Kiều Dịch Khất sớm đã nhận ra hoàn cảnh của nhà này — nghèo khó nhưng ngăn nắp, gọn gàng. Anh lặng lẽ quan sát một vòng, trong sân chẳng có tài sản gì đáng giá.
"Một mình cô nuôi ba đứa nhỏ?"
"Ừ. Tôi ly hôn rồi." – cô đáp thẳng, chẳng hề e dè. Bê bát cháo đặt xuống bàn, rồi lấy thìa nhỏ múc cháo cho bé Tri Ý.
"Xin lỗi."
"Không sao, cậu không cần để tâm."
Thái độ của cô rất thản nhiên, không hề cảm thấy đó là chuyện đáng thương hại.
Sau một lúc trầm ngâm, anh hỏi tiếp:
"Đúng rồi, tôi định nhờ cô một việc. Có thể phiền cô đến huyện thành giúp tôi báo với đồng đội của tôi không? Tôi cần họ đến đón."
"Được, vậy mai tôi đi."
"Phiền cô quá."
"Không sao, đi sớm về sớm, cũng không ảnh hưởng gì."
"Liễu Vân Sương, chị ra đây cho tôi!"
Giọng chua chát the thé vang lên từ cổng, khiến Liễu Vân Sương đang dọn dẹp trong bếp khựng tay lại. Không cần nhìn cũng biết là ai đến. Vừa ra đến sân, đã thấy Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi tay chống hông đứng trước cửa, khí thế hùng hổ như muốn xông vào đánh nhau.
"Định làm gì nữa đây? Còn dám tới nhà tôi, không sợ tôi đuổi cổ ra đường à?"
Liễu Vân Sương khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt đầy khinh thường.
Hứa Lam Xuân cười nhạt, chẳng chút sợ hãi.
"Hừ, Liễu Vân Sương, tôi đến đây là phúc cho chị đấy! Chị tưởng tôi rảnh đến mức thích bén mảng tới đây chắc?"
"Không thích thì mời cút nhanh lên, đừng để tôi phải ra tay!"
Giọng cô sắc như d.a.o cứa, không khách sáo lấy một câu.
Thấy vậy, Hứa Tri Vi vội vàng kéo nhẹ tay áo Hứa Lam Xuân, nhỏ nhẹ xen vào:
"Mợ, mợ đừng giận, hôm nay bọn cháu đến đây là muốn cảm ơn mợ."
"Cảm ơn tôi?"
Liễu Vân Sương nhướng mày, vẻ mặt như thể nghe được câu chuyện buồn cười nhất trong ngày.
Hứa Tri Vi liếc Hứa Lam Xuân đầy ẩn ý, rồi lại huých khuỷu tay nhắc nhở. Hứa Lam Xuân bĩu môi hừ một tiếng, miễn cưỡng mở lời:
"Tôi nói cho chị biết, hôm qua mua ít đồ cho ba đứa nhỏ nhà chị, là vì tâm trạng tôi tốt. Thầy Tần bây giờ đang để ý tôi, người ta có học thức, có tiền, cưới tôi về thì tôi chính là bà lớn. Nếu chị còn dám ngáng đường, tôi sẽ không khách khí nữa đâu."
Nghe đến đây, Liễu Vân Sương suýt cười thành tiếng. Thì ra là sợ người đàn ông kia nghe phong phanh được mấy chuyện chẳng tốt đẹp gì về quá khứ của mình. Không biết Tần Ngọc Lương có biết cô ta từng bị đuổi ra khỏi nhà vì chuyện “đêm hôm” không rõ ràng hay chưa?
"Cô cầu người mà còn lên giọng như vậy à? Hay là đầu óc cô có vấn đề thật rồi?"
Liễu Vân Sương chẳng thèm khách khí, thẳng thắn nói một câu đ.â.m thẳng vào mặt.
Hứa Lam Xuân lập tức bừng bừng tức giận, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Hứa Tri Vi kéo lại. Cô ta cố làm vẻ ngoan hiền:
"Mợ, hôm qua mợ không nói gì thêm, bọn cháu thật lòng tới cảm ơn mợ."
Liễu Vân Sương nhìn hai người kia, chẳng mảy may tin lời nào. Cô nở một nụ cười lạnh:
"Không cần cảm ơn đâu, người ta không ngốc, muốn biết chuyện gì thì chỉ cần hỏi vài câu là rõ. Tôi khuyên cô nên biết thân biết phận, đừng gây chuyện thêm nữa. Hai mươi tám tuổi rồi mà còn mơ mộng hão huyền, lần này có người để mắt đã là phúc đức ba đời, đừng để lỡ rồi ngồi khóc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô nói ai già hả?!"
Hứa Lam Xuân bị nói trúng tim đen, lập tức rít lên.
"Không phải cô hai mươi tám à? Hay cần tôi nhắc cho nhớ?"
Liễu Vân Sương ung dung đáp, giọng mỉa mai nghe mà chối tai.
"Thì đã sao? Tôi ra ngoài ai cũng tưởng tôi mới mười tám! Không giống chị, ba mươi tuổi mà nhìn như năm mươi, người ta còn tưởng là mẹ tôi!"
Hứa Lam Xuân ngẩng đầu, vênh váo như con công trống xòe lông khoe sắc.
"Ôi trời đất ơi, cô nói vậy mà không thấy ngượng à? Đuôi mắt cô nhăn như ruộng cày, đủ kẹp c.h.ế.t ruồi rồi còn nhận mình mười tám! Tám mươi tám thì có!"
Liễu Vân Sương khẽ cười, giọng châm biếm đến mức khiến mặt Hứa Lam Xuân tái mét.
Đúng lúc này, trong nhà vang lên một tiếng cười khẽ.
Hứa Lam Xuân cảnh giác quay phắt đầu lại. Ba đứa nhỏ đều đang đứng ngoài sân, không ai trong phòng.
"Đó là ai?"
Cô ta nheo mắt, rồi không thèm giữ lễ nghĩa gì nữa, xông thẳng vào. Vừa liếc thấy có người nằm trong phòng Đông, lập tức hét lên:
"Tốt lắm, Liễu Vân Sương! Chị dám giấu đàn ông trong nhà! Bảo sao nằng nặc đòi ly hôn với anh hai tôi, thì ra đã có người mới rồi!"
Liễu Vân Sương khoanh tay nhìn cô ta nổi giận, chẳng chút sợ hãi.
"Ơ kìa, chẳng phải cô quên rồi sao? Tôi ly hôn là do nhà các người bày trò, không đứng đắn, còn muốn chiếm cả nhà của tôi. Khi đó không phải chính các người đòi ra riêng đấy à?"
Cô vừa nói vừa che miệng cười.
"Chị vu oan! Đó chỉ là hiểu lầm, là do chị cố tình bày trò!"
Hứa Lam Xuân hét lên, nhưng giọng run run, rõ ràng là chột dạ.
"Hiểu lầm á? Vậy sao chính Hứa Lam Hà tự miệng thừa nhận? Cả làng đều nghe thấy, giờ cô muốn chối cũng chẳng ai tin đâu."
Liễu Vân Sương nhếch môi, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa bình thản, khiến Hứa Lam Xuân tức muốn phát điên.
"Vậy chị giải thích xem, người đàn ông đó là ai? Sao lại ở trong nhà chị?"
"Cô biết đây là nhà tôi mà còn dám lớn tiếng như vậy? Tôi quen ai, đưa ai về, liên quan gì đến cô? Không tiễn!"
Liễu Vân Sương quay đầu bước vào, chẳng buồn đôi co thêm.
Trước khi vào, cô còn liếc nhìn Hứa Tri Vi:
"Chọn người mà đi cùng. Ở gần người không có đầu óc quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến trí khôn đấy."
Mộng Vân Thường
"Cháu..."
Hứa Tri Vi nghẹn lời, còn chưa kịp đáp thì giọng nói của "hệ thống" vang lên trong đầu cô:
"Người ta nói đâu sai. Mẹ ruột của cô đúng là chẳng thông minh chút nào."
"Im miệng! Dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi, đừng bao giờ nói như vậy nữa!"
"Haiz... chính cô tự chuốc phiền phức, tôi cũng không rảnh dính vào mớ bòng bong này đâu."
Nói xong, thật sự không còn âm thanh nào nữa.
"Tôi sống ra sao thì không cần cô quản," – Hứa Lam Xuân tức tối – "Ngược lại là các người, trai chưa vợ gái chưa chồng, lén lút ở chung trong phòng, chẳng lẽ không phải đang làm chuyện gì khuất tất à?"
Cô ta cười khẩy, lời nói càng không chút kiêng dè: "Liễu Vân Sương, chị mới rời khỏi anh hai tôi chưa được bao lâu mà đã không chịu nổi cô đơn rồi sao? Lúc thì Lý Quốc Phong, giờ lại thêm cái người quái lạ kia, thật khiến người ta buồn nôn!"
"Một mình cô nuôi ba đứa nhỏ?"
"Ừ. Tôi ly hôn rồi." – cô đáp thẳng, chẳng hề e dè. Bê bát cháo đặt xuống bàn, rồi lấy thìa nhỏ múc cháo cho bé Tri Ý.
"Xin lỗi."
"Không sao, cậu không cần để tâm."
Thái độ của cô rất thản nhiên, không hề cảm thấy đó là chuyện đáng thương hại.
Sau một lúc trầm ngâm, anh hỏi tiếp:
"Đúng rồi, tôi định nhờ cô một việc. Có thể phiền cô đến huyện thành giúp tôi báo với đồng đội của tôi không? Tôi cần họ đến đón."
"Được, vậy mai tôi đi."
"Phiền cô quá."
"Không sao, đi sớm về sớm, cũng không ảnh hưởng gì."
"Liễu Vân Sương, chị ra đây cho tôi!"
Giọng chua chát the thé vang lên từ cổng, khiến Liễu Vân Sương đang dọn dẹp trong bếp khựng tay lại. Không cần nhìn cũng biết là ai đến. Vừa ra đến sân, đã thấy Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi tay chống hông đứng trước cửa, khí thế hùng hổ như muốn xông vào đánh nhau.
"Định làm gì nữa đây? Còn dám tới nhà tôi, không sợ tôi đuổi cổ ra đường à?"
Liễu Vân Sương khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt đầy khinh thường.
Hứa Lam Xuân cười nhạt, chẳng chút sợ hãi.
"Hừ, Liễu Vân Sương, tôi đến đây là phúc cho chị đấy! Chị tưởng tôi rảnh đến mức thích bén mảng tới đây chắc?"
"Không thích thì mời cút nhanh lên, đừng để tôi phải ra tay!"
Giọng cô sắc như d.a.o cứa, không khách sáo lấy một câu.
Thấy vậy, Hứa Tri Vi vội vàng kéo nhẹ tay áo Hứa Lam Xuân, nhỏ nhẹ xen vào:
"Mợ, mợ đừng giận, hôm nay bọn cháu đến đây là muốn cảm ơn mợ."
"Cảm ơn tôi?"
Liễu Vân Sương nhướng mày, vẻ mặt như thể nghe được câu chuyện buồn cười nhất trong ngày.
Hứa Tri Vi liếc Hứa Lam Xuân đầy ẩn ý, rồi lại huých khuỷu tay nhắc nhở. Hứa Lam Xuân bĩu môi hừ một tiếng, miễn cưỡng mở lời:
"Tôi nói cho chị biết, hôm qua mua ít đồ cho ba đứa nhỏ nhà chị, là vì tâm trạng tôi tốt. Thầy Tần bây giờ đang để ý tôi, người ta có học thức, có tiền, cưới tôi về thì tôi chính là bà lớn. Nếu chị còn dám ngáng đường, tôi sẽ không khách khí nữa đâu."
Nghe đến đây, Liễu Vân Sương suýt cười thành tiếng. Thì ra là sợ người đàn ông kia nghe phong phanh được mấy chuyện chẳng tốt đẹp gì về quá khứ của mình. Không biết Tần Ngọc Lương có biết cô ta từng bị đuổi ra khỏi nhà vì chuyện “đêm hôm” không rõ ràng hay chưa?
"Cô cầu người mà còn lên giọng như vậy à? Hay là đầu óc cô có vấn đề thật rồi?"
Liễu Vân Sương chẳng thèm khách khí, thẳng thắn nói một câu đ.â.m thẳng vào mặt.
Hứa Lam Xuân lập tức bừng bừng tức giận, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Hứa Tri Vi kéo lại. Cô ta cố làm vẻ ngoan hiền:
"Mợ, hôm qua mợ không nói gì thêm, bọn cháu thật lòng tới cảm ơn mợ."
Liễu Vân Sương nhìn hai người kia, chẳng mảy may tin lời nào. Cô nở một nụ cười lạnh:
"Không cần cảm ơn đâu, người ta không ngốc, muốn biết chuyện gì thì chỉ cần hỏi vài câu là rõ. Tôi khuyên cô nên biết thân biết phận, đừng gây chuyện thêm nữa. Hai mươi tám tuổi rồi mà còn mơ mộng hão huyền, lần này có người để mắt đã là phúc đức ba đời, đừng để lỡ rồi ngồi khóc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cô nói ai già hả?!"
Hứa Lam Xuân bị nói trúng tim đen, lập tức rít lên.
"Không phải cô hai mươi tám à? Hay cần tôi nhắc cho nhớ?"
Liễu Vân Sương ung dung đáp, giọng mỉa mai nghe mà chối tai.
"Thì đã sao? Tôi ra ngoài ai cũng tưởng tôi mới mười tám! Không giống chị, ba mươi tuổi mà nhìn như năm mươi, người ta còn tưởng là mẹ tôi!"
Hứa Lam Xuân ngẩng đầu, vênh váo như con công trống xòe lông khoe sắc.
"Ôi trời đất ơi, cô nói vậy mà không thấy ngượng à? Đuôi mắt cô nhăn như ruộng cày, đủ kẹp c.h.ế.t ruồi rồi còn nhận mình mười tám! Tám mươi tám thì có!"
Liễu Vân Sương khẽ cười, giọng châm biếm đến mức khiến mặt Hứa Lam Xuân tái mét.
Đúng lúc này, trong nhà vang lên một tiếng cười khẽ.
Hứa Lam Xuân cảnh giác quay phắt đầu lại. Ba đứa nhỏ đều đang đứng ngoài sân, không ai trong phòng.
"Đó là ai?"
Cô ta nheo mắt, rồi không thèm giữ lễ nghĩa gì nữa, xông thẳng vào. Vừa liếc thấy có người nằm trong phòng Đông, lập tức hét lên:
"Tốt lắm, Liễu Vân Sương! Chị dám giấu đàn ông trong nhà! Bảo sao nằng nặc đòi ly hôn với anh hai tôi, thì ra đã có người mới rồi!"
Liễu Vân Sương khoanh tay nhìn cô ta nổi giận, chẳng chút sợ hãi.
"Ơ kìa, chẳng phải cô quên rồi sao? Tôi ly hôn là do nhà các người bày trò, không đứng đắn, còn muốn chiếm cả nhà của tôi. Khi đó không phải chính các người đòi ra riêng đấy à?"
Cô vừa nói vừa che miệng cười.
"Chị vu oan! Đó chỉ là hiểu lầm, là do chị cố tình bày trò!"
Hứa Lam Xuân hét lên, nhưng giọng run run, rõ ràng là chột dạ.
"Hiểu lầm á? Vậy sao chính Hứa Lam Hà tự miệng thừa nhận? Cả làng đều nghe thấy, giờ cô muốn chối cũng chẳng ai tin đâu."
Liễu Vân Sương nhếch môi, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa bình thản, khiến Hứa Lam Xuân tức muốn phát điên.
"Vậy chị giải thích xem, người đàn ông đó là ai? Sao lại ở trong nhà chị?"
"Cô biết đây là nhà tôi mà còn dám lớn tiếng như vậy? Tôi quen ai, đưa ai về, liên quan gì đến cô? Không tiễn!"
Liễu Vân Sương quay đầu bước vào, chẳng buồn đôi co thêm.
Trước khi vào, cô còn liếc nhìn Hứa Tri Vi:
"Chọn người mà đi cùng. Ở gần người không có đầu óc quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến trí khôn đấy."
Mộng Vân Thường
"Cháu..."
Hứa Tri Vi nghẹn lời, còn chưa kịp đáp thì giọng nói của "hệ thống" vang lên trong đầu cô:
"Người ta nói đâu sai. Mẹ ruột của cô đúng là chẳng thông minh chút nào."
"Im miệng! Dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi, đừng bao giờ nói như vậy nữa!"
"Haiz... chính cô tự chuốc phiền phức, tôi cũng không rảnh dính vào mớ bòng bong này đâu."
Nói xong, thật sự không còn âm thanh nào nữa.
"Tôi sống ra sao thì không cần cô quản," – Hứa Lam Xuân tức tối – "Ngược lại là các người, trai chưa vợ gái chưa chồng, lén lút ở chung trong phòng, chẳng lẽ không phải đang làm chuyện gì khuất tất à?"
Cô ta cười khẩy, lời nói càng không chút kiêng dè: "Liễu Vân Sương, chị mới rời khỏi anh hai tôi chưa được bao lâu mà đã không chịu nổi cô đơn rồi sao? Lúc thì Lý Quốc Phong, giờ lại thêm cái người quái lạ kia, thật khiến người ta buồn nôn!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương