Tri Tình tuy ngạc nhiên nhưng cũng hiểu được, bèn ôm em gái rời khỏi phòng. Liễu Vân Sương quay lại, cẩn thận vạch phần dưới của bộ đồ đen.
Quả nhiên, ở đùi phải có một mảng m.á.u lớn, dính nhầy nhụa. Do màu quần tối nên cô hoàn toàn không phát hiện ra trước đó. Lại thêm trời tối nữa chứ.
"Tri Lễ, mẹ nâng người dậy, con nhanh tay cởi quần cậu ta ra."
Giọng cô dứt khoát. Dù là chuyện xấu hổ nhưng lúc này không thể lưỡng lự.
"A… Dạ vâng!"
Mộng Vân Thường
Cậu bé bảy tuổi đỏ mặt nhưng vẫn làm theo lời mẹ, tay run run.
Hai mẹ con phối hợp khá ăn ý. Không lâu sau, vết thương hiện ra rõ ràng – dài tầm nửa gang tay, m.á.u vẫn còn rỉ ra.
"Mẹ, m.á.u nhiều quá!"
Tri Lễ hét lên, lùi lại nửa bước.
"Đưa đèn dầu lại gần!"
Liễu Vân Sương lau qua vết thương. May mà không có dấu hiệu chuyển màu – không xanh, không đen, chứng tỏ không trúng độc. Có thể là mất m.á.u nhiều quá, nên ngất đi thôi.
"Tri Lễ, đi lấy mảnh vải xanh còn thừa khi mình may quần áo hôm trước!"
"Để con!" – giọng Tri Tình vang lên ngoài cửa, rồi nhanh chóng xuất hiện với một dải vải bông sạch, đưa qua khe cửa.
Cô nhóc dù chỉ mười tuổi nhưng cũng biết giữ ý, không vào phòng.
Liễu Vân Sương lấy vải băng bó lại vết thương. Không có kỹ thuật gì đặc biệt, nhưng ít nhất cũng giúp cầm m.á.u được một phần.
"Mẹ, thuốc giảm đau hôm trước con uống còn hai viên. Hay là cho anh ta uống?"
Tri Lễ đề nghị, lo lắng nhìn người đang hôn mê kia.
"Để xem đã. Nếu vẫn chưa tỉnh, chúng ta sẽ nghiền ra rồi pha nước cho uống."
Liễu Vân Sương vừa mới nghiền xong thuốc thì bất chợt nghe một giọng nói yếu ớt vang lên từ sau lưng:
"Không cần nghiền thành bột, cứ đưa tôi uống trực tiếp đi."
Nghe thấy tiếng, ba mẹ con đều mừng rỡ nhìn về phía giường. Người kia cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?" – cô vội bước lại, nhìn Kiều Dịch Khất, trong lòng vẫn còn chút lo lắng.
Ánh mắt anh ta khẽ động, sắc mặt vẫn nhợt nhạt nhưng rõ ràng tỉnh táo hơn nhiều. Anh nhìn cô, giọng nói khàn đặc nhưng vẫn còn lễ độ:
"Cảm ơn cô đã cứu tôi… Có thể cho tôi xin chút nước không?"
"À, được chứ! Tri Lễ, con đi lấy nước giúp mẹ!" – cô quay đầu gọi.
"Vâng!" – Hứa Tri Lễ đáp nhanh rồi chạy ra ngoài, Hứa Tri Tình cũng bước theo sau.
Một lúc sau, hai đứa quay lại, tay cầm bình thủy và một chiếc cốc men lam đã ngả màu theo thời gian. Cô vẫn đang giữ tay ấn lên phần đùi của Kiều Dịch Khất để cầm máu, vị trí hơi nhạy cảm, lại đúng lúc ánh mắt anh ta rơi xuống, khiến cô giật mình.
Cô đỏ mặt, khẽ nói như để giải thích:
"Cậu đừng hiểu nhầm, chỗ này bị thương, tôi chỉ giúp cậu cầm m.á.u thôi. Chắc cậu sẽ không để ý đâu, đúng không?"
Lời mang theo chút lạnh nhạt, nhưng cũng hàm chứa ý trách: nếu thật sự để tâm thì đúng là nhỏ nhen không chịu được.
Kiều Dịch Khất dường như không muốn dây dưa, gật nhẹ đầu:
"Không đâu, còn phải cảm ơn cô đã cõng tôi về nhà."
Liễu Vân Sương nhướn mày: "Cậu biết tôi cõng cậu về?"
"Tôi tỉnh lại giữa đường, thấy cô rồi." – anh đáp, ánh mắt nhìn thẳng cô, không hề né tránh.
"Chú ơi, nước đây!" – Hứa Tri Lễ chạy vào, tay bưng cốc nước đặt lên bàn.
Cô không tiện hỏi gì thêm, liền nhận lấy rồi đưa tận tay Kiều Dịch Khất. Anh ta uống mấy ngụm, sắc mặt quả nhiên hồng hào hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vết thương trên người cậu nhìn qua không có gì nghiêm trọng, sao lại ngất thế? Với lại, cậu lên núi làm gì? Sao lại đến đội sản xuất của chúng tôi?"
Cô hỏi một hơi mấy câu, đúng kiểu người thẳng tính. Kiều Dịch Khất hơi cười, lắc đầu nói:
"Chị à, tôi vẫn đang là bệnh nhân đó."
Lời nói mang chút trêu chọc, khiến cô hơi nghẹn lời. Được rồi, rõ ràng là không muốn trả lời.
"Thôi, không hỏi nữa. Tôi đi lấy chăn cho cậu. Cậu có đói không, ăn được chút gì không?"
Anh ta nghĩ một lát, rồi gật đầu:
"Làm phiền cô vậy."
"Không sao."
Cô quay người đi xuống bếp. Dù vẫn thấy có gì đó kỳ lạ ở người này, nhưng cứu người là chuyện nên làm, nói nhiều ngược lại lại khiến mọi chuyện phức tạp.
Liễu Vân Sương nấu một bát mì, thả vào một quả trứng gà trần nước sôi. Hứa Tri Tình nhìn thấy thì nhỏ giọng thì thầm:
"Mẹ, người này kỳ lạ quá, chúng ta đưa anh ta về nhà, có sao không?"
"Không sao, chỉ là tình cờ gặp phải thôi. Vết thương cũng không nặng lắm, chắc một hai ngày là đi được. Đừng lo, đi dọn phòng đi, rồi đưa Tri Ý vào ngủ."
"Vâng ạ!"
Cô bé gật đầu rồi rời đi, Hứa Tri Lễ cũng đi về phía phòng phía Tây. Trong phòng phía Đông, Kiều Dịch Khất đã ngồi dậy, lưng tựa vào tường. Ăn hết bát mì, sắc mặt của anh ta tốt lên trông thấy.
"Còn đói không?" – cô hỏi.
"Không, đủ rồi. Cảm ơn cô." – anh đáp, giọng trầm ấm hơn trước.
"Không có gì, đã gặp rồi thì không thể bỏ mặc. Không có chuyện gì nữa thì nghỉ sớm đi."
Cô vừa nói vừa đứng dậy. Nhưng anh ta lại gọi với theo:
"Chờ đã..."
"Có chuyện gì?"
"Cô tên là gì?"
"Liễu Vân Sương. Có gì cần thì gọi tôi là được."
"Được."
Cô không để tâm, xoay người rời đi. Nhưng trong phòng, Kiều Dịch Khất lại nhìn theo bóng lưng cô, tâm trạng hỗn độn.
"Vân Sương… Quả nhiên trong tên cô có chữ ‘Vân’." – anh lẩm bẩm.
Trong lòng anh, cái tên ấy từng xuất hiện trong một lời tiên đoán — người định mệnh của anh sẽ mang chữ "Vân".
Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Liễu Vân Sương đã dậy, nấu một nồi cháo loãng, xào thêm đĩa khoai tây sợi, định bụng để cả nhà ăn sáng.
"Ơ, sao cậu dậy rồi?" – cô ngạc nhiên, thấy Kiều Dịch Khất xuất hiện ở cửa bếp.
"Chỉ là vết thương nhỏ, không sao cả." – anh đáp thản nhiên.
Cô liếc nhìn anh, trong lòng thầm bĩu môi. Hôm qua còn ngất ra như người sắp chết, hôm nay đã khỏe như thường, thật khiến người ta khó tin.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái vết thương kia đúng là có gì đó là lạ, không giống do tai nạn bình thường.
Rốt cuộc người này là ai?
Cô không tiện hỏi, chỉ nói:
"Qua đây ăn cơm đi, nhà tôi đơn sơ, cậu ăn tạm nhé."
"Vậy là quá tốt rồi." – anh ta mỉm cười.
Quả nhiên, ở đùi phải có một mảng m.á.u lớn, dính nhầy nhụa. Do màu quần tối nên cô hoàn toàn không phát hiện ra trước đó. Lại thêm trời tối nữa chứ.
"Tri Lễ, mẹ nâng người dậy, con nhanh tay cởi quần cậu ta ra."
Giọng cô dứt khoát. Dù là chuyện xấu hổ nhưng lúc này không thể lưỡng lự.
"A… Dạ vâng!"
Mộng Vân Thường
Cậu bé bảy tuổi đỏ mặt nhưng vẫn làm theo lời mẹ, tay run run.
Hai mẹ con phối hợp khá ăn ý. Không lâu sau, vết thương hiện ra rõ ràng – dài tầm nửa gang tay, m.á.u vẫn còn rỉ ra.
"Mẹ, m.á.u nhiều quá!"
Tri Lễ hét lên, lùi lại nửa bước.
"Đưa đèn dầu lại gần!"
Liễu Vân Sương lau qua vết thương. May mà không có dấu hiệu chuyển màu – không xanh, không đen, chứng tỏ không trúng độc. Có thể là mất m.á.u nhiều quá, nên ngất đi thôi.
"Tri Lễ, đi lấy mảnh vải xanh còn thừa khi mình may quần áo hôm trước!"
"Để con!" – giọng Tri Tình vang lên ngoài cửa, rồi nhanh chóng xuất hiện với một dải vải bông sạch, đưa qua khe cửa.
Cô nhóc dù chỉ mười tuổi nhưng cũng biết giữ ý, không vào phòng.
Liễu Vân Sương lấy vải băng bó lại vết thương. Không có kỹ thuật gì đặc biệt, nhưng ít nhất cũng giúp cầm m.á.u được một phần.
"Mẹ, thuốc giảm đau hôm trước con uống còn hai viên. Hay là cho anh ta uống?"
Tri Lễ đề nghị, lo lắng nhìn người đang hôn mê kia.
"Để xem đã. Nếu vẫn chưa tỉnh, chúng ta sẽ nghiền ra rồi pha nước cho uống."
Liễu Vân Sương vừa mới nghiền xong thuốc thì bất chợt nghe một giọng nói yếu ớt vang lên từ sau lưng:
"Không cần nghiền thành bột, cứ đưa tôi uống trực tiếp đi."
Nghe thấy tiếng, ba mẹ con đều mừng rỡ nhìn về phía giường. Người kia cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Cậu tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?" – cô vội bước lại, nhìn Kiều Dịch Khất, trong lòng vẫn còn chút lo lắng.
Ánh mắt anh ta khẽ động, sắc mặt vẫn nhợt nhạt nhưng rõ ràng tỉnh táo hơn nhiều. Anh nhìn cô, giọng nói khàn đặc nhưng vẫn còn lễ độ:
"Cảm ơn cô đã cứu tôi… Có thể cho tôi xin chút nước không?"
"À, được chứ! Tri Lễ, con đi lấy nước giúp mẹ!" – cô quay đầu gọi.
"Vâng!" – Hứa Tri Lễ đáp nhanh rồi chạy ra ngoài, Hứa Tri Tình cũng bước theo sau.
Một lúc sau, hai đứa quay lại, tay cầm bình thủy và một chiếc cốc men lam đã ngả màu theo thời gian. Cô vẫn đang giữ tay ấn lên phần đùi của Kiều Dịch Khất để cầm máu, vị trí hơi nhạy cảm, lại đúng lúc ánh mắt anh ta rơi xuống, khiến cô giật mình.
Cô đỏ mặt, khẽ nói như để giải thích:
"Cậu đừng hiểu nhầm, chỗ này bị thương, tôi chỉ giúp cậu cầm m.á.u thôi. Chắc cậu sẽ không để ý đâu, đúng không?"
Lời mang theo chút lạnh nhạt, nhưng cũng hàm chứa ý trách: nếu thật sự để tâm thì đúng là nhỏ nhen không chịu được.
Kiều Dịch Khất dường như không muốn dây dưa, gật nhẹ đầu:
"Không đâu, còn phải cảm ơn cô đã cõng tôi về nhà."
Liễu Vân Sương nhướn mày: "Cậu biết tôi cõng cậu về?"
"Tôi tỉnh lại giữa đường, thấy cô rồi." – anh đáp, ánh mắt nhìn thẳng cô, không hề né tránh.
"Chú ơi, nước đây!" – Hứa Tri Lễ chạy vào, tay bưng cốc nước đặt lên bàn.
Cô không tiện hỏi gì thêm, liền nhận lấy rồi đưa tận tay Kiều Dịch Khất. Anh ta uống mấy ngụm, sắc mặt quả nhiên hồng hào hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vết thương trên người cậu nhìn qua không có gì nghiêm trọng, sao lại ngất thế? Với lại, cậu lên núi làm gì? Sao lại đến đội sản xuất của chúng tôi?"
Cô hỏi một hơi mấy câu, đúng kiểu người thẳng tính. Kiều Dịch Khất hơi cười, lắc đầu nói:
"Chị à, tôi vẫn đang là bệnh nhân đó."
Lời nói mang chút trêu chọc, khiến cô hơi nghẹn lời. Được rồi, rõ ràng là không muốn trả lời.
"Thôi, không hỏi nữa. Tôi đi lấy chăn cho cậu. Cậu có đói không, ăn được chút gì không?"
Anh ta nghĩ một lát, rồi gật đầu:
"Làm phiền cô vậy."
"Không sao."
Cô quay người đi xuống bếp. Dù vẫn thấy có gì đó kỳ lạ ở người này, nhưng cứu người là chuyện nên làm, nói nhiều ngược lại lại khiến mọi chuyện phức tạp.
Liễu Vân Sương nấu một bát mì, thả vào một quả trứng gà trần nước sôi. Hứa Tri Tình nhìn thấy thì nhỏ giọng thì thầm:
"Mẹ, người này kỳ lạ quá, chúng ta đưa anh ta về nhà, có sao không?"
"Không sao, chỉ là tình cờ gặp phải thôi. Vết thương cũng không nặng lắm, chắc một hai ngày là đi được. Đừng lo, đi dọn phòng đi, rồi đưa Tri Ý vào ngủ."
"Vâng ạ!"
Cô bé gật đầu rồi rời đi, Hứa Tri Lễ cũng đi về phía phòng phía Tây. Trong phòng phía Đông, Kiều Dịch Khất đã ngồi dậy, lưng tựa vào tường. Ăn hết bát mì, sắc mặt của anh ta tốt lên trông thấy.
"Còn đói không?" – cô hỏi.
"Không, đủ rồi. Cảm ơn cô." – anh đáp, giọng trầm ấm hơn trước.
"Không có gì, đã gặp rồi thì không thể bỏ mặc. Không có chuyện gì nữa thì nghỉ sớm đi."
Cô vừa nói vừa đứng dậy. Nhưng anh ta lại gọi với theo:
"Chờ đã..."
"Có chuyện gì?"
"Cô tên là gì?"
"Liễu Vân Sương. Có gì cần thì gọi tôi là được."
"Được."
Cô không để tâm, xoay người rời đi. Nhưng trong phòng, Kiều Dịch Khất lại nhìn theo bóng lưng cô, tâm trạng hỗn độn.
"Vân Sương… Quả nhiên trong tên cô có chữ ‘Vân’." – anh lẩm bẩm.
Trong lòng anh, cái tên ấy từng xuất hiện trong một lời tiên đoán — người định mệnh của anh sẽ mang chữ "Vân".
Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Liễu Vân Sương đã dậy, nấu một nồi cháo loãng, xào thêm đĩa khoai tây sợi, định bụng để cả nhà ăn sáng.
"Ơ, sao cậu dậy rồi?" – cô ngạc nhiên, thấy Kiều Dịch Khất xuất hiện ở cửa bếp.
"Chỉ là vết thương nhỏ, không sao cả." – anh đáp thản nhiên.
Cô liếc nhìn anh, trong lòng thầm bĩu môi. Hôm qua còn ngất ra như người sắp chết, hôm nay đã khỏe như thường, thật khiến người ta khó tin.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái vết thương kia đúng là có gì đó là lạ, không giống do tai nạn bình thường.
Rốt cuộc người này là ai?
Cô không tiện hỏi, chỉ nói:
"Qua đây ăn cơm đi, nhà tôi đơn sơ, cậu ăn tạm nhé."
"Vậy là quá tốt rồi." – anh ta mỉm cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương