Trần Sở Nga nhanh tay chụp lấy một gói, còn Lưu Tú Trân giữ chặt lấy gói còn lại.
"Là một đôi vòng bạc… còn có cả cái khóa trường mệnh nữa!" – Giọng nói không giấu nổi sự ngạc nhiên. Không phải vàng bạc châu báu, nhưng ở cái thời buổi này thì mấy thứ ấy cũng đủ để khiến người ta đỏ mắt.
"Chỗ tôi toàn là tiền." – Giọng Lưu Tú Trân run run, hai tay cầm chặt tập giấy bạc.
Tiếng xôn xao bên ngoài càng lúc càng lớn. Ai nấy đều muốn biết rốt cuộc bên trong có bao nhiêu tiền.
"Đếm nhanh lên, xem được bao nhiêu, mua được mấy cân gạo?" – Có người giục.
"Ừ!" – Lưu Tú Trân gật đầu, ngồi xuống đất đếm. Sáu xấp tiền dày cộm, chưa kể một mớ lẻ được gói riêng.
"Trời đất, cả đời tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!" – Một người phụ nữ thốt lên, mắt sáng rực.
"Suỵt!" – Trần Sở Nga vội đưa tay lên ra hiệu im lặng.
Không ai dám phá ngang – đếm nhầm một lần là phải làm lại từ đầu.
"Sáu trăm bốn mươi tám đồng năm hào bảy xu…" – Giọng Lưu Tú Trân vang lên rõ mồn một.
"Trời ơi, vậy mà tích được từng ấy tiền…" – Liễu Vân Sương hít sâu một hơi. Ở đội sản xuất, sau khi chia lương thực xong, mỗi người chỉ được mấy chục đồng một năm. Còn mụ già kia, âm thầm tích cóp được cả núi tiền, đúng là cáo già.
"Mua được bao nhiêu lương thực đây, hơn một nghìn cân chứ ít gì…" – Có người khẽ thì thầm.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai cán bộ. Lưu Tú Trân cầm cả xấp tiền bước ra, miệng reo lên:
"Đại đội trưởng, có hơn sáu trăm đồng đấy!"
Không chịu kém, Trần Sở Nga giơ luôn gói đồ mình đang giữ:
"Còn có một đôi vòng bạc và cái khóa trường mệnh, nặng lắm."
Lúc này, bà cụ Hứa không chịu nổi nữa. Mụ ta giãy giụa thoát ra được, lao tới giật phăng mấy món đồ trên tay Trần Sở Nga.
"Đây là đồ của tôi, dựa vào đâu mà các người lấy?" – Mụ gào lên, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú.
Trần Sở Nga không phòng bị, bị giật mất. Nhưng Lưu Tú Trân thì không. Cô lùi lại một bước, giữ chặt tiền.
"Cô định làm gì? Cướp à? Là cán bộ mà không biết phân rõ đúng sai, mau trả tiền lại cho tôi!" – Mụ ta giở giọng đe dọa.
Nhưng lần này, Lưu Tú Trân không nhượng bộ. Giọng cô dứt khoát:
"Bà Hứa, bà đừng có làm trò nữa! Chính Hứa Lam Xuân đã nói, nếu tìm được đồ thì sẽ đem ra mua lương thực cho cả đội sản xuất. Bây giờ bà làm vậy là sao hả?"
Đám đông cũng bắt đầu xôn xao. Bà cụ Hứa thấy thế, liền nổi điên, nhào tới định giật cả đống tiền:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đây là tiền của tôi! Tôi thích làm gì thì làm! Hứa Lam Xuân nói sẽ dùng tiền của Liễu Vân Sương mua lương thực, không phải tiền tôi! Giờ lại định moi của tôi à? Không có cửa!"
Câu nói này chọc giận tất cả. Một người đàn ông hét to:
"Nhà họ Hứa định đùa chúng tôi đấy à? Có tiền mà không bỏ ra, còn muốn lấy của người khác? Mai mốt chắc tới lượt nhà tôi cũng bị lục tung!"
"Cứ thế này thì tôi nói thật, ngân hàng huyện chắc cũng bị họ ‘đào mộ’ sớm thôi!" – Một người khác châm chọc khiến cả đám cười ồ lên, nhưng ánh mắt thì đầy căm phẫn.
"Hừ, đúng là không biết xấu hổ. Cái gì tốt cũng muốn vơ vào, giờ có tiền cũng không chịu bỏ ra. Đội trưởng, đuổi họ đi cho rồi!"
"Đúng đấy, bảo họ cuốn xéo đi!"
Tiếng người bùng nổ như nước vỡ bờ. Bà cụ Hứa không chịu nổi nữa, quay người bỏ chạy vào nhà, đóng cửa cái "rầm".
"Muốn lấy tiền của tôi à? Nằm mơ đi!"
Liễu Vẫn Sương đứng giữa sân, thấy xem kịch đã đủ rồi cô nhìn thẳng vào Hứa Lam Xuân, giọng đầy mỉa mai:
"Hứa Lam Xuân, tôi cứ tưởng cô có giác ngộ, nào ngờ hóa ra chỉ là mang chúng tôi ra làm trò cười. Cô có biết chúng tôi vừa gặp nạn không? Mọi người bận tối mắt tối mũi, lo khắc phục hậu quả, nước cũng chẳng có thời gian mà uống. Còn cô thì làm trò gì thế này? Tự dựng kịch bản, rồi biến người khác thành vai hề cho cô xem?"
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hứa Lam Xuân. Cô ta đứng đó, vẻ mặt lúng túng, chẳng còn vẻ đoan trang như trước.
"Liên quan gì đến tôi? Giờ chị tìm tôi làm gì?" — giọng cô ta nhạt toẹt, rõ ràng muốn phủi sạch.
Mộng Vân Thường

"Ồ, vậy chuyện cô nói sẽ mua lương thực giúp mọi người cũng là nói cho vui à?"
Hứa Lam Xuân hừ lạnh, khoanh tay, thản nhiên đáp:
"Tôi có nói gì đâu, là mấy người tự nghĩ vậy đấy chứ. Hơn nữa, số tiền đó là của mẹ tôi, không dính dáng gì đến tôi. Nếu mọi người muốn, cũng phải hỏi xem bà cụ có đồng ý hay không. Ở đây có đại đội trưởng, có đồng chí công xã, cũng không thể để các người trắng trợn cướp đoạt chứ!"
Lời lẽ chẳng những không biết điều mà còn trịch thượng, khiến cả sân đều xì xào. Cô ta đúng là không còn giữ chút mặt mũi nào nữa.
Trương Trường Minh cau mày, giọng trầm xuống:
"Phải, cô nói đúng, ai cũng không thể thay mẹ cô quyết định. Nhưng tôi còn tưởng cô đã tự giác, muốn gánh vác trách nhiệm, nào ngờ... Được thôi, sau này đừng tự tiện đứng ra nữa. Đồ của mẹ cô thì cô không có quyền quản, nhưng đồ của người khác, ví như của đồng chí Liễu Vân Sương hay bất kỳ ai trong đội này, cô cũng không có quyền đụng đến, rõ chưa?"
Hứa Lam Xuân hơi cúi đầu, không phục nhưng cũng không dám cãi lại. Dù sao đây cũng là kết cục nhẹ nhất với cô ta rồi.
"Vậy... đại đội trưởng cũng sẽ không vì chuyện nhà tôi chưa đóng góp mà ghi hận trong lòng, đuổi cả nhà chúng tôi khỏi đội sản xuất chứ?"
Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt Trương Trường Minh thay đổi. Đây rõ ràng là chạm vào điểm mấu chốt của anh ta rồi. Nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh.
"Tất nhiên là không, nhưng chuyện lần này là các người sai trước. Còn đến cửa gây sự, đánh người bị thương, phải lập tức xin lỗi đồng chí Liễu Vân Sương! Ngoài ra, nếu có thiệt hại gì, phải chịu trách nhiệm."
Ngầm ý rất rõ ràng — có thể bỏ qua chuyện đánh nhau, nhưng không có nghĩa là không phải đền bù nếu có tổn thất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện