Bọn nhỏ thì ngồi bên bàn học, viết chữ làm toán. Cô thì ngồi giặt đồ dưới cửa sổ, mấy ngày qua toàn Hứa Tri Tình giặt, hôm nay rảnh rỗi, để con bé nghỉ ngơi chút.
Kiều Dịch Khất cũng đi ra, tay cầm ghế đẩu, đặt xuống ngồi cạnh cô.
"Có phải tôi đã gây thêm phiền phức cho cô rồi không?"
Giọng anh ta nhẹ nhàng, như thể áy náy thật sự.
"Không sao, cái loại người như con ch.ó dại ấy, gặp ai cũng cắn, cậu đừng để trong lòng. À mà, cậu ngồi thế có sao không đấy?"
Cô vừa nói, vừa liếc nhìn vết thương trên đùi anh ta. Vị trí cao thế kia, ngồi mạnh một cái không chừng lại rách miệng vết thương.
"Không sao, tôi né được."
Anh ta cười, không để tâm. Cô hỏi vậy cũng là lo cho anh thôi.
Lúc này, trong tay cô đang giặt chính là miếng vải dùng cầm m.á.u hôm qua, bẩn đến tội. Sau đó lại lấy vải sạch băng bó cho anh ta.
"Cậu yên tâm, chờ tôi có dịp ra ngoài sẽ mua ít vải mới đưa cậu dùng."
"Thật sự không cần đâu, lúc đó tình huống khẩn cấp, đừng bận tâm."
"Nhưng mà nói thật, nhìn nhà cô, tôi không nghĩ lại túng đến mức đó. Lần trước chẳng phải cô bán được năm nghìn sao?"
Nghe tới đây, tay Liễu Vân Sương khựng lại, ánh mắt lộ rõ sự đề phòng.
"Ông chủ Kiều, các người không phải luôn nói giữ quy củ sao?"
"Haha, là tôi lỡ lời rồi."
Anh ta cười gượng, biết mình vừa lấn qua giới hạn.
Cô không đáp lại nữa. Những chuyện như vậy, không nên nhắc tới. Nhỡ đâu lọt vào tai kẻ khác thì lại rước họa vào thân. Chuyện mua bán kiểu đó, nếu bị bắt gặp thì không đơn giản là chuyện cãi nhau ngoài chợ.
"Đúng rồi, cậu cởi áo ra đi, để tôi giặt luôn. Hôm nay nắng gắt, chiều khô ngay."
"Được."
Anh ta đồng ý ngay, chẳng ngại ngần. Vừa ra ngoài đã bị thương, áo quần toàn m.á.u và mồ hôi, mặc cũng thấy khó chịu.
Nhưng đúng lúc ấy—
"Liễu Vân Sương! Cô dám dẫn đàn ông về nhà thật đấy hả?!"
Giọng Hứa Lam Hà vang lên từ cửa, hai mắt đỏ quạch, đầy phẫn nộ. Vừa rồi ra ngoài đổ nước, cô không đóng cổng, hắn ta nhìn thấy tất cả.
"Tôi hỏi các người còn muốn làm gì nữa đây? Hết người này đến người khác kéo đến, các người coi đây là nhà tôi hay là sân chợ?"
"Cô! Cô thật không biết giữ phận làm vợ! Hồi em gái tôi kể lại, tôi còn không tin. Ai ngờ cô thật sự giấu đàn ông trong nhà! Liễu Vân Sương, tôi quá thất vọng về cô!"
"Dừng lại!"
Liễu Vân Sương không nhịn nổi nữa, đưa tay chặn hắn ta.
"Anh thất vọng thì cứ việc thất vọng, liên quan gì đến tôi? Hơn nữa, tôi không có giấu ai hết. Chúng tôi ở đây quang minh chính đại. Anh thấy ngứa mắt thì cứ đi tố cáo với xã, tôi không cấm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô hất mặt, ánh mắt lạnh lẽo, không kiêng nể.
Hứa Lam Hà nghẹn lời, đúng là không biết mình có tư cách gì mà tố cáo người ta.
"Cô đúng là cứng đầu. Cô từng bỏ tôi, còn cầm d.a.o c.h.é.m tôi, tôi đều bỏ qua cho cô. Bây giờ cô còn dám lôi một tên đàn ông về nhà?! Tôi sẽ không bao giờ cho cô quay về nữa!"
"Trời ơi, tôi nói bao nhiêu lần rồi mà anh không chịu hiểu? Rời khỏi cái nhà anh, tôi còn muốn quay lại à? Hứa Lão Nhị, tôi thà sống một mình cũng không về cái tổ quạ ấy đâu! Anh cứ mơ tiếp đi, cho dù đàn ông trên đời này có c.h.ế.t sạch, tôi cũng không quay lại với anh đâu!"
Hứa Lam Hà tức tới mức nghiến răng ken két.
"Vậy cô chọn cái thằng tiểu bạch kiểm kia? Vai không gánh nổi gánh nước, tay không xách nổi gạo! Hắn nuôi nổi ba đứa con của cô à?"
Liễu Vân Sương giận đến mức chỉ muốn tát cho hắn một cái thật mạnh.
"Tôi cần đàn ông nuôi chắc? Anh cứ chờ xem, ba đứa nhỏ đi theo tôi còn hơn sống trong cái nhà đó. Anh khỏi lo, từ giờ trở đi, đừng có dây dưa gì nữa!"
Cô nói rồi, gương mặt vừa giận vừa khinh bỉ. Mà Hứa Lam Hà dù tức đến cỡ nào, cũng chỉ đứng yên ở cửa, không dám bước vào. Có lẽ vẫn còn nhớ lời cảnh cáo của Trương Trường Minh.
Thế cũng tốt. Ít ra còn có chút ranh giới.
Trước khi rời đi, hắn ta liếc Kiều Dịch Khất, mặt đầy hằn học:
Mộng Vân Thường
"Tôi khuyên cậu một câu, đừng đem nửa đời còn lại của mình mà đùa với lửa!"
Người đàn ông kia không hề vội vã, thong thả đứng dậy như thể đã quen đối mặt với những cơn sóng gió cuộc đời. Anh ta khẽ phủi lớp bụi dính trên quần áo, ánh mắt khinh thường liếc nhìn người đối diện.
"Vân Sương, đây là chồng cũ của cô à? Nhìn chẳng ra làm sao cả!" – anh ta lên tiếng, giọng mỉa mai lộ rõ sự xem thường.
Liễu Vân Sương thoáng ngẩn người, nhất thời không hiểu anh ta muốn ám chỉ điều gì nên cũng không đáp lại.
"Không có sức lực cũng chẳng sao, chỉ cần biết dùng đến cái đầu này là đủ rồi, cô hiểu không?" – hắn vừa nói vừa giơ tay chỉ vào trán mình.
Câu nói cùng ánh mắt kiêu ngạo khiến người ta không khỏi khó chịu.
"Được rồi, Hứa Lam Hà, anh tỉnh lại đi. Sau này đừng vác mặt tới đây nữa. Giữa chúng ta đã chẳng còn liên quan gì, mong anh tự biết lấy thân phận mình!" – Vân Sương lạnh giọng, ánh mắt lạnh băng.
"Vân Sương, vì em, anh còn từ chối đối tượng do mẹ anh giới thiệu nữa cơ mà. Vậy mà em lại đối xử với anh thế này sao?" – Hứa Lam Hà tỏ vẻ đau khổ, như thể mình là người tình si đáng thương bị phụ bạc.
Vân Sương không nhịn được cười khẩy: "Thôi đi, bà ta mà có lòng tốt như vậy sao? Anh ở trong lòng mẹ anh có bao nhiêu giá trị, anh thật sự không biết à? Nếu bà ta thực lòng thương anh, thì đã không đối xử với con anh tàn nhẫn như thế! Đừng tự dối mình nữa. Anh chẳng khác gì con ch.ó bên cạnh bà ta – làm việc cho bà ta, gánh vác khổ cực thay bà ta, bà ta mới đối xử tử tế với anh. Còn cái gọi là giới thiệu đối tượng, anh tưởng là vì muốn tốt cho anh à? Hừ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Câu nói như d.a.o cắt, sắc bén không thương tiếc, nhưng cũng chẳng phải không đúng.
Dẫu vậy, Hứa Lam Hà vẫn không chịu chấp nhận sự thật. Anh ta nắm chặt tay, trừng mắt nhìn cô.
"Được, cô cứ chờ đấy, rồi có ngày cô sẽ hối hận!" – nói dứt lời, anh quay người bỏ đi thẳng vào trong thôn, dáng vẻ không cam lòng hiện rõ.
"Hừ..." – Liễu Vân Sương khẽ hừ lạnh, không thèm để tâm, rồi tiếp tục cúi xuống giặt đống quần áo dang dở.
Phía sau, một giọng nói nửa trêu chọc vang lên:
"Chồng trước của cô còn muốn nối lại tình xưa với cô à?"
Cô không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Nối lại cái gì mà nối lại. Cậu không hiểu chuyện giữa chúng tôi thì đừng nói linh tinh."
"Vậy thì cô kể đi, chẳng phải tôi sẽ hiểu sao?" – Kiều Dịch Khất nhếch môi cười, vẻ tò mò hiện rõ trên mặt.
Kiều Dịch Khất cũng đi ra, tay cầm ghế đẩu, đặt xuống ngồi cạnh cô.
"Có phải tôi đã gây thêm phiền phức cho cô rồi không?"
Giọng anh ta nhẹ nhàng, như thể áy náy thật sự.
"Không sao, cái loại người như con ch.ó dại ấy, gặp ai cũng cắn, cậu đừng để trong lòng. À mà, cậu ngồi thế có sao không đấy?"
Cô vừa nói, vừa liếc nhìn vết thương trên đùi anh ta. Vị trí cao thế kia, ngồi mạnh một cái không chừng lại rách miệng vết thương.
"Không sao, tôi né được."
Anh ta cười, không để tâm. Cô hỏi vậy cũng là lo cho anh thôi.
Lúc này, trong tay cô đang giặt chính là miếng vải dùng cầm m.á.u hôm qua, bẩn đến tội. Sau đó lại lấy vải sạch băng bó cho anh ta.
"Cậu yên tâm, chờ tôi có dịp ra ngoài sẽ mua ít vải mới đưa cậu dùng."
"Thật sự không cần đâu, lúc đó tình huống khẩn cấp, đừng bận tâm."
"Nhưng mà nói thật, nhìn nhà cô, tôi không nghĩ lại túng đến mức đó. Lần trước chẳng phải cô bán được năm nghìn sao?"
Nghe tới đây, tay Liễu Vân Sương khựng lại, ánh mắt lộ rõ sự đề phòng.
"Ông chủ Kiều, các người không phải luôn nói giữ quy củ sao?"
"Haha, là tôi lỡ lời rồi."
Anh ta cười gượng, biết mình vừa lấn qua giới hạn.
Cô không đáp lại nữa. Những chuyện như vậy, không nên nhắc tới. Nhỡ đâu lọt vào tai kẻ khác thì lại rước họa vào thân. Chuyện mua bán kiểu đó, nếu bị bắt gặp thì không đơn giản là chuyện cãi nhau ngoài chợ.
"Đúng rồi, cậu cởi áo ra đi, để tôi giặt luôn. Hôm nay nắng gắt, chiều khô ngay."
"Được."
Anh ta đồng ý ngay, chẳng ngại ngần. Vừa ra ngoài đã bị thương, áo quần toàn m.á.u và mồ hôi, mặc cũng thấy khó chịu.
Nhưng đúng lúc ấy—
"Liễu Vân Sương! Cô dám dẫn đàn ông về nhà thật đấy hả?!"
Giọng Hứa Lam Hà vang lên từ cửa, hai mắt đỏ quạch, đầy phẫn nộ. Vừa rồi ra ngoài đổ nước, cô không đóng cổng, hắn ta nhìn thấy tất cả.
"Tôi hỏi các người còn muốn làm gì nữa đây? Hết người này đến người khác kéo đến, các người coi đây là nhà tôi hay là sân chợ?"
"Cô! Cô thật không biết giữ phận làm vợ! Hồi em gái tôi kể lại, tôi còn không tin. Ai ngờ cô thật sự giấu đàn ông trong nhà! Liễu Vân Sương, tôi quá thất vọng về cô!"
"Dừng lại!"
Liễu Vân Sương không nhịn nổi nữa, đưa tay chặn hắn ta.
"Anh thất vọng thì cứ việc thất vọng, liên quan gì đến tôi? Hơn nữa, tôi không có giấu ai hết. Chúng tôi ở đây quang minh chính đại. Anh thấy ngứa mắt thì cứ đi tố cáo với xã, tôi không cấm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô hất mặt, ánh mắt lạnh lẽo, không kiêng nể.
Hứa Lam Hà nghẹn lời, đúng là không biết mình có tư cách gì mà tố cáo người ta.
"Cô đúng là cứng đầu. Cô từng bỏ tôi, còn cầm d.a.o c.h.é.m tôi, tôi đều bỏ qua cho cô. Bây giờ cô còn dám lôi một tên đàn ông về nhà?! Tôi sẽ không bao giờ cho cô quay về nữa!"
"Trời ơi, tôi nói bao nhiêu lần rồi mà anh không chịu hiểu? Rời khỏi cái nhà anh, tôi còn muốn quay lại à? Hứa Lão Nhị, tôi thà sống một mình cũng không về cái tổ quạ ấy đâu! Anh cứ mơ tiếp đi, cho dù đàn ông trên đời này có c.h.ế.t sạch, tôi cũng không quay lại với anh đâu!"
Hứa Lam Hà tức tới mức nghiến răng ken két.
"Vậy cô chọn cái thằng tiểu bạch kiểm kia? Vai không gánh nổi gánh nước, tay không xách nổi gạo! Hắn nuôi nổi ba đứa con của cô à?"
Liễu Vân Sương giận đến mức chỉ muốn tát cho hắn một cái thật mạnh.
"Tôi cần đàn ông nuôi chắc? Anh cứ chờ xem, ba đứa nhỏ đi theo tôi còn hơn sống trong cái nhà đó. Anh khỏi lo, từ giờ trở đi, đừng có dây dưa gì nữa!"
Cô nói rồi, gương mặt vừa giận vừa khinh bỉ. Mà Hứa Lam Hà dù tức đến cỡ nào, cũng chỉ đứng yên ở cửa, không dám bước vào. Có lẽ vẫn còn nhớ lời cảnh cáo của Trương Trường Minh.
Thế cũng tốt. Ít ra còn có chút ranh giới.
Trước khi rời đi, hắn ta liếc Kiều Dịch Khất, mặt đầy hằn học:
Mộng Vân Thường
"Tôi khuyên cậu một câu, đừng đem nửa đời còn lại của mình mà đùa với lửa!"
Người đàn ông kia không hề vội vã, thong thả đứng dậy như thể đã quen đối mặt với những cơn sóng gió cuộc đời. Anh ta khẽ phủi lớp bụi dính trên quần áo, ánh mắt khinh thường liếc nhìn người đối diện.
"Vân Sương, đây là chồng cũ của cô à? Nhìn chẳng ra làm sao cả!" – anh ta lên tiếng, giọng mỉa mai lộ rõ sự xem thường.
Liễu Vân Sương thoáng ngẩn người, nhất thời không hiểu anh ta muốn ám chỉ điều gì nên cũng không đáp lại.
"Không có sức lực cũng chẳng sao, chỉ cần biết dùng đến cái đầu này là đủ rồi, cô hiểu không?" – hắn vừa nói vừa giơ tay chỉ vào trán mình.
Câu nói cùng ánh mắt kiêu ngạo khiến người ta không khỏi khó chịu.
"Được rồi, Hứa Lam Hà, anh tỉnh lại đi. Sau này đừng vác mặt tới đây nữa. Giữa chúng ta đã chẳng còn liên quan gì, mong anh tự biết lấy thân phận mình!" – Vân Sương lạnh giọng, ánh mắt lạnh băng.
"Vân Sương, vì em, anh còn từ chối đối tượng do mẹ anh giới thiệu nữa cơ mà. Vậy mà em lại đối xử với anh thế này sao?" – Hứa Lam Hà tỏ vẻ đau khổ, như thể mình là người tình si đáng thương bị phụ bạc.
Vân Sương không nhịn được cười khẩy: "Thôi đi, bà ta mà có lòng tốt như vậy sao? Anh ở trong lòng mẹ anh có bao nhiêu giá trị, anh thật sự không biết à? Nếu bà ta thực lòng thương anh, thì đã không đối xử với con anh tàn nhẫn như thế! Đừng tự dối mình nữa. Anh chẳng khác gì con ch.ó bên cạnh bà ta – làm việc cho bà ta, gánh vác khổ cực thay bà ta, bà ta mới đối xử tử tế với anh. Còn cái gọi là giới thiệu đối tượng, anh tưởng là vì muốn tốt cho anh à? Hừ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Câu nói như d.a.o cắt, sắc bén không thương tiếc, nhưng cũng chẳng phải không đúng.
Dẫu vậy, Hứa Lam Hà vẫn không chịu chấp nhận sự thật. Anh ta nắm chặt tay, trừng mắt nhìn cô.
"Được, cô cứ chờ đấy, rồi có ngày cô sẽ hối hận!" – nói dứt lời, anh quay người bỏ đi thẳng vào trong thôn, dáng vẻ không cam lòng hiện rõ.
"Hừ..." – Liễu Vân Sương khẽ hừ lạnh, không thèm để tâm, rồi tiếp tục cúi xuống giặt đống quần áo dang dở.
Phía sau, một giọng nói nửa trêu chọc vang lên:
"Chồng trước của cô còn muốn nối lại tình xưa với cô à?"
Cô không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Nối lại cái gì mà nối lại. Cậu không hiểu chuyện giữa chúng tôi thì đừng nói linh tinh."
"Vậy thì cô kể đi, chẳng phải tôi sẽ hiểu sao?" – Kiều Dịch Khất nhếch môi cười, vẻ tò mò hiện rõ trên mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương