Cô ta dám đứng đó chất vấn trắng trợn trước mặt cô, đúng là mặt dày không biết xấu hổ. Lời lẽ cay nghiệt đã đến miệng, Liễu Vân Sương chẳng thèm nể nang nữa.
"Cô có biết xấu hổ không hả? Tôi đã nói không có là không có! Giờ lục tung cả nhà ra không tìm thấy lại quay sang đổ cho tôi giấu đi? Cô muốn cái gì nữa, lên trời chắc?"
"Chắc chắn chị đã giấu rồi! Đó là tiền của tôi, tôi còn phải chuẩn bị đồ cưới!"
Vừa dứt lời, Hứa Lam Xuân lại vươn tay định kéo cô.
Liễu Vân Sương đã nhịn quá lâu, cái miệng trơ tráo này đưa tới tận cửa, nếu không vả cho một cái thì đúng là uổng công cha sinh mẹ đẻ.
“Chát!” — một cái tát dứt khoát vang lên. Hứa Lam Xuân lảo đảo, ngã lăn ra đất.
"Ối trời ơi! Con gái yêu của tao! Con đĩ thối tha, tao phải g.i.ế.c mày!"
Bà cụ Hứa thấy con gái bị ăn tát thì cuống cuồng nhào tới, lộ rõ bộ mặt thật.
Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị bà chủ nhiệm phụ nữ cùng mấy người trong đội kéo lại.
"Bà Hứa, bà định làm gì? Mọi người đều thấy rõ ràng rồi. Chính Hứa Lam Xuân là người động tay trước, người ta chỉ tự vệ thôi."
"Tự vệ cái gì chứ! Con tôi ngã rồi kia kìa, còn cô ta thì có sao đâu!"
Lưu Tú Trân chẳng phải loại dễ bắt nạt, ngày nào cũng phải đối phó với những người như bà cụ này.
"Bà đừng có giở trò ăn vạ ở đây. Quần chúng đều sáng mắt cả. Nếu bà không muốn sống yên ổn thì ra đội bộ mà ở!"
May mà có cán bộ công xã đứng ra, nếu không thì chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì bỏ qua.
Bà cụ Hứa giờ chẳng dám làm loạn nữa, vội vàng đỡ con gái dậy.
Liễu Vân Sương lúc này đứng thẳng người, lạnh lùng nói:
"Thôi được rồi, nếu nhà tôi không có gì thì các người thực hiện lời hứa đi. Để mọi người tới nhà cô ta lục soát xem thế nào."
"Soi gì mà soi! Mày nói là soi thì là soi chắc!" — bà cụ Hứa hét lên.
Nhưng lần này Liễu Vân Sương mặc kệ, muốn nói gì thì nói, cô vẫn kiên quyết quay sang đại đội trưởng:
"Đại đội trưởng, ban nãy đã nói rõ ràng rồi. Nếu đồng chí Hứa Lam Xuân có giác ngộ cao như vậy thì chúng ta phải tôn trọng ý nguyện của cô ta. Nhờ chủ nhiệm Lưu đi cùng tôi, cũng mong anh cho hai người đi theo để đảm bảo an toàn cho con tôi."
Trương Trường Minh gật đầu đồng tình. Chuyện này náo loạn đến mức này, không xử lý cho rõ ràng thì không yên.
"Đi thôi. Phải cho mấy người này một bài học!"
Bà cụ Hứa giẫm chân la lối ở phía sau, nhưng chẳng ai quan tâm tới mụ ta nữa.
Cả đám người ùn ùn kéo nhau sang nhà họ Hứa.
Hứa Tri Vi đứng bên, mặt mày nhăn nhó, lẩm bẩm:

"Đều tại bà ta, cứ thích ra vẻ. Giờ thì hay rồi, vòng vàng không thấy, còn kéo nguyên đám đó về nhà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

...
Lưu Tú Trân dẫn theo mấy cán bộ phụ nữ bước vào, còn đám còn lại đứng bên ngoài quan sát.
"Lại chuyện gì nữa đây?"
Hứa Lam Hải vừa dìu Hứa Lam Hà về, thấy cảnh tượng trước nhà liền ngơ ngác. Có người nhanh miệng kể lại đầu đuôi.
Mộng Vân Thường

"Cái gì cơ?!"
Hứa Lam Hải tái mặt, trong nhà dù sao cũng có chút tiền bạc dành để xoay sở sau này. Anh ta còn định lo lót để xin việc, giờ Hứa Lam Xuân lại dám gây chuyện như vậy!
Trong phòng, Liễu Vân Sương cũng theo sát phía sau. Người khác không biết nhưng cô thì rất rõ — kiếp trước, khi bà cụ sắp qua đời, đã đuổi hết mọi người ra ngoài, cuối cùng là để lại hết của cải cho đứa con gái út này. Cô không yên tâm, nên cố tình đi theo để xem xét cho kỹ.
Lần này, nếu đúng là như đời trước, thì chỗ giấu tiền chắc chắn vẫn ở đó. Với tính bà cụ, chắc chắn không đổi chỗ khác.
"Chủ nhiệm Lưu, cô xem cái chăn này... nhìn có vẻ kỳ lạ."
Liễu Vân Sương bước thẳng đến đầu giường, nơi chồng chăn cao ngất mà bà cụ nhất quyết không chịu chia cho ai.
"Để tôi xem." — Lưu Tú Trân đưa tay sờ thử. 
"Hai người lại đây, khiêng hết đống chăn trên ra cho tôi."
Chăn dưới nằm sâu bên dưới nên không ai thấy rõ.
Trần Sở Nga và hai người phụ nữ khác lập tức động tay. Đống chăn được lần lượt nhấc ra…
"Ơ kìa, sao chỗ này lại có cái lỗ chuột thế này?" – Một người phụ nữ phía sau bất chợt lên tiếng, giọng vừa ngạc nhiên vừa tò mò.
"Ở đâu, để tôi xem nào." – Người khác liền chen tới, mắt nhìn quanh.
Tường nhà mà có lỗ chuột thì quả là kỳ quặc. Lưu Tú Trân nghi ngờ, liền bước lại gần, cúi xuống quan sát. Cô nhẹ nhàng đưa tay vào thăm dò – không ngờ bên trong lại là một khoảng trống rộng rãi hơn tưởng tượng. Không có xác chuột, cũng chẳng có mùi hôi. Chỉ có một vật nhỏ lạnh toát nằm gọn trong lòng bàn tay cô khi rút ra.
"Cái gì đây?" – Cô cau mày nhìn kỹ. Là một chiếc chìa khóa, trông khá cũ nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
Cùng lúc đó, bên kia cũng đã kéo hết đệm chăn lên, tìm kiếm kỹ lưỡng. Liễu Vân Sương không đứng yên, cô bước nhanh lại, tay lật chiếu kiểm tra. Dù đang đi giày, cô vẫn tránh giẫm lên giường. Chiếc chiếu vừa nhấc lên, bên cạnh cũng bất ngờ bị kéo theo, để lộ một mảng khác lạ ngay sát mép cửa sổ, chỗ giáp ranh với bức tường.
"Ơ, sao lại thế này?" – Giọng cô trầm thấp mà rõ ràng, kéo theo sự chú ý của mọi người.
Bên dưới tấm ván kia là một mảnh sắt được gắn kín, trên đó có gắn một ổ khóa nhỏ.
Lưu Tú Trân giật mình, mắt nhìn ổ khóa rồi lại nhìn chiếc chìa trong tay. Cô thử tra chìa vào – tiếng “cạch” vang lên khô khốc, rõ ràng.
Ổ khóa bật mở.
"Đừng có động vào đồ của tao!" – Bên ngoài, tiếng hét chói tai vang lên, là của bà cụ Hứa. Mụ ta nghe thấy động liền điên cuồng gào thét, nhưng đã bị Trương Trường Minh cùng mấy người khác giữ chặt lấy, không để bà ta xông vào.
Hứa Lam Hải cũng bị chặn ngoài cửa, sắc mặt đỏ gay, lo lắng nhìn vào.
"Chủ nhiệm Lưu, mau xem bên trong là cái gì!" – Có người sốt ruột thúc giục.
Không khí trong phòng chợt trở nên ngột ngạt, ai nấy đều dán mắt vào. Khi tấm sắt được kéo ra, đập vào mắt họ là một hộc tủ nhỏ được giấu kỹ lưỡng. Trong đó có hai gói đồ được bọc cẩn thận bằng khăn tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện