Đỗ Nhược Hồng vừa thấy đã mắt sáng rỡ:
"Ôi chao, Vân Sương à, em còn dùng cả kem Hữu Nghị, thật là sang quá!"
Nghe vậy, Vân Sương mỉm cười, nhẹ nhàng đậy nắp lọ kem lại:
"Chị dâu à, em vẫn gọi chị là chị dâu nhé. Cũng thành thói quen rồi."
Chỉ cần là cùng thế hệ trong thôn, thì mọi người đều chào hỏi nhau là chị dâu. Cái này là điều bất thành văn rồi cũng không có gì lạ.
"Được, gọi gì cũng được, chỉ là danh xưng thôi mà. Chị đã nói rồi, bất kể Lão Nhị ra sao, thì tình cảm chị em mình vẫn không thay đổi."
"Vâng, có câu này của chị, em thấy nhẹ cả lòng. Em cũng rất quý con bé Tri Niệm, nó với Tri Tình nhà em cũng thân thiết lắm."
Nhắc tới con gái, Đỗ Nhược Hồng lập tức tươi rói, nói như rót mật vào tai:
"Phải đấy, hai đứa nhỏ thân nhau lắm. Với Tri Lễ, Tri Ý cũng vậy. Mấy hôm nay mọi người trong đội bàn tán đủ điều, ai cũng nói mẹ con em sống khổ sở. Nhưng chỉ có chị mới biết, sống với bà cụ như thế nào. Nói thật, chị mừng cho em đó, Vân Sương."
Giọng bà ta có vẻ thật lòng, ít ra là ở bề ngoài. Đợt trước còn nói chuyện chia nhà, giờ lại đổi giọng khen mẹ con cô thoát ra được là phúc.
Liễu Vân Sương đương nhiên hiểu rõ. Nếu thật sự chia nhà, người thiệt sẽ là mẹ con Hứa Lam Xuân. Còn cô? Cô sống càng tốt, càng khiến bọn họ cắn răng tức giận.
"Chị dâu, em nói thật, hiện tại em thấy rất ổn. Mấy mẹ con em sống đơn giản, muốn ăn gì thì ăn, làm gì thì làm, không phải nhìn sắc mặt ai, đúng là khổ tận cam lai."
Sau khi dứt lời, Liễu Vân Sương nhìn thẳng vào Đỗ Nhược Hồng bằng một nụ cười ẩn ý.
Quả nhiên, trong lòng Đỗ Nhược Hồng bỗng dưng dâng lên một trận chua xót, như thể có thứ gì đó vừa bị cướp mất. Nhưng Liễu Vân Sương không cho bà ta cơ hội phản bác, tiếp tục lên tiếng:
"Bây giờ tuy vất vả một chút, nhưng sang năm thì khác rồi. Em cũng tính nuôi thêm hai con gà, trồng thêm rau cỏ, đợi đến vụ thì mang ra chợ bán. Mấy đứa nhỏ lớn thêm chút nữa cũng có thể phụ mẹ làm việc."
Một bức tranh tương lai bình dị nhưng yên bình được phác họa, chẳng khác gì lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng tự tôn của Đỗ Nhược Hồng. Trước kia, bà ta lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ Liễu Vân Sương trong nhà họ Hứa, coi cô như kẻ dưới tay. Bây giờ nhìn cô ung dung như vậy, bảo sao bà ta cam tâm cho nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Haiz... nhà họ Hứa đúng là hang hùm nọc rắn." – Đỗ Nhược Hồng thở ra một hơi dài, giọng mang theo sự oán thán lẫn bất lực.
Liễu Vân Sương khựng lại một chút rồi mỉm cười, cố tình giả vờ lạc quan:
"Cũng không thể nói thế được chị dâu à, trong tay bà cụ cũng đâu phải không có tiền. Chị có biết sáu trăm tệ thì làm được những gì không? Em chỉ dùng có mười tệ mà đã mua được bao nhiêu thứ cho nhà rồi đó. Nếu số tiền đó là của em... em cũng không dám tưởng tượng mình sẽ sống thế nào nữa."
Vừa nhắc tới sáu trăm tệ, sắc mặt Đỗ Nhược Hồng lập tức sầm lại, hai tay siết nhẹ như cố kìm cơn giận đang dâng.
"Đúng ra thì đó là chuyện tốt. Nhưng Hứa Lam Xuân cái đồ chuyên phá chuyện người khác, suốt ngày chỉ biết đi nói lung tung. Ngay hôm sau ông cụ Lý trong đội đã mò đến, hỏi chừng nào chia lương thực. Hai ngày nay, người tới hỏi tới tấp. Bà cụ tức đến phát điên mà cũng chẳng làm gì được. Vân Sương à, em biết không, Lão Tam cũng đang nhắm đến số tiền đó, nghe đâu muốn dùng để mua một công việc chính thức đấy."
"Ồ?" – Liễu Vân Sương khẽ nhướng mày, cố tình giả ngạc nhiên – "Nếu vậy thì cũng là chuyện tốt chứ chị. Có công việc ổn định, nhà họ Hứa chẳng phải cũng xem như ‘khổ tận cam lai’ rồi sao?"
Đỗ Nhược Hồng hừ lạnh, khoanh tay trước ngực, cười nhạt:
"Khổ tận cam lai gì chứ, thời nay ai cũng phải tự lo lấy thân mình. Vợ chồng nó đâu phải dễ xơi, nếu thật sự có ngày vào thành phố sống, chị không tin bà cụ chịu bỏ tiền ra đâu, đánh c.h.ế.t chị cũng không tin."
Liễu Vân Sương nghiêng đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó nói thẳng:
"Không thể nào, sáu trăm tệ kia, ít nhất cũng phải có một nửa là của các anh chị. Bây giờ em không còn ở đó, nên cũng không có phần. Nhưng nếu nói về công lao, nhà chị bỏ ra bao nhiêu? Nhà Lão Tam làm được cái gì mà đòi so với các anh chị? Nếu cậu ta tiêu hết, thì ít ra cũng phải trả chị một nửa. Tuổi của Tri Thành cũng lớn rồi, nếu ở nhà thì người ta đã cưới vợ cho nó từ lâu."
Câu nói chưa dứt, Đỗ Nhược Hồng đã nắm chặt lấy tay cô, như vừa vớ được chiếc phao cứu sinh:
"Vân Sương à, chỉ có em là hiểu cho chị. Anh cả em thì cứng đầu lắm, chỉ biết cắm đầu vào làm việc, không để ý đến mấy chuyện này. Chị chỉ sợ cuối cùng chẳng được gì cả. Mẹ chồng thì khỏi nói, bây giờ còn bảo phải để dành của hồi môn cho Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi! Em chồng thì chị không ý kiến, nhưng Tri Vi còn nhỏ xíu, làm sao có thể cưới trước Tri Niệm và Tri Tâm? Bà cụ thiên vị đến mức chị chưa từng thấy ai như vậy!"
Liễu Vân Sương nhẹ nhàng rút tay về, khẽ thở dài:
Mộng Vân Thường
"Chuyện này... em không tiện nói gì. Dù sao bố mẹ là hai người khác nhau. Tri Tình và Tri Lễ bị đánh như vậy mà Hứa Lão Nhị cũng chẳng thèm để tâm. Còn em thì chịu không nổi. Đó là con ruột em mang nặng đẻ đau mười tháng, em không thể trơ mắt nhìn tụi nhỏ bị ức hiếp. Vì thế em mới quyết tâm đưa tụi nhỏ ra ngoài sống riêng. Ba đứa nhà chị cũng ngoan ngoãn, chị nên sớm tính toán cho tụi nó đi thôi."
Cô nói nước đôi, nhưng từng chữ như đ.â.m thẳng vào lòng Đỗ Nhược Hồng, khiến bà ta không khỏi sững sờ. Đúng vậy... nếu cứ trông mong vào Hứa Lam Giang, đợi đến khi mặt trời mọc đằng Tây còn dễ hơn. Không thể tiếp tục chờ c.h.ế.t được nữa.
Sáu trăm đồng kia... bà ta nhất định phải có phần!
"Ôi chao, Vân Sương à, em còn dùng cả kem Hữu Nghị, thật là sang quá!"
Nghe vậy, Vân Sương mỉm cười, nhẹ nhàng đậy nắp lọ kem lại:
"Chị dâu à, em vẫn gọi chị là chị dâu nhé. Cũng thành thói quen rồi."
Chỉ cần là cùng thế hệ trong thôn, thì mọi người đều chào hỏi nhau là chị dâu. Cái này là điều bất thành văn rồi cũng không có gì lạ.
"Được, gọi gì cũng được, chỉ là danh xưng thôi mà. Chị đã nói rồi, bất kể Lão Nhị ra sao, thì tình cảm chị em mình vẫn không thay đổi."
"Vâng, có câu này của chị, em thấy nhẹ cả lòng. Em cũng rất quý con bé Tri Niệm, nó với Tri Tình nhà em cũng thân thiết lắm."
Nhắc tới con gái, Đỗ Nhược Hồng lập tức tươi rói, nói như rót mật vào tai:
"Phải đấy, hai đứa nhỏ thân nhau lắm. Với Tri Lễ, Tri Ý cũng vậy. Mấy hôm nay mọi người trong đội bàn tán đủ điều, ai cũng nói mẹ con em sống khổ sở. Nhưng chỉ có chị mới biết, sống với bà cụ như thế nào. Nói thật, chị mừng cho em đó, Vân Sương."
Giọng bà ta có vẻ thật lòng, ít ra là ở bề ngoài. Đợt trước còn nói chuyện chia nhà, giờ lại đổi giọng khen mẹ con cô thoát ra được là phúc.
Liễu Vân Sương đương nhiên hiểu rõ. Nếu thật sự chia nhà, người thiệt sẽ là mẹ con Hứa Lam Xuân. Còn cô? Cô sống càng tốt, càng khiến bọn họ cắn răng tức giận.
"Chị dâu, em nói thật, hiện tại em thấy rất ổn. Mấy mẹ con em sống đơn giản, muốn ăn gì thì ăn, làm gì thì làm, không phải nhìn sắc mặt ai, đúng là khổ tận cam lai."
Sau khi dứt lời, Liễu Vân Sương nhìn thẳng vào Đỗ Nhược Hồng bằng một nụ cười ẩn ý.
Quả nhiên, trong lòng Đỗ Nhược Hồng bỗng dưng dâng lên một trận chua xót, như thể có thứ gì đó vừa bị cướp mất. Nhưng Liễu Vân Sương không cho bà ta cơ hội phản bác, tiếp tục lên tiếng:
"Bây giờ tuy vất vả một chút, nhưng sang năm thì khác rồi. Em cũng tính nuôi thêm hai con gà, trồng thêm rau cỏ, đợi đến vụ thì mang ra chợ bán. Mấy đứa nhỏ lớn thêm chút nữa cũng có thể phụ mẹ làm việc."
Một bức tranh tương lai bình dị nhưng yên bình được phác họa, chẳng khác gì lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng tự tôn của Đỗ Nhược Hồng. Trước kia, bà ta lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ Liễu Vân Sương trong nhà họ Hứa, coi cô như kẻ dưới tay. Bây giờ nhìn cô ung dung như vậy, bảo sao bà ta cam tâm cho nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Haiz... nhà họ Hứa đúng là hang hùm nọc rắn." – Đỗ Nhược Hồng thở ra một hơi dài, giọng mang theo sự oán thán lẫn bất lực.
Liễu Vân Sương khựng lại một chút rồi mỉm cười, cố tình giả vờ lạc quan:
"Cũng không thể nói thế được chị dâu à, trong tay bà cụ cũng đâu phải không có tiền. Chị có biết sáu trăm tệ thì làm được những gì không? Em chỉ dùng có mười tệ mà đã mua được bao nhiêu thứ cho nhà rồi đó. Nếu số tiền đó là của em... em cũng không dám tưởng tượng mình sẽ sống thế nào nữa."
Vừa nhắc tới sáu trăm tệ, sắc mặt Đỗ Nhược Hồng lập tức sầm lại, hai tay siết nhẹ như cố kìm cơn giận đang dâng.
"Đúng ra thì đó là chuyện tốt. Nhưng Hứa Lam Xuân cái đồ chuyên phá chuyện người khác, suốt ngày chỉ biết đi nói lung tung. Ngay hôm sau ông cụ Lý trong đội đã mò đến, hỏi chừng nào chia lương thực. Hai ngày nay, người tới hỏi tới tấp. Bà cụ tức đến phát điên mà cũng chẳng làm gì được. Vân Sương à, em biết không, Lão Tam cũng đang nhắm đến số tiền đó, nghe đâu muốn dùng để mua một công việc chính thức đấy."
"Ồ?" – Liễu Vân Sương khẽ nhướng mày, cố tình giả ngạc nhiên – "Nếu vậy thì cũng là chuyện tốt chứ chị. Có công việc ổn định, nhà họ Hứa chẳng phải cũng xem như ‘khổ tận cam lai’ rồi sao?"
Đỗ Nhược Hồng hừ lạnh, khoanh tay trước ngực, cười nhạt:
"Khổ tận cam lai gì chứ, thời nay ai cũng phải tự lo lấy thân mình. Vợ chồng nó đâu phải dễ xơi, nếu thật sự có ngày vào thành phố sống, chị không tin bà cụ chịu bỏ tiền ra đâu, đánh c.h.ế.t chị cũng không tin."
Liễu Vân Sương nghiêng đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó nói thẳng:
"Không thể nào, sáu trăm tệ kia, ít nhất cũng phải có một nửa là của các anh chị. Bây giờ em không còn ở đó, nên cũng không có phần. Nhưng nếu nói về công lao, nhà chị bỏ ra bao nhiêu? Nhà Lão Tam làm được cái gì mà đòi so với các anh chị? Nếu cậu ta tiêu hết, thì ít ra cũng phải trả chị một nửa. Tuổi của Tri Thành cũng lớn rồi, nếu ở nhà thì người ta đã cưới vợ cho nó từ lâu."
Câu nói chưa dứt, Đỗ Nhược Hồng đã nắm chặt lấy tay cô, như vừa vớ được chiếc phao cứu sinh:
"Vân Sương à, chỉ có em là hiểu cho chị. Anh cả em thì cứng đầu lắm, chỉ biết cắm đầu vào làm việc, không để ý đến mấy chuyện này. Chị chỉ sợ cuối cùng chẳng được gì cả. Mẹ chồng thì khỏi nói, bây giờ còn bảo phải để dành của hồi môn cho Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi! Em chồng thì chị không ý kiến, nhưng Tri Vi còn nhỏ xíu, làm sao có thể cưới trước Tri Niệm và Tri Tâm? Bà cụ thiên vị đến mức chị chưa từng thấy ai như vậy!"
Liễu Vân Sương nhẹ nhàng rút tay về, khẽ thở dài:
Mộng Vân Thường
"Chuyện này... em không tiện nói gì. Dù sao bố mẹ là hai người khác nhau. Tri Tình và Tri Lễ bị đánh như vậy mà Hứa Lão Nhị cũng chẳng thèm để tâm. Còn em thì chịu không nổi. Đó là con ruột em mang nặng đẻ đau mười tháng, em không thể trơ mắt nhìn tụi nhỏ bị ức hiếp. Vì thế em mới quyết tâm đưa tụi nhỏ ra ngoài sống riêng. Ba đứa nhà chị cũng ngoan ngoãn, chị nên sớm tính toán cho tụi nó đi thôi."
Cô nói nước đôi, nhưng từng chữ như đ.â.m thẳng vào lòng Đỗ Nhược Hồng, khiến bà ta không khỏi sững sờ. Đúng vậy... nếu cứ trông mong vào Hứa Lam Giang, đợi đến khi mặt trời mọc đằng Tây còn dễ hơn. Không thể tiếp tục chờ c.h.ế.t được nữa.
Sáu trăm đồng kia... bà ta nhất định phải có phần!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương