Cha của cô đã dày công cả đời mới tìm được chỗ giấu đồ, sao có thể để đám người kia dễ dàng tìm thấy? Cô thậm chí còn đích thân ngụy trang lại một lần nữa.
"Nhưng… vẫn không cần thiết để họ lục soát đâu mà mẹ!"
"Con ngốc! Cô của con cứ khăng khăng nói nhà mình có vàng, nếu không để họ vào, chẳng phải giống như đang che giấu hay sao? Bây giờ mùa màng bị hỏng hết, không có lương thực, nhiều người sẽ liều mạng. Nhà mình có bốn người, đều là yếu thế. Nếu bị người ta dòm ngó, thì nguy lắm!"
Chỉ một Hứa Lam Hà hôm nay thôi đã khiến cô vất vả muốn chết, nếu thêm kẻ khác nữa, liệu cô còn có sức lo cho ba đứa nhỏ?
Hứa Tri Tình bỗng như bừng tỉnh:

"Con hiểu rồi. Để họ lục soát một lần, chứng minh nhà mình thật sự không có gì quý giá, sau này sẽ không còn ai nhòm ngó nữa. Như vậy, chúng ta sẽ an toàn!"
"Đúng vậy, không chỉ như thế đâu, bà nội con còn bị lục ra hơn sáu trăm đồng đấy," Liễu Vân Sương thong thả nói. "Đến lúc đó, đám người kia sẽ thành cái đích cho người ta soi mói. Nhất là sau mấy việc hôm nay con gây ra, ai cũng ngứa mắt rồi."
Cô đã đoán trước kết cục này. Mâu thuẫn được khéo léo đẩy sang hướng khác, đồng thời khiến số tiền giấu giếm của bà cụ bị bại lộ. Lần này, đám Đỗ Nhược Hồng và Lâm Thanh Thanh nhất định sẽ không ngồi yên. Chỉ cần châm chọc vài câu, đảm bảo có trò hay để xem.
"Trời ơi, nhà họ lại có nhiều tiền đến vậy sao? Thế thì hay rồi, ai ai cũng biết cả rồi!" – Hứa Tri Lễ không giấu nổi vẻ hả hê. Cậu nhóc như chỉ mong nhà bà nội bị người ta dòm ngó, càng nhiều người chú ý càng tốt.
"Đúng là hôm nay Hứa Tri Vi quá quắt thật. Sau này mà gặp nó, các con nhớ tránh xa, nghe chưa?" – Liễu Vân Sương dặn dò, mắt vẫn để ý phản ứng hai đứa nhỏ.
"Tại sao chứ? Hôm nay nếu không vì sợ Tri Ý bị thương, con đã đánh cho nó một trận rồi!" – Hứa Tri Lễ bực tức, cảm xúc lộ rõ trên gương mặt non nớt. Cậu bé đã thật sự ghét Hứa Tri Vi đến tận xương tủy.
"Nghe lời mẹ đi," – cô nhẹ giọng khuyên – "Đợi tụi con lớn thêm chút nữa, muốn tính sổ với nó cũng chưa muộn."
Hứa Tri Tình ngồi bên cũng gật đầu đồng tình. Cô bé hiểu ý mẹ, lại càng hiểu hơn ý nghĩ trong lòng em trai.
"Không cho các con động tay, là vì mẹ không muốn chuyện lớn thành chuyện to. Nhà họ Hứa người đông thế mạnh, đối đầu trực diện là dại dột. Lỡ tụi con bị thương, thì có đáng không?"
Hai đứa nhỏ tuy không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Trong lòng chúng còn nhiều điều chưa nguôi, nhưng lời mẹ nói đâu phải không có lý.
Thật ra, lý do mà Liễu Vân Sương dặn các con tránh xa Hứa Tri Vi không chỉ đơn giản là để giữ bình yên. Cô sợ vận may quái gở của Hứa Tri Vi – cái gọi là "hào quang nữ chính" ấy. Kiếp trước, cô từng tận mắt chứng kiến một người bạn thanh mai trúc mã của nam chính vì ganh tỵ mà bày mưu tính kế. Cuối cùng lại thua thảm hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa Tri Vi ấy, cứ như thể luôn có ông trời giúp đỡ. Gặp nguy hóa an, rơi xuống vực lại có người kéo lên. Mỗi bước đi đều được bày sẵn đường, không gì không thuận lợi. Cô biết rõ, đó là nhờ cái "hệ thống" kỳ quái kia làm quân sư cho con bé. Mưu mẹo đầy đầu, thủ đoạn lại không thiếu.
Nhưng lần này khác. Cô đã sống lại một lần. Đời này, cô không chấp nhận để thua một cái trò viển vông mơ hồ như thế.
Ban đầu cô chỉ muốn lặng lẽ sống đời yên ổn, ly hôn rồi dắt theo ba đứa con tránh xa mọi thị phi. Nhưng nào ngờ, lũ không biết điều cứ dính chặt lấy cô. Chọc đến cô, thì đừng trách cô trở mặt.
Hứa Tri Vi và Hứa Lam Xuân sau này chắc chắn sẽ được nâng đỡ, có thân phận địa vị. Nhưng nếu người giàu kia không nhận họ thì sao? Hoặc có nhận mà lại không trọng thì thế nào? Những khả năng này không phải không thể xảy ra – và Liễu Vân Sương sẽ không bỏ qua cơ hội nào để lợi dụng.
Kiếp trước, nhà họ Hứa vì hai mẹ con kia mà không tiếc công sức, tiền bạc. Còn cô thì bị lấy mất của hồi môn, phải sống kiếp khổ sở. Giờ thì khác – vòng vàng của cô không còn trong tay họ, tài sản bà cụ cũng đã bị bóc trần.
Nếu cả nhà họ Hứa vẫn tiếp tục dốc hết tiền bạc để phục vụ hai mẹ con kia, sẽ có người phản kháng. Đến lúc họ từng trải cuộc sống cơ cực thiếu thốn, những mâu thuẫn trong nhà nhất định sẽ bùng lên.
Liễu Vân Sương thầm nghĩ, kế hoạch cũ không còn phù hợp nữa. Cô không thể ngồi yên chờ bị chèn ép. Lần này, cô sẽ chủ động ra tay – phải trả thù, và trả thù một cách thông minh, triệt để.
Hiện tại mọi người vẫn đang sống chung, nhưng thời gian sẽ thay đổi tất cả. Khi xã hội mở ra, kinh tế phát triển, cám dỗ sẽ càng nhiều. Dù cái hệ thống kia có lợi hại đến đâu, Hứa Tri Vi vẫn chỉ là một cô gái trẻ. Cô ta không thể mãi khôn ngoan được. Một khi để lộ sơ hở, Liễu Vân Sương sẽ không ngần ngại đ.â.m thẳng vào điểm yếu ấy.
Đúng là không muốn tàn nhẫn đến vậy, nhưng cô ta... thật sự quá đáng!
Gieo gió thì gặt bão, chẳng ai đáng được thương hại.
An ủi hai đứa con xong, cô đi vào bếp. Đám người ban chiều làm cả nhà bữa trưa chẳng ra hồn, bụng ai cũng sôi ùng ục.
Hôm nay không có thịt cá gì, nhưng trứng gà còn mấy quả. Vậy là đủ rồi – cô sẽ làm một đĩa trứng xào hành lá, thêm nộm khoai tây sợi, nấu một nồi cơm gạo trắng thơm dẻo. Với cô và ba đứa con, thế cũng là bữa ngon.
Bên kia, ba mẹ con hòa thuận đầm ấm. Nhưng Liễu Vân Sương đâu có rảnh rỗi. Quần áo cô vẫn chưa may xong.
Mọi người đều đã biết việc cô may vá kiếm sống, nên cô cũng không cần giấu nữa.
Mộng Vân Thường

Cô lấy vải thừa ra, chọn mảnh hoa nhí màu xanh nhạt, cắt thành hai chiếc khăn tay. Tấm vải xanh lam thì để may cho Hứa Tri Lễ một chiếc khăn nhỏ. Còn một tấm nữa, cô sẽ làm cái yếm cho Hứa Tri Ý – con bé đang tập ăn, cái yếm là thứ không thể thiếu.
Việc may vá này không khó. Cắt xong thì dùng kim chỉ khâu viền bốn phía là xong. Thời nay chưa có khăn giấy, ai ai cũng phải có một cái khăn tay, từ người lớn đến trẻ nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện