Cô ta vừa dứt lời, Liễu Vân Sương vẫn điềm nhiên như cũ, không hề d.a.o động. Ngược lại, đôi mắt cô sáng lên một tia sắc lạnh.
"‘Trai chưa vợ gái chưa chồng’ là chỉ hai người, nếu không biết dùng từ, thì tốt nhất đừng múa rìu qua mắt thợ. Cô không sợ làm thầy giáo của mình chán ghét vì cái đầu toàn ý nghĩ bẩn thỉu sao? Ha!"
"Chị..." – Hứa Lam Xuân nghiến răng, nhưng chưa kịp phản bác thì lại bị cắt ngang.
"‘Tôi’ cái gì mà ‘tôi’? Cô tưởng ai cũng giống như cô chắc? Trong đầu toàn những thứ hạ tiện, rác rưởi không khác gì giấy lộn. Tôi đã nhịn cô đủ rồi. Nếu cô còn tiếp tục ngậm m.á.u phun người, thì ngày mai, cả trấn Thanh Dương này sẽ biết chuyện ‘tốt đẹp’ của cô ngay!"
Lời của cô đanh thép như tát thẳng vào mặt. Hứa Lam Xuân giật mình, sắc mặt tái nhợt. Hôm nay cô ta đến vốn định cảnh cáo Liễu Vân Sương một trận, ai ngờ lại bị đánh trả không thương tiếc.
"Chị nghĩ chị dám làm vậy à?" – giọng cô ta run lên.
"Không tin thì cứ thử!" – Liễu Vân Sương cười nhạt, rồi hạ giọng, từng chữ nhả ra đầy mỉa mai – "Nếu tôi là cô, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi trong nhà mà chờ gả đi. Đừng mong có kẻ nào ngu đến mức đưa hai trăm đồng sính lễ và ba vòng một vàng cho một thứ ‘hàng tồn kho’ như cô."
"Chị... chính chị mới là đồ giảm giá!" – Hứa Lam Xuân cãi, giọng đầy tức giận – "Ít ra tôi còn có người muốn, chị thì chẳng ai thèm đoái hoài!"
Liễu Vân Sương bật cười: "Hừ, tôi không cần dựa vào đàn ông để sống, thế nên tôi chẳng cần phải rao bán bản thân như cô, chậc chậc..."
Cô ta vừa định mở miệng thêm thì bị Hứa Tri Vi kéo lại, giọng nhỏ nhưng rành rọt: "Mợ, đừng nói nữa. Đợi mẹ cháu kết hôn với chú Tần, chúng cháu sẽ chuyển lên trấn. Lúc đó không gặp nhau, mợ chắc cũng thở phào nhẹ nhõm."
Tất nhiên, điều đó với Hứa Lam Xuân chính là điều mừng rỡ. Nhưng cô ta không tiện nói thẳng ra, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Cô đừng ảo tưởng, mấy người chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng tôi."
Nghe vậy, sắc mặt Hứa Tri Vi cũng khó coi hẳn, trong mắt ánh lên sự uất ức. Cô ta nghiến răng lẩm bẩm: "Bà ta ghét cháu, cháu cũng ghét bà ta."
Chỉ tiếc, hệ thống trong đầu cô ta im lặng không phản hồi gì. Cảm xúc nghẹn lại khiến cô ta càng thêm rối rắm. Nhưng chưa kịp định thần, thì giọng nói bình thản của Liễu Vân Sương lại vang lên, từng câu từng chữ như giội gáo nước lạnh vào mặt.
"Hứa Tri Vi, tôi nói thẳng luôn. Chuyện giữa tôi và nhà họ Hứa dù có căng thẳng đến đâu, tôi cũng chưa từng làm khó cô. Nhưng hôm đó, cô dám đánh Tri Ý – một đứa trẻ hai tuổi còn chưa hiểu chuyện gì. Nếu không có đội trưởng đến kịp, chuyện sẽ thành ra thế nào, cô cũng biết rõ."
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Hứa Tri Vi trắng bệch. Cô ta chưa từng nghĩ Liễu Vân Sương lại trực tiếp nói ra chuyện này trước mặt mọi người như thế.
"Đó là vì... mợ làm cậu hai cháu bị thương. Bọn cháu sợ quá nên mới..."
Mộng Vân Thường

"Cô biết là tôi đánh anh ta, nếu không phục thì đến đánh tôi. Bắt nạt con nít là sao? Cô mười tuổi, Tri Ý mới hai. Đến Tri Tình còn không nỡ ra tay với cô, còn cô thì sao? Biết Tri Lễ bị thương mà vẫn không nương tay."
Liễu Vân Sương nhếch môi, giọng càng lúc càng sắc:
"Tôi đã nhịn, không truy cứu, các người lại tưởng tôi dễ dãi? Đừng có sống trong ảo tưởng mình là trung tâm của thế giới. Ai cũng phải xoay quanh cô à? Nhớ kỹ, là cô có lỗi với chúng tôi trước. Tôi chưa cho cô hai cái bạt tai là cô nên cảm ơn tôi rồi đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa Tri Vi cắn môi, nước mắt tuôn rơi, không kìm được nức nở.
Hứa Lam Xuân thấy vậy, lập tức tiến đến lau nước mắt cho cháu: "Liễu Vân Sương, chị điên rồi sao? Tri Vi là con nít, chị dọa nó làm gì?"
"Con nít?" – Liễu Vân Sương cười lạnh – "Con nít gì mà lòng dạ độc địa? Các người không biết xấu hổ, lại bắt người khác phải nín nhịn? Hôm nay tôi nói rõ ràng, các người đến đây để làm gì, tôi biết thừa."
Ánh mắt cô sắc như dao, từng chữ lạnh như băng:
"Nhà tôi không hoan nghênh các người đến nữa. Chuyện cưới xin của cô, tôi chẳng rảnh mà phá. Nhưng nếu còn nghe thấy lời nào bẩn thỉu từ miệng cô, tôi đảm bảo sẽ khiến cái hôn sự đó không thành."
Dứt lời, cô bước đến, tiện tay cầm lấy cây chổi dựng bên cửa. Ánh mắt nghiêm nghị khiến Hứa Lam Xuân không dám manh động.
"Hừ, biết điều là tốt. Tri Vi, đi thôi!"
Hai người quay lưng rời đi, nhưng giọng điệu vẫn cố tỏ ra cao ngạo, như thể là người chiến thắng. Nhìn cái dáng vẻ đó, Liễu Vân Sương chỉ thấy buồn cười – rõ ràng sợ hãi, mà còn cố bày đặt ra vẻ.
"Mẹ, thế là để họ đi luôn vậy à?" – Hứa Tri Tình bước lại, giọng không phục – "Không phải đội trưởng đã nói nếu họ còn đến thì sẽ đuổi khỏi đội sản xuất sao?"
"Không sao," – cô lắc đầu, nắm tay con gái – "Về nhà thôi con."
Hôm nay trong nhà còn có người ngoài, Liễu Vân Sương cũng không tiện nói quá gay gắt. Dù gì thanh danh của Hứa Lam Xuân đã chẳng tốt đẹp gì, nếu cứ tiếp tục mang tiếng thì sau này còn mong gì lấy được chồng? Mà con gái đến tuổi rồi, không lấy chồng thì coi như hết đường sống.
Trông thì như cô đang nhường nhịn, nhưng thật ra cũng chỉ là một bước đi trong tính toán sẵn cả rồi.
"Xin lỗi, để cậu chê cười rồi, ông chủ Kiều."

Cô nói vậy, giọng thản nhiên, như thể tất cả chuyện vừa rồi chẳng mảy may ảnh hưởng gì tới tâm trạng.
Từ những câu đối đáp của mọi người nãy giờ, Kiều Dịch Khất cũng lờ mờ đoán ra được một vài mối quan hệ rối rắm trong nhà này. Anh ta cười nhạt:

"Không sao, nhà nào mà chẳng có chuyện khó nói. Tôi tên Kiều Dịch Khất, sau này đừng gọi tôi là ông chủ Kiều nữa, nghe xa cách lắm."
"Ồ."

Liễu Vân Sương chỉ cười nhạt, không tiếp lời.
Ban ngày vốn định ra ngoài, hai bó cành liễu vẫn còn để ở chỗ chợ chưa khiêng về. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện trong nhà, cô lại chẳng yên tâm mà đi đâu được. Người như Kiều Dịch Khất, nói thế nào cũng là lạ lùng, không rõ thật giả thế nào. Hôm qua cứu người là do nhất thời đầu óc nóng lên, chứ nghĩ lại cũng thấy mình quá hấp tấp.
May mà việc nhà còn nhiều, cũng đỡ phân tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện