tưởng gì mối nhân duyên kia.
"Có phải hay không, giờ nhìn qua thì vẫn còn yên ổn."

Liễu Vân Sương chỉ nói hờ hững một câu, không muốn đào sâu thêm nữa.
Nhưng Trần Sở Nga thì không chịu buông tha, đặc biệt là khi nhắc đến Hứa Lam Xuân, càng không thể nuốt trôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thôi kệ cô ta đi, nói cô kìa, cô định sống một mình như vậy cả đời sao?"

Cô nàng nghiêng đầu nhìn Liễu Vân Sương, ánh mắt không giấu được tò mò.
"Không thì sao? Người như Hứa Lam Hà, tôi mà còn quay lại thì đúng là đ.â.m đầu vào hố lửa. Người ngoài không biết, chẳng lẽ cô không rõ? Bao nhiêu năm tôi sống trong cái nhà đó là kiểu gì chứ?"
"Tôi không nói đến anh ta. Trong thôn này, mười dặm tám làng, trai chưa vợ còn nhiều lắm. Có không ít người tốt, cô đừng có vơ đũa cả nắm!"
Liễu Vân Sương mỉm cười lắc đầu:

"Sở Nga, giờ tôi không nghĩ đến mấy chuyện đó nữa đâu. Ba đứa con đều đang ở bên cạnh tôi, chỉ cần tụi nhỏ sống vui vẻ, tôi thấy thế là đủ rồi. Những thứ khác, tôi không mong cầu gì cả."
"Ừ thì nói thì là vậy... Nhưng một mình cô, thật sự cũng vất vả hơn."

Giọng Trần Sở Nga dịu đi.
"Vất vả thân thể thì còn chịu được, chứ vất vả trong lòng mới là mệt mỏi nhất. Bây giờ tôi làm gì cũng vì mình và các con, dù cực nhọc, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhàng, thoải mái. Cô nói có phải không?"
Một câu nói nhẹ tênh, nhưng lại khiến Trần Sở Nga nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào.
"Thôi được rồi, cô tự biết là được. Tôi thì vẫn nghĩ, lúc còn trẻ nên tính toán sớm một chút..."

Cô nàng chưa nói hết câu thì bắt gặp ánh mắt vừa oán trách vừa bất lực của Liễu Vân Sương.
"Thôi thôi, coi như tôi chưa nói gì hết. Cô cứ bận việc đi, tôi về trước đây. Có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi nhé!"

Trần Sở Nga đứng dậy phủi váy.
"Được, tôi biết cô tốt với tôi mà. Đi thôi, tôi tiễn cô ra ngoài."

Hai người trò chuyện một hồi, cũng đến lúc chia tay.
Ra đến cổng, Liễu Vân Sương còn dặn cô ấy tiện thể nhắc lại mấy chuyện vừa rồi cho Trương Trường Minh biết, để bên đội sản xuất có kế hoạch rõ ràng hơn.
Vừa nói xong, đã thấy một đám trẻ con chạy lại, hai đứa nhỏ nhà cô cũng lẫn trong đó.
"Sao nhanh vậy đã về rồi?"

Theo lý mà nói, tụi nhỏ ra ngoài hái nấm thì đến chiều muộn mới về chứ.
"Ừ, gặp Hứa Tri Vi, chán không chịu được, nên bọn con về luôn."

Hứa Tri Lễ hậm hực trả lời, mặt mày cau có, rõ ràng đang rất không vui.
Nghe đến đây, Liễu Vân Sương mới hiểu ra, trách sao chưa đến chiều đã thấy hai đứa quay về. Cô ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Hứa Tri Vi chen giữa đám đông, đang nhìn chằm chằm về phía này.
"Vào nhà đi, nói sau."

Cô dẫn con vào sân.
Vừa vào đến nơi, Hứa Tri Lễ đã tức giận hét lên:

"Cái quái gì vậy chứ! Trước kia con còn tưởng nó là người tốt, đúng là mắt mù!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện