Ánh mắt Kiều Dịch Khất dừng lại trên vật trong tay cô, biết ngay thứ này không rẻ. Loại đèn pin này ở trong thôn không phải ai cũng có. Vậy mà cô lại không tiếc đưa cho anh – chỉ là một người từng xa lạ, lại chẳng phải thân thích gì.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo của Liễu Vân Sương. Trong lòng bất giác sinh ra một tia xúc động khó gọi thành tên.
"Vân Sương, ơn nghĩa này… tôi không biết lấy gì báo đáp. Sau này nếu có việc gì, cứ đến căn nhà hôm nay, tìm tôi." – giọng anh trầm xuống, mang theo hứa hẹn chân thành.
"Được, đi nhanh đi!" – cô gật đầu, giọng dứt khoát, không dài dòng khách sáo.
Đến khi bóng ba người hoàn toàn khuất sau màn đêm, Liễu Vân Sương mới thở phào nhẹ nhõm. Một lời hứa, đổi lấy bằng một chiếc đèn pin – hoàn toàn xứng đáng.
Cô lặng lẽ đóng cống, rồi quay về nhà ngủ một giấc yên ổn. Giờ Kiều Dịch Khất đã rời đi, cuộc sống cũng tạm thời trở lại quỹ đạo.
Sáng hôm sau, sau khi làm xong bữa sáng, cô xách giỏ lên núi. Hai bó cành liễu mấy hôm trước cô giấu trong rừng, không ngờ vẫn còn nguyên đó. Xem ra chẳng ai để ý.
Niềm vui nho nhỏ âm thầm dâng lên trong lòng. Thấy chưa, "vai phụ đỡ đạn" cũng đâu phải lúc nào cũng đen đủi!
Tâm trạng thoải mái, cô ôm cả bó lớn vác lên vai, bước từng bước xuống núi.
Việc nhà còn nhiều, chỉ dựa vào đôi tay người thì không xuể. Cô thầm tính, nếu có cơ hội, nhất định phải nhờ Đổng thợ mộc làm cho một chiếc xe cút kít chắc chắn.
Chỉ có điều, năm nay vừa lũ lụt, người người đều khó khăn. Cô cũng không dám quá phô trương, kẻo lại bị soi mói, dị nghị. Có tiền mà không dám tiêu – đúng là một loại khổ riêng!
Vừa về đến nhà, hai đứa nhỏ đã chạy ra đón.
Một đứa giúp cô gỡ bó cành trên vai, đứa kia vội rót nước đưa tận tay.
"Mẹ, con tìm thấy nhiều tiền dưới chăn ở phòng phía Đông lắm, có phải chú Kiều để lại không?" – con bé hớn hở, nâng niu một xấp tiền như báu vật, sợ rơi rớt.
Cô ngẩn ra, rồi mới phản ứng – Kiều Dịch Khất vậy mà lại để tiền lại cho cô!
Không muốn nợ ân tình, ngay cả điều đó anh ta cũng nghĩ tới… Nếu cô không đưa đèn pin cho anh, liệu có được những lời nói kia không?
Cô khẽ cười, thấy lòng nhẹ tênh.
"Chắc là vậy. Nhưng nhớ nhé, nếu ai hỏi thì đừng kể ra."
"Vậy người quen thì sao ạ? Cũng không được nói à?"
"Ừm…" – cô kéo dài giọng, ngẫm nghĩ một hồi, rồi khẽ gật đầu.
"Vậy thì cứ nói là họ hàng xa, các con mới gặp lần đầu. Không ai bắt bẻ được."
Mộng Vân Thường

Ở vùng này, con gái ít khi gả đi xa. Phần lớn là cưới trong vùng, ai cũng biết ai. Gặp nhau trên chợ là chuyện thường, lấy lý do ấy sẽ không ai nghi ngờ.
Cô nhận lấy số tiền, đếm qua một lượt – tổng cộng sáu mươi tám đồng chín hào năm. Tiền có tờ chẵn, có tờ lẻ, mấy tờ còn nhàu nhĩ như vừa được moi ra từ gầm giường.
Rõ ràng là số tiền hai người kia góp gấp trong lúc vội vàng.
"Số tiền này, mẹ giữ tạm thôi. Về sau vẫn phải trả lại cho mọi người. Chúng ta cứu người không phải vì muốn lấy tiền."
Hai đứa nhỏ tuy có vẻ hơi hụt hẫng, nhưng không cãi lại. Trong mắt chúng, mẹ đã nói thì chính là không thể đổi.
Liễu Vân Sương thấy vậy, càng cảm thấy lo lắng. Cô nghiêm giọng nhắc lại:

"Chuyện nhà chúng ta có tiền, ngàn vạn lần không được nói ra ngoài, dù là với ai cũng không được, nghe chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Con biết rồi mẹ, mẹ cứ yên tâm!"

Hứa Tri Lễ liên tục gật đầu, ra vẻ thành khẩn. Hứa Tri Tình cũng gật đầu theo, đứng bên cạnh phụ họa.
Sau đó, Liễu Vân Sương lại đi ra ngoài thêm một chuyến, khiêng bó liễu cuối cùng về nhà.
Cơm trưa vừa ăn xong, Hứa Tri Ý đã buồn ngủ, đi nằm luôn.
Hứa Tri Tình nhân lúc đó lén lại gần:

"Mẹ, con muốn đi hái nấm với Tri Lễ, có được không?"
"Hai đứa muốn lên núi à? Tri Lễ, m.ô.n.g con khỏi hẳn rồi chưa?"
"Khỏi hẳn rồi mẹ! Vảy cũng rụng hết, mẹ đánh một cái cũng chẳng thấy đau gì cả. Mẹ cứ để chúng con đi dạo một vòng thôi."
Thật ra, Liễu Vân Sương biết rõ, lũ trẻ lên núi chủ yếu là để được chạy nhảy, giải tỏa. Hứa Tri Lễ bị thương mấy ngày, cứ phải ngồi yên, chắc cu cậu sắp phát điên lên rồi.
"Được, đi thì đi, nhưng không được đi quá xa đâu. Gần đây có nhiều người cũng lên núi hái rau rồi, chắc chẳng còn gì nhiều. Không tìm được cũng không sao, nhớ về sớm một chút."
"Con biết rồi! Chị ơi, nhanh lên!"

Hứa Tri Lễ hào hứng chạy đi lấy giỏ, kéo theo Hứa Tri Tình như thỏ chạy trốn.
Liễu Vân Sương lắc đầu, trong lòng vừa buồn cười vừa thương. Hai đứa nhỏ này, cứ như chim sổ lồng.
Buổi chiều, cô ở nhà trông Hứa Tri Ý, tiện tay đan thêm vài cái đáy giỏ. Đám rau xanh cô gieo mấy hôm trước có vẻ mọc tốt, chắc trồng thêm được ít nữa.
Hôm nay là một ngày hiếm hoi mà cô cảm thấy có chút thảnh thơi. Từ khi sống lại tới giờ, đây là lần đầu tiên cô không phải cuống cuồng lo toan, chạy ngược xuôi vì cơm áo.
Nếu như không có trận lũ đó, chẳng mấy nữa là bắt đầu vụ đồng áng mùa mới. Tính ra, kiếp trước cô đã rất lâu rồi không sống trong không khí làm nông tập thể như thế.
Sang năm, khi chia lương thực, sợ rằng tình cảnh cũng sẽ khác rồi.
Không hẳn là cô luyến tiếc quá khứ, chỉ là nghĩ lại, cũng thấy có gì đó nghèn nghẹn trong lòng. Sau khi sống lại, cô dốc toàn lực để chuẩn bị, mỗi ngày đều như chạy đua với số phận.
Giờ mọi thứ dần đi đúng hướng như cô tính. Nhưng phía trước vẫn còn nhiều điều không chắc chắn.
Cô không biết rõ, khi tất cả mọi người đều không còn lương thực dự trữ, sẽ xảy ra điều gì.
Thế nên, phải tranh thủ lúc này mà tích trữ củi, nước, những thứ cần thiết cho mùa đông. Ít nhất, cũng phải đủ củi nhóm bếp qua ba tháng rét mướt.
Hoặc là sau này có ra ngoài, trong lòng cũng còn chút yên tâm về cái nhà này.
Haizz…

Qua được kiếp nạn này, biết đâu lại bắt đầu một đoạn đường mới. Phải gắng lên thôi!
Đang thẩn thờ suy nghĩ, một giọng nữ quen thuộc vang lên ngoài cổng:
"Vân Sương, cô ở nhà à?"
Liễu Vân Sương lập tức ngẩng đầu, thì ra là Trần Sở Nga. Cô vội đứng dậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện