Vừa rồi lúc Hứa Lam Xuân lên tiếng, đám đông phía ngoài đã sớm nín lặng. Một phần là muốn xem rốt cuộc có cái "vòng tay vàng" nào thật hay không. Phần khác... ai mà chẳng động lòng? Nếu quả thật có vàng, trong thời buổi này, một chút của cải cũng là cả trời cả đất.
Trương Trường Minh thấy tình hình có chút căng, bèn bước lên, đỡ lời giúp Liễu Vân Sương:

"Đúng rồi, nhà cô ấy chẳng có gì quý giá. Ngay cả mấy món đồ dùng trong nhà, hiện tại vẫn còn đang nợ tiền của đội sản xuất đấy!"
Có người lập tức chen vào:

"Vậy mà tôi cứ nghĩ, nếu thật có tiền, đâu đến mức phải sống kham khổ thế kia chứ!"
Người nói là Lý Quốc Phong. Liễu Vân Sương liếc nhìn anh ta, mặt không biểu tình. Cô chẳng sợ gì bằng cái kiểu người "miệng nói lời thương, bụng toàn toan tính".
Bên kia, Hứa Lam Xuân không chịu bỏ cuộc, giọng cao ngạo lộ rõ sự khiêu khích:

"Không thể nào! Nhất định là chị đã giấu tiền đi rồi. Nếu không có gì mờ ám, vậy dám để tôi vào lục soát không?"
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức xôn xao. Nhưng chưa ai kịp phản ứng, Trần Sở Nga đã vỗ bàn đứng dậy:

"Nói bậy bạ cái gì thế? Cho dù có thì cũng là đồ của người ta! Cô dựa vào cái gì mà đòi lục soát hả?"
Hứa Lam Xuân chẳng hề nao núng, giả vờ ngọt giọng:

"Chị dâu, em cũng chỉ là nghĩ cho mọi người thôi mà! Chị nghĩ em cần cái vòng vàng ấy làm gì? Giờ cả đội sản xuất đều thiếu ăn, nếu có vòng vàng thật, đem bán lấy tiền mua gạo thì giúp được bao nhiêu người chứ! Chẳng lẽ chị muốn để mọi người c.h.ế.t đói?"
Lời nói nghe thì đẹp, nhưng thực chất đang ngấm ngầm ép buộc, đẩy Liễu Vân Sương vào thế "không cho là ác".
Trần Sở Nga nheo mắt, nhìn cô ta từ đầu đến chân, rồi khịt mũi:

"Giỏi lắm! Làm như cô đang làm việc tốt không bằng! Nếu thật sự muốn vì mọi người, sao cô không mang tiền nhà cô ra? Hôm nay là Vân Sương, ngày mai cô thấy ai thuận mắt, chẳng phải lại kéo người tới đập cửa hay sao?"
Câu này như tạt gáo nước lạnh thẳng vào mặt Hứa Lam Xuân. Đám đông phía sau bắt đầu ồn ào, có người thì thầm:

"Nói cũng đúng đấy..."

Mộng Vân Thường

"Chuyện này mà mở đầu như thế, ai biết sau này thành cái lệ gì không?"
Nhận thấy tình thế bất lợi, Hứa Lam Xuân giở giọng châm chọc:

"Nói tới nói lui, vẫn là sợ bị lộ chuyện nên mới không dám cho người vào lục soát chứ gì!"
Thấy bạn mình bị ép đến đường cùng, Trần Sở Nga tức không chịu được, định mở miệng thì bị Liễu Vân Sương cản lại. Cô híp mắt, khoé môi khẽ nhếch, cười như không cười:
"Được thôi. Ai muốn lục thì cứ vào mà lục. Nhưng Hứa Lam Xuân, tôi cũng nghi ngờ nhà cô cất giấu tiền riêng, dám để tôi lục soát không? Nếu tìm được thứ gì đáng giá, cô dám mang hết ra quyên góp cho đội sản xuất không?"
Lời này như một tát trời giáng vào mặt Hứa Lam Xuân. Cô ta đứng khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ưỡn n.g.ự.c bước lên:

"Chị dám thì tôi dám! Đến lúc tìm thấy đồ của chị, đừng có nước mắt ngắn dài mà kêu oan đấy!"
"Được, mọi người đều nghe thấy rồi. Phải làm chứng cho cả hai bên đấy nhé!" – Liễu Vân Sương ngẩng đầu, nói lớn cho cả sân nghe rõ.
"Hừ! Vậy chị còn không tránh ra đi!" – Hứa Lam Xuân lộ vẻ đắc ý, định xông vào cửa chính.
Liễu Vân Sương nghiêng người, lạnh lùng nói:

"Được thôi. Nhưng nếu làm hỏng thứ gì, làm rối tung đồ đạc nhà tôi... tôi không khách khí đâu. Một dao, tôi không ngại xuống tay đâu."
Nghe ra trong giọng có sát khí, mấy người định đi theo Hứa Lam Xuân đều do dự. Cô ta bực bội quay lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chị dâu cả, chị dâu ba, hai người vào cùng em!"
Ai ngờ Đỗ Nhược Hồng khoanh tay đứng im, mắt không thèm chớp:

"Em gái à, chị không vào đâu. Việc này... em tự lo đi."
Lâm Thanh Thanh còn nhanh hơn, vừa nghe gọi đã kêu lên một tiếng "ái ui", rồi ôm bụng khom người:

"Chị đau bụng, không vào nổi đâu..."
Hai người này một người giả ngơ, một người giả bệnh, chẳng ai muốn dính vào cái rắc rối to như núi này.
Hứa Lam Xuân thầm mắng một câu "vô dụng", rồi nhìn quanh, thấy chỉ còn bà cụ Hứa, bèn gọi:

"Mẹ, mẹ vào với con!"
"Được, để mẹ xem thử trong nhà này có ai lấy trộm đồ của nhà mình không!"
Hai mẹ con liếc nhau, ánh mắt lóe lên một tia hiểm độc.
Lúc này, Trần Sở Nga cũng nhanh chóng nói:

"Vân Sương, cô đừng sợ. Tôi sẽ gọi thêm mấy người vào cùng, không để chúng nó lục tung nhà cô đâu."
Liễu Vân Sương khẽ gật đầu. Trần Sở Nga lập tức bảo Lưu Tú Trân – chủ nhiệm phụ nữ – đi gọi thêm mấy người đáng tin cậy.
Liễu Vân Sương không vào nhà mà rảo bước về phía ba đứa nhỏ, kiểm tra xem chúng có bị thương ở đâu không. Hứa Tri Vi đứng bên cạnh, sắc mặt tái xanh, ánh mắt có chút tránh né.
Trong đầu cô ta, hệ thống lạnh lùng lên tiếng:

"Hệ thống, sao mẹ cô lại để người khác vào lục? Chẳng lẽ thật sự không có vòng tay vàng sao?"
"Không biết. Nhưng với thái độ này, nếu có thật, cũng sẽ không giấu ở nơi dễ tìm. Mẹ ruột cô đúng là không biết nhìn xa, đừng dính líu vào nữa thì hơn."
Liễu Vân Sương nghe rõ từng chữ.
Cô lạnh lùng liếc sang, ánh mắt đ.â.m thẳng vào mặt Hứa Tri Vi như dao.
Cô ta sững người, hoảng hốt cúi đầu, thì thầm với hệ thống:
"Sao bà ta lại nhìn tôi kiểu đó?"
"Hừ, cô vừa đánh con của người ta, cô ta hận cô là phải!"
Nghe Hứa Tri Vi nói vậy, sắc mặt cô sa sầm, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.
"Ai bảo bà ta dám cầm d.a.o c.h.é.m cậu hai của tôi, bà ta đúng là một mụ đàn bà độc ác!"
Hừ! Giờ mà còn muốn tìm cớ nữa, đúng là con hư tại mẹ, không ai dạy bảo được. Cái loại người như vậy mà hệ thống còn chọn làm nữ chính thì cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp gì.
Sau 1 hồi...
"Cô xem đi, giờ chẳng tìm ra thứ gì hết, cô hài lòng chưa?"
Trần Sở Nga gương mặt đầy bất bình, kéo mạnh tay Hứa Lam Xuân ra giữa đám đông, giọng cao vút. 
Nhưng ánh mắt Hứa Lam Xuân vẫn tràn ngập hoài nghi, rõ ràng không chịu tin.
"Sao có thể không có! Rõ ràng là có mà! Liễu Vân Sương, chị nói đi! Có phải chị đã giấu tiền rồi không? Nói mau!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện