Liễu Vân Sương liếc nhìn người đàn ông ấy, rồi câm lặng. Cô luôn nghe nói phụ nữ hay tò mò, nhưng xem ra người đàn ông này cũng chẳng khá hơn là bao.
"Chuyện đó nói ra có gì hay ho đâu." – cô lắc đầu, rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc.
Thấy cô không muốn nói, Kiều Dịch Khất cũng không ép. Anh xoay người về lại phòng phía Đông, cởi sạch quần áo ra để Hứa Tri Lễ đem cho mẹ giặt.
Mộng Vân Thường

Một buổi sáng mà nhà họ Hứa đến hai lần, đúng là xui tận mạng.
Vân Sương cũng chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì. Cô còn vô số việc phải làm trong ngày, đầu óc đâu mà chứa thêm những thứ không đâu.
Hôm nay có người ngoài, cô cũng không dám dùng Linh tuyền. Tên kia không phải loại dễ lừa như ba đứa trẻ, nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ rất rắc rối.
Giặt xong đống quần áo, phơi khô rồi, cô lại lấy bộ của Kiều Dịch Khất ra vá lại chỗ bị cắt hôm qua. Làm xong, trời cũng đã về chiều.
Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, cô đã rời giường.

Cùng Hứa Tri Tình chuẩn bị xong bữa sáng, cô cẩn thận dặn dò đủ điều, sợ mình không ở nhà sẽ có chuyện xảy ra.
Sau đó, cô đi bộ trong làn sương sớm mờ ảo, tiến thẳng về phía huyện Tân Cùng.
Cô thầm nghĩ, sau này nếu muốn bán rau đều đặn thì phải mua một chiếc xe đạp. Nhưng xe đạp cũng chẳng chở được bao nhiêu, tốt nhất vẫn nên tìm cách có một chiếc xe bốn bánh mới thuận tiện.
Nghĩ đến tương lai, một cuộc sống không còn phụ thuộc, tự chủ, trái tim cô bỗng nhẹ hẫng và phấn khởi.
Khi đến khu chợ đen thì trời đã sáng hẳn. Người đến chưa đông lắm, không khí vẫn còn phảng phất vẻ ngái ngủ.
Dựa theo lời Kiều Dịch Khất chỉ dẫn, cô đi qua mấy con hẻm ngoằn ngoèo, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà nhỏ xập xệ.
Nơi này nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn khó tìm. Nếu không nhờ sơ đồ tay của anh ta, có lẽ cô đã đi lạc.
"Cốc cốc cốc!" – cô gõ cửa theo tín hiệu đã được dặn trước: ba dài một ngắn, rồi ba ngắn một dài.
Nếu bên trong không phản ứng, cô sẽ tiếp tục lặp lại.
May mắn thay, chưa đầy một phút, cánh cửa gỗ cũ kỹ lặng lẽ mở ra.
Người mở cửa là một chàng trai trẻ tuổi – Hỉ Tử.
Lúc đầu, cậu ta còn nở nụ cười vui vẻ, nhưng ngay khi nhìn rõ người đứng trước mặt, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Chị, chị tìm ai vậy?" – ánh mắt cảnh giác hiện rõ.
Vân Sương cũng không mong cậu ta nhận ra mình. Mỗi ngày cậu phải gặp bao nhiêu người bán hàng, làm sao nhớ nổi từng gương mặt.
"Khụ khụ... Em trai, tôi có một câu muốn hỏi, không biết có thể phiền cậu không?" – cô mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng.
"Làm gì?" – cậu ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chắc vẫn còn ngái ngủ.
"Loạn hoa tiệm dục mê người?" – cô hỏi, mắt không rời cậu ta.
Hỉ Tử khựng lại, nhíu mày, rồi cẩn thận đáp thử:

"Nhìn thêm một cái là thêm một cái."
Chuẩn rồi.
Cô cười, tiếp tục:

"Thủy thôn sơn quách rượu kỳ phong?"
Cậu ta sững người, rồi đáp ngay:

"Cô không phát điên thì ai phát điên?"
Chuỗi ám hiệu khớp hoàn toàn.
Liễu Vân Sương cười rạng rỡ, hàm răng trắng nổi bật dưới ánh sáng yếu ớt.
"Chị gái, mau vào nhà!" – Hỉ Tử lập tức thay đổi thái độ, vui vẻ mời cô vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Xảy ra chuyện gì thế, Hỉ Tử?" – một giọng nam khác vang lên trong nhà.
"Anh, chị gái này tới đây, đọc đúng ám hiệu của chúng ta!" – cậu ta quay lại nói.
Nghe vậy, người kia bước ra, ánh mắt quét qua Liễu Vân Sương đầy cảnh giác.
"Cậu là Khánh Tử phải không? Ông chủ Kiều bảo tôi đến." – cô chủ động nói trước.
"Chị vào nhà trước đi. Hỉ Tử, đi rót ít nước ấm cho chị." – Khánh Tử gật đầu, rồi quay sang căn dặn em mình.
"Vâng." – Hỉ Tử đáp, nhanh chóng đi lấy nước.
"Không cần làm phiền đâu, tôi chỉ đến để truyền lời. Ông chủ Kiều bị thương, tôi trông thấy tận mắt, hiện đang ở nhà tôi. Cậu ấy nhắn các người lấy xe đạp đến đón về."
Hỉ Tử đang rót nước nghe thấy tin tức ấy liền giật nảy mình, tay suýt làm rơi cả ấm.
"Cái gì? Lão đại bị thương à?"
"Đúng vậy, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Em trai à, cậu đừng cuống."
Bảo sao mà không sốt ruột được. Ngay cả Khánh Tử – người lúc nào cũng điềm đạm – giờ cũng đứng ngồi không yên, thần sắc căng thẳng thấy rõ.
"Chị gái, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao anh ấy lại bị thương được?"
Ánh mắt của Khánh Tử tha thiết, hiển nhiên là rất thân thiết với Kiều Dịch Khất.
"Tôi gặp cậu ấy trên núi, thấy bị thương nên đưa về nhà. Còn vì sao bị thương thì... tôi không rõ."
"Không thể nào... Ai mà có bản lĩnh làm lão đại bị thương cơ chứ?"

Hỉ Tử gần như hét lên, rõ ràng là không thể tin nổi.
So với Hỉ Tử đang như con thú bị thương, Khánh Tử dù cũng lo lắng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh hơn đôi chút.
"Thôi, đừng nói nhiều nữa. Chị gái, nhà chị ở đâu, chúng tôi đến ngay bây giờ."
"Nhà tôi ở đội sản xuất Hồng Tinh. Ông chủ Kiều bảo, các cậu đến đó lúc mười giờ tối."
Liễu Vân Sương nhanh chóng nói rõ địa chỉ.
Cô còn phải quay về nhà, để lâu lại thấy không yên lòng.
Trước khi đi, Hỉ Tử không ngừng dặn dò, bảo cô nhất định phải chăm sóc Kiều Dịch Khất thật chu đáo, như sợ chỉ cần chậm một bước là người kia sẽ gặp chuyện không hay.
Khánh Tử lúc đầu định đưa cô về gần nhà nhưng bị cô từ chối.
Ngồi xe đạp giữa đường giữa chợ, không khéo lại bị người khác để ý. Rõ ràng Kiều Dịch Khất không muốn nhiều người biết anh ta đang ở đội Hồng Tinh.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn tiễn cô một đoạn đường, ít ra cũng giúp rút ngắn thời gian quay về.
Người ta đi xe, tất nhiên nhanh hơn đi bộ.
Liễu Vân Sương đi chuyến này vốn chỉ để báo tin, không mua sắm gì cả. Bình thường hiếm khi ra huyện, ai ngờ lần này lại phải vội vã quay về.
Tình hình trong nhà rối như canh hẹ, cô chẳng yên tâm nổi nếu ở lại lâu.
May mà khi về đến nơi, mọi thứ vẫn yên ả.
Kiều Dịch Khất vẫn nằm trên giường đất, đang dạy bọn trẻ viết tên. Mấy ngày trước cô chỉ dạy bọn nhỏ nhận biết con số, làm toán đơn giản. Còn viết chữ, thật sự là chưa có thời gian.
"Mẹ, mẹ về rồi! Nhìn nè, con viết tên con đây!"

Hứa Tri Lễ hào hứng cầm vở đưa ra khoe, chữ xiêu vẹo nhưng nét nào ra nét nấy.
"Tốt lắm, tiếp tục luyện nhé!"

Liễu Vân Sương xoa đầu con, cười dịu dàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện