Liễu Vân Sương không nắm rõ tình hình kiện tụng bên phía nhà họ Hứa, nhưng cô chắc chắn với số tiền lớn như vậy, không thể có chuyện yên ổn. Cô không quan tâm, việc cô cần làm là sống tiếp, nuôi con, và không để mình bị giẫm đạp thêm lần nào nữa.
Hai ngày qua cô miệt mài may vá, bây giờ chỉ còn giày là chưa làm. Thời tiết sau cơn mưa bỗng lạnh hẳn, chẳng khác gì mùa thu thực sự đang tới gần. Có lẽ, năm nay mùa đông sẽ đến sớm hơn. Thế thì làm giày bông luôn cho tiện, đỡ phải vất vả thêm một lần nữa.
Người lớn thì không sao, giày năm ngoái vẫn dùng được. Nhưng con nít lớn nhanh, chẳng mấy mà giày đã chật. Giày cũ còn tạm dùng được, nên cô cứ để bọn trẻ mang tạm. Giày mới thì làm một lượt rồi cất đi, mùa đông dùng sẽ vừa khít.
Mộng Vân Thường
Sau mấy ngày mưa, đám rau trồng ngoài đất đều bị nhổ sạch. Không còn đất trồng, cô tranh thủ tận dụng không gian đáy giỏ, gieo lại ít hạt. Mấy ngày nay cây đã mọc lên, chen chúc có vẻ chật chội, nhưng cũng tạm được.
Trời vừa hửng nắng mấy hôm, đường đã khô ráo, cô liền tranh thủ lên núi chặt thêm ít cành liễu để đan giỏ, đợi đến mùa đông dùng trữ rau. Ba đứa nhỏ ở nhà đã quen tự chơi ngoan, cô xách liềm, men theo con đường cũ mà đi. Cành liễu gần đấy đã bị cô chặt gần hết, nên phải đi sâu vào trong một đoạn.
Con đường này không lạ gì với cô. Trước kia lúc nhặt củi, cô đã đi qua nhiều lần, giờ quay lại vẫn thấy quen thuộc.
Đang lúi húi gom cành, một giọng nói quen mà xa vang lên từ phía trước:
"Đồng chí Liễu Vân Sương, đúng là cô thật à?"
Cô ngẩng đầu, thì thấy Lý Quốc Phong đang đứng ngay trước mặt, mặt mày rạng rỡ. Anh ta đặt chiếc gùi xuống, bước lại gần.
"Để tôi giúp cô một tay..."
"Không cần đâu, chỉ có chút cành thôi, tôi làm được mà. Anh sao lại ở đây?" – cô hỏi, giọng nhẹ nhàng. Vì đã từng nói chuyện vài lần, nên cô có thiện cảm với người này – nhưng hoàn toàn không phải cái loại “thiện cảm nam nữ” ấy.
"Mùa màng năm nay thất bát, đội không có việc gì làm. Tôi rảnh rỗi nên lên núi xem thử. Trước mưa to, giờ mọc lên không ít rau dại, có cả nấm mèo, mộc nhĩ cũng nhiều."
"Ồ? Vậy là rau dại đã mọc rồi à? Sao không thấy ai lên hái nhỉ?" – cô ngạc nhiên. Theo lẽ thường, thứ gì miễn phí như thế, người ta phải tranh nhau từ sớm.
"Năm nay mưa sớm, rau mọc cũng sớm hơn. Mấy năm trước tầm này chưa thấy gì đâu. Nhờ trận mưa lớn lần này đấy!"
Nghe vậy, cô gật đầu, thầm nghĩ cũng không phải không có mặt lợi.
"Thế thì còn kịp. Nhân lúc chưa ai biết, hái được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Lý Quốc Phong tay nhanh thoăn thoắt, giúp cô buộc cành lại gọn gàng. Anh ta sức vóc đầy đặn, làm việc rất lanh.
"Đúng rồi, nếu không có việc gì làm, cô cũng nên tranh thủ tìm xem. Được ít rau cũng đỡ phần nào." – anh ta nói, mắt không giấu được ý tốt.
"Ừm, được, tôi sẽ xem thử." – cô khẽ cười đáp.
Tin tức như vậy, một khi truyền ra, đảm bảo ngày mai người ta sẽ ùn ùn kéo lên núi, chẳng khác gì đàn ong vỡ tổ.
Sau một thoáng im lặng, Lý Quốc Phong bỗng hỏi:
"À mà... đồng chí Liễu Vân Sương, Hứa Lão Nhị dạo này còn đến làm phiền cô không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Anh ta à?" – cô cười nhạt – "Không có đâu. Anh yên tâm. Lần trước cũng nhờ anh nói giúp."
Lý Quốc Phong có chút lúng túng, gãi đầu:
"Đừng khách sáo. Họ không ra gì, tôi không thể không lên tiếng. Hơn nữa, cô cũng từng giúp tôi, tôi nhớ mà."
Bên này, Liễu Vân Sương vừa từ trên núi về đã thấy có bóng người lấp ló trước sân nhà mình. Cô và Hứa Tri Tình đeo đầy giỏ rau dại sau lưng, vừa về tới nơi đã phát hiện người đứng ngó nghiêng ngoài cổng.
"Tri Tình, con bỏ giỏ vào gùi của mẹ."
"Vâng ạ!" – Con bé ngoan ngoãn làm theo, còn nhanh tay kéo nắp đậy lại cẩn thận.
Gần đến nơi, Liễu Vân Sương mới nhìn rõ người đang đứng trước sân là Đỗ Nhược Hồng. Ánh mắt bà ta đảo qua đảo lại, trông có vẻ chột dạ.
"Chị dâu, chị đứng đây làm gì vậy?" – Giọng Vân Sương không cao, nhưng rõ ràng mang theo ý thăm dò.
Đỗ Nhược Hồng giật mình quay đầu lại, gượng cười nói:
"Vân Sương à, chị... chị định đến thăm mấy mẹ con em. Chỉ là lần trước đội trưởng đã nói như vậy, chị không dám vào nhà, sợ gây phiền phức."
Một câu nói, vừa đánh tiếng vừa rào trước đón sau, nghe qua tưởng khách sáo nhưng thực ra chỉ muốn dò xét tình hình.
Liễu Vân Sương nhếch môi, trong lòng cười lạnh. Đỗ Nhược Hồng giảo hoạt, cô sớm đã biết. Nếu không tình cờ gặp ở đây, có khi hôm nay chính cô cũng định sang bên đó hỏi cho rõ ràng.
"Chúng tôi vẫn ổn, không có gì nghiêm trọng, cảm ơn chị đã quan tâm." – Cô nói dửng dưng.
Vừa thấy cô không phản cảm, Đỗ Nhược Hồng vội vàng bước tới, cầm lấy tay Vân Sương, miệng cười ngọt như mía lùi:
"Vân Sương, em gái à, chị định tới lâu rồi, chỉ là mãi bận bịu quá. Tri Niệm vẫn luôn nhớ mấy đứa nhỏ, bà cụ trông chừng nghiêm lắm. Hễ rảnh là con bé lại giục chị sang đây xem thử."
Biết dùng con gái để lấy lòng, đúng là không đơn giản. Liễu Vân Sương hiểu rõ bà ta đang tính toán điều gì, nhưng cũng không vạch trần.
"Thôi được rồi, vào nhà nói chuyện, đứng ngoài này người ta lại dòm ngó, không hay."
Vào được cửa, Đỗ Nhược Hồng mừng như bắt được vàng. Nếu để bà cụ Hứa biết bà ta tự tiện đến đây, thể nào cũng bị mắng cho một trận. Vậy nên, vào được nhà Vân Sương xem như là một bước thắng.
Hứa Tri Tình thấy người lớn vào phòng thì nhanh chóng kéo hai em nhỏ về phòng phía Đông, ý tứ quá rõ ràng: tránh cho bà chị dâu "từng trải" kia thấy đồ trong gùi. Rau dại thì chẳng sao, nhưng ai biết được bà ta có ngứa tay muốn kiểm tra hay không?
"Tri Lễ, con rót cho mẹ ly nước."
"Vâng ạ!" – Cậu bé nhanh nhẹn chạy đi lấy nước.
Liễu Vân Sương chậm rãi đi về phòng chính, rửa tay kỹ càng rồi lấy lọ kem Hữu Nghị ra bôi. Mùi thơm thoang thoảng lan tỏa.
Hai ngày qua cô miệt mài may vá, bây giờ chỉ còn giày là chưa làm. Thời tiết sau cơn mưa bỗng lạnh hẳn, chẳng khác gì mùa thu thực sự đang tới gần. Có lẽ, năm nay mùa đông sẽ đến sớm hơn. Thế thì làm giày bông luôn cho tiện, đỡ phải vất vả thêm một lần nữa.
Người lớn thì không sao, giày năm ngoái vẫn dùng được. Nhưng con nít lớn nhanh, chẳng mấy mà giày đã chật. Giày cũ còn tạm dùng được, nên cô cứ để bọn trẻ mang tạm. Giày mới thì làm một lượt rồi cất đi, mùa đông dùng sẽ vừa khít.
Mộng Vân Thường
Sau mấy ngày mưa, đám rau trồng ngoài đất đều bị nhổ sạch. Không còn đất trồng, cô tranh thủ tận dụng không gian đáy giỏ, gieo lại ít hạt. Mấy ngày nay cây đã mọc lên, chen chúc có vẻ chật chội, nhưng cũng tạm được.
Trời vừa hửng nắng mấy hôm, đường đã khô ráo, cô liền tranh thủ lên núi chặt thêm ít cành liễu để đan giỏ, đợi đến mùa đông dùng trữ rau. Ba đứa nhỏ ở nhà đã quen tự chơi ngoan, cô xách liềm, men theo con đường cũ mà đi. Cành liễu gần đấy đã bị cô chặt gần hết, nên phải đi sâu vào trong một đoạn.
Con đường này không lạ gì với cô. Trước kia lúc nhặt củi, cô đã đi qua nhiều lần, giờ quay lại vẫn thấy quen thuộc.
Đang lúi húi gom cành, một giọng nói quen mà xa vang lên từ phía trước:
"Đồng chí Liễu Vân Sương, đúng là cô thật à?"
Cô ngẩng đầu, thì thấy Lý Quốc Phong đang đứng ngay trước mặt, mặt mày rạng rỡ. Anh ta đặt chiếc gùi xuống, bước lại gần.
"Để tôi giúp cô một tay..."
"Không cần đâu, chỉ có chút cành thôi, tôi làm được mà. Anh sao lại ở đây?" – cô hỏi, giọng nhẹ nhàng. Vì đã từng nói chuyện vài lần, nên cô có thiện cảm với người này – nhưng hoàn toàn không phải cái loại “thiện cảm nam nữ” ấy.
"Mùa màng năm nay thất bát, đội không có việc gì làm. Tôi rảnh rỗi nên lên núi xem thử. Trước mưa to, giờ mọc lên không ít rau dại, có cả nấm mèo, mộc nhĩ cũng nhiều."
"Ồ? Vậy là rau dại đã mọc rồi à? Sao không thấy ai lên hái nhỉ?" – cô ngạc nhiên. Theo lẽ thường, thứ gì miễn phí như thế, người ta phải tranh nhau từ sớm.
"Năm nay mưa sớm, rau mọc cũng sớm hơn. Mấy năm trước tầm này chưa thấy gì đâu. Nhờ trận mưa lớn lần này đấy!"
Nghe vậy, cô gật đầu, thầm nghĩ cũng không phải không có mặt lợi.
"Thế thì còn kịp. Nhân lúc chưa ai biết, hái được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Lý Quốc Phong tay nhanh thoăn thoắt, giúp cô buộc cành lại gọn gàng. Anh ta sức vóc đầy đặn, làm việc rất lanh.
"Đúng rồi, nếu không có việc gì làm, cô cũng nên tranh thủ tìm xem. Được ít rau cũng đỡ phần nào." – anh ta nói, mắt không giấu được ý tốt.
"Ừm, được, tôi sẽ xem thử." – cô khẽ cười đáp.
Tin tức như vậy, một khi truyền ra, đảm bảo ngày mai người ta sẽ ùn ùn kéo lên núi, chẳng khác gì đàn ong vỡ tổ.
Sau một thoáng im lặng, Lý Quốc Phong bỗng hỏi:
"À mà... đồng chí Liễu Vân Sương, Hứa Lão Nhị dạo này còn đến làm phiền cô không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Anh ta à?" – cô cười nhạt – "Không có đâu. Anh yên tâm. Lần trước cũng nhờ anh nói giúp."
Lý Quốc Phong có chút lúng túng, gãi đầu:
"Đừng khách sáo. Họ không ra gì, tôi không thể không lên tiếng. Hơn nữa, cô cũng từng giúp tôi, tôi nhớ mà."
Bên này, Liễu Vân Sương vừa từ trên núi về đã thấy có bóng người lấp ló trước sân nhà mình. Cô và Hứa Tri Tình đeo đầy giỏ rau dại sau lưng, vừa về tới nơi đã phát hiện người đứng ngó nghiêng ngoài cổng.
"Tri Tình, con bỏ giỏ vào gùi của mẹ."
"Vâng ạ!" – Con bé ngoan ngoãn làm theo, còn nhanh tay kéo nắp đậy lại cẩn thận.
Gần đến nơi, Liễu Vân Sương mới nhìn rõ người đang đứng trước sân là Đỗ Nhược Hồng. Ánh mắt bà ta đảo qua đảo lại, trông có vẻ chột dạ.
"Chị dâu, chị đứng đây làm gì vậy?" – Giọng Vân Sương không cao, nhưng rõ ràng mang theo ý thăm dò.
Đỗ Nhược Hồng giật mình quay đầu lại, gượng cười nói:
"Vân Sương à, chị... chị định đến thăm mấy mẹ con em. Chỉ là lần trước đội trưởng đã nói như vậy, chị không dám vào nhà, sợ gây phiền phức."
Một câu nói, vừa đánh tiếng vừa rào trước đón sau, nghe qua tưởng khách sáo nhưng thực ra chỉ muốn dò xét tình hình.
Liễu Vân Sương nhếch môi, trong lòng cười lạnh. Đỗ Nhược Hồng giảo hoạt, cô sớm đã biết. Nếu không tình cờ gặp ở đây, có khi hôm nay chính cô cũng định sang bên đó hỏi cho rõ ràng.
"Chúng tôi vẫn ổn, không có gì nghiêm trọng, cảm ơn chị đã quan tâm." – Cô nói dửng dưng.
Vừa thấy cô không phản cảm, Đỗ Nhược Hồng vội vàng bước tới, cầm lấy tay Vân Sương, miệng cười ngọt như mía lùi:
"Vân Sương, em gái à, chị định tới lâu rồi, chỉ là mãi bận bịu quá. Tri Niệm vẫn luôn nhớ mấy đứa nhỏ, bà cụ trông chừng nghiêm lắm. Hễ rảnh là con bé lại giục chị sang đây xem thử."
Biết dùng con gái để lấy lòng, đúng là không đơn giản. Liễu Vân Sương hiểu rõ bà ta đang tính toán điều gì, nhưng cũng không vạch trần.
"Thôi được rồi, vào nhà nói chuyện, đứng ngoài này người ta lại dòm ngó, không hay."
Vào được cửa, Đỗ Nhược Hồng mừng như bắt được vàng. Nếu để bà cụ Hứa biết bà ta tự tiện đến đây, thể nào cũng bị mắng cho một trận. Vậy nên, vào được nhà Vân Sương xem như là một bước thắng.
Hứa Tri Tình thấy người lớn vào phòng thì nhanh chóng kéo hai em nhỏ về phòng phía Đông, ý tứ quá rõ ràng: tránh cho bà chị dâu "từng trải" kia thấy đồ trong gùi. Rau dại thì chẳng sao, nhưng ai biết được bà ta có ngứa tay muốn kiểm tra hay không?
"Tri Lễ, con rót cho mẹ ly nước."
"Vâng ạ!" – Cậu bé nhanh nhẹn chạy đi lấy nước.
Liễu Vân Sương chậm rãi đi về phòng chính, rửa tay kỹ càng rồi lấy lọ kem Hữu Nghị ra bôi. Mùi thơm thoang thoảng lan tỏa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương