Hứa Tri Tình lập tức nhảy xuống đất, chạy đi lấy nước rửa tay cho mẹ.
Kiều Dịch Khất cũng rời giường, đi cùng cô ra phía Đông.
Mộng Vân Thường

"Tôi đã gặp người rồi, cũng đã chuyển lời. Hẹn mười giờ tối. Lát nữa tôi nấu cơm sớm một chút, ăn xong cậu nghỉ ngơi cho khỏe."
"Được, làm phiền cô rồi."
Kiều Dịch Khất nhìn Liễu Vân Sương, trong mắt không che giấu sự cảm kích. Cô chỉ cười, nụ cười tự nhiên, lộ ra hàm răng trắng đều, khiến người ta nhìn vào liền thấy thân thiện.
Nói thế nào, thuở trẻ Liễu Vân Sương cũng là hoa khôi một vùng.
Vẻ đẹp của cô không phải loại sắc nước hương trời, mà là nét đẹp cổ điển – mày rậm, mắt to, mặt trái xoan.
Chỉ tiếc, gió sương dãi dầu, vất vả quanh năm ngoài đồng đã bào mòn nhan sắc ấy. Làn da cô rám nắng, ánh mắt cũng không còn sáng như xưa.
Ăn uống kham khổ khiến má hóp lại, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô đã gần năm mươi.
Dạo gần đây khá hơn một chút – ít ra thì ăn đủ bữa. Dù công việc vẫn vất vả, nhưng không phải suốt ngày phơi mình dưới nắng, nên sắc mặt trông cũng đỡ hơn.
Dẫu vậy, với người khác thì cô vẫn là "đen", là "xấu".
Nhưng điều thay đổi rõ rệt nhất, chính là sự tự tin đang dần trở lại trên người cô.
Cô không còn là người phụ nữ rụt rè, nhẫn nhục năm xưa. Giờ đây, từng cử chỉ đều toát lên vẻ mạnh mẽ, kiêu hãnh, khiến người khác không thể không nhìn cô bằng con mắt khác.
Không nấn ná, cô ra bếp nấu cơm trưa. Buổi chiều còn phải ra trồng rau.
Đất ngoài sân đã khô. Trời cũng chưa quá lạnh, trong nhà không còn rổ rá, cô đành trồng tạm dưới chân tường gần cửa sổ.
Đợi khi nào rau nảy mầm, sẽ mang ra vườn chính trồng sau.
Trồng nhiều, có thể để dành ăn, dư chút nào thì mang ra chợ đổi lấy dầu, muối, tương, dấm cũng tốt.
Kiều Dịch Khất không có việc gì làm, cũng đi theo, ngồi xem cô cắm cây xuống đất.
"Cô trồng nhiều rau vậy làm gì?"
Tối qua anh ta đã thấy rổ rau nảy mầm, hôm nay lại thấy cô vun đất tiếp, không khỏi thắc mắc.
"Thì để ăn chứ sao. Có dư thì đem đổi lấy đồ dùng. Ở nông thôn là vậy."
"Thì ra là vậy..."
Anh ta không hỏi gì thêm nữa. Người phụ nữ một mình nuôi ba đứa con, không vất vả mới là lạ.
Chưa kể còn có cả một đám nhà chồng cũ phiền phức, cứ hở ra là tìm tới gây chuyện.
Đến tối, hai người chuẩn bị sẵn sàng. Hẹn mười giờ, nhưng chín giờ rưỡi, Liễu Vân Sương đã sẵn sàng ra cửa.
Kiều Dịch Khất chẳng có gì phải thu dọn, nên hai người cùng ngồi chờ.
Không thắp đèn dầu, chỉ lặng lẽ ngồi dưới ánh trăng. Không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng nhìn nhau, rồi lại nhìn ra sân vắng lặng.
"Bộ cô thích cái này lắm sao?"

Kiều Dịch Khất bỗng hỏi, ánh mắt rơi vào cổ tay cô.
Liễu Vân Sương hơi khựng lại, rồi mới hiểu ra anh ta đang nói đến chiếc đồng hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả buổi chiều, cô đã lén nhìn đồng hồ của anh ta vài lần.
Thật ra không phải thích gì cho cam. Chỉ là, có thứ này thì biết giờ, tiện lắm. Mới đầu về quê, cô chẳng quen gì cả – thời gian cứ mơ hồ trôi qua, chẳng biết sáng hay tối.
Giờ thì đỡ rồi, quen dần cũng thấy dễ thở hơn.
"Không phải thích đâu, chỉ là chưa thấy bao giờ nên thấy lạ. Xem thử tới giờ chưa thôi. Tôi ra ngoài cửa đợi."
Cô vừa dứt lời, thì từ xa truyền tới tiếng cú mèo kêu lên một tràng dài.
Liễu Vân Sương vừa nghe thấy tiếng đã vội vã bước ra ngoài. Quả nhiên, cả hai chàng trai đã đến. Họ cưỡi hai chiếc xe đạp cũ kỹ, trong khung cảnh vắng lặng nơi thôn quê, sự xuất hiện ấy cũng không khiến ai để tâm.
"Vào nhà trước đã." – cô lên tiếng, nhanh chóng mời cả hai bước vào trong.
Trong phòng vẫn chưa thắp đèn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng len lỏi qua khe cửa. Trong bóng tối lờ mờ, chỉ nhìn thấy thấp thoáng hình dáng ba người.
"Lão đại, anh sao rồi?" – Hỉ Tử lao tới, đôi mắt đỏ hoe, giọng gần như nghẹn lại. Nếu ai không biết, chắc sẽ tưởng cậu ta mới là người đang bị thương.
"Ba người cứ nói chuyện đi, tôi ra cửa trông chừng." – Liễu Vân Sương chủ động rút lui, biết rằng mấy người họ nhất định có chuyện riêng cần bàn. Cô cũng không đi xa, chỉ đứng ở cửa phòng chính quan sát, không dám ra tận cống lớn vì trong lòng vẫn còn lo lắng. Ba đứa trẻ vẫn đang ở phòng phía Tây, tuy không sợ họ làm gì nhưng vẫn cần đề phòng.
"Lão đại, rốt cuộc là ai ra tay?" – Khánh Tử hỏi, giọng đầy tức giận.
"Nam Sơn làm. Chuyện này về sau hãy nói kỹ hơn." – Kiều Dịch Khất khẽ đáp, giọng trầm thấp mang theo sự u ám.
"Được!" – Khánh Tử gật đầu, rồi lập tức lấy một chiếc áo khoác phủ lên vai anh ta. Đêm tối lạnh buốt, để người bị thương thế này không được.
Sau khi giúp Kiều Dịch Khất chỉnh lại áo, Khánh Tử chuẩn bị rời đi.
"Cậu mang tiền chưa? Có phiếu không?" – Kiều Dịch Khất hỏi khẽ.
Khánh Tử thoáng sững người, rồi mới thở ra: "Không có phiếu, tiền thì còn một ít."
Vừa nói, anh ta vừa lục túi, móc ra một nắm tiền lẻ.
Kiều Dịch Khất nhìn sang Hỉ Tử. Cậu chàng kia lập tức cúi đầu, lôi ra tất cả những gì có trong túi áo, túi quần. "Em chỉ có ngần này thôi." – cậu ta nói nhỏ.
Kiều Dịch Khất không khách sáo, cầm lấy toàn bộ, rồi cẩn thận vuốt phẳng từng tờ, xếp lại gọn gàng và nhét vào dưới chăn.
Khi vừa bước ra khỏi cửa, anh ta lập tức thấy Liễu Vân Sương đang đứng ở đó.
"Vân Sương, cảm ơn cô." – giọng anh ta bỗng dịu lại, có chút ấm áp hiếm thấy.
"Không có gì. Cậu về nhà nghỉ ngơi cho tử tế đi. Nhớ mấy hôm nay đừng để vết thương dính nước." – cô đáp, giọng tuy nhẹ nhàng nhưng trong mắt là sự quan tâm chân thành.
Không ngờ được nghe những lời này từ cô, Kiều Dịch Khất thoáng khựng lại. Một lúc sau mới nhẹ giọng: "Được, tôi nhớ rồi."
"Thôi, đi nhanh đi, đừng để ai trông thấy."
Liễu Vân Sương tiễn ba người họ ra tận cống lớn đầu thôn, nhìn bóng lưng Kiều Dịch Khất khuất dần trong đêm, lòng cô cũng thoáng trầm xuống.
Kiều Dịch Khất ngồi phía sau xe đạp của Khánh Tử, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ – có chút tiếc nuối, có chút không nỡ.
"Tôi đi rồi, cô mau về đi." – anh ta quay đầu nói.
"Đợi đã!" – cô chợt hô lên, rồi quay người chạy vào nhà.
Lúc quay ra, trên tay cô cầm theo một chiếc đèn pin còn mới tinh, loại hàng quý giá hiếm thấy trong thôn.
"Cái này đưa cho các cậu. Trời tối quá, đi chậm một chút kẻo vấp ngã."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện