"Vậy còn anh hai tôi? Bị chị ta đánh đến chảy máu. Mẹ tôi cũng thế, bị đẩy ngã một cú nặng đến mức không đứng dậy nổi, cũng là do chị ta gây ra! Ngay cả tôi đây cũng bị đánh. Mấy chuyện đó sao anh lại không nhắc đến? Đại đội trưởng, tôi biết vợ anh thân thiết với Liễu Vân Sương, nhưng làm người đứng đầu mà để tình riêng chen vào việc công thì không hay đâu!"
Giọng nói ấy vừa dứt, cả đám người xung quanh liền rì rầm bàn tán.
Liễu Vân Sương nghiêng đầu, lạnh lùng hừ một tiếng, đưa tay ngăn Trần Sở Nga đang sắp bùng nổ:
Mộng Vân Thường
"Được thôi, các người ai cũng bị thương, lần này tôi coi như nể mặt mà bỏ qua. Nhưng nhớ kỹ, sẽ không có lần sau! Nếu tái phạm, đừng trách tôi không khách khí, cả nhà họ Hứa đừng mong yên ổn mà sống!"
Trần Sở Nga nóng nảy bước lên, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Vân Sương, cô không cần phải nhân nhượng nữa, lần này phải dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời!"
"Không sao đâu, Sở Nga. Tôi biết mình đang làm gì."
Liễu Vân Sương nhẹ nhàng trấn an.
Vợ chồng Trương Trường Minh trong lòng biết rõ ràng, Liễu Vân Sương nhượng bộ chỉ vì sợ họ lâm vào thế khó xử. Hai người đều cảm thấy vừa áy náy, vừa bối rối.
Lúc này, đồng chí công xã cũng hiểu chuyện đã đi đến hồi gay gắt, vội đứng ra hòa giải:
"Thôi nào, chuyện cũng đã đến nước này rồi thì bỏ qua đi. Dù sao cũng là người cùng đội sản xuất, không có gì mà không thể tha thứ. Mỗi người nhường một bước, coi như không có chuyện gì xảy ra. Đại đội trưởng Trương, cậu thấy sao?"
Lời nói đã mở đường, Trương Trường Minh còn có thể làm gì? "Được. Vậy kết thúc ở đây. Nhưng mà người nhà họ Hứa, nghe cho rõ đây. Từ nay về sau, không được phép làm phiền bốn mẹ con Liễu Vân Sương. Cũng đừng bén mảng đến nhà họ Liễu. Mọi người đều giám sát, ai vi phạm, tôi lập tức báo công xã, không cần nói thêm gì nữa."
Lời vừa là cảnh cáo, cũng vừa là một lời đảm bảo công khai trước mặt bao người cho mẹ con Liễu Vân Sương.
"Được rồi, giải tán hết đi!" – Trương Trường Minh thở dài, chán nản quay lưng, chẳng buồn ở lại thêm một phút.
Liễu Vân Sương cùng Trần Sở Nga và Lưu Tú Trân rảo bước về hướng nhà cũ họ Liễu. Trên đường, cô tiễn đám người giữ trẻ rồi cúi đầu cảm ơn rối rít.
Khi quay lại, cô liền thấy đôi mắt đỏ hoe của Trần Sở Nga:
"Vân Sương, xin lỗi… Để cô phải chịu uất ức lớn như vậy!"
Dứt lời, cô ấy nhào vào lòng Liễu Vân Sương.
Cô vỗ nhẹ lưng bạn, không khỏi thấy bất ngờ:
"Được rồi mà, không sao nữa đâu. Vào nhà đi, Sở Nga. Ở ngoài này nhiều người lắm."
"Ừ, vào nhà nói chuyện đi. Đừng khóc nữa."
Lưu Tú Trân cũng dịu giọng khuyên nhủ.
Ba người dìu nhau vào gian nhà phía Tây. Liễu Vân Sương liếc mắt ra hiệu cho Hứa Tri Tình, cô bé lập tức hiểu ý, dắt em trai và em gái về gian Đông, tiện tay đưa cả Đại Tráng theo.
"Vân Sương," Trương Trường Minh nói khẽ, "Tôi biết cô làm vậy là để không làm khó tôi. Ân tình này, vợ chồng tôi sẽ nhớ mãi."
Thật ra, xét cho cùng, chuyện hôm nay rõ ràng là lỗi bên nhà họ Hứa. Nhưng Liễu Vân Sương lại chẳng truy cứu đến cùng. Đơn giản là vì Hứa Lam Xuân đã dùng chuyện này để ép Trương Trường Minh – trước mặt đồng chí công xã thì không phải chuyện nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi nói chứ, Hứa Lam Xuân đúng là cáo đội lốt cừu! Bình thường nhìn khéo léo, ngoan ngoãn, ai ngờ là loại người như thế!"
Trần Sở Nga bực bội.
"Không sao đâu. Mọi người đã giúp tôi thế này, tôi còn muốn làm khó thêm sao được? Huống hồ tôi cũng đã làm Hứa Lam Hà bị thương, chỉ tiếc là bọn nhỏ cũng bị đánh… Tôi thấy trong lòng rất khó chịu."
Liễu Vân Sương thở dài nặng nề.
"Đáng đời hắn ta! Sao cô không c.h.é.m c.h.ế.t luôn đi cho xong? Đồ đàn ông không ra gì!"
Trần Sở Nga phẫn nộ, vừa nói vừa siết chặt tay. Chỉ nghĩ đến những tháng ngày cực khổ của mấy mẹ con họ, cô đã thấy lòng như lửa đốt.
"Được rồi, lời này sau này đừng nói nữa." – Lưu Tú Trân nhẹ giọng nhắc nhở – "Nếu thực sự g.i.ế.c người, Vân Sương phải đền mạng đó. Với lại, cô là vợ đại đội trưởng, nên cẩn trọng trong lời nói việc làm, kẻo bị người ta bắt thóp."
"Hừ, tôi không sợ! Là vợ đại đội trưởng thì không được nói lời thật lòng sao?"
Trần Sở Nga vẫn không phục.
"Sở Nga, tôi biết cô bênh tôi, nhưng chủ nhiệm Lưu nói đúng. Chúng ta không thể vì giận quá mất khôn, để kẻ xấu có cơ hội lợi dụng. Chuyện này cũng coi như bài học cho tôi, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn."
Nghe vậy, Trần Sở Nga lại đỏ mắt, nước mắt rơi từng giọt:
"Tôi chỉ thấy tủi thân cho cô… Một người phụ nữ phải gánh vác như vậy, lại còn ba đứa nhỏ, không biết trong lòng chúng nó đau thế nào… Sao số cô lại khổ như vậy chứ?"
"Thôi nào, đừng khóc nữa…"
Hai người lại dỗ dành một hồi, cuối cùng Trần Sở Nga mới nín. Tính tình cô ấy nóng nảy, thẳng thắn, hôm nay phản ứng như thế là vì thật lòng tức giận, cũng vì thật lòng thương Vân Sương.
Liễu Vân Sương biết rõ điều đó. Cô không hối hận, xem như đã trả hết nợ duyên kiếp trước.
Khi trời dần tối, hai người kia cũng phải về. Liễu Vân Sương tiễn khách rồi gọi ba đứa con lại. Hứa Tri Tình mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc.
"Tri Ý đâu rồi?"
"Em ngủ rồi mẹ. Con đặt em nằm trên giường đất ở phòng Đông."
"Ừ, con làm tốt lắm. Hôm nay để các con chịu tủi thân rồi…"
Cô vừa nói vừa xoa đầu con gái, rồi xoa luôn đầu con trai thứ hai.
"Mẹ, thật ra lúc đó bọn con định chạy ra ngoài, nhưng Hứa Tri Vi chặn lại, còn muốn cướp em Tri Ý đi!"
Hứa Tri Lễ nghiến răng, trong mắt tràn đầy uất hận.
"Mẹ biết. Nhưng hôm nay các con đã cố gắng bảo vệ em, dù thành hay bại, mẹ đều rất tự hào. Cả nhà đồng lòng, điều đó còn quý hơn vàng bạc."
"Nhưng mẹ ơi, con vẫn không hiểu… Sao mẹ lại đồng ý cho họ vào lục soát nhà mình? Nhỡ họ tìm thấy…"
"Không có nhỡ gì cả. Tri Tình, Tri Lễ, sau này có ai hỏi, các con cứ nói nhà mình chẳng có gì đáng giá, đang sống rất khó khăn, nghe chưa?"
Hai đứa bé tuy nhỏ nhưng không ngu ngốc, lập tức hiểu ra, gật đầu lia lịa.
Giọng nói ấy vừa dứt, cả đám người xung quanh liền rì rầm bàn tán.
Liễu Vân Sương nghiêng đầu, lạnh lùng hừ một tiếng, đưa tay ngăn Trần Sở Nga đang sắp bùng nổ:
Mộng Vân Thường
"Được thôi, các người ai cũng bị thương, lần này tôi coi như nể mặt mà bỏ qua. Nhưng nhớ kỹ, sẽ không có lần sau! Nếu tái phạm, đừng trách tôi không khách khí, cả nhà họ Hứa đừng mong yên ổn mà sống!"
Trần Sở Nga nóng nảy bước lên, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Vân Sương, cô không cần phải nhân nhượng nữa, lần này phải dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời!"
"Không sao đâu, Sở Nga. Tôi biết mình đang làm gì."
Liễu Vân Sương nhẹ nhàng trấn an.
Vợ chồng Trương Trường Minh trong lòng biết rõ ràng, Liễu Vân Sương nhượng bộ chỉ vì sợ họ lâm vào thế khó xử. Hai người đều cảm thấy vừa áy náy, vừa bối rối.
Lúc này, đồng chí công xã cũng hiểu chuyện đã đi đến hồi gay gắt, vội đứng ra hòa giải:
"Thôi nào, chuyện cũng đã đến nước này rồi thì bỏ qua đi. Dù sao cũng là người cùng đội sản xuất, không có gì mà không thể tha thứ. Mỗi người nhường một bước, coi như không có chuyện gì xảy ra. Đại đội trưởng Trương, cậu thấy sao?"
Lời nói đã mở đường, Trương Trường Minh còn có thể làm gì? "Được. Vậy kết thúc ở đây. Nhưng mà người nhà họ Hứa, nghe cho rõ đây. Từ nay về sau, không được phép làm phiền bốn mẹ con Liễu Vân Sương. Cũng đừng bén mảng đến nhà họ Liễu. Mọi người đều giám sát, ai vi phạm, tôi lập tức báo công xã, không cần nói thêm gì nữa."
Lời vừa là cảnh cáo, cũng vừa là một lời đảm bảo công khai trước mặt bao người cho mẹ con Liễu Vân Sương.
"Được rồi, giải tán hết đi!" – Trương Trường Minh thở dài, chán nản quay lưng, chẳng buồn ở lại thêm một phút.
Liễu Vân Sương cùng Trần Sở Nga và Lưu Tú Trân rảo bước về hướng nhà cũ họ Liễu. Trên đường, cô tiễn đám người giữ trẻ rồi cúi đầu cảm ơn rối rít.
Khi quay lại, cô liền thấy đôi mắt đỏ hoe của Trần Sở Nga:
"Vân Sương, xin lỗi… Để cô phải chịu uất ức lớn như vậy!"
Dứt lời, cô ấy nhào vào lòng Liễu Vân Sương.
Cô vỗ nhẹ lưng bạn, không khỏi thấy bất ngờ:
"Được rồi mà, không sao nữa đâu. Vào nhà đi, Sở Nga. Ở ngoài này nhiều người lắm."
"Ừ, vào nhà nói chuyện đi. Đừng khóc nữa."
Lưu Tú Trân cũng dịu giọng khuyên nhủ.
Ba người dìu nhau vào gian nhà phía Tây. Liễu Vân Sương liếc mắt ra hiệu cho Hứa Tri Tình, cô bé lập tức hiểu ý, dắt em trai và em gái về gian Đông, tiện tay đưa cả Đại Tráng theo.
"Vân Sương," Trương Trường Minh nói khẽ, "Tôi biết cô làm vậy là để không làm khó tôi. Ân tình này, vợ chồng tôi sẽ nhớ mãi."
Thật ra, xét cho cùng, chuyện hôm nay rõ ràng là lỗi bên nhà họ Hứa. Nhưng Liễu Vân Sương lại chẳng truy cứu đến cùng. Đơn giản là vì Hứa Lam Xuân đã dùng chuyện này để ép Trương Trường Minh – trước mặt đồng chí công xã thì không phải chuyện nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi nói chứ, Hứa Lam Xuân đúng là cáo đội lốt cừu! Bình thường nhìn khéo léo, ngoan ngoãn, ai ngờ là loại người như thế!"
Trần Sở Nga bực bội.
"Không sao đâu. Mọi người đã giúp tôi thế này, tôi còn muốn làm khó thêm sao được? Huống hồ tôi cũng đã làm Hứa Lam Hà bị thương, chỉ tiếc là bọn nhỏ cũng bị đánh… Tôi thấy trong lòng rất khó chịu."
Liễu Vân Sương thở dài nặng nề.
"Đáng đời hắn ta! Sao cô không c.h.é.m c.h.ế.t luôn đi cho xong? Đồ đàn ông không ra gì!"
Trần Sở Nga phẫn nộ, vừa nói vừa siết chặt tay. Chỉ nghĩ đến những tháng ngày cực khổ của mấy mẹ con họ, cô đã thấy lòng như lửa đốt.
"Được rồi, lời này sau này đừng nói nữa." – Lưu Tú Trân nhẹ giọng nhắc nhở – "Nếu thực sự g.i.ế.c người, Vân Sương phải đền mạng đó. Với lại, cô là vợ đại đội trưởng, nên cẩn trọng trong lời nói việc làm, kẻo bị người ta bắt thóp."
"Hừ, tôi không sợ! Là vợ đại đội trưởng thì không được nói lời thật lòng sao?"
Trần Sở Nga vẫn không phục.
"Sở Nga, tôi biết cô bênh tôi, nhưng chủ nhiệm Lưu nói đúng. Chúng ta không thể vì giận quá mất khôn, để kẻ xấu có cơ hội lợi dụng. Chuyện này cũng coi như bài học cho tôi, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn."
Nghe vậy, Trần Sở Nga lại đỏ mắt, nước mắt rơi từng giọt:
"Tôi chỉ thấy tủi thân cho cô… Một người phụ nữ phải gánh vác như vậy, lại còn ba đứa nhỏ, không biết trong lòng chúng nó đau thế nào… Sao số cô lại khổ như vậy chứ?"
"Thôi nào, đừng khóc nữa…"
Hai người lại dỗ dành một hồi, cuối cùng Trần Sở Nga mới nín. Tính tình cô ấy nóng nảy, thẳng thắn, hôm nay phản ứng như thế là vì thật lòng tức giận, cũng vì thật lòng thương Vân Sương.
Liễu Vân Sương biết rõ điều đó. Cô không hối hận, xem như đã trả hết nợ duyên kiếp trước.
Khi trời dần tối, hai người kia cũng phải về. Liễu Vân Sương tiễn khách rồi gọi ba đứa con lại. Hứa Tri Tình mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc.
"Tri Ý đâu rồi?"
"Em ngủ rồi mẹ. Con đặt em nằm trên giường đất ở phòng Đông."
"Ừ, con làm tốt lắm. Hôm nay để các con chịu tủi thân rồi…"
Cô vừa nói vừa xoa đầu con gái, rồi xoa luôn đầu con trai thứ hai.
"Mẹ, thật ra lúc đó bọn con định chạy ra ngoài, nhưng Hứa Tri Vi chặn lại, còn muốn cướp em Tri Ý đi!"
Hứa Tri Lễ nghiến răng, trong mắt tràn đầy uất hận.
"Mẹ biết. Nhưng hôm nay các con đã cố gắng bảo vệ em, dù thành hay bại, mẹ đều rất tự hào. Cả nhà đồng lòng, điều đó còn quý hơn vàng bạc."
"Nhưng mẹ ơi, con vẫn không hiểu… Sao mẹ lại đồng ý cho họ vào lục soát nhà mình? Nhỡ họ tìm thấy…"
"Không có nhỡ gì cả. Tri Tình, Tri Lễ, sau này có ai hỏi, các con cứ nói nhà mình chẳng có gì đáng giá, đang sống rất khó khăn, nghe chưa?"
Hai đứa bé tuy nhỏ nhưng không ngu ngốc, lập tức hiểu ra, gật đầu lia lịa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương