Liễu Vân Sương kéo xe đá vốn đang mệt, nghe xong liền thấy bực mình, ánh mắt lạnh băng nhìn đối phương một lượt.
"Bà muốn xem thì tự đi mà xem, nói với tôi làm gì? Rảnh quá thì về nhà mà gặm máng lợn, đừng ở đây mở miệng cho thiên hạ thấy cái thói hằn học của mình!" – Giọng cô sắc như dao, không chút nể nang.
Cô rất hiểu, với loại người này, mà nhẹ nhàng thì chỉ tổ rước thêm phiền toái. Họ cứ quen miệng nói lời khó nghe, không dằn mặt thì lần sau lại tái diễn.
Bà lão trừng mắt, vẫn chưa chịu thôi: "Ôi dào, tôi có lòng tốt trò chuyện với cô, vậy mà cô lại không biết điều như vậy. Chẳng trách Hứa Lão Nhị đá cô, đúng là chẳng có tí giáo dưỡng nào cả!"
Liễu Vân Sương chẳng buồn đáp lại, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: "Tố chất không quan trọng, gặp người mạnh thì tôi mạnh, không phải đồ để người khác chà đạp!"
Nói dứt câu, cô chẳng buồn ngoái lại, cứ thế kéo xe đá đi thẳng.
Phía sau, bà lão hậm hực hỏi đám người xung quanh: "Cô ta có ý gì vậy hả?" Nhưng chẳng ai trả lời, chỉ lẳng lặng tránh xa cái sự phiền hà.
Hứa Tri Tình cẩn thận kéo tay mẹ, ánh mắt lo lắng: "Mẹ... mẹ tức giận à?"
Liễu Vân Sương dịu giọng, xoa đầu con gái: "Không có đâu, Tri Tình, con nhớ kỹ nhé. Loại người như vậy, sau này không cần qua lại. Nếu họ nói gì khiến con không thoải mái thì cứ tránh đi, không cần phải nhẫn nhịn."
Cô bé gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt nghiêm túc hơn hẳn tuổi thật: "Con hiểu rồi mẹ ạ. Càng nhịn họ càng được đà. Giống như cô út và Hứa Tri Vi, nếu mình mạnh mẽ, họ mới không dám lấn tới!"
Liễu Vân Sương nghe mà trong lòng ấm áp, mỉm cười vỗ vai con: "Đúng rồi, chính là đạo lý đó. Sau này, ai quen ai kệ họ, mình sống sao cho không bị ức h.i.ế.p là được."
Hai mẹ con vừa trò chuyện, vừa bắt đầu nhặt đá ven sông. Nơi này đá nhiều, nước mài nhẵn bóng, chỉ cần không quá sắc cạnh là có thể mang về lót sân, chống lầy lội mùa mưa.
Bất ngờ có tiếng gọi vang lên: "Ôi chao, chị Vân Sương thật sự ở đây à! Nhặt đá làm gì vậy, để em giúp chị nhé!"
Ngẩng đầu lên, thấy Lý Nguyệt Lan đang thở hổn hển chạy lại, vẻ mặt đầy nhiệt tình.
"Nguyệt Lan? Em tới đây làm gì thế, có chuyện gì à?" – Liễu Vân Sương lau mồ hôi, hơi ngạc nhiên.
"Vâng ạ, chị dâu, hôm trước chị có nói nếu nhà em còn trứng gà thì mang qua. Em tới hỏi chị còn cần không?"
Mộng Vân Thường
Thực ra nhà cô cũng sắp hết trứng, nhưng sau vụ chuyện lớn vừa rồi, cô không muốn để lộ việc nhà đang dần ổn định, sợ tai mắt quá nhiều sẽ lại gây phiền toái.
"Chị muốn chứ, nhưng trong nhà chị hiện không còn tiền. Vậy thế này, em mang cho chị mười quả được không?"
Mười quả trứng, năm hào bạc, cũng chẳng phải số tiền lớn, nhưng vào lúc này lại quý như vàng.
Lý Nguyệt Lan gật đầu ngay: "Được chứ, lát nữa em mang sang cho chị. À mà chị dâu, chị có nghe gì chưa, hôm nay Hứa Lam Xuân đi xem mắt đấy. Nghe nói đối tượng là giáo viên trên trấn, điều kiện tốt lắm, nhà cửa đầy đủ, tướng mạo cũng không tệ đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liễu Vân Sương thoáng giật mình. Đúng là cô có nghe loáng thoáng chuyện Hứa Lam Xuân đi xem mắt gần đây, nhưng cụ thể thì không rõ. Sau trận lụt, mọi thứ mới yên ổn được vài ngày, ai ngờ cô ta đã bắt đầu trở lại nhịp cũ.
"Điều kiện tốt như vậy, sao lại để mắt đến cô ta được nhỉ?" – Cô lẩm bẩm, không giấu nổi vẻ nghi hoặc.
Lý Nguyệt Lan hừ một tiếng đầy giễu cợt: "Chắc là vì thấy cô ta xinh chứ gì. Gần ba mươi rồi mà ăn mặc như yêu tinh. Da dẻ thì trắng vì không phải làm lụng, ở nhà được cưng như trứng, đương nhiên là hơn đám con gái chúng em rồi."
Nguyệt Lan càng nói càng tức, không che giấu sự bực bội trong lòng. Ai cũng biết, Hứa Lam Xuân dù là gái ế nhưng do ăn diện nên vẫn được nhiều đàn ông để ý. Cô ta thường mang nước lên ruộng, tươi cười phát cho cánh đàn ông đang làm việc. Quần áo thì màu mè, tóc tai lúc nào cũng chải chuốt. Chuyện gì cũng có mục đích cả.
Thấy Liễu Vân Sương không lên tiếng, Nguyệt Lan tiếp lời, giọng đầy thắc mắc:
"Chị dâu, chị nói xem cô ta với Hứa Lão Nhị là cái quan hệ gì? Danh tiếng thì chẳng ra sao, vậy mà vẫn có người muốn cưới. Hồi trước Tiểu Vương ở đội thanh niên trí thức tốt thế cơ mà, nhà ở thành phố, vậy mà cô ta còn không đồng ý."
Liễu Vân Sương khẽ nhíu mày. Cô biết rõ chuyện này, chẳng qua không buồn xen vào. Tiểu Vương kia thực chất cũng chẳng tốt đẹp gì, chẳng qua là muốn đùa bỡn một cô gái nhà quê thôi. Còn chuyện mai mối kia, tám phần là do Lâm Thanh Thanh đứng sau thúc đẩy.
"Nguyệt Lan, đừng nói mấy chuyện không đâu nữa. Họ sống thế nào cũng mặc họ, liên quan gì đến mình đâu." – Cô dứt khoát cắt ngang, không muốn tiếp tục nghe những lời thị phi.
"Ôi chao, em lỡ lời rồi. Vậy em về trước, lát nữa em mang trứng sang cho chị nhé!" – Nguyệt Lan giật mình, cười gượng rồi quay đầu rời đi.
"Ừ." – Liễu Vân Sương gật đầu.
Cô quay sang gọi Hứa Tri Tình, hai mẹ con cùng nhau kéo xe đá về. Gần đầy xe rồi, thêm nữa cũng không kéo nổi.
Chưa kịp dỡ hết đá xuống thì Nguyệt Lan đã quay lại.
Trong chiếc giỏ nhỏ có mười quả trứng gà, phía trên được phủ cẩn thận bằng một chiếc khăn tay. Nhìn qua thì giản dị, nhưng chính sự kín đáo đó lại khiến Liễu Vân Sương cảm thấy hài lòng. Ít nhất thì cũng không quá lộ liễu, tránh bị người ngoài soi mói.
"Vào nhà đi, chị đi lấy tiền cho em."
"Không cần đâu chị dâu, em ngồi ở chỗ cửa sổ này một lát là được rồi."
Ngay bên cửa ra vào có mấy chiếc ghế đẩu thấp – chỗ mà ban ngày Hứa Tri Ý vẫn thường ra ngồi nghịch ngợm. Liễu Vân Sương vừa nói vừa mở túi rút ra năm hào tiền.
"Năm hào, em đếm lại xem."
Lý Nguyệt Lan vui vẻ nhận lấy, chẳng ngại ngần gì mà cho ngay vào túi áo.
"Không cần đếm đâu! Chúng ta cùng một đội sản xuất, em còn không tin chị dâu à!"
Nói rồi, cô ta ngồi xuống, ghé lại gần:
"Chị dâu này, em vừa đi ngang qua bên kia, nghe mọi người bàn tán sôi nổi lắm. Người đàn ông hôm nay Hứa Lam Xuân đi xem mắt ấy, hóa ra là từng có vợ rồi, giờ vợ mất để lại hai đứa con, một trai một gái. Cũng còn nhỏ lắm. Nghe đâu là vì không có ai chăm lo nên mới muốn tái hôn."
"Bà muốn xem thì tự đi mà xem, nói với tôi làm gì? Rảnh quá thì về nhà mà gặm máng lợn, đừng ở đây mở miệng cho thiên hạ thấy cái thói hằn học của mình!" – Giọng cô sắc như dao, không chút nể nang.
Cô rất hiểu, với loại người này, mà nhẹ nhàng thì chỉ tổ rước thêm phiền toái. Họ cứ quen miệng nói lời khó nghe, không dằn mặt thì lần sau lại tái diễn.
Bà lão trừng mắt, vẫn chưa chịu thôi: "Ôi dào, tôi có lòng tốt trò chuyện với cô, vậy mà cô lại không biết điều như vậy. Chẳng trách Hứa Lão Nhị đá cô, đúng là chẳng có tí giáo dưỡng nào cả!"
Liễu Vân Sương chẳng buồn đáp lại, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: "Tố chất không quan trọng, gặp người mạnh thì tôi mạnh, không phải đồ để người khác chà đạp!"
Nói dứt câu, cô chẳng buồn ngoái lại, cứ thế kéo xe đá đi thẳng.
Phía sau, bà lão hậm hực hỏi đám người xung quanh: "Cô ta có ý gì vậy hả?" Nhưng chẳng ai trả lời, chỉ lẳng lặng tránh xa cái sự phiền hà.
Hứa Tri Tình cẩn thận kéo tay mẹ, ánh mắt lo lắng: "Mẹ... mẹ tức giận à?"
Liễu Vân Sương dịu giọng, xoa đầu con gái: "Không có đâu, Tri Tình, con nhớ kỹ nhé. Loại người như vậy, sau này không cần qua lại. Nếu họ nói gì khiến con không thoải mái thì cứ tránh đi, không cần phải nhẫn nhịn."
Cô bé gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt nghiêm túc hơn hẳn tuổi thật: "Con hiểu rồi mẹ ạ. Càng nhịn họ càng được đà. Giống như cô út và Hứa Tri Vi, nếu mình mạnh mẽ, họ mới không dám lấn tới!"
Liễu Vân Sương nghe mà trong lòng ấm áp, mỉm cười vỗ vai con: "Đúng rồi, chính là đạo lý đó. Sau này, ai quen ai kệ họ, mình sống sao cho không bị ức h.i.ế.p là được."
Hai mẹ con vừa trò chuyện, vừa bắt đầu nhặt đá ven sông. Nơi này đá nhiều, nước mài nhẵn bóng, chỉ cần không quá sắc cạnh là có thể mang về lót sân, chống lầy lội mùa mưa.
Bất ngờ có tiếng gọi vang lên: "Ôi chao, chị Vân Sương thật sự ở đây à! Nhặt đá làm gì vậy, để em giúp chị nhé!"
Ngẩng đầu lên, thấy Lý Nguyệt Lan đang thở hổn hển chạy lại, vẻ mặt đầy nhiệt tình.
"Nguyệt Lan? Em tới đây làm gì thế, có chuyện gì à?" – Liễu Vân Sương lau mồ hôi, hơi ngạc nhiên.
"Vâng ạ, chị dâu, hôm trước chị có nói nếu nhà em còn trứng gà thì mang qua. Em tới hỏi chị còn cần không?"
Mộng Vân Thường
Thực ra nhà cô cũng sắp hết trứng, nhưng sau vụ chuyện lớn vừa rồi, cô không muốn để lộ việc nhà đang dần ổn định, sợ tai mắt quá nhiều sẽ lại gây phiền toái.
"Chị muốn chứ, nhưng trong nhà chị hiện không còn tiền. Vậy thế này, em mang cho chị mười quả được không?"
Mười quả trứng, năm hào bạc, cũng chẳng phải số tiền lớn, nhưng vào lúc này lại quý như vàng.
Lý Nguyệt Lan gật đầu ngay: "Được chứ, lát nữa em mang sang cho chị. À mà chị dâu, chị có nghe gì chưa, hôm nay Hứa Lam Xuân đi xem mắt đấy. Nghe nói đối tượng là giáo viên trên trấn, điều kiện tốt lắm, nhà cửa đầy đủ, tướng mạo cũng không tệ đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liễu Vân Sương thoáng giật mình. Đúng là cô có nghe loáng thoáng chuyện Hứa Lam Xuân đi xem mắt gần đây, nhưng cụ thể thì không rõ. Sau trận lụt, mọi thứ mới yên ổn được vài ngày, ai ngờ cô ta đã bắt đầu trở lại nhịp cũ.
"Điều kiện tốt như vậy, sao lại để mắt đến cô ta được nhỉ?" – Cô lẩm bẩm, không giấu nổi vẻ nghi hoặc.
Lý Nguyệt Lan hừ một tiếng đầy giễu cợt: "Chắc là vì thấy cô ta xinh chứ gì. Gần ba mươi rồi mà ăn mặc như yêu tinh. Da dẻ thì trắng vì không phải làm lụng, ở nhà được cưng như trứng, đương nhiên là hơn đám con gái chúng em rồi."
Nguyệt Lan càng nói càng tức, không che giấu sự bực bội trong lòng. Ai cũng biết, Hứa Lam Xuân dù là gái ế nhưng do ăn diện nên vẫn được nhiều đàn ông để ý. Cô ta thường mang nước lên ruộng, tươi cười phát cho cánh đàn ông đang làm việc. Quần áo thì màu mè, tóc tai lúc nào cũng chải chuốt. Chuyện gì cũng có mục đích cả.
Thấy Liễu Vân Sương không lên tiếng, Nguyệt Lan tiếp lời, giọng đầy thắc mắc:
"Chị dâu, chị nói xem cô ta với Hứa Lão Nhị là cái quan hệ gì? Danh tiếng thì chẳng ra sao, vậy mà vẫn có người muốn cưới. Hồi trước Tiểu Vương ở đội thanh niên trí thức tốt thế cơ mà, nhà ở thành phố, vậy mà cô ta còn không đồng ý."
Liễu Vân Sương khẽ nhíu mày. Cô biết rõ chuyện này, chẳng qua không buồn xen vào. Tiểu Vương kia thực chất cũng chẳng tốt đẹp gì, chẳng qua là muốn đùa bỡn một cô gái nhà quê thôi. Còn chuyện mai mối kia, tám phần là do Lâm Thanh Thanh đứng sau thúc đẩy.
"Nguyệt Lan, đừng nói mấy chuyện không đâu nữa. Họ sống thế nào cũng mặc họ, liên quan gì đến mình đâu." – Cô dứt khoát cắt ngang, không muốn tiếp tục nghe những lời thị phi.
"Ôi chao, em lỡ lời rồi. Vậy em về trước, lát nữa em mang trứng sang cho chị nhé!" – Nguyệt Lan giật mình, cười gượng rồi quay đầu rời đi.
"Ừ." – Liễu Vân Sương gật đầu.
Cô quay sang gọi Hứa Tri Tình, hai mẹ con cùng nhau kéo xe đá về. Gần đầy xe rồi, thêm nữa cũng không kéo nổi.
Chưa kịp dỡ hết đá xuống thì Nguyệt Lan đã quay lại.
Trong chiếc giỏ nhỏ có mười quả trứng gà, phía trên được phủ cẩn thận bằng một chiếc khăn tay. Nhìn qua thì giản dị, nhưng chính sự kín đáo đó lại khiến Liễu Vân Sương cảm thấy hài lòng. Ít nhất thì cũng không quá lộ liễu, tránh bị người ngoài soi mói.
"Vào nhà đi, chị đi lấy tiền cho em."
"Không cần đâu chị dâu, em ngồi ở chỗ cửa sổ này một lát là được rồi."
Ngay bên cửa ra vào có mấy chiếc ghế đẩu thấp – chỗ mà ban ngày Hứa Tri Ý vẫn thường ra ngồi nghịch ngợm. Liễu Vân Sương vừa nói vừa mở túi rút ra năm hào tiền.
"Năm hào, em đếm lại xem."
Lý Nguyệt Lan vui vẻ nhận lấy, chẳng ngại ngần gì mà cho ngay vào túi áo.
"Không cần đếm đâu! Chúng ta cùng một đội sản xuất, em còn không tin chị dâu à!"
Nói rồi, cô ta ngồi xuống, ghé lại gần:
"Chị dâu này, em vừa đi ngang qua bên kia, nghe mọi người bàn tán sôi nổi lắm. Người đàn ông hôm nay Hứa Lam Xuân đi xem mắt ấy, hóa ra là từng có vợ rồi, giờ vợ mất để lại hai đứa con, một trai một gái. Cũng còn nhỏ lắm. Nghe đâu là vì không có ai chăm lo nên mới muốn tái hôn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương