"Vân Sương à... chị thật sự không biết phải làm sao nữa. Mẹ chồng thì quá quắt, Lam Xuân thì suốt ngày gây chuyện, chị bị kẹp giữa, không nói nổi một câu cho ra hồn."
Liễu Vân Sương không nói gì thêm. Trước đây, cô còn giả vờ nhu mì, ai nói gì cũng chỉ biết cười cho qua. Nhưng bây giờ khác rồi – cô không thể để bản thân bị người khác nắm thóp thêm lần nào nữa.
"Chị dâu à, em thật sự không biết. Em không còn sống bên đó, giờ chỉ mong yên ổn nuôi con thôi. Chị thông minh như vậy, chắc chắn sẽ có cách lo được." – cô vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Đỗ Nhược Hồng, ánh mắt bình thản, dường như trong suốt, mà cũng mơ hồ như thể nhìn thấu tất cả.
"Haiz... rốt cuộc là số chị không bằng em. Ly hôn rồi mà còn có chỗ nương tựa..." – Đỗ Nhược Hồng nghẹn lời, giọng đầy ghen tỵ và ngậm ngùi.
Bà ta nói không sai. Nhà mẹ đẻ của bà ta không ở đội sản xuất này. Anh em thì ai cũng có gia đình riêng, trở về cũng chỉ là tạm bợ. Đối với một người đàn bà đã có chồng như bà, về nhà mẹ đẻ cũng chẳng khác nào người ngoài. Ở nhà chồng thì chẳng có tiếng nói, về nhà mẹ thì lại thành người dưng.
Phụ nữ – kết hôn rồi, cũng giống như bèo trôi giữa dòng. Ai thương thì trôi nhẹ, ai ghét thì vùi dập.
"Chị dâu à, chị đừng nghĩ nhiều quá. Không đến mức như chị nghĩ đâu."

Liễu Vân Sương vừa nói vừa đưa tay vuốt lại nếp gấp trên ống quần, giọng đều đều:

"Em thật sự không thể tiếp tục sống với Hứa Lam Hà được nữa. Dù sao thì anh cả vẫn còn là người có lương tâm, thương con cái, chứ không tệ bạc như vậy."
Đỗ Nhược Hồng ngồi im lặng, ánh mắt nhìn quanh căn nhà nhỏ, đơn sơ nhưng sạch sẽ, mọi thứ trong nhà đều gọn gàng, ấm áp. Có nghèo, nhưng là nghèo có khí phách, có hi vọng. Trong lòng bà ta khẽ thở dài, chẳng biết là thở cho người ta, hay cho chính mình.
"Vân Sương à..." – Bà ta hạ giọng, có chút ngập ngừng. – "Hôm nay chị tới đây thật ra chỉ là muốn thăm các em một chút. Vốn không định nói gì, nhưng lại lỡ miệng. Hôm trước mẹ chồng có bảo vợ chồng chị đến gây áp lực với em, nhưng chị với anh cả tuyệt đối không đồng ý. Chị thì không sao, nhưng hai đứa nhỏ còn đang sống dưới tay bà cụ, chị... chị thật sự khó xử. Chị không giúp được em, em có trách chị không?"
Liễu Vân Sương nhìn bà ta, ánh mắt vẫn như cũ – bình tĩnh nhưng sắc sảo. Sau đó cô nhẹ nhàng vỗ lên tay bà ta một cái, cười nhạt:

"Chị dâu, em hiểu. Chị còn đến thăm em, em đã cảm kích rồi. Đừng nói mấy lời ấy nữa, không đáng đâu. Chị về sớm một chút đi, lỡ để bà cụ nghi ngờ lại không hay."
"Ừ, chị biết rồi, em hiểu chị là tốt rồi..."

Đỗ Nhược Hồng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng trong lòng, không nấn ná thêm, vội vàng cáo từ ra về.
Chờ bà ta khuất bóng, Hứa Tri Tình mới dẫn hai đứa nhỏ ra. Cô nhóc vừa thấy mẹ đã hỏi ngay:

"Mẹ, bác cả đến làm gì thế ạ?"

"Không có gì đâu, nói là đến thăm mấy đứa con." – Liễu Vân Sương trả lời thản nhiên, tay sửa lại mảnh vải che gùi nấm.
Hứa Tri Lễ cau mày, nhìn mẹ nghi hoặc:

"Mẹ không bảo sau này gặp người nhà bên đó thì cứ tránh đi sao? Sao còn cho bác dâu vào nhà?"
"Đúng là nên giữ khoảng cách, nhưng lần này mẹ có lý do riêng. Sau này mẹ sẽ nói với các con."
Liễu Vân Sương không tiện nói ra rằng mình đang từng bước khơi gợi ý định "ra riêng" từ phía Đỗ Nhược Hồng, để khi chuyện xảy ra thì mẹ con Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi sẽ khốn đốn hơn. Đó là đòn phản công, là trả giá cho những gì họ từng làm với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô không dạy con mình phải trả thù, nhưng cũng không để con phải chịu oan uổng. Cô biết cách đánh mà không cần lộ tay, biết cách khiến người ta ngột ngạt mà mình vẫn an yên sống tiếp.
Hứa Tri Lễ còn muốn hỏi gì đó, nhưng thấy mẹ đã quay lưng vào bếp, cậu đành ngậm miệng.
Lúc này, bếp nhà ấm sực hơi nước. Hứa Tri Tình đã nấu sẵn nồi cháo khoai lang, nước sôi ùng ục trong nồi.
"Tri Tình, lấy mấy cây nấm hái hôm nay ra đi, xào ăn nhé?"

Mộng Vân Thường

"Vâng ạ! Con vừa mới đổ ra, lúc nãy sợ bác dâu thấy nên còn giấu kỹ."

"Con bé này, lanh lợi thật." – Vân Sương cười, rồi cùng con gái đi chuẩn bị bữa tối.
Những ngày gần đây, trời vẫn yên, gió vẫn lặng. Ban sáng Liễu Vân Sương đưa Hứa Tri Tình lên núi, ngày đi hai lượt. Nấm thông mọc nhiều, hái được không ít, phần để ăn, phần phơi khô.
Hứa Tri Lễ ở nhà trông em, quét dọn, còn giúp phơi nấm, đúng là đứa trẻ có trách nhiệm.
Cô cũng gặp Lý Quốc Phong vài lần, trò chuyện vài câu rồi ai lại về việc nấy. Nhưng không bao lâu sau, người trong đội cũng rủ nhau lên núi, biết nơi hái nấm ngon. Người càng đông, nấm càng ít, Liễu Vân Sương quyết định dừng, không đi nữa.
Sáng nay, cô mượn xe cút kít bên nhà Trần Sở Nga, rủ Hứa Tri Tình ra bờ sông nhặt đá. Dự định lát một lối đi nhỏ giữa sân, để khi mưa không còn lầy lội.
Làng quê vào vụ rảnh rỗi, người người dạo chơi, chuyện trò.
Vừa ra khỏi cổng, đã có người gọi:

"Vân Sương, cô đi đâu đó?"
Ngẩng lên, là mấy người hàng xóm trước đây – những cái miệng lúc nào cũng nhiều chuyện hơn cả việc làm.
"Ra bờ sông nhặt ít đá lát sân."

"Ôi chà, vẫn siêng năng quá! Giờ thì tốt rồi, làm cho mình nên chẳng tiếc sức. Nhìn cô xem, hình như béo lên thì phải, sống thoải mái thấy rõ."
Lời vừa dứt, vài người bên cạnh cũng gật gù.

"Thật đấy, trước kia mặt hóp lại, gò má nhọn hoắt, giờ thì trông đầy đặn hẳn ra."

"Ừ, ba đứa nhỏ cũng thấy tươi tỉnh hơn trước nhiều."
Liễu Vân Sương nghe mà chẳng để tâm, cũng chẳng muốn đôi co. Những lời từ những miệng ấy, chẳng biết lúc truyền đi sẽ thành ra cái dạng gì.
"Thôi, mọi người cứ trò chuyện nhé, tôi đi trước đây." – Cô đẩy xe đi tiếp.
Nhưng vừa quay lưng, một người phía sau lại buông một câu:

"Này, Vân Sương! Hôm nay em chồng cô đi xem mắt đấy, nghe nói là giáo viên hẳn hoi, cô không về xem sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện