Trong khi bên nhà Liễu Vân Sương tạm yên ổn thì bên nhà họ Hứa lại chẳng được bình lặng nổi một phút.
Đỗ Nhược Hồng đi tới đi lui trong phòng như con gà mắc cước, đi đến mức Hứa Lam Giang hoa cả mắt, không chịu nổi nữa liền lên tiếng:
"Bà làm cái gì mà cứ lượn qua lượn lại vậy? Không thể ngồi yên một lát à?"
Nghe chồng nói vậy, Đỗ Nhược Hồng liền ngồi phịch xuống mép giường, gương mặt không giấu được sự bực dọc:
"Ông nói xem, sao trong tay mẹ lại có nhiều tiền như thế? Suốt ngày than nghèo kể khổ, một xu cũng tiếc không cho con cái, vậy mà lại âm thầm để dành được hơn sáu trăm đồng!"
Sống với nhau bao nhiêu năm, Hứa Lam Giang đương nhiên hiểu rõ vợ mình nghĩ gì trong bụng. Ông thở dài, gằn giọng:
"Thôi đi, cho dù có bao nhiêu thì đó cũng là tiền mẹ tiết kiệm được. Bà ấy giữ thì cũng phải, liên quan gì đến bà?"
Đỗ Nhược Hồng lập tức không vừa tai:
"Sao lại không liên quan? Tôi cũng muốn dành dụm, nhưng bà ấy có cho tôi cầm tiền đâu? Ngày nào hai vợ chồng cũng nai lưng làm lụng, tiền đó chẳng phải cũng có phần mồ hôi nước mắt của chúng ta? Rồi cả tiền Tri Thành gửi về nữa, đến một xu tôi cũng chưa thấy mặt mũi!"
Hứa Lam Giang biết chuyện này không thể nói lý được, liền chặc lưỡi:
Mộng Vân Thường
"Thì trong nhà bao năm nay, chẳng phải vẫn là mẹ giữ tiền sao? Mẹ có khắt khe thì cũng là vì nghĩ cho con cháu. Sau này Tri Thành cưới vợ, hai đứa con gái lấy chồng, việc nào mà chẳng tốn kém?"
Nghe thế, Đỗ Nhược Hồng nguôi đi đôi chút:
"Nói thì nghe hay đấy, chỉ là không biết đến lúc cần dùng, mẹ có chịu bỏ ra bao nhiêu."
Hứa Lam Giang gật gù, nửa an ủi, nửa trấn an:
"Chắc chắn là sẽ bỏ ra hết sức thôi. Tri Thành là cháu đích tôn mà, mẹ sao nỡ keo kiệt. Nhờ có mẹ quán xuyến, nhà mình mới tiết kiệm được từng đó tiền. Thôi, nghỉ ngơi đi, mai còn phải dậy sớm."
Lý thì là vậy, nhưng trong lòng Đỗ Nhược Hồng vẫn thấy ngờ vực, không hiểu cụ thể là điều gì, chỉ biết cảm giác bất an cứ âm ỉ trong ngực.
Cũng trong đêm ấy, vợ chồng Hứa Lam Hải trằn trọc chẳng chợp mắt nổi.
Lâm Thanh Thanh tựa lưng vào gối, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, rồi nghiêng sang hỏi chồng:
"Lam Hải, anh thấy sao? Mẹ lại có thể để dành được nhiều tiền như vậy?"
"Anh cũng bất ngờ lắm. Bao nhiêu năm nay, nhà anh cả với nhà anh hai đều cật lực làm việc, anh cũng đoán mẹ có cất giấu ít nhiều, nhưng không ngờ lại đến hơn sáu trăm đồng. Thanh Thanh à, số tiền này không phải nhỏ đâu."
Dứt lời, anh ta quay hẳn lại, ngồi đối diện với vợ.
Lâm Thanh Thanh liền đón lời, ánh mắt đầy lo lắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đúng vậy, không nhỏ chút nào. Nhưng em lo… Em gái anh hôm nay làm loạn một trận, người trong đội đều biết chuyện rồi. Nếu chẳng may bị kẻ gian nhòm ngó thì sao?"
Nghe đến đây, Hứa Lam Hải giật mình, mắt trợn lên:
"Không đến mức đó chứ? Ai mà dám, trộm số tiền lớn như vậy, bị bắt thì chắc chắn bị tù mọt gông!"
"Chính vì số tiền lớn nên người ta mới dám đánh liều. Nếu chỉ là vài ba đồng thì có ai thèm để ý. Nhưng đây là hơn sáu trăm đồng, đủ cho cả nhà ăn sung mặc sướng mấy năm trời."
Lời nói như mưa thấm đất, từng chút một gặm vào ý thức của Hứa Lam Hải. Sự cám dỗ ấy quá lớn, đến mức anh ta cũng bắt đầu thấy bất an.
Thấy chồng đã d.a.o động, Lâm Thanh Thanh tiếp tục "rắc muối":
"Kẻ trộm bây giờ đâu phải ai cũng ngốc. Lỡ chúng lên kế hoạch đâu ra đấy, âm thầm ra tay, nhà mình lại chẳng đề phòng, đến khi mất tiền thì có khóc cũng muộn."
"Nhưng... Mẹ sẽ không đưa số tiền đó cho chúng ta đâu."
Hứa Lam Hải cau mày. Anh ta tuy thèm khát nhưng cũng biết mẹ mình tính toán đến mức nào.
"Haiz..." – Lâm Thanh Thanh buông tiếng thở dài đầy mệt mỏi – "Không phải em ham hố gì, chỉ là em nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng. Em gái anh thì bây giờ bị mọi người ghét bỏ, sau này sống sao nổi? Mà con mình cũng sắp chào đời rồi, không thể cứ sống kiểu nghèo khổ như mấy đứa nhỏ trong đội được."
Lời cô ta nói làm lòng Hứa Lam Hải mềm xuống. Đây là đứa con đầu lòng của anh ta, sao có thể không để tâm?
"Thanh Thanh, em chịu thiệt rồi, lấy chồng mà phải lo nghĩ đủ điều."
Lâm Thanh Thanh nghe thế liền đưa tay che miệng chồng, mắt long lanh:
"Em không thấy thiệt. Người em chọn là anh, chứ không phải hoàn cảnh. Nhưng... nếu mẹ bằng lòng bỏ số tiền kia ra, giúp anh mua một công việc ổn định..."
"Cho dù chỉ vào được nhà máy làm công nhân, thì chúng ta cũng được ăn lương thực thương phẩm rồi. Con cái sau này cũng có chút phúc phần. Haiz..."
Chỉ một câu nói đơn giản ấy thôi, nhưng lại như một luồng sáng rọi vào đầu óc u ám của Hứa Lam Hải. Anh ta ngồi bật dậy, mắt sáng rỡ, như vừa tìm được lối thoát sau cơn mê loạn.
"Em nói đúng lắm, Thanh Thanh! Chúng ta có thể dùng số tiền đó để mua một công việc đàng hoàng. Có việc làm ổn định, mỗi tháng có lương, còn có thể giúp đỡ gia đình. Một công việc đàng hoàng mà ai cũng thèm khát!"
Thời buổi này, việc có một công việc chính thức đâu phải chuyện nhỏ. Nhiều người mơ còn chẳng với tới. Nhất là những công việc có thể “chuyển giao” – cha mẹ nghỉ hưu, con cái có thể tiếp nhận suất ấy. Nếu trong nhà không có ai kế thừa, hoặc có đường đi khác tốt hơn, thì công việc ấy thường được “bán” lại – tất nhiên là ngầm, nhưng phổ biến chẳng kém gì việc mua tem phiếu. Ai cũng hiểu luật ngầm ấy cả.
Thanh Thanh hơi nhíu mày, trong mắt không giấu được lo lắng.
"Chỉ sợ mẹ sẽ không đồng ý... Anh cũng biết em gái đang tìm chồng, yêu cầu thì trên trời dưới đất. Đến lúc đó, chắc còn phải đưa thêm một khoản của hồi môn cho con bé. Còn Tri Thành nữa, nó cũng sắp chuyển ngành về rồi, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ cưới vợ. Còn chuyện của tụi mình... vẫn chưa đâu vào đâu. Thi đại học bây giờ đâu có dễ, Lam Hải, rốt cuộc chúng ta phải làm sao đây?"
Hứa Lam Hải hừ lạnh một tiếng, lộ rõ vẻ bất mãn:
"Nó cũng sắp gả đi rồi, cho ít tiền sính lễ là được. Hơn nữa, Tri Thành mà chuyển ngành về, chắc chắn cũng được một khoản phí. Em không cần nghĩ nhiều quá. Anh có việc làm chính thức, mỗi tháng cũng vài chục đồng, đủ sức lo cho việc cưới vợ của nó. Chuyện này cứ để anh nói với mẹ."
Thấy anh ta đã trúng kế, Lâm Thanh Thanh hài lòng gật đầu, im lặng không nói thêm nữa.
Đỗ Nhược Hồng đi tới đi lui trong phòng như con gà mắc cước, đi đến mức Hứa Lam Giang hoa cả mắt, không chịu nổi nữa liền lên tiếng:
"Bà làm cái gì mà cứ lượn qua lượn lại vậy? Không thể ngồi yên một lát à?"
Nghe chồng nói vậy, Đỗ Nhược Hồng liền ngồi phịch xuống mép giường, gương mặt không giấu được sự bực dọc:
"Ông nói xem, sao trong tay mẹ lại có nhiều tiền như thế? Suốt ngày than nghèo kể khổ, một xu cũng tiếc không cho con cái, vậy mà lại âm thầm để dành được hơn sáu trăm đồng!"
Sống với nhau bao nhiêu năm, Hứa Lam Giang đương nhiên hiểu rõ vợ mình nghĩ gì trong bụng. Ông thở dài, gằn giọng:
"Thôi đi, cho dù có bao nhiêu thì đó cũng là tiền mẹ tiết kiệm được. Bà ấy giữ thì cũng phải, liên quan gì đến bà?"
Đỗ Nhược Hồng lập tức không vừa tai:
"Sao lại không liên quan? Tôi cũng muốn dành dụm, nhưng bà ấy có cho tôi cầm tiền đâu? Ngày nào hai vợ chồng cũng nai lưng làm lụng, tiền đó chẳng phải cũng có phần mồ hôi nước mắt của chúng ta? Rồi cả tiền Tri Thành gửi về nữa, đến một xu tôi cũng chưa thấy mặt mũi!"
Hứa Lam Giang biết chuyện này không thể nói lý được, liền chặc lưỡi:
Mộng Vân Thường
"Thì trong nhà bao năm nay, chẳng phải vẫn là mẹ giữ tiền sao? Mẹ có khắt khe thì cũng là vì nghĩ cho con cháu. Sau này Tri Thành cưới vợ, hai đứa con gái lấy chồng, việc nào mà chẳng tốn kém?"
Nghe thế, Đỗ Nhược Hồng nguôi đi đôi chút:
"Nói thì nghe hay đấy, chỉ là không biết đến lúc cần dùng, mẹ có chịu bỏ ra bao nhiêu."
Hứa Lam Giang gật gù, nửa an ủi, nửa trấn an:
"Chắc chắn là sẽ bỏ ra hết sức thôi. Tri Thành là cháu đích tôn mà, mẹ sao nỡ keo kiệt. Nhờ có mẹ quán xuyến, nhà mình mới tiết kiệm được từng đó tiền. Thôi, nghỉ ngơi đi, mai còn phải dậy sớm."
Lý thì là vậy, nhưng trong lòng Đỗ Nhược Hồng vẫn thấy ngờ vực, không hiểu cụ thể là điều gì, chỉ biết cảm giác bất an cứ âm ỉ trong ngực.
Cũng trong đêm ấy, vợ chồng Hứa Lam Hải trằn trọc chẳng chợp mắt nổi.
Lâm Thanh Thanh tựa lưng vào gối, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, rồi nghiêng sang hỏi chồng:
"Lam Hải, anh thấy sao? Mẹ lại có thể để dành được nhiều tiền như vậy?"
"Anh cũng bất ngờ lắm. Bao nhiêu năm nay, nhà anh cả với nhà anh hai đều cật lực làm việc, anh cũng đoán mẹ có cất giấu ít nhiều, nhưng không ngờ lại đến hơn sáu trăm đồng. Thanh Thanh à, số tiền này không phải nhỏ đâu."
Dứt lời, anh ta quay hẳn lại, ngồi đối diện với vợ.
Lâm Thanh Thanh liền đón lời, ánh mắt đầy lo lắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đúng vậy, không nhỏ chút nào. Nhưng em lo… Em gái anh hôm nay làm loạn một trận, người trong đội đều biết chuyện rồi. Nếu chẳng may bị kẻ gian nhòm ngó thì sao?"
Nghe đến đây, Hứa Lam Hải giật mình, mắt trợn lên:
"Không đến mức đó chứ? Ai mà dám, trộm số tiền lớn như vậy, bị bắt thì chắc chắn bị tù mọt gông!"
"Chính vì số tiền lớn nên người ta mới dám đánh liều. Nếu chỉ là vài ba đồng thì có ai thèm để ý. Nhưng đây là hơn sáu trăm đồng, đủ cho cả nhà ăn sung mặc sướng mấy năm trời."
Lời nói như mưa thấm đất, từng chút một gặm vào ý thức của Hứa Lam Hải. Sự cám dỗ ấy quá lớn, đến mức anh ta cũng bắt đầu thấy bất an.
Thấy chồng đã d.a.o động, Lâm Thanh Thanh tiếp tục "rắc muối":
"Kẻ trộm bây giờ đâu phải ai cũng ngốc. Lỡ chúng lên kế hoạch đâu ra đấy, âm thầm ra tay, nhà mình lại chẳng đề phòng, đến khi mất tiền thì có khóc cũng muộn."
"Nhưng... Mẹ sẽ không đưa số tiền đó cho chúng ta đâu."
Hứa Lam Hải cau mày. Anh ta tuy thèm khát nhưng cũng biết mẹ mình tính toán đến mức nào.
"Haiz..." – Lâm Thanh Thanh buông tiếng thở dài đầy mệt mỏi – "Không phải em ham hố gì, chỉ là em nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng. Em gái anh thì bây giờ bị mọi người ghét bỏ, sau này sống sao nổi? Mà con mình cũng sắp chào đời rồi, không thể cứ sống kiểu nghèo khổ như mấy đứa nhỏ trong đội được."
Lời cô ta nói làm lòng Hứa Lam Hải mềm xuống. Đây là đứa con đầu lòng của anh ta, sao có thể không để tâm?
"Thanh Thanh, em chịu thiệt rồi, lấy chồng mà phải lo nghĩ đủ điều."
Lâm Thanh Thanh nghe thế liền đưa tay che miệng chồng, mắt long lanh:
"Em không thấy thiệt. Người em chọn là anh, chứ không phải hoàn cảnh. Nhưng... nếu mẹ bằng lòng bỏ số tiền kia ra, giúp anh mua một công việc ổn định..."
"Cho dù chỉ vào được nhà máy làm công nhân, thì chúng ta cũng được ăn lương thực thương phẩm rồi. Con cái sau này cũng có chút phúc phần. Haiz..."
Chỉ một câu nói đơn giản ấy thôi, nhưng lại như một luồng sáng rọi vào đầu óc u ám của Hứa Lam Hải. Anh ta ngồi bật dậy, mắt sáng rỡ, như vừa tìm được lối thoát sau cơn mê loạn.
"Em nói đúng lắm, Thanh Thanh! Chúng ta có thể dùng số tiền đó để mua một công việc đàng hoàng. Có việc làm ổn định, mỗi tháng có lương, còn có thể giúp đỡ gia đình. Một công việc đàng hoàng mà ai cũng thèm khát!"
Thời buổi này, việc có một công việc chính thức đâu phải chuyện nhỏ. Nhiều người mơ còn chẳng với tới. Nhất là những công việc có thể “chuyển giao” – cha mẹ nghỉ hưu, con cái có thể tiếp nhận suất ấy. Nếu trong nhà không có ai kế thừa, hoặc có đường đi khác tốt hơn, thì công việc ấy thường được “bán” lại – tất nhiên là ngầm, nhưng phổ biến chẳng kém gì việc mua tem phiếu. Ai cũng hiểu luật ngầm ấy cả.
Thanh Thanh hơi nhíu mày, trong mắt không giấu được lo lắng.
"Chỉ sợ mẹ sẽ không đồng ý... Anh cũng biết em gái đang tìm chồng, yêu cầu thì trên trời dưới đất. Đến lúc đó, chắc còn phải đưa thêm một khoản của hồi môn cho con bé. Còn Tri Thành nữa, nó cũng sắp chuyển ngành về rồi, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ cưới vợ. Còn chuyện của tụi mình... vẫn chưa đâu vào đâu. Thi đại học bây giờ đâu có dễ, Lam Hải, rốt cuộc chúng ta phải làm sao đây?"
Hứa Lam Hải hừ lạnh một tiếng, lộ rõ vẻ bất mãn:
"Nó cũng sắp gả đi rồi, cho ít tiền sính lễ là được. Hơn nữa, Tri Thành mà chuyển ngành về, chắc chắn cũng được một khoản phí. Em không cần nghĩ nhiều quá. Anh có việc làm chính thức, mỗi tháng cũng vài chục đồng, đủ sức lo cho việc cưới vợ của nó. Chuyện này cứ để anh nói với mẹ."
Thấy anh ta đã trúng kế, Lâm Thanh Thanh hài lòng gật đầu, im lặng không nói thêm nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương